Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30: Cua đổ hoàng thượng nước địch (7)
Đương nhiên là không thể cải trang một cách đơn giản như thế này được. Hắn dắt Phong Quang vào một tiệm y phục, trực tiếp ném một định vàng lên quầy rồi tự tay chọn một bộ nam trang cho cô. Lúc Phong Quang thay xong đi ra, cổ
đã biến thành một công tử có thân hình mảnh khảnh, gầy yếu. Còn hắn cũng thay một bộ y phục màu xám sạch sẽ gọn gàng. Mãi đến lúc vào phòng trọ trong khách điếm, Phong Quang mới lấy lại quyền được nói chuyện. Vừa mở miệng, cô đã thốt ra một câu: “Ta không muốn ngủ cùng ngươi!”
Nam tử nhướn mày: “Chỉ chung một gian phòng mà thôi, ai nói muốn ngủ cùng cô?”
“Ngươi!” Cô cứng họng, sau đó lại thở phì phì tức giận chống chế: “Ta không muốn ở cùng một gian với ngươi.” Hẳn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một ly trà: “Lí do?”
“Nam nữ thụ thụ bất thần!”
“Hiện tại trong chúng ta không có ai là nữ.” Cúi đầu nhìn một thân nam trong mình đang mặc, Phong Quang nghiến răng: “Ta cũng không chơi trò long dương chi phích(3)!”
(3) Long dương chi phích: ý chỉ đồng tính luyến ái nam
“Khụ khụ...” Hắn vừa uống được hụm trà, nghe Phong Quang nói vậy liền bị sặc, mãi một lúc sau mới xuôi được. “Ta thích nữ nhân.”
“Õ... Hả!?” Phong Quang suýt bị dắt mũi xong mới ngớ ra, nói đến cùng, cái vấn đề này chẳng phải sẽ vòng lại lúc ban đầu sau? Cô ngồi xuống đối diện hắn: “Chẳng qua người sợ ta chạy thôi phải không? Ta xin thể, ta tuyệt đối sẽ không lén lút bỏ trốn!”
“Phản đối vô hiệu.”
“Tại sao?”
“Ta không tin ngươi.”
“Nhưng ta...”
“Yên tâm đi, hai chúng ta một người ngủ giường, một người ngủ đất. Hắn chốt lại một câu, sau đó bày tỏ thái độ “ta đã hết kiên nhẫn rồi đấy“. Phong Quang vẫn chưa quên thân phận con tin của mình, thấy không thay đổi được gì, cô chỉ đành nuốt cục tức vào trong. Được rồi, ngủ tách ra vẫn tốt hơn hai người một nam một nữ cùng chen trên một chiếc giường. Chỉ là, cô không nghĩ tới...
Người ngủ đất lại chính là cô!
Hắn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cố cười: “Sao nào, còn chưa ngủ? Muốn ngủ cùng giường với ta à? Ừ, chuyện này cũng không hẳn là không được...”
Phong Quang trừng mắt lườm hắn, chấp nhận lấy đất làm đệm, thổi tắt ngọn nến, cô trải quần áo nằm xuống đất, trong lòng không ngừng tự an ủi mình: Hắn đang bị thương, cô phải nhường nhịn hắn... Cmn! Càng nghĩ càng tức! Nằm quay lưng về phía giường, Phong Quang cắn chặt móng ngón tay trái của mình, nguyền rủa cái tên nam nhân không phong độ kia,
Khi mặt trăng treo trên lưng trời, ánh trăng ảm đạm chiểu qua khung cửa sổ vào phòng, rơi trên mặt sản. Trong phòng im ắng không một tiếng động, bóng tối phủ lên thân người đang chìm say trong giấc mộng, càng khiến không gian trở nên tĩnh mịch. Hạ Phong ngủ rất say, ngay đến móng ngón tay cũng quên không rút ra.
Nam tử im lặng đứng nhìn trong chốc lát rồi bay ra từ cửa sổ, đến trước một tửu lâu đã đóng cửa từ lâu. Hắn phải đi gặp một người.
“Ra đi.” Hắn nói.
m thanh nhanh chóng vang vọng trong gió đêm. Một nam nhân gầy gò từ trong bóng tối bước ra.
“Sao, tiểu thư nhà ngươi không tự mình đến gặp ta, lại phải người đến?”
“Tiểu thư ở bên cạnh Quỷ vương, không thể đến được.”
“Ồ, thế ư? Không biết sau khi tiểu thư người uống thuốc giải ta đưa, thân thể chuyển biến tốt chứ?”
“Tiểu thư nói ngươi không nên đi hoàng cung.”
“Ta cũng hết cách.” Hắn làm bộ làm tịch than thở: “Nàng trúng độc của ta, thà chết cũng phải chết bên Tiêu Nhược. Nếu ta không đến đưa giải dược, chẳng phải nàng đã hướng tiêu ngọc vẫn sao?”
“Tiểu thư nói ngươi nên thả thiên kim phủ Thừa tướng ra, nếu không sợ rằng người sẽ không ra khỏi đất Đại Duy quốc được.”
Hắn cười: “Nàng muốn ta thả, ta càng không thả, hơn nữa ta còn có thể đi ra khỏi Đại Duy quốc. Người về trả lời với nàng nguyên văn như vậy, xem lần này ai cược thắng.”
Mây đen che khuất bóng trăng, người trong bóng đêm biến mất như chưa từng xuất hiện. Tủ sĩ của Ngân Diện quân sự quả nhiên không phải dạng tầm thường.
Tâm tình hắn khá tốt, dùng khinh công bay về. Vừa đi vào khách điếm, hắn liền nhếch môi cười. Ái chà, tiểu thư tốn quý phủ Thừa tướng không thấy đâu nữa rồi, thế này phải làm sao đây?
(Còn tiếp)
Đương nhiên là không thể cải trang một cách đơn giản như thế này được. Hắn dắt Phong Quang vào một tiệm y phục, trực tiếp ném một định vàng lên quầy rồi tự tay chọn một bộ nam trang cho cô. Lúc Phong Quang thay xong đi ra, cổ
đã biến thành một công tử có thân hình mảnh khảnh, gầy yếu. Còn hắn cũng thay một bộ y phục màu xám sạch sẽ gọn gàng. Mãi đến lúc vào phòng trọ trong khách điếm, Phong Quang mới lấy lại quyền được nói chuyện. Vừa mở miệng, cô đã thốt ra một câu: “Ta không muốn ngủ cùng ngươi!”
Nam tử nhướn mày: “Chỉ chung một gian phòng mà thôi, ai nói muốn ngủ cùng cô?”
“Ngươi!” Cô cứng họng, sau đó lại thở phì phì tức giận chống chế: “Ta không muốn ở cùng một gian với ngươi.” Hẳn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho mình một ly trà: “Lí do?”
“Nam nữ thụ thụ bất thần!”
“Hiện tại trong chúng ta không có ai là nữ.” Cúi đầu nhìn một thân nam trong mình đang mặc, Phong Quang nghiến răng: “Ta cũng không chơi trò long dương chi phích(3)!”
(3) Long dương chi phích: ý chỉ đồng tính luyến ái nam
“Khụ khụ...” Hắn vừa uống được hụm trà, nghe Phong Quang nói vậy liền bị sặc, mãi một lúc sau mới xuôi được. “Ta thích nữ nhân.”
“Õ... Hả!?” Phong Quang suýt bị dắt mũi xong mới ngớ ra, nói đến cùng, cái vấn đề này chẳng phải sẽ vòng lại lúc ban đầu sau? Cô ngồi xuống đối diện hắn: “Chẳng qua người sợ ta chạy thôi phải không? Ta xin thể, ta tuyệt đối sẽ không lén lút bỏ trốn!”
“Phản đối vô hiệu.”
“Tại sao?”
“Ta không tin ngươi.”
“Nhưng ta...”
“Yên tâm đi, hai chúng ta một người ngủ giường, một người ngủ đất. Hắn chốt lại một câu, sau đó bày tỏ thái độ “ta đã hết kiên nhẫn rồi đấy“. Phong Quang vẫn chưa quên thân phận con tin của mình, thấy không thay đổi được gì, cô chỉ đành nuốt cục tức vào trong. Được rồi, ngủ tách ra vẫn tốt hơn hai người một nam một nữ cùng chen trên một chiếc giường. Chỉ là, cô không nghĩ tới...
Người ngủ đất lại chính là cô!
Hắn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cố cười: “Sao nào, còn chưa ngủ? Muốn ngủ cùng giường với ta à? Ừ, chuyện này cũng không hẳn là không được...”
Phong Quang trừng mắt lườm hắn, chấp nhận lấy đất làm đệm, thổi tắt ngọn nến, cô trải quần áo nằm xuống đất, trong lòng không ngừng tự an ủi mình: Hắn đang bị thương, cô phải nhường nhịn hắn... Cmn! Càng nghĩ càng tức! Nằm quay lưng về phía giường, Phong Quang cắn chặt móng ngón tay trái của mình, nguyền rủa cái tên nam nhân không phong độ kia,
Khi mặt trăng treo trên lưng trời, ánh trăng ảm đạm chiểu qua khung cửa sổ vào phòng, rơi trên mặt sản. Trong phòng im ắng không một tiếng động, bóng tối phủ lên thân người đang chìm say trong giấc mộng, càng khiến không gian trở nên tĩnh mịch. Hạ Phong ngủ rất say, ngay đến móng ngón tay cũng quên không rút ra.
Nam tử im lặng đứng nhìn trong chốc lát rồi bay ra từ cửa sổ, đến trước một tửu lâu đã đóng cửa từ lâu. Hắn phải đi gặp một người.
“Ra đi.” Hắn nói.
m thanh nhanh chóng vang vọng trong gió đêm. Một nam nhân gầy gò từ trong bóng tối bước ra.
“Sao, tiểu thư nhà ngươi không tự mình đến gặp ta, lại phải người đến?”
“Tiểu thư ở bên cạnh Quỷ vương, không thể đến được.”
“Ồ, thế ư? Không biết sau khi tiểu thư người uống thuốc giải ta đưa, thân thể chuyển biến tốt chứ?”
“Tiểu thư nói ngươi không nên đi hoàng cung.”
“Ta cũng hết cách.” Hắn làm bộ làm tịch than thở: “Nàng trúng độc của ta, thà chết cũng phải chết bên Tiêu Nhược. Nếu ta không đến đưa giải dược, chẳng phải nàng đã hướng tiêu ngọc vẫn sao?”
“Tiểu thư nói ngươi nên thả thiên kim phủ Thừa tướng ra, nếu không sợ rằng người sẽ không ra khỏi đất Đại Duy quốc được.”
Hắn cười: “Nàng muốn ta thả, ta càng không thả, hơn nữa ta còn có thể đi ra khỏi Đại Duy quốc. Người về trả lời với nàng nguyên văn như vậy, xem lần này ai cược thắng.”
Mây đen che khuất bóng trăng, người trong bóng đêm biến mất như chưa từng xuất hiện. Tủ sĩ của Ngân Diện quân sự quả nhiên không phải dạng tầm thường.
Tâm tình hắn khá tốt, dùng khinh công bay về. Vừa đi vào khách điếm, hắn liền nhếch môi cười. Ái chà, tiểu thư tốn quý phủ Thừa tướng không thấy đâu nữa rồi, thế này phải làm sao đây?
(Còn tiếp)