Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Ả phụ nữ ác độc thì nên đưa đi làm thức ăn gia súc!
Giọng nói phẫn nộ của Khương Chi Chi làm cho mọi người hoảng sợ.
Mạc Hạo Thần và Khương Nhược Vi liếc nhau, vẻ mặt thay đổi!
Không được, tuyệt đối không thể từ hôn.
Nếu từ hôn, toàn bộ kế hoạch của bọn họ sẽ đổ xuống sông xuống biển hết!
Nghĩ đến đây, Mạc Hạo Thần thử cố ở lại thêm một chút, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Khương Chi Chi.
“Chi Chi, anh thật sự xin lỗi… Anh sai rồi, là do anh nhất thời sốt ruột nên mới suy nghĩ không chu đáo, làm ra chuyện hồ đồ như vậy.” Anh ta nhanh chóng ôm chân Khương Chi Chi: “Anh làm ra chuyện xúc động như vậy cũng là vì trong lòng quá quan tâm đến em.”
Đến lúc này mà còn tự lấy cớ cho mình, đúng là buồn nôn!
“Loại để ý này đổi lấy là việc túy ý để người khác bôi nhọ danh sự và trong sạch của tôi, ôi ôi ôi… Chi bằng tôi chết đi cho rồi!” Khương Chi Chi lạnh lùng không hề dao động, một chân đá văng Mạc Hạo Thần: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước, tôi không cần một người chồng chưa cưới không đáng để gửi gắm lòng tin!”
Thái độ Khương Chi Chi rất kiên quyết, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều khiếp sợ.
Không ai ngờ rằng Khương Chi Chi lại đột nhiên đưa ra muốn từ hôn, trước kia cô vô cùng yêu Mạc Hạo Thần, nói là cả ngày đều ở gần anh ta cũng không quá đáng.
“Không, anh không đồng ý! Chi Chi, về chuyện này thì đúng là anh đã làm sai, em đánh anh mắng anh hay phạt anh thì anh đều không oán không hận, nhưng nhất định đừng nói đến chuyện từ hôn, anh không thể rời khỏi em!”
Mạc Hạo Thần là người đầu tiên phản ứng lại, bước nhanh đến trước mặt Khương Chi Chi và xin lỗi một cách chân thành: “Trong lòng anh chỉ có một mình em, không có em anh không biết mình phải sống thế nào…”
Khương Bác không ngờ rằng Khương Chi Chi sẽ nhắc tới hôn ước giữa hai nhà, ông ta cảm thấy hơi đau đầu.
Vả lại tội mà Mạc Hạo Thần mắc phải cũng không đáng chết, huống hồ đứa nhỏ này cũng rất xui xẻo, bị Khương Chi Chi đánh mấy cái bạt tai, đến mũi cũng sắp gãy luôn rồi.
Bây giờ, bản thân là một “đấng mày râu” mà không tiếc quỳ xuống cầu xin, lại nghĩ đến nhà họ Mạc và nhà họ Khương đang hợp tác với nhau, chuyện liên hôn đã được quyết định sớm từ trước, không phải nói hủy là có thể hủy.
“Chuyện này đúng là Hạo Thần đã sai.” Khương Bác giúp đỡ trách cứ hai câu, uyển chuyển phân xử: “Đúng là nên phạt, Chi Chi à, con cứ tùy tiện ra điều kiện, cho dù muốn cậu ấy nhận lỗi thế nào thì bố cũng bắt Hạo Thần thỏa mãn con.”
“Đúng đúng đúng, Chi Chi, em muốn cái gì thì cứ nói đi.” Mạc Hạo Thần vội vàng bày tỏ nỗi lòng, khoe khoang khoác lác: “Cho dù là ngôi sao và mặt trăng trên trời thì nhất định anh cũng sẽ hái xuống cho em.”
“Vậy tôi thích ngôi sao và ánh trăng trên trời đó.” Khương Chi Chi cười lạnh.
Mạc Hạo Thần ngây ngẩn cả người, bực bội cười khổ, anh ta chỉ lấy ví dụ mà thôi, từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên khó chơi như thế?
“Không làm được đúng không, cho nên tôi chỉ cần hủy hôn!” Khương Chi Chi kiên quyết.
Mạc Hạo Thần vừa khóc lóc vừa than vãn, rõ ràng hôm nay anh ta muốn đến ép Khương Chi Chi phải gả cho mình sớm hơn thời gian định trước, để dễ dàng lừa gạt cổ phần trong tay cô.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, anh ta đâu dám làm bừa, tạo ra hình kɦıêυ ɖâʍ gì đó làm gì!
Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Mạc Hạo Thần choáng đầu căng não, thấy dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ không có tác dụng, anh ta nhẫn tâm giơ tay trái lên…
“Chát…”
Hung hăng tát mạnh lên mặt mình một cái, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
“Chát chát chát…”
Mạc Hạo Thần không dừng tay, tiếp tục bạt tai thật mạnh lên mặt của mình, còn không ngừng xin lỗi: “Là anh ngu xuẩn hồ đồ, làm việc lỗ mãng khiến cho trái tim Chi Chi tổn thương, Chi Chi, anh xin lỗi em…”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong phòng khách chỉ nghe thấy âm thanh bạt tai chát chúa vang dội.
Mạc Hạo Thần rất nhẫn tâm với chính mình, tay dùng rất nhiều sức, sau mười mấy bạt tai, cả khuôn mặt anh ta đã sưng thành đầu heo.
Khương Bác nhìn cảnh này bỗng cảm thấy mềm lòng: “Hạo Thần, cậu không cần làm như vậy, chúng tôi tin cậu đã biết lỗi.”
Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu, ánh mắt dần dịu lại, Khương Nhược Vi đứng bên cạnh nhìn người đàn ông mình yêu chịu khổ, trái tim đau đớn như bị xoắn nát.
Một mặt là tự trách, mặt khác là càng thêm oán hận Khương Chi Chi.
Mà Tần Liễu đang mang thai lại càng dễ xúc động hơn, vội vàng an ủi: “Hạo Thần, ai cũng biết cậu thật lòng, đừng đánh nữa, cẩn thận xảy ra chuyện.”
Khương Chi Chi rũ mắt thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào mắt, cô bình tĩnh lau hết nước mắt trên mặt, khóe miệng đong đầy vẻ châm chọc.
Ôi, xem ra hôm nay không thể thuận lợi hủy hôn được rồi.
Khương Chi Chi không còn tâm trạng diễn kịch tiếp, cô tỏ vẻ “Đau lòng muốn chết”, “Mất hồn mất vía” đi về phòng.
Để lại Mạc Hạo Thần đầy xấu hổ dùng tay che kín hai cái má đang sưng tấy đứng yên một chỗ.
“Chi Chi giở tính tình của con gái thôi, nhất định bây giờ nó đang rất tức giận, Nhược Vi, con đi lên xem chị con thế nào đi.”
Sau khi sắp xếp xong, Khương Bác xoa tay vỗ vỗ lên bả vai của Mạc Hạo Thần, lời nói thấm thía: “Hạo Thần, tôi vẫn nhận người con rể là cậu, nhưng bây giờ Chi Chi vẫn còn đang rất tức giận, vẫn dời lại ngày cưới thêm một thời gian nữa đi.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú.”
Mạc Hạo Thần dùng gương mặt sưng to một nửa gật đầu, anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, mặt xám mày tro ra về.
Anh ta cảm thấy mình xui xẻo tận mạng, tâm trạng vô cùng kém cỏi, suýt chút nữa không kìm được mà phát giận ngay tại chỗ…
Khương Nhược Vi cũng buồn muốn chết, không chỉ nhìn người trong lòng bị đánh thành đầu heo mà còn phải chịu trách nhiệm an ủi Khương Chi Chi.
Cô ta tức giận rót hai ly nước có ga, sau khi đi đến phòng Khương Chi Chi, ngon ngọt dỗ dành: “Chị, anh Hạo Thần yêu chị nên mới hiểu lầm chị, chị tha thứ cho anh ấy lần này đi.”
“Chẳng lẽ chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng như thế đã có thể bù đắp tổn thương của chị sao?” Trong lòng Khương Chi Chi âm thầm cười lạnh, ra vẻ đau khổ cúi đầu: “Chị không ngờ rằng Mạc Hạo Thần lại là người đàn ông ích kỷ lòng dạ hẹp hòi như vậy, đúng là chị đã nhìn lầm anh ta rồi…”
Hai mươi phút tiếp sau đó, Khương Nhược Vi bị cô ép nghe hết không chừa một chữ rất nhiều lời quở trách người đàn ông của mình.
Bắt bẻ từ chân tơ kẽ tóc, không hề nể tình bỏ qua chỗ nào.
Khương Nhược Vi đau đầu không thôi, thế mà còn phải cười hùa theo, qua một lúc lâu, cô ta đã nghẹn đến mức luống cuống, theo bản năng cầm ly nước để trên bàn lên.
Đống bột kích tố đã được thả vào nước có gas đã sớm tan ra hết không còn nhìn ra.
Khương Chi Chi nhìn Khương Nhược Vi uống ly nước, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
Người đàn ông tệ bạc đáng bị thiêu sống, còn ả phụ nữ ác độc thì nên đưa đi làm thức ăn gia súc đi!
Mạc Hạo Thần và Khương Nhược Vi liếc nhau, vẻ mặt thay đổi!
Không được, tuyệt đối không thể từ hôn.
Nếu từ hôn, toàn bộ kế hoạch của bọn họ sẽ đổ xuống sông xuống biển hết!
Nghĩ đến đây, Mạc Hạo Thần thử cố ở lại thêm một chút, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Khương Chi Chi.
“Chi Chi, anh thật sự xin lỗi… Anh sai rồi, là do anh nhất thời sốt ruột nên mới suy nghĩ không chu đáo, làm ra chuyện hồ đồ như vậy.” Anh ta nhanh chóng ôm chân Khương Chi Chi: “Anh làm ra chuyện xúc động như vậy cũng là vì trong lòng quá quan tâm đến em.”
Đến lúc này mà còn tự lấy cớ cho mình, đúng là buồn nôn!
“Loại để ý này đổi lấy là việc túy ý để người khác bôi nhọ danh sự và trong sạch của tôi, ôi ôi ôi… Chi bằng tôi chết đi cho rồi!” Khương Chi Chi lạnh lùng không hề dao động, một chân đá văng Mạc Hạo Thần: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước, tôi không cần một người chồng chưa cưới không đáng để gửi gắm lòng tin!”
Thái độ Khương Chi Chi rất kiên quyết, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều khiếp sợ.
Không ai ngờ rằng Khương Chi Chi lại đột nhiên đưa ra muốn từ hôn, trước kia cô vô cùng yêu Mạc Hạo Thần, nói là cả ngày đều ở gần anh ta cũng không quá đáng.
“Không, anh không đồng ý! Chi Chi, về chuyện này thì đúng là anh đã làm sai, em đánh anh mắng anh hay phạt anh thì anh đều không oán không hận, nhưng nhất định đừng nói đến chuyện từ hôn, anh không thể rời khỏi em!”
Mạc Hạo Thần là người đầu tiên phản ứng lại, bước nhanh đến trước mặt Khương Chi Chi và xin lỗi một cách chân thành: “Trong lòng anh chỉ có một mình em, không có em anh không biết mình phải sống thế nào…”
Khương Bác không ngờ rằng Khương Chi Chi sẽ nhắc tới hôn ước giữa hai nhà, ông ta cảm thấy hơi đau đầu.
Vả lại tội mà Mạc Hạo Thần mắc phải cũng không đáng chết, huống hồ đứa nhỏ này cũng rất xui xẻo, bị Khương Chi Chi đánh mấy cái bạt tai, đến mũi cũng sắp gãy luôn rồi.
Bây giờ, bản thân là một “đấng mày râu” mà không tiếc quỳ xuống cầu xin, lại nghĩ đến nhà họ Mạc và nhà họ Khương đang hợp tác với nhau, chuyện liên hôn đã được quyết định sớm từ trước, không phải nói hủy là có thể hủy.
“Chuyện này đúng là Hạo Thần đã sai.” Khương Bác giúp đỡ trách cứ hai câu, uyển chuyển phân xử: “Đúng là nên phạt, Chi Chi à, con cứ tùy tiện ra điều kiện, cho dù muốn cậu ấy nhận lỗi thế nào thì bố cũng bắt Hạo Thần thỏa mãn con.”
“Đúng đúng đúng, Chi Chi, em muốn cái gì thì cứ nói đi.” Mạc Hạo Thần vội vàng bày tỏ nỗi lòng, khoe khoang khoác lác: “Cho dù là ngôi sao và mặt trăng trên trời thì nhất định anh cũng sẽ hái xuống cho em.”
“Vậy tôi thích ngôi sao và ánh trăng trên trời đó.” Khương Chi Chi cười lạnh.
Mạc Hạo Thần ngây ngẩn cả người, bực bội cười khổ, anh ta chỉ lấy ví dụ mà thôi, từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên khó chơi như thế?
“Không làm được đúng không, cho nên tôi chỉ cần hủy hôn!” Khương Chi Chi kiên quyết.
Mạc Hạo Thần vừa khóc lóc vừa than vãn, rõ ràng hôm nay anh ta muốn đến ép Khương Chi Chi phải gả cho mình sớm hơn thời gian định trước, để dễ dàng lừa gạt cổ phần trong tay cô.
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, anh ta đâu dám làm bừa, tạo ra hình kɦıêυ ɖâʍ gì đó làm gì!
Tình thế xoay chuyển quá nhanh, Mạc Hạo Thần choáng đầu căng não, thấy dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ không có tác dụng, anh ta nhẫn tâm giơ tay trái lên…
“Chát…”
Hung hăng tát mạnh lên mặt mình một cái, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
“Chát chát chát…”
Mạc Hạo Thần không dừng tay, tiếp tục bạt tai thật mạnh lên mặt của mình, còn không ngừng xin lỗi: “Là anh ngu xuẩn hồ đồ, làm việc lỗ mãng khiến cho trái tim Chi Chi tổn thương, Chi Chi, anh xin lỗi em…”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong phòng khách chỉ nghe thấy âm thanh bạt tai chát chúa vang dội.
Mạc Hạo Thần rất nhẫn tâm với chính mình, tay dùng rất nhiều sức, sau mười mấy bạt tai, cả khuôn mặt anh ta đã sưng thành đầu heo.
Khương Bác nhìn cảnh này bỗng cảm thấy mềm lòng: “Hạo Thần, cậu không cần làm như vậy, chúng tôi tin cậu đã biết lỗi.”
Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu, ánh mắt dần dịu lại, Khương Nhược Vi đứng bên cạnh nhìn người đàn ông mình yêu chịu khổ, trái tim đau đớn như bị xoắn nát.
Một mặt là tự trách, mặt khác là càng thêm oán hận Khương Chi Chi.
Mà Tần Liễu đang mang thai lại càng dễ xúc động hơn, vội vàng an ủi: “Hạo Thần, ai cũng biết cậu thật lòng, đừng đánh nữa, cẩn thận xảy ra chuyện.”
Khương Chi Chi rũ mắt thu hết vẻ mặt của tất cả mọi người vào mắt, cô bình tĩnh lau hết nước mắt trên mặt, khóe miệng đong đầy vẻ châm chọc.
Ôi, xem ra hôm nay không thể thuận lợi hủy hôn được rồi.
Khương Chi Chi không còn tâm trạng diễn kịch tiếp, cô tỏ vẻ “Đau lòng muốn chết”, “Mất hồn mất vía” đi về phòng.
Để lại Mạc Hạo Thần đầy xấu hổ dùng tay che kín hai cái má đang sưng tấy đứng yên một chỗ.
“Chi Chi giở tính tình của con gái thôi, nhất định bây giờ nó đang rất tức giận, Nhược Vi, con đi lên xem chị con thế nào đi.”
Sau khi sắp xếp xong, Khương Bác xoa tay vỗ vỗ lên bả vai của Mạc Hạo Thần, lời nói thấm thía: “Hạo Thần, tôi vẫn nhận người con rể là cậu, nhưng bây giờ Chi Chi vẫn còn đang rất tức giận, vẫn dời lại ngày cưới thêm một thời gian nữa đi.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú.”
Mạc Hạo Thần dùng gương mặt sưng to một nửa gật đầu, anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, mặt xám mày tro ra về.
Anh ta cảm thấy mình xui xẻo tận mạng, tâm trạng vô cùng kém cỏi, suýt chút nữa không kìm được mà phát giận ngay tại chỗ…
Khương Nhược Vi cũng buồn muốn chết, không chỉ nhìn người trong lòng bị đánh thành đầu heo mà còn phải chịu trách nhiệm an ủi Khương Chi Chi.
Cô ta tức giận rót hai ly nước có ga, sau khi đi đến phòng Khương Chi Chi, ngon ngọt dỗ dành: “Chị, anh Hạo Thần yêu chị nên mới hiểu lầm chị, chị tha thứ cho anh ấy lần này đi.”
“Chẳng lẽ chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng như thế đã có thể bù đắp tổn thương của chị sao?” Trong lòng Khương Chi Chi âm thầm cười lạnh, ra vẻ đau khổ cúi đầu: “Chị không ngờ rằng Mạc Hạo Thần lại là người đàn ông ích kỷ lòng dạ hẹp hòi như vậy, đúng là chị đã nhìn lầm anh ta rồi…”
Hai mươi phút tiếp sau đó, Khương Nhược Vi bị cô ép nghe hết không chừa một chữ rất nhiều lời quở trách người đàn ông của mình.
Bắt bẻ từ chân tơ kẽ tóc, không hề nể tình bỏ qua chỗ nào.
Khương Nhược Vi đau đầu không thôi, thế mà còn phải cười hùa theo, qua một lúc lâu, cô ta đã nghẹn đến mức luống cuống, theo bản năng cầm ly nước để trên bàn lên.
Đống bột kích tố đã được thả vào nước có gas đã sớm tan ra hết không còn nhìn ra.
Khương Chi Chi nhìn Khương Nhược Vi uống ly nước, khóe miệng cong lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
Người đàn ông tệ bạc đáng bị thiêu sống, còn ả phụ nữ ác độc thì nên đưa đi làm thức ăn gia súc đi!