Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61: Cua đổ thế tử mù (13)
“Đến lúc mưa to gió lớn, dù thẻ gỗ không rớt xuống, cũng bị nước mưa ăn mòn.”
Phong Quang ngẩng đầu nhìn cây xanh với tán lá sum suê treo đầy những tấm thẻ gỗ.
Nhìn từ xa, nhưng sợi dây đỏ trên đó như những bông hoa đang nở rộ.
Tề Mộ nhếch môi mỉm cười: “Thật ra, cứ ba ngày sẽ có nhà sư đến dọn sạch đồ vật treo trên cây.”
“Sao?”
“Nếu không thì Hạ tiểu thư cho rằng vì sao người đến Linh Cảm Tự cầu duyền động như vậy, nhưng cấy lại còn dư nhiều chỗ vậy chứ?”
“Nói cũng đúng...”
Phong Quang có chút thất vọng.
Tề Mộ nói tiếp: “Hạ tiểu thư cũng đã nói, có kỳ vọng tốt đẹp là được rồi.”
“Đúng.”
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Dù kết quả thế nào, lần treo thẻ này xem như một trò chơi cũng được.”
“Tiểu thư, nô tỳ xin được bùa bình an rồi.”
Vân Nhi cầm bùa bình an chạy đến.
“Vân Nhi, vất vả cho em rồi.”
Phong Quang nhìn Tề Mộ, ngừng một giây nói: “Thế Tử, ta phải đi về đây.”
“Hạ tiểu thư đi đường cẩn thận.”
“Lần sau khi gặp lại...”
Phong Quang ngập ngừng một lúc, sau đó mỉm cười: “Thế Tử có thể nói ta biết tiếng gió ra sao được không?”
Bóng hình mảnh mai của Phong Quang phản chiếu nơi đáy mắt sâu thẳm như hắc diệu thạch của Tề Mộ, dù cho hắn nhìn không thấy, nhưng hắn biết chắc chắn bản thân đang dõi theo”
nàng.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra tiếng cười nhẹ: “Được, đến lúc đó ta sẽ nói cho tiểu thư biết.”
Phong Quang nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, liền nói tiếng từ biệt, mãn nguyện dẫn Vân Nhi rời khỏi.
Cô vừa đi khỏi, Tiểu Vương Phi đã đến.
“Mộ Nhi, cô nương đó đã đi khuất không thấy bóng rồi.”
“Con biết.”
Một lát sau, Tề Mộ mới đem “tầm nhìn”
đặt lên người Tiêu Vương Phi: “Mẫu thân, đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
“Quách ma ma đã dọn lên xe ngựa rỗi.
Mộ Nhi, đừng đánh trống lảng, cô nương đó là tiểu thư nhà nào vậy?”
“Mẫu thân hỏi chuyện này làm gì?”
“Cô nương đó chính là người mà lúc trước ta nói với con.”
Tiểu Vương Phi nói với ngụ ý sâu xa: “Mộ Nhi xem ra con rất thân với cô nương ấy.
Vậy, con có biết cô nương ấy đã hứa hôn với nhà nào chưa?”
Mẫu thân cũng đã hỏi rõ như vậy, nếu Tể Mộ tiếp tục không hiểu thì đúng là uổng cho hắn mang tiếng là tính toán huynh đệ, bất chấp thủ đoạn: “Thời gian trước cô nương ấy mới hủy hôn ước, mẫu thân nghe đáp án này có vừa ý không?”
“Nếu Mộ Nhi có thể nói cho ta nghe, cô nương ấy là tiểu thư nhà nào, thì ta sẽ càng vừa ý.”
“Nếu mẫu thân biết, chỉ e sẽ không những không vừa ý nữa, mà còn không vui.”
Tiểu Vương Phi ngạc nhiên “Hả?”
một tiếng rồi hỏi: “Sao con nói vậy?”
“Tiểu thư đó họ Hạ, là thiên kim Hạ phủ trong thành.”
Tiêu Vương Phi bàng hoàng: “Là Hạ gia đó sao?”
Tề Mộ thản nhiên nói: “Chính là Hạ gia đệ nhất phủ thương Lạc Thành.”
Mặt Tiêu Vương Phi biến sắc, nắm chặt tràng hạt trong tay.
Bà biết Tể Đoan và nữ nhi của Hạ gia từ nhỏ đã có hôn ước, đây vì giao tình khi còn trẻ của Tiểu Vương và Hạ Triều.
Hạ tiểu thư cũng từng đến Vương phủ vài lần, nhưng mỗi lần Tiểu Vương Phi đều không bận việc ra ngoài thì cũng lên núi lễ Phật, cộng thêm sau này sức khỏe nàng không tốt nên càng ít ra ngoài hơn.
Tiêu Vương Phi chưa từng gặp nàng, cũng vì thế mà vừa rồi trò chuyện với nàng trước Phật đường, họ đều không nhận ra đối phương.
“Mẫu thân.”
Tề Mộ lên tiếng gọi thần trí bà quay lại.
Tiểu Vương Phi lạnh lùng nói: “Mẫu thân không cần biết con có tâm ý gì với cô nương ấy, nhưng từ hôm nay, ta không cho phép hai người qua lại.”
“Con biết mẫu thân suy nghĩ cho con, nhưng...”
Hắn hơi nhếch mép: “Đây là chuyện của con “Mộ Nhi.”
Sắc mặt Tiểu Vương Phi nghiêm túc, tay nắm tràng hạt hơi run rẩy: “Con đã quên rồi, năm xưa phụ vương con và Mẫn Phi cũng có hôn ước rồi sao?”
“Con không phải phụ vương, nàng ấy cũng không phải Mẫn Phi.”
Tề Mộ híp mắt, nói với thái độ cung kính: “Mẫu thân đừng nên bận tâm nhiều quá thì tốt hơn.”
Đằng sau mẫu từ tử hiếu chính là sự xa cách, mà thái độ giờ của hắn, dùng xa cách để hình dung cũng không đúng...
Tiêu Vương Phi há miệng, không nói nên lời, ánh mắt bà lóe lên tia đau buồn, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.
“Đến lúc mưa to gió lớn, dù thẻ gỗ không rớt xuống, cũng bị nước mưa ăn mòn.”
Phong Quang ngẩng đầu nhìn cây xanh với tán lá sum suê treo đầy những tấm thẻ gỗ.
Nhìn từ xa, nhưng sợi dây đỏ trên đó như những bông hoa đang nở rộ.
Tề Mộ nhếch môi mỉm cười: “Thật ra, cứ ba ngày sẽ có nhà sư đến dọn sạch đồ vật treo trên cây.”
“Sao?”
“Nếu không thì Hạ tiểu thư cho rằng vì sao người đến Linh Cảm Tự cầu duyền động như vậy, nhưng cấy lại còn dư nhiều chỗ vậy chứ?”
“Nói cũng đúng...”
Phong Quang có chút thất vọng.
Tề Mộ nói tiếp: “Hạ tiểu thư cũng đã nói, có kỳ vọng tốt đẹp là được rồi.”
“Đúng.”
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Dù kết quả thế nào, lần treo thẻ này xem như một trò chơi cũng được.”
“Tiểu thư, nô tỳ xin được bùa bình an rồi.”
Vân Nhi cầm bùa bình an chạy đến.
“Vân Nhi, vất vả cho em rồi.”
Phong Quang nhìn Tề Mộ, ngừng một giây nói: “Thế Tử, ta phải đi về đây.”
“Hạ tiểu thư đi đường cẩn thận.”
“Lần sau khi gặp lại...”
Phong Quang ngập ngừng một lúc, sau đó mỉm cười: “Thế Tử có thể nói ta biết tiếng gió ra sao được không?”
Bóng hình mảnh mai của Phong Quang phản chiếu nơi đáy mắt sâu thẳm như hắc diệu thạch của Tề Mộ, dù cho hắn nhìn không thấy, nhưng hắn biết chắc chắn bản thân đang dõi theo”
nàng.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra tiếng cười nhẹ: “Được, đến lúc đó ta sẽ nói cho tiểu thư biết.”
Phong Quang nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, liền nói tiếng từ biệt, mãn nguyện dẫn Vân Nhi rời khỏi.
Cô vừa đi khỏi, Tiểu Vương Phi đã đến.
“Mộ Nhi, cô nương đó đã đi khuất không thấy bóng rồi.”
“Con biết.”
Một lát sau, Tề Mộ mới đem “tầm nhìn”
đặt lên người Tiêu Vương Phi: “Mẫu thân, đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
“Quách ma ma đã dọn lên xe ngựa rỗi.
Mộ Nhi, đừng đánh trống lảng, cô nương đó là tiểu thư nhà nào vậy?”
“Mẫu thân hỏi chuyện này làm gì?”
“Cô nương đó chính là người mà lúc trước ta nói với con.”
Tiểu Vương Phi nói với ngụ ý sâu xa: “Mộ Nhi xem ra con rất thân với cô nương ấy.
Vậy, con có biết cô nương ấy đã hứa hôn với nhà nào chưa?”
Mẫu thân cũng đã hỏi rõ như vậy, nếu Tể Mộ tiếp tục không hiểu thì đúng là uổng cho hắn mang tiếng là tính toán huynh đệ, bất chấp thủ đoạn: “Thời gian trước cô nương ấy mới hủy hôn ước, mẫu thân nghe đáp án này có vừa ý không?”
“Nếu Mộ Nhi có thể nói cho ta nghe, cô nương ấy là tiểu thư nhà nào, thì ta sẽ càng vừa ý.”
“Nếu mẫu thân biết, chỉ e sẽ không những không vừa ý nữa, mà còn không vui.”
Tiểu Vương Phi ngạc nhiên “Hả?”
một tiếng rồi hỏi: “Sao con nói vậy?”
“Tiểu thư đó họ Hạ, là thiên kim Hạ phủ trong thành.”
Tiêu Vương Phi bàng hoàng: “Là Hạ gia đó sao?”
Tề Mộ thản nhiên nói: “Chính là Hạ gia đệ nhất phủ thương Lạc Thành.”
Mặt Tiêu Vương Phi biến sắc, nắm chặt tràng hạt trong tay.
Bà biết Tể Đoan và nữ nhi của Hạ gia từ nhỏ đã có hôn ước, đây vì giao tình khi còn trẻ của Tiểu Vương và Hạ Triều.
Hạ tiểu thư cũng từng đến Vương phủ vài lần, nhưng mỗi lần Tiểu Vương Phi đều không bận việc ra ngoài thì cũng lên núi lễ Phật, cộng thêm sau này sức khỏe nàng không tốt nên càng ít ra ngoài hơn.
Tiêu Vương Phi chưa từng gặp nàng, cũng vì thế mà vừa rồi trò chuyện với nàng trước Phật đường, họ đều không nhận ra đối phương.
“Mẫu thân.”
Tề Mộ lên tiếng gọi thần trí bà quay lại.
Tiểu Vương Phi lạnh lùng nói: “Mẫu thân không cần biết con có tâm ý gì với cô nương ấy, nhưng từ hôm nay, ta không cho phép hai người qua lại.”
“Con biết mẫu thân suy nghĩ cho con, nhưng...”
Hắn hơi nhếch mép: “Đây là chuyện của con “Mộ Nhi.”
Sắc mặt Tiểu Vương Phi nghiêm túc, tay nắm tràng hạt hơi run rẩy: “Con đã quên rồi, năm xưa phụ vương con và Mẫn Phi cũng có hôn ước rồi sao?”
“Con không phải phụ vương, nàng ấy cũng không phải Mẫn Phi.”
Tề Mộ híp mắt, nói với thái độ cung kính: “Mẫu thân đừng nên bận tâm nhiều quá thì tốt hơn.”
Đằng sau mẫu từ tử hiếu chính là sự xa cách, mà thái độ giờ của hắn, dùng xa cách để hình dung cũng không đúng...
Tiêu Vương Phi há miệng, không nói nên lời, ánh mắt bà lóe lên tia đau buồn, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.