• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6 Thiết Diễm Thú, Liệt Dương Hoa

Chương 6: Thiết Diễm Thú, Liệt Dương Hoa

Bảy tên áo đen vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng ngồi xổm trên mặt đất, hình như là đang điều tra cái gì.

Hàn Dương thật cẩn thận theo đuôi bọn họ ở phía sau, che giấu mình cực tốt.

Những người áo đen này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, phân công cực kỳ rõ ràng, có người truy tung, có người điều tra, có người canh gác, tất cả đều đâu vào đấy.

Hàn Dương híp mắt, nhóm người áo đen trước mắt mỗi người đều có thực lực phi phàm, yếu nhất cũng đã đạt tới Đoán Cốt cảnh nhất trọng. Thủ lĩnh của bọn họ còn đạt tới Đoán Cốt tứ, ngũ trọng.

Đội hình như thế mà dự định đối phó với Thiết Diễm Thú, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng cánh tay trái của người dẫn đầu này hình như đã bị thương, khi lên đường biên độ đong đưa rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với cánh tay phải.

Không theo dõi bao lâu, Hàn Dương đã cảm thấy, không khí bốn phía dần dần trở nên khô ráo, trong mơ hồ còn có sóng nhiệt cuồn cuộn.

Bước chân hắn dừng lại, phát hiện nhóm người áo đen này, đã tới bên cạnh một chỗ rừng đá màu đỏ sậm.

“Lão đại, căn cứ địa đồ biểu hiện, Thiết Diễm Thú sẽ ở bên trong...”

Một người áo đen mỏ chuột tai khỉ nhìn rừng đá phía trước, hồi báo với nam tử cường tráng dẫn đầu.

“Chuẩn bị sẵn sàng, thứ đồ kia không dễ đối phó, đừng để mất mạng nhỏ!”

Hai mắt nam tử cường tráng hiện lên một tia khát máu, chậm rãi rút cương đao chế tạo từ tinh thiết sau lưng của mình ra, trầm giọng nói.

Mọi người không đáp lại, chỉ yên lặng tự mình nắm chặt vũ khí riêng ở trong tay, nhanh chóng lao về phía rừng đá.

Hàn Dương hơi cụp mí mắt, trong lòng đã có tính toán.

Nơi Thiết Diễm Thú ở, có xác suất cực lớn xuất hiện Liệt Dương Hoa, có lẽ chờ lúc những người áo đen này chém giết với Thiết Diễm Thú, mình... sẽ nhân cơ hội cướp lấy.

“Rống!”

Mới vừa một tới gần phạm vi rừng đá, hắn đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng thú rống cực kỳ uy mãnh. Ngay sau đó, một cổ khí lãng nóng rực bỏng rát theo rừng đá lao ra.

“Đánh nhau rồi?”

Khóe miệng Hàn Dương hơi hướng về phía trước nhếch lên, lao nhanh vào một chỗ bí ẩn ở trong rừng đá.

Loại yêu thú như Thiết Diễm Thú này, thích ăn linh thảo hệ hỏa, thực lực cường đại, ngọn lửa phun ra ngay cả cao thủ Đoán Cốt cửu trọng cũng khó có thể thừa nhận.

Hàn Dương nấp ở sau một khối đá cao nửa trượng, ánh mắt dừng ở trên chiến trường.

“Cuồng phong trảm!”

Hai mắt nam tử cường tráng mở to, tung người nhảy lên, vung vẩy cương đao trong tay, khí lưu bốn phía phun trào, gắt gao quấn quanh ở phía trên lưỡi đao, từ trên xuống dưới, hung ác bổ về phía thân thể của Thiết Diễm Thú, ở giữa còn mang theo tiếng gió hú hô hô.

Đối diện là một con thú thân cao nửa trượng, dài một trượng, bề ngoài giống như là một hung thú hình hổ đầu có sừng lớn.

Hai tròng mắt nó lớn chừng cỡ nắm tay, toàn thân đỏ bừng, cả người đỏ bừng như thùng nước thô, trên tứ chi cuồn cuộn bắp thịt, lúc xoang mũi hít thở còn có hoả tinh phun trào.

Lúc này hẳn là đã phẫn nộ tới cực điểm rồi.

Một nhân loại nho nhỏ, thế mà cũng dám khiêu khích mình?

Sau khi rít gào, Thiết Diễm Thú đột nhiên huy động chi trước bên trái, không hề làm màu gì chụp ở trên lưỡi cương đao.

Lợi trảo cọ xát với lưỡi đao ra một chuỗi hoa lửa dài, âm thanh bén nhọn, chấn động màng nhĩ của mấy người áo đen bên cạnh phát run.

Nam tử cường tráng kêu lên một tiếng, thân thể không nhịn được lùi về sau hai, ba bước, híp mắt thần, nhìn về phía yêu thú trước mặt đang rít gào thật lớn.

“Lão đại, người xem, bên kia... Có một đóa hoa tám lá... Liệt Dương Hoa.”

Mà ở bên trái nam tử cường tráng, một người áo đen mắt sắc lại là chỉ vào một khối đá sau thân Thiết Diễm Thú, vui sướng kêu lên.

Quả nhiên, bên kia có một đóa hoa tám lá màu vàng óng.

Toả ra ánh sáng lung linh, tràn ngập ánh lửa màu đỏ.

“Hửm? Không tồi. Nhưng mọi người không cần phân tâm, sau khi chém giết xong con Thiết Diễm Thú này thì tất cả đồ vật nơi này đều là của chúng ta.”

Nam tử cường tráng không dao động, lực chú ý tập trung ở trên hung thú trước mặt, cương đao trong tay vừa lật, lần nữa chém giết về phía nó.

Những người áo đen khác cũng nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó vây quanh bốn phía.

“Lại còn có... Liệt Dương Hoa tám lá?”

“Hửm? Bên cạnh Liệt Dương Hoa chính là... Hỏa Nguyên Quả?”

Đồng tử Hàn Dương hơi co rụt lại, trong mắt loé lên tinh quang.

Ở sau lưng Thiết Diễm Thú, trên một tảng đá màu đỏ sậm hình bầu dục có một gốc cây chỉ cao năm tấc, đoá hoa màu vàng óng như là cúc dại chập chờn đón gió, giống như ánh nến sáng ngời.

Dưới cánh đáo Liệt Dương Hoa này sinh ra tám phiến lá cây, chứng tỏ nó đã sinh trưởng 80 năm.

Liệt Dương Hoa cách mỗi mười năm sẽ mọc ra thêm một phiến lá cây, hỏa khí ẩn chứa cũng sẽ tăng cường gấp đôi.

Chờ đến khi nó sinh trưởng ra mười phiến lá cây thì sẽ trưởng thành lên linh thảo tam giai. Dược tính trên cơ sở ban đầu lại bạo tăng một cấp bậc.

Mà nếu Thiết Diễm Thú cắn nuốt Liệt Dương Hoa như vậy, nó sẽ trực tiếp tấn chức thành yêu thú tam giai.

Lại kết hợp với một quả Hỏa Nguyên Quả, con Thiết Diễm Thú này sợ là sẽ muốn xưng vương xưng bá ở bên ngoài sơn mạch.

“Oanh! Oanh! Oanh!”

Đúng lúc này, bên tai Hàn Dương truyền đến tiếng nổ mạnh thật lớn, cùng với khí lãng hung mãnh tàn sát bừa bãi, đá vụn bay tán loạn khắp nơi giống như hạt mưa bay ras tứ phương.

“Lão tam?”

Nam tử cường tráng nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói phẫn nộ: “Súc sinh, lão tử giết chết ngươi!”

Hiển nhiên, trong lúc giao thủ vừa rồi, bên phía bọn họ đã có người chịu thiệt lớn.

Đôi mắt Hàn Dương nhíu lại.

Cơ hội tốt.

Thân thể hắn giống như một cây cung giương lên, dưới chân giẫm một cái, nháy mắt bắn ra.

Chỗ hắn ẩn nấp chỉ cách Liệt Dương Hoa nhiều nhất không đến hai mươi trượng, trước mắt toàn lực xung kích, chỉ trong nháy mắt đã xoay người tới chỗ Liệt Dương Hoa cùng Hỏa Nguyên Quả trưởng thành.

Dường như lúc rơi xuống đất, Hàn Dương cùng sử dụng hai tay, bắt được Liệt Dương Hoa cùng Hỏa Nguyên Quả, dùng sức kéo một cái.

Cánh hoa tính cả hơn phân nửa căn nhành hoa, còn có cả quả hỏa màu đỏ kia đồng thời bị kéo xuống.

Nhét thẳng vào trong lòng ngực xong, hắn thuận thế phóng về phía trước.

“Mẹ kiếp, kẻ nào?”

“Lão đại... Có người chiếm tiện nghi của chúng ta.”

Mấy người áo đen rõ ràng không thể tưởng được lúc này sẽ nhảy ra một người ngoài, sửng sốt thi nhau chỉ vào bóng dáng Hàn Dương phát ra một tiếng hét to.

Chỉ là...

Thân ảnh của bọn họ, đều bị Thiết Diễm Thú khổng lồ che ở một bên, muốn truy kích kịp thì chỉ có cách lách qua con cự thú này, không cách nào dễ dàng làm được.

Một đóa Liệt Dương Hoa bình thường có thể có giá một vạn kim tệ. Tám phiến lá cây này, chẳng phải là có thể bán cái giá trên trời à?

“Hảo tiểu tử, nhân lúc cháy nhà đi hôi của à?”

“Lão Lục, lão Thất, các ngươi đi đoạt lại linh hoa, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát, lão tử làm thịt Thiết Diễm Thú xong sẽ tới.”

Gương mặt nam tử cường tráng không nhịn được run rẩy hai cái, mắt lộ ra hung quang.

Dám đoạt thịt ăn bên miệng của mình?

“Rống!”

Mà bên kia, Thiết Diễm Thú cảm giác không ổn, thừa dịp bọn họ phân thân cũng tìm được thời cơ, bỗng nhiên nhào tới bên này.

Cơ bắp cả người của nam tử cường tráng kéo căng, kéo lên một cái đao hoa, một vệt ánh đao để ngang trước ngực mình, muốn ngăn cản hung thú bổ nhào về phía trước.

Phanh!

m thanh trầm đục vang lên.

Cả người hắn giống như diều đứt dây, bay lên giữa không trung, sau đó hung hăng quăng ngã trên mặt đất, tạo nên mảng lớn bụi đất.

Những người áo đen khác nhanh chóng chém giết với Thiết Diễm Thú.

Mà có hai người lại nhanh chóng thoát ly chiến trường, đâm thẳng về phía rừng cây để đuổi theo Hàn Dương.
Chương 7 Khắc chế hàn độc

Chương 7: Khắc chế hàn độc

“Cẩu tạp chủng từ nơi nào tới? Đứng lại cho lão tử?”

Phía sau truyền đến tiếng chửi rủa, thân thể Hàn Dương lập loè chẳng quan tâm, nhanh chóng đi về phía trước.

Hắn căn bản không muốn dây dưa cùng đám người áo đen này.

Chỉ là, hiện giờ tu vi hắn còn ở giai đoạn Tôi Thể, sức của đôi bàn chân sao có thể so sánh với người áo đen Đoán Cốt Cảnh?

Ước chừng qua một nén nhang thời gian, Hàn Dương đã bị lão Lục, lão Thất một trước một sau ngăn chặn.

“Tiểu tử, chạy rất nhanh nha, đồ của ông nội mày mà cũng dám đoạt?”

Trên mặt lão Lục giật giật dữ tợn, cười gằn nói: “Giao đồ vật ra đây, lão tử sẽ cho ngươi chết toàn thây!”

“Lục ca, nói nhảm làm gì? Chém hắn.”

Lão Thất ở bên cạnh trong mắt phụt ra sát khí sắc bén, tay phải huy động cương đao, bổ ra một đao mãnh lực về phía Hàn Dương.

Trong mắt Hàn Dương hàn quang lập loè, chân phải lui về sau nửa bước, lưỡi đao dường như dán vào mũi hắn thuận thế bổ xuống.

Vừa lui ra phía sau, tay phải hắn vừa hơi uốn lượn năm ngón giống như ưng trảo đột ngột chế trụ cổ tay của lão Thất, ngay sau đó chân phải bỗng nhiên phát lực, chân quét ngang, vung trúng ngực ở người sau.

Từ khi đao rơi xuống và Hàn Dương phản kích cũng chỉ trong một khí tức mà thôi.

Phanh!

Lão Thất kêu lên một tiếng, thân thể không tự chủ được ngã ra sau.

Trong miệng hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Hàn Dương.

Một tên tiểu tử mới chỉ Tôi Thể cảnh mà lại có thể đả thương mình sao?

Vô cùng nhục nhã!

Lão Lục bên cạnh ánh mắt run lên, kinh nghiệm nhiều năm đao kiếm đổ máu nói cho hắn ta biết, trên người Hàn Dương có nguy hiểm trí mạng.

“Bôn Vân Đao!”

Lão Lục quát lên một tiếng lớn, cả người nhanh chóng xoay tròn, không khí xung quanh cũng xoay tròn theo lưỡi đao không ngừng hội tụ, bổ ngang về phía ngực Hàn Dương.

Hàn Dương điểm mũi chân một cái, giống như linh dương nhảy vọt cực cao, thân thể xoay chuyển, chân trái đá từ trên xuống dưới về phía đỉnh đầu lão Lục.

Sắc mặt lão Thất bên sườn lạnh lùng, tay phải vặn cán đao một cái, thân đao giống như một con rắn độc bay tán loạn ra.

Đồng tử Hàn Dương chợt co rụt lại.

Đơn độc ứng đối từng người, có lẽ hắn thành thạo nhưng hai người liên thủ thì có chút khó giải quyết.

Lập tức, cưỡng ép xoay chuyển trên không trung, tránh đi lưỡi dao sắc bén của lão Lục nhưng lão Thất sau sườn đánh lén tới vẫn khiến cho cánh tay trái của hắn bị cắt ra một vết thương lớn.

Máu tươi đỏ thắm, rất nhanh thẩm thấu quần áo.

“Hô.”

Hàn Dương rơi xuống đất đứng vững, mí mắt hơi rũ, híp mắt nhìn thoáng qua miệng vết thương.

Bản thân quả nhiên vẫn không có cách nào hoàn toàn thích ứng với thân thể nhỏ yếu này.

Lão Thất không cho Hàn Dương cơ hội thở dốc, vung vẩy chuôi đao, xích sắt ầm ầm vang lên, lần nữa đánh úp về phía Hàn Dương.

Người sau thong thả ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh băng, làm lão Lục cùng lão Thất không nhịn được rùng mình một cái.

“Tham Vân Thủ.”

Hai mắt Hàn Dương hơi hơi chớp động, thân thể vừa tránh thoát phi đao, đồng thời tay trái nhô ra phía trước.

Ở trên năm ngón tay của hắn bao trùm một tầng bạch quang mắt thường khó thấy, tốc độ cực nhanh, chuẩn xác không sai chộp vào trên xích sắt.

Cổ tay phát lực, lão Thất thân bất do kỷ, toàn bộ thân thể cũng bị nhấc lên giữa không trung.

Tham Vân Thủ là một trong những tuyệt kỹ ở kiếp trước của Hàn Dương.

Uy lực phi phàm, tu đến đại thành có thể phá vỡ núi sông, trấn càn khôn, trích nhật nguyệt.

Nhưng hôm nay bởi vì thực lực nhỏ yếu nên cũng không thể phóng ra được một phần ngàn tỷ uy năng.

Nhưng...

Đối phó một võ giả Đoán Cốt Cảnh tam, tứ trọng hiển nhiên cũng đủ.

“Chết.”

Ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải hắn cứng như tinh thiết, chớp mắt đã đặt ở trước yết hầu của người kia.

Răng rắc.

Hai ngón tay giống như lợi kiếm, một kích xỏ xuyên qua yết hầu của lão Thất!

Máu tươi từ trong miệng lão Thất trào ra, con ngươi hắn ta gắt gao chăm chú nhìn vào mặt Hàn Dương.

Không cam lòng, kinh hãi, khiếp sợ, còn có, khó có thể tin...

“Lão Thất!”

Lão lục phẫn nộ rống to, ánh mắt nhìn về phía Hàn Dương tràn ngập oán độc: “Tiểu tử, lão tử muốn ngươi phải chết!!!”

Vừa dứt lời, cả người đã phi thân nhảy lên, lúc mũi đao đến gần Hàn Dương, hai tay phát lực đâm thẳng vào cổ họng.

Đối mặt với thân ảnh đánh giết đến, Hàn Dương nhếch miệng trêu tức, trong đôi mắt hẹp dài có hàn quang loé lên.

Thiên Cương quyền.

Chân trái hắn lui về sau nửa bước, thân thể trầm xuống một chút, tay phải lập tức oanh ra.

Răng rắc.

Dưới ánh mắt kinh hãi của lão Lục, tinh thiết chế tạo cương đao trong tay hắn ta thế nhưng bị một quyền của võ giả Tôi Thể, chấn vỡ từng khúc.

Giờ phút này, trong lòng lão Lục lần đầu tiên sinh ra sợ hãi nồng đậm.

Tiểu tử trước mắt này, rốt cuộc là tên quái thai gì?

Rõ ràng tu vi chỉ là ở Tôi Thể sao có thể cường đại như thế?

“Cùng ta giao chiến mà còn dám phân thần sao?”

Một giọng nói hờ hững truyền đến, thân thể Hàn Dương giống như mũi tên thoát khỏi dây cung, nắm đấm nện vang ở trên má trái của lão Lục.

Đầu người sau nổ tung giống như dưa hấu.

Thân thể xoay tròn hai vòng ở giữa không trung, ngã ở mặt đất, chết không thể lại chết thêm nữa.

Hàn Dương nhẹ nhàng vỗ tay một cái, trong mắt không hề có ý thương hại, tìm đúng phương hướng, tiếp tục hướng tới chạy đến chỗ Trần Xảo Thiến ẩn thân.

Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn đã về tới dưới cây cổ thụ nhãn thơm.

Trên cây, Trần Xảo Thiến vốn đang ở lo lắng đề phòng, nhìn thấy Hàn Dương trở về, mặt đẹp lộ ra vui sướng.

“Dương ca, chàng đã trở lại?”

Hàn Dương nhảy hai ba cái đã lên trên cây, cười gật đầu, lấy Liệt Dương Hoa trong lòng ngực ra.

“Loại linh hoa này có thể áp chế hàn khí trong cơ thể nàng.” Hắn xé cánh hoa Liệt Dương cùng cành lá đưa cho Trần Xảo Thiến: “Ăn xong nó, chẳng mấy chốc nàng sẽ không có việc gì.”

Nhưng ánh mắt của Trần Xảo Thiến, lại dừng ở trên cánh tay trái bị thương của Hàn Dương, nàng nhíu mày, xé một mảnh vải từ váy của mình xuống, tràn đầy đau lòng băng bó cho Hàn Dương.

“Dương ca, chàng bị thương rồi.”

“Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý tới, nàng nhanh ăn đi.”

Trong miệng Hàn Dương nói như vậy nhưng lòng lại thấy ấm áp.

Không biết đã qua bao lâu, chưa từng có cảm giác như vậy.

Một trăm năm?

Cũng có thể là một ngàn năm... Thậm chí, vạn năm nhỉ?

Chờ Trần Xảo Thiến băng bó miệng vết thương xong, nàng mới nhận Liệt Dương Hoa, để vào trong miệng.

Linh hoa vào miệng là tan.

Dược lực tinh thuần theo yết hầu chảy xuôi xuống, rất nhanh đã chạy khắp người, bắt đầu hội tụ ở đan điền.

“Ta... Nóng quá...”

Giờ phút này Trần Xảo Thiến, chỉ cảm thấy trong cơ thể hình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm toàn bộ thân thể nàng đều trở nên nóng bỏng.

Hàn Dương nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng, cười gật đầu: “Không có việc gì, rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Vừa dứt lời, ở trên da thịt Trần Xảo Thiến hiện lên màu đỏ thắm đột nhiên ngưng tụ ra một ít băng lam kết tinh.

Không lâu sau đó, những thé kết tinh này lại dần dần hoá thành nước đá, cuối cùng bốc hơi thành sương mù từ từ biến mất.

Hàn Dương thấy cảnh đó, trên mặt rốt cuộc lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.

Mệnh của Xảo Thiến tạm thời được bảo hộ.

Chỉ tiếc, tác dụng của Liệt Dương Hoa chỉ có thể phát huy một lần, chỉ tạm thời áp chế hàn ý xâm nhập, muốn hoàn toàn kích hoạt linh thể của Xảo Thiến, không dễ dàng như vậy.

Còn... Hỏa Nguyên Quả?

Tuy rằng cũng là linh dược thuộc tính hỏa nhưng với thể chất của Xảo Thiến thì không có cách nào dùng được.

Liệt Dương Hoa dược tính ôn hòa, người thường cũng có thể trực tiếp nuốt xuống.

Nhưng Hỏa Nguyên Quả lại khác, dược tính bá đạo, người thường nhất định không chịu nổi dược lực mạnh mẽ, nhẹ thì trọng thương hôn mê, nặng thì nổ tan xác mà chết.

“Dương ca, ta... Ta cảm giác thoải mái hơn nhiều, trong cơ thể ấm áp, đã lâu không có cảm giác như vậy.”

Trần Xảo Thiến mở to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp cong thành một đôi trăng non, không che giấu chút tình cảm nào.

“Cảm ơn Dương... Ưm...”

Còn chưa chờ nàng nói xong, Hàn Dương đột nhiên duỗi ra tay, che bàn tay lên cái miệng nhỏ mềm mại của nàng.

Bởi vì, Hàn Dương cảm giác được có vài tên võ giả đang đi về phía bên này.
Chương 8 Hoảng hốt chạy bừa

Chương 8: Hoảng hốt chạy bừa

“Sao, đã tìm lâu như vậy vẫn không thấy bóng người, muốn lão tử xem, tên tiểu tử Hàn Dương tám phần là đã mang theo tiện nhân Trần Xảo Thiến kia chạy.”

Một võ giả Trần gia tai to mặt lớn, nâng cao bụng to, đi tới dựa vào cổ thụ nhãn thơm ngồi xuống.

Động tĩnh lớn đến mức làm cho cây đại thụ cũng run rẩy hai cái.

Hàn Dương ổn định lại Trần Xảo Thiến, ẩn nấp vào chỗ sâu hơn.

Hắn cũng không phải sợ hai người này.

Mà là không nghĩ làm cho động tĩnh quá lớn, một khi khiến cho những người khác của Trần gia chú ý, nói không chừng sẽ có một phen khó khăn trắc trở.

Hiện tại tu vi của mình không có đi lên quỹ đạo chính, không cần vẽ vời thêm chuyện.

Nhưng điều Hàn Dương không chú ý tới chính là, bởi vì vừa rồi tên võ giả Trần gia kia va chạm nên túi nước Trần Xảo Thiến đặt ở một bên đang từ từ trượt xuống.

“Cứ đi loanh quanh ở gần đây, sắc trời tối sầm thì chúng ta sẽ trở về.”

Có một võ giả Trần gia khác dáng người thấp bé, duỗi duỗi người nói.

Bang!

Ngay khi hắn ta vừa mới ngồi xuống, túi nước nháy mắt không biết sao xui xẻo đã nện ở trên đầu của hắn ta.

“Quái gì vậy?”

Võ giả Trần Văn thấp bé hùng hổ ngẩng đầu, vừa lúc thấy được hai người Hàn Dương tránh ở trên cây, biểu tình... Vì thế mà sửng sốt.

Sắc mặt Hàn Dương trầm xuống, cả người nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, đồng thời đập một quyền vào đầu Trần Văn.

Đối phương phản ứng không chậm, vội vàng nghiêng người lăn lộn, để cho một quyền từ trên cao đánh xuống của Hàn Dương rơi vào trên mặt đất.

Phanh!

Lực đạo cường đại, khiến cho mặt đất nháy mắt biến thành một cái ao nhỏ.

Trần Vũ mập mạp bên cạnh trừng lớn mắt, đôi mắt híp thành một khe nhỏ tý nhìn lên, vừa hay thấy Trần Xảo Thiến sắc mặt tái nhợt trên cây.

“Văn ca, ngăn chặn tiểu tử này, lão tử đi bắt tiểu nương tử kia!”

Trần Vũ liếm liếm môi, trong mắt lập loè tinh quang.

Trần Văn từ một bên nhảy lên, phủi bụi đất trên người, cười lạnh nói: “Thật không ngờ, loại chuyện tốt này thật đúng là để cho chúng ta đụng phải, Hàn Dương, ngươi đã bị trưởng lão đánh trọng thương, còn không mau đưa tay chịu trói?”

Trong mắt Hàn Dương có lãnh quang hiện ra, xoay người hướng về Trần Vũ đang chuẩn bị lên cây quét ngang qua.

Lực đạo mạnh mẽ, làm sắc mặt người sau khẽ biến, vội vàng bắt chéo hai tay ở phía trước, muốn đón đỡ cú đá ngang hung mãnh phía dưới.

Phanh!

Trần Vũ chỉ cảm thấy mình như đụng vào một khối thép bay tới, cả người liên tiếp lui ra phía sau bảy, tám bước, hai cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, giống như lửa đốt.

“Sao lại thế này?”

Thần sắc hắn ta âm trầm.

Mình chính là võ giả Đoán Cốt Cảnh, tuy rằng chỉ có nhất trọng nhưng cũng tuyệt đối là tinh nhuệ của Trần gia, sao lại bị một tiểu tử Tôi Thể Cảnh đánh lui?

Huống chi, không phải hắn đã bị nhị trưởng lão làm bị thương nặng sao?

Chuyện có kỳ quặc.

Trần Văn ở bên cạnh thấy Trần Vũ bị đánh lui, hai mắt híp lại, chân phải đạp lên mặt đất, rút ra trường kiếm đeo trên lưng, đâm thẳng vào sau lưng người sau.

Một đạo kiếm quang, chớp mắt chỉ cách Hàn Dương vài thước.

Trần Xảo Thiến ở trên cây nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho mặt đẹp tái nhợt: “Dương ca, cẩn thận phía sau!”

Hàn Dương sớm đã nhận thấy được hàn khí bức người, nhào tới trước một cái, tránh khỏi Trần Văn đánh lén, ngay sau đó tay phải tìm tòi phía trước.

“Tham Vân Thủ!”

Răng rắc.

Ở dưới ánh mắt không thể tin được của Trần Văn cùng Trần Vũ, trường kiếm không biết vì sao, trực tiếp rơi vào trong tay Hàn Dương, sau đó cắt thành hai khúc.

Hàn Dương thuận thế mà lên, năm ngón tay thành trảo, trở tay chụp vào đỉnh đầu Trần Văn!

“Cẩn thận.”

Trần Vũ thân thể mập mạp lăn mình một cái, một cước đá thẳng vào bụng Trần Văn còn đang ở trạng thái khiếp sợ làm hắn ta văng ra.

Hàn Dương nhướng lông mày: “Xem ra, các ngươi vẫn là có vài phần phối hợp.”

Chật vật bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt Trần Văn oán độc: “Tiểu tử, ngươi đừng cao hứng quá sớm, hôm nay, các ngươi chắp cánh cũng khó chạy thoát.”

Trong lúc nói chuyện, từ trong tay hắn ta bắn xuyên vân tiễn, xông thẳng giữa không trung, Hàn Dương căn bản không kịp ngăn cản.

Mũi tên phá không vạch ra âm thanh sắc bén, nổ tung ầm vang ở trên cao mấy chục trượng, tạo thành một chữ “Trần” to lớn.

Trên mặt Trần Vũ dữ tợn run run, cười lạnh nói: “Lão tử khuyên ngươi không nên uổng phí khí lực, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi.”

“Nếu như bây giờ ngươi từ bỏ chống lại thì có thể cho ngươi ít chịu nối đau da thịt.”

Ánh mắt Hàn Dương mãnh liệt vốn không định nói nhảm, tay phải nắm chặt, hội tụ sức mạnh toàn thân vào một điểm, đột ngột nhào về phía Trần Vũ.

“Muốn kéo dài thời gian sao? Chút tâm cư nho nhỏ này của các ngươi quả thức là ngây thơ.”

Trần Văn và Trần Vũ nhanh chóng liếc nhau, Trần Xảo Thiến trên cây đối với bọn họ mà nói, không có bất kỳ uy hiếp gì, chỉ cần cuốn lấy Hàn Dương là được.

“Ực.”

“Thông Lực Quyền.”

Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, xuất ra võ kỹ của Trần gia.

Thiên Cương quyền.

Tốc độ Hàn Dương cực nhanh, không hề hoa lệ oanh kích vào đầu của hai người Trần Văn.

Phanh!

m thanh nặng nề nổ tung, Trần Văn và Trần Vũ đều kêu thảm bay ngược lên, trên cánh tay truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa ngất đi.

Thần sắc Hàn Dương lạnh nhạt, một đạo kình lực nâng hai khúc kiếm gãy trên mặt đất lên.

“Vèo vèo.”

Kiếm phong sắc bén, tinh chuẩn nhắm vào yết hầu hai người.

Máu tươi bắn tung toé, kết thúc mạng nhỏ của hai người bọn họ.

Hai người này nếu như phòng thủ không chiến thì Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến, chưa chắc có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ.

Nhưng họ lại lựa chọn đối cứng với mình?

Vậy không thể trách mình được.

Trong mắt Trần Xảo Thiến trên cây cũng tràn ngập kinh ngạc.

“Nơi này không nên ở lâu.”

Trần Xảo Thiến còn không kịp phản ứng lại, đã bị Hàn Dương bế thẳng lên.

Nhưng vào lúc này, bên trái bọn họ hơn hai ba mươi trượng, có ba tên áo đen quần áo rách nát, vết máu đầy người, bay nhanh về phía bên này.

Trần Văn mới vừa rồi bắn xuyên vân tiễn, còn không triệu võ giả Trần gia tới, lại đưa những người áo đen ở cách đó không xa đến.

“Đi!”

Hàn Dương nhăn mày lại, ôm Trần Xảo Thiến lướt về một gốc đại thụ khác, lập tức chui vào chỗ sâu trong sơn mạch.

...

“Đại ca, là kia tiểu tử.”

Một người áo đen chỉ vào bóng lưng Hàn Dương hét lớn.

Nam tử cường tráng dẫn đầu kia tên là Trương Thiết Huyền, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nói: “Đuổi theo cho lão tử! Dù cho phải đuổi tới rậm chỗ sâu nhất trong sơn mạch Yêu Thú, lão tử cũng muốn hủy xương cốt của tiểu tử này.”

“Oa...”

Lời còn không nói xong, miệng hắn ta đột nhiên há ra, phun ra một ngụm máu tươi.

“Đại ca, tiểu tử này chạy về bên trong khẳng định là con đường chết. Mấy huynh đệ chúng ta, hiện tại không chết cũng bị thương, không bằng... Tạm thời tha cho hắn một lần?”

Bên cạnh có một người áo đen khác chần chờ lên tiếng.

Mấy người đều mang theo thương thế trong người.

Đặc biệt là Trương Thiết Huyền cầm đầu.

Một miệng vết thương lớn chừng hơn năm thước, vắt ngang qua sau ngực, vải bố trắng băng bó đã sớm bị máu tươi làm sũng nước, huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được xương cốt trắng như tuyết.

Đây là do Thiết Diễm Thú lưu lại.

“Chúng ta đã trải qua thời kỳ lưỡi đao tắm máu, vết thương nhỏ này có tính là cái rắm gì.” Trương Thiết Huyền trừng mắt nhìn người lên tiếng phía sau, quát lên: “Tìm cho lão tử.”

Tu vi Đoán Cốt Cảnh tứ trọng vẫn bày ở đó, chẳng sợ bị thương muốn đuổi kịp Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

...

Hàn Dương hoảng hốt chạy bừa, dọc theo sơn lĩnh không dám bay lượn. Ở phía trước cuối rừng cây, cư nhiên có một cái sơn động thật lớn đen như mực.

Khiến cho hắn không ngừng kêu khổ.

Phía sau người đuổi đến nhanh vô cùng, lúc này quay đầu đổi hướng, hiển nhiên đã không còn kịp nữa.

Lúc này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng một cái, lập tức mang theo Trần Xảo Thiến chui vào bên trong.

Hy vọng, sẽ không có yêu thú quá mức cường đại.

Vừa mới tiến vào hang động, đã có một mùi tanh hôi cùng ẩm ướt xông vào mũi.

Trên mặt đất có xương tráng, thịt thối chất thành đống. Thậm chí còn có không ít ruồi bọ, ong ong bay múa.

Đây chính xác là sào huyệt của một con yêu thú không thể nghi ngờ...
Chương 9 Huyết chiến yêu quật

Chương 9: Huyết chiến yêu quật

“Dương ca... Chúng ta, có phải chạy sai chỗ rồi hay không?”

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Trần Xảo Thiến có chút rụt rè.

Hàn Dương bóp bàn tay hơi lạnh lẽo của Trần Xảo Thiến, trấn an nói: “Đừng sợ, có ta.”

Người sau ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng cũng an tâm lại.

Không sai, dù cho không sống được, có thể cùng người mình thích chết cùng một chỗ, cũng là một chuyện may mắn, có gì phải hoảng loạn.

Hai người một trước một sau vùi đầu đi về chỗ sâu bên trong.

Hang động hình như sâu không thấy đáy, đi đã một nén nhang thời gian, thế nhưng vẫn chưa đi đến cuối.

Hơn nữa, trừ bỏ thi hài ra cũng không có nhìn thấy bóng dáng yêu thú.

Điều này làm cho trong lòng Hàn Dương yên ổn không ít, nương theo ánh sáng mỏng manh của mồi lửa trong tay tản mát ra, hắn mới đánh giá bốn phía.

“Hửm? Đó là... Tam Nhãn Sinh Linh Hoa?”

Lỗ mũi vừa động, ngửi thấy được một mùi hương kỳ lạ, Hàn Dương rất kinh ngạc nhìn về phía bên trái, hơn ba bốn trượng ở vách đá ẩm ướt, có một đóa hoa nhỏ màu lam.

Nếu không phải mình tu luyện Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết, tai thính mắt tinh thì rất khó phát hiện.

Trần Xảo Thiến tò mò hỏi: “Rất trân quý sao?”

“Chưa nói tới có bao nhiêu trân quý nhưng đối với ta hiện tại mà nói, có tác dụng không nhỏ.”

Hàn Dương nhẹ nhàng nhảy lên, hái được đoá hoa nhỏ màu lam xuống: “Thứ này, có thể làm cho lúc ta tiến vào Đoán Cốt Cảnh, khai mạch xung huyệt.”

Trần Xảo Thiến cái hiểu cái không gật gật đầu, đang muốn tiếp tục dò hỏi, nhưng mà vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh vang lên ở phía sau hai người Hàn Dương.

“Tiểu tử, ngươi chạy thật nhanh.”

Trương Thiết Huyền bước chân có chút tập tễnh, xách ngược cương đao, phát ra tiếng cười dữ tợn đối với hai người Hàn Dương.

Ở phía sau hắn ta, hai người áo đen khác một trái một phải tách ra, hoàn toàn vây kín cửa động.

“Dương ca...”

“Trốn phía sau ta.”

Sắc mặt Trần Xảo Thiến tái nhợt, theo bản năng thối lui đến phía sau Hàn Dương.

Ánh mắt Hàn Dương lạnh lùng gắt gao nắm tay, niết xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc.

Một tên Đoán Cốt tứ trọng, hai tên Đoán Cốt tam trọng.

Dù ba người trước mắt này đều đã bị Thiết Diễm Thú làm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc chênh lệch tu vi quá lớn, Hàn Dương không dám có nửa phần sơ suất.

“Lão Nhị, lão Tứ, lên.”

Trương Thiết Huyền vung tay trái lên, hai người áo đen lập tức giơ đao, phóng tới chỗ Hàn Dương.

Hàn Dương nghiêng người né qua khe hở giữa hai người.

Cước bộ dịch ra sau, trong mắt chợt lóe hàn mang, đôi tay đột nhiên nhô ra, bắt được cổ tay lão Nhị.

Bên hông trầm xuống, bước ra hai bước về phía trước, lại lợi dụng quán tính của bản thân bọn họ, quăng lão Nhị ra ngoài.

Nhưng đối phương lại đạp lên nham thạch trên động bích, tiện đà lộn ngược một cái ra sau, tuy bước chân có chút lảo đảo, lại vẫn tiếp xuống mặt đất như cũ.

Đôi mắt Trương Thiết Huyền híp lại.

“Khó trách lão Lục, lão Thất sẽ bị ngươi giết chết, tuổi còn nhỏ, cư nhiên có được kỹ xảo không tầm thường? Chỉ là...”

Giọng nói dừng lại, ở trong mắt hắn ta hiện ra một mạt màu đỏ tươi.

Toàn bộ thân thể giống như đạn pháo ra khỏi nòng, đao mang sắc bén đánh về phía Hàn Dương: “Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Trên mặt Hàn Dương bỗng nhiên hiện lên một tia đỏ thắm.

Ngay sau đó, hai tay hắn nhanh như lôi điện, nhanh chóng chụp đến.

Vẫn là... Tham Vân Thủ.

“Dám tiếp đao của lão đại, quả thực... Không biết sống chết.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, thân ảnh lão Tứ bên sườn thối lui, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng.

Bọn họ hình như đã nhìn thấy, cả người Hàn Dương bị một đao chém thành hai nửa, cảnh tượng máu loãng bắn tứ tung.

Chỉ là ngay sau đó, ánh mắt hai người chợt cứng đờ.

Khanh khanh.

Hai tiếng thanh thúy vang lên, tay trái tay phải của Hàn Dương liên tục chụp đánh ở trên thân đao, lại mạnh mẽ chụp cho trường đao chếch ra ngoài.

Khiến một kích này rơi vào khoảng không.

“Sao có thể?”

Đồng tử Trương Thiết Huyền co rụt lại, trong thanh âm có khiếp sợ mãnh liệt.

Một võ giả Tôi Thể, thế nhưng chặn được một đao ư?

Hắn ta... chính là Đoán Cốt tứ trọng đấy.

Thân thể Hàn Dương không chịu khống chế run nhè nhẹ, hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra ý cười lãnh ngạo: “Bức ta phung phí tinh huyết, các ngươi, cũng có thể đi chết rồi.”

Vốn dĩ hắn có thể né tránh một đao tấn mãnh này.

Nhưng hắn không thể lui.

Một khi lui, Xảo Thiến phía sau sẽ rơi vào phạm vi công kích của đối phương, tới lúc đó, hối hận thì đã muộn.

Nghe hắn nói, Trương Thiết Huyền tức giận bốc hơi, toàn bộ gân xanh trên trán nổi lên.

“Thứ không biết sống chết, chờ lão tử diệt sát ngươi, lại hảo hảo hưởng dụng tiểu nương tử phía sau ngươi, bán nàng đến Hồng Lâu gán nợ.”

Cương đao trong tay, thoáng hiện một đạo khí tức màu xanh, mang theo kình phong sắc bén, bổ về phía Hàn Dương.

Lưỡi đao, càng ngày càng gần.

Trong mắt Hàn Dương loé lên một tia tàn nhẫn.

Tránh một bước về bên trái, lựa chọn trực tiếp dùng cánh tay trái để nghênh đón lưỡi dao sắc bén của đối phương.

Oạch.

Cương đao không lưu tình chút nào chém trúng cánh tay Hàn Dương.

Điều khiến Trương Thiết Huyền kinh hãi chính là, một đao này có thể bổ một khối núi đá ra, vậy mà khi tiếp xúc với cánh tay của đối phương lại hơi trơn trượt một chút, lượng lớn kình lực bị tan mất.

Tuy là như thế, thân đao vẫn cắt vào da thịt, máu tươi đỏ thắm, tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được thẩm thấu ra ngoài quần áo Hàn Dương.

Nhưng mà...

Hàn Dương dường như đã sớm dự liệu được kết quả.

Mày cũng không nhăn một cái, thừa dịp đối phương đang chần chờ đã chạy nhanh về phía trước, tung ra một quyền mạnh mẽ.

“Thiên Cương bạo liệt.”

Tay phải như lôi, trong nháy mắt nhàm vào ngực của

Trương Thiết Huyền.

“A...”

Trương Thiết Huyền buông chuôi đao ra, bị lực lượng khổng lồ đánh cho rách nát.

Lượng lớn máu tươi, từ chỗ bị thương trên ngực thẩm thấu ra ngoài.

Một kích liều chết cuối cùng của Thiết Diễm Thú, suýt chút nữa khiến ngũ tạng lục phủ của hắn ta bị móc ra ngoài, hiện tại lại bị trọng kích. Ngoại trừ miệng vết thương, miệng mũi thất khiếu của Trương Thiết Huyền đều trào ra máu tươi.

Ngã trên mặt đất bất động.

“Lão đại, ngươi... Ngươi không sao chứ?”

Lão Nhị, lão Tứ khiếp sợ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

“ m tào địa phủ, cùng nhau lên đường. Thiên Tàn Đao.”

Thần sắc của Hàn Dương thê lương, trở tay rút ra cương đao còn treo ở cánh tay trái, nhanh như thiểm điện chém về phía hai người kia.

Một mạt huyết quang đỏ thắm, hỗn loạn ở trên thân đao, khiến cho một đao này, thế như sét đánh, có thể trảm thiên quân.

Hai người theo bản năng cầm đao chống đỡ.

Rõ ràng chỉ là một võ giả Tôi Thể Cảnh nhưng uy thế một đao này lại như núi cao áp xuống.

Leng keng.

Cương đao bị đánh gãy trước, theo sau, ánh đao hiện lên, hai người thành bốn đoạn.

Căn bản không thể ngăn cản.

Đến chết, bọn họ đều không rõ, vì sao tiểu tử này đột nhiên bạo khởi, một đao sẽ có uy lực như vậy...

Thình thịch.

Cả người Hàn Dương đầy huyết sắc, chợt lóe lên biến mất.

Cả người nháy mắt nằm liệt trên mặt đất, thở hồng hộc.

Lúc này ngay cả sức cử động một ngón tay hắn cũng không có.

Một quyền một đao cuối cùng này, hắn bất đắc dĩ thiêu đốt tinh huyết mang đến, lực lượng rút ra không còn một mảnh.

“Dương ca!”

Trần Xảo Thiến không rảnh lo lau đi nước mắt, chạy đến bên cạnh Hàn Dương, nhẹ nhàng chà lau vết máu trên người hắn.

“Ta... Không có việc gì...”

Hàn Dương nhếch miệng cười, đang muốn trấn an hai câu.

Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên khó coi lên, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa động chỗ, ánh mắt lộ ra vạn phần ngưng trọng.

Hắn cảm giác được, có một cổ khí thế cường đại, đang cấp tốc đi từ cửa động đến phía này...

Là ai?

Yêu thú?

Hay là... võ giả đuổi giết mình?

...
Chương 10 Khai mạch trùng huyệt

Chương 10: Khai mạch trùng huyệt

“Dương ca... sao đột nhiên lại lạnh như thế...”

Môi Trần Xảo Thiến khẽ run, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Ha ha... Không ngờ rằng, sinh thời lão thân có thể tìm được Huyền Băng chi thể trong truyền thuyết?”

Một giọng nói già nua, vang lên ở trong tai hai người Hàn Dương.

Cơ hồ đồng thời, hai người nhìn thấy một lão bà thân mặc áo gai màu xám, tay cầm quải trượng, chậm rãi đi ra.

Lão bà này đầy đầu tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, trong tay dẫn theo một con yêu thú đầu chảy máu đầm đìa, có vẻ dữ tợn mà quỷ dị.

Bà ta không thềm để ý, hất Hàn Dương ngã xuống đất, chợt lóe lên trong hư không, xuất hiện ở trước mặt Trần Xảo Thiến, chân thật đáng tin nói: “Tiểu nha đầu, ngươi, đi cùng lão thân thôi.”

Trần Xảo Thiến sợ tới mức sắc mặt càng trắng thêm vài phần, theo bản năng lắc đầu, ôm chặt lấy Hàn Dương.

Mà đồng tử Hàn Dương lại co rụt lại.

Súc địa thành thốn, lăng không thuấn di?

Lão bà tử quái dị trước mắt này, chẳng lẽ có được tu vi Võ Hoàng cảnh trở lên?

Võ giả sau khi trải qua Tôi Thể, Đoán Cốt, Tụ Linh cùng Nguyên Đan, kế tiếp ngưng tụ “Tam hồn”, lĩnh hội “Sinh tử”.

“Tam hồn làm Vương, sinh tử thành Hoàng.”

Võ Hoàng, đối với chiến thần Hàn Dương đệ nhất Thần giới ngày xưa mà nói vẫn không đáng nhắc tới, nhưng đặt ở đại lục Thiên Võ, lại thuộc về cấp bậc tồn tại ở đỉnh kim tự tháp.

Nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở vùng hoang vu dã ngoại trong sơn mạch Yêu Thú này chứ?

Lão bà theo ánh mắt Trần Xảo Thiến nhìn lại, khóe miệng không khỏi cười nói một câu: “Ngươi luyến tiếc phế vật Tôi Thể cảnh ư? Vậy dễ làm, lão thân một chưởng giết hắn, làm cho ngươi cắt đứt ý niệm là được.”

“Cái gì...”

Trần Xảo Thiến không thể tin tưởng ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương giơ chưởng, nhào một cái vào lưng Hàn Dương.

“Ngài... Ngài đến tột cùng là người nào, vì sao lại muốn dẫn ta đi?”

“Mang ngươi đi, đó là cơ hội của ngươi. Còn lão thân là người nào? Nói cho ngươi không sao, lão thân chính là một trong ba đại thái thượng trưởng lão ở Đạo Cung, Cơ Phi Hoa.”

Bà ta nhìn Trần Xảo Thiến, trong ánh mắt tràn đầy hàn ý: “Nếu không phải ngươi có Huyền Băng chi thể hiếm thấy thì chỉ bằng việc ngươi dám ngỗ nghịch lão thân, dù có mười cái mạng, cũng không đủ cùng giết.”

“Ta...”

Trần Xảo Thiến cắn chặt môi đỏ, thân thể mềm mại run rẩy.

“Hừ, ngươi đi hay là không đi?”

Tạch tạch tạch...

Cơ Phi Hoa nhẹ nhàng điểm một cái về phía mặt đất. Một đạo băng sương mãnh liệt ầm vang, bốn phía mặt đất, nháy mắt phủ lên một tầng sương lạnh.

“Không đi?”

“Kia hắn... Có thể đi chết rồi.”

Giọng nói vừa dứt, băng sương màu trắng giống như Hàn long, lập tức lan tràn qua chỗ Hàn Dương.

“Ta đi, ta, đi theo ngài là được.”

Trần Xảo Thiến luống cuống chân tay, cao giọng khóc kêu.

Cơ Phi Hoa cười “Khặc khặc” hai tiếng quái dị, thu hồi kình lực.

Hàn Dương cúi đầu, chỗ sâu trong đôi mắt, hiện lên một tia lạnh băng. Hiện tại, thực lực của mình, chung quy vẫn là quá thấp.

Hắn miễn cưỡng quay đầu, nhìn Trần Xảo Thiến nói: “Xảo Thiến, nàng đi theo bà ta đi, an tâm tu luyện, không đến ba năm, ta nhất định sẽ tìm đến nàng.”

“A, nói lời vô căn cứ.”

Cơ Phi Hoa vẻ mặt khinh bỉ: “Tiểu tử, khuyên ngươi hãy chết tâm này đi. Ngươi chỉ là con kiến trên mặt đất, mà nàng ắt sẽ là phượng hoàng bay lượn cửu thiên.”

“Tiểu nha đầu gia nhập Đạo Cung ta, chú định các ngươi sẽ là người của hai thế giới.”

Hàn Dương lắc đầu, trong ánh mắt có kiên nghị khó có thể hình dung.

Hắn trơ trẽn cười.

“Huyền Nhất Đạo Cung, cố nhiên có chỗ đứng trong mười đại thánh địa ở đại lục Thiên Võ nhưng ở trong mắt ta, cũng chỉ là thứ không quan trọng.”

“Trước mắt thực lực ta thấp kém, không đủ để kích hoạt linh thể của Xảo Thiến nên tạm thời nàng giao cho ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu nàng thiếu một sợi tóc, Hàn Dương ta... Tất đạp diệt trên dưới toàn tông ngươi.”

Ánh mắt Hàn Dương chăm chú nhìn Cơ Phi Hoa, không e dè nhìn chằm chằm đối phương.

“Làm càn.”

Trong mắt Cơ Phi Hoa hiện lên một tia tàn khốc: “Một phế vật Tôi Thể cảnh, nếu như lão thân tự tay diệt ngươi, ngược lại là vinh hạnh đặc biệt cho ngươi.”

“Nếu ngươi có gan tiến đến Đạo Cung, lão thân nhất định sẽ cho môn hạ tạp dịch chặt chân tay của ngươi vứt cho chó ăn.”

Bà ta không kiên nhẫn xách Trần Xảo Thiến lên, quát chói tai ra tiếng: “Không cần đánh giá cao sự kiên nhẫn của lão thân. Nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ dùng một ngón tay ép cho tên tình lang rác rưởi của ngươi thành bột mịn.”

Trần Xảo Thiến lo lắng lão bà này thật sự tàn nhẫn độc ác, cũng không giãy giụa, nhìn Hàn Dương, nước mắt trong mắt mông lung.

“Dương ca, ta đi, chàng bảo trọng chính mình.”

“Phụ thân còn sống, chắc chắn là bọn người đại trưởng lão động tay động chân. Một năm trước, đại trưởng lão bắt đầu lui tới chặt chẽ với Lý gia, rồi sau đó, phụ thân mới mất tung...”

“Lải nha lải nhải, có thôi hay không?”

Trần Xảo Thiến còn giao phó gì đó nhưng Cơ Phi Hoa đã mang theo nàng lướt về phía ngoài động, căn bản không cho nàng thời gian nói chuyện.

m thanh thê lương, truyền ở trong hang thật lâu không thôi.

Hàn Dương dù không muốn cũng không có cách nào.

Cơ Phi Hoa... Chờ đấy, nhiều nhất ba năm, chính ta tất sẽ quân lâm Huyền Nhất Đạo Cung.

Nếu Xảo Thiến hoàn hảo vô khuyết, vậy thì thôi.

Nhưng nếu nàng ở tông môn nội bị bắt nạt thì đừng trách mình... Tàn nhẫn độc ác.

...

Nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Hàn Dương rốt cuộc khôi phục một ít nguyên lực, khoanh chân ngồi dậy.

Ánh mắt của hắn, nhìn về phía lão thái bà đã đứng ban đầu kia.

Nơi đó, vứt bỏ một cái đầu yêu thú máu chảy đầm đìa.

Tam giai yêu thú... sư tử Bá Liệt Vương.

Con yêu thú này có lẽ là chủ nhân ban đầu của hang động này, nó hẳn là kiếm ăn trở về, không khéo đụng vào lão thái bà Cơ Phi Hoa này.

Dù có thực lực tam giai, nhưng ở trước mặt “Sinh tử Võ Hoàng cảnh” Cơ Phi Hoa, hoàn toàn không chịu nổi một kích, bị người kia dễ dàng chém giết.

Hàn Dương biết, nội đan sư tử Bá Liệt Vương ở ngay trong đầu.

Nội đan yêu thú tam giai hèn kém, Cơ Phi Hoa không để vào mắt, nhưng đối với Hàn Dương bây giờ mà nói, lại thuộc về thứ tốt khó được.

Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết có thể cắn nuốt tất cả nguyên lực, yêu lực, quy về cho mình dùng.

Nếu có một khoả nội đan của yêu thú tam giai tương trợ, mình đặt chân vào Đoán Cốt Cảnh, không cần tốn nhiều sức...

Từ trên mặt đất nhặt lên cương đao người áo đen lưu lại, hắn lột ra nội đan yêu thú, nhét thẳng vào trong miệng.

Vận chuyển công pháp, trong khoảnh khắc có một cổ yêu lực tinh thuần, biến thành năng lượng thần bí nào đó, tức khắc không ngừng xuyên qua đánh sâu vào toàn thân hắn.

Hàn Dương biết, ti năng lượng này, chính là Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết diễn biến ra tới “Tinh thần chi lực.”

Cùng với “Tinh thần chi lực” phát huy hiệu dụng, thương thế cánh tay trái của hắn, cư nhiên, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại.

“Là lúc này rồi.”

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Hàn Dương đồng thời ăn Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả vào, hít sâu một hơi, lần nữa vận chuyển “Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết”.

Ong...

Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả hóa thành hai cỗ năng lượng một băng một hỏa, bắt đầu đánh sâu vào mỗi một tấc góc trong thân thể hắn.

“Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết, chuyển chín mạch, mới có thể chứng đạo thành thần, mà trên mỗi một mạch lại có chín huyệt, mỗi khi giải khai một huyệt, cảnh giới sẽ có thể tăng lên một tầng.”

“Trùng huyệt tuy khó nhưng sao có thể làm khó được ta?”

Hàn Dương lại từ lấy “Tam nhãn sinh linh hoa” lúc trước lấy được ra, lần nữa nhét vào trong miệng.

Dược lực tinh thuần, thuận thế du tẩu, hấp thụ tất cả năng lượng của Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả lại đây.

Cuối cùng, cô đọng ra một sợi Tinh thần chi lực còn hùng hậu hơn nhiều so với vừa nãy, đánh về phía huyệt nhâm mạch đầu tiên, “huyệt Hội m” ở dưới bụng.

Bang bang...

Không hổ là thần pháp chí cường muôn đời, có rất nhiều linh dược trợ giúp, Hàn Dương cư nhiên liên tiếp đánh sâu vào hai lần, đều lấy thất bại mà chấm dứt.

Đau đớn kịch liệt làm trán hắn chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Nhưng... Hàn Dương không hề từ bỏ, ngược lại khí tụ đan điền, sắc mặt càng thêm thận trọng.

“Mở... cho ta!”

Trong cơ thể truyền ra một tiếng vang “Răng rắc” rất nhỏ.

Huyết mạch quán thông, khí tức lưu chuyển,

Cuối cùng vào lần trùng kích thứ ba đã hoàn toàn mở được chỗ huyệt vị bị bế tắc kia.

Đoán Cốt cảnh đã thành.

Hàn Dương mở hai mắt, trong tròng mắt lộ ra một tia vui mừng, sau khi cẩn thận cảm thụ lực lượng tràn đầy trong cơ thể, hắn rất vừa lòng gật gật đầu.

Đứng dậy, tụ lực.

Đấm ra một quyền.

Trên vách đá phía trước, đá vụn băn tung toé, lưu lại một quyền ấn sâu hơn tấc rất rõ ràng.

“Lợi hại... Đây là uy năng của Tinh Thần chi lực sao?”

Trong mắt Hàn Dương chợt lóe tinh quang.

Một quyền này của mình, lực lượng ngưng tụ không tiêu tan, ngay cả võ giả tu vi Đoán Cốt ngũ trọng cũng khó có thể ngăn cản.

Xem ra, không cần phải vận dụng bí pháp “Nhiên Huyết” đại thương căn cơ mà vẫn có thể trở lại Trần gia, đi tìm đám người đại trưởng lão tính toán nợ cũ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom