-
Chương 92: 92: Kỳ Án Chung Cư Có Ma 2
2 tiếng sau.
Trời chuyển nhiều mây.
Trên đường tới thị trấn Đào Nguyên.
Phó giám đốc phụ trách Điều tra hình sự Từ Đại Khánh, hơn 30 tuổi, cao 1m87, vai to bụng rộng, khi nói chuyện trung khí dồi dào.
Anh ta lái xe của Sở huyện, tôi và Phùng Khả Hân ngồi trên xe của anh ấy.
Trên đường đi, Từ Đại Khánh giới thiệu cho chúng tôi về tình hình vụ án, không ngờ lại chính là bài viết trên mạng mà Trình Giai chưa kịp kể hết.
Hoa Viên Thịnh Thế được “công tử” Vương Ngọc Mãn của nguyên Bí thư Huyện ủy Đào Nguyên xây dựng, có thể coi là một khu chung cư cao cấp ở huyện.
Nơi duy nhất có thể sánh ngang với nó, chỉ có Phúc Mãn Hoa Đình cách đó không xa, cũng là một khu chung cư mới được hoàn thiện.
Từ lúc khởi công xây dựng đến giờ, Hoa Viên Thịnh Thế luôn gặp trúc trắc, trong quá trình thi công có một công nhân bị một thanh thép rơi từ trên tầng 6 xuống đâm chế.t.
Lúc đó, người công nhân ấy đang đứng trên giàn giáo ở tầng 2 thì bị một thanh thép dài mảnh đâm từ đỉnh đầu rồi xuyên qua bụng, găm vào ván gỗ, ghim cả người thẳng đứng xuống mặt đất.
Xung quanh không có người, nên không ai phát hiện ra ông ta gặp nạn.
Về sau, quản đốc thấy ông ta không động đậy, liền tới trách mắng, mới phát hiện ông ta đã thổ huyết, chế.t đứng như trời trồng.
Tôi tưởng tượng ra bộ dạng của người đó lúc chế.t, cảm thấy toàn thân khó chịu, vô thức kéo sát áo vào người, đáp: “Thật là đáng sợ, nhưng câu chuyện này nghe có vẻ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Thanh thép rơi từ trên cao như thế, không ai bảo đảm được nó sẽ rơi xuống đâu, khả năng mưu sát cơ bản có thể loại bỏ.”
Từ Đại Khánh nói: “Tôi đã cho khám xét qua hiện trường, quả thực là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, nguyên nhân thanh thép rơi cũng đã được tìm ra, không có nhân tố con người, người nhà nạn nhân cũng không phản đối, chấp nhận bồi thường, vụ việc này coi như xong.
Nhưng điều kỳ lạ là, từ sau đó, Hoa Viên Thịnh Thế lại xảy ra hai vụ tai nạn ngoài ý muốn nữa, nguyên nhân tử vong lại rất khó tin, khiến cho tin đồn rộ đi khắp nơi.”
Khả Hân tiếp lời: “Có phải truyền thuyết ngôi nhà ma ở thị trấn Đào Nguyên không? Tôi đã đọc qua trên mạng, dạo gần đây đang rất hot.” Khả Hân là một con mọt internet, gần như không có chuyện gì hot trên mạng mà cậu ta lại không biết.
Từ Đại Khánh có chút ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Phùng Khả Hân đang ngồi bên cạnh, đáp: “Các cậu ở thành phố mà cũng biết, chứng tỏ vụ này được lưu truyền khá rộng.
Vốn chỉ là một tai nạn chế.t người ngoài ý muốn xảy ra ở công trường Hoa Viên Thịnh Thế, mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng Hoa Viên xây xong chưa được bao lâu, còn chưa bán được mấy căn hộ, thì nhà của Giám đốc Trương bên Sở Tài chính, cư dân đầu tiên của Hoa Viên, đã xảy ra chuyện.
Con trai Trương Tiểu Dũng của Giám đốc Trương đang học Đại học ở bên ngoài, mới về nhà để nghỉ hè.
Có một hôm, người thân bạn bè đến thăm, vừa để hỏi han Trương Tiểu Dũng, vừa để ăn tân gia nhà Giám đốc Trương, mọi người quây quần bên nhau.
Ai ngờ đến tối, Trương Tiểu Dũng ra ngoài một mình vẫn chưa thấy về, cũng không nghe điện thoại, thế là mọi người lo lắng đi tìm, nhưng đã đi khắp nhà người thân bạn bè ở thị trấn Đào Nguyên mà vẫn không thấy tăm hơi.
Đến đêm, Giám đốc Trương đến đồn cảnh sát để báo án, nói Trương Tiểu Dũng e đã bị bắt cóc.
Phó bí thư Lương bên Huyện ủy cũng rất xem trọng, đích thân đến hỏi han, Sở đã thành lập tổ chuyên án, do tôi làm tổ trưởng, mười mấy dân cảnh và cảnh sát hỗ trợ đã tập trung đi tìm Trương Tiểu Dũng, nếu quả thật là án bắt cóc, bằng mọi giá phải bảo đảm được an toàn cho con tin.”
Khả Hân không cho là vậy, nói: “Một sinh viên mất liên lạc mười mấy tiếng, chưa rõ tình hình mà Sở huyện đã thành lập tổ chuyên án mười mấy người, liệu có hơi phản ứng thái quá không? Lại còn lãng phí cảnh lực nữa chứ.”
Từ Đại Khánh có chút khó xử, giải thích: “Tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên thôi.
Sau đó, đến cả lực lượng vũ trang của Huyện cũng được điều động, cuối cùng đã tìm ra Trương Tiểu Dũng vào 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Cậu ta ở trong một khu rừng cách thị trấn Đào Nguyên mấy dặm, treo cổ trên cây, toàn thân cứng đờ, tắt thở từ lâu.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Treo cổ chế.t?”
Từ Đại Khánh đáp: “Không! Một chiếc ga trải giường đã được buộc lên một cành cây to bằng cái đùi, cổ của Trương Tiểu Dũng treo trên ga trải giường, còn quấn một vòng, chân cách mặt đất hơn một thước, mắt đỏ au, con ngươi lồi ra, lưỡi lè ra ngoài, nửa thân dưới không mặc gì, đại tiểu tiện mất kiểm soát, chế.t được mười mấy tiếng rồi.”
Tôi hỏi: “Là tự sát hay bị giế.t? Trên mặt đất không có dấu chân của người nào khác sao?”
Từ Đại Khánh cười gượng đáp: “Dân binh vũ trang khi phát hiện ra th.i th.ể không có ý thức bảo vệ hiện trường, mặt đất bị nhiều người dẫm đạp, không thể thu được dấu chân.
Tuy nhiên, Sở huyện đã thu thập được tin.h dịc.h của Trương Tiểu Dũng ở trên mặt đất, phu nhân của Giám đốc Trương cũng xá.c nhận chiếc ga trải giường đã treo cổ chế.t Trương Tiểu Dũng là của nhà họ, hơn nữa trên người Trương Tiểu Dũng cũng không có vết thương ngoài nào khác, nên đã nhận định đây là tử vong ngoài ý muốn, người nhà Giám đốc Trương cũng không phản đối.”
Tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, mặt hơi nóng, không tiếp lời anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Toàn Cầu Xâm Nhập
3.
Cô Vợ Mẹ Tôi Chọn
4.
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
=====================================
Nhưng Khả Hân thì chưa hiểu, tiếp tục hỏi: “Người treo cổ trên cây, không phải tự tử thì là bị giế.t, sao lại nhận định là tử vong ngoài ý muốn?”
Diện mạo của Từ Đại Khánh cục mịch, nhưng lại có chút thẹn thùng, anh ta lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu, do dự một hồi rồi đáp: “Mới đầu tôi cũng thắc mắc như vậy, sau này nghe pháp y của Sở huyện giải thích mới hiểu.
Trương Tiểu Dũng tự treo mình lên cây, là để th.ủ dâ.m bằng cách gây ngạt thở (Auto Erotic Asphyxiation), kết quả là khi cực khoái đã mất ý thức, nên bị treo cổ chế.t trên cây.
Chuyện này tôi chưa từng nghe trước đây, cũng không thể giải thích rõ được, nhưng người nhà Giám đốc Trương đều chấp nhận kết luận này, có thể là do đã biết tật xấu đó của Trương Tiểu Dũng, đồng thời cũng sợ chuyện này lan truyền ra ngoài thì không hay, nên đã vội kết án.”
Xem chừng Khả Hân nửa hiểu nửa không, nhưng lại ngại không dám hỏi đến cùng.
Hồi còn đi học, tôi đã được tiếp xúc với những vụ án mà nạn nhân chế.t do th.ủ dâ.m bằng cách gây ngạt thở, họ dùng dụng cụ để ức chế hô hấp, chẳng hạn như dùng túi ni-lông để bịt mũi miệng, hoặc dùng dây thừng để siết cổ, khi bị ngạt thở thì thực hiện hành vi th.ủ dâ.m.
Nghe nói khi bị ngạt thở sẽ khiến dươn.g vậ.t được bơm má.u cao độ, các giác quan thần kinh cũng sẽ mẫn cảm cao độ, sự cực khoái sẽ càng mãnh liệt.
Nhưng cách thức này vô cùng nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao.
Từ Đại Khánh thấy chúng tôi không ho he gì, bèn đổi chủ đề: “Sau cái chế.t ly kỳ của Trương Tiểu Dũng, tin đồn lan ra khắp huyện, nói Hoa Viên Thịnh Thế được xây xong không lâu đã có hai người chế.t, chắc chắn là do ma làm.
Bên dưới mảnh đất ấy được chôn cất mấy chục bộ thi hài của những nạn nhân chế.t do dịch bệnh thời đầu giải phóng, Hoa Viên Thịnh Thế đã phá hoại sự yên bình của người chế.t, sau này rồi vẫn sẽ còn xảy ra chuyện.”
Khả Hân khinh khỉnh đáp: “Nói nhăng nói cuội.”
Từ Đại Khánh gật đầu lia lịa, thể hiện bản thân cũng không hề tin vào mấy lời đồn nhảm.
“Nhưng chúng ta đâu thể bịt được mồm thiên hạ, về sau tin đồn còn xuất hiện trên cả internet, khiến cho lòng người hoang mang, các căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế không còn bán chạy như trước nữa, những cư dân của khu chung cư cũng cảm thấy có gì đó không ổn.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chói chang, người đi kẻ lại, không hề có bóng quỷ, tôi bình tâm lại, hỏi: “Vụ án chúng ta chuẩn bị đi điều tra là thế nào?”
Từ Đại Khánh đáp: “Thị trấn Đào Nguyên có diện tích nhỏ, nhân khẩu ít, quanh năm suốt tháng cũng không có nổi hai vụ án, cái chế.t ly kỳ như của Trương Tiểu Dũng xưa nay lại càng chưa được nghe, bất luận có che có đậy thế nào thì tin đồn cũng sẽ nhanh chóng lan đi khắp thị trấn.
Sau khi Vu Na gặp chuyện, những lời đồn ma quỷ quấy phá lại ngày càng lan rộng.
“Khi còn sống, Vu Na là một mỹ nữ có tiếng ở thị trấn Đào Nguyên --- Phó Giám đốc Đài truyền hình huyện, rất giỏi quan hệ.
Hơn hai tháng trước, có một tối Vu Na cùng mấy người bạn uống rượu ở quán bar Hải Sản trong huyện, những người có mặt đều là đầu não của huyện.
Tầm 11 giờ thì tàn tiệc, Vu Na tiễn từng vị lãnh đạo một, nói mình sẽ lái xe về nhà.
Nhưng sau 3 giờ sáng khi quán bar đóng cửa, nhân viên tan ca thấy bên ngoài quán vẫn đỗ một chiếc xe, dưới xe có một người phụ nữ đang nằm.
Nhân viên tưởng là khách say rượu, thế là lại gần để lay cô ta dậy, nhưng kết quả là người cô ta đã lạnh cứng, tắt thở từ lâu, nhân viên quán sợ quá liền báo cho cảnh sát.
“Tôi dẫn người đến hiện trường, xá.c nhận đó là Vu Na.
Kết quả giám định của pháp y là tử vong do bị ngạt thở, mà nguyên nhân dẫn đến ngạt thở là bãi nôn của cô ta.
Hay nói cách khác, Vu Na sau khi say rượu đã nôn ói, đúng lúc bãi nôn ấy lại trát lên mũi và miệng của mình, khiến cô ta ngạt thở.
Cô gái ấy đã chế.t một cách mơ hồ và bẩn thỉu vậy đó, khiến người khác cũng uất ức dùm.
“Thật trùng hợp, Vu Na vừa mới chuyển đến Hoa Viên Thịnh Thế 20 ngày trước khi chế.t.
Người dân trong huyện làm ầm lên, nói Hoa Viên Thịnh Thế là chung cư có ma, không thể ở được, còn có người đem câu chuyện này viết thành bài rồi đăng lên mạng.
Chủ dự án Vương Ngọc Mãn sốt vó, tìm đủ cách để giảm bớt ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc thì các căn hộ vẫn không còn bán chạy như trước nữa.”
Tôi nói: “Vụ việc này thật kỳ quái, thế sao người nhà Vu Na lại kêu oan? Tại sao lại yêu cầu giám định lần hai?”
Từ Đại Khánh cười gượng đáp: “Nói thực với mọi người, người kêu oan là chồng và mẹ chồng của Vu Na, mục đích thực sự là để kiếm tí tiền.
Vốn dĩ Vu Na chế.t vì say rượu, chính quyền không có trách nhiệm và nghĩa vụ bồi thường cho người nhà cô ấy, nhưng những người uống rượu cùng cô ấy vào tối hôm đó toàn là lãnh đạo huyện, người nhà cô ấy cứ khăng khăng bảo cô ấy chế.t khi làm việc công, đòi được bồi thường một khoản tiền lớn.
Các lãnh đạo không thích lôi thôi, muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, nên đã để cho các ban ngành gom 20 vạn Tệ để bồi thường cho người nhà Vu Na.
Nhưng người nhà cô ấy lại chê ít, nói tối thiểu phải 100 vạn.
Định lừa người ta chắc? Các lãnh đạo huyện lực bất tòng tâm, dù sao tài chính cũng không đủ chi, chẳng ai chịu đứng ra để dẹp yên vụ này.
Thế là người nhà Vu Na mới kéo nhau lên Ủy ban tiếp nhận khiếu nại của thành phố Sở Nguyên, nhưng cách xử lý của Ủy ban với những kẻ như họ đa phần là, lật đại mấy tài liệu kêu oan, rồi bảo báo cáo giám định th.i th.ể của Sở huyện không đạt chuẩn, không có hiệu lực pháp lý, nên không thể lập án.
Nhưng người nhà Vu Na vẫn không cam tâm, lại kéo nhau đến Sở Cảnh sát thành phố, quỳ xuống trước mặt Giám đốc Sở, cuối cùng cũng vẫn mời được họ về thị trấn Đào Nguyên.”
Tôi hỏi: “Tại sao báo cáo giám định th.i th.ể của Sở huyện lại không có hiệu lực pháp lý?”
Từ Đại Khánh thở dài đáp: “Sau khi bác sĩ pháp y của Sở huyện nghỉ hưu, vị trí đó vẫn luôn bị để trống.
Những người muốn đến lấp chỗ trống, thì nghiệp vụ lại hữu danh vô thực, Giám đốc Sở không ưng ý, những người mà Giám đốc Sở ưng ý thì lại không chịu xuống huyện để chịu khổ, vị trí đó để trống gần nửa năm nay, trong khoảng thời gian này những vụ án cần được pháp y giám định, sẽ do bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện ra tay.
Địa phương nhỏ, chỉ biết làm vậy để khắc phục tạm.
Ủy ban tiếp nhận khiếu nại đã có nhiều kinh nghiệm để đối phó với những người đến kêu oan như này, nhìn một cái là tìm ra được lỗ hổng ngay.”
Tôi đang thấy câu chuyện này có gì đó không đúng, Phùng Khả Hân đã tối xầm mặt nói: “Hóa ra chúng tôi lặn lội đường xa đến đây không phải để làm án, mà để cho người nhà Vu Na lợi dụng, tiện thể chùi đít hộ cho Sở các anh.” Ngữ khí của Phùng Khả Hân có hơi nặng nề, nhưng không phải không có lý, Sở huyện Đào Nguyên đang trêu chọc Sở thành phố, cái gì cần chửi thì vẫn cứ chửi.
“Khả Hân lão đệ, cho tôi hai cái gan cũng không dám bắt Sở thành phố giúp chúng tôi thu dọn mớ lộn xộn đâu.
Mời mọi người đại giá xuống đây, tôi đã phải xin Sở huyện và Sở thành phố mãi.
Nói sao nhỉ, tôi đã làm hình sự gần 10 năm nay, không có tài cán gì to tát, nhưng tính cảnh giác thì vẫn có đôi chút.
Tôi cứ thấy 3 vụ án ở Hoa Viên Thịnh Thế có gì đó không bình thường, tuy nhìn thì giống tai nạn ngoài ý muốn, nhưng trong một năm mà ba người chế.t liên tiếp, cảnh sát hình sự như chúng ta không khỏi tự đặt một dấu hỏi lớn.
Không tính cái người công nhân xây dựng đó, chỉ nói riêng Trương Tiểu Dũng, chế.t cô liêu ở một nơi rừng hoang cỏ dại, cứ cho là cậu ta có cái sở thích không dám để người khác biết ấy, cũng không loại trừ khả năng có bàn tay con người nhúng vào, chỉ cần nhân lúc ý thức cậu ta không được tỉnh táo rồi siết chặt cái ga trải giường trên cổ cậu ta, thế là có thể giế.t chế.t cậu ta mà ma không biết quỷ không hay.
Lại nói đến Vu Na, trước khi chế.t cô ấy đã tiễn từng lãnh đạo một lên xe, kiểu gì cũng không tới mức vừa quay vào đã say đến bất tỉnh nhân sự, lại còn ngã ra đất rồi bị bãi nôn của mình làm cho ngạt thở, nghe rất khó tin.” Từ Đại Khánh ngoạc miệng cười khà khà một cách khó xử.
Tôi đã nghe ra vấn đề, nói: “Ý anh là muốn chúng tôi giúp điều tra ba vụ án này.
Nếu quả thực là tai nạn ngoài ý muốn, thì anh cũng yên tâm; Nếu không phải, sẽ mở cuộc điều tra hình sự.
Ba vụ án này cũng qua lâu rồi, hiện trường không còn giá trị khám xét, ngoại trừ Vu Na, hai th.i th.ể còn lại chắc đã sớm được hỏa táng rồi nhỉ?”
Từ Đại Khánh đáp: “Đúng vậy, người nhà nạn nhân đều không phản đối, chúng tôi lại không lập án, cũng không thể can thiệp vào việc hỏa táng th.i th.ể nhà người ta.
Nhưng vật chứng hiện trường vẫn được lưu lại hết.”
Tôi nói: “Tôi hiểu nỗi khổ tâm của anh, anh cũng vì tinh thần trách nhiệm nên mới làm thế.
Nhưng mà cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng, dù sao thời gian cũng qua lâu rồi, chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình thôi.
Với cả anh đã nghĩ đến chưa, nếu như những vụ án này không phải là tai nạn ngoài ý muốn, vậy hung thủ là một hay nhiều người? Ba vụ án có liên quan gì với nhau không? Động cơ gây án của hung thủ là gì?”
Từ Đại Khánh lắc đầu đáp: “Không một chút manh mối.
Tôi cũng chỉ dừng lại ở ý tưởng nói cho mọi người biết, dù sao cũng không có bất kỳ một dấu vết hay manh mối nào.
Là một cảnh sát hình sự, thì nghi ngờ này là vô cùng lỏng lẻo.”
Phùng Khả Hân cũng đã nghe ra vấn đề.
Đoạn đường còn lại, chẳng ai nói gì, tâm trạng mọi người đều trùng xuống..
Trời chuyển nhiều mây.
Trên đường tới thị trấn Đào Nguyên.
Phó giám đốc phụ trách Điều tra hình sự Từ Đại Khánh, hơn 30 tuổi, cao 1m87, vai to bụng rộng, khi nói chuyện trung khí dồi dào.
Anh ta lái xe của Sở huyện, tôi và Phùng Khả Hân ngồi trên xe của anh ấy.
Trên đường đi, Từ Đại Khánh giới thiệu cho chúng tôi về tình hình vụ án, không ngờ lại chính là bài viết trên mạng mà Trình Giai chưa kịp kể hết.
Hoa Viên Thịnh Thế được “công tử” Vương Ngọc Mãn của nguyên Bí thư Huyện ủy Đào Nguyên xây dựng, có thể coi là một khu chung cư cao cấp ở huyện.
Nơi duy nhất có thể sánh ngang với nó, chỉ có Phúc Mãn Hoa Đình cách đó không xa, cũng là một khu chung cư mới được hoàn thiện.
Từ lúc khởi công xây dựng đến giờ, Hoa Viên Thịnh Thế luôn gặp trúc trắc, trong quá trình thi công có một công nhân bị một thanh thép rơi từ trên tầng 6 xuống đâm chế.t.
Lúc đó, người công nhân ấy đang đứng trên giàn giáo ở tầng 2 thì bị một thanh thép dài mảnh đâm từ đỉnh đầu rồi xuyên qua bụng, găm vào ván gỗ, ghim cả người thẳng đứng xuống mặt đất.
Xung quanh không có người, nên không ai phát hiện ra ông ta gặp nạn.
Về sau, quản đốc thấy ông ta không động đậy, liền tới trách mắng, mới phát hiện ông ta đã thổ huyết, chế.t đứng như trời trồng.
Tôi tưởng tượng ra bộ dạng của người đó lúc chế.t, cảm thấy toàn thân khó chịu, vô thức kéo sát áo vào người, đáp: “Thật là đáng sợ, nhưng câu chuyện này nghe có vẻ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Thanh thép rơi từ trên cao như thế, không ai bảo đảm được nó sẽ rơi xuống đâu, khả năng mưu sát cơ bản có thể loại bỏ.”
Từ Đại Khánh nói: “Tôi đã cho khám xét qua hiện trường, quả thực là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, nguyên nhân thanh thép rơi cũng đã được tìm ra, không có nhân tố con người, người nhà nạn nhân cũng không phản đối, chấp nhận bồi thường, vụ việc này coi như xong.
Nhưng điều kỳ lạ là, từ sau đó, Hoa Viên Thịnh Thế lại xảy ra hai vụ tai nạn ngoài ý muốn nữa, nguyên nhân tử vong lại rất khó tin, khiến cho tin đồn rộ đi khắp nơi.”
Khả Hân tiếp lời: “Có phải truyền thuyết ngôi nhà ma ở thị trấn Đào Nguyên không? Tôi đã đọc qua trên mạng, dạo gần đây đang rất hot.” Khả Hân là một con mọt internet, gần như không có chuyện gì hot trên mạng mà cậu ta lại không biết.
Từ Đại Khánh có chút ngạc nhiên ngoái đầu nhìn Phùng Khả Hân đang ngồi bên cạnh, đáp: “Các cậu ở thành phố mà cũng biết, chứng tỏ vụ này được lưu truyền khá rộng.
Vốn chỉ là một tai nạn chế.t người ngoài ý muốn xảy ra ở công trường Hoa Viên Thịnh Thế, mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng Hoa Viên xây xong chưa được bao lâu, còn chưa bán được mấy căn hộ, thì nhà của Giám đốc Trương bên Sở Tài chính, cư dân đầu tiên của Hoa Viên, đã xảy ra chuyện.
Con trai Trương Tiểu Dũng của Giám đốc Trương đang học Đại học ở bên ngoài, mới về nhà để nghỉ hè.
Có một hôm, người thân bạn bè đến thăm, vừa để hỏi han Trương Tiểu Dũng, vừa để ăn tân gia nhà Giám đốc Trương, mọi người quây quần bên nhau.
Ai ngờ đến tối, Trương Tiểu Dũng ra ngoài một mình vẫn chưa thấy về, cũng không nghe điện thoại, thế là mọi người lo lắng đi tìm, nhưng đã đi khắp nhà người thân bạn bè ở thị trấn Đào Nguyên mà vẫn không thấy tăm hơi.
Đến đêm, Giám đốc Trương đến đồn cảnh sát để báo án, nói Trương Tiểu Dũng e đã bị bắt cóc.
Phó bí thư Lương bên Huyện ủy cũng rất xem trọng, đích thân đến hỏi han, Sở đã thành lập tổ chuyên án, do tôi làm tổ trưởng, mười mấy dân cảnh và cảnh sát hỗ trợ đã tập trung đi tìm Trương Tiểu Dũng, nếu quả thật là án bắt cóc, bằng mọi giá phải bảo đảm được an toàn cho con tin.”
Khả Hân không cho là vậy, nói: “Một sinh viên mất liên lạc mười mấy tiếng, chưa rõ tình hình mà Sở huyện đã thành lập tổ chuyên án mười mấy người, liệu có hơi phản ứng thái quá không? Lại còn lãng phí cảnh lực nữa chứ.”
Từ Đại Khánh có chút khó xử, giải thích: “Tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên thôi.
Sau đó, đến cả lực lượng vũ trang của Huyện cũng được điều động, cuối cùng đã tìm ra Trương Tiểu Dũng vào 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Cậu ta ở trong một khu rừng cách thị trấn Đào Nguyên mấy dặm, treo cổ trên cây, toàn thân cứng đờ, tắt thở từ lâu.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Treo cổ chế.t?”
Từ Đại Khánh đáp: “Không! Một chiếc ga trải giường đã được buộc lên một cành cây to bằng cái đùi, cổ của Trương Tiểu Dũng treo trên ga trải giường, còn quấn một vòng, chân cách mặt đất hơn một thước, mắt đỏ au, con ngươi lồi ra, lưỡi lè ra ngoài, nửa thân dưới không mặc gì, đại tiểu tiện mất kiểm soát, chế.t được mười mấy tiếng rồi.”
Tôi hỏi: “Là tự sát hay bị giế.t? Trên mặt đất không có dấu chân của người nào khác sao?”
Từ Đại Khánh cười gượng đáp: “Dân binh vũ trang khi phát hiện ra th.i th.ể không có ý thức bảo vệ hiện trường, mặt đất bị nhiều người dẫm đạp, không thể thu được dấu chân.
Tuy nhiên, Sở huyện đã thu thập được tin.h dịc.h của Trương Tiểu Dũng ở trên mặt đất, phu nhân của Giám đốc Trương cũng xá.c nhận chiếc ga trải giường đã treo cổ chế.t Trương Tiểu Dũng là của nhà họ, hơn nữa trên người Trương Tiểu Dũng cũng không có vết thương ngoài nào khác, nên đã nhận định đây là tử vong ngoài ý muốn, người nhà Giám đốc Trương cũng không phản đối.”
Tôi đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, mặt hơi nóng, không tiếp lời anh ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chiều Hư
2.
Toàn Cầu Xâm Nhập
3.
Cô Vợ Mẹ Tôi Chọn
4.
Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều
=====================================
Nhưng Khả Hân thì chưa hiểu, tiếp tục hỏi: “Người treo cổ trên cây, không phải tự tử thì là bị giế.t, sao lại nhận định là tử vong ngoài ý muốn?”
Diện mạo của Từ Đại Khánh cục mịch, nhưng lại có chút thẹn thùng, anh ta lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu, do dự một hồi rồi đáp: “Mới đầu tôi cũng thắc mắc như vậy, sau này nghe pháp y của Sở huyện giải thích mới hiểu.
Trương Tiểu Dũng tự treo mình lên cây, là để th.ủ dâ.m bằng cách gây ngạt thở (Auto Erotic Asphyxiation), kết quả là khi cực khoái đã mất ý thức, nên bị treo cổ chế.t trên cây.
Chuyện này tôi chưa từng nghe trước đây, cũng không thể giải thích rõ được, nhưng người nhà Giám đốc Trương đều chấp nhận kết luận này, có thể là do đã biết tật xấu đó của Trương Tiểu Dũng, đồng thời cũng sợ chuyện này lan truyền ra ngoài thì không hay, nên đã vội kết án.”
Xem chừng Khả Hân nửa hiểu nửa không, nhưng lại ngại không dám hỏi đến cùng.
Hồi còn đi học, tôi đã được tiếp xúc với những vụ án mà nạn nhân chế.t do th.ủ dâ.m bằng cách gây ngạt thở, họ dùng dụng cụ để ức chế hô hấp, chẳng hạn như dùng túi ni-lông để bịt mũi miệng, hoặc dùng dây thừng để siết cổ, khi bị ngạt thở thì thực hiện hành vi th.ủ dâ.m.
Nghe nói khi bị ngạt thở sẽ khiến dươn.g vậ.t được bơm má.u cao độ, các giác quan thần kinh cũng sẽ mẫn cảm cao độ, sự cực khoái sẽ càng mãnh liệt.
Nhưng cách thức này vô cùng nguy hiểm, tỉ lệ tử vong rất cao.
Từ Đại Khánh thấy chúng tôi không ho he gì, bèn đổi chủ đề: “Sau cái chế.t ly kỳ của Trương Tiểu Dũng, tin đồn lan ra khắp huyện, nói Hoa Viên Thịnh Thế được xây xong không lâu đã có hai người chế.t, chắc chắn là do ma làm.
Bên dưới mảnh đất ấy được chôn cất mấy chục bộ thi hài của những nạn nhân chế.t do dịch bệnh thời đầu giải phóng, Hoa Viên Thịnh Thế đã phá hoại sự yên bình của người chế.t, sau này rồi vẫn sẽ còn xảy ra chuyện.”
Khả Hân khinh khỉnh đáp: “Nói nhăng nói cuội.”
Từ Đại Khánh gật đầu lia lịa, thể hiện bản thân cũng không hề tin vào mấy lời đồn nhảm.
“Nhưng chúng ta đâu thể bịt được mồm thiên hạ, về sau tin đồn còn xuất hiện trên cả internet, khiến cho lòng người hoang mang, các căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế không còn bán chạy như trước nữa, những cư dân của khu chung cư cũng cảm thấy có gì đó không ổn.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng chói chang, người đi kẻ lại, không hề có bóng quỷ, tôi bình tâm lại, hỏi: “Vụ án chúng ta chuẩn bị đi điều tra là thế nào?”
Từ Đại Khánh đáp: “Thị trấn Đào Nguyên có diện tích nhỏ, nhân khẩu ít, quanh năm suốt tháng cũng không có nổi hai vụ án, cái chế.t ly kỳ như của Trương Tiểu Dũng xưa nay lại càng chưa được nghe, bất luận có che có đậy thế nào thì tin đồn cũng sẽ nhanh chóng lan đi khắp thị trấn.
Sau khi Vu Na gặp chuyện, những lời đồn ma quỷ quấy phá lại ngày càng lan rộng.
“Khi còn sống, Vu Na là một mỹ nữ có tiếng ở thị trấn Đào Nguyên --- Phó Giám đốc Đài truyền hình huyện, rất giỏi quan hệ.
Hơn hai tháng trước, có một tối Vu Na cùng mấy người bạn uống rượu ở quán bar Hải Sản trong huyện, những người có mặt đều là đầu não của huyện.
Tầm 11 giờ thì tàn tiệc, Vu Na tiễn từng vị lãnh đạo một, nói mình sẽ lái xe về nhà.
Nhưng sau 3 giờ sáng khi quán bar đóng cửa, nhân viên tan ca thấy bên ngoài quán vẫn đỗ một chiếc xe, dưới xe có một người phụ nữ đang nằm.
Nhân viên tưởng là khách say rượu, thế là lại gần để lay cô ta dậy, nhưng kết quả là người cô ta đã lạnh cứng, tắt thở từ lâu, nhân viên quán sợ quá liền báo cho cảnh sát.
“Tôi dẫn người đến hiện trường, xá.c nhận đó là Vu Na.
Kết quả giám định của pháp y là tử vong do bị ngạt thở, mà nguyên nhân dẫn đến ngạt thở là bãi nôn của cô ta.
Hay nói cách khác, Vu Na sau khi say rượu đã nôn ói, đúng lúc bãi nôn ấy lại trát lên mũi và miệng của mình, khiến cô ta ngạt thở.
Cô gái ấy đã chế.t một cách mơ hồ và bẩn thỉu vậy đó, khiến người khác cũng uất ức dùm.
“Thật trùng hợp, Vu Na vừa mới chuyển đến Hoa Viên Thịnh Thế 20 ngày trước khi chế.t.
Người dân trong huyện làm ầm lên, nói Hoa Viên Thịnh Thế là chung cư có ma, không thể ở được, còn có người đem câu chuyện này viết thành bài rồi đăng lên mạng.
Chủ dự án Vương Ngọc Mãn sốt vó, tìm đủ cách để giảm bớt ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc thì các căn hộ vẫn không còn bán chạy như trước nữa.”
Tôi nói: “Vụ việc này thật kỳ quái, thế sao người nhà Vu Na lại kêu oan? Tại sao lại yêu cầu giám định lần hai?”
Từ Đại Khánh cười gượng đáp: “Nói thực với mọi người, người kêu oan là chồng và mẹ chồng của Vu Na, mục đích thực sự là để kiếm tí tiền.
Vốn dĩ Vu Na chế.t vì say rượu, chính quyền không có trách nhiệm và nghĩa vụ bồi thường cho người nhà cô ấy, nhưng những người uống rượu cùng cô ấy vào tối hôm đó toàn là lãnh đạo huyện, người nhà cô ấy cứ khăng khăng bảo cô ấy chế.t khi làm việc công, đòi được bồi thường một khoản tiền lớn.
Các lãnh đạo không thích lôi thôi, muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, nên đã để cho các ban ngành gom 20 vạn Tệ để bồi thường cho người nhà Vu Na.
Nhưng người nhà cô ấy lại chê ít, nói tối thiểu phải 100 vạn.
Định lừa người ta chắc? Các lãnh đạo huyện lực bất tòng tâm, dù sao tài chính cũng không đủ chi, chẳng ai chịu đứng ra để dẹp yên vụ này.
Thế là người nhà Vu Na mới kéo nhau lên Ủy ban tiếp nhận khiếu nại của thành phố Sở Nguyên, nhưng cách xử lý của Ủy ban với những kẻ như họ đa phần là, lật đại mấy tài liệu kêu oan, rồi bảo báo cáo giám định th.i th.ể của Sở huyện không đạt chuẩn, không có hiệu lực pháp lý, nên không thể lập án.
Nhưng người nhà Vu Na vẫn không cam tâm, lại kéo nhau đến Sở Cảnh sát thành phố, quỳ xuống trước mặt Giám đốc Sở, cuối cùng cũng vẫn mời được họ về thị trấn Đào Nguyên.”
Tôi hỏi: “Tại sao báo cáo giám định th.i th.ể của Sở huyện lại không có hiệu lực pháp lý?”
Từ Đại Khánh thở dài đáp: “Sau khi bác sĩ pháp y của Sở huyện nghỉ hưu, vị trí đó vẫn luôn bị để trống.
Những người muốn đến lấp chỗ trống, thì nghiệp vụ lại hữu danh vô thực, Giám đốc Sở không ưng ý, những người mà Giám đốc Sở ưng ý thì lại không chịu xuống huyện để chịu khổ, vị trí đó để trống gần nửa năm nay, trong khoảng thời gian này những vụ án cần được pháp y giám định, sẽ do bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện ra tay.
Địa phương nhỏ, chỉ biết làm vậy để khắc phục tạm.
Ủy ban tiếp nhận khiếu nại đã có nhiều kinh nghiệm để đối phó với những người đến kêu oan như này, nhìn một cái là tìm ra được lỗ hổng ngay.”
Tôi đang thấy câu chuyện này có gì đó không đúng, Phùng Khả Hân đã tối xầm mặt nói: “Hóa ra chúng tôi lặn lội đường xa đến đây không phải để làm án, mà để cho người nhà Vu Na lợi dụng, tiện thể chùi đít hộ cho Sở các anh.” Ngữ khí của Phùng Khả Hân có hơi nặng nề, nhưng không phải không có lý, Sở huyện Đào Nguyên đang trêu chọc Sở thành phố, cái gì cần chửi thì vẫn cứ chửi.
“Khả Hân lão đệ, cho tôi hai cái gan cũng không dám bắt Sở thành phố giúp chúng tôi thu dọn mớ lộn xộn đâu.
Mời mọi người đại giá xuống đây, tôi đã phải xin Sở huyện và Sở thành phố mãi.
Nói sao nhỉ, tôi đã làm hình sự gần 10 năm nay, không có tài cán gì to tát, nhưng tính cảnh giác thì vẫn có đôi chút.
Tôi cứ thấy 3 vụ án ở Hoa Viên Thịnh Thế có gì đó không bình thường, tuy nhìn thì giống tai nạn ngoài ý muốn, nhưng trong một năm mà ba người chế.t liên tiếp, cảnh sát hình sự như chúng ta không khỏi tự đặt một dấu hỏi lớn.
Không tính cái người công nhân xây dựng đó, chỉ nói riêng Trương Tiểu Dũng, chế.t cô liêu ở một nơi rừng hoang cỏ dại, cứ cho là cậu ta có cái sở thích không dám để người khác biết ấy, cũng không loại trừ khả năng có bàn tay con người nhúng vào, chỉ cần nhân lúc ý thức cậu ta không được tỉnh táo rồi siết chặt cái ga trải giường trên cổ cậu ta, thế là có thể giế.t chế.t cậu ta mà ma không biết quỷ không hay.
Lại nói đến Vu Na, trước khi chế.t cô ấy đã tiễn từng lãnh đạo một lên xe, kiểu gì cũng không tới mức vừa quay vào đã say đến bất tỉnh nhân sự, lại còn ngã ra đất rồi bị bãi nôn của mình làm cho ngạt thở, nghe rất khó tin.” Từ Đại Khánh ngoạc miệng cười khà khà một cách khó xử.
Tôi đã nghe ra vấn đề, nói: “Ý anh là muốn chúng tôi giúp điều tra ba vụ án này.
Nếu quả thực là tai nạn ngoài ý muốn, thì anh cũng yên tâm; Nếu không phải, sẽ mở cuộc điều tra hình sự.
Ba vụ án này cũng qua lâu rồi, hiện trường không còn giá trị khám xét, ngoại trừ Vu Na, hai th.i th.ể còn lại chắc đã sớm được hỏa táng rồi nhỉ?”
Từ Đại Khánh đáp: “Đúng vậy, người nhà nạn nhân đều không phản đối, chúng tôi lại không lập án, cũng không thể can thiệp vào việc hỏa táng th.i th.ể nhà người ta.
Nhưng vật chứng hiện trường vẫn được lưu lại hết.”
Tôi nói: “Tôi hiểu nỗi khổ tâm của anh, anh cũng vì tinh thần trách nhiệm nên mới làm thế.
Nhưng mà cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng, dù sao thời gian cũng qua lâu rồi, chúng ta chỉ có thể làm hết khả năng của mình thôi.
Với cả anh đã nghĩ đến chưa, nếu như những vụ án này không phải là tai nạn ngoài ý muốn, vậy hung thủ là một hay nhiều người? Ba vụ án có liên quan gì với nhau không? Động cơ gây án của hung thủ là gì?”
Từ Đại Khánh lắc đầu đáp: “Không một chút manh mối.
Tôi cũng chỉ dừng lại ở ý tưởng nói cho mọi người biết, dù sao cũng không có bất kỳ một dấu vết hay manh mối nào.
Là một cảnh sát hình sự, thì nghi ngờ này là vô cùng lỏng lẻo.”
Phùng Khả Hân cũng đã nghe ra vấn đề.
Đoạn đường còn lại, chẳng ai nói gì, tâm trạng mọi người đều trùng xuống..