Ngoại truyện
Mình yêu thêm một ngày anh nhé, vì em sắp làm vợ người ta rồi...!
Mỹ Đình một ngày mùa đông, từng dòng người vội vả bước nhanh như trốn cái lạnh hay cố gắng bắt kịp chuyến xe của mình. Nổi bật giữa dòng người là một chàng trai mặc chiếc áo vest đen, quấn chiếc khăn len to sụ mắt chăm chú nhìn vào cổng ra của bến chắc hẳn là đợi người rồi...
12 tiếng trước..
Điện thoại nó reo, là sdt quên thuộc được lưu trong danh bạ là "pé"
-alo pé, anh nghe đây.
-hư người ta lớn rồi pé gì mà pé. Đầu dây bên kia đáp
-hì e lớn đến đâu thì mãi là pé của anh thôi. Nó đáp.
-hâm, anh này em có chuyện muốn nói, hôm trước định nói mà a lại có việc. Giọng ngập ngừng từ bên kia
-a biết rồi, Nhung nói hết cho a nghe rồi, bao giờ hả em?
-mùng 8-9 a ạ, nhưng e có chuyện muốn a làm giúp em. đầu dây bên kia nghẹn ngào.
-uhm em nói đi chỉ cần a làm được a sẽ cố, coi như quà cưới cho pé. hì hì. Nó đáp
-Mình yêu nhau thêm một ngày anh nhé, vì e sắp làm vợ người ta rồi. Có tiếng nấc nhỏ từ đầu dây bên kia.
Nó im lặng, từng kỷ niệm ngày hai đứa yêu nhau như cuốn phim chạy qua mắt nó, cuốn phim buồn và đẫm nước mắt...
-anh đồng ý. Nó đáp
-hi hi, vậy thống nhất thế nha, sáng mai e từ trường xuống sớm, a đợi em ở Mỹ Đình nhé.
-uhm được, thôi e ngủ sớm đi mai là một ngày dài đấy. Nó nói
-dạ, ngố yêu ngủ ngon nhé.
Đợi em tắt máy, nó vội chạy vào phòng bới tung tủ quần áo của nó lên, may sao hôm trước về quê nó lại cầm cái áo vest với cái khăn ngày trước e đan tặng nó xuống, chứ không thì mai nó chỉ còn nước cởi truồng mà đi đón em. Rồi nó bỗng thừ người ra nhớ lại sinh nhật năm 19 tuổi của mình nó nhận được một món quà từ một người quen cũ, là một cuốn nhật ký của người con gái tên T. Nó đã khóc rất nhiều, giọt nước mắt hối hận muộn màng của một thằng con trai, nó muốn chạy ngay đến ôm lấy em mà đôi châm không thể nhấc nổi, rồi nó quyết tâm gạt nước mắt vì trên vai nó còn gánh nặng của gia đình. Thời gian lặng lẽ trôi, nhiều khi nó muốn làm lại từ đầu vs em nhưng những lỗi lầm trong quá khứ làm nó chẳng dám đối diện với em, chia tay nhau e vẫn ở phía sau nó, một lòng một dạ, còn nó tuy còn t.c vs em nhưng lại trăng hoa vs bao cô gái khác...
Trở về với hiện tại, em đang ngồi sau nó tay choàng ra trước ôm chặt như thể sợ nó chạy mất vậy.
-minh đi đâu bây giờ em. Nó hỏi
-tùy anh, pé chơi ở HN bao giờ đâu mà biết ạ. E đáp
-ơ hay nhề, đi phải có chỗ đến, ăn hến là phải có lá chanh. A đưa sang Tàu khựa nhá. Nó giả bộ gắt gỏng
-hihi cũng được ạ, it ra pé cũng dc ôm anh từ đây sang đấy.
-chịu e, vậy mình lên Bờ Hồ nhé.
Em dạ một tiếng nhỏ rồi gục đầu vào lưng nó. Nó đưa em vòng vi vuu qua những con đường chật chội của Hà Nội, lát sau hai đứa đã có mặt tại Bờ Hồ, gửi xe xong xuôi nó nắm tay em đi dạo một vòng. Nắng đã lên cao tô hồng thêm đôi má em, em như con chim nhỏ ríu rit bên nó, bất chợt một cơn gió ùa đến làm bờ vai em run lên nó vội vàng tháo chiếc khăn trên cổ xuống rồi quàng lên vai em.
-a vẫn giữ nó ah? e vuốt vuốt chiếc khăn rồi hỏi nhỏ.
-uhm tất cả những thứ của em a đều giữ, cả cái này nữa. Nó nói rồi tháo chiếc dây chuyền có hinh nửa trái tim ra đeo vào cổ tay phải, em cũng cười rồi vén tay trái lên lộ ra chiếc vòng tay cũng có nữa trái tim như của nó. Rồi chẳng ai bảo ai, nó và em mỗi người cầm một nữa trái tim ghép lại rồi nắm chặt tay nhau.
-ba năm rồi chúng mới được gần nhau anh nhỉ. E nhìn trái tim hoàn chỉnh rồi nói
-uhm hy vọng chúng sẽ không phải rời xa nhau nữa. Nói xong nó chợt nhận ra điều gì đó liền đưa mắt nhìn xa xăm.
Hai đứa đi một vòng quanh hồ rồi vào thăm đền Ngọc Sơn và trong suốt quãng đường đó hai trái tim chẳng rời nhau.
-thôi trưa rồi, mình đi ăn gì nha em. Nó nói
-dạ, đi ăn bánh kem anh nhá.
Nó không nói gì ga xe đi thẳng tới một quán bánh kem gần đó.
Quán bánh này khá to, trong tủ bày đầy các loại bánh sặc sỡ đủ màu sắc, e như trẻ con lạc vào.thế giới đồ chơi vậy, hết ngắm chỗ này rồi chạy chỗ kia. Nó nhớ ngày xưa em từng ước...
"sau này lớn lên pé sẽ xây một ngôi nhà bằng bánh kem, rồi sống trong đó ăn bao nhiêu tùy thích" lúc ấy nó cười rồi véo má em mắng yêu.
"thế để a học đầu bếp rồi làm cho pé nhé, nhưng thế pé thành lợn mất, xấu là a chạ yêu nữa hehe"
"hư, pé có bánh rồi chả cần a nữa" e lè lưỡi làm bộ lêu lêu
Nghĩ đến đây bất giác nó cười tủm tỉm...
-này, anh nghĩ gì mà thừ người ra đấy hử ông tướng. E đập tay vào lưng nó
-ah không có gì đâu, pé chọn được rồi hả? nó nói rồi nhìn vào cái bánh kem trong tay em.
-dạ, hai đứa mình chỉ cái này là đủ rồi. hihi
Em nói rồi kéo tay nó vào ngồi ở một bàn gần đó, hai đứa vừa ăn vừa trều đùa nhau như xưa, cô bé nhân viên còn khen hai đứa đẹp đôi mà đâu biết rằng...
Thực ra rv này mình viết dc 2/3 từ chiều, nãy lúc post stt là đã sắp xong, ai dè mình quờ quặng thế nào xóa hết nhẵn nên type lại nên cảm xúc chẳng còn như trước, những chuyện sau mình xin tóm tắt, có time mình sẽ viết hoàn chỉnh lại.
Sau khi ăn bánh hai đứa vòng qua xem phim ở trung tâm chiếu phim quốc gia rồi qua Hồ Tây chơi, có ghé chùa Trấn Quốc cầu bình An. 6h hai đứa mình về một nhà nghỉ ở bên bờ hồ Đống Đa (nhà nghỉ của anh chị họ mình) tắm giặt thay quần áo sau đó ra ngay lotteria Hoàng Cầu ăn gà rán. Mình sẽ chi tiết từ đoạn này.
8h tối, có lẽ là thời gian quá sớm để đi chơi ở Hà Nội, nhưng với nó thì đây là thời gian đẹp nhất vì có em ở bên cạnh. Đưa em vào quán cafe guitar quen thuộc của ông anh đồng hương em như một mặt trời bé nhỏ làm bừng sáng không gian nơi đây, nhạc bừng lên, ánh sáng của những ngọn pháo bông, em trong bộ váy trắng tinh khôi đang khoác tay nó đi vào, trong chẳng khác gì cô dâu và chú rể trong ngày cưới cả. Khách hàng trong quán vỗ tay rầm rộ, rồi cùng đồng thanh.. hôn đi, hôn đi...
Nó đứa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ giữa tràng pháo tay cổ vũ.
-a chuẩn bị hết ah? e nhìn nó bẽn lẽn
-hì ukm nhưng không có đoạn hôn này. Nó nháy mắt đầy ẩn ý rồ rời tay em bước lên sân khấu, nơi đã chuẩn bị sẵn cây guitar cho nó.
-gửi em cô gái bé nhỏ của anh, lời bài hát sau cũng là lời con tim a gửi đến em, mong em sẽ luôn hạnh phúc trên con đường phía trước. Anh yêu em!
Rồi nó cầm cây đàn dạo một nhịp sau đó chậm rãi cất lời.
.. Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai... mà lòng anh cứ đau thắt lại.
.
... Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi... tựa vào vai a đi em sẽ thấy bình yên. Đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trước thế gian này, bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo.....
Không khí trong quán lắng xuống, từng cánh tay đung đưa theo nhịp nhạc, nhìn qua em thấy em đang cười mà mắt đẫm lệ bất giác một giọt nước mắt cũng vô thức lăn trên má nó.
Bài hát kết thúc, mọi người trong quán đứng cả dậy vỗ tay hưởng ứng, vài cô gái còn nhanh tay rút bông hoa trên bàn chạy lên tặng nó, nó vui vẻ nhận lấy rồi tiến tới trao cho em.
Trời Hà Nội về đêm khá lạnh, nó đi chầm chậm như cố níu thêm thời gian ở bên em, vì nó biết chỉ mai thôi là nó mất em mãi mãi.
-cảm ơn ck vì tối này nhé. E thay đổi cách xưng hô rồi ôm chặt nó.
-hì tất cả vì vợ mà, tại tgian hơi gấp k sẽ hoành tráng hơn.
-dạ. Em
Về tới phòng nó với em quấn lấy nhau trong hạnh phúc, nhưng nó cố kiềm chế nên tất cả chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào, em gối đầu lên tay bắt nó hát cho e nghe lại từng bài ngày xưa nó đã từng hát như My love, Take me to your heart.... rồi nhịp nhịp theo nho nhỏ.
Lát sau em ngủ quên, nhìn em như con mèo bé nhỏ đang nép vào ngực nó trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Nó hôn nhẹ lên trán em rồi chim vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon mà lâu lắm rồi nó mới có được...
Tỉnh dậy khi ánh nắng len lỏi vào phòng và tiếng xe cộ ầm.ĩ dưới đường, nó ngó qua bên cạnh mà chẳng thấy em đâu cả chỉ thấy trên bàn có đặt một cuốn sổ, một cái thiệp mời, một cái khăn và cả hai chiếc vòng. Nó run run lật cuốn sổ đến trang mà em đã đặt cây bút lại...
Ngày... tháng.... năm
Hôm nay mình có một ngày hạnh phúc bên anh, dẫu chỉ yêu nhau thêm một ngày nhưng với mình là quá đủ, anh làm cho mình hạnh phúc, anh tạo cho mình bất ngờ...
Gửi anh đồ ngốc của em, từ hôm nay em sẽ cố quên anh, sẽ để anh vào một góc trái tim như một ký ức đẹp nên a cũng vậy nhé, hãy quên em đi tìm cho mình một hạnh phúc mới, thời gian ở bên anh em rất vui và hạnh phúc. Hai nửa trái tim hay cứ để nó bên nhau mãi mãi anh nhé, đám cưới của em nếu anh không bận thì đến chung vui với em, cuốn nhật ký này e tặng anh rồi mong anh sẽ giữ nó, trang cuối cùng là dành cho anh đó.
Em yêu anh!
Nó mỉm cười, lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên my lật trang cuối cùng đặt bút nắn nót từng chữ...
Anh yêu em!
Mình yêu thêm một ngày anh nhé, vì em sắp làm vợ người ta rồi...!
Mỹ Đình một ngày mùa đông, từng dòng người vội vả bước nhanh như trốn cái lạnh hay cố gắng bắt kịp chuyến xe của mình. Nổi bật giữa dòng người là một chàng trai mặc chiếc áo vest đen, quấn chiếc khăn len to sụ mắt chăm chú nhìn vào cổng ra của bến chắc hẳn là đợi người rồi...
12 tiếng trước..
Điện thoại nó reo, là sdt quên thuộc được lưu trong danh bạ là "pé"
-alo pé, anh nghe đây.
-hư người ta lớn rồi pé gì mà pé. Đầu dây bên kia đáp
-hì e lớn đến đâu thì mãi là pé của anh thôi. Nó đáp.
-hâm, anh này em có chuyện muốn nói, hôm trước định nói mà a lại có việc. Giọng ngập ngừng từ bên kia
-a biết rồi, Nhung nói hết cho a nghe rồi, bao giờ hả em?
-mùng 8-9 a ạ, nhưng e có chuyện muốn a làm giúp em. đầu dây bên kia nghẹn ngào.
-uhm em nói đi chỉ cần a làm được a sẽ cố, coi như quà cưới cho pé. hì hì. Nó đáp
-Mình yêu nhau thêm một ngày anh nhé, vì e sắp làm vợ người ta rồi. Có tiếng nấc nhỏ từ đầu dây bên kia.
Nó im lặng, từng kỷ niệm ngày hai đứa yêu nhau như cuốn phim chạy qua mắt nó, cuốn phim buồn và đẫm nước mắt...
-anh đồng ý. Nó đáp
-hi hi, vậy thống nhất thế nha, sáng mai e từ trường xuống sớm, a đợi em ở Mỹ Đình nhé.
-uhm được, thôi e ngủ sớm đi mai là một ngày dài đấy. Nó nói
-dạ, ngố yêu ngủ ngon nhé.
Đợi em tắt máy, nó vội chạy vào phòng bới tung tủ quần áo của nó lên, may sao hôm trước về quê nó lại cầm cái áo vest với cái khăn ngày trước e đan tặng nó xuống, chứ không thì mai nó chỉ còn nước cởi truồng mà đi đón em. Rồi nó bỗng thừ người ra nhớ lại sinh nhật năm 19 tuổi của mình nó nhận được một món quà từ một người quen cũ, là một cuốn nhật ký của người con gái tên T. Nó đã khóc rất nhiều, giọt nước mắt hối hận muộn màng của một thằng con trai, nó muốn chạy ngay đến ôm lấy em mà đôi châm không thể nhấc nổi, rồi nó quyết tâm gạt nước mắt vì trên vai nó còn gánh nặng của gia đình. Thời gian lặng lẽ trôi, nhiều khi nó muốn làm lại từ đầu vs em nhưng những lỗi lầm trong quá khứ làm nó chẳng dám đối diện với em, chia tay nhau e vẫn ở phía sau nó, một lòng một dạ, còn nó tuy còn t.c vs em nhưng lại trăng hoa vs bao cô gái khác...
Trở về với hiện tại, em đang ngồi sau nó tay choàng ra trước ôm chặt như thể sợ nó chạy mất vậy.
-minh đi đâu bây giờ em. Nó hỏi
-tùy anh, pé chơi ở HN bao giờ đâu mà biết ạ. E đáp
-ơ hay nhề, đi phải có chỗ đến, ăn hến là phải có lá chanh. A đưa sang Tàu khựa nhá. Nó giả bộ gắt gỏng
-hihi cũng được ạ, it ra pé cũng dc ôm anh từ đây sang đấy.
-chịu e, vậy mình lên Bờ Hồ nhé.
Em dạ một tiếng nhỏ rồi gục đầu vào lưng nó. Nó đưa em vòng vi vuu qua những con đường chật chội của Hà Nội, lát sau hai đứa đã có mặt tại Bờ Hồ, gửi xe xong xuôi nó nắm tay em đi dạo một vòng. Nắng đã lên cao tô hồng thêm đôi má em, em như con chim nhỏ ríu rit bên nó, bất chợt một cơn gió ùa đến làm bờ vai em run lên nó vội vàng tháo chiếc khăn trên cổ xuống rồi quàng lên vai em.
-a vẫn giữ nó ah? e vuốt vuốt chiếc khăn rồi hỏi nhỏ.
-uhm tất cả những thứ của em a đều giữ, cả cái này nữa. Nó nói rồi tháo chiếc dây chuyền có hinh nửa trái tim ra đeo vào cổ tay phải, em cũng cười rồi vén tay trái lên lộ ra chiếc vòng tay cũng có nữa trái tim như của nó. Rồi chẳng ai bảo ai, nó và em mỗi người cầm một nữa trái tim ghép lại rồi nắm chặt tay nhau.
-ba năm rồi chúng mới được gần nhau anh nhỉ. E nhìn trái tim hoàn chỉnh rồi nói
-uhm hy vọng chúng sẽ không phải rời xa nhau nữa. Nói xong nó chợt nhận ra điều gì đó liền đưa mắt nhìn xa xăm.
Hai đứa đi một vòng quanh hồ rồi vào thăm đền Ngọc Sơn và trong suốt quãng đường đó hai trái tim chẳng rời nhau.
-thôi trưa rồi, mình đi ăn gì nha em. Nó nói
-dạ, đi ăn bánh kem anh nhá.
Nó không nói gì ga xe đi thẳng tới một quán bánh kem gần đó.
Quán bánh này khá to, trong tủ bày đầy các loại bánh sặc sỡ đủ màu sắc, e như trẻ con lạc vào.thế giới đồ chơi vậy, hết ngắm chỗ này rồi chạy chỗ kia. Nó nhớ ngày xưa em từng ước...
"sau này lớn lên pé sẽ xây một ngôi nhà bằng bánh kem, rồi sống trong đó ăn bao nhiêu tùy thích" lúc ấy nó cười rồi véo má em mắng yêu.
"thế để a học đầu bếp rồi làm cho pé nhé, nhưng thế pé thành lợn mất, xấu là a chạ yêu nữa hehe"
"hư, pé có bánh rồi chả cần a nữa" e lè lưỡi làm bộ lêu lêu
Nghĩ đến đây bất giác nó cười tủm tỉm...
-này, anh nghĩ gì mà thừ người ra đấy hử ông tướng. E đập tay vào lưng nó
-ah không có gì đâu, pé chọn được rồi hả? nó nói rồi nhìn vào cái bánh kem trong tay em.
-dạ, hai đứa mình chỉ cái này là đủ rồi. hihi
Em nói rồi kéo tay nó vào ngồi ở một bàn gần đó, hai đứa vừa ăn vừa trều đùa nhau như xưa, cô bé nhân viên còn khen hai đứa đẹp đôi mà đâu biết rằng...
Thực ra rv này mình viết dc 2/3 từ chiều, nãy lúc post stt là đã sắp xong, ai dè mình quờ quặng thế nào xóa hết nhẵn nên type lại nên cảm xúc chẳng còn như trước, những chuyện sau mình xin tóm tắt, có time mình sẽ viết hoàn chỉnh lại.
Sau khi ăn bánh hai đứa vòng qua xem phim ở trung tâm chiếu phim quốc gia rồi qua Hồ Tây chơi, có ghé chùa Trấn Quốc cầu bình An. 6h hai đứa mình về một nhà nghỉ ở bên bờ hồ Đống Đa (nhà nghỉ của anh chị họ mình) tắm giặt thay quần áo sau đó ra ngay lotteria Hoàng Cầu ăn gà rán. Mình sẽ chi tiết từ đoạn này.
8h tối, có lẽ là thời gian quá sớm để đi chơi ở Hà Nội, nhưng với nó thì đây là thời gian đẹp nhất vì có em ở bên cạnh. Đưa em vào quán cafe guitar quen thuộc của ông anh đồng hương em như một mặt trời bé nhỏ làm bừng sáng không gian nơi đây, nhạc bừng lên, ánh sáng của những ngọn pháo bông, em trong bộ váy trắng tinh khôi đang khoác tay nó đi vào, trong chẳng khác gì cô dâu và chú rể trong ngày cưới cả. Khách hàng trong quán vỗ tay rầm rộ, rồi cùng đồng thanh.. hôn đi, hôn đi...
Nó đứa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ giữa tràng pháo tay cổ vũ.
-a chuẩn bị hết ah? e nhìn nó bẽn lẽn
-hì ukm nhưng không có đoạn hôn này. Nó nháy mắt đầy ẩn ý rồ rời tay em bước lên sân khấu, nơi đã chuẩn bị sẵn cây guitar cho nó.
-gửi em cô gái bé nhỏ của anh, lời bài hát sau cũng là lời con tim a gửi đến em, mong em sẽ luôn hạnh phúc trên con đường phía trước. Anh yêu em!
Rồi nó cầm cây đàn dạo một nhịp sau đó chậm rãi cất lời.
.. Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai... mà lòng anh cứ đau thắt lại.
.
... Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi... tựa vào vai a đi em sẽ thấy bình yên. Đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trước thế gian này, bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo.....
Không khí trong quán lắng xuống, từng cánh tay đung đưa theo nhịp nhạc, nhìn qua em thấy em đang cười mà mắt đẫm lệ bất giác một giọt nước mắt cũng vô thức lăn trên má nó.
Bài hát kết thúc, mọi người trong quán đứng cả dậy vỗ tay hưởng ứng, vài cô gái còn nhanh tay rút bông hoa trên bàn chạy lên tặng nó, nó vui vẻ nhận lấy rồi tiến tới trao cho em.
Trời Hà Nội về đêm khá lạnh, nó đi chầm chậm như cố níu thêm thời gian ở bên em, vì nó biết chỉ mai thôi là nó mất em mãi mãi.
-cảm ơn ck vì tối này nhé. E thay đổi cách xưng hô rồi ôm chặt nó.
-hì tất cả vì vợ mà, tại tgian hơi gấp k sẽ hoành tráng hơn.
-dạ. Em
Về tới phòng nó với em quấn lấy nhau trong hạnh phúc, nhưng nó cố kiềm chế nên tất cả chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào, em gối đầu lên tay bắt nó hát cho e nghe lại từng bài ngày xưa nó đã từng hát như My love, Take me to your heart.... rồi nhịp nhịp theo nho nhỏ.
Lát sau em ngủ quên, nhìn em như con mèo bé nhỏ đang nép vào ngực nó trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Nó hôn nhẹ lên trán em rồi chim vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon mà lâu lắm rồi nó mới có được...
Tỉnh dậy khi ánh nắng len lỏi vào phòng và tiếng xe cộ ầm.ĩ dưới đường, nó ngó qua bên cạnh mà chẳng thấy em đâu cả chỉ thấy trên bàn có đặt một cuốn sổ, một cái thiệp mời, một cái khăn và cả hai chiếc vòng. Nó run run lật cuốn sổ đến trang mà em đã đặt cây bút lại...
Ngày... tháng.... năm
Hôm nay mình có một ngày hạnh phúc bên anh, dẫu chỉ yêu nhau thêm một ngày nhưng với mình là quá đủ, anh làm cho mình hạnh phúc, anh tạo cho mình bất ngờ...
Gửi anh đồ ngốc của em, từ hôm nay em sẽ cố quên anh, sẽ để anh vào một góc trái tim như một ký ức đẹp nên a cũng vậy nhé, hãy quên em đi tìm cho mình một hạnh phúc mới, thời gian ở bên anh em rất vui và hạnh phúc. Hai nửa trái tim hay cứ để nó bên nhau mãi mãi anh nhé, đám cưới của em nếu anh không bận thì đến chung vui với em, cuốn nhật ký này e tặng anh rồi mong anh sẽ giữ nó, trang cuối cùng là dành cho anh đó.
Em yêu anh!
Nó mỉm cười, lấy tay gạt đi giọt nước mắt trên my lật trang cuối cùng đặt bút nắn nót từng chữ...
Anh yêu em!