Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Nguy cơ
Lúc Kiều Lam về, ba người bạn cùng phòng cuối cùng đều đã đến.
Sau khi trở về, Kiều Lam nhạy cảm nhận ra bầu không khí ở ký túc xá này khác với ký túc xá đại học nơi mà cô từng ở.
Trong phòng có ba người. Hai người nằm trên giường, một người mang tai nghe, một người khác cầm điện thoại chơi, chỉ có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên nhìn thấy cô là vui vẻ chào đón.
Lúc này hai cô gái khác mới chú ý đến Kiều Lam. Sau khi chào hỏi qua loa, một người tiếp tục đeo tai nghe một người tiếp tục chơi điện thoại, chỉ có cô gái tóc hai bên là kéo Kiều Lam nói chuyện.
Con gái là một quần thể rất nhạy cảm với vẻ bề ngoài. Kiều Lam trông quá nổi bật. Cô gái đáng yêu với kiểu tóc đuôi ngựa hai bên và phong cách truyện tranh thốt lên một tiếng: “Cậu thật xinh đẹp.” Sau khi trò chuyện một lát thì hỏi Kiều Lam thi đại học được bao nhiêu điểm.
Đó là một chủ đề rất hay gặp.
Kiều Lam tin mọi ký túc xá đều sẽ hỏi.
Nhưng Kiều Lam vẫn nghe ra được có mục đích tra hỏi hay không.
Cô cảm thấy mình rất có năng khiếu về Tâm lý học, hoặc là sau khi ở cùng Đàm Mặc, cô thích phân tích ý nghĩa của từng câu nói nên nhạy cảm hơn một chút.
Nói cho cùng thì cũng chẳng cần hỏi điểm, trước đó cô gái kia đã làm nền rất nhiều rồi. Chẳng hạn như hết lần này đến lần khác khen Kiều Lam xinh đẹp, rồi không hiểu sao lại nhắc đến chuyện trước kia mình cũng có vài cô bạn xinh đẹp chơi rất thân nhưng thành tích không tốt lắm; cũng chẳng cần đột nhiên nói chuyên ngành Tâm lý học này quá không được ưa chuộng, tuy nói đại học B là một trường đại học top đầu nhưng thật ra ở một vài địa phương cũng chỉ là tuyến chính mà thôi. Dứt lời, cô nàng liền tỏ vẻ ngây thơ trong sáng hỏi Kiều Lam: “Lam Lam, cậu ở tỉnh nào vậy?”
“Tỉnh S.” Kiều Lam vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói.
Tỉnh S dù không phải là một tỉnh nổi bật trong thi đại học nhưng chắc chắn cũng không phải là nơi xa xôi hẻo lánh, điểm số tuyệt đối không hề thấp, thậm chí Thủ khoa tập I của cả nước năm nay chính là của tỉnh S.
“Thế à.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên gật đầu. “Mình là tỉnh F. Năm nay điểm rất cao đó, hơn 550, cao hơn rất nhiều tỉnh đến hai, ba mươi điểm lận. Đại học B thì khỏi nói rồi. Mình thi được sáu trăm tám mươi mấy mà vẫn lo không đậu được, may mà trúng tuyển vào.”
Dứt lời, cô nàng sờ lên tim như thể trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Kiều Lam: “…”
Cô gái mang tai nghe không có động tĩnh gì nhưng một nữ sinh khác nhìn điện thoại – nếu Kiều Lam không nhìn lầm – chắc chắn là có liếc mắt.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên không hề cảm thấy gì cả, nghiêng đầu hỏi Kiều Lam một cách cực kỳ đáng yêu: “Lam Lam, cậu thi đại học được bao nhiêu điểm á?”
“Chắc là hơn bảy trăm điểm.” Kiều Lam lấy điện thoại ra trả lời Wechat của Đàm Mặc.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên cứng đờ: “…??? Hơn bảy trăm?”
“Bảy trăm bao nhiêu?”
Bảy trăm linh một, linh hai cũng là hơn bảy trăm. Bảy trăm tám mươi chín cũng là hơn bảy trăm, mặc dù tổng điểm tối đa thi đại học cũng chỉ có bảy trăm năm mươi thôi.
“721.”
“Phụt.” Cô gái chơi điện thoại từ nãy đến giờ thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
(Lời editor: Đoạn phía sau là lời của “cô gái chơi điện thoại” tên Liễu Xán Xán. Lúc này Kiều Lam còn chưa về, cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên cũng lân la hỏi điểm Liễu Xán Xán)
Thật sự mà nói thì ai cũng vào đại học với đầy sự chờ mong, bất kể là trường học hay là bạn cùng phòng, tất cả mọi người đều có những tưởng tượng đẹp đẽ, nhưng ai có thể ngờ được ngày đầu tiên liền gặp được người khó chịu và buồn nôn như thế đâu.
Đúng là vẻ ngoài rất đáng yêu, nói chuyện cũng dễ thương nũng nịu, nhưng mở miệng ra chỉ muốn để cho người khác đánh chết cô nàng.
Không nói những thứ khác, chỉ thành tích thi đại học thôi, điểm của cô gái “đáng yêu” này cao nhất. Cao thì cao đi, kết quả vẫn nói không ngừng! Mặc dù không huỵch toẹt ra nhưng nói gần nói xa đúng là cố ý khoe khoang. Khoe khoang thành tích của mình tốt. Khoe khoang bản thân mình lúc trước không học hành gì nhiều nhưng thi đại học được cái may mắn. Cô nàng mở miệng gọi một tiếng “chị”, trực tiếp chọc Liễu Xán Xán bật cười.
Mẹ nó cậu nhỏ hơn tôi sao, ai là chị của cậu?
Thế mà người ta còn áy náy nói một cách rất đáng yêu: “Nhưng mình trông nhỏ bé mà.”
Liễu Xán Xán: … Buộc tóc hai bên với mặc váy loli thì trông sẽ nhỏ hơn à?
Cô ấy muốn cãi nhau nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mới ngày đầu tiên, hơn nữa đều lớn cả rồi, không có ý nghĩa.
Một người bạn cùng phòng khác trực tiếp đeo tai nghe vào, Liễu Xán Xán cũng lười phản ứng lại cô gái nọ, mãi đến khi Kiều Lam trở về.
Không ngờ rằng người bạn cùng phòng cuối cùng này lại xinh đẹp như vậy, thế là “chị bé” kia lại bắt đầu. Đầu tiên là khen ngợi một hồi, sau đó quả nhiên lại bắt đầu hỏi thăm thành tích của Kiều Lam, đồng thời còn bóng gió cố ý nói mấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp bình thường học hành đều chẳng ra sao cả.
Thế rồi cô gái này chẳng những là người đẹp siêu cấp mà còn học cực kỳ giỏi.
721 điểm, đặt ở một vài tỉnh cũng có thể làm Thủ khoa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên im lặng một lúc lâu, cuối cùng bật ra được một câu: “Cậu thật là lợi hại.”
“Cảm ơn.” Kiều Lam trải giường chiếu xong thì bước xuống giường, đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Đàm Mặc.
Cô thật sự không ngờ cuộc sống ký túc xá lại như thế này. Có lẽ ký túc xá đại học trước đây quá hòa thuận, bạn bè cùng phòng quá dễ ở chung, khiến Kiều Lam vô thức cho rằng lần này hẳn cũng sẽ không tệ.
Nhưng như rất nhiều cư dân mạng đã nói, thời đại học, phần lớn phòng ký túc đều không được hòa thuận cho lắm. Chuyện như sáu người mà năm sáu nhóm lại rất hay xảy ra.
Kiều Lam thừa nhận rằng bản thân hơi thất vọng, dù sao cũng là đối tượng mà cô muốn sống cùng trong bốn năm.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Sau khi kết nối điện thoại được với Đàm Mặc, Kiều Lam ném chuyện này ra tận phía sau đầu.
Hai ngày đón người mới trôi qua. Một đêm trước ngày huấn luyện quân sự, giáo viên hướng dẫn tổ chức cho đám sinh viên Tâm lý học năm nay khó lắm mới được hai lớp.
Giới thiệu bản thân theo trình tự cơ bản một lần để mọi người làm quen với nhau một chút. Họp lớp được nửa chừng thì có vài người đi đến từ đằng sau phòng học. Giáo viên hướng dẫn nhìn thấy họ thì cười cười, trò chuyện rất thân quen.
Kiều Lam nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Đàn chị đưa cô trở về ký túc xá ở đó, đàn anh bắt chuyện với cô cũng có luôn, còn có cả đàn anh áo sơmi trắng dù không nói chuyện nhưng giá trị nhan sắc cực cao cũng ở đó.
Đàn chị kia nhìn thấy Kiều Lam còn vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
La Man – cũng chính là cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên hôm qua – nhìn thoáng qua đằng sau rồi sáp lại gần nhỏ giọng hỏi Kiều Lam: “Đàn anh kia là ai thế? Mình nhớ lúc đăng ký anh ấy ngồi ngay chỗ ghi danh.”
Tuy nói ngày đầu tiên gặp mặt mọi người chẳng vui vẻ gì nhưng ngay từ đầu hoạt động gần như đều lấy phòng ký túc làm nhóm, gần như đều là bốn người cùng phòng ngồi chung với nhau.
Kiều Lam đang gửi Wechat cho Đàm Mặc, Đàm Mặc bên kia cũng đang tổ chức họp lớp, quá trình gần như tương tự.
Kiều Lam thật sự tò mò Đàm Mặc tự giới thiệu như thế nào. Đàm Mặc trả lời, nói tên.
[ Sau đó thì sao? ]
[ Không có sau đó. ]
Kiều Lam: “…”
Được rồi, thật ra rất phù hợp với hình tượng của Đàm Mặc.
Kiều Lam đang nói chuyện với Đàm Mặc, không để tâm đến việc trả lời La Man lắm, cũng may lực chú ý của La Man đều đặt trên người đàn anh mặc áo sơmi trắng kia. “Cậu cũng không biết à?” Giọng điệu của La Man vẫn rất vui vẻ. “Mình tưởng là cậu sẽ biết chứ.”
Kiều Lam: … Sao tôi lại biết được? Tất cả mọi người đều là tân sinh viên mà.
Mấy đàn anh đàn chị ngồi được một chốc thì rời đi, lúc này giáo viên hướng dẫn mới nói đây là trưởng câu lạc bộ Tâm lý và một vài hội phó. Chuyên ngành của bọn họ ít người nên tính liên kết của toàn chuyên ngành rất mạnh, mà điểm khác nhau giữa câu lạc bộ Tâm lý và các câu lạc bộ bình thường chính là câu lạc bộ này thật sự rất hữu ích đối với chuyên ngành của bọn họ, hơn nữa còn có giáo sư hướng dẫn, nên sinh viên học Tâm lý học vẫn nên thử tham gia vào câu lạc bộ Tâm lý, rất cần thiết.
La Man phấn khích vô cùng nói mình nhất định phải tham gia. Kiều Lam thuận miệng đáp lời rồi tiếp tục nói chuyện với Đàm Mặc.
Thế rồi một lúc lâu sau, từ đầu đến cuối, Đàm Mặc bên kia không hề trả lời.
Kiều Lam:???
Tình huống thế này quá hiếm gặp, thậm chí là chưa xảy ra bao giờ. Đàm Mặc luôn luôn trả lời tin nhắn của cô trong tích tắc, cho dù không phải như thế, bấm vào Wechat cũng là đang nhập.
Kiều Lam lại chờ một thêm một chốc, nhưng từ đầu đến cuối đều không đợi được hồi âm của Đàm Mặc.
Cô nhíu mày, chợt nhớ ra hôm qua lúc đến ký túc xá của Đàm Mặc, chàng trai trắng trẻo kia có thêm Wechat của cô.
Kiều Lam tìm thấy tên Tạ Hoằng Nghị, bắt chuyện một cách rất lịch sự.
[ Chào bạn. ]
Tạ Hoằng Nghị bên này ngược lại trả lời trong tích tắc. [ Sao thế em dâu? ]
Kiều Lam: … Em dâu?
Ở trong trường, Đàm Mặc từ đại ca bỗng nhiên biến thành em trai rồi sao?
Thôi, em dâu thì em dâu, thật lòng mà nói, Kiều Lam rất vui khi bị gọi thế.
Kiều Lam liền hỏi xem Đàm Mặc có xảy ra chuyện gì không, cả nửa ngày không thấy tin tức. Thế rồi bẵng một lúc sau, Tạ Hoằng Nghị ‘ting ting’ gửi đến vài tấm ảnh, thoạt nhìn chính là chụp lén.
Kiều Lam nhìn thấy, đầu cũng sắp nổi tung.
Bạn trai cô bị vài cô gái vây quanh ở chỗ ngồi, bởi vì góc độ Tạ Hoằng Nghị chụp không chuẩn lắm nên Kiều Lam không nhìn ra được giây phút này Đàm Mặc mặt mày vô cảm hay vẫn là ý cười đầy mặt.
[ Em dâu à, chẳng có chuyện gì to tát đâu, chỉ là hội học sinh hỏi cậu ấy có hứng thú gia nhập hội học sinh hay không thôi. ]
Kiều Lam: … Cái này mà gọi là chẳng có chuyện gì to tát à?
Sau khi trở về, Kiều Lam nhạy cảm nhận ra bầu không khí ở ký túc xá này khác với ký túc xá đại học nơi mà cô từng ở.
Trong phòng có ba người. Hai người nằm trên giường, một người mang tai nghe, một người khác cầm điện thoại chơi, chỉ có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên nhìn thấy cô là vui vẻ chào đón.
Lúc này hai cô gái khác mới chú ý đến Kiều Lam. Sau khi chào hỏi qua loa, một người tiếp tục đeo tai nghe một người tiếp tục chơi điện thoại, chỉ có cô gái tóc hai bên là kéo Kiều Lam nói chuyện.
Con gái là một quần thể rất nhạy cảm với vẻ bề ngoài. Kiều Lam trông quá nổi bật. Cô gái đáng yêu với kiểu tóc đuôi ngựa hai bên và phong cách truyện tranh thốt lên một tiếng: “Cậu thật xinh đẹp.” Sau khi trò chuyện một lát thì hỏi Kiều Lam thi đại học được bao nhiêu điểm.
Đó là một chủ đề rất hay gặp.
Kiều Lam tin mọi ký túc xá đều sẽ hỏi.
Nhưng Kiều Lam vẫn nghe ra được có mục đích tra hỏi hay không.
Cô cảm thấy mình rất có năng khiếu về Tâm lý học, hoặc là sau khi ở cùng Đàm Mặc, cô thích phân tích ý nghĩa của từng câu nói nên nhạy cảm hơn một chút.
Nói cho cùng thì cũng chẳng cần hỏi điểm, trước đó cô gái kia đã làm nền rất nhiều rồi. Chẳng hạn như hết lần này đến lần khác khen Kiều Lam xinh đẹp, rồi không hiểu sao lại nhắc đến chuyện trước kia mình cũng có vài cô bạn xinh đẹp chơi rất thân nhưng thành tích không tốt lắm; cũng chẳng cần đột nhiên nói chuyên ngành Tâm lý học này quá không được ưa chuộng, tuy nói đại học B là một trường đại học top đầu nhưng thật ra ở một vài địa phương cũng chỉ là tuyến chính mà thôi. Dứt lời, cô nàng liền tỏ vẻ ngây thơ trong sáng hỏi Kiều Lam: “Lam Lam, cậu ở tỉnh nào vậy?”
“Tỉnh S.” Kiều Lam vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói.
Tỉnh S dù không phải là một tỉnh nổi bật trong thi đại học nhưng chắc chắn cũng không phải là nơi xa xôi hẻo lánh, điểm số tuyệt đối không hề thấp, thậm chí Thủ khoa tập I của cả nước năm nay chính là của tỉnh S.
“Thế à.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên gật đầu. “Mình là tỉnh F. Năm nay điểm rất cao đó, hơn 550, cao hơn rất nhiều tỉnh đến hai, ba mươi điểm lận. Đại học B thì khỏi nói rồi. Mình thi được sáu trăm tám mươi mấy mà vẫn lo không đậu được, may mà trúng tuyển vào.”
Dứt lời, cô nàng sờ lên tim như thể trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Kiều Lam: “…”
Cô gái mang tai nghe không có động tĩnh gì nhưng một nữ sinh khác nhìn điện thoại – nếu Kiều Lam không nhìn lầm – chắc chắn là có liếc mắt.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên không hề cảm thấy gì cả, nghiêng đầu hỏi Kiều Lam một cách cực kỳ đáng yêu: “Lam Lam, cậu thi đại học được bao nhiêu điểm á?”
“Chắc là hơn bảy trăm điểm.” Kiều Lam lấy điện thoại ra trả lời Wechat của Đàm Mặc.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên cứng đờ: “…??? Hơn bảy trăm?”
“Bảy trăm bao nhiêu?”
Bảy trăm linh một, linh hai cũng là hơn bảy trăm. Bảy trăm tám mươi chín cũng là hơn bảy trăm, mặc dù tổng điểm tối đa thi đại học cũng chỉ có bảy trăm năm mươi thôi.
“721.”
“Phụt.” Cô gái chơi điện thoại từ nãy đến giờ thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
(Lời editor: Đoạn phía sau là lời của “cô gái chơi điện thoại” tên Liễu Xán Xán. Lúc này Kiều Lam còn chưa về, cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên cũng lân la hỏi điểm Liễu Xán Xán)
Thật sự mà nói thì ai cũng vào đại học với đầy sự chờ mong, bất kể là trường học hay là bạn cùng phòng, tất cả mọi người đều có những tưởng tượng đẹp đẽ, nhưng ai có thể ngờ được ngày đầu tiên liền gặp được người khó chịu và buồn nôn như thế đâu.
Đúng là vẻ ngoài rất đáng yêu, nói chuyện cũng dễ thương nũng nịu, nhưng mở miệng ra chỉ muốn để cho người khác đánh chết cô nàng.
Không nói những thứ khác, chỉ thành tích thi đại học thôi, điểm của cô gái “đáng yêu” này cao nhất. Cao thì cao đi, kết quả vẫn nói không ngừng! Mặc dù không huỵch toẹt ra nhưng nói gần nói xa đúng là cố ý khoe khoang. Khoe khoang thành tích của mình tốt. Khoe khoang bản thân mình lúc trước không học hành gì nhiều nhưng thi đại học được cái may mắn. Cô nàng mở miệng gọi một tiếng “chị”, trực tiếp chọc Liễu Xán Xán bật cười.
Mẹ nó cậu nhỏ hơn tôi sao, ai là chị của cậu?
Thế mà người ta còn áy náy nói một cách rất đáng yêu: “Nhưng mình trông nhỏ bé mà.”
Liễu Xán Xán: … Buộc tóc hai bên với mặc váy loli thì trông sẽ nhỏ hơn à?
Cô ấy muốn cãi nhau nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mới ngày đầu tiên, hơn nữa đều lớn cả rồi, không có ý nghĩa.
Một người bạn cùng phòng khác trực tiếp đeo tai nghe vào, Liễu Xán Xán cũng lười phản ứng lại cô gái nọ, mãi đến khi Kiều Lam trở về.
Không ngờ rằng người bạn cùng phòng cuối cùng này lại xinh đẹp như vậy, thế là “chị bé” kia lại bắt đầu. Đầu tiên là khen ngợi một hồi, sau đó quả nhiên lại bắt đầu hỏi thăm thành tích của Kiều Lam, đồng thời còn bóng gió cố ý nói mấy cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp bình thường học hành đều chẳng ra sao cả.
Thế rồi cô gái này chẳng những là người đẹp siêu cấp mà còn học cực kỳ giỏi.
721 điểm, đặt ở một vài tỉnh cũng có thể làm Thủ khoa.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên im lặng một lúc lâu, cuối cùng bật ra được một câu: “Cậu thật là lợi hại.”
“Cảm ơn.” Kiều Lam trải giường chiếu xong thì bước xuống giường, đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Đàm Mặc.
Cô thật sự không ngờ cuộc sống ký túc xá lại như thế này. Có lẽ ký túc xá đại học trước đây quá hòa thuận, bạn bè cùng phòng quá dễ ở chung, khiến Kiều Lam vô thức cho rằng lần này hẳn cũng sẽ không tệ.
Nhưng như rất nhiều cư dân mạng đã nói, thời đại học, phần lớn phòng ký túc đều không được hòa thuận cho lắm. Chuyện như sáu người mà năm sáu nhóm lại rất hay xảy ra.
Kiều Lam thừa nhận rằng bản thân hơi thất vọng, dù sao cũng là đối tượng mà cô muốn sống cùng trong bốn năm.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Sau khi kết nối điện thoại được với Đàm Mặc, Kiều Lam ném chuyện này ra tận phía sau đầu.
Hai ngày đón người mới trôi qua. Một đêm trước ngày huấn luyện quân sự, giáo viên hướng dẫn tổ chức cho đám sinh viên Tâm lý học năm nay khó lắm mới được hai lớp.
Giới thiệu bản thân theo trình tự cơ bản một lần để mọi người làm quen với nhau một chút. Họp lớp được nửa chừng thì có vài người đi đến từ đằng sau phòng học. Giáo viên hướng dẫn nhìn thấy họ thì cười cười, trò chuyện rất thân quen.
Kiều Lam nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Đàn chị đưa cô trở về ký túc xá ở đó, đàn anh bắt chuyện với cô cũng có luôn, còn có cả đàn anh áo sơmi trắng dù không nói chuyện nhưng giá trị nhan sắc cực cao cũng ở đó.
Đàn chị kia nhìn thấy Kiều Lam còn vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.
La Man – cũng chính là cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên hôm qua – nhìn thoáng qua đằng sau rồi sáp lại gần nhỏ giọng hỏi Kiều Lam: “Đàn anh kia là ai thế? Mình nhớ lúc đăng ký anh ấy ngồi ngay chỗ ghi danh.”
Tuy nói ngày đầu tiên gặp mặt mọi người chẳng vui vẻ gì nhưng ngay từ đầu hoạt động gần như đều lấy phòng ký túc làm nhóm, gần như đều là bốn người cùng phòng ngồi chung với nhau.
Kiều Lam đang gửi Wechat cho Đàm Mặc, Đàm Mặc bên kia cũng đang tổ chức họp lớp, quá trình gần như tương tự.
Kiều Lam thật sự tò mò Đàm Mặc tự giới thiệu như thế nào. Đàm Mặc trả lời, nói tên.
[ Sau đó thì sao? ]
[ Không có sau đó. ]
Kiều Lam: “…”
Được rồi, thật ra rất phù hợp với hình tượng của Đàm Mặc.
Kiều Lam đang nói chuyện với Đàm Mặc, không để tâm đến việc trả lời La Man lắm, cũng may lực chú ý của La Man đều đặt trên người đàn anh mặc áo sơmi trắng kia. “Cậu cũng không biết à?” Giọng điệu của La Man vẫn rất vui vẻ. “Mình tưởng là cậu sẽ biết chứ.”
Kiều Lam: … Sao tôi lại biết được? Tất cả mọi người đều là tân sinh viên mà.
Mấy đàn anh đàn chị ngồi được một chốc thì rời đi, lúc này giáo viên hướng dẫn mới nói đây là trưởng câu lạc bộ Tâm lý và một vài hội phó. Chuyên ngành của bọn họ ít người nên tính liên kết của toàn chuyên ngành rất mạnh, mà điểm khác nhau giữa câu lạc bộ Tâm lý và các câu lạc bộ bình thường chính là câu lạc bộ này thật sự rất hữu ích đối với chuyên ngành của bọn họ, hơn nữa còn có giáo sư hướng dẫn, nên sinh viên học Tâm lý học vẫn nên thử tham gia vào câu lạc bộ Tâm lý, rất cần thiết.
La Man phấn khích vô cùng nói mình nhất định phải tham gia. Kiều Lam thuận miệng đáp lời rồi tiếp tục nói chuyện với Đàm Mặc.
Thế rồi một lúc lâu sau, từ đầu đến cuối, Đàm Mặc bên kia không hề trả lời.
Kiều Lam:???
Tình huống thế này quá hiếm gặp, thậm chí là chưa xảy ra bao giờ. Đàm Mặc luôn luôn trả lời tin nhắn của cô trong tích tắc, cho dù không phải như thế, bấm vào Wechat cũng là đang nhập.
Kiều Lam lại chờ một thêm một chốc, nhưng từ đầu đến cuối đều không đợi được hồi âm của Đàm Mặc.
Cô nhíu mày, chợt nhớ ra hôm qua lúc đến ký túc xá của Đàm Mặc, chàng trai trắng trẻo kia có thêm Wechat của cô.
Kiều Lam tìm thấy tên Tạ Hoằng Nghị, bắt chuyện một cách rất lịch sự.
[ Chào bạn. ]
Tạ Hoằng Nghị bên này ngược lại trả lời trong tích tắc. [ Sao thế em dâu? ]
Kiều Lam: … Em dâu?
Ở trong trường, Đàm Mặc từ đại ca bỗng nhiên biến thành em trai rồi sao?
Thôi, em dâu thì em dâu, thật lòng mà nói, Kiều Lam rất vui khi bị gọi thế.
Kiều Lam liền hỏi xem Đàm Mặc có xảy ra chuyện gì không, cả nửa ngày không thấy tin tức. Thế rồi bẵng một lúc sau, Tạ Hoằng Nghị ‘ting ting’ gửi đến vài tấm ảnh, thoạt nhìn chính là chụp lén.
Kiều Lam nhìn thấy, đầu cũng sắp nổi tung.
Bạn trai cô bị vài cô gái vây quanh ở chỗ ngồi, bởi vì góc độ Tạ Hoằng Nghị chụp không chuẩn lắm nên Kiều Lam không nhìn ra được giây phút này Đàm Mặc mặt mày vô cảm hay vẫn là ý cười đầy mặt.
[ Em dâu à, chẳng có chuyện gì to tát đâu, chỉ là hội học sinh hỏi cậu ấy có hứng thú gia nhập hội học sinh hay không thôi. ]
Kiều Lam: … Cái này mà gọi là chẳng có chuyện gì to tát à?