Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Tiêu Vũ: "Chậc, mẹ nói gì với cô ấy chứ? Tức cũng không chết được. Mà cô ấy là ai vậy?"
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Con cũng không biết, lát nữa mình hỏi cha thử."
Tiêu Vũ khua tay: "Không cần đâu, người râu ria mà thôi. Mà sao chị con vẫn chưa về nhỉ?"
Vừa mới nói xong, Tiêu Vũ liền thấy chú Lâm cùng hai cô gái nhỏ quay trở lại. Quý Du mặc váy công chúa màu tím, còn Liêm Tử Huyên thì mặc váy công chúa màu vàng. Cả hai cô bé đều rất xinh xắn, cho nên thu hút không ít ánh nhìn.
Chú Lâm thấy Tiêu Vũ liền đưa hai bạn nhỏ qua, Quý Du thấy Tiêu Vũ liền vui vẻ, gọi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ thấy tụi con xinh không mẹ?"
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Du hỏi tiếp: "Bạn ấy đẹp hay con đẹp ạ?"
Tiêu Vũ: ".....Mẹ thấy cả hai đứa đều như tinh linh vậy, đứa nào cũng xinh, không nhìn được ai xinh hơn ai. Nhưng mà, mẹ có thể nhìn thấy, con gái mẹ vô cùng vui vẻ, đúng không nào?"
Quý Du nhanh chóng bị dời đề tài, lập tức gật đầu nói: "Vâng ạ, con vui lắm, đây là lần đầu mẹ tham gia tiệc tối với con."
Tiêu Vũ cũng vui vẻ nói: "Oa ~, mẹ cũng rất vui nha! Đây là lần đầu mẹ cùng tiểu Du nhà mình tham gia tiệc tối đó."
Vì thế, hai mẹ con cảm động ôm nhau, Quý Du càng vui vẻ hơn.
Tiêu Vũ thấy chú Lâm cũng cầm dĩa thức ăn lại đây, thắc mắc: "Chú Lâm vào đây bằng cách nào thế? Khi nãy cháu gọi chú vào nhưng chú không vào."
Chú Lâm cười cười, không trả lời câu hỏi mà lại nói: "Bộ váy này rất hợp với phu nhân."
Tiêu Vũ che miệng cười: "A ~ Chú Lâm cũng biết vuốt mông ngựa nha."
Chú Lâm vẫn cười đáp: "Thật sự rất hợp."
Vì thế, mọi người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Tiêu Vũ nhìn đồng hồ đã điểm đến số 8, ánh sáng dần tối lại.
Bốn phương bắt đầu vang lên khúc nhạc êm ái, Tiêu Vũ vẫn chưa ngừng ăn đã phát hiện ra điểm khác thường, còn Tiêu Nhược Quang lẫn Văn Liệt vừa cầm đĩa ăn vừa đưa mắt nhìn sảnh trung tâm.
Sau đó, mọi người thấy Quý Huyền đi chậm tới bàn, lòng Tiêu Vũ rơi lộp bộp một tẹo, nói: "Mấy đứa, ngừng ăn mấy đứa ơi, cha tới rồi kìa, nhiều người đang nhìn chúng ta đó."
Tiêu Vũ không phải là không cần mặt mũi! Chỉ cần việc đó không làm cô uất ức thì cô vẫn thích giữ mặt mũi.
Bất kì tiệc tối nào, điệu nhảy khiêu vũ đầu tiên đều có ý nghĩa phi phàm, mời người đặc biệt của mình cùng múa, đó là truyền thống của các vũ hội.
Quý Huyền đi tới, một phần là vì muốn mời Tiêu Vũ khiêu vũ cùng, một phần vì ngăn cho người khác mời Tiêu Vũ.
"A! Anh về rồi à? Không nói chuyện nữa sao?" Tiêu Vũ đứng dậy, xốc lại váy, nhìn Quý Huyền hỏi.
Quý Huyền thấy khóe miệng cô còn vươn mảnh thức ăn, liền lấy khăn tay màu trắng từ túi quần ra lau cho cô, nói: "Cùng anh khiêu vũ một bài."
Tiêu Vũ nhíu mày: "Em khuyên anh đừng làm thế."
Quý Huyền không hiểu, nhưng anh vẫn nói: "Con đều đang ở đây! Không lẽ em muốn anh tùy tiện mời một người phụ nữ khác sao?"
Tiêu Vũ vươn cổ nhìn sảnh trung tâm tối đen như mực, thầm nghĩ: Đến lúc đó mọi người đều trên sảnh khiêu vũ, chưa nói đến việc bọn nhóc có thấy anh không, nếu có cố gắng nhìn thấy thì cũng sẽ không để ý ai đang nhảy cùng với cha nó cả, huống chi....Tiêu Vũ quay đầu nhìn 4 bạn nhỏ đang vừa ăn vừa đùa với nhau, chắc là mấy đứa sẽ không đi tìm xem cha mình ở đâu đâu, cả đám đều bận rộn, đã ăn rồi lại còn chơi.
Quý Huyền nhìn theo hướng Tiêu Vũ đang nhìn, sau đó thắc mắc: "Sao lại thêm hai đứa thế?"
Tiêu Vũ: ".....Nói cái gì đấy? Con nhà người khác, tới đây chơi."
Quý Huyền: "Ừ."
Quý Huyền duỗi tay kéo Tiêu Vũ qua, nói: "Đi thôi, coi như đáp lễ bộ lễ phục đi."
Tiêu Vũ hờn giận: "Cái này hóa ra phải đáp lễ sao?" đi theo Quý Huyền qua đó, rốt cuộc, không ít người đang nhìn về phía này, Tiêu Vũ cũng không muốn Quý Huyền mất mặt.
Quý Huyền mang theo Tiêu Vũ tới giữa sàn nhảy, ôm eo cô, sau đó nhíu mày hỏi ngu một câu: "Sao lại béo thế?"
Tiêu Vũ: ".....Muốn đánh nhau không?"
Quý Huyền cạn lời đáp lại: "Tay chân em nhỏ như con ghẹ, đánh thắng được ai? Thêm hai năm, tiểu Quang có thể đánh thắng em đấy."
"Này, đừng khinh người quá đáng nha! Hai năm nữa, tiểu Quang mới 5 tuổi thôi." Tiêu Vũ lên án.
Quý Huyền cười nhẹ ôm sát cô, nhẹ giọng nói: "Em biết ý anh không phải như thế"
Quý Huyền cảm thấy bối cảnh xung quanh hết sức tuyệt vời, không gian tối, cánh tay mạnh mẽ, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu sủng nịch. Tiêu Vũ dù không trầm luân, cũng nên có chút dao động nhỉ?
Nhưng....Anh nhịn không được.....
"Tiêu Vũ" Thanh âm Quý Huyền càng thêm trầm hơn.
"Hả?" Tiêu Vũ vừa cúi đầu xem chân vừa hỏi.
Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi nói: "Dẫm nhẹ thôi, đau."
Thanh âm của Tiêu Vũ vô cùng lạnh lùng: "Sẽ cố gắng."
Vì thế, cả bài nhạc, có phân nửa thời gian, Tiêu Vũ đều dẫm lên....ngón chân Quý Huyền.
"Em dẫm thêm mấy lần nữa đi, cho nó tê luôn, khỏi đau." Quý Huyền bức xức, cái gì mỹ nhân, mùi thơm cơ thể, eo thon, không khí kiều diễm chứ? Không, chỉ có tín hiệu cầu cứu của ngón chân truyền lên đầu não thôi.
(Hai anh chị chỉ có ngôn lù thôi, không thể nào là ngôn tình được =)))
Tiêu Vũ vô tội nói: "Anh ngốc thế, nếu em có thể khống chế lực đạo với vị trí thì sao dẫm lên ngón chân anh được?"
Tiêu Vũ vừa quan sát mặt đất vừa nói: "Ấy, xin lỗi! Em không cố ý đâu, khi nãy em đã nói anh đừng mời em khiêu vũ rồi mà."
"Khi nãy em có nói là sẽ không nhảy đâu!" Quý Huyền nói.
"Em chưa kịp nói mà." Tiêu Vũ đáp lại.
Quý Huyền coi như từ bỏ, Tiêu Vũ chính là cao thủ phá không khí, không phải anh không biết. Anh định nhắc Tiêu Vũ hai câu, liền thấy một người đàn ông đang khiêu vũ với cô gái lễ phục màu đỏ đi tới đây.
"Có người tới đây." Quý Huyền nhíu mày.
Tiêu Vũ quay đầu xem, thế là mất tập trung, Quý Huyền lại bị ăn đạp.
"Đau." Quý Huyền hít một hơi.
Tiêu Vũ lập tức quay đầu nói với anh: "Em biết cái cô váy đỏ đó, hứ, khi này vừa tới bắt nạt em."
Quý Huyền vì quá đau mà não chưa kịp load câu nói của Tiêu Vũ, anh hỏi: "Bắt nạt?" Trong đầu tự biên soạn ra 《 đại gia tới tìm tra 》.
"Đúng vậy,cô ta châm chọc em, em chọc cô ta tức hộc máu."
"À, à, à! " Quý Huyền hiểu rõ mọi chuyện.
Tiêu Vũ thắc mắc nhìn anh, mặt anh như thế là sao?
Quý Huyền chắc chắn sẽ không giải thích, anh chỉ nói: "Không có gì, người váy đỏ tên là Triệu Ngọc. Tiểu thư Triệu gia, mới đi du học về, người đang khiêu vũ với cô ấy là anh trai cô ấy, tên Triệu Quốc Đô (赵国都)...."
"Tên anh ta là gì cơ?" Tiêu Vũ cười đánh gãy Quý Huyền: "Ha ha ha ha....khi nãy anh nói tên anh trai cô ta là gì?"
Quý Huyền: "....Triệu Quốc Đô, cha anh ta không màng đến sự ngăn cản của vợ, nói lấy tên này để bảo vệ quốc gia, phong thủy tốt."
*Quốc (国) ở đây là tổ quốc ( 外国). Còn Đô (都) là đất trung ương, thủ đô (首都)
Tiêu Vũ cười nói: "Vậy chắc cuộc sống của anh ta không tốt lắm."
Quý Huyền ngẩng đầu suy nghĩ: "Cũng có thể coi là vậy, anh ta ghét nhất là người khác gọi tên mình. Còn Triệu Ngọc, là con gái duy nhất của Triệu gia, được yêu thương vô bờ bến, tiệc tối như hôm nay đều có người nhà đi theo, không cho người khác khiêu vũ chung với cô ấy."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Bọn họ ngày càng tới gần."
"Chắc chắn là tới tìm tra, cái cô Triệu Ngọc luôn nhắm vào em, xem ra là thích anh rồi." Tiêu Vũ nói.
Quý Huyền cũng không phủ nhận, xem ra anh cũng biết điều này. Chỉ là anh không ngờ rằng Triệu gia lại to gan như thế, trực tiếp đi tới đổi bạn nhảy. Khi cả hai phải đổi bạn nhảy, Quý Huyền tức đến mức muốn chửi thề thì thấy Tiêu Vũ giơ ngón hình chữ V cho anh. ✌✌✌
Quý Huyền đang lo lắng cho Tiêu Vũ: "..." Nháy mắt đã chuyển đối tượng lo lắng sang Triệu Quốc Đô.
Tiêu Vũ bị Triệu Ngọc ném sang bên Triệu Quốc Đô, cô cũng thuận thế đến bên cạnh anh ta. Triệu Quốc Đô tiếp được cô cười nói: "Cô chính là Tiêu Vũ nhỉ?"
Tiêu Vũ cũng cười nói: "Anh chính là Triệu Quốc Đô nhỉ?"
Triệu Quốc Đô: "...."
Tiêu Vũ tiếp tục cười nói: "Sao mấy người đột nhiên đổi bạn nhảy thế?"
Triệu Quốc Đô đang muốn nói: Em gái tôi muốn, em gái tôi tốt nhất, em gái tôi muốn thế nào thì thế đấy!!!
Tiếc thay, anh chàng vừa mới mở miệng nói: "Em gái tôi...Á..." Đã bị Tiêu Vũ tàn nhẫn dẫm lên vào bước chân đầu tiên, ừ, bước chân đầu tiên. Triệu Quốc Đô cảm thấy tín hiệu đau đớn phát ra từ ngón chân, cơn đau đi thẳng từ dưới lên, tiến thẳng vào đại não.
(Bạn nào đã bị dẫm lên ngón chân sẽ biết, nó thốn lắm luôn =)))
Mà Tiêu Vũ vô cùng bình tĩnh nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé! Tôi không biết khiêu vũ."
Triệu Quốc Đô: "...." Cô nghĩ tôi tin cô chắc?
"Ngao!"
"Đau...."
"A!!!!!"
"Cô có cố ý hay không vậy???" Triệu Quốc Đô rống giận.
Đáng tiếc, Tiêu Vũ đang cúi đầu nhìn mặt đắt, đáp lại: "Đương nhiên là không rồi! Nếu không anh cho rằng mấy bước mới dẫm một lần sao? Tôi đã cố gắng né đi đấy."
Triệu Quốc Đô: "...."
Nhảy được 5 phút, mặc kệ là muội khống, Triệu Quốc Đô cũng bắt đầu tìm Quý Huyền.
"Anh đừng tìm, Quý Huyền chắc là đã chạy từ đời rồi, anh ấy bị tôi dẫm hơn 10 phút lận, hiện tại chắc đang vui khi có người đổi tôi." Tiêu Vũ tự giễu nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt, không có chút tức giận nào, cô vẫn cúi đầu nhìn bước chân, sợ mình sẽ dẫm nát chân Triệu Quốc Đô, rốt cuộc thì cô đi —— giày cao gót.
Triệu Quốc Đô vô cùng tuyệt vọng: "...."
(Bước đi này anh đi sai, không ai cho anh đi đâu =)))
Đang nhảy, đột nhiên, Tiêu Vũ vui vẻ nói: "Tôi nghĩ tôi đang tiến bộ đó! Số lần dẫm lên chân anh ít hẳn đi."
Triệu Quốc Đô gần như khóc nức nở quỳ lạy luôn: "....Đau quá, cô tập trung nhìn mặt đất đi, còn nữa, cô có thể đi học khiêu vũ được không?" ┗( T﹏T)┛
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta: "Không phải chứ! Anh đang khóc sao? Tôi thật sự không cố ý mà."
Nước mắt Triệu Quốc Đô sắp rớt rồi: "Dù không cố ý thì cô đừng chọn ngón chân mà dẫm chứ!!"
"Tôi..." Những lời biện hộ của Tiêu Vũ đều bị anh chàng đáng thương Triệu Quốc Đô bác bỏ.
Cô chỉ thấy qua một vòng, sau đó phần eo bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn lên.
Cô chỉ thấy Quý Huyền đang cúi đầu nhìn bản thân, Tiêu Vũ ngạc nhiên, cô nghe được Quý Huyền nói: "Thôi, anh nên chấp nhận số mệnh, không nên để em gây họa cho người khác."
Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Quý Huyền nói: "Em nào có?"
Quý Huyền ôm cô, cùng cô nhảy thêm một điệu nữa, giọng nói anh mang theo dụ hoặc: "Đừng dẫm chân anh nữa đấy."
Tiêu Vũ chỉ có thể nói: "Được thôi!"
Âm nhạc gần kết thúc, Quý Huyền cùng Tiêu Vũ khiêu vũ điệu cuối cùng.
Mấy bạn nhỏ đang ngồi ở bàn ăn chờ đợi thấy Tiêu Vũ với Quý Huyền trở về, đều vui vẻ vẫy tay.
Tiêu Vũ đi lên bế Tiêu Nhược Quang nói: "Bảo bối, con ăn no chưa?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Quý Du cũng nói to: "Con cũng ăn no rồi."
Liêm Tử Huyên đi theo Quý Du ăn cũng nói: "Cháu ăn đủ rồi ạ."
Văn Liệt cũng gật đầu, Tiêu Vũ cho mỗi bạn nhỏ một cái xoa đầu, rồi nói: "Ăn xong rồi thì chuẩn bị về thôi."
Mấy đứa nhỏ đứng dậy chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, Văn Thiên Lãng từ sảnh nhảy đi tới.
"Văn Liệt, mày chạy đã chạy đi đâu hả!"
Đối với kẻ mất 1-2 tiếng mới để ý con trai mình mất tích - Văn Thiên Lãng đương nhiên không nghĩ mọi chuyện là vấn đề của anh ta.
Nhìn thấy Văn Liệt đang ở bàn ăn cơm, anh ta chỉ nghĩ, nói: "Con nít đúng là phiền phức, vừa rời mắt ra cái là đã chạy tót đi."
Kết quả, vừa quay đầu thấy Tiêu Vũ, trong nháy mắt, bóng ma tâm lý của Văn Thiên Lãng xuất hiện, câu đầu tiên của anh ta nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Tiêu Vũ lập tức đi tới ôm cánh tay Quý Huyền: "Vì sao tôi không thể ở chỗ này?"
Văn Thiên Lãng nhíu mày, buột miệng thốt ra: "Không phải cô là vợ cũ sao?" Vừa nói xong, liền biết nước đi này của mình sai rồi và không được đi lại.
Quả nhiên, Tiêu Vũ nhìn anh ta với Y Lam Nhã, hỏi: "Không lẽ bên cạnh anh là vợ hiện tại sao?"
Văn Thiên Lãng: "...." Biết ngay mà.
Đã từng bị Tiêu Vũ cho ăn mệt một lần, Văn Thiên Lãng hiển nhiên không muốn dây dưa với cô, anh ta vẫy tay với Văn Liệt: "Lại đây."
Văn Liệt vừa ăn vừa nói: "Cha chơi của cha, chơi xong thì quay về tìm con cũng được."
Văn Thiên Lãng: "...."....Hộc máu suýt chết tươi....
Y Lam Nhã ôn hòa nói: "Tiểu Liệt, đừng nói chuyện như vậy với cha con chứ."
Văn Liệt cười khinh bỉ, không đáp lại.
Quý Du nhìn Y Lam Nhã, thương tâm nói: "Cô ơi, sao dạo này cô không nói chuyện với con nữa?"
Y Lam Nhã: "Cô khá là bận."
Quý Du buồn bã nói: "Cô bận gì thế ạ?"
Tiêu Vũ vô cùng nghiêm túc vỗ nhẹ đầu Quý Du: "Cô giáo thật sự rất bận, chương trình học cũ không đỗ, nên chọn chương trình học mới, mà chương trình học mới cần tra tư liệu với các loại sắp xếp,v.v.."
Văn Thiên Lãng: "....Chương trình học mới là tôi đó hả?"
Y Lam Nhã: "......"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ đưa mắt nơi khác nói: "Ai phải làm chương trình học mới thì người đó làm, tôi không nói tên."
Y Lam Nhã: "...." Cô ta quyết định không thể bị chèn ép nữa, vì thế cô ta khóc sướt mướt bụm mặt nói: "Chị luôn hiểu lầm tôi, bởi vì chị, tôi mới không dám thân cận quá Quý Du."
Quý Du nhìn cô ta, sau đó quay nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lập tức phản công: "Tôi sẽ không như vậy, mặc kệ tiểu Du có nguyên nhân gì, tôi sẽ không xa cách con bé."
"Phụt." Y Lam Nhã suýt nữa là nôn ra máu luôn, chỉ một câu thôi là có thể K.O cô ta, rõ ràng bản thân biết là mình không thể đấu với Tiêu Vũ. Đặc biệt là đứa ngốc Quý Du, đối với mẹ mình luôn là kính trọng ngàn thước.
Quý Du cảm động nhìn Tiêu Vũ nói: "Con biết là mẹ thương con nhất mà!"
Tiêu Vũ ôm đầu Quý Du nói: "Đương nhiên rồi, con chính là con gái cưng của mẹ mà."
Tiêu Nhược Quang cũng nhào qua ôm Quý Du nói: "Chị của em, chị của em."
Liêm Tử Huyên đứng một bên mà hâm mộ, Văn Liệt cũng mỉm cười nhìn hai chị em.
Quý Du nhận được sự ủng hộ, quay đầu nhìn Y Lam Nhã nói: "Cô ơi, con hiểu rồi. Con đã lớn rồi, con với mẹ, em trai và cha mới là người một nhà. Cô...cô cũng có cuộc sống của riêng mình, không thể lúc nào cũng quan tâm con được, con sẽ tự chăm sóc bản thân."
Quý Du nói vẻ mặt không nỡ, nhưng làm cho Y Lam Nhã hộc máu, một năm thời gian của cô ta? Một năm ẩn núp lấy lòng, tốn không ít tinh lực với thể lực của cô ta!!!
Nhưng thôi, cô ta đã từ bỏ rồi, không có hy vọng gì với Quý gia nữa, không phải, cô ta không với tới Quý gia được.
Thôi lấy Văn gia làm mục tiêu! Ít nhất Văn gia dễ công lược hơn, mặc dù hiện tại thì không bằng Quý gia nhưng nhan sắc của Văn Thiên Lãng cũng không tệ, có thể coi như là kiểu đàng hoàng.
Hơn nữa, Văn Thiên Lãng không thích con anh ta, dễ khống chế hơn con gái nô Quý Huyền nhiều. Mục tiêu hiện tại của cô ta chỉ có người phụ nữ tự nhận là chủ mẫu Văn gia trong nhà Văn Thiên Lãng, hạ gục được ả đó, coi như là đảo chính thành công, cũng chính thức đi vào cuộc sống của kẻ có tiền.
Hứ, sinh ra làm người, đều vì cuộc sống tốt hơn mà cố gắng, cô ta không sai. Giàu sang, kẻ từ khi sinh ra đã được hưởng thụ như Tiêu Vũ, sao có thể hiểu rõ nỗi khổ giãy dụa ở cuộc sống bình dân của cô ta chứ.
True love? Không có tiền thì tình yêu đích thực cũng bị cái nghèo đánh nát, Y Lam Nhã cô đây, vừa có tài vừa có nhan, lại có trình độ học vấn cao, dựa vào cái gì mà phải sống bần cùng?
Lúc 17 tuổi,từ khi thấy bạn mình bị phú thương bao nuôi, Y Lam Nhã liền có mục tiêu của bản thân, cô ta không cần bao nuôi, cô ta phải làm chính thất, làm phu nhân phú thương. Cô ta muốn ở trong tầng cao nhất của giới thượng lưu, muốn tham gia tiệc tối, mặc những lễ phục đẹp đẽ, ăn những món ăn xa hoa, ngủ ở chăn ấm đệm êm.
Nếu đã từ bỏ Quý gia, hiển nhiên Quý Du không còn ý nghĩa gì với cô ta nữa, hiện giờ cô ta muốn vào Văn gia. Cô ta thậm chí không cần lấy lòng Văn Liệt, chỉ cần nắm chặt người đàn ông Văn Thiên Lãng này, mà thế thì -- dễ như ăn cháo.
"Tiểu Du thật hiểu chuyện! Vậy về sau, con phải giúp đỡ mẹ con nhiều hơn nhé." Y Lam Nhã ôn nhu cười nói.
Cho dù cô ta muốn buông tay, cô ta vẫn quyết định sẽ làm người tốt, nói không chừng, ngày nào đó cô ta phải quay đầu cầu Quý Du giúp đỡ! Chỉ cần Quý Du đứng đằng sau là cuộc sống cô ta vô cùng tốt rồi.
Nghĩ lại, lúc cô ta mới làm giáo viên, cuộc sống không được giàu sang, thế mà chỉ cần tùy tiện nói hai câu, là mỗi tháng có thể đến Quý gia, nhận 8000 tệ! Chất lượng sinh hoạt bay lên như diều.
*8000 tệ = 28,263,399 VND
Quý Du gật đầu, cô bé biết rằng, bởi vì không có mẹ, cho nên, từng một đoạn thời gian bản thân đã xem cô giáo Y thành mẹ. Thậm chí cô bé còn nghĩ tới, vào ngày sinh nhật, đem nguyện vọng đó nói cho cha.
"Vì sao những bạn khác đều có mẹ mà con lại không có? Cha! Con muốn có mẹ." Những lời này Quý Du luôn ghi tạc trong lòng, nhưng cô bé chưa từng nói, thật ra, càng áp lực như vậy, chứng tỏ, cô bé khát vọng điều đó bao nhiêu.
"Cha ơi, con có thể có mẹ được không? Cô Y có thể làm mẹ con được không? Con chỉ có ước nguyện này thôi."
Quý Du nghĩ, nếu mẹ không gọi điện thoại liên lạc lại, những lời đó, cô bé sẽ nói ra hôm sinh nhật. Mặc kệ khóc lóc, lăn lộn hay cầu xin, cô bé nhất định phải có một người mẹ.
Nhưng, hiện tại, cô bé muốn chào tạm biệt những câu nói đó, đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, cô bé đã có mẹ của mình, một người mẹ yêu thương cô bé hết lòng.
Quý Du nở nụ cười sáng chói, thật lòng nói: "Cô ơi, cảm ơn cô nhiều lắm."
Y Lam Nhã ngẩn người, nhìn Quý Du, trong lòng có chút không nỡ. Nhưng cuối cùng, ham muốn phú quý, ham muốn cuộc sống xa hoa, ham muốn không lo lắng về tương lai đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm tư của cô ta.
Quý Du? Thôi vậy!
Y Lam Nhã cười nói: "Không cần cảm ơn."
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy sợi dây căng chặt trong lòng đã biến mất, cô nhìn hai người đối diện, Y Lam Nhã đang khom người cùng với Quý Du đang ngước đầu nhìn cô ta. Sau lưng hai người chính là lễ hội xa hoa cùng đám người hoa lệ lui qua lui lại.
Y Lam Nhã vấn mái tóc dài thành búi cao, mặc bộ váy đuôi cá hở lưng màu xanh như đại dương tuyệt đẹp. Chắc là Y Lam Nhã đã muốn cuộc sống như vậy lâu rồi, lễ phục của cô ta được đính những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh, làm cho màu xanh của váy thêm lộng lẫy. Hiện tại, Y Lam Nhã với chiếc váy đuôi cá, trông vừa ưu nhã lại sang trọng.
Nhưng, cô ta đã không phải cô Y mà Quý Du biết, cũng không phải người mẹ mà Quý Du khát khao.
Xem như....hoàn thành một tâm nguyện đi.
Tiêu Vũ nghĩ, dù nguyện vọng của nguyên thân chỉ có một, những dựa vào kỹ năng hố người của 404, Tiêu Vũ không dám đánh cược rằng chỉ có một nguyện vọng. Đây là một sinh mệnh, một hy vọng, Tiêu Vũ sẽ toàn tâm toàn lực để hoàn thành.
Mà với một góc độ khác, cho dù thật sự chỉ cần hoàn thành một nguyện vọng, cô cũng sẽ vì nguyên thân giải quyết vướng mắc, đó là cách trả ơn cho việc sở hữu thân thể này. Mặc dù, theo hợp đồng thì nguyên thân chỉ cần hoàn thành một điều.
Nếu cuối cùng không thể hoàn thành mọi thứ, Tiêu Vũ cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng trở thành nhà dương cầm. Ít nhất thì khi hoàn thành nguyện vọng này, cô có thể nói với 404 rằng, cô đã thực hiện theo hợp đồng.
Cô chỉ nghĩ —— sống sót.
Quý Du đi tới bên Tiêu Vũ, hốc mắt cô bé đỏ lên nhưng vẫn không khóc.
Cô bé nói: "Mẹ ơi, cô Y không cần con nữa."
Tiêu Vũ nghe bản thân nói: "Không sao, con có mẹ, mẹ muốn con."
Quý Du ôm đùi Tiêu Vũ khóc oa oa 3 phút, 3 phút tế đi tình cảm của bản thân với cô Y.
Mà Y Lam Nhã ôm cánh tay Văn Thiên Lãng, cười với anh ta: "Thiên Lãng, chúng ta qua bên đó đi."
Văn Thiên Lãng gật đầu, vuốt ve eo nhỏ của cô ta, trong lòng tâm viên ý mãn. Rồi lạnh mặt nói với Văn Liệt: "Thằng ranh, đừng có chạy lung tung đấy."
Văn Liệt không cảm xúc mà "Vâng" một tiếng, sau đó tiếp tục ăn đồ trên bàn.
"Ăn chết luôn đi." Văn Thiên Lãng hầm hừ ôm Y Lam Nhã đi.
Tiêu Vũ liếc xéo Quý Huyền: "Có luyến tiếc không? Một diễm phúc tốt cỡ nào a!"
Quý Huyền nhìn cô, cười nói: "Không phải em nói anh có sở thích luyến đồng sao?"
Tiêu Vũ: "???"
Quý Huyền nói tiếp: "Cô ấy không đủ trẻ con."
Tiêu Vũ mất một lúc mới hiểu được, cười mắng: "Chỉ nói anh có một câu sở thích luyến đồng mà anh làm đến mức này sao?"
Quý Huyền định vươn tay xoa đầu cô, Tiêu Vũ nhanh chóng né đi: "Đừng, phá kiểu tóc em bây giờ."
"Anh Quý ơi~." Một giọng nữ kiều mỵ* truyền đến.
*Vừa quyến rũ vừa mềm mại
Tiêu Vũ nổi hết cả da gà, giọng nói gì đây? Ngọt khé luôn.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Ngọc phong tư trác tuyệt* đi tới chỗ họ.
*Dáng vẻ/nhan sắc/tư thái hơn người, không gì sánh bằng.
"Anh Quý, sao anh không khiêu vũ nữa?" Triệu Ngọc định vươn tay ôm lấy cánh tay Quý Huyền, Quý Huyền liền né ngay tức khắc, cô nàng còn không vui dậm chân một cái.Lông gà của Tiêu Vũ lại run rẩy, sau đó cô nghe con trai nói: "Khi đó chị ấy đâu như thế."
Tiêu Nhược Quang nhìn Triệu Ngọc, chớp chớp đôi mắt nai hỏi: "Vì sao chị ấy lại tới gần cha vậy mẹ?"
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Chắc là muốn đoạt nhà nhỉ?"
Tiêu Nhược Quang cả kinh, vội nhảy từ trên ghế xuống, đi tới Quý Huyền hỏi anh: "Cha ơi, dì này là ai thế ạ?"
Triệu Ngọc sửng sốt, gào lên: "Nhóc nói cái gì? Nhóc gọi chị là gì?"
Tiêu Nhược Quang ngây thơ vô số tội nói: "Dì ạ."
Triệu Ngọc mắng to: "Ai dạy nhóc gọi chị như thế? Mẹ nhóc đúng không?"
Hai mắt Triệu Ngọc như tia laze hướng về Tiêu Vũ, bên trong là ngọn lửa tức giận không thể dập tắt, sau đó cô ta nghe Tiêu Nhược Quang dùng thái độ vô tội cùng giọng nói chân thành thuần khiết mềm mại trả lời: "Cha con dạy ạ!"
Quý Huyền: "......" A, thanh danh của anh......
Đôi lời của editor:
#1 Cô Y chưa lui sân khấu đâu nha, còn lên sàn diễn lâu dài đó. Các chương sắp tới cũng rất thú zị, liên quan đến tiểu Quang ranh mãnh nhé.
Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Con cũng không biết, lát nữa mình hỏi cha thử."
Tiêu Vũ khua tay: "Không cần đâu, người râu ria mà thôi. Mà sao chị con vẫn chưa về nhỉ?"
Vừa mới nói xong, Tiêu Vũ liền thấy chú Lâm cùng hai cô gái nhỏ quay trở lại. Quý Du mặc váy công chúa màu tím, còn Liêm Tử Huyên thì mặc váy công chúa màu vàng. Cả hai cô bé đều rất xinh xắn, cho nên thu hút không ít ánh nhìn.
Chú Lâm thấy Tiêu Vũ liền đưa hai bạn nhỏ qua, Quý Du thấy Tiêu Vũ liền vui vẻ, gọi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ thấy tụi con xinh không mẹ?"
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Du hỏi tiếp: "Bạn ấy đẹp hay con đẹp ạ?"
Tiêu Vũ: ".....Mẹ thấy cả hai đứa đều như tinh linh vậy, đứa nào cũng xinh, không nhìn được ai xinh hơn ai. Nhưng mà, mẹ có thể nhìn thấy, con gái mẹ vô cùng vui vẻ, đúng không nào?"
Quý Du nhanh chóng bị dời đề tài, lập tức gật đầu nói: "Vâng ạ, con vui lắm, đây là lần đầu mẹ tham gia tiệc tối với con."
Tiêu Vũ cũng vui vẻ nói: "Oa ~, mẹ cũng rất vui nha! Đây là lần đầu mẹ cùng tiểu Du nhà mình tham gia tiệc tối đó."
Vì thế, hai mẹ con cảm động ôm nhau, Quý Du càng vui vẻ hơn.
Tiêu Vũ thấy chú Lâm cũng cầm dĩa thức ăn lại đây, thắc mắc: "Chú Lâm vào đây bằng cách nào thế? Khi nãy cháu gọi chú vào nhưng chú không vào."
Chú Lâm cười cười, không trả lời câu hỏi mà lại nói: "Bộ váy này rất hợp với phu nhân."
Tiêu Vũ che miệng cười: "A ~ Chú Lâm cũng biết vuốt mông ngựa nha."
Chú Lâm vẫn cười đáp: "Thật sự rất hợp."
Vì thế, mọi người vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.
Tiêu Vũ nhìn đồng hồ đã điểm đến số 8, ánh sáng dần tối lại.
Bốn phương bắt đầu vang lên khúc nhạc êm ái, Tiêu Vũ vẫn chưa ngừng ăn đã phát hiện ra điểm khác thường, còn Tiêu Nhược Quang lẫn Văn Liệt vừa cầm đĩa ăn vừa đưa mắt nhìn sảnh trung tâm.
Sau đó, mọi người thấy Quý Huyền đi chậm tới bàn, lòng Tiêu Vũ rơi lộp bộp một tẹo, nói: "Mấy đứa, ngừng ăn mấy đứa ơi, cha tới rồi kìa, nhiều người đang nhìn chúng ta đó."
Tiêu Vũ không phải là không cần mặt mũi! Chỉ cần việc đó không làm cô uất ức thì cô vẫn thích giữ mặt mũi.
Bất kì tiệc tối nào, điệu nhảy khiêu vũ đầu tiên đều có ý nghĩa phi phàm, mời người đặc biệt của mình cùng múa, đó là truyền thống của các vũ hội.
Quý Huyền đi tới, một phần là vì muốn mời Tiêu Vũ khiêu vũ cùng, một phần vì ngăn cho người khác mời Tiêu Vũ.
"A! Anh về rồi à? Không nói chuyện nữa sao?" Tiêu Vũ đứng dậy, xốc lại váy, nhìn Quý Huyền hỏi.
Quý Huyền thấy khóe miệng cô còn vươn mảnh thức ăn, liền lấy khăn tay màu trắng từ túi quần ra lau cho cô, nói: "Cùng anh khiêu vũ một bài."
Tiêu Vũ nhíu mày: "Em khuyên anh đừng làm thế."
Quý Huyền không hiểu, nhưng anh vẫn nói: "Con đều đang ở đây! Không lẽ em muốn anh tùy tiện mời một người phụ nữ khác sao?"
Tiêu Vũ vươn cổ nhìn sảnh trung tâm tối đen như mực, thầm nghĩ: Đến lúc đó mọi người đều trên sảnh khiêu vũ, chưa nói đến việc bọn nhóc có thấy anh không, nếu có cố gắng nhìn thấy thì cũng sẽ không để ý ai đang nhảy cùng với cha nó cả, huống chi....Tiêu Vũ quay đầu nhìn 4 bạn nhỏ đang vừa ăn vừa đùa với nhau, chắc là mấy đứa sẽ không đi tìm xem cha mình ở đâu đâu, cả đám đều bận rộn, đã ăn rồi lại còn chơi.
Quý Huyền nhìn theo hướng Tiêu Vũ đang nhìn, sau đó thắc mắc: "Sao lại thêm hai đứa thế?"
Tiêu Vũ: ".....Nói cái gì đấy? Con nhà người khác, tới đây chơi."
Quý Huyền: "Ừ."
Quý Huyền duỗi tay kéo Tiêu Vũ qua, nói: "Đi thôi, coi như đáp lễ bộ lễ phục đi."
Tiêu Vũ hờn giận: "Cái này hóa ra phải đáp lễ sao?" đi theo Quý Huyền qua đó, rốt cuộc, không ít người đang nhìn về phía này, Tiêu Vũ cũng không muốn Quý Huyền mất mặt.
Quý Huyền mang theo Tiêu Vũ tới giữa sàn nhảy, ôm eo cô, sau đó nhíu mày hỏi ngu một câu: "Sao lại béo thế?"
Tiêu Vũ: ".....Muốn đánh nhau không?"
Quý Huyền cạn lời đáp lại: "Tay chân em nhỏ như con ghẹ, đánh thắng được ai? Thêm hai năm, tiểu Quang có thể đánh thắng em đấy."
"Này, đừng khinh người quá đáng nha! Hai năm nữa, tiểu Quang mới 5 tuổi thôi." Tiêu Vũ lên án.
Quý Huyền cười nhẹ ôm sát cô, nhẹ giọng nói: "Em biết ý anh không phải như thế"
Quý Huyền cảm thấy bối cảnh xung quanh hết sức tuyệt vời, không gian tối, cánh tay mạnh mẽ, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu sủng nịch. Tiêu Vũ dù không trầm luân, cũng nên có chút dao động nhỉ?
Nhưng....Anh nhịn không được.....
"Tiêu Vũ" Thanh âm Quý Huyền càng thêm trầm hơn.
"Hả?" Tiêu Vũ vừa cúi đầu xem chân vừa hỏi.
Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi nói: "Dẫm nhẹ thôi, đau."
Thanh âm của Tiêu Vũ vô cùng lạnh lùng: "Sẽ cố gắng."
Vì thế, cả bài nhạc, có phân nửa thời gian, Tiêu Vũ đều dẫm lên....ngón chân Quý Huyền.
"Em dẫm thêm mấy lần nữa đi, cho nó tê luôn, khỏi đau." Quý Huyền bức xức, cái gì mỹ nhân, mùi thơm cơ thể, eo thon, không khí kiều diễm chứ? Không, chỉ có tín hiệu cầu cứu của ngón chân truyền lên đầu não thôi.
(Hai anh chị chỉ có ngôn lù thôi, không thể nào là ngôn tình được =)))
Tiêu Vũ vô tội nói: "Anh ngốc thế, nếu em có thể khống chế lực đạo với vị trí thì sao dẫm lên ngón chân anh được?"
Tiêu Vũ vừa quan sát mặt đất vừa nói: "Ấy, xin lỗi! Em không cố ý đâu, khi nãy em đã nói anh đừng mời em khiêu vũ rồi mà."
"Khi nãy em có nói là sẽ không nhảy đâu!" Quý Huyền nói.
"Em chưa kịp nói mà." Tiêu Vũ đáp lại.
Quý Huyền coi như từ bỏ, Tiêu Vũ chính là cao thủ phá không khí, không phải anh không biết. Anh định nhắc Tiêu Vũ hai câu, liền thấy một người đàn ông đang khiêu vũ với cô gái lễ phục màu đỏ đi tới đây.
"Có người tới đây." Quý Huyền nhíu mày.
Tiêu Vũ quay đầu xem, thế là mất tập trung, Quý Huyền lại bị ăn đạp.
"Đau." Quý Huyền hít một hơi.
Tiêu Vũ lập tức quay đầu nói với anh: "Em biết cái cô váy đỏ đó, hứ, khi này vừa tới bắt nạt em."
Quý Huyền vì quá đau mà não chưa kịp load câu nói của Tiêu Vũ, anh hỏi: "Bắt nạt?" Trong đầu tự biên soạn ra 《 đại gia tới tìm tra 》.
"Đúng vậy,cô ta châm chọc em, em chọc cô ta tức hộc máu."
"À, à, à! " Quý Huyền hiểu rõ mọi chuyện.
Tiêu Vũ thắc mắc nhìn anh, mặt anh như thế là sao?
Quý Huyền chắc chắn sẽ không giải thích, anh chỉ nói: "Không có gì, người váy đỏ tên là Triệu Ngọc. Tiểu thư Triệu gia, mới đi du học về, người đang khiêu vũ với cô ấy là anh trai cô ấy, tên Triệu Quốc Đô (赵国都)...."
"Tên anh ta là gì cơ?" Tiêu Vũ cười đánh gãy Quý Huyền: "Ha ha ha ha....khi nãy anh nói tên anh trai cô ta là gì?"
Quý Huyền: "....Triệu Quốc Đô, cha anh ta không màng đến sự ngăn cản của vợ, nói lấy tên này để bảo vệ quốc gia, phong thủy tốt."
*Quốc (国) ở đây là tổ quốc ( 外国). Còn Đô (都) là đất trung ương, thủ đô (首都)
Tiêu Vũ cười nói: "Vậy chắc cuộc sống của anh ta không tốt lắm."
Quý Huyền ngẩng đầu suy nghĩ: "Cũng có thể coi là vậy, anh ta ghét nhất là người khác gọi tên mình. Còn Triệu Ngọc, là con gái duy nhất của Triệu gia, được yêu thương vô bờ bến, tiệc tối như hôm nay đều có người nhà đi theo, không cho người khác khiêu vũ chung với cô ấy."
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Bọn họ ngày càng tới gần."
"Chắc chắn là tới tìm tra, cái cô Triệu Ngọc luôn nhắm vào em, xem ra là thích anh rồi." Tiêu Vũ nói.
Quý Huyền cũng không phủ nhận, xem ra anh cũng biết điều này. Chỉ là anh không ngờ rằng Triệu gia lại to gan như thế, trực tiếp đi tới đổi bạn nhảy. Khi cả hai phải đổi bạn nhảy, Quý Huyền tức đến mức muốn chửi thề thì thấy Tiêu Vũ giơ ngón hình chữ V cho anh. ✌✌✌
Quý Huyền đang lo lắng cho Tiêu Vũ: "..." Nháy mắt đã chuyển đối tượng lo lắng sang Triệu Quốc Đô.
Tiêu Vũ bị Triệu Ngọc ném sang bên Triệu Quốc Đô, cô cũng thuận thế đến bên cạnh anh ta. Triệu Quốc Đô tiếp được cô cười nói: "Cô chính là Tiêu Vũ nhỉ?"
Tiêu Vũ cũng cười nói: "Anh chính là Triệu Quốc Đô nhỉ?"
Triệu Quốc Đô: "...."
Tiêu Vũ tiếp tục cười nói: "Sao mấy người đột nhiên đổi bạn nhảy thế?"
Triệu Quốc Đô đang muốn nói: Em gái tôi muốn, em gái tôi tốt nhất, em gái tôi muốn thế nào thì thế đấy!!!
Tiếc thay, anh chàng vừa mới mở miệng nói: "Em gái tôi...Á..." Đã bị Tiêu Vũ tàn nhẫn dẫm lên vào bước chân đầu tiên, ừ, bước chân đầu tiên. Triệu Quốc Đô cảm thấy tín hiệu đau đớn phát ra từ ngón chân, cơn đau đi thẳng từ dưới lên, tiến thẳng vào đại não.
(Bạn nào đã bị dẫm lên ngón chân sẽ biết, nó thốn lắm luôn =)))
Mà Tiêu Vũ vô cùng bình tĩnh nói xin lỗi: "Xin lỗi nhé! Tôi không biết khiêu vũ."
Triệu Quốc Đô: "...." Cô nghĩ tôi tin cô chắc?
"Ngao!"
"Đau...."
"A!!!!!"
"Cô có cố ý hay không vậy???" Triệu Quốc Đô rống giận.
Đáng tiếc, Tiêu Vũ đang cúi đầu nhìn mặt đắt, đáp lại: "Đương nhiên là không rồi! Nếu không anh cho rằng mấy bước mới dẫm một lần sao? Tôi đã cố gắng né đi đấy."
Triệu Quốc Đô: "...."
Nhảy được 5 phút, mặc kệ là muội khống, Triệu Quốc Đô cũng bắt đầu tìm Quý Huyền.
"Anh đừng tìm, Quý Huyền chắc là đã chạy từ đời rồi, anh ấy bị tôi dẫm hơn 10 phút lận, hiện tại chắc đang vui khi có người đổi tôi." Tiêu Vũ tự giễu nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt, không có chút tức giận nào, cô vẫn cúi đầu nhìn bước chân, sợ mình sẽ dẫm nát chân Triệu Quốc Đô, rốt cuộc thì cô đi —— giày cao gót.
Triệu Quốc Đô vô cùng tuyệt vọng: "...."
(Bước đi này anh đi sai, không ai cho anh đi đâu =)))
Đang nhảy, đột nhiên, Tiêu Vũ vui vẻ nói: "Tôi nghĩ tôi đang tiến bộ đó! Số lần dẫm lên chân anh ít hẳn đi."
Triệu Quốc Đô gần như khóc nức nở quỳ lạy luôn: "....Đau quá, cô tập trung nhìn mặt đất đi, còn nữa, cô có thể đi học khiêu vũ được không?" ┗( T﹏T)┛
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta: "Không phải chứ! Anh đang khóc sao? Tôi thật sự không cố ý mà."
Nước mắt Triệu Quốc Đô sắp rớt rồi: "Dù không cố ý thì cô đừng chọn ngón chân mà dẫm chứ!!"
"Tôi..." Những lời biện hộ của Tiêu Vũ đều bị anh chàng đáng thương Triệu Quốc Đô bác bỏ.
Cô chỉ thấy qua một vòng, sau đó phần eo bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy, Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn lên.
Cô chỉ thấy Quý Huyền đang cúi đầu nhìn bản thân, Tiêu Vũ ngạc nhiên, cô nghe được Quý Huyền nói: "Thôi, anh nên chấp nhận số mệnh, không nên để em gây họa cho người khác."
Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn Quý Huyền nói: "Em nào có?"
Quý Huyền ôm cô, cùng cô nhảy thêm một điệu nữa, giọng nói anh mang theo dụ hoặc: "Đừng dẫm chân anh nữa đấy."
Tiêu Vũ chỉ có thể nói: "Được thôi!"
Âm nhạc gần kết thúc, Quý Huyền cùng Tiêu Vũ khiêu vũ điệu cuối cùng.
Mấy bạn nhỏ đang ngồi ở bàn ăn chờ đợi thấy Tiêu Vũ với Quý Huyền trở về, đều vui vẻ vẫy tay.
Tiêu Vũ đi lên bế Tiêu Nhược Quang nói: "Bảo bối, con ăn no chưa?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Quý Du cũng nói to: "Con cũng ăn no rồi."
Liêm Tử Huyên đi theo Quý Du ăn cũng nói: "Cháu ăn đủ rồi ạ."
Văn Liệt cũng gật đầu, Tiêu Vũ cho mỗi bạn nhỏ một cái xoa đầu, rồi nói: "Ăn xong rồi thì chuẩn bị về thôi."
Mấy đứa nhỏ đứng dậy chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, Văn Thiên Lãng từ sảnh nhảy đi tới.
"Văn Liệt, mày chạy đã chạy đi đâu hả!"
Đối với kẻ mất 1-2 tiếng mới để ý con trai mình mất tích - Văn Thiên Lãng đương nhiên không nghĩ mọi chuyện là vấn đề của anh ta.
Nhìn thấy Văn Liệt đang ở bàn ăn cơm, anh ta chỉ nghĩ, nói: "Con nít đúng là phiền phức, vừa rời mắt ra cái là đã chạy tót đi."
Kết quả, vừa quay đầu thấy Tiêu Vũ, trong nháy mắt, bóng ma tâm lý của Văn Thiên Lãng xuất hiện, câu đầu tiên của anh ta nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Tiêu Vũ lập tức đi tới ôm cánh tay Quý Huyền: "Vì sao tôi không thể ở chỗ này?"
Văn Thiên Lãng nhíu mày, buột miệng thốt ra: "Không phải cô là vợ cũ sao?" Vừa nói xong, liền biết nước đi này của mình sai rồi và không được đi lại.
Quả nhiên, Tiêu Vũ nhìn anh ta với Y Lam Nhã, hỏi: "Không lẽ bên cạnh anh là vợ hiện tại sao?"
Văn Thiên Lãng: "...." Biết ngay mà.
Đã từng bị Tiêu Vũ cho ăn mệt một lần, Văn Thiên Lãng hiển nhiên không muốn dây dưa với cô, anh ta vẫy tay với Văn Liệt: "Lại đây."
Văn Liệt vừa ăn vừa nói: "Cha chơi của cha, chơi xong thì quay về tìm con cũng được."
Văn Thiên Lãng: "...."....Hộc máu suýt chết tươi....
Y Lam Nhã ôn hòa nói: "Tiểu Liệt, đừng nói chuyện như vậy với cha con chứ."
Văn Liệt cười khinh bỉ, không đáp lại.
Quý Du nhìn Y Lam Nhã, thương tâm nói: "Cô ơi, sao dạo này cô không nói chuyện với con nữa?"
Y Lam Nhã: "Cô khá là bận."
Quý Du buồn bã nói: "Cô bận gì thế ạ?"
Tiêu Vũ vô cùng nghiêm túc vỗ nhẹ đầu Quý Du: "Cô giáo thật sự rất bận, chương trình học cũ không đỗ, nên chọn chương trình học mới, mà chương trình học mới cần tra tư liệu với các loại sắp xếp,v.v.."
Văn Thiên Lãng: "....Chương trình học mới là tôi đó hả?"
Y Lam Nhã: "......"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ đưa mắt nơi khác nói: "Ai phải làm chương trình học mới thì người đó làm, tôi không nói tên."
Y Lam Nhã: "...." Cô ta quyết định không thể bị chèn ép nữa, vì thế cô ta khóc sướt mướt bụm mặt nói: "Chị luôn hiểu lầm tôi, bởi vì chị, tôi mới không dám thân cận quá Quý Du."
Quý Du nhìn cô ta, sau đó quay nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ lập tức phản công: "Tôi sẽ không như vậy, mặc kệ tiểu Du có nguyên nhân gì, tôi sẽ không xa cách con bé."
"Phụt." Y Lam Nhã suýt nữa là nôn ra máu luôn, chỉ một câu thôi là có thể K.O cô ta, rõ ràng bản thân biết là mình không thể đấu với Tiêu Vũ. Đặc biệt là đứa ngốc Quý Du, đối với mẹ mình luôn là kính trọng ngàn thước.
Quý Du cảm động nhìn Tiêu Vũ nói: "Con biết là mẹ thương con nhất mà!"
Tiêu Vũ ôm đầu Quý Du nói: "Đương nhiên rồi, con chính là con gái cưng của mẹ mà."
Tiêu Nhược Quang cũng nhào qua ôm Quý Du nói: "Chị của em, chị của em."
Liêm Tử Huyên đứng một bên mà hâm mộ, Văn Liệt cũng mỉm cười nhìn hai chị em.
Quý Du nhận được sự ủng hộ, quay đầu nhìn Y Lam Nhã nói: "Cô ơi, con hiểu rồi. Con đã lớn rồi, con với mẹ, em trai và cha mới là người một nhà. Cô...cô cũng có cuộc sống của riêng mình, không thể lúc nào cũng quan tâm con được, con sẽ tự chăm sóc bản thân."
Quý Du nói vẻ mặt không nỡ, nhưng làm cho Y Lam Nhã hộc máu, một năm thời gian của cô ta? Một năm ẩn núp lấy lòng, tốn không ít tinh lực với thể lực của cô ta!!!
Nhưng thôi, cô ta đã từ bỏ rồi, không có hy vọng gì với Quý gia nữa, không phải, cô ta không với tới Quý gia được.
Thôi lấy Văn gia làm mục tiêu! Ít nhất Văn gia dễ công lược hơn, mặc dù hiện tại thì không bằng Quý gia nhưng nhan sắc của Văn Thiên Lãng cũng không tệ, có thể coi như là kiểu đàng hoàng.
Hơn nữa, Văn Thiên Lãng không thích con anh ta, dễ khống chế hơn con gái nô Quý Huyền nhiều. Mục tiêu hiện tại của cô ta chỉ có người phụ nữ tự nhận là chủ mẫu Văn gia trong nhà Văn Thiên Lãng, hạ gục được ả đó, coi như là đảo chính thành công, cũng chính thức đi vào cuộc sống của kẻ có tiền.
Hứ, sinh ra làm người, đều vì cuộc sống tốt hơn mà cố gắng, cô ta không sai. Giàu sang, kẻ từ khi sinh ra đã được hưởng thụ như Tiêu Vũ, sao có thể hiểu rõ nỗi khổ giãy dụa ở cuộc sống bình dân của cô ta chứ.
True love? Không có tiền thì tình yêu đích thực cũng bị cái nghèo đánh nát, Y Lam Nhã cô đây, vừa có tài vừa có nhan, lại có trình độ học vấn cao, dựa vào cái gì mà phải sống bần cùng?
Lúc 17 tuổi,từ khi thấy bạn mình bị phú thương bao nuôi, Y Lam Nhã liền có mục tiêu của bản thân, cô ta không cần bao nuôi, cô ta phải làm chính thất, làm phu nhân phú thương. Cô ta muốn ở trong tầng cao nhất của giới thượng lưu, muốn tham gia tiệc tối, mặc những lễ phục đẹp đẽ, ăn những món ăn xa hoa, ngủ ở chăn ấm đệm êm.
Nếu đã từ bỏ Quý gia, hiển nhiên Quý Du không còn ý nghĩa gì với cô ta nữa, hiện giờ cô ta muốn vào Văn gia. Cô ta thậm chí không cần lấy lòng Văn Liệt, chỉ cần nắm chặt người đàn ông Văn Thiên Lãng này, mà thế thì -- dễ như ăn cháo.
"Tiểu Du thật hiểu chuyện! Vậy về sau, con phải giúp đỡ mẹ con nhiều hơn nhé." Y Lam Nhã ôn nhu cười nói.
Cho dù cô ta muốn buông tay, cô ta vẫn quyết định sẽ làm người tốt, nói không chừng, ngày nào đó cô ta phải quay đầu cầu Quý Du giúp đỡ! Chỉ cần Quý Du đứng đằng sau là cuộc sống cô ta vô cùng tốt rồi.
Nghĩ lại, lúc cô ta mới làm giáo viên, cuộc sống không được giàu sang, thế mà chỉ cần tùy tiện nói hai câu, là mỗi tháng có thể đến Quý gia, nhận 8000 tệ! Chất lượng sinh hoạt bay lên như diều.
*8000 tệ = 28,263,399 VND
Quý Du gật đầu, cô bé biết rằng, bởi vì không có mẹ, cho nên, từng một đoạn thời gian bản thân đã xem cô giáo Y thành mẹ. Thậm chí cô bé còn nghĩ tới, vào ngày sinh nhật, đem nguyện vọng đó nói cho cha.
"Vì sao những bạn khác đều có mẹ mà con lại không có? Cha! Con muốn có mẹ." Những lời này Quý Du luôn ghi tạc trong lòng, nhưng cô bé chưa từng nói, thật ra, càng áp lực như vậy, chứng tỏ, cô bé khát vọng điều đó bao nhiêu.
"Cha ơi, con có thể có mẹ được không? Cô Y có thể làm mẹ con được không? Con chỉ có ước nguyện này thôi."
Quý Du nghĩ, nếu mẹ không gọi điện thoại liên lạc lại, những lời đó, cô bé sẽ nói ra hôm sinh nhật. Mặc kệ khóc lóc, lăn lộn hay cầu xin, cô bé nhất định phải có một người mẹ.
Nhưng, hiện tại, cô bé muốn chào tạm biệt những câu nói đó, đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, cô bé đã có mẹ của mình, một người mẹ yêu thương cô bé hết lòng.
Quý Du nở nụ cười sáng chói, thật lòng nói: "Cô ơi, cảm ơn cô nhiều lắm."
Y Lam Nhã ngẩn người, nhìn Quý Du, trong lòng có chút không nỡ. Nhưng cuối cùng, ham muốn phú quý, ham muốn cuộc sống xa hoa, ham muốn không lo lắng về tương lai đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm tư của cô ta.
Quý Du? Thôi vậy!
Y Lam Nhã cười nói: "Không cần cảm ơn."
Tiêu Vũ chỉ cảm thấy sợi dây căng chặt trong lòng đã biến mất, cô nhìn hai người đối diện, Y Lam Nhã đang khom người cùng với Quý Du đang ngước đầu nhìn cô ta. Sau lưng hai người chính là lễ hội xa hoa cùng đám người hoa lệ lui qua lui lại.
Y Lam Nhã vấn mái tóc dài thành búi cao, mặc bộ váy đuôi cá hở lưng màu xanh như đại dương tuyệt đẹp. Chắc là Y Lam Nhã đã muốn cuộc sống như vậy lâu rồi, lễ phục của cô ta được đính những viên kim cương nhỏ sáng lấp lánh, làm cho màu xanh của váy thêm lộng lẫy. Hiện tại, Y Lam Nhã với chiếc váy đuôi cá, trông vừa ưu nhã lại sang trọng.
Nhưng, cô ta đã không phải cô Y mà Quý Du biết, cũng không phải người mẹ mà Quý Du khát khao.
Xem như....hoàn thành một tâm nguyện đi.
Tiêu Vũ nghĩ, dù nguyện vọng của nguyên thân chỉ có một, những dựa vào kỹ năng hố người của 404, Tiêu Vũ không dám đánh cược rằng chỉ có một nguyện vọng. Đây là một sinh mệnh, một hy vọng, Tiêu Vũ sẽ toàn tâm toàn lực để hoàn thành.
Mà với một góc độ khác, cho dù thật sự chỉ cần hoàn thành một nguyện vọng, cô cũng sẽ vì nguyên thân giải quyết vướng mắc, đó là cách trả ơn cho việc sở hữu thân thể này. Mặc dù, theo hợp đồng thì nguyên thân chỉ cần hoàn thành một điều.
Nếu cuối cùng không thể hoàn thành mọi thứ, Tiêu Vũ cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng trở thành nhà dương cầm. Ít nhất thì khi hoàn thành nguyện vọng này, cô có thể nói với 404 rằng, cô đã thực hiện theo hợp đồng.
Cô chỉ nghĩ —— sống sót.
Quý Du đi tới bên Tiêu Vũ, hốc mắt cô bé đỏ lên nhưng vẫn không khóc.
Cô bé nói: "Mẹ ơi, cô Y không cần con nữa."
Tiêu Vũ nghe bản thân nói: "Không sao, con có mẹ, mẹ muốn con."
Quý Du ôm đùi Tiêu Vũ khóc oa oa 3 phút, 3 phút tế đi tình cảm của bản thân với cô Y.
Mà Y Lam Nhã ôm cánh tay Văn Thiên Lãng, cười với anh ta: "Thiên Lãng, chúng ta qua bên đó đi."
Văn Thiên Lãng gật đầu, vuốt ve eo nhỏ của cô ta, trong lòng tâm viên ý mãn. Rồi lạnh mặt nói với Văn Liệt: "Thằng ranh, đừng có chạy lung tung đấy."
Văn Liệt không cảm xúc mà "Vâng" một tiếng, sau đó tiếp tục ăn đồ trên bàn.
"Ăn chết luôn đi." Văn Thiên Lãng hầm hừ ôm Y Lam Nhã đi.
Tiêu Vũ liếc xéo Quý Huyền: "Có luyến tiếc không? Một diễm phúc tốt cỡ nào a!"
Quý Huyền nhìn cô, cười nói: "Không phải em nói anh có sở thích luyến đồng sao?"
Tiêu Vũ: "???"
Quý Huyền nói tiếp: "Cô ấy không đủ trẻ con."
Tiêu Vũ mất một lúc mới hiểu được, cười mắng: "Chỉ nói anh có một câu sở thích luyến đồng mà anh làm đến mức này sao?"
Quý Huyền định vươn tay xoa đầu cô, Tiêu Vũ nhanh chóng né đi: "Đừng, phá kiểu tóc em bây giờ."
"Anh Quý ơi~." Một giọng nữ kiều mỵ* truyền đến.
*Vừa quyến rũ vừa mềm mại
Tiêu Vũ nổi hết cả da gà, giọng nói gì đây? Ngọt khé luôn.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Ngọc phong tư trác tuyệt* đi tới chỗ họ.
*Dáng vẻ/nhan sắc/tư thái hơn người, không gì sánh bằng.
"Anh Quý, sao anh không khiêu vũ nữa?" Triệu Ngọc định vươn tay ôm lấy cánh tay Quý Huyền, Quý Huyền liền né ngay tức khắc, cô nàng còn không vui dậm chân một cái.Lông gà của Tiêu Vũ lại run rẩy, sau đó cô nghe con trai nói: "Khi đó chị ấy đâu như thế."
Tiêu Nhược Quang nhìn Triệu Ngọc, chớp chớp đôi mắt nai hỏi: "Vì sao chị ấy lại tới gần cha vậy mẹ?"
Tiêu Vũ xoa cằm nói: "Chắc là muốn đoạt nhà nhỉ?"
Tiêu Nhược Quang cả kinh, vội nhảy từ trên ghế xuống, đi tới Quý Huyền hỏi anh: "Cha ơi, dì này là ai thế ạ?"
Triệu Ngọc sửng sốt, gào lên: "Nhóc nói cái gì? Nhóc gọi chị là gì?"
Tiêu Nhược Quang ngây thơ vô số tội nói: "Dì ạ."
Triệu Ngọc mắng to: "Ai dạy nhóc gọi chị như thế? Mẹ nhóc đúng không?"
Hai mắt Triệu Ngọc như tia laze hướng về Tiêu Vũ, bên trong là ngọn lửa tức giận không thể dập tắt, sau đó cô ta nghe Tiêu Nhược Quang dùng thái độ vô tội cùng giọng nói chân thành thuần khiết mềm mại trả lời: "Cha con dạy ạ!"
Quý Huyền: "......" A, thanh danh của anh......
Đôi lời của editor:
#1 Cô Y chưa lui sân khấu đâu nha, còn lên sàn diễn lâu dài đó. Các chương sắp tới cũng rất thú zị, liên quan đến tiểu Quang ranh mãnh nhé.