Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Cua đổ anh chàng đeo kính cấm dục (17)
“Hạ Phong, Quang. Cô chết chắc rồi!” Lửa giận Tống Mạch vọt lên đầu, anh ta buông tay Thu Niệm Niệm ra, bước từng bước đến gần Phong Quang.
Một người bỗng đứng ở giữa, ngăn Tống Mạch lại: “Tổng giám đốc, vết thương của cô Thu cần xử lý.”
Tổng Mạch quay đầu lại nhìn, vì bị thương, cộng thêm vừa bị anh ta kéo như vậy, hiện giờ Thu Niệm Niệm đang đứng dựa vào tường, đau đến nỗi trên gương mặt rịn ra một lớp mồ hôi, cô ta lẻ loi đứng đó, như cô bé lọ lem bị bỏ rơi.
“Hạ Phong Quang, chuyện này chưa xong đâu.” Tống Mạch nghiến răng nói xong cầu đó rồi xoay người bế Thu Niệm Niệm đi.
Phong Quang thở phào một hơi.
“Bấy giờ biết sợ rồi à?” Bạch Trí nhặt hai chiếc giày cổ vứt trên mặt đất lên, quỳ xuống xỏ vào đôi chân trần cho cổ.
Cô vẫn cứng miệng: “Em đâu có sợ, cơ mà... Cơ mà em không muốn phá hỏng hình tượng thục nữ của mình trong mắt người khác.”
Tống Mạch là đàn ông, còn có chỉ là phụ nữ, hệ thống chỉ giúp cô tìm đúng mục tiêu, chứ không tặng có chút giá trị vũ lực nào, bởi vậy cô mới có thể ném giày trúng Tống Mạch nhưng chưa chắc đã đánh thắng anh ta.
Bạch Trí đứng lên, không nói gì. Phong Quang thấp thỏm lo lắng: “Không phải em... em gây thêm phiền phức cho anh rồi đấy chứ?” “Không đâu.”
“Vậy tại sao anh nhìn em như thế?”
“Anh đang nghĩ, em còn có thể mang đến cho anh bao nhiêu điều bất ngờ nữa.”
Cô nở nụ cười đắc ý: “Ngày tháng tương lai còn dài, anh có thể mong đợi rất nhiều, vậy.”
Nét mặt cô hơi băn khoăn, Bạch Trí hỏi: “Sao thế?”
“Không phải anh có hứng thú với Thu Niệm Niệm ư? Cô ấy bị thương anh không lo lắng à?”
Nghe xong câu nói tràn ngập trách móc của cô, Bạch Trí thở dài, hóa ra trong lòng cô vẫn canh cánh chuyện ấy, cũng đúng, nếu không nói rõ ràng, có lẽ cô sẽ mãi để tâm chuyện này: “Anh và cô ấy không như em nghĩ đâu.”
“Không phải như em nghĩ, vậy là như nào?”
“Mẹ anh đã qua đời lúc anh còn rất nhỏ.” Bạch Trí nghĩ lại chuyện trước đây, ánh mắt u ám hơn: “Vì bố anh có người phụ nữ khác bên ngoài, vì vậy bà ấy bị bỏ rơi.”
“Bạch Trí...” Phong Quang ôm cánh tay hắn, tỏ vẻ không muốn hắn nói nữa.
Nhưng Bạch Trí thoải mái cười cười, ôm cô vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cố: “Thu Niệm Niệm rất giống mẹ anh, không phải bề ngoài mà là cảm giác, họ đều giống như dây tơ hồng.”
Dây tơ hồng không có đàn ông thì không sống nổi.
“Em xin lỗi, em không nên nhỏ mọn thế.” Đoạn kí ức đó chắc chắn không tốt đẹp gì, Phong Quang rất áy náy, vì cô đã để hắn nhớ lại chuyện trước kia.
“Không liên quan đến em, bây giờ anh rất ổn.”
Cô nhón mũi chân hôn lên cằm hắn: “Em đảm bảo, có em ở đây, sau này đừng ai hòng bắt nạt được anh.”
“Thật vinh hạnh cho anh.” Anh cúi đầu hôn cố.
Ông chủ công ty Phong Thượng đã đặt cơm ở nhà hàng bên bờ biển, Bạch Trí cầm tài liệu đến nơi đã hẹn trước, tâm trạng hắn khá căng thẳng. Từ tài liệu hắn đã điều tra, Dư Lẽ là người tuổi trẻ tài cao, cũng là một nhân vật khó chơi. Anh ta là tổng giám đốc công ty Phong Thượng, nhưng Trát Nam lại phải một thư kí tới, chuyện này không hợp lý cho lắm, có lẽ Dư Lễ sẽ cảm thấy bên đó đang sỉ nhục mình.
Bên trong vang lên tiếng nói chuyện vui vẻ của một nam một nữ, bàn tay đẩy cửa của Bạch Trí khựng lại, giọng nói của cô gái đó rất quen tại. Khi một nhân viên phục vụ trong hành lang đẩy xe đồ ăn tới, hắn mở cửa ra, quả nhiên người ngồi bên trong ngoài một người đàn ông đẹp trai, còn có cả một cô gái xinh đẹp khác.
Cô gái đứng lên, đi tới ôm cánh tay Bạch Trí: “Tiểu Ngư, đây là bạn trai tôi, thấy thế nào, đẹp trai không?”
Cô gái ấy đương nhiên là Phong Quang.
“Không phải là Tiểu Ngư, mà là Tiểu Dư.” Ngày nào anh ta cũng phải sửa lại cấu này, Dư Lễ nhìn Bạch Trí, tỏ vẻ ghét bỏ: “Tìm tạm.”
Bạch Trí gật đầu: “Tổng giám đốc Dư, tôi là Bạch Trí, thay mặt tổng giám đốc công ty Trát Nam tới đây.”
“Hạ Phong, Quang. Cô chết chắc rồi!” Lửa giận Tống Mạch vọt lên đầu, anh ta buông tay Thu Niệm Niệm ra, bước từng bước đến gần Phong Quang.
Một người bỗng đứng ở giữa, ngăn Tống Mạch lại: “Tổng giám đốc, vết thương của cô Thu cần xử lý.”
Tổng Mạch quay đầu lại nhìn, vì bị thương, cộng thêm vừa bị anh ta kéo như vậy, hiện giờ Thu Niệm Niệm đang đứng dựa vào tường, đau đến nỗi trên gương mặt rịn ra một lớp mồ hôi, cô ta lẻ loi đứng đó, như cô bé lọ lem bị bỏ rơi.
“Hạ Phong Quang, chuyện này chưa xong đâu.” Tống Mạch nghiến răng nói xong cầu đó rồi xoay người bế Thu Niệm Niệm đi.
Phong Quang thở phào một hơi.
“Bấy giờ biết sợ rồi à?” Bạch Trí nhặt hai chiếc giày cổ vứt trên mặt đất lên, quỳ xuống xỏ vào đôi chân trần cho cổ.
Cô vẫn cứng miệng: “Em đâu có sợ, cơ mà... Cơ mà em không muốn phá hỏng hình tượng thục nữ của mình trong mắt người khác.”
Tống Mạch là đàn ông, còn có chỉ là phụ nữ, hệ thống chỉ giúp cô tìm đúng mục tiêu, chứ không tặng có chút giá trị vũ lực nào, bởi vậy cô mới có thể ném giày trúng Tống Mạch nhưng chưa chắc đã đánh thắng anh ta.
Bạch Trí đứng lên, không nói gì. Phong Quang thấp thỏm lo lắng: “Không phải em... em gây thêm phiền phức cho anh rồi đấy chứ?” “Không đâu.”
“Vậy tại sao anh nhìn em như thế?”
“Anh đang nghĩ, em còn có thể mang đến cho anh bao nhiêu điều bất ngờ nữa.”
Cô nở nụ cười đắc ý: “Ngày tháng tương lai còn dài, anh có thể mong đợi rất nhiều, vậy.”
Nét mặt cô hơi băn khoăn, Bạch Trí hỏi: “Sao thế?”
“Không phải anh có hứng thú với Thu Niệm Niệm ư? Cô ấy bị thương anh không lo lắng à?”
Nghe xong câu nói tràn ngập trách móc của cô, Bạch Trí thở dài, hóa ra trong lòng cô vẫn canh cánh chuyện ấy, cũng đúng, nếu không nói rõ ràng, có lẽ cô sẽ mãi để tâm chuyện này: “Anh và cô ấy không như em nghĩ đâu.”
“Không phải như em nghĩ, vậy là như nào?”
“Mẹ anh đã qua đời lúc anh còn rất nhỏ.” Bạch Trí nghĩ lại chuyện trước đây, ánh mắt u ám hơn: “Vì bố anh có người phụ nữ khác bên ngoài, vì vậy bà ấy bị bỏ rơi.”
“Bạch Trí...” Phong Quang ôm cánh tay hắn, tỏ vẻ không muốn hắn nói nữa.
Nhưng Bạch Trí thoải mái cười cười, ôm cô vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cố: “Thu Niệm Niệm rất giống mẹ anh, không phải bề ngoài mà là cảm giác, họ đều giống như dây tơ hồng.”
Dây tơ hồng không có đàn ông thì không sống nổi.
“Em xin lỗi, em không nên nhỏ mọn thế.” Đoạn kí ức đó chắc chắn không tốt đẹp gì, Phong Quang rất áy náy, vì cô đã để hắn nhớ lại chuyện trước kia.
“Không liên quan đến em, bây giờ anh rất ổn.”
Cô nhón mũi chân hôn lên cằm hắn: “Em đảm bảo, có em ở đây, sau này đừng ai hòng bắt nạt được anh.”
“Thật vinh hạnh cho anh.” Anh cúi đầu hôn cố.
Ông chủ công ty Phong Thượng đã đặt cơm ở nhà hàng bên bờ biển, Bạch Trí cầm tài liệu đến nơi đã hẹn trước, tâm trạng hắn khá căng thẳng. Từ tài liệu hắn đã điều tra, Dư Lẽ là người tuổi trẻ tài cao, cũng là một nhân vật khó chơi. Anh ta là tổng giám đốc công ty Phong Thượng, nhưng Trát Nam lại phải một thư kí tới, chuyện này không hợp lý cho lắm, có lẽ Dư Lễ sẽ cảm thấy bên đó đang sỉ nhục mình.
Bên trong vang lên tiếng nói chuyện vui vẻ của một nam một nữ, bàn tay đẩy cửa của Bạch Trí khựng lại, giọng nói của cô gái đó rất quen tại. Khi một nhân viên phục vụ trong hành lang đẩy xe đồ ăn tới, hắn mở cửa ra, quả nhiên người ngồi bên trong ngoài một người đàn ông đẹp trai, còn có cả một cô gái xinh đẹp khác.
Cô gái đứng lên, đi tới ôm cánh tay Bạch Trí: “Tiểu Ngư, đây là bạn trai tôi, thấy thế nào, đẹp trai không?”
Cô gái ấy đương nhiên là Phong Quang.
“Không phải là Tiểu Ngư, mà là Tiểu Dư.” Ngày nào anh ta cũng phải sửa lại cấu này, Dư Lễ nhìn Bạch Trí, tỏ vẻ ghét bỏ: “Tìm tạm.”
Bạch Trí gật đầu: “Tổng giám đốc Dư, tôi là Bạch Trí, thay mặt tổng giám đốc công ty Trát Nam tới đây.”