-
Chương 21 - 25
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
“Này ! Trần Đại Dũng, trước khi vào quân đội ngươi có lão bà không ?” Hoắc Đồng đột nhiên hỏi.
“A.... .......Không có, không có !”
“Thật........Huynh đệ, ngươi chẳng lẽ còn không có hưởng qua tư vị nữ nhân đi ! Chờ ngày nào đó huynh đệ ta dẫn ngươi đi Ỷ Thúy lâu trong thành mở mang kiến thức đi ! Nữ nhân nơi đó a.... ......” Hắn lại nói tiếp mấy tiết mục phụ.
Trần Đại Dũng nghe được mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng nói : “Ta, ta cũng.... .......” Từng có một nữ nhân ! Chỉ bất quá.... ......là một yêu quái ! Bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó xảy ra, giống như trong mộng ! Hiện tại ngay cả chính hắn cũng hoài nghi cái đó nữ tử thật đúng là tồn tại sao ?
Đứng ở hai bên cửa, hôm nay hắn cùng Hoắc Đồng bị điều đến tiền viện.
Đột nhiên Hoắc Đồng đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói : “Nhìn thấy không, cái đó đi bên người tướng quân, hồng y nữ tử chính là phu nhân tướng quân mới cưới ! Nghe nói dáng dấp xinh đẹp tựa thiên tiên, tướng quân gặp khi đi săn trong rừng, kinh động, ngay lập tức liền muốn cưới nàng !” Hoắc Đồng xuyên tạc nói, phô trương tin đồn.
Trần Đại Dũng hiển nhiên kinh ngạc, không dám lộ liễu nhìn, chẳng qua là len lén liếc mấy lần, có chút thất vọng bĩu môi, mang cái khăn che mặt, căn bản không thấy rõ ! Nhìn một chút hộ vệ bốn phía, tất cả vẻ mặt say mê không dứt ! Kỳ quái, nữ nhân kia chỗ nào tốt ! Giấu mặt căn bản không biết đẹp hay xấu ! (tác giả : ngươi thấy được, một dạng phân không rõ xấu xí sao !)
Khi tướng quân cùng phu nhân, dần dần đến gần, chúng hộ vệ khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng ! Nhìn hai người đi qua bọn họ, chuyện thật đúng lúc, đúng lúc đi qua người Trần Đại Dũng, nổi lên một trận gió, hoàn toàn thổi khăn che mặt của tướng quân phu nhân.
“Bà nương !” Trần Đại Dũng trợn mắt há mồm. Tướng quân phu nhân thế nào cùng bà nương của hắn giống nhau như đúc ?
Thấy hộ vệ phía dưới thất lễ, tướng quân có chút tức giận nhíu mi, đồng dạng nữ tử yêu mị mâu quang cũng hơi đổi, cười duyên đỡ tướng quân rời đi.
Ngược lại Lô Phong đi phía sau tướng quân có thâm ý nhìn Trần Đại Dũng một cái. Lô Phong chính là con trai lớn của tướng quân, là tả kị tướng quân.
Trần Đại Dũng cũng không biết một tiếng bà nương của hắn gây đại họa, chẳng qua là há to mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ ! Bà nương lại biến thành tướng quân phu nhân ! Bà nương là yêu quái a ! Chẳng lẽ muốn hại tướng quân ? Nhưng là.... ......bà nương không có hại hắn a ! Nàng chẳng qua là uy hiếp muốn ăn hắn mà thôi.
“A.... .......Không có, không có !”
“Thật........Huynh đệ, ngươi chẳng lẽ còn không có hưởng qua tư vị nữ nhân đi ! Chờ ngày nào đó huynh đệ ta dẫn ngươi đi Ỷ Thúy lâu trong thành mở mang kiến thức đi ! Nữ nhân nơi đó a.... ......” Hắn lại nói tiếp mấy tiết mục phụ.
Trần Đại Dũng nghe được mặt đỏ tới mang tai, nhỏ giọng nói : “Ta, ta cũng.... .......” Từng có một nữ nhân ! Chỉ bất quá.... ......là một yêu quái ! Bây giờ nghĩ lại chuyện ngày đó xảy ra, giống như trong mộng ! Hiện tại ngay cả chính hắn cũng hoài nghi cái đó nữ tử thật đúng là tồn tại sao ?
Đứng ở hai bên cửa, hôm nay hắn cùng Hoắc Đồng bị điều đến tiền viện.
Đột nhiên Hoắc Đồng đụng hắn một cái, nhỏ giọng nói : “Nhìn thấy không, cái đó đi bên người tướng quân, hồng y nữ tử chính là phu nhân tướng quân mới cưới ! Nghe nói dáng dấp xinh đẹp tựa thiên tiên, tướng quân gặp khi đi săn trong rừng, kinh động, ngay lập tức liền muốn cưới nàng !” Hoắc Đồng xuyên tạc nói, phô trương tin đồn.
Trần Đại Dũng hiển nhiên kinh ngạc, không dám lộ liễu nhìn, chẳng qua là len lén liếc mấy lần, có chút thất vọng bĩu môi, mang cái khăn che mặt, căn bản không thấy rõ ! Nhìn một chút hộ vệ bốn phía, tất cả vẻ mặt say mê không dứt ! Kỳ quái, nữ nhân kia chỗ nào tốt ! Giấu mặt căn bản không biết đẹp hay xấu ! (tác giả : ngươi thấy được, một dạng phân không rõ xấu xí sao !)
Khi tướng quân cùng phu nhân, dần dần đến gần, chúng hộ vệ khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng ! Nhìn hai người đi qua bọn họ, chuyện thật đúng lúc, đúng lúc đi qua người Trần Đại Dũng, nổi lên một trận gió, hoàn toàn thổi khăn che mặt của tướng quân phu nhân.
“Bà nương !” Trần Đại Dũng trợn mắt há mồm. Tướng quân phu nhân thế nào cùng bà nương của hắn giống nhau như đúc ?
Thấy hộ vệ phía dưới thất lễ, tướng quân có chút tức giận nhíu mi, đồng dạng nữ tử yêu mị mâu quang cũng hơi đổi, cười duyên đỡ tướng quân rời đi.
Ngược lại Lô Phong đi phía sau tướng quân có thâm ý nhìn Trần Đại Dũng một cái. Lô Phong chính là con trai lớn của tướng quân, là tả kị tướng quân.
Trần Đại Dũng cũng không biết một tiếng bà nương của hắn gây đại họa, chẳng qua là há to mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ ! Bà nương lại biến thành tướng quân phu nhân ! Bà nương là yêu quái a ! Chẳng lẽ muốn hại tướng quân ? Nhưng là.... ......bà nương không có hại hắn a ! Nàng chẳng qua là uy hiếp muốn ăn hắn mà thôi.
Chương 22
“Này ! Trần Đại Dũng ! Ngươi nghĩ thê tử muốn điên rồi ! Thế nào gọi tướng quân phu nhân là bà nương ! Không muốn sống nữa !” Hoắc Đồng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đồng tình nhìn Trần Đại Dũng. Xong rồi, vị huynh đệ này đầu muốn lìa.
Hộ vệ bốn phía nhìn Trần Đại Dũng, cũng là vẻ mặt thương hại ! Ai, còn nhỏ tuổi a ! Nữ nhân quả nhiên là họa thủy !
Đầu Trần Đại Dũng đích xác là không giữ được ! Tướng quân vừa vào liền đem nhi tử dạy dỗ, trách cứ hắn ngay cả hộ vệ trong phủ cũng chọn không tốt ! Sau đó phất tay làm động tác, ý tứ không nói cũng hiểu.
Phu nhân mới ngồi một bên đột nhiên mở miệng, nũng nịu yếu ớt nói : “Tướng quân vạn vạn không thể !” Khi nghi ngờ mâu quang của tướng quân nhìn về nàng, mới ôn nhu tiếp tục nói : “Tướng quân, Nhan Nhi lần đầu tiên vào phủ, liền muốn chém người ! Kia sau này Nhan Nhi làm sao lưu lại trong phủ a ! Bọn họ chắc chắn sẽ ở sau lưng nói Nhan nhi tâm địa ác độc !”
“Ai dám nói bậy, liền chém !” Tướng quân quát lên.
“Tướng quân.... ....” Nhan Nhi làm nũng, trách cứ tướng quân, “Nhan Nhi không muốn ! Nhan Nhi sợ máu, hơn nữa Nhan Nhi một lòng hướng thiện, sao có thể tạo sát nghiệt đây ! Tướng quân có phải hay không không đau Nhan Nhi a ! Kia Nhan Nhi.... ....”
“Được rồi ! Không giết ! Không giết ! Nhan Nhi đừng thương tâm ! Nhan Nhi nếu khổ sở, trong lòng ta cũng khổ sở a !” Làm khó một đường đường đại tướng quân, tay chân luống cuống dỗ dành ái thê.
Nhan Nhi nghe vậy, rưng rưng ngẩng đầu lên, “Thật sự ? Không phải gạt Nhan Nhi ?”
“Tất nhiên sẽ không lừa gạt !” Tướng quân quay đầu đối với nhi tử nói, “Chuyện này coi như xong ! Ngươi đi xuống trước đi !”
“Vâng ! Hài nhi cáo lui !” Lộ Phong cung kính rời khỏi phòng, đóng cửa, bất ngờ nhìn thấy Nhan Nhi yêu mị tà khí mâu quang, trong lòng cả kinh, hốt hoảng cúi đầu xuống.
Nhan Nhi cười thầm, thật là tiểu quỷ nhát gan ! Không biết nếu để cho bọn họ phụ tử vì nàng phản bội có hay không ý tứ ! Chẳng qua là.... .....Đột nhiên nghĩ đến cái đó ngốc tử ! Ai, thật là kì quái ! Nàng rõ ràng đối với hắn dùng vong tâm chú, hắn thế nào còn nhớ rõ nàng a ! Hắn chẳng lẽ chính là định mệnh của nàng.... .........
Không thể nào ! Nghĩ đến đây, Nhan Nhi sắc mặt trong nháy mắt sáng tỏ. Lão thiên gia, ngàn vạn lần không được a !
“Nói ! Dám có một chút giấu diếm, dùng tướng quân pháp xử trí !” Lô Phong vỗ bàn một cái, đối Trần Đại Dũng đang run sợ quát lên.
“Phịch” một tiếng, Trần Đại Dũng bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, “Tướng quân ! Ta.... ......Ta không dám giấu diếm ! Tướng quân phu nhân đúng là dáng dấp giống bà nương trước kia của ta !”
Hộ vệ bốn phía nhìn Trần Đại Dũng, cũng là vẻ mặt thương hại ! Ai, còn nhỏ tuổi a ! Nữ nhân quả nhiên là họa thủy !
Đầu Trần Đại Dũng đích xác là không giữ được ! Tướng quân vừa vào liền đem nhi tử dạy dỗ, trách cứ hắn ngay cả hộ vệ trong phủ cũng chọn không tốt ! Sau đó phất tay làm động tác, ý tứ không nói cũng hiểu.
Phu nhân mới ngồi một bên đột nhiên mở miệng, nũng nịu yếu ớt nói : “Tướng quân vạn vạn không thể !” Khi nghi ngờ mâu quang của tướng quân nhìn về nàng, mới ôn nhu tiếp tục nói : “Tướng quân, Nhan Nhi lần đầu tiên vào phủ, liền muốn chém người ! Kia sau này Nhan Nhi làm sao lưu lại trong phủ a ! Bọn họ chắc chắn sẽ ở sau lưng nói Nhan nhi tâm địa ác độc !”
“Ai dám nói bậy, liền chém !” Tướng quân quát lên.
“Tướng quân.... ....” Nhan Nhi làm nũng, trách cứ tướng quân, “Nhan Nhi không muốn ! Nhan Nhi sợ máu, hơn nữa Nhan Nhi một lòng hướng thiện, sao có thể tạo sát nghiệt đây ! Tướng quân có phải hay không không đau Nhan Nhi a ! Kia Nhan Nhi.... ....”
“Được rồi ! Không giết ! Không giết ! Nhan Nhi đừng thương tâm ! Nhan Nhi nếu khổ sở, trong lòng ta cũng khổ sở a !” Làm khó một đường đường đại tướng quân, tay chân luống cuống dỗ dành ái thê.
Nhan Nhi nghe vậy, rưng rưng ngẩng đầu lên, “Thật sự ? Không phải gạt Nhan Nhi ?”
“Tất nhiên sẽ không lừa gạt !” Tướng quân quay đầu đối với nhi tử nói, “Chuyện này coi như xong ! Ngươi đi xuống trước đi !”
“Vâng ! Hài nhi cáo lui !” Lộ Phong cung kính rời khỏi phòng, đóng cửa, bất ngờ nhìn thấy Nhan Nhi yêu mị tà khí mâu quang, trong lòng cả kinh, hốt hoảng cúi đầu xuống.
Nhan Nhi cười thầm, thật là tiểu quỷ nhát gan ! Không biết nếu để cho bọn họ phụ tử vì nàng phản bội có hay không ý tứ ! Chẳng qua là.... .....Đột nhiên nghĩ đến cái đó ngốc tử ! Ai, thật là kì quái ! Nàng rõ ràng đối với hắn dùng vong tâm chú, hắn thế nào còn nhớ rõ nàng a ! Hắn chẳng lẽ chính là định mệnh của nàng.... .........
Không thể nào ! Nghĩ đến đây, Nhan Nhi sắc mặt trong nháy mắt sáng tỏ. Lão thiên gia, ngàn vạn lần không được a !
“Nói ! Dám có một chút giấu diếm, dùng tướng quân pháp xử trí !” Lô Phong vỗ bàn một cái, đối Trần Đại Dũng đang run sợ quát lên.
“Phịch” một tiếng, Trần Đại Dũng bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, “Tướng quân ! Ta.... ......Ta không dám giấu diếm ! Tướng quân phu nhân đúng là dáng dấp giống bà nương trước kia của ta !”
Chương 23
“Nói hươu nói vượn !” Tâm phúc bên người Lô Phong quát lên, “Tướng quân phu nhân dung mạo như thiên tiên, chỉ bằng thân phận của ngươi, làm sao cưới được thê tử như vậy !”
“Nhưng là.... .......Ta.... .......Ta không có nói láo !” Trần Đại Dũng ngột ngạt hé ra khuôn mặt đỏ thẫm, trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Là nàng không nên gả cho ta ! Hơn nữa.... .....Nàng thật ra là yêu......”
“Bay đâu ! Trước tiên đánh hai mươi quân côn ! Xem hắn còn nói xạo nữa không !”
“A.... ....” Trần Đại Dũng vẻ mặt đưa đám, hắn nói thật thế nào lại bị đánh a ! “Tướng quân ! Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ta nói ! Ta nói ! Là ta nhìn lầm rồi ! Phu nhân tuyệt không giống nương tử ta !”
“Hừ ! Vẫn còn ở đó nói bậy ! Bay đâu ! Đánh !”
“A.... ......” Nói thật cũng đánh, nói láo cũng đánh ! Vậy hắn nên nói như thế nào đây ? Cuối cùng vẫn bị hai mươi quân côn, bị kéo vào phòng trong.
Lô Phong nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, ngạo mạn nói : “Bây giờ nói đi !”
“Tướng quân, ta nói, ta nói hết.... .......” Hắn đem chuyện gặp Thư Nhan ở trong rừng nói rõ đầu đuôi, lại một câu cũng không có nói Thư Nhan là yêu quái.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ hắn không thành thực ! Thật ra thì trong lòng hắn cũng không xác định nàng là người hay là yêu ? Dù sao nàng cũng không ăn hắn !
Đang ngồi ở đầu giường, Thư Nhan soi gương, trong lúc bất chợt đem gương đồng cầm trong tay rớt bể.
“Phu nhân !” Tỳ nữ tâm cả kinh, đang muốn tiến lên ——
“Đi ra ngoài ! Tất cả đều lui xuống cho ta !” Thư Nhan đột nhiên nổi giận nói.
Tỳ nữ run rẩy lui xuống.
Thư Nhan trong mắt lộ ra một cỗ bén nhọn sát khí ! Lô Phong ! Ngươi thật to gan ! Dám đả thương ngốc tử kia ! Kia ngốc tử ! Kia ngốc tử.... ......Nhớ tới tình cảnh vừa thấy trong gương, Trần Đại Dũng dáng vẻ ủy khuất chật vật, thật bực mình ! Ngốc tử, ngu ngốc, đứa ngốc, đầu heo ! Bị khi dễ cho đáng đời !
“Ai ui ! Ai ui !” Trần Đại Dũng rên rỉ nằm sấp trên giường.
Cùng phòng hắn Hoắc Đồng đến hỏi : “Huynh đệ ! Như thế nào ? Chịu được sao ? Nếu không ta đìm đại phu tới xem ngươi một chút !”
“Ta.... ........không có sao !” Hắn kéo tay Hoắc Đồng, “Nghỉ một chút là tốt !” Ai ui ! Thật là đau !
“Vậy cũng tốt, ngươi chờ, ta tìm cho ngươi chút thuốc trị thương !”
“Cám ơn Hoắc đại ca !”
“Nhưng là.... .......Ta.... .......Ta không có nói láo !” Trần Đại Dũng ngột ngạt hé ra khuôn mặt đỏ thẫm, trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Là nàng không nên gả cho ta ! Hơn nữa.... .....Nàng thật ra là yêu......”
“Bay đâu ! Trước tiên đánh hai mươi quân côn ! Xem hắn còn nói xạo nữa không !”
“A.... ....” Trần Đại Dũng vẻ mặt đưa đám, hắn nói thật thế nào lại bị đánh a ! “Tướng quân ! Đừng đánh ! Đừng đánh ! Ta nói ! Ta nói ! Là ta nhìn lầm rồi ! Phu nhân tuyệt không giống nương tử ta !”
“Hừ ! Vẫn còn ở đó nói bậy ! Bay đâu ! Đánh !”
“A.... ......” Nói thật cũng đánh, nói láo cũng đánh ! Vậy hắn nên nói như thế nào đây ? Cuối cùng vẫn bị hai mươi quân côn, bị kéo vào phòng trong.
Lô Phong nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, ngạo mạn nói : “Bây giờ nói đi !”
“Tướng quân, ta nói, ta nói hết.... .......” Hắn đem chuyện gặp Thư Nhan ở trong rừng nói rõ đầu đuôi, lại một câu cũng không có nói Thư Nhan là yêu quái.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ hắn không thành thực ! Thật ra thì trong lòng hắn cũng không xác định nàng là người hay là yêu ? Dù sao nàng cũng không ăn hắn !
Đang ngồi ở đầu giường, Thư Nhan soi gương, trong lúc bất chợt đem gương đồng cầm trong tay rớt bể.
“Phu nhân !” Tỳ nữ tâm cả kinh, đang muốn tiến lên ——
“Đi ra ngoài ! Tất cả đều lui xuống cho ta !” Thư Nhan đột nhiên nổi giận nói.
Tỳ nữ run rẩy lui xuống.
Thư Nhan trong mắt lộ ra một cỗ bén nhọn sát khí ! Lô Phong ! Ngươi thật to gan ! Dám đả thương ngốc tử kia ! Kia ngốc tử ! Kia ngốc tử.... ......Nhớ tới tình cảnh vừa thấy trong gương, Trần Đại Dũng dáng vẻ ủy khuất chật vật, thật bực mình ! Ngốc tử, ngu ngốc, đứa ngốc, đầu heo ! Bị khi dễ cho đáng đời !
“Ai ui ! Ai ui !” Trần Đại Dũng rên rỉ nằm sấp trên giường.
Cùng phòng hắn Hoắc Đồng đến hỏi : “Huynh đệ ! Như thế nào ? Chịu được sao ? Nếu không ta đìm đại phu tới xem ngươi một chút !”
“Ta.... ........không có sao !” Hắn kéo tay Hoắc Đồng, “Nghỉ một chút là tốt !” Ai ui ! Thật là đau !
“Vậy cũng tốt, ngươi chờ, ta tìm cho ngươi chút thuốc trị thương !”
“Cám ơn Hoắc đại ca !”
Chương 24
Hắn chẳng qua là cảm thấy ủy khuất, nói láo bị đánh, nói thật cũng bị đánh ! Cái đó phu nhân tướng quân, rõ ràng cùng bà nương của hắn dáng dấp giống nhau như đúc ! Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm ! Chẳng lẽ trên đời thật có người giống nhau như vậy ?!
Đang ở trong lòng âm thầm phỏng đoán, bỗng dưng, nghe thanh âm cửa mở, ngẩng đầu lên, “Hoắc đại ca, ngươi trở về.... ......Nha nha !” Kinh ngạc trợn to hai mắt, hắn.... .....Hắn bà nương ! Không đúng ! Tướng quân phu nhân !
“Phu, phu nhân.......” Đang muốn nhịn đau bò dậy chào hỏi.
“Ngốc tử !” Thư Nhan nhấc chân, đạp cửa.
“A.... ........Bà nương !” Một tiếng ngốc tử này để cho Trần Đại Dũng mới vừa nâng thân thể, lại lần nữa ngã xuống, “Ngươi.... .....”, đến tột cùng là người nào a !
Thư Nhan đi tới mép giường ngồi xuống, “Ngốc tử ! Ngươi quả nhiên còn nhớ rõ ta a !” Nói xong đột nhiên cúi người xuống, bên tai Trần Đại Dũng nhẹ giọng nói thầm mấy câu.
“Cái gì ? Ngươi nói gì ?” Trần Đại Dũng không hiểu nhìn nàng.
Thư Nhan mở to hai mắt, “Ngốc tử ! Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”
“Nhớ cái gì ?” Hắn ngây ngốc hỏi, “Ngươi đến tột cùng là vợ tướng quân, còn là ta.... ....” trước kia bà nương.
“Còn nhớ rõ ! Chẳng lẽ ta đọc sai chú ngữ ?” Thư Nhan cau mày, tự lẩm bẩm, “Sẽ không a ! Những người khác đều có tác dụng !” Rồi nàng lại cúi đầu, bên tai Trần Đại Dũng nói nhỏ, lần này lâu hơn lần trước.
Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy bên gò má một cỗ hơi ấm áp thổi thổi, càng thổi mặt càng hồng, càng thổi khí càng suyễn, cuối cùng không chịu nổi, hét lớn một tiếng, “Ngươi.... .....tránh ra !”
Thư Nhan quả nhiên ngẩng đầu lên, trực trực nhìn hắn, “Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”
“Ngươi, ngươi.... .......Điên rồi ! Vào phòng ta ! Còn.... ...” Hắn hướng cửa liếc một cái, còn đóng cửa lại, “Ngươi.... ........” Hắn xê dịch thân thể lùi về phía trong giường, mùi thơm trên người Thư Nhan khiến đầu hắn choáng váng.
Thư Nhan lần này chân mày nhíu chặt hơn ! Lại đọc sai rồi, không thể nào ! Nàng nhớ rất rõ ràng ! Đột nhiên nàng há mồm hướng về phía Trần Đại Dũng phun ra sương mù màu tím, sau đó nhìn phản ứng của hắn.
Trần Đại Dũng hắt xì mấy cái, quơ quơ đầu, “Ngươi........muốn làm gì ?”
“Làm sao ! Ăn ngươi ! Đáng chết, lại vẫn nhớ ta !” Thư Nhan đập vào ót hắn một cái, tay nắm cổ áo hắn, hơi dùng lực, chỉ nghe một tiếng.... .......
Đang ở trong lòng âm thầm phỏng đoán, bỗng dưng, nghe thanh âm cửa mở, ngẩng đầu lên, “Hoắc đại ca, ngươi trở về.... ......Nha nha !” Kinh ngạc trợn to hai mắt, hắn.... .....Hắn bà nương ! Không đúng ! Tướng quân phu nhân !
“Phu, phu nhân.......” Đang muốn nhịn đau bò dậy chào hỏi.
“Ngốc tử !” Thư Nhan nhấc chân, đạp cửa.
“A.... ........Bà nương !” Một tiếng ngốc tử này để cho Trần Đại Dũng mới vừa nâng thân thể, lại lần nữa ngã xuống, “Ngươi.... .....”, đến tột cùng là người nào a !
Thư Nhan đi tới mép giường ngồi xuống, “Ngốc tử ! Ngươi quả nhiên còn nhớ rõ ta a !” Nói xong đột nhiên cúi người xuống, bên tai Trần Đại Dũng nhẹ giọng nói thầm mấy câu.
“Cái gì ? Ngươi nói gì ?” Trần Đại Dũng không hiểu nhìn nàng.
Thư Nhan mở to hai mắt, “Ngốc tử ! Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”
“Nhớ cái gì ?” Hắn ngây ngốc hỏi, “Ngươi đến tột cùng là vợ tướng quân, còn là ta.... ....” trước kia bà nương.
“Còn nhớ rõ ! Chẳng lẽ ta đọc sai chú ngữ ?” Thư Nhan cau mày, tự lẩm bẩm, “Sẽ không a ! Những người khác đều có tác dụng !” Rồi nàng lại cúi đầu, bên tai Trần Đại Dũng nói nhỏ, lần này lâu hơn lần trước.
Trần Đại Dũng chỉ cảm thấy bên gò má một cỗ hơi ấm áp thổi thổi, càng thổi mặt càng hồng, càng thổi khí càng suyễn, cuối cùng không chịu nổi, hét lớn một tiếng, “Ngươi.... .....tránh ra !”
Thư Nhan quả nhiên ngẩng đầu lên, trực trực nhìn hắn, “Ngươi bây giờ còn nhớ rõ ta không ?”
“Ngươi, ngươi.... .......Điên rồi ! Vào phòng ta ! Còn.... ...” Hắn hướng cửa liếc một cái, còn đóng cửa lại, “Ngươi.... ........” Hắn xê dịch thân thể lùi về phía trong giường, mùi thơm trên người Thư Nhan khiến đầu hắn choáng váng.
Thư Nhan lần này chân mày nhíu chặt hơn ! Lại đọc sai rồi, không thể nào ! Nàng nhớ rất rõ ràng ! Đột nhiên nàng há mồm hướng về phía Trần Đại Dũng phun ra sương mù màu tím, sau đó nhìn phản ứng của hắn.
Trần Đại Dũng hắt xì mấy cái, quơ quơ đầu, “Ngươi........muốn làm gì ?”
“Làm sao ! Ăn ngươi ! Đáng chết, lại vẫn nhớ ta !” Thư Nhan đập vào ót hắn một cái, tay nắm cổ áo hắn, hơi dùng lực, chỉ nghe một tiếng.... .......
Chương 25
Trần Đại Dũng sau lưng ớn lạnh, hốt hoảng hô : “Ngươi làm cái gì.... .....” Đúng lúc thấy, y phục sau lưng bị xé xuống, “A.... ......Cứu mạng.... ...”
“Ngốc tử ! Câm miệng !” Thư Nhan thuận tay đem quả táo trên bàn nhét vào cái miệng đang la to của hắn. Khi nhìn kĩ sau lưng hắn, trừ một chút sẹo bên ngoài, không có cái đó, trong lòng vui mừng, sắc mặt dịu xuống. Nhìn một chút cái mông bị đánh của hắn, ngón tay chẳng qua là nhẹ chạm, trong nháy mắt vết thương của hắn liền khép lại.
Trần Đại Dũng gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc khạc ra quả táo trong miệng, luống cuống kêu lên : “Ngươi.... .....Tại sao có thể sờ loạn ?”
“Ngốc tử, không sờ thương thế ngươi có khỏi được không ?”
“Còn không phải là bởi vì ngươi mới.... ...... .......A !” Quay đầu nhìn lại, a a a, vết thương lành rồi, nhìn lại vẫn thế ! Thương thế không hiểu sao lại biến mất ! Chẳng lẽ bởi vì nàng ? A a, yêu pháp ! Nàng quả nhiên là yêu quái !
Trần Đại Dũng phịch một cái, ngồi dậy, bởi vì y phục sau lưng bị xé rách, y phục trước ngực cũng tự nhiên tuột xuống.
Thư Nhan vẻ mặt vốn là dương dương tự đắc, đôi mắt mê hoặc mị nhân toát ra ý cười thản nhiên, trong lúc bất chợt thấy trước ngực hắn lộ ra bớt màu đỏ, sợ hãi lên tiếng : “Trên người ngươi sao lại có cái này ?”
“A !” Trần Đại Dũng ngẩn ra, cúi đầu nhìn bớt đỏ to như lòng bàn tay trước ngực mình, vẻ mặt vô hạn ủy khuất nói : “Trên người ta vì sao không thể có cái này ?”
Thư Nhan không thèm để ý tới hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi : “Nói, bớt này xuất hiện từ khi nào ?”
“Mẹ vừa sinh ra ta đã có !”
“Không đúng ! Mười năm trước, ngươi rõ ràng không có !”
“Mười năm trước, ta là mặc y phục ! Dáng vẻ này ngươi.... ........” Bỗng dưng không nói nữa, nắm lên áo bị xé rách, che trước ngực, “Ngươi......ngươi đi ra ngoài ! Ta thay quần áo !”
“Hảo a, Trần Đại Dũng !” Thư Nhan hai tay chống nạnh, “Thì ra là ngươi giả ngây giả dại, cái gì cũng nhớ a ! Xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
“Ta không có giả bộ !” Trần Đại Dũng lớn tiếng phân trần, hắn cũng là mới vừa trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, liền bật thốt lên, nói xong, chính mình ngượng ngùng, “Ngươi.... .....Ngươi muốn làm gì ?” Hắn nhìn Thư Nhan ở trong phòng lục tung, giống như là muốn tìm đồ.
“Làm gì ! Lão nương hôm nay muốn làm thịt ngươi !” Thư Nhan hổn hển, rốt cục ở vách tường tìm được một cây đao.
“Ngốc tử ! Câm miệng !” Thư Nhan thuận tay đem quả táo trên bàn nhét vào cái miệng đang la to của hắn. Khi nhìn kĩ sau lưng hắn, trừ một chút sẹo bên ngoài, không có cái đó, trong lòng vui mừng, sắc mặt dịu xuống. Nhìn một chút cái mông bị đánh của hắn, ngón tay chẳng qua là nhẹ chạm, trong nháy mắt vết thương của hắn liền khép lại.
Trần Đại Dũng gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc khạc ra quả táo trong miệng, luống cuống kêu lên : “Ngươi.... .....Tại sao có thể sờ loạn ?”
“Ngốc tử, không sờ thương thế ngươi có khỏi được không ?”
“Còn không phải là bởi vì ngươi mới.... ...... .......A !” Quay đầu nhìn lại, a a a, vết thương lành rồi, nhìn lại vẫn thế ! Thương thế không hiểu sao lại biến mất ! Chẳng lẽ bởi vì nàng ? A a, yêu pháp ! Nàng quả nhiên là yêu quái !
Trần Đại Dũng phịch một cái, ngồi dậy, bởi vì y phục sau lưng bị xé rách, y phục trước ngực cũng tự nhiên tuột xuống.
Thư Nhan vẻ mặt vốn là dương dương tự đắc, đôi mắt mê hoặc mị nhân toát ra ý cười thản nhiên, trong lúc bất chợt thấy trước ngực hắn lộ ra bớt màu đỏ, sợ hãi lên tiếng : “Trên người ngươi sao lại có cái này ?”
“A !” Trần Đại Dũng ngẩn ra, cúi đầu nhìn bớt đỏ to như lòng bàn tay trước ngực mình, vẻ mặt vô hạn ủy khuất nói : “Trên người ta vì sao không thể có cái này ?”
Thư Nhan không thèm để ý tới hắn, cắn răng nghiến lợi hỏi : “Nói, bớt này xuất hiện từ khi nào ?”
“Mẹ vừa sinh ra ta đã có !”
“Không đúng ! Mười năm trước, ngươi rõ ràng không có !”
“Mười năm trước, ta là mặc y phục ! Dáng vẻ này ngươi.... ........” Bỗng dưng không nói nữa, nắm lên áo bị xé rách, che trước ngực, “Ngươi......ngươi đi ra ngoài ! Ta thay quần áo !”
“Hảo a, Trần Đại Dũng !” Thư Nhan hai tay chống nạnh, “Thì ra là ngươi giả ngây giả dại, cái gì cũng nhớ a ! Xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
“Ta không có giả bộ !” Trần Đại Dũng lớn tiếng phân trần, hắn cũng là mới vừa trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, liền bật thốt lên, nói xong, chính mình ngượng ngùng, “Ngươi.... .....Ngươi muốn làm gì ?” Hắn nhìn Thư Nhan ở trong phòng lục tung, giống như là muốn tìm đồ.
“Làm gì ! Lão nương hôm nay muốn làm thịt ngươi !” Thư Nhan hổn hển, rốt cục ở vách tường tìm được một cây đao.