Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117: Cua anh chàng hacker (5)
Không nhìn thấy ID và thông tin của hắn, thường thì, chỉ có người sắm vai sát thủ khi đang nhận nhiệm vụ mới có thể “mai danh ẩn tích”
, chỉ khi hắn làm nhiệm vụ xong, hoặc quá thời gian làm nhiệm vụ thì người ngoài mới nhìn thấy được thân phận của hắn.
Phong Quang không quan tâm hắn có phải là sát thủ hay không, lớn tiếng la lối: “Ê, con sóc này tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!”
“Nhưng hiện giờ nó đang nằm trên tay tôi.”
Giọng nói của hắn cũng khàn khàn trầm thấp, giống với cảm giác âm u mà hắn đem đến cho người khác.
“Nhưng là do anh cướp, con sóc này đã bị tôi đánh hôn mê rồi!”
“Bằng chứng đâu.”
“Anh...”
Ở đây không có người khác, thứ cô dùng để đánh con sóc hôn mê cũng chỉ là một viên đá, cô đi đâu lấy bằng chứng đây? “Anh đừng cả vú lấp miệng em, tự anh nghĩ mà xem, nếu tôi không đánh con sóc xỉu, anh có thể dễ dàng bắt nó được à?”
“Có một thành ngữ là ôm cây đợi thỏ.”
“Chẳng lẽ nó giống con thỏ, ngất xỉu vì tự mình đâm đầu vào cây sao!?”
“Giải thích hợp lý đấy.”
Phong Quang hất hàm: “Anh cố ý gây sự với tôi!”
“Nhanh như vậy đã nhìn thấu chân tướng, xem ra cô Hạ cũng không ngốc như lời đồn.”
Trong lòng Phong Quang thấp thỏm, cô cảnh giác lùi về phía sau một bước: “Anh nói cô Hạ gì cơ?”
Cánh môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, sau đó dùng giọng nói vô cùng xấu xa: “Hạ Phong Quang, cô chủ lớn của tập đoàn Hạ thị.”
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh biết thân phận thật sự của tôi?”
Phong Quang không hề hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, âm thầm đề phòng.
Hắn không để bụng, giọng nói như có như không: “Chỉ cần tôi muốn, toàn bộ người trên thế giới này, tôi đều có cách để biết.”
“Vậy anh nói xem bảo mẫu chăm sóc tôi lúc tôi mười tuổi là ai? Hiện giờ bà ấy bao nhiêu tuổi? Đang sống ở đâu?”
“Lâm Tú, bốn mươi bảy tuổi, hiện đang ở trong biệt thự nhà họ Hạ.”
Hắn trả lời rất nhanh, “Hiện giờ bà ấy vẫn là bảo mẫu của cô.”
Hắn nói đúng phóc trăm phần trăm, Phong Quang giật mình, “Đệch! Anh điều tra rõ ràng thế, nói xem, không phải anh thầm yêu bổn tiểu thư đấy chứ?”
Ánh mắt cô nhìn hắn đầy ghét bỏ như nhìn một tên biến thái thích theo dõi người khác, làm hai bên thái dương dưới vành mũ của hắn giật giật mấy cái, “Dù phụ nữ trên đời này đều chết sạch, tôi cũng không bao giờ yêu thầm cô.”
“Vậy anh thích đàn ông à?”
Phong Quang che miệng lùi một bước, sự ghét bỏ trong ánh mắt càng thêm rõ ràng hơn.
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, “Hạ Phong Quang, tôi đến để cảnh cáo cô...”
“Anh định đánh trống lảng à?”
Cô ngắt lời hắn.
“Tôi muốn cảnh cáo cô đừng...”
“Quả nhiên là anh đang đánh trống lảng.”
“...
Cô đừng...”
“Nếu anh đáng trống lảng, vậy thì tôi đoán đúng rồi.”
Một lần nữa cô không hề nể mặt ngắt lời hắn, “Hoặc là anh yêu thầm bổn tiểu thư, hoặc là anh thích đàn ông.
Chậc chậc, dùng cách này để thu hút sự chú ý của bổn tiểu thư, cách làm của anh cũng low quá rồi.”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Người đàn ông không nhịn được nữa, mất kiểm soát mà quát to.
Phong Quang chớp chớp mắt, giống như thật sự sợ hãi.
Người đàn ông hít sâu một hơi, sau đó quay trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có, dường như người ban nãy tức giận gào lên không phải là hắn, “Hạ Phong Quang, tôi cảnh cáo cô, cô đừng chọc vào người không nên chọc, nếu không, tôi sẽ làm cô thê thảm hơn bây giờ.”
Tốc độ nói lần này của hắn rất nhanh.
Phong Quang im lặng, trong đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ gì.
Người đàn ông hài lòng, cười nhẹ một tiếng như chế giễu, rồi hắn quay người phóng khoáng rời đi, bất chợt nghe thấy thanh âm trong trẻo êm tai của cô gái sau lưng: “Hiện giờ tôi rất thê thảm ư?”
Bước chân của người đàn ông khựng lại.
Giọng nói của cô tràn ngập hoang mang, không phải giả bộ, dường như cô đang thật sự không biết mình thảm ở chỗ nào.
Không nhìn thấy ID và thông tin của hắn, thường thì, chỉ có người sắm vai sát thủ khi đang nhận nhiệm vụ mới có thể “mai danh ẩn tích”
, chỉ khi hắn làm nhiệm vụ xong, hoặc quá thời gian làm nhiệm vụ thì người ngoài mới nhìn thấy được thân phận của hắn.
Phong Quang không quan tâm hắn có phải là sát thủ hay không, lớn tiếng la lối: “Ê, con sóc này tôi nhìn thấy trước, nó là của tôi!”
“Nhưng hiện giờ nó đang nằm trên tay tôi.”
Giọng nói của hắn cũng khàn khàn trầm thấp, giống với cảm giác âm u mà hắn đem đến cho người khác.
“Nhưng là do anh cướp, con sóc này đã bị tôi đánh hôn mê rồi!”
“Bằng chứng đâu.”
“Anh...”
Ở đây không có người khác, thứ cô dùng để đánh con sóc hôn mê cũng chỉ là một viên đá, cô đi đâu lấy bằng chứng đây? “Anh đừng cả vú lấp miệng em, tự anh nghĩ mà xem, nếu tôi không đánh con sóc xỉu, anh có thể dễ dàng bắt nó được à?”
“Có một thành ngữ là ôm cây đợi thỏ.”
“Chẳng lẽ nó giống con thỏ, ngất xỉu vì tự mình đâm đầu vào cây sao!?”
“Giải thích hợp lý đấy.”
Phong Quang hất hàm: “Anh cố ý gây sự với tôi!”
“Nhanh như vậy đã nhìn thấu chân tướng, xem ra cô Hạ cũng không ngốc như lời đồn.”
Trong lòng Phong Quang thấp thỏm, cô cảnh giác lùi về phía sau một bước: “Anh nói cô Hạ gì cơ?”
Cánh môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, sau đó dùng giọng nói vô cùng xấu xa: “Hạ Phong Quang, cô chủ lớn của tập đoàn Hạ thị.”
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh biết thân phận thật sự của tôi?”
Phong Quang không hề hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, âm thầm đề phòng.
Hắn không để bụng, giọng nói như có như không: “Chỉ cần tôi muốn, toàn bộ người trên thế giới này, tôi đều có cách để biết.”
“Vậy anh nói xem bảo mẫu chăm sóc tôi lúc tôi mười tuổi là ai? Hiện giờ bà ấy bao nhiêu tuổi? Đang sống ở đâu?”
“Lâm Tú, bốn mươi bảy tuổi, hiện đang ở trong biệt thự nhà họ Hạ.”
Hắn trả lời rất nhanh, “Hiện giờ bà ấy vẫn là bảo mẫu của cô.”
Hắn nói đúng phóc trăm phần trăm, Phong Quang giật mình, “Đệch! Anh điều tra rõ ràng thế, nói xem, không phải anh thầm yêu bổn tiểu thư đấy chứ?”
Ánh mắt cô nhìn hắn đầy ghét bỏ như nhìn một tên biến thái thích theo dõi người khác, làm hai bên thái dương dưới vành mũ của hắn giật giật mấy cái, “Dù phụ nữ trên đời này đều chết sạch, tôi cũng không bao giờ yêu thầm cô.”
“Vậy anh thích đàn ông à?”
Phong Quang che miệng lùi một bước, sự ghét bỏ trong ánh mắt càng thêm rõ ràng hơn.
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, “Hạ Phong Quang, tôi đến để cảnh cáo cô...”
“Anh định đánh trống lảng à?”
Cô ngắt lời hắn.
“Tôi muốn cảnh cáo cô đừng...”
“Quả nhiên là anh đang đánh trống lảng.”
“...
Cô đừng...”
“Nếu anh đáng trống lảng, vậy thì tôi đoán đúng rồi.”
Một lần nữa cô không hề nể mặt ngắt lời hắn, “Hoặc là anh yêu thầm bổn tiểu thư, hoặc là anh thích đàn ông.
Chậc chậc, dùng cách này để thu hút sự chú ý của bổn tiểu thư, cách làm của anh cũng low quá rồi.”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Người đàn ông không nhịn được nữa, mất kiểm soát mà quát to.
Phong Quang chớp chớp mắt, giống như thật sự sợ hãi.
Người đàn ông hít sâu một hơi, sau đó quay trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có, dường như người ban nãy tức giận gào lên không phải là hắn, “Hạ Phong Quang, tôi cảnh cáo cô, cô đừng chọc vào người không nên chọc, nếu không, tôi sẽ làm cô thê thảm hơn bây giờ.”
Tốc độ nói lần này của hắn rất nhanh.
Phong Quang im lặng, trong đôi mắt đen láy không biết đang nghĩ gì.
Người đàn ông hài lòng, cười nhẹ một tiếng như chế giễu, rồi hắn quay người phóng khoáng rời đi, bất chợt nghe thấy thanh âm trong trẻo êm tai của cô gái sau lưng: “Hiện giờ tôi rất thê thảm ư?”
Bước chân của người đàn ông khựng lại.
Giọng nói của cô tràn ngập hoang mang, không phải giả bộ, dường như cô đang thật sự không biết mình thảm ở chỗ nào.