-
Chương 23: 23: Kỳ Án Xác Chết Trong Lò Gạch 9
Sáng ngày 11 tháng 3 năm 2003.
Tuyết nhỏ.
Đồn trú của tổ chuyên án vụ th.i th.ể nữ lò gạch, thôn Đại Oa.
Hai ngày liên tiếp đi tra hỏi, thu thập được rất nhiều manh mối, nhiều ý kiến khác nhau, có người nghi ngờ Mạch Dã, có người nói là do mấy tên vô lại trong thôn làm, cũng có người hùa theo lối tư duy của Sở Cảnh sát huyện, cho rằng người chăn dê Quan Thượng Võ là hung thủ.
Đa số manh mối đều không có giá trị thực tế, nhiều cái thậm chí nghe còn có vẻ là ý kiến chủ quan của người trong thôn.
Manh mối mà Lý Song Song cung cấp cho tôi là đáng chú trọng nhất, cũng khiến cho người ta khó lý giải nhất.
Chính tay tôi đã giám định cái xá.c trong lò gạch, màng trinh bên trong â.m đạ.o của nạn nhân đã bị rách từ lâu, hơn nữa không phải do bị thương khi vận động, mà do quan hệ tìn.h dụ.c.
Điều này không trùng khớp với cách nói Trương Phương đến lúc chế.t vẫn là gái còn trinh.
Dù cho có giống với suy đoán của một số người, rằng Trương Phương trong mười mấy ngày mất tích trước khi chế.t đã bị cưỡng hiế.p, thì những vết thương tạo thành phải còn mới, hoặc bị rách mới đúng.
Sau khi tôi và Thẩm Thư tiến hành phân tích lời khai của Lý Song Song, đã tổng kết ra mấy loại khả năng sau: Một là Lý Song Song đang nói dối, khả năng này rất thấp, bởi chúng tôi không nghĩ ra lý do mà Lý Song Song phải nói dối cảnh sát là gì, trừ phi bà ta hoặc người thân của bà ta tham gia vào việc sát hại Trương Phương, nên mới cố ý đánh lạc hướng cảnh sát; Hai là Trương Phương khi còn sống đã nói dối Lý Song Song, nếu như vậy, rất có thể trước khi kết hôn đã có một người tình bí ẩn, hoặc sau khi kết hôn vẫn qua lại thân mật, đương nhiên, ở cái thôn bé như lỗ mũi này, với phạm vi sinh hoạt của Trương Phương khi còn sống mà nói, loại khả năng này cũng rất thấp; Ba là th.i th.ể trong lò gạch không phải của Trương Phương, mặt người đó đã bị tổn hại nghiêm trọng, mà phần th@n dưới lại không bị tổn thương, rất khó để nói đó không phải là hành vi cố ý của con người, tạo ra cảnh tượng giả rằng Trương Phương đã chế.t, nhưng mà những đặc trưng th.i th.ể mà Trương Phàm đã chỉ ra, như vết bớt dưới ngực, vết sẹo ở xương bả vai, đều trùng khớp, tỉ lệ trùng hợp gần như bằng không; Khả năng thứ tư, nạn nhân quả thực không phải Trương Phương, Trương Phương vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh với Mạch Dã, sớm đã trốn đi nơi khác, Trương Phàm cố ý nhận sai nạn nhân, khiến cho Mạch Dã mất hết hy vọng, đồng thời giúp cho em gái mình thay hình đổi dạng từ đây, đón chào một cuộc sống mới, nhưng mà, nạn nhân là ai? Tại sao Trương Phàm lại có thể nói ra chính xá.c đặc trưng cơ thể của người đó?
......
Càng đi sâu phân tích, càng cảm thấy vụ án phức tạp, mạch suy nghĩ loạn cả lên, có thể vạch ra tận 10 khả năng.
Trong đó có vài cái khi phân tích thì thấy hoang đường hết sức, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn bất hợp lý.
Nếu lần theo từng mạch tư duy này để điều tra, e là đợi khi Đông qua Xuân đến, tuyết tan mây tạnh, chúng tôi cũng không rời khỏi được thôn Đại Oa.
Chính lúc tôi và Thẩm Thư cảm thấy vụ án trăm mối tơ chằng, không biết nên bắt đầu từ đâu thì Vu Ngân Bảo đạp cửa xông vào, thở gấp nói: “Sở Cảnh sát huyện Đại Oa đã bắt người chăn dê đi rồi, nói vụ án đã được phá, người chăn dê chính là hung thủ.”
Thẩm Thư mấy ngày nay bận đi công tác, ít tiếp xúc với người ở Sở huyện, với cả bị ngăn cách bởi lối tư duy làm án không thống nhất của hai bên, cũng không thể tiến hành trao đổi sâu.
Nghe Vu Ngân Bảo nói vậy, Thẩm Thư cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội đến tìm Đội trưởng Trương Thao Quang của Đội cảnh sát hình sự để tìm hiểu tình hình.
Trương Thao Quang nét mặt hồng hào, hẳn là cảm xúc đang dâng trào, thấy sự nhiệt tình khác thường của Thẩm Thư, sau khi mời ngồi lại rót trà, còn đưa thêm một điếu thuốc, nói: “Thẩm đội trưởng, tôi đang định đến chỗ anh để báo cáo, vụ án đã được phá rồi, người chăn dê Quan Thượng Võ đã nhận tội, người là do ông ta giế.t, đầu đuôi ngọn ngành, đều đã viết ra giấy, còn có cả chữ ký và dấu vân tay của ông ta.
Thứ chó má này, ra tay thật tàn độc, tình tiết vô cùng ác liệt, e là khó thoát khỏi án tử hình.”
Thẩm Thư xua tay từ chối điếu thuốc mà Trương Thao Quang mời, nhận lấy tờ khai của Quan Thượng Võ, tổng cộng hơn 5 trang, hơn nữa người dự thẩm, người ghi chép, thời gian, địa điểm và những văn kiện quan trọng, đều phù hợp quy phạm.
Nội dung ghi chép rõ ràng, ghi lại toàn bộ quá trình Quan Thượng Võ giam giữ, cưỡng hiế.p, giế.t hại, giấu xá.c, vứt xá.c và báo án, mạch lạc rõ ràng, người nào không biết chuyện mà nhìn vào bản ghi chép này, nhất định sẽ tin sái cổ.
Theo lời khai của Quan Thượng Võ, ông ta sớm đã thèm muốn vẻ đẹp của Trương Phương, chỉ tội chưa có cơ hội để tiếp cận.
Hôm đó chăn cừu trở về, thấy Trương Phương đang ở gần nhà ông ta, liền lại gần bắt chuyện.
Trương Phương không những không quan tâm, mà còn quắc mắc coi khinh.
Trong cơn tức giận, nhân lúc xung quanh không có người, Quan Thượng Võ đã cưỡng chế rồi bắt Trương Phương về nhà ông ta, sau khi thực hiện hành vi cưỡng hiế.p xong, ông ta đã nhốt cô ấy lại, trong 10 ngày tiếp theo nhiều lần hành hạ cô ấy, sau đó tin đồn ngày một lớn, Quan Thượng Võ lo sợ hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, bèn nhẫn tâm siết cổ nạn nhân đến chế.t, nhân lúc trời khuya thanh vắng đã vứt th.i th.ể vào lò gạch.
Sáng sớm hôm sau, ông ta cố ý giả bộ trong lúc lên núi chăn dê phát hiện ra th.i th.ể rồi báo án, mục đích là để người khác không nghi ngờ mình.
Thẩm Thư đọc qua bản lời khai này, im lặng không nói gì.
Bản lời khai này từ đầu đến cuối, giống như một câu chuyện đã được sắp đặt từ trước, ngòi bút hoàn chỉnh, kết cấu hoàn thiện, chi tiết tường tận, khiến người đọc phải mãn nhãn, cứ cho là Quan Thượng Võ chủ động trình báo, thì những chi tiết bên trong cũng không thể sinh động đến vậy.
Đương nhiên, bản lời khai này cũng có rất nhiều lỗ hổng, lấy đại một ví dụ về lỗ hổng là đã có thể làm giảm tính chân thực của bản lời khai này rồi.
Người chăn dê Quan Thượng Võ thân hình gầy còm, chiều cao chưa đến 1m6, cân nặng mới có hơn 50kg, còn Trương Phương lại cao hơn ông ta những 5cm, ông ta làm cách nào để ngay lập tức khống chế Trương Phương mà không bị ai phát hiện, đồng thời lôi cô ấy về nhà mình? Quan Thượng Võ do cuộc sống nghèo khó, lôi thôi lếch thếch nên mới không lấy được vợ, làm sao có thể bắt nhốt Trương Phương suốt mười mấy ngày, lại còn giữ cho bộ quần áo duy nhất của cô ấy trông như mới? Trong lời khai, ông ta nói đã nhiều lần hành hạ Trương Phương, nhưng trên th.i th.ể Trương Phương ngoài vết thương ở cổ ra thì không có bất kì một vết thương ngoài nào khác, â.m đạ.o không có vết rách, không có tin.h dịc.h sót lại, những thứ đó giải thích thế nào đây? Quan Thượng Võ nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có một gian, ông ta dùng công cụ nào mới có thể đưa một th.i th.ể nặng hơn 50kg lên lưng chừng núi được chứ?
Bàn tay cầm lấy bản lời khai của Thẩm Thư bỗng khẽ run lên, không biết do tức giận hay đau lòng.
Lúc đó, tôi vẫn chưa đọc hiểu được tâm lý của cậu ta, mãi nhiều năm sau, chúng tôi đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu trắc trở và thử thách mới đủ để hình thành sự tín nhiệm, khi đã có thể bộc bạch với nhau những góc khuất nhu nhược nhất trong nội tâm, tôi mới hiểu được cậu ấy.
Thẩm Thư là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, cậu ấy chín chắn, vững vàng, nhìn xa trông rộng, có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng sâu thẳm bên trong cậu ấy, luôn có một nét ngô nghê, trong sáng của đứa trẻ, cậu ta luôn tin rằng bản tính của con người là lương thiện, khát vọng thế giới này là một đường thẳng, khát vọng mối quan hệ giữa người với người, người với thiên nhiên, người với xã hội trở nên đơn giản, trong sạch, trắng đen rõ ràng.
Cậu ta luôn mang trong mình thứ lý tưởng không thực tế ấy, năm lần bảy lượt vấp phải trắc trở trong cuộc sống hiện thực, nhiều lần bị ngã sứt đầu mẻ trán, cậu ta chỉ biết chôn dấu lý tưởng ấy vào một nơi thật sâu, cậu ta đã học được cách thỏa hiệp, học được cách buông bỏ, lấy nhu khắc cương.
Nhưng mà, mỗi lần gặp phải hiện tượng ghê tởm và thối nát trong xã hội, trái tim cậu ta vẫn đớn đau, vẫn sẽ khóc thương cho kẻ yếu, chỉ là, những giọt nước mắt ấy không chảy trên gương mặt.
Bản lời khai đủ để đưa Quan Thượng Võ vào chỗ chế.t, đủ để đưa Trương Thao Quang thăng quan tiến chức này, đang nằm trên tay Thẩm Thư.
Nhưng cậu ta không quá lo lắng, bởi cậu biết mình đủ sức để lật ngược thế cờ, điều khiến cậu ta cảm thấy tức giận và khó chịu, là thái độ làm án của Trương Thao Quang.
Một người, vì lợi ích của bản thân, nếu điều đó là cần thiết, sẽ không nương tay mà hủy hoại một sinh mệnh vô tội.
Đây không phải hiện tượng hiếm gặp, mà là sự phản ánh nhân tính một cách chân thực, lương tâm, đạo đức, dư luận xã hội, đều không thể ngăn cản được.
Thành phố Sở Nguyên có biết bao kẻ giống như Trương Thao Quang? Bên ngoài thành phố Sở Nguyên thì sao? Đứng trước hiện thực tàn khốc, chỉ một mình mình, thật nhỏ bé và bất lực.
Thế giới này, chưa từng được cứu vãn bởi anh hùng.
Thẩm Thư che dấu cảm xúc, hỏi: “Quan Thượng Võ hiện đang ở đâu?” Trương Thao Quang đáp: “Đã được đưa lên Sở huyện rồi, ông ta là tội phạm nguy hiểm, bắt buộc phải giam giữ cẩn mật.
Thẩm đội trưởng, tối nay rảnh, chúng ta đến quán rượu Phong Thu để thư giãn đi, ở trong thôn không có rượu mồi ngon, gà với vịt ở quán đó cũng được.
Kể ra vụ án này anh có công đầu, nếu không có sự chỉ đạo giám sát tận tình của lãnh đạo Sở thành phố, làm sao mà vụ án được phá nhanh đến vậy.”
Thẩm Thư đặt bản lời khai xuống, đứng dậy nói: “Án được phá là chuyện tốt, nhưng chứng cứ vẫn phải được xá.c thực, cần phải được cân nhắc.
Giam giữ nạn nhân gần nửa tháng, kiểu gì ở nhà Quan Thượng Võ chả có dấu vết? Hung khí gây án đã tìm ra chưa? Quan Thượng Võ nghèo rớt mồng tơi, ông ta dùng công cụ gì để vứt xá.c? Chở một cái xá.c lên lưng chừng núi, ông ta không thể nào lại cõng nó trên lưng chứ? Dù cho có ra tòa, chỉ có lời khai cũng không đủ.
Tối nay đừng thư giãn nữa, cảm ơn ý tốt của Trương đội trưởng, tôi sẽ về bàn bạc với đồng nghiệp, xem có phải trở về Sở ngay trong đêm không.”
Thẩm Thư vẫy tay, đi ra ngoài trước khi Trương Thao Quang kịp mở miệng..
Tuyết nhỏ.
Đồn trú của tổ chuyên án vụ th.i th.ể nữ lò gạch, thôn Đại Oa.
Hai ngày liên tiếp đi tra hỏi, thu thập được rất nhiều manh mối, nhiều ý kiến khác nhau, có người nghi ngờ Mạch Dã, có người nói là do mấy tên vô lại trong thôn làm, cũng có người hùa theo lối tư duy của Sở Cảnh sát huyện, cho rằng người chăn dê Quan Thượng Võ là hung thủ.
Đa số manh mối đều không có giá trị thực tế, nhiều cái thậm chí nghe còn có vẻ là ý kiến chủ quan của người trong thôn.
Manh mối mà Lý Song Song cung cấp cho tôi là đáng chú trọng nhất, cũng khiến cho người ta khó lý giải nhất.
Chính tay tôi đã giám định cái xá.c trong lò gạch, màng trinh bên trong â.m đạ.o của nạn nhân đã bị rách từ lâu, hơn nữa không phải do bị thương khi vận động, mà do quan hệ tìn.h dụ.c.
Điều này không trùng khớp với cách nói Trương Phương đến lúc chế.t vẫn là gái còn trinh.
Dù cho có giống với suy đoán của một số người, rằng Trương Phương trong mười mấy ngày mất tích trước khi chế.t đã bị cưỡng hiế.p, thì những vết thương tạo thành phải còn mới, hoặc bị rách mới đúng.
Sau khi tôi và Thẩm Thư tiến hành phân tích lời khai của Lý Song Song, đã tổng kết ra mấy loại khả năng sau: Một là Lý Song Song đang nói dối, khả năng này rất thấp, bởi chúng tôi không nghĩ ra lý do mà Lý Song Song phải nói dối cảnh sát là gì, trừ phi bà ta hoặc người thân của bà ta tham gia vào việc sát hại Trương Phương, nên mới cố ý đánh lạc hướng cảnh sát; Hai là Trương Phương khi còn sống đã nói dối Lý Song Song, nếu như vậy, rất có thể trước khi kết hôn đã có một người tình bí ẩn, hoặc sau khi kết hôn vẫn qua lại thân mật, đương nhiên, ở cái thôn bé như lỗ mũi này, với phạm vi sinh hoạt của Trương Phương khi còn sống mà nói, loại khả năng này cũng rất thấp; Ba là th.i th.ể trong lò gạch không phải của Trương Phương, mặt người đó đã bị tổn hại nghiêm trọng, mà phần th@n dưới lại không bị tổn thương, rất khó để nói đó không phải là hành vi cố ý của con người, tạo ra cảnh tượng giả rằng Trương Phương đã chế.t, nhưng mà những đặc trưng th.i th.ể mà Trương Phàm đã chỉ ra, như vết bớt dưới ngực, vết sẹo ở xương bả vai, đều trùng khớp, tỉ lệ trùng hợp gần như bằng không; Khả năng thứ tư, nạn nhân quả thực không phải Trương Phương, Trương Phương vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh với Mạch Dã, sớm đã trốn đi nơi khác, Trương Phàm cố ý nhận sai nạn nhân, khiến cho Mạch Dã mất hết hy vọng, đồng thời giúp cho em gái mình thay hình đổi dạng từ đây, đón chào một cuộc sống mới, nhưng mà, nạn nhân là ai? Tại sao Trương Phàm lại có thể nói ra chính xá.c đặc trưng cơ thể của người đó?
......
Càng đi sâu phân tích, càng cảm thấy vụ án phức tạp, mạch suy nghĩ loạn cả lên, có thể vạch ra tận 10 khả năng.
Trong đó có vài cái khi phân tích thì thấy hoang đường hết sức, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn bất hợp lý.
Nếu lần theo từng mạch tư duy này để điều tra, e là đợi khi Đông qua Xuân đến, tuyết tan mây tạnh, chúng tôi cũng không rời khỏi được thôn Đại Oa.
Chính lúc tôi và Thẩm Thư cảm thấy vụ án trăm mối tơ chằng, không biết nên bắt đầu từ đâu thì Vu Ngân Bảo đạp cửa xông vào, thở gấp nói: “Sở Cảnh sát huyện Đại Oa đã bắt người chăn dê đi rồi, nói vụ án đã được phá, người chăn dê chính là hung thủ.”
Thẩm Thư mấy ngày nay bận đi công tác, ít tiếp xúc với người ở Sở huyện, với cả bị ngăn cách bởi lối tư duy làm án không thống nhất của hai bên, cũng không thể tiến hành trao đổi sâu.
Nghe Vu Ngân Bảo nói vậy, Thẩm Thư cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội đến tìm Đội trưởng Trương Thao Quang của Đội cảnh sát hình sự để tìm hiểu tình hình.
Trương Thao Quang nét mặt hồng hào, hẳn là cảm xúc đang dâng trào, thấy sự nhiệt tình khác thường của Thẩm Thư, sau khi mời ngồi lại rót trà, còn đưa thêm một điếu thuốc, nói: “Thẩm đội trưởng, tôi đang định đến chỗ anh để báo cáo, vụ án đã được phá rồi, người chăn dê Quan Thượng Võ đã nhận tội, người là do ông ta giế.t, đầu đuôi ngọn ngành, đều đã viết ra giấy, còn có cả chữ ký và dấu vân tay của ông ta.
Thứ chó má này, ra tay thật tàn độc, tình tiết vô cùng ác liệt, e là khó thoát khỏi án tử hình.”
Thẩm Thư xua tay từ chối điếu thuốc mà Trương Thao Quang mời, nhận lấy tờ khai của Quan Thượng Võ, tổng cộng hơn 5 trang, hơn nữa người dự thẩm, người ghi chép, thời gian, địa điểm và những văn kiện quan trọng, đều phù hợp quy phạm.
Nội dung ghi chép rõ ràng, ghi lại toàn bộ quá trình Quan Thượng Võ giam giữ, cưỡng hiế.p, giế.t hại, giấu xá.c, vứt xá.c và báo án, mạch lạc rõ ràng, người nào không biết chuyện mà nhìn vào bản ghi chép này, nhất định sẽ tin sái cổ.
Theo lời khai của Quan Thượng Võ, ông ta sớm đã thèm muốn vẻ đẹp của Trương Phương, chỉ tội chưa có cơ hội để tiếp cận.
Hôm đó chăn cừu trở về, thấy Trương Phương đang ở gần nhà ông ta, liền lại gần bắt chuyện.
Trương Phương không những không quan tâm, mà còn quắc mắc coi khinh.
Trong cơn tức giận, nhân lúc xung quanh không có người, Quan Thượng Võ đã cưỡng chế rồi bắt Trương Phương về nhà ông ta, sau khi thực hiện hành vi cưỡng hiế.p xong, ông ta đã nhốt cô ấy lại, trong 10 ngày tiếp theo nhiều lần hành hạ cô ấy, sau đó tin đồn ngày một lớn, Quan Thượng Võ lo sợ hành vi phạm tội của mình bị bại lộ, bèn nhẫn tâm siết cổ nạn nhân đến chế.t, nhân lúc trời khuya thanh vắng đã vứt th.i th.ể vào lò gạch.
Sáng sớm hôm sau, ông ta cố ý giả bộ trong lúc lên núi chăn dê phát hiện ra th.i th.ể rồi báo án, mục đích là để người khác không nghi ngờ mình.
Thẩm Thư đọc qua bản lời khai này, im lặng không nói gì.
Bản lời khai này từ đầu đến cuối, giống như một câu chuyện đã được sắp đặt từ trước, ngòi bút hoàn chỉnh, kết cấu hoàn thiện, chi tiết tường tận, khiến người đọc phải mãn nhãn, cứ cho là Quan Thượng Võ chủ động trình báo, thì những chi tiết bên trong cũng không thể sinh động đến vậy.
Đương nhiên, bản lời khai này cũng có rất nhiều lỗ hổng, lấy đại một ví dụ về lỗ hổng là đã có thể làm giảm tính chân thực của bản lời khai này rồi.
Người chăn dê Quan Thượng Võ thân hình gầy còm, chiều cao chưa đến 1m6, cân nặng mới có hơn 50kg, còn Trương Phương lại cao hơn ông ta những 5cm, ông ta làm cách nào để ngay lập tức khống chế Trương Phương mà không bị ai phát hiện, đồng thời lôi cô ấy về nhà mình? Quan Thượng Võ do cuộc sống nghèo khó, lôi thôi lếch thếch nên mới không lấy được vợ, làm sao có thể bắt nhốt Trương Phương suốt mười mấy ngày, lại còn giữ cho bộ quần áo duy nhất của cô ấy trông như mới? Trong lời khai, ông ta nói đã nhiều lần hành hạ Trương Phương, nhưng trên th.i th.ể Trương Phương ngoài vết thương ở cổ ra thì không có bất kì một vết thương ngoài nào khác, â.m đạ.o không có vết rách, không có tin.h dịc.h sót lại, những thứ đó giải thích thế nào đây? Quan Thượng Võ nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có một gian, ông ta dùng công cụ nào mới có thể đưa một th.i th.ể nặng hơn 50kg lên lưng chừng núi được chứ?
Bàn tay cầm lấy bản lời khai của Thẩm Thư bỗng khẽ run lên, không biết do tức giận hay đau lòng.
Lúc đó, tôi vẫn chưa đọc hiểu được tâm lý của cậu ta, mãi nhiều năm sau, chúng tôi đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu trắc trở và thử thách mới đủ để hình thành sự tín nhiệm, khi đã có thể bộc bạch với nhau những góc khuất nhu nhược nhất trong nội tâm, tôi mới hiểu được cậu ấy.
Thẩm Thư là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, cậu ấy chín chắn, vững vàng, nhìn xa trông rộng, có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng sâu thẳm bên trong cậu ấy, luôn có một nét ngô nghê, trong sáng của đứa trẻ, cậu ta luôn tin rằng bản tính của con người là lương thiện, khát vọng thế giới này là một đường thẳng, khát vọng mối quan hệ giữa người với người, người với thiên nhiên, người với xã hội trở nên đơn giản, trong sạch, trắng đen rõ ràng.
Cậu ta luôn mang trong mình thứ lý tưởng không thực tế ấy, năm lần bảy lượt vấp phải trắc trở trong cuộc sống hiện thực, nhiều lần bị ngã sứt đầu mẻ trán, cậu ta chỉ biết chôn dấu lý tưởng ấy vào một nơi thật sâu, cậu ta đã học được cách thỏa hiệp, học được cách buông bỏ, lấy nhu khắc cương.
Nhưng mà, mỗi lần gặp phải hiện tượng ghê tởm và thối nát trong xã hội, trái tim cậu ta vẫn đớn đau, vẫn sẽ khóc thương cho kẻ yếu, chỉ là, những giọt nước mắt ấy không chảy trên gương mặt.
Bản lời khai đủ để đưa Quan Thượng Võ vào chỗ chế.t, đủ để đưa Trương Thao Quang thăng quan tiến chức này, đang nằm trên tay Thẩm Thư.
Nhưng cậu ta không quá lo lắng, bởi cậu biết mình đủ sức để lật ngược thế cờ, điều khiến cậu ta cảm thấy tức giận và khó chịu, là thái độ làm án của Trương Thao Quang.
Một người, vì lợi ích của bản thân, nếu điều đó là cần thiết, sẽ không nương tay mà hủy hoại một sinh mệnh vô tội.
Đây không phải hiện tượng hiếm gặp, mà là sự phản ánh nhân tính một cách chân thực, lương tâm, đạo đức, dư luận xã hội, đều không thể ngăn cản được.
Thành phố Sở Nguyên có biết bao kẻ giống như Trương Thao Quang? Bên ngoài thành phố Sở Nguyên thì sao? Đứng trước hiện thực tàn khốc, chỉ một mình mình, thật nhỏ bé và bất lực.
Thế giới này, chưa từng được cứu vãn bởi anh hùng.
Thẩm Thư che dấu cảm xúc, hỏi: “Quan Thượng Võ hiện đang ở đâu?” Trương Thao Quang đáp: “Đã được đưa lên Sở huyện rồi, ông ta là tội phạm nguy hiểm, bắt buộc phải giam giữ cẩn mật.
Thẩm đội trưởng, tối nay rảnh, chúng ta đến quán rượu Phong Thu để thư giãn đi, ở trong thôn không có rượu mồi ngon, gà với vịt ở quán đó cũng được.
Kể ra vụ án này anh có công đầu, nếu không có sự chỉ đạo giám sát tận tình của lãnh đạo Sở thành phố, làm sao mà vụ án được phá nhanh đến vậy.”
Thẩm Thư đặt bản lời khai xuống, đứng dậy nói: “Án được phá là chuyện tốt, nhưng chứng cứ vẫn phải được xá.c thực, cần phải được cân nhắc.
Giam giữ nạn nhân gần nửa tháng, kiểu gì ở nhà Quan Thượng Võ chả có dấu vết? Hung khí gây án đã tìm ra chưa? Quan Thượng Võ nghèo rớt mồng tơi, ông ta dùng công cụ gì để vứt xá.c? Chở một cái xá.c lên lưng chừng núi, ông ta không thể nào lại cõng nó trên lưng chứ? Dù cho có ra tòa, chỉ có lời khai cũng không đủ.
Tối nay đừng thư giãn nữa, cảm ơn ý tốt của Trương đội trưởng, tôi sẽ về bàn bạc với đồng nghiệp, xem có phải trở về Sở ngay trong đêm không.”
Thẩm Thư vẫy tay, đi ra ngoài trước khi Trương Thao Quang kịp mở miệng..