Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Dẹp đường hộ chị dâu-em chồng
Buổi họp lớp cuối cùng cũng đến. Cô nhớ buổi hợp lớp năm năm về trước, cái ngày mà...à...anh cô và chị dâu mất đi...lần đầu. Nhưng mà làm Nguyệt Lão se duyên cho hai người này cũng không uổng, anh cô có vợ rồi sẽ đỡ bị bọn con gái khác ngoài kia nhòm ngó. Ờ...vấn đề này chắc chắn phải loại bỏ Mễ Na Na khỏi danh sách những người không còn tư tưởng với Mạc Kim Thần rồi.
"Ỏ~ Tiểu Y dễ thương quá đi mất!"
À, và buổi họp lớp bốn năm trước là lần đầu tiên, chỗ ngồi của cô bị lấy mất. Nghe có tức không cơ chứ, từ lúc đó, cô bị tức hết tất cả sự yêu thương luôn, tới cô chủ nhiệm cũng chẳng còn chú ý tới cô nữa. Hức...đời thật bất công.
Bốn năm trước cũng là buổi họp lớp làm sự hận thù của cô và cả lớp với Mễ Na Na bị khơi lại khiến sự căm ghét đó càng sâu sắc hơn.
[...]
Bốn năm trước.
Kim Phi mặc một chiếc quần short kaki kèm với đó là một chiếc áo phông. Style này là style quen thuộc nhất của cô sau đống đồ lolita.
"Ha, mình sẽ lại được ngồi cạnh anh Kim Thần trước ánh nhìn căm phẫn mà chẳng làm gì được của cái bọn con gái kia."
Cô đang nhảy chân sáo vào hội trường nơi đang diễn ra bữa tiệc. Bình thường, người ngồi cạnh Mạc Kim Thần trước ánh mắt căm hận mà chẳng làm gì được của bọn con gái kia. Theo thói quen, cô đứng lại, quan sát xem người mình cần tìm ở đâu.
Hả? Sao hôm nay anh cô lại ngồi một mình trong góc vậy? Đám nữ nhân xung quanh anh cô mọi ngày đâu rồi?
"Aaaa! Tiểu công tử, cháu thật là dễ thương quá đi à~"
"A...a...ba...ba...oaaaa....oaaaaa..."
Đám nữ nhân bình thường vây xung quanh anh cô, lúc này đã vây xung quanh con của anh cô. Cha con nhà này bị phận đào hoa dính từ bé à? Cô tiến về phía tiểu Y. Sao hôm nay tiểu Y bị nhiều người vây quanh như vậy mà không khóc? Cô bước tới gần mới thấy khóc? Cô len vào trong đám đông.
"Ai cho phép mày bế Y Y của tao? Mày làm thằng bé khóc rồi đấy!"
"Mày nói xem, mày biết tao có quan hệ gì với tiểu Y mà, tao bế tiểu Y thì có làm sao đâu."
Cô càng tức giận, giật lấy Kim Y từ tay Tiêu Dương. Cô tức giận vì tiểu Y bị vây quanh chỉ là một phần, vấn đề chính là nếu Tiêu Dương bế tiểu Y thì đám nữ nhân đó sẽ vây quanh anh. Không làm sao à? Rất sao là đằng khác ấy chứ. Cô không thích điều đó. Cô không thích Dương Dương của cô và những nữ nhân khác quá gần gũi, đã thế còn bế trẻ con, có khác gì là một gia đình không? Cháu cô, cô bế, đám nữ nhân đó chỉ được vây quanh người khác chứ không được vây quanh anh.
Cô bế tiểu Y vào tay thì thằng bé lập tức ngưng khóc. Đám nữ nhân vây quanh Tiêu Dương lập tức rời khỏi, chạy về phía Kim Phi.
"Bế! Nó là con của anh đấy, đừng để người khác bế nó lâu quá!"
Cô đặt tiểu Y vào tay anh trai mình rồi ngồi vào cạnh.
"Anh đoán là mày...ghen phải không?"
"Bệnh thần kinh!"
Cô ngồi vắt chéo chân, lắc lắc ly rượu, thỉnh thoảng lại nhấp một hớp rất nhỏ, mãi chẳng uống hết ly.
Cô chưa uống hết ly đã hơi say. Có lẽ là vì sắp tới giờ nghỉ trưa nên cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngủ một chút rồi sau đó dậy ăn trưa chắc cũng không sao đâu. Nghĩ rồi, hai mắt cô lờ đờ nhắm lại. Đầu cô ngả về phía Mạc Kim Thần thì lập tức bị giữ lại. Phùng Tiêu Dương bế Kim Phi lên.
"Tao đã đặt một phòng ở tầng trên, đưa nó vào đấy ngủ một chút sẽ hơn là ngồi ngủ ở đây."
"Mày ghen à?"
"Đương nhiên, mày có được em gái tao thì..."
"Đừng có mà làm xằng!"
"Tao tự biết chừng mực, đừng lo, lo cho cái phận đào hoa của mày đi kìa. Đừng bắt cháu tao phải sống cảnh mẹ kế con chồng."
Anh bế cô đưa lên phòng, bỏ lại Mạc Kim Thần một mình. Ai bảo không biết giữ, cứ ở đấy mà làm bố đơn thân tới khi tìm được em của anh về đi.
Anh đặt cô xuống giường. Cúc áo của anh vô tình mắc vào tóc cô. Cô quay người làm cả cơ thể anh bị kéo về phía trước, đè lên cô. Anh thích cô từ lâu, giờ lại gặp cảnh như thế này, anh lại...lên rồi.
"Phi Phi, mày mà không cẩn thận nữa là tao "ăn" mày luôn đấy."
Có lẽ cô đã ngủ say rồi, anh lấy tay, chọc chọc vào má cô. Trời ơi, sao cô có thể mang cặp má giống như bánh bao như vậy chứ, thích quá đi mất.
"Ư...ưm..."
Hết bị chọc má rồi tới bị bóp mũi, cô lờ mờ tỉnh dậy thì thấy anh đang ở trước mặt. Quần áo? Không sao, may quá, không sao!
"Mày...mày làm gì tao thế?"
Anh thấy vẻ mặt của cô thì cười đùa:
"Lên kế hoạch "ăn" mày~"
"Đừng có đùa nữa!"
Cô tức giận bỏ ra khỏi phòng, đi một mạch xuống hội trường nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Tới cửa, cô thấy Mễ Na Na đang đứng ở góc tối của hành lang. Cái gì cơ?! Cô ta đang mua chuộc phục vụ để lên kế hoạch cho thuốc vào rượu của anh cô. Mẹ kiếp!
Cô định lao đến nhưng bị anh giữ lại. Anh nói nhỏ vào tai cô:
"Nói có sách, mách có chứng, ghi âm lại đi đã."
Cả hai người đã quay lại cả quá trình mà Mễ Na Na và người phục vụ nói chuyện. Mễ Na Na chợt nhận ra điều gì đó liền tiến về phía cô. Ả ta giơ tay định tát cô một cái nhưng lập tức bị anh chặn lại, đẩy ra xa.
"Trời sẽ không bao giờ độ cái loại tiểu tam suốt ngày đi tìm cách giật chồng người khác đâu."
"Đâu? Vợ cậu ấy đâu? Cô là vợ cậu ấy chắc? Ra vào vào Mạc gia tùy ý đấy nhưng chắc gì cậy ấy đã thích cô. Huống hồ...chẳng lẽ cô định làm mẹ kế của con trai bọn tôi chắc? Hay là kiếm cái ả hồ ly ngoài mặt thì chối, lời thì phật nhưng đằng sau lại là tâm cơ rắn độc, tìm mọi cách lên giường A Thần kia về làm mẹ của thằng bé Y Y chứ gì?"
"Nếu Tiểu Ly tâm cơ rắn đọc thì tâm cô là gì? Phật chắc? Hay là...rắn chúa?"
Vợ chồng anh, mỗi người mỉa mai một câu là đủ. Vừa dứt lời, cô liền tiến về phía của người phục vụ và Mễ Na Na đánh cho hai người họ tới tấp rồi lôi vào hội trường.
"Thần~ Lần này anh phải thưởng cho em rồi~ Anh nói xem, phận đào hoa của anh sao mãi chẳng dừng vậy? Anh làm người ta buồn á~"
Cô giở cái giọng không thể nào ẻo lả hơn nữa rồi đưa điện thoại của mình cho Mạc Kim Thần xem đoạn video cô vừa quay.
Mạc Kim Thần đen mặt. Lần trước cậu bị chuốc thuốc là do khi cậu đã say rồi thì Kim Phi mới bỏ thuốc để cậu không phát hiện ra chứ bình thường cậu đây ngu ngốc đến nỗi thế. Mặc dù chỉ cần ngửi mùi rượu là biết được trong đó có thuốc hay không nhưng cậu cũng không thể chấp nhận được hành động này của ả. Ngay lúc phát giác rằng đã bị phát hiện, ả ta không chỉ đe dọa em cậu mà còn phỉ báng cả người cậu yêu, người mà đang tìm kiếm bao lâu nay, người mới thật sự là mẹ ruột của con cậu.
"Mễ Na Na! Cô nghĩ cô là ai? Cô biết cô vừa động tới ai không? Định chuốc thuốc ai? Cái đứa dùng tiền để lấy vị trí trong cuộc thi trao đổi lớp hàng tháng như cô không xứng để ở trong lớp này. Nói cho mà biết, cô chỉ cần động vào người của Đình gia thì cô không có tương lai đâu! Không chỉ Đình gia, cả nhà họ Phùng, Vân gia(*2) và Bảo gia(*2) nữa."
Cả lớp đều vô cùng thất vọng về Mễ Na Na.
[...]
Khi xưa, khi còn học Trung học, mỗi tháng sẽ có diễn ra một kì thi trao đổi lớp. Những người đứng cuối của những lớp có vị trí cao hơn về học lực sẽ bị đẩy xuống lớp thấp hơn và để người có thành tích xuất sắc nhất của những lớp thấp hơn chuyển lên. Mễ Na Na là một trong những số đó.
Kì thi đầu tiên, cả lớp đã vô cùng chắc chắn để cố gắng không có ai bị đẩy ra khỏi lớp. Lớp năm đó rất đông nhưng học bá của lớp thì cũng không phải ai cũng có thể có cái danh đấy. Cả lớp đông như thế nhưng trong số đó thì chỉ có Đình Kim Phi, Mạc Kim Thần, Phùng Tiểu Ly và Y Lãnh - chị họ của Tiểu Ly là đạt được tới trình độ đó. Cứ tưởng bốn vị trí đầu tiên của danh sách sẽ là cả bốn người này thế nhưng kì thi đó, Y Lãnh đã tới muộn và bị đình chỉ thi, đứng cuối danh sách với lí do không tôn trọng bài thi và kì thi. Mọi điểm số, lời giải thích của Y Lãnh đều vô hiệu, tất cả đều bị từ chối. Và càng không hiểu sao, lần trao đổi đó, một người có thành tích không mấy nổi bật như Mễ Na Na lại có thể đủ điểm để đẩy Y Lãnh ra.
Y Lãnh lần đó thật sự không hề tới muộn, cô ấy đã đến từ rất sớm cùng với Phùng Tiểu Ly và Phùng Tiêu Dương. Vì mẹ của Tiêu Dương, Tiểu Ly và Y Lãnh cùng là anh chị em họ, cùng là người nhà Y gia nên Tiêu Dương cũng vẫn phải ngoan ngoãn gọi Y Lãnh một tiếng "chị" như bao người. Họ cùng đến sớm như vậy nhưng tới giờ thi Y Lãnh lại đến muộn, đúng ra là hoàn toàn không xuất hiện để thực hiện bài thi. Trước giờ thi, Y Lãnh có đi vệ sinh nhưng tới giờ thi vẫn không trở lại. Vì thi khác phòng nên Tiểu Ly và Tiêu Dương không hề biết chị của mình không tham gia thi. Mà kể ra cũng lạ, giám thị coi thi phòng của Y Lãnh cũng chẳng gọi điện báo là không thấy học sinh để rồi đến cuối cùng bị quy hết vào cái tội đi muộn.
Trong khi tất cả mọi người làm bài thì đâu ai biết rằng Y Lãnh đang ướt nhẹp trong nhà vệ sinh, không thể mở cửa mà bất lực kêu cứu. Tới khi bài thi kết thúc, mọi người giải lao thì mới tìm thấy Y Lãnh bị nhốt trong nhà vệ sinh. Y Lãnh đã ngất lịm đi từ bao giờ. Sự việc đến tai Tiêu Dương và Tiểu Ly ngay sau đó. Đáng lẽ ra, Y Lãnh sẽ được dự thi lại nhưng không hiểu sao, lệnh ở đâu, quyền ở đâu mà ban giám khảo kì thi đã gạch tên Y Lãnh khỏi danh sách dự thi, đẩy cô ấy xuống tận điểm cuối cùng của danh sách. Tất cả mọi người trong lớp đều tức giận về điều đó, lúc này, mọi người đều đổ dồn hết sự nghi ngờ về phía hai người: Một là Đình Kim Phi - người đứng nhất kì thi lần này và hai là Mễ Na Na - học sinh trao đổi với Y Lãnh. Nhưng mọi sự nghi ngờ nhất thời về phía Kim Phi lập tức bị loại bỏ ngay vì Kim Phi vẫn luôn luôn đứng nhất trong các học bá, thành tích ngang nhau, rất ít ai hơn ai, riêng chỉ có Kim Phi là có kết quả xuất sắc hơn, lần nào cũng thế, nên cần gì Kim Phi phải ra tay với Y Lãnh. Đấy là nói về học vấn, nhìn ngoại hình thử xem, cái đứa bé tí, người có một mẩu, xương còn rõ hơn thịt kia thì làm sao có thể bắt nạt, đổ nước và nhốt Y Lãnh vào nhà vệ sinh được chứ? Bắc ghế lên à? Y Lãnh không làm điều đó với Kim Phi thì thôi chứ làm sao cô phải làm điều đó, thế nên mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Mễ Na Na.
Cả lớp, mỗi người đều bí mật viết một lá đơn yêu cầu điều tra về vụ việc này nhưng tất thảy đều bị từ chối. Tới khi Phùng Tiểu Ly tức giận tới nỗi đấm cả vào mặt anh trai mình ngay trước mặt hiệu trưởng thì hiệu trưởng mới đồng ý tới kho để cho mọi người xem lại kết quả của Mễ Na Na. Thế nhưng không hiểu sao, khi chưa cả kịp tới kho thì hệ thống chống cháy trong kho đã phun nước dập lửa dù không có bất kì tín hiệu báo cháy hay dấu hiệu nào thể hiện có cháy trong kho cả. Và việc hệ thống nước chống cháy phun nước đồng nghĩa với việc tất cả bài thi đều bị ướt, không thể biết bài nào của ai để mà xem lại nữa.
Sự việc đáng nhẽ đã đi vào dĩ vãng nhưng vì sự tức giận của cả lớp mãi chẳng nguôi, mà kì thi mới lại sắp đến, cả lớp đấu tranh không chịu ổn định cho đến khi tìm ra lời giải và đòi lại được công bằng cho Y Lãnh mới thôi.
Mễ Na Na kia vốn học không theo kịp cả lớp lại bị cô lập vì sự nghi ngờ càng ngày càng lớn, tới nhóm chat lớp cũng không được phép tham gia nên mọi chuyện lớn nhỏ, các mối quan hệ trong lớp ả đều không biết. Không những thế, sự nghi ngờ càng lớn, ả càng sợ hãi. Một buổi nọ, ả chột dạ nên đã đi tìm giám thị coi thi lớp của Y Lạnh và người đã nhốt Y Lãnh vào nhà vệ sinh hôm đó để nói chuyện. Việc này vô tình bị nhóm của Kim Phi, Kim Thần, Tiểu Ly và Tiêu Dương trong lần đi chơi cùng Y Lãnh bắt gặp. Kim Phi dù sao cũng gọi mẹ Y Lãnh bằng dì, thế nên Y Lãnh cũng là em họ cô, thấy em họ mình gặp nạn mà hung thủ lại ngay trước mắt, chẳng lẽ lại để không. Tức mình, cô lưu lại hết chứng cứ, cùng với đó là dùng vị thế của Đình gia để điều tra chuyện của Y Lãnh. Y Lãnh dù gì cũng là cháu ngoại của Đình gia thì làm sao có thể để cô bé thiệt thòi được.
Sự việc chỉ được điều tra rõ rằng khi có sự can thiệp của các đại gia tộc. Tất cả đều là bàn tay của Mễ Na Na đứng đằng sau. Nhưng tất cả đã muộn, chỉ còn mấy ngày nữa là tới kì thi tiếp rồi, Mễ Na Na đã khiến Y Lãnh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, thật không thể tha thứ!
Sau lần đó, Mễ Na Na bị đuổi học, thành tích của Y Lãnh đều được định lại qua các bài kiểm tra. Đã bảo mà, dù thế nào thì cũng làm sao hơn được Kim Phi.
Nhưng dù sao thì Mễ Na Na cũng đã từng là thành viên của lớp, thế nên là các sự kiện của lớp đều được tham dự.
[...]
Và rồi...ả ta lại tiếp tục thách thức giới hạn của mọi người à?
"Mễ Na Na, em thật sự làm cô quá thất vọng, từ giờ em chính thức không còn là thành viên của lớp. Yêu cầu em đi ra khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng xấu tới danh dự của lớp và trường nữa, yêu cầu em đi khỏi đây!"
Cô chủ nhiệm tức giận vô cùng. Cô không ngờ rằng Mễ Na Na có thể có những trò như thế.
"Cô à! Dù gì bạn học Mễ cũng đến đây rồi, sao lại để bạn ấy đi như thế, chi bằng, để bạn ấy đi dặm lại lớp trang điểm sau đó vào đây cùng mọi người ăn nốt bữa cơm rồi thì về cũng chưa muộn."
Mễ Na Na tức giận đi tới nhà vệ sinh. Sau khi Mễ Na Na đi khỏi, cả lớp quay ra bật cười vì cái giọng của Kim Phi ban nãy.
"Kim Phi ời, mày xem có phim nào mà có vai trà xanh hoặc là vai nữ chính bạch liên hoa ý thì thử vai mà đóng. Tao nhìn mày vừa nãy mà tao cười bò."
"Lời nào nó nói cũng thật nhưng mà nghe hiểu lầm muốn rớt não!"
"Mày phải lấy thêm cái giải ảnh đế nữa mới vừa Phi ạ, ảnh hậu không đủ."
Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ khi được khen, chỉ là...
[...]
"Anh! Sao anh lại cứ để con của anh ngồi ở chỗ của em?"
"Bao nhiêu chỗ sao mày không ngồi? Muốn ngồi cạnh anh thế cơ à? Chẳng lẽ là muốn để chồng tương lai bị vây quanh bởi đám con gái kia mà không tới giải vây sao?"
"Ứ ừ~ Thói quen của em là ngồi cạnh anh rồi! Tiểu tử thối! Nhóc dám giành chỗ ngồi với cô hai? Nhớ đấy!"
Cô ấm ức, mắng cháu trai của mình. Cô nói nhỏ vào tai thằng bé làm đứa trẻ bật khóc. Ai như cô không? Ai lại dọa cháu mình rằng sau này sẽ không giúp nó kiếm vợ cơ chứ?
"Mẹ mày! Mày nói gì làm con tao khóc thế? Sang bên nay ngồi!"
Mạc Kim Thần chỉ tay về phía bên trái của cậu. Cũng là chỗ ngồi ngay cạnh cậu nhưng...cô đang cố tránh chỗ này.
"Anh hai...em...em sang chỗ khác ngồi cũng được...bye bye."
Cô đang định chuồn thì lập tức bị anh cô kéo lại, đặt xuống cái ghế đó.
"Ở đây, tí nữa anh cần gì sẽ nhờ mày. Vừa hay lại được ngồi cạnh anh còn gì nữa."
Cô đỏ mặt tía tai. Chỗ phía bên trái cạnh anh cô...chẳng phải là cạnh luôn cả Tiêu Dương sao?
Cả Tiêu Dương và Kim Phi đều cứng đờ cả người, sự ngượng ngùng không thể diễn tả thành lời.
"Xời! Trong cái video ban nãy, bên dưới là chân mày vì đơn giản là chỉ có mày mới có đôi giày bản limited đó của Vans và cái lắc chân bạch kim đó của Padora. Còn cái tay đó chắc chắn không phải của mày vì đấy là đồng hồ Jacob & Co Astronomia Solar Planets Tourbillon(*). Mày sẽ không bao giờ bỏ ra nhiều tiền như thế để mua đồng hồ trừ khi mày tham dự đại tiệc ở gia tộc. Với lại, tay mà suốt ngày chỉ đeo Apple Watch với vòng tay hoặc lắc tay chứ có mấy khi đeo đồng hồ cơ đâu. Hơn nữa, tay mày nhỏ và trắng còn bàn tay trong video có phần thô hơn, to hơn, da tối hơn, chắc chắn là tay con trai. Mà ai đi cùng mày vào trong này hả? Là Phùng Tiêu Dương chứ ai~ Ban nãy còn ôm ôm ấp ấp để quay video bắt quả tang con nhà người ta thì không sao thế mà bây giờ có ngồi cạnh cũng xấu xấu hổ hổ. Tao cười vào mặt mày ý. Ăn đi, bình thường thôi, đừng có mà căng thẳng nữa."
Cô nghe lời anh mình như vẫn có phần căng thẳng. Hình như có người vẫn đang nhìn cô...là Mễ Na Na.
______________
(*): Jacob & Co Astronomia Solar Planets Tourbillon AS300.40.AP.AK.A: đồng hồ có mô hình thiết kế hệ mặt trời, giá rơi vào khoảng từ 3 tỷ 500 triệu.
(*2): Đọc bộ "Ký Ức Của Anh" để biết thêm chi tiết.
"Ỏ~ Tiểu Y dễ thương quá đi mất!"
À, và buổi họp lớp bốn năm trước là lần đầu tiên, chỗ ngồi của cô bị lấy mất. Nghe có tức không cơ chứ, từ lúc đó, cô bị tức hết tất cả sự yêu thương luôn, tới cô chủ nhiệm cũng chẳng còn chú ý tới cô nữa. Hức...đời thật bất công.
Bốn năm trước cũng là buổi họp lớp làm sự hận thù của cô và cả lớp với Mễ Na Na bị khơi lại khiến sự căm ghét đó càng sâu sắc hơn.
[...]
Bốn năm trước.
Kim Phi mặc một chiếc quần short kaki kèm với đó là một chiếc áo phông. Style này là style quen thuộc nhất của cô sau đống đồ lolita.
"Ha, mình sẽ lại được ngồi cạnh anh Kim Thần trước ánh nhìn căm phẫn mà chẳng làm gì được của cái bọn con gái kia."
Cô đang nhảy chân sáo vào hội trường nơi đang diễn ra bữa tiệc. Bình thường, người ngồi cạnh Mạc Kim Thần trước ánh mắt căm hận mà chẳng làm gì được của bọn con gái kia. Theo thói quen, cô đứng lại, quan sát xem người mình cần tìm ở đâu.
Hả? Sao hôm nay anh cô lại ngồi một mình trong góc vậy? Đám nữ nhân xung quanh anh cô mọi ngày đâu rồi?
"Aaaa! Tiểu công tử, cháu thật là dễ thương quá đi à~"
"A...a...ba...ba...oaaaa....oaaaaa..."
Đám nữ nhân bình thường vây xung quanh anh cô, lúc này đã vây xung quanh con của anh cô. Cha con nhà này bị phận đào hoa dính từ bé à? Cô tiến về phía tiểu Y. Sao hôm nay tiểu Y bị nhiều người vây quanh như vậy mà không khóc? Cô bước tới gần mới thấy khóc? Cô len vào trong đám đông.
"Ai cho phép mày bế Y Y của tao? Mày làm thằng bé khóc rồi đấy!"
"Mày nói xem, mày biết tao có quan hệ gì với tiểu Y mà, tao bế tiểu Y thì có làm sao đâu."
Cô càng tức giận, giật lấy Kim Y từ tay Tiêu Dương. Cô tức giận vì tiểu Y bị vây quanh chỉ là một phần, vấn đề chính là nếu Tiêu Dương bế tiểu Y thì đám nữ nhân đó sẽ vây quanh anh. Không làm sao à? Rất sao là đằng khác ấy chứ. Cô không thích điều đó. Cô không thích Dương Dương của cô và những nữ nhân khác quá gần gũi, đã thế còn bế trẻ con, có khác gì là một gia đình không? Cháu cô, cô bế, đám nữ nhân đó chỉ được vây quanh người khác chứ không được vây quanh anh.
Cô bế tiểu Y vào tay thì thằng bé lập tức ngưng khóc. Đám nữ nhân vây quanh Tiêu Dương lập tức rời khỏi, chạy về phía Kim Phi.
"Bế! Nó là con của anh đấy, đừng để người khác bế nó lâu quá!"
Cô đặt tiểu Y vào tay anh trai mình rồi ngồi vào cạnh.
"Anh đoán là mày...ghen phải không?"
"Bệnh thần kinh!"
Cô ngồi vắt chéo chân, lắc lắc ly rượu, thỉnh thoảng lại nhấp một hớp rất nhỏ, mãi chẳng uống hết ly.
Cô chưa uống hết ly đã hơi say. Có lẽ là vì sắp tới giờ nghỉ trưa nên cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngủ một chút rồi sau đó dậy ăn trưa chắc cũng không sao đâu. Nghĩ rồi, hai mắt cô lờ đờ nhắm lại. Đầu cô ngả về phía Mạc Kim Thần thì lập tức bị giữ lại. Phùng Tiêu Dương bế Kim Phi lên.
"Tao đã đặt một phòng ở tầng trên, đưa nó vào đấy ngủ một chút sẽ hơn là ngồi ngủ ở đây."
"Mày ghen à?"
"Đương nhiên, mày có được em gái tao thì..."
"Đừng có mà làm xằng!"
"Tao tự biết chừng mực, đừng lo, lo cho cái phận đào hoa của mày đi kìa. Đừng bắt cháu tao phải sống cảnh mẹ kế con chồng."
Anh bế cô đưa lên phòng, bỏ lại Mạc Kim Thần một mình. Ai bảo không biết giữ, cứ ở đấy mà làm bố đơn thân tới khi tìm được em của anh về đi.
Anh đặt cô xuống giường. Cúc áo của anh vô tình mắc vào tóc cô. Cô quay người làm cả cơ thể anh bị kéo về phía trước, đè lên cô. Anh thích cô từ lâu, giờ lại gặp cảnh như thế này, anh lại...lên rồi.
"Phi Phi, mày mà không cẩn thận nữa là tao "ăn" mày luôn đấy."
Có lẽ cô đã ngủ say rồi, anh lấy tay, chọc chọc vào má cô. Trời ơi, sao cô có thể mang cặp má giống như bánh bao như vậy chứ, thích quá đi mất.
"Ư...ưm..."
Hết bị chọc má rồi tới bị bóp mũi, cô lờ mờ tỉnh dậy thì thấy anh đang ở trước mặt. Quần áo? Không sao, may quá, không sao!
"Mày...mày làm gì tao thế?"
Anh thấy vẻ mặt của cô thì cười đùa:
"Lên kế hoạch "ăn" mày~"
"Đừng có đùa nữa!"
Cô tức giận bỏ ra khỏi phòng, đi một mạch xuống hội trường nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Tới cửa, cô thấy Mễ Na Na đang đứng ở góc tối của hành lang. Cái gì cơ?! Cô ta đang mua chuộc phục vụ để lên kế hoạch cho thuốc vào rượu của anh cô. Mẹ kiếp!
Cô định lao đến nhưng bị anh giữ lại. Anh nói nhỏ vào tai cô:
"Nói có sách, mách có chứng, ghi âm lại đi đã."
Cả hai người đã quay lại cả quá trình mà Mễ Na Na và người phục vụ nói chuyện. Mễ Na Na chợt nhận ra điều gì đó liền tiến về phía cô. Ả ta giơ tay định tát cô một cái nhưng lập tức bị anh chặn lại, đẩy ra xa.
"Trời sẽ không bao giờ độ cái loại tiểu tam suốt ngày đi tìm cách giật chồng người khác đâu."
"Đâu? Vợ cậu ấy đâu? Cô là vợ cậu ấy chắc? Ra vào vào Mạc gia tùy ý đấy nhưng chắc gì cậy ấy đã thích cô. Huống hồ...chẳng lẽ cô định làm mẹ kế của con trai bọn tôi chắc? Hay là kiếm cái ả hồ ly ngoài mặt thì chối, lời thì phật nhưng đằng sau lại là tâm cơ rắn độc, tìm mọi cách lên giường A Thần kia về làm mẹ của thằng bé Y Y chứ gì?"
"Nếu Tiểu Ly tâm cơ rắn đọc thì tâm cô là gì? Phật chắc? Hay là...rắn chúa?"
Vợ chồng anh, mỗi người mỉa mai một câu là đủ. Vừa dứt lời, cô liền tiến về phía của người phục vụ và Mễ Na Na đánh cho hai người họ tới tấp rồi lôi vào hội trường.
"Thần~ Lần này anh phải thưởng cho em rồi~ Anh nói xem, phận đào hoa của anh sao mãi chẳng dừng vậy? Anh làm người ta buồn á~"
Cô giở cái giọng không thể nào ẻo lả hơn nữa rồi đưa điện thoại của mình cho Mạc Kim Thần xem đoạn video cô vừa quay.
Mạc Kim Thần đen mặt. Lần trước cậu bị chuốc thuốc là do khi cậu đã say rồi thì Kim Phi mới bỏ thuốc để cậu không phát hiện ra chứ bình thường cậu đây ngu ngốc đến nỗi thế. Mặc dù chỉ cần ngửi mùi rượu là biết được trong đó có thuốc hay không nhưng cậu cũng không thể chấp nhận được hành động này của ả. Ngay lúc phát giác rằng đã bị phát hiện, ả ta không chỉ đe dọa em cậu mà còn phỉ báng cả người cậu yêu, người mà đang tìm kiếm bao lâu nay, người mới thật sự là mẹ ruột của con cậu.
"Mễ Na Na! Cô nghĩ cô là ai? Cô biết cô vừa động tới ai không? Định chuốc thuốc ai? Cái đứa dùng tiền để lấy vị trí trong cuộc thi trao đổi lớp hàng tháng như cô không xứng để ở trong lớp này. Nói cho mà biết, cô chỉ cần động vào người của Đình gia thì cô không có tương lai đâu! Không chỉ Đình gia, cả nhà họ Phùng, Vân gia(*2) và Bảo gia(*2) nữa."
Cả lớp đều vô cùng thất vọng về Mễ Na Na.
[...]
Khi xưa, khi còn học Trung học, mỗi tháng sẽ có diễn ra một kì thi trao đổi lớp. Những người đứng cuối của những lớp có vị trí cao hơn về học lực sẽ bị đẩy xuống lớp thấp hơn và để người có thành tích xuất sắc nhất của những lớp thấp hơn chuyển lên. Mễ Na Na là một trong những số đó.
Kì thi đầu tiên, cả lớp đã vô cùng chắc chắn để cố gắng không có ai bị đẩy ra khỏi lớp. Lớp năm đó rất đông nhưng học bá của lớp thì cũng không phải ai cũng có thể có cái danh đấy. Cả lớp đông như thế nhưng trong số đó thì chỉ có Đình Kim Phi, Mạc Kim Thần, Phùng Tiểu Ly và Y Lãnh - chị họ của Tiểu Ly là đạt được tới trình độ đó. Cứ tưởng bốn vị trí đầu tiên của danh sách sẽ là cả bốn người này thế nhưng kì thi đó, Y Lãnh đã tới muộn và bị đình chỉ thi, đứng cuối danh sách với lí do không tôn trọng bài thi và kì thi. Mọi điểm số, lời giải thích của Y Lãnh đều vô hiệu, tất cả đều bị từ chối. Và càng không hiểu sao, lần trao đổi đó, một người có thành tích không mấy nổi bật như Mễ Na Na lại có thể đủ điểm để đẩy Y Lãnh ra.
Y Lãnh lần đó thật sự không hề tới muộn, cô ấy đã đến từ rất sớm cùng với Phùng Tiểu Ly và Phùng Tiêu Dương. Vì mẹ của Tiêu Dương, Tiểu Ly và Y Lãnh cùng là anh chị em họ, cùng là người nhà Y gia nên Tiêu Dương cũng vẫn phải ngoan ngoãn gọi Y Lãnh một tiếng "chị" như bao người. Họ cùng đến sớm như vậy nhưng tới giờ thi Y Lãnh lại đến muộn, đúng ra là hoàn toàn không xuất hiện để thực hiện bài thi. Trước giờ thi, Y Lãnh có đi vệ sinh nhưng tới giờ thi vẫn không trở lại. Vì thi khác phòng nên Tiểu Ly và Tiêu Dương không hề biết chị của mình không tham gia thi. Mà kể ra cũng lạ, giám thị coi thi phòng của Y Lãnh cũng chẳng gọi điện báo là không thấy học sinh để rồi đến cuối cùng bị quy hết vào cái tội đi muộn.
Trong khi tất cả mọi người làm bài thì đâu ai biết rằng Y Lãnh đang ướt nhẹp trong nhà vệ sinh, không thể mở cửa mà bất lực kêu cứu. Tới khi bài thi kết thúc, mọi người giải lao thì mới tìm thấy Y Lãnh bị nhốt trong nhà vệ sinh. Y Lãnh đã ngất lịm đi từ bao giờ. Sự việc đến tai Tiêu Dương và Tiểu Ly ngay sau đó. Đáng lẽ ra, Y Lãnh sẽ được dự thi lại nhưng không hiểu sao, lệnh ở đâu, quyền ở đâu mà ban giám khảo kì thi đã gạch tên Y Lãnh khỏi danh sách dự thi, đẩy cô ấy xuống tận điểm cuối cùng của danh sách. Tất cả mọi người trong lớp đều tức giận về điều đó, lúc này, mọi người đều đổ dồn hết sự nghi ngờ về phía hai người: Một là Đình Kim Phi - người đứng nhất kì thi lần này và hai là Mễ Na Na - học sinh trao đổi với Y Lãnh. Nhưng mọi sự nghi ngờ nhất thời về phía Kim Phi lập tức bị loại bỏ ngay vì Kim Phi vẫn luôn luôn đứng nhất trong các học bá, thành tích ngang nhau, rất ít ai hơn ai, riêng chỉ có Kim Phi là có kết quả xuất sắc hơn, lần nào cũng thế, nên cần gì Kim Phi phải ra tay với Y Lãnh. Đấy là nói về học vấn, nhìn ngoại hình thử xem, cái đứa bé tí, người có một mẩu, xương còn rõ hơn thịt kia thì làm sao có thể bắt nạt, đổ nước và nhốt Y Lãnh vào nhà vệ sinh được chứ? Bắc ghế lên à? Y Lãnh không làm điều đó với Kim Phi thì thôi chứ làm sao cô phải làm điều đó, thế nên mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Mễ Na Na.
Cả lớp, mỗi người đều bí mật viết một lá đơn yêu cầu điều tra về vụ việc này nhưng tất thảy đều bị từ chối. Tới khi Phùng Tiểu Ly tức giận tới nỗi đấm cả vào mặt anh trai mình ngay trước mặt hiệu trưởng thì hiệu trưởng mới đồng ý tới kho để cho mọi người xem lại kết quả của Mễ Na Na. Thế nhưng không hiểu sao, khi chưa cả kịp tới kho thì hệ thống chống cháy trong kho đã phun nước dập lửa dù không có bất kì tín hiệu báo cháy hay dấu hiệu nào thể hiện có cháy trong kho cả. Và việc hệ thống nước chống cháy phun nước đồng nghĩa với việc tất cả bài thi đều bị ướt, không thể biết bài nào của ai để mà xem lại nữa.
Sự việc đáng nhẽ đã đi vào dĩ vãng nhưng vì sự tức giận của cả lớp mãi chẳng nguôi, mà kì thi mới lại sắp đến, cả lớp đấu tranh không chịu ổn định cho đến khi tìm ra lời giải và đòi lại được công bằng cho Y Lãnh mới thôi.
Mễ Na Na kia vốn học không theo kịp cả lớp lại bị cô lập vì sự nghi ngờ càng ngày càng lớn, tới nhóm chat lớp cũng không được phép tham gia nên mọi chuyện lớn nhỏ, các mối quan hệ trong lớp ả đều không biết. Không những thế, sự nghi ngờ càng lớn, ả càng sợ hãi. Một buổi nọ, ả chột dạ nên đã đi tìm giám thị coi thi lớp của Y Lạnh và người đã nhốt Y Lãnh vào nhà vệ sinh hôm đó để nói chuyện. Việc này vô tình bị nhóm của Kim Phi, Kim Thần, Tiểu Ly và Tiêu Dương trong lần đi chơi cùng Y Lãnh bắt gặp. Kim Phi dù sao cũng gọi mẹ Y Lãnh bằng dì, thế nên Y Lãnh cũng là em họ cô, thấy em họ mình gặp nạn mà hung thủ lại ngay trước mắt, chẳng lẽ lại để không. Tức mình, cô lưu lại hết chứng cứ, cùng với đó là dùng vị thế của Đình gia để điều tra chuyện của Y Lãnh. Y Lãnh dù gì cũng là cháu ngoại của Đình gia thì làm sao có thể để cô bé thiệt thòi được.
Sự việc chỉ được điều tra rõ rằng khi có sự can thiệp của các đại gia tộc. Tất cả đều là bàn tay của Mễ Na Na đứng đằng sau. Nhưng tất cả đã muộn, chỉ còn mấy ngày nữa là tới kì thi tiếp rồi, Mễ Na Na đã khiến Y Lãnh phải chịu rất nhiều thiệt thòi, thật không thể tha thứ!
Sau lần đó, Mễ Na Na bị đuổi học, thành tích của Y Lãnh đều được định lại qua các bài kiểm tra. Đã bảo mà, dù thế nào thì cũng làm sao hơn được Kim Phi.
Nhưng dù sao thì Mễ Na Na cũng đã từng là thành viên của lớp, thế nên là các sự kiện của lớp đều được tham dự.
[...]
Và rồi...ả ta lại tiếp tục thách thức giới hạn của mọi người à?
"Mễ Na Na, em thật sự làm cô quá thất vọng, từ giờ em chính thức không còn là thành viên của lớp. Yêu cầu em đi ra khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng xấu tới danh dự của lớp và trường nữa, yêu cầu em đi khỏi đây!"
Cô chủ nhiệm tức giận vô cùng. Cô không ngờ rằng Mễ Na Na có thể có những trò như thế.
"Cô à! Dù gì bạn học Mễ cũng đến đây rồi, sao lại để bạn ấy đi như thế, chi bằng, để bạn ấy đi dặm lại lớp trang điểm sau đó vào đây cùng mọi người ăn nốt bữa cơm rồi thì về cũng chưa muộn."
Mễ Na Na tức giận đi tới nhà vệ sinh. Sau khi Mễ Na Na đi khỏi, cả lớp quay ra bật cười vì cái giọng của Kim Phi ban nãy.
"Kim Phi ời, mày xem có phim nào mà có vai trà xanh hoặc là vai nữ chính bạch liên hoa ý thì thử vai mà đóng. Tao nhìn mày vừa nãy mà tao cười bò."
"Lời nào nó nói cũng thật nhưng mà nghe hiểu lầm muốn rớt não!"
"Mày phải lấy thêm cái giải ảnh đế nữa mới vừa Phi ạ, ảnh hậu không đủ."
Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ khi được khen, chỉ là...
[...]
"Anh! Sao anh lại cứ để con của anh ngồi ở chỗ của em?"
"Bao nhiêu chỗ sao mày không ngồi? Muốn ngồi cạnh anh thế cơ à? Chẳng lẽ là muốn để chồng tương lai bị vây quanh bởi đám con gái kia mà không tới giải vây sao?"
"Ứ ừ~ Thói quen của em là ngồi cạnh anh rồi! Tiểu tử thối! Nhóc dám giành chỗ ngồi với cô hai? Nhớ đấy!"
Cô ấm ức, mắng cháu trai của mình. Cô nói nhỏ vào tai thằng bé làm đứa trẻ bật khóc. Ai như cô không? Ai lại dọa cháu mình rằng sau này sẽ không giúp nó kiếm vợ cơ chứ?
"Mẹ mày! Mày nói gì làm con tao khóc thế? Sang bên nay ngồi!"
Mạc Kim Thần chỉ tay về phía bên trái của cậu. Cũng là chỗ ngồi ngay cạnh cậu nhưng...cô đang cố tránh chỗ này.
"Anh hai...em...em sang chỗ khác ngồi cũng được...bye bye."
Cô đang định chuồn thì lập tức bị anh cô kéo lại, đặt xuống cái ghế đó.
"Ở đây, tí nữa anh cần gì sẽ nhờ mày. Vừa hay lại được ngồi cạnh anh còn gì nữa."
Cô đỏ mặt tía tai. Chỗ phía bên trái cạnh anh cô...chẳng phải là cạnh luôn cả Tiêu Dương sao?
Cả Tiêu Dương và Kim Phi đều cứng đờ cả người, sự ngượng ngùng không thể diễn tả thành lời.
"Xời! Trong cái video ban nãy, bên dưới là chân mày vì đơn giản là chỉ có mày mới có đôi giày bản limited đó của Vans và cái lắc chân bạch kim đó của Padora. Còn cái tay đó chắc chắn không phải của mày vì đấy là đồng hồ Jacob & Co Astronomia Solar Planets Tourbillon(*). Mày sẽ không bao giờ bỏ ra nhiều tiền như thế để mua đồng hồ trừ khi mày tham dự đại tiệc ở gia tộc. Với lại, tay mà suốt ngày chỉ đeo Apple Watch với vòng tay hoặc lắc tay chứ có mấy khi đeo đồng hồ cơ đâu. Hơn nữa, tay mày nhỏ và trắng còn bàn tay trong video có phần thô hơn, to hơn, da tối hơn, chắc chắn là tay con trai. Mà ai đi cùng mày vào trong này hả? Là Phùng Tiêu Dương chứ ai~ Ban nãy còn ôm ôm ấp ấp để quay video bắt quả tang con nhà người ta thì không sao thế mà bây giờ có ngồi cạnh cũng xấu xấu hổ hổ. Tao cười vào mặt mày ý. Ăn đi, bình thường thôi, đừng có mà căng thẳng nữa."
Cô nghe lời anh mình như vẫn có phần căng thẳng. Hình như có người vẫn đang nhìn cô...là Mễ Na Na.
______________
(*): Jacob & Co Astronomia Solar Planets Tourbillon AS300.40.AP.AK.A: đồng hồ có mô hình thiết kế hệ mặt trời, giá rơi vào khoảng từ 3 tỷ 500 triệu.
(*2): Đọc bộ "Ký Ức Của Anh" để biết thêm chi tiết.