Chương 26
  

Chương 27
  

Chương 28
  

Chương 29
  
Chương 30
Trần Đại Dũng phản ứng trì độn không biết sống chết, vẫn phản bác nói : “Ngươi không phải mẹ ta.... ......A ! Ngươi làm gì ! Cứu mạng !”
Chỉ thấy Thư Nhan không khách khí rút ra đại đao trên vách tường, xoay người hướng Trần Đại Dũng chém tới.... ...
“Ngươi, ngươi.... .......Bỏ đao xuống !” Trần Đại Dũng thân thể hơi nghiêng, tránh thoát đao phong hướng ngực, một tay bắt được sống dao, một tay nắm vào chuôi đao Thư Nhan cầm trên tay.
Thư Nhan mặt cười trầm xuống, “Không bỏ !”
“Ngươi.... .....Nếu không buông ra, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí !” Ngươi ta là nữ tử, hắn luôn luôn nhường nhịn. Bất quá, nàng là yêu quái ! Đúng vậy, nàng rõ ràng là yêu quái ! Hắn vì sao phải nhường nàng !
Nghĩ đến đây, tay dùng sức, hét lớn một tiếng, đoạt lấy đao trên tay Thư Nhan, trái lại Thư Nhan căn bản là không dùng lực, hắn một đoạt, nàng liền buông lỏng tay ! Trần Đại Dũng sử dụng nhiều lực, nhất thời không khống chế được, lúc đoạt lại đao, đồng thời ngã xuống dường ! Thật may là, hắn mặc dù thân hình to lớn, nhưng linh hoạt, bả vai chạm đất, tại chỗ lăn mình trên mặt đất đứng lên.
Hắn đứng đậy chuyện thứ nhất chính là đối với Thư Nhan thét lên : “Ngươi.... ......Ngươi lừa gạt !”
Thư Nhan vẻ mặt lâm vào trầm tư, cũng không có để ý đến hắn, hồi lâu, ngẩng đầu lên, trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Sau đó kìm nén bực bội, thật giống như nghĩ tới cái gì, đối với hắn nói : “Ngươi tới đây !”
Trần Đại Dũng giơ đao trước ngực, “Ta không.... ......” A a, hắn lại không nhúc nhích được !
Thư Nhan mặt trầm tĩnh đi tới trước hắn, bỗng dưng hàn quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay thành móng vuốt, móng tay cư nhiên ở trong nháy mắt dài ra nửa tấc, lửa đỏ sắc bén như dao, Trần Đại Dũng còn chưa kịp kêu lên, móng vuốt đã đâm vào khối bớt màu đỏ trước ngực !
“A.... .......” Một tiếng hét thảm, cũng là từ trong miệng Thư Nhan phát ra ! Che ngực, cúi người xuống, trời ạ ! Thật là đau, đau chết nàng ! Qua hồi lâu, chờ cơn đau ngừng lại, nàng mới ngẩng đầu lên, giật mình nhìn vẻ mặt chất phác hiền lành của Trần Đại Dũng, vẻ mặt phức tạp khó dò.
Là hắn, quả nhiên là hắn ! Không trách được lúc còn nhỏ, hắn dễ dàng xông vào kết giới nàng bày ra ! Thì ra hết thảy đều có đáp án, hắn chính là người mệnh định của nàng.
Chẳng qua là, nhìn hắn xem, đầu heo, ai !
“Ngươi bây giờ có thể cử động, tìm bộ y phục mặc vào đi ! Còn vết thương của ngươi tuy đã tốt, nhưng ngàn vạn lần không để cho ngươi khác nhìn ra, an tâm ở trên giường nằm úp mấy ngày, mấy ngày nữa, ta trở lại thăm ngươi !” Nói xong hướng cửa đi tới.
Chỉ thấy Thư Nhan không khách khí rút ra đại đao trên vách tường, xoay người hướng Trần Đại Dũng chém tới.... ...
“Ngươi, ngươi.... .......Bỏ đao xuống !” Trần Đại Dũng thân thể hơi nghiêng, tránh thoát đao phong hướng ngực, một tay bắt được sống dao, một tay nắm vào chuôi đao Thư Nhan cầm trên tay.
Thư Nhan mặt cười trầm xuống, “Không bỏ !”
“Ngươi.... .....Nếu không buông ra, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí !” Ngươi ta là nữ tử, hắn luôn luôn nhường nhịn. Bất quá, nàng là yêu quái ! Đúng vậy, nàng rõ ràng là yêu quái ! Hắn vì sao phải nhường nàng !
Nghĩ đến đây, tay dùng sức, hét lớn một tiếng, đoạt lấy đao trên tay Thư Nhan, trái lại Thư Nhan căn bản là không dùng lực, hắn một đoạt, nàng liền buông lỏng tay ! Trần Đại Dũng sử dụng nhiều lực, nhất thời không khống chế được, lúc đoạt lại đao, đồng thời ngã xuống dường ! Thật may là, hắn mặc dù thân hình to lớn, nhưng linh hoạt, bả vai chạm đất, tại chỗ lăn mình trên mặt đất đứng lên.
Hắn đứng đậy chuyện thứ nhất chính là đối với Thư Nhan thét lên : “Ngươi.... ......Ngươi lừa gạt !”
Thư Nhan vẻ mặt lâm vào trầm tư, cũng không có để ý đến hắn, hồi lâu, ngẩng đầu lên, trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Sau đó kìm nén bực bội, thật giống như nghĩ tới cái gì, đối với hắn nói : “Ngươi tới đây !”
Trần Đại Dũng giơ đao trước ngực, “Ta không.... ......” A a, hắn lại không nhúc nhích được !
Thư Nhan mặt trầm tĩnh đi tới trước hắn, bỗng dưng hàn quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay thành móng vuốt, móng tay cư nhiên ở trong nháy mắt dài ra nửa tấc, lửa đỏ sắc bén như dao, Trần Đại Dũng còn chưa kịp kêu lên, móng vuốt đã đâm vào khối bớt màu đỏ trước ngực !
“A.... .......” Một tiếng hét thảm, cũng là từ trong miệng Thư Nhan phát ra ! Che ngực, cúi người xuống, trời ạ ! Thật là đau, đau chết nàng ! Qua hồi lâu, chờ cơn đau ngừng lại, nàng mới ngẩng đầu lên, giật mình nhìn vẻ mặt chất phác hiền lành của Trần Đại Dũng, vẻ mặt phức tạp khó dò.
Là hắn, quả nhiên là hắn ! Không trách được lúc còn nhỏ, hắn dễ dàng xông vào kết giới nàng bày ra ! Thì ra hết thảy đều có đáp án, hắn chính là người mệnh định của nàng.
Chẳng qua là, nhìn hắn xem, đầu heo, ai !
“Ngươi bây giờ có thể cử động, tìm bộ y phục mặc vào đi ! Còn vết thương của ngươi tuy đã tốt, nhưng ngàn vạn lần không để cho ngươi khác nhìn ra, an tâm ở trên giường nằm úp mấy ngày, mấy ngày nữa, ta trở lại thăm ngươi !” Nói xong hướng cửa đi tới.
  

Chương 27
“Chờ, chờ một chút, ta.... ........có chuyện muốn hỏi ngươi !”
“Chuyện gì ?” Thư Nhan quay đầu.
“Chính là.... ........Ta.... .........Ta.... .........” Trần Đại Dũng đỏ mặt, câu nói kia như thế nào cũng không hỏi ra miệng được, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Thư Nhan cau mày, “Một đại nam nhân, có cái gì thẹn thùng ngượng ngùng, nói mau ! Ngươi không phải nói sau khi lớn lên sẽ làm nam tử hán, đại anh hùng à ?”
“Ta đương nhiên là nam tử hán !” Theo bản năng ưỡn ngực một cái, hắn lớn tiếng nói, “Ta chỉ là hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng là tướng quân bà nương, hay là ta bà nương a ?” Một hơi nói xong, liền vẫn đỏ mặt thở hổn hển, ánh mắt còn lại nhìn nàng.
Thư Nhan tâm loạn nhịp một cái, lập tức liền “xì” cười nói : “Ngốc tử, ngươi không phải là ghen tị đi !”
“Ai ghen tị, ta không thích ngươi !”
“Nga ! Thật sự không thích !” Thư Nhan yêu mị cười, hơi hơi ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt nôn nóng trốn tránh của Trần Đại Dũng đối diện, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm kiều mị có thể mê hoặc thần trí con người, “Thật sự không vui sao ?”
“Ngươi, ngươi.... .......” Trần Đại Dũng cả người lui về sau, hai tay sợ sệt đặt ở sau lưng, chính là ngẩng lên cái cổ hồng hồng biện giải nói : “Ngươi là yêu quái ! Tướng quân kia một ngày phát hiện chân tướng sẽ giết ngươi ! Ta, ta.... ......chính là không hy vọng ngươi gặp nguy hiểm !”
Thư Nhan nhìn hắn, trừng mắt nhìn, cuối cùng nhẹ thở dài một cái không thể nghe thấy, thật sự là ngốc tử ! Không hiểu phong tình ngốc tử !
“Ta là hồ ly tinh ! Nếu muốn bình yên sinh hoạt tại nhân giới, tự nhiên cần tìm một nam tử dựa vào !”
“Dựa vào ? Ta đây.... ....”
“Ngươi liên tiếp bị quân côn, đó là quân côn của ai ! Ta không cần người ngốc như vậy làm tướng công đâu !”
“Đây chẳng qua là ta.... ......Ta.... ......” Ta cũng không muốn a !
Thư Nhan tức giận hừ hắn một tiếng, xoay người muốn đi, lại nghe thấy Trần Đại Dũng đột nhiên nói : “Ngươi cũng là hồ ly tinh, kia là muốn hại tướng quân !” Lúc hắn ở quê đã nghe, hồ ly tinh là hút máu người ! Không quá nửa năm, người bị hồ ly tinh đeo bám đều dầu hết đèn tắt mà chết.
Thư Nhan mặt nhăn mày nhíu, “Ai nói cho ngươi hồ ly tinh đều là hại người !”
“Vốn.... .......Vốn là là !” Này lão nhân đều là nói như vậy, “Ngươi không cần làm tướng quân phu nhân, trở về núi đi !”
Thư Nhan nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu không có thanh âm, cuối cùng hung hăng trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Lần này không dừng lại, mở cửa đi ra ngoài.
“Chuyện gì ?” Thư Nhan quay đầu.
“Chính là.... ........Ta.... .........Ta.... .........” Trần Đại Dũng đỏ mặt, câu nói kia như thế nào cũng không hỏi ra miệng được, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Thư Nhan cau mày, “Một đại nam nhân, có cái gì thẹn thùng ngượng ngùng, nói mau ! Ngươi không phải nói sau khi lớn lên sẽ làm nam tử hán, đại anh hùng à ?”
“Ta đương nhiên là nam tử hán !” Theo bản năng ưỡn ngực một cái, hắn lớn tiếng nói, “Ta chỉ là hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng là tướng quân bà nương, hay là ta bà nương a ?” Một hơi nói xong, liền vẫn đỏ mặt thở hổn hển, ánh mắt còn lại nhìn nàng.
Thư Nhan tâm loạn nhịp một cái, lập tức liền “xì” cười nói : “Ngốc tử, ngươi không phải là ghen tị đi !”
“Ai ghen tị, ta không thích ngươi !”
“Nga ! Thật sự không thích !” Thư Nhan yêu mị cười, hơi hơi ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt nôn nóng trốn tránh của Trần Đại Dũng đối diện, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm kiều mị có thể mê hoặc thần trí con người, “Thật sự không vui sao ?”
“Ngươi, ngươi.... .......” Trần Đại Dũng cả người lui về sau, hai tay sợ sệt đặt ở sau lưng, chính là ngẩng lên cái cổ hồng hồng biện giải nói : “Ngươi là yêu quái ! Tướng quân kia một ngày phát hiện chân tướng sẽ giết ngươi ! Ta, ta.... ......chính là không hy vọng ngươi gặp nguy hiểm !”
Thư Nhan nhìn hắn, trừng mắt nhìn, cuối cùng nhẹ thở dài một cái không thể nghe thấy, thật sự là ngốc tử ! Không hiểu phong tình ngốc tử !
“Ta là hồ ly tinh ! Nếu muốn bình yên sinh hoạt tại nhân giới, tự nhiên cần tìm một nam tử dựa vào !”
“Dựa vào ? Ta đây.... ....”
“Ngươi liên tiếp bị quân côn, đó là quân côn của ai ! Ta không cần người ngốc như vậy làm tướng công đâu !”
“Đây chẳng qua là ta.... ......Ta.... ......” Ta cũng không muốn a !
Thư Nhan tức giận hừ hắn một tiếng, xoay người muốn đi, lại nghe thấy Trần Đại Dũng đột nhiên nói : “Ngươi cũng là hồ ly tinh, kia là muốn hại tướng quân !” Lúc hắn ở quê đã nghe, hồ ly tinh là hút máu người ! Không quá nửa năm, người bị hồ ly tinh đeo bám đều dầu hết đèn tắt mà chết.
Thư Nhan mặt nhăn mày nhíu, “Ai nói cho ngươi hồ ly tinh đều là hại người !”
“Vốn.... .......Vốn là là !” Này lão nhân đều là nói như vậy, “Ngươi không cần làm tướng quân phu nhân, trở về núi đi !”
Thư Nhan nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu không có thanh âm, cuối cùng hung hăng trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Lần này không dừng lại, mở cửa đi ra ngoài.
  

Chương 28
“Này ! Ta.... .........” Trần Đại Dũng đang muốn ra đuổi theo, nhớ tới chính mình trên người không có mặc quần áo, liền lại quay trở về, đến khi hắn thay xong quần áo đi ra cửa, Thư Nhan đã sớm không bóng dáng ! Hắn chán nản ngồi ở cửa phòng, buồn rầu ôm đầu.
Làm sao bây giờ ? Nàng nhất định là vì hại tướng quân mới ở lại trong phủ ! Nàng là hồ ly tinh nha ! Nhưng là nếu đem chuyện nàng là yêu quái nói cho tướng quân, nàng liền gặp nguy hiểm, tướng quân nhất định sẽ sai đạo sĩ thu nàng.
Hắn không thể để cho tướng quân gặp nguy hiểm, cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng nàng có khi.... .........có chút.... ........Trần Đại Dũng trong đầu nghĩ đến cái gì, hai má đúng lúc hồng toàn bộ.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? A, đạo sĩ ! Có.... ...... ......Hắn vui mừng ngẩng đầu, “Di ! Hoắc đại ca ! Ngươi khi nào thì chở về ?”
Hoắc Đồng không có lên tiếng, trong mắt toát ra kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với nước mắt thông cảm.
Tiểu tử này ! Tiểu tử này ! Thế nhưng thực sự cùng tưởng quân phu nhân có quan hệ ! Hắn vừa mới trở về, trùng hợp nhìn thấy phu nhân từ phòng Trần Đại Dũng đi ra ! Thiên lão gia a, đẹp như thế thiên tiên hạ phàm, người như vậy xa không thể leo tới, tiểu tử này, lại có diễm phúc như thế.
Nhưng là cùng tướng quân đoạt nữ nhân, chỉ sợ Trần Đại Dũng mạng nhỏ sắp mất, mà kia hai mươi quân côn —— di, hắn đột nhiên chú ý tới Trần Đại Dũng ngồi ở trên bậc cửa !
“Trần Đại Dũng ! Mông ngươi không đau sao ?”
“A.... ........” Nguy rồi !
Một ngày kia, thời tiết nắng ráo, tướng quân công vụ mang theo, không ở trong phủ, Thư Nhan sai người ở phía sau hoa viên trong lương đình bày biện một ít nước trà điểm tâm, lại chuẩn bị bàn cờ, lúc này mới kêu hạ nhân đi mời Lô Phong.
Lô Phong biết được Thư Nhan mời, phi thường vui mừng, vui vẻ tiến đến.
Đến quá trưa, hai người ở trong lương đình chơi cờ phẩm trà, cũng là dương dương tự đắc, hạ nhân đều bị mắng thối lui trăm bước ở ngoài chờ đợi, hai người ở trong đình nói những gì, tất nhiên là không người nào biết.
Nhưng là Thư Nhan liên tục thẹn thùng nhìn Lô Phong, thỉnh thoảng đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Phong Nhi là đang giễu cợt ta !”
“Trời đấy chứng giám, những lời của Phong Nhi xuất phát từ chân tâm ! Di nương trong lòng Phong Nhi giống như Hằng Nga đêm trăng, xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể sánh bằng !”
Thư Nhan thẹn thùng cúi đầu xuống, đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói : “Đáng tiếc, ta và ngươi hữu duyên vô phận !” Thanh âm nhỏ như muỗi bay, lại hoàn toàn có thể làm Lô Phong nghe được rành mạch.
Lô Phong một hồi kích động, hai đấm nắm chặt, nguyên lai mỹ nhân quả nhiên đối với hắn có tình ! Vốn định tiến lên cầm tay Thư Nhan, nhưng mà đằng xa có không ít hạ nhân, không dám lỗ mãng, dì sao đây cũng là phủ đệ của phụ thân.
Làm sao bây giờ ? Nàng nhất định là vì hại tướng quân mới ở lại trong phủ ! Nàng là hồ ly tinh nha ! Nhưng là nếu đem chuyện nàng là yêu quái nói cho tướng quân, nàng liền gặp nguy hiểm, tướng quân nhất định sẽ sai đạo sĩ thu nàng.
Hắn không thể để cho tướng quân gặp nguy hiểm, cũng không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tuy rằng nàng có khi.... .........có chút.... ........Trần Đại Dũng trong đầu nghĩ đến cái gì, hai má đúng lúc hồng toàn bộ.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? A, đạo sĩ ! Có.... ...... ......Hắn vui mừng ngẩng đầu, “Di ! Hoắc đại ca ! Ngươi khi nào thì chở về ?”
Hoắc Đồng không có lên tiếng, trong mắt toát ra kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với nước mắt thông cảm.
Tiểu tử này ! Tiểu tử này ! Thế nhưng thực sự cùng tưởng quân phu nhân có quan hệ ! Hắn vừa mới trở về, trùng hợp nhìn thấy phu nhân từ phòng Trần Đại Dũng đi ra ! Thiên lão gia a, đẹp như thế thiên tiên hạ phàm, người như vậy xa không thể leo tới, tiểu tử này, lại có diễm phúc như thế.
Nhưng là cùng tướng quân đoạt nữ nhân, chỉ sợ Trần Đại Dũng mạng nhỏ sắp mất, mà kia hai mươi quân côn —— di, hắn đột nhiên chú ý tới Trần Đại Dũng ngồi ở trên bậc cửa !
“Trần Đại Dũng ! Mông ngươi không đau sao ?”
“A.... ........” Nguy rồi !
Một ngày kia, thời tiết nắng ráo, tướng quân công vụ mang theo, không ở trong phủ, Thư Nhan sai người ở phía sau hoa viên trong lương đình bày biện một ít nước trà điểm tâm, lại chuẩn bị bàn cờ, lúc này mới kêu hạ nhân đi mời Lô Phong.
Lô Phong biết được Thư Nhan mời, phi thường vui mừng, vui vẻ tiến đến.
Đến quá trưa, hai người ở trong lương đình chơi cờ phẩm trà, cũng là dương dương tự đắc, hạ nhân đều bị mắng thối lui trăm bước ở ngoài chờ đợi, hai người ở trong đình nói những gì, tất nhiên là không người nào biết.
Nhưng là Thư Nhan liên tục thẹn thùng nhìn Lô Phong, thỉnh thoảng đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Phong Nhi là đang giễu cợt ta !”
“Trời đấy chứng giám, những lời của Phong Nhi xuất phát từ chân tâm ! Di nương trong lòng Phong Nhi giống như Hằng Nga đêm trăng, xinh đẹp tuyệt trần, không ai có thể sánh bằng !”
Thư Nhan thẹn thùng cúi đầu xuống, đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói : “Đáng tiếc, ta và ngươi hữu duyên vô phận !” Thanh âm nhỏ như muỗi bay, lại hoàn toàn có thể làm Lô Phong nghe được rành mạch.
Lô Phong một hồi kích động, hai đấm nắm chặt, nguyên lai mỹ nhân quả nhiên đối với hắn có tình ! Vốn định tiến lên cầm tay Thư Nhan, nhưng mà đằng xa có không ít hạ nhân, không dám lỗ mãng, dì sao đây cũng là phủ đệ của phụ thân.
  

Chương 29
Thư Nhan liếc trộm Lô Phong biểu tình, ánh mắt giảo hoạt vừa chuyển, lại dùng thanh âm mơ màng than vãn nói : “Nếu như lúc trước, Thư Nhan gặp Phong Nhi trước thì tốt biết bao nhiêu ! Ai !”
“Di nương.... ...... ...”
Nghe vậy, Thư Nhan khe khẽ nở nụ cười trong thoáng chốc, quả nhiên là cười khuynh thành, thấy vậy ánh mắt Lô Phong nhìn không ngừng.
Thư Nhan lại tiếp tục nói : “Từ khi theo tướng quân, Thư Nhan liền thề toàn tâm toàn ý hầu hạ tướng quân, chính là.... .........Không nghĩ tới, lại gặp ngươi ! Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, ngày ấy, ta xuống kiệu, vừa ngẩng đầu liền thấy tướng quân anh tuấn trẻ tuổi nhất, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, như vậy mạnh mẽ oai hùng ! Trong nháy mắt, tâm Nhan Nhi.... .......Liền không quên được ngươi !”
“Phong Nhi vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ là ghét bỏ Nhan Nhi sao.... ......”
“Không phải ! Không phải !” Lô Phong vội vàng lắc đầu, “Phong Nhi vui mừng còn không kịp, như thế nào có nửa phần ghét bỏ ngươi ! Chính là ngươi dù sao đã là di nương của ta.... ........”
Thư Nhan đúng lúc thở dài, vẻ mặt vô hạn ai oán nói : “Ai ! Hữu duyên vô phận, tạo hóa trêu ngươi a ! Nhan Nhi tuy không phải tam chân cửu liệt nữ tử, nhưng là biết rõ nhất nữ nhi không hầu hạ hai chồng, nếu đã là người của tướng quân.... ........” Đầu nàng quay sang một bên, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt lệ, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lùng, nói : “Hôm nay là lỗi của Thư Nhan, không nên nhất thời luống cuống, làm cho Phong Nhi khó xử ! Ngươi coi những gì ta vừa nói là hồ ngôn loạn ngữ là được ! Từ nay về sau, Nhan Nhi tất nhiên sẽ.... ........phải.... ........”
“Di nương.... ..........Không, Nhan Nhi, ngươi đừng.... ...... ...” Lô Phong kích động, rốt cuộc bất chấp những người khác có thấy hay không, lướt qua giữa bàn cờ, một phát bắt được bàn tay trắng nõn như ngọc của Thư Nhan, “Ngươi đừng không vui, ta cũng là lần đầu tiên gặp ngươi, liền đối với ngươi sinh ra tình ý ! Chính là.... .......”
Bỗng dưng hai người thấy bốn phía xôn xao, nhìn đầy tớ phía xa, đối với bọn họ chỉ trỏ, hai người cùng đi ra lương đình, ngẩng đầu hướng về phía trước xem chừng.... ........
Một con diều thật lớn ! Ở trên không hoa viên lượn vòng thật lâu, bỗng dưng, con diều vẫn ở trên không trung nhưng nổ tung, mảnh vụn đầy trời, hóa thành thiên thiên vạn vạn mảnh vụn, bay xuống dưới, giống như tuyết rơi bình thường, khoảng cách công phu, nguyên bản màu xanh hoa cỏ dịu dàng ở hoa viên, bị một mảnh màu vàng bao trùm.
Một người hầu xoay người nhặt lên mảnh giấy quan sát, “Di ! Đây là cái gì a !” Chỉ thấy màu vàng trên giấy, bức tranh vài đạo loạn thất bát tao gì đó, đoán không ra là cái gì.
“Di nương.... ...... ...”
Nghe vậy, Thư Nhan khe khẽ nở nụ cười trong thoáng chốc, quả nhiên là cười khuynh thành, thấy vậy ánh mắt Lô Phong nhìn không ngừng.
Thư Nhan lại tiếp tục nói : “Từ khi theo tướng quân, Thư Nhan liền thề toàn tâm toàn ý hầu hạ tướng quân, chính là.... .........Không nghĩ tới, lại gặp ngươi ! Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp ngươi, ngày ấy, ta xuống kiệu, vừa ngẩng đầu liền thấy tướng quân anh tuấn trẻ tuổi nhất, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, như vậy mạnh mẽ oai hùng ! Trong nháy mắt, tâm Nhan Nhi.... .......Liền không quên được ngươi !”
“Phong Nhi vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ là ghét bỏ Nhan Nhi sao.... ......”
“Không phải ! Không phải !” Lô Phong vội vàng lắc đầu, “Phong Nhi vui mừng còn không kịp, như thế nào có nửa phần ghét bỏ ngươi ! Chính là ngươi dù sao đã là di nương của ta.... ........”
Thư Nhan đúng lúc thở dài, vẻ mặt vô hạn ai oán nói : “Ai ! Hữu duyên vô phận, tạo hóa trêu ngươi a ! Nhan Nhi tuy không phải tam chân cửu liệt nữ tử, nhưng là biết rõ nhất nữ nhi không hầu hạ hai chồng, nếu đã là người của tướng quân.... ........” Đầu nàng quay sang một bên, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt lệ, vẻ mặt trong nháy mắt lạnh lùng, nói : “Hôm nay là lỗi của Thư Nhan, không nên nhất thời luống cuống, làm cho Phong Nhi khó xử ! Ngươi coi những gì ta vừa nói là hồ ngôn loạn ngữ là được ! Từ nay về sau, Nhan Nhi tất nhiên sẽ.... ........phải.... ........”
“Di nương.... ..........Không, Nhan Nhi, ngươi đừng.... ...... ...” Lô Phong kích động, rốt cuộc bất chấp những người khác có thấy hay không, lướt qua giữa bàn cờ, một phát bắt được bàn tay trắng nõn như ngọc của Thư Nhan, “Ngươi đừng không vui, ta cũng là lần đầu tiên gặp ngươi, liền đối với ngươi sinh ra tình ý ! Chính là.... .......”
Bỗng dưng hai người thấy bốn phía xôn xao, nhìn đầy tớ phía xa, đối với bọn họ chỉ trỏ, hai người cùng đi ra lương đình, ngẩng đầu hướng về phía trước xem chừng.... ........
Một con diều thật lớn ! Ở trên không hoa viên lượn vòng thật lâu, bỗng dưng, con diều vẫn ở trên không trung nhưng nổ tung, mảnh vụn đầy trời, hóa thành thiên thiên vạn vạn mảnh vụn, bay xuống dưới, giống như tuyết rơi bình thường, khoảng cách công phu, nguyên bản màu xanh hoa cỏ dịu dàng ở hoa viên, bị một mảnh màu vàng bao trùm.
Một người hầu xoay người nhặt lên mảnh giấy quan sát, “Di ! Đây là cái gì a !” Chỉ thấy màu vàng trên giấy, bức tranh vài đạo loạn thất bát tao gì đó, đoán không ra là cái gì.
  
Chương 30
Lô Phong hai hàng lông mày nhíu chặt, hét lớn một tiếng : “Người tới !” Gọi thị vệ, “Nhanh đi điều tra, con diều này đến tột cùng là ai phóng !” Sau đó ôn nhu đối với Thư Nhan thân mình hơi có chút phát run nói, “Ngươi đừng sợ ! Không thể đả thương người, chính là giống như bùa chú gì đó, ta sai người dọn dẹp là được ! Chờ ta bắt được chủ nhân của con diều, nhất định phải trị tội gây kinh hách của hắn, thay Nhan Nhi hả giận.”
Thư Nhan cúi thấp đầu, thân mình lạnh run, nghe vậy, chính là nhẹ giọng nói : “Không sao ! Có lẽ là một chút tiểu ngoạn ý của hài đồng ! Nói trị tội thực ra nghiêm trọng !”
“Nhan.... .....Di nương !” Có hạ nhân đến gần, lập tức đổi cách xưng hô, “Di nương quả nhiên là tâm địa bồ tát !”
Thư Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ nói : “Thời gian không còn sớm, ta về phòng trước, ở đây còn làm phiền Phong Nhi xử lý tốt !” Nói xong xoay người, tỳ nữ dìu về.
Lô Phong khom người đưa tiễn, “Đây là điều Phong Nhi cần làm !”
Sau khi trở lại phòng, Thư Nhan vẫy lui hạ nhân bên cạnh, thay đổi hình ảnh yểu điệu lúc nãy, đem toàn bộ giấy trong lòng hung hăng ném xuống đất, sắc mặt âm trầm như nước, nâng chân lên, dùng sức dẫm đạp lên đống giấy ! Vẫn thấy chưa hết giận, miệng thấp giọng mắng nói : “Đáng chết ! Chết tiệt ngốc tử ! Nghĩ rằng loại bùa chú bậc thấp này có thể trị ta sao ? Đáng giận, hỏng chuyện tốt của ta.... ........Ta vì ngươi chưa hết giận đâu ! Ngươi này đồ ngốc tử không tốt, thế nhưng làm loạn thất bát tao bùa chú đến phá hư chuyện của ta ! Ngốc tử ! Ngu ngốc.... .....” Mắng đủ ! Lửa trong lòng đều phát ra, lúc này mới ngồi trên ghế, cầm lấy ly trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.... .........
“Phốc !” Một miệng trà toàn bộ phun ra, lại nhìn kỹ trong chén lá trà, bỗng dưng, “bốp” một tiếng, đem ly trà ném vào vách tường. Bên ngoài hạ nhân chờ đợi, lập tức đẩy cửa tiển vào, lo lắng hô : “Phu nhân.... ......”
Thư Nhan hít sâu một hơi, mới nói : “Không có chuyện gì, đem trong phòng dọn dẹp một chút, mang một ấm trà lên !” Nói xong, nàng xoay người trở lại phòng, cả người ngồi dựa vào đầu giường.
Trong trà thế nhưng bị hạ phù bụi, tuy rằng dù nàng uống, cũng không gây thương tổn nàng, nhưng dù sao nàng là yêu, đối với cái này vẫn là bài xích. Cái kia ngốc tử vì làm cho nàng rời đi tướng quân phủ, cư nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ ! Chính là trà bị hạ phù bụi từ khi nào ?
Chuyện này, nếu là người khác làm, Thư Nhan cũng không có nghi vấn, chính là ngốc tử kia, thế nhưng dễ dàng ở trong nước trà nàng uống hạ độc ! Hắn.... .....khi nào trở nên thông minh như vậy ! Còn có vừa nãy phá nát con diều ! Chủ ý này giống như không phải đầu heo kia có thể nghĩ ra được, hay là bên người hắn có người tương trợ ?
Thư Nhan cúi thấp đầu, thân mình lạnh run, nghe vậy, chính là nhẹ giọng nói : “Không sao ! Có lẽ là một chút tiểu ngoạn ý của hài đồng ! Nói trị tội thực ra nghiêm trọng !”
“Nhan.... .....Di nương !” Có hạ nhân đến gần, lập tức đổi cách xưng hô, “Di nương quả nhiên là tâm địa bồ tát !”
Thư Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ nói : “Thời gian không còn sớm, ta về phòng trước, ở đây còn làm phiền Phong Nhi xử lý tốt !” Nói xong xoay người, tỳ nữ dìu về.
Lô Phong khom người đưa tiễn, “Đây là điều Phong Nhi cần làm !”
Sau khi trở lại phòng, Thư Nhan vẫy lui hạ nhân bên cạnh, thay đổi hình ảnh yểu điệu lúc nãy, đem toàn bộ giấy trong lòng hung hăng ném xuống đất, sắc mặt âm trầm như nước, nâng chân lên, dùng sức dẫm đạp lên đống giấy ! Vẫn thấy chưa hết giận, miệng thấp giọng mắng nói : “Đáng chết ! Chết tiệt ngốc tử ! Nghĩ rằng loại bùa chú bậc thấp này có thể trị ta sao ? Đáng giận, hỏng chuyện tốt của ta.... ........Ta vì ngươi chưa hết giận đâu ! Ngươi này đồ ngốc tử không tốt, thế nhưng làm loạn thất bát tao bùa chú đến phá hư chuyện của ta ! Ngốc tử ! Ngu ngốc.... .....” Mắng đủ ! Lửa trong lòng đều phát ra, lúc này mới ngồi trên ghế, cầm lấy ly trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.... .........
“Phốc !” Một miệng trà toàn bộ phun ra, lại nhìn kỹ trong chén lá trà, bỗng dưng, “bốp” một tiếng, đem ly trà ném vào vách tường. Bên ngoài hạ nhân chờ đợi, lập tức đẩy cửa tiển vào, lo lắng hô : “Phu nhân.... ......”
Thư Nhan hít sâu một hơi, mới nói : “Không có chuyện gì, đem trong phòng dọn dẹp một chút, mang một ấm trà lên !” Nói xong, nàng xoay người trở lại phòng, cả người ngồi dựa vào đầu giường.
Trong trà thế nhưng bị hạ phù bụi, tuy rằng dù nàng uống, cũng không gây thương tổn nàng, nhưng dù sao nàng là yêu, đối với cái này vẫn là bài xích. Cái kia ngốc tử vì làm cho nàng rời đi tướng quân phủ, cư nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ ! Chính là trà bị hạ phù bụi từ khi nào ?
Chuyện này, nếu là người khác làm, Thư Nhan cũng không có nghi vấn, chính là ngốc tử kia, thế nhưng dễ dàng ở trong nước trà nàng uống hạ độc ! Hắn.... .....khi nào trở nên thông minh như vậy ! Còn có vừa nãy phá nát con diều ! Chủ ý này giống như không phải đầu heo kia có thể nghĩ ra được, hay là bên người hắn có người tương trợ ?