Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Edit: Kamisori_Akane
Beta: Tô
---
Kiều Trì lên máy bay vào sáng sớm hôm sau, trợ lý đoàn làm phim đã tới sớm trước một ngày. Kiều Trì trời mờ sáng liền bật dậy, rón rén mở cửa phòng ngủ sau khi rửa mặt, sợ không cẩn thận mà đánh thức lão đại.
Kiều Trì đi đến cửa trước và thay giày, sau đó nhẹ nhàng kéo va ly đêm qua đặt phía sau cửa, chuẩn bị rời đi.
Dạo gần đây không biết lão đại xảy ra chuyện gì, cực kỳ dính người, nếu kêu lão đại dậy có khi cô sẽ lỡ chuyến bay mất.
Nhưng cô không ngờ ngay khi tay vừa đụng tới chốt cửa thì liền có tiếng mở cửa phát ra từ phía sau. Cô quay đầu lại nhìn. Lão đại với đầu tóc rối bù, cơn buồn ngủ còn chưa hoàn toàn phân tán, nhưng đôi mắt lại hết sức tỉnh táo.
Hắn nhìn Kiều Trì trang phục chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất.
Kiều Trì chột dạ sờ lên chóp mũi của mình, cất giọng nói: "Đánh thức anh sao?"
Tống Nhất Tự nhấp nhẹ lấy môi mỏng, thấp giọng nói: "Em không định nói anh một tiếng sao?"
Kiều Trì buông valy trong tay ra, đến trước mặt Tống Nhất Tự bất lực giải thích: "Còn sớm mà, đánh thức anh dậy, anh chắc chắn sẽ... A!"
Kiều Trì chưa kịp nói xong, lão đại trước mặt liền đưa tay ôm eo cô, kéo cô tiến về phía trước rồi ôm thật chặt. Kiều Trì buộc phải nhón chân lên, cằm của lão đại đặt lên vai của cô cọ cọ, trên người tản ra toàn mùi không vui.
Kiều Trì bất lực đưa tay lên lưng anh vỗ nhẹ nhẹ mấy lần, kiên nhẫn dỗ dành nói: "Nào, cũng không phải là em không trở lại, em quay xong sẽ về, tuyệt đối không ở lại thêm một ngày."
Tống Nhất Tự không nói một lời chỉ ôm lấy cô, Kiều Trì vỗ lưng hắn, nói đùa: "Anh không thấy bây giờ anh như một đứa trẻ ba tuổi sao? Em ra ngoài là để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình mà."
Lão đại đang ôm cô bỗng dừng lại, Kiều Trì nghe hắn nói ở bên tai: "Anh luôn cảm thấy trước kia anh đã trải qua chuyện như vậy, nhưng khi người đó đi lại không trở về nữa."
Ký ức Tống Nhất Tự gần đây dần trở nên rõ ràng, hắn nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, vừa rồi từ trong phòng đi ra, trông thấy Kiều Trì rời xa mình, thân tâm hắn không hiểu sao lại hoảng loạn, trong trí nhớ cũng có một người rất quan trọng, dỗ dành hắn rằng đi rồi sẽ về ngay, nhưng cuối cùng lại một đi không trở lại. Mặc dù biết Kiều Trì chỉ đi ra ngoài làm việc, nhưng hắn lại cố chấp giữ chặt cô, không hề muốn cô rời đi.
Nhưng mọi chuyện đều đã nói với nhau xong xuôi cả rồi.
Tống Nhất Tự cũng cảm thấy mình có hơi vô lý.
Hắn chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng muốn buông Kiều Trì. Anh vừa thả tay ra thì eo lại bị Kiều Trì ôm chặt, Tống Nhất Tự khẽ cúi xuống thấy Kiều Trì cố gắng nhón chân lên, eo hắn cũng bị cô xiết chặt, không thoải mái lắm nhưng lại làm cho hắn thêm an tâm.
Kiều Trì nâng một tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu lão đại, an ủi: "Khi đến nơi em sẽ nhắn tin cho anh, xong việc lại nhắn tiếp cho anh lần nữa, có được không?"
Sự bất an của Tống Nhất Tự liền nguôi ngoai, anh lại cọ cọ vào hõm vai Kiều Trì, chủ động buông Kiều Trì, lùi lại một bước và mỉm cười, nói: "Em không nỡ buông anh, em không thể lên máy bay được đâu."
Kiều Trì giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đúng thật là, nếu không đi thì cô không kịp mất.
Cô xoay người đi tới phía trước không do dự, lưu loát kéo nắm cửa, đẩy hành lý ra.
Khi quay lại để đóng cửa, Kiều Trì thấy Tống Nhất Tự còn đứng đó lẳng lặng nhìn theo cô. Kiều Trì mím môi, Tống Nhất Tự nở một nụ cười ấm áp rồi vẫy tay với cô.
Nụ cười có vẻ miễn cưỡng, bộ dạng thì lại vô cùng đáng thương.
Kiều Trì mềm lòng, lại đẩy cửa ra, lao nhanh về phía lão đại, khiến hắn không khỏi sững sờ.
"Còn gì nữa..."
Tống Nhất Tự còn chưa nói xong, Kiều Trì đột nhiên tiến gần, đặt lên má trái của hắn một nụ hôn ấm áp và mềm mại.
Cô hôn hắn.
Lần đầu tiên chủ động với hắn.
Dừng lại vài giây, Kiều Trì lập tức lùi lại phía sau, đỏ mặt nói: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ em, gặp anh sau!"
Nói xong liền quay người chạy thật nhanh. Tống Nhất Tự sau đó sờ lên gò má, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, trong lòng gợn sóng, hắn trả lời: "Hẹn gặp lại."
**
Đoàn làm phim lấy địa điểm cách thành phố C hai thành phố, bên này khí hậu mát mẻ hơn thành phố C rất nhiều.
Kiều Trì đến muộn đã thấy cô trợ lý nhỏ của mình cầm một tấm biển chen giữa đám đông đợi cô, vừa nhìn thấy Kiều Trì đã vui vẻ cầm lấy tấm bảng hiệu lắc qua lắc lại.
Kiều Trì kéo hành lý của mình đến gặp cô ấy, trợ lý mới của cô tên Tiểu Tiểu, giống với tên mình, dáng người nhỏ nhắn, mỉm cười, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền.
Khi Kiều Trì lần đầu tiên gặp cô ấy đã nghĩ đây thật là một cô bé đáng yêu, cho đến khi cô trông thấy cô gái nhỏ nhắn quyết liệt lật đổ một người đàn ông cao hơn mình nửa người.
Mặc dù Kiều Trì đã học qua Taekwondo để phòng thân, nhưng có người sở hữu chỉ số vũ lực cao ở bên thì vẫn an tâm hơn.
Tiểu Tiểu nhận lấy vali của Kiều Trì, hai người rời khỏi sân bay. Sau khi lên xe, Tiểu Tiểu mới cười nói: "Chị Kiều, nơi này em đã chuẩn bị xong gần hết rồi, ngày mai đạo diễn Chương sẽ tổ chức lễ khai máy, đạo diễn Chương đã nói cho em biết."
Tiểu Tiểu từng làm trợ lí cho một nhóm nổi tiếng trong hai năm, cô ấy đi theo người đại diện của nhóm, nói ít hiểu nhiều.
Kiều Trì còn chưa tuyển người đại diện. Cô chỉ đơn giản đưa cho Tiểu Tiểu một mức lương và yêu cầu cô ấy làm công việc của người đại diện.
"Nữ chính đang tìm là ai vậy?" Kiều Trì hỏi, cô đã bận rộn mấy ngày nay, tin tức trong nhóm đều không hề để động đến, cô cũng không hỏi qua Lý Y, hoàn toàn quên mất.
"Là Văn Nguyệt Nguyệt." Tiểu Tiểu trả lời.
Văn Nguyệt Nguyệt? Kiều Trì cố gắng tìm kiếm người này trong ký ức.
Tiểu Tiểu dường như đã sớm biết, cô mở khóa ba lô, từ bên trong mở ra chiếc máy tính bảng và lật lại thông tin mà cô đã tìm hiểu đưa cho Kiều Trì.
Văn Nguyệt Nguyệt xuất thân từ một nhóm nhạc nữ nhưng nhóm của họ đã tan rã cách đây hai năm. Cô lấn sân sang làm diễn viên. Thật bất ngờ, bộ phim đầu tiên của Văn Nguyệt Nguyệt đã khiến cô ấy nổi tiếng thành công. Ngay sau đó Văn Nguyệt Nguyệt trở thành nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng. Trong một khoảng thời gian dài trên tivi, có thể dễ dàng thấy bóng dáng của Văn Nguyệt Nguyệt ở bất kể nơi nào.
Kiều Trì nhìn vào một cột dài các tác phẩm tiêu biểu, không thể không bái phục Văn Nguyệt Nguyệt.
Với hơn một chục tác phẩm trong hai năm qua, Kiều Trì đi quay đã rất nhiều năm trong đời mình. Tính toán cẩn thận chỉ mới hơn hai chục bộ, vậy mà Văn Nguyệt Nguyệt vẫn có thể duy trì nửa số phim của mình trên 8,5 điểm.
Có thể thấy cô ấy là một nữ diễn viên có tài năng diễn xuất và tầm nhìn.
Kiều Trì lật bức ảnh của cô ấy ra, ngoại hình trông cũng rất đẹp.
Kiều Trì lật sang trang tiếp theo, đập vào mắt cô là hình ảnh Độ Cao trên trang bìa tạp chí.
Kiều Trì liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nói: "Em đã sắp xếp các diễn viên quan trọng trong đoàn. Sân bay cách khách sạn chúng ta sống một đoạn khá xa. Nếu chị không buồn ngủ, chị có thể tự làm quen trước, để tránh lát nữa gặp lại không biết ai." Kiều Trì nhẹ gật đầu, nghiêm túc nhìn lại vào chiếc máy tính.
Ở thành phố C, Tống Nhất Tự sau khi ngủ lại thì lúc tỉnh dậy đã gần trưa. Hắn kéo chăn ra khỏi giường, bước vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra.
Hắn nhàn rỗi đi quanh phòng, lại lấy điện thoại ra đặt món mà anh và Kiều Trì thường hay ăn. Sau khi đặt thức ăn, hắn cầm chổi quét dọn cả căn nhà nhưng trừ phòng của Kiều Trì ra.
Quét xong vẫn cảm thấy hơi nhàm chán, đang định lau nhà thì chuông cửa vang lên.
Đồ ăn đến.
Tống Nhất Tự mới từ bỏ ý định lau nhà, hắn liền lấy đồ ăn ra rồi bày lên bàn ăn, ấn mở Wechat trên điện thoại. Năm, sáu tiếng trôi qua, cô vẫn chưa gửi tin nhắn cho hắn. Tống Nhất Tự nhớ rõ là Kiều Trì hình như đã xuống máy bay lúc mười giờ.
Chẳng lẽ là muộn?
Tống Nhất Tự dùng đũa chọc chọc cơm, trong lúc đang do dự có nên chủ động nhắn tin cho Kiều Trì không thì điện thoại reo lên.
Tống Nhất Tự mắt sáng rực lên, hắn mở tin nhắn với niềm vui mừng, hóa ra chỉ là tin tức.
Hắn phút chốc mừng hụt.
Tống Nhất Tự tắt điện thoại nhét vào túi. Miễn là mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, hắn tắt điện thoại liền có thể tỉnh táo lại rồi!
"Không cho phép nghĩ nữa." Tống Nhất Tự lẩm bẩm, bảo bối đi là để kiếm tiền nuôi gia đình, hắn cũng phải cố gắng làm việc mới được.
Suy nghĩ thông suốt rồi lão đại động lực tràn đầy, hắn nhanh chóng ăn xong, rồi ngồi lên ghế sofa. Hắn cầm điện thoại và dự định để Nguỵ Duy mang mấy văn kiện chưa xem tới cho hắn.
Hắn đã lên kế hoạch, và chờ khi hắn đã bình phục hoàn toàn, hắn sẽ cầu hôn Kiều Trì. Hắn tôn trọng mong muốn của Kiều Trì là không công khai, nhưng trước tiên hắn phải đọc đống văn kiện này trước đã! Như vậy thì dù có là Độ Cao, Thấp, Đông, Tây, Nam, Bắc gì đó cũng chẳng có tính uy hiếp gì với hắn nữa!
Tống Nhất Tự đã tưởng tượng đến ngày cầu hôn của mình, nhất định đó phải là cảnh cầu hôn đầy mơ mộng nhất!
Kiều Trì đi rồi, anh cuối cùng cũng có thể xử lý các công việc chính thức mà không cần che giấu!
Tống Nhất Tự phát hiện mình thực sự rất yêu công việc, đôi khi hắn có thể nhìn vào đống tài liệu của Ngụy Duy hàng giờ mà không động đậy.
Cuộc gọi đến, nhưng Ngụy Duy không nhận và trực tiếp cúp máy.
Anh vẫn còn ở công ty.
Đây là những gì Nguỵ Duy đã nói với anh. Để không khiến những con cáo già trong công ty để ý, Nguỵ Duy thường gọi cho anh vào ban đêm, và thỉnh thoảng vào ban ngày sẽ lén lút gọi anh để báo cáo công việc.
Một tổng giám đốc và một thư ký, thế mà bị buộc phải như thế này, còn đặc biệt giống như là nhân vật phản diện và đám thuộc hạ bí mật âm mưu gây sự. Tống Nhất Tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn rõ ràng là nhân vật chính!
Hắn luôn cảm thấy rằng mình không nên quá cẩn thận như vậy, nhưng vẫn còn một phần lớn ký ức không nhớ ra, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu ai đó biết rằng hắn bị mất trí nhớ, sự tình đoán chừng sẽ trở nên khó kiểm soát hơn.
Tống Nhất Tự bắt đầu nghi ngờ người gây thương tích nặng cho hắn là người trong công ty.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ mép điện thoại, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng. Đợi khi hắn biết được là ai, hắn nhất định phải khiến đối phương trả giá hàng ngàn lần!
"Rzz Rzz."
Điện thoại rung lên, Tống Nhất Tự mặt không đổi mở màn hình lên. Sau khi thấy rõ người nhắn tới, vẻ mặt hắn dịu lại ngay lập tức.
Bảo bối vô tâm cuối cùng cũng chịu gửi cho hắn một tin nhắn.
____
Sắp cuối năm rồi nên có thể càng ngày càng ra trễ ạ, mong các cậu thông cảm cho t
Beta: Tô
---
Kiều Trì lên máy bay vào sáng sớm hôm sau, trợ lý đoàn làm phim đã tới sớm trước một ngày. Kiều Trì trời mờ sáng liền bật dậy, rón rén mở cửa phòng ngủ sau khi rửa mặt, sợ không cẩn thận mà đánh thức lão đại.
Kiều Trì đi đến cửa trước và thay giày, sau đó nhẹ nhàng kéo va ly đêm qua đặt phía sau cửa, chuẩn bị rời đi.
Dạo gần đây không biết lão đại xảy ra chuyện gì, cực kỳ dính người, nếu kêu lão đại dậy có khi cô sẽ lỡ chuyến bay mất.
Nhưng cô không ngờ ngay khi tay vừa đụng tới chốt cửa thì liền có tiếng mở cửa phát ra từ phía sau. Cô quay đầu lại nhìn. Lão đại với đầu tóc rối bù, cơn buồn ngủ còn chưa hoàn toàn phân tán, nhưng đôi mắt lại hết sức tỉnh táo.
Hắn nhìn Kiều Trì trang phục chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy ủy khuất.
Kiều Trì chột dạ sờ lên chóp mũi của mình, cất giọng nói: "Đánh thức anh sao?"
Tống Nhất Tự nhấp nhẹ lấy môi mỏng, thấp giọng nói: "Em không định nói anh một tiếng sao?"
Kiều Trì buông valy trong tay ra, đến trước mặt Tống Nhất Tự bất lực giải thích: "Còn sớm mà, đánh thức anh dậy, anh chắc chắn sẽ... A!"
Kiều Trì chưa kịp nói xong, lão đại trước mặt liền đưa tay ôm eo cô, kéo cô tiến về phía trước rồi ôm thật chặt. Kiều Trì buộc phải nhón chân lên, cằm của lão đại đặt lên vai của cô cọ cọ, trên người tản ra toàn mùi không vui.
Kiều Trì bất lực đưa tay lên lưng anh vỗ nhẹ nhẹ mấy lần, kiên nhẫn dỗ dành nói: "Nào, cũng không phải là em không trở lại, em quay xong sẽ về, tuyệt đối không ở lại thêm một ngày."
Tống Nhất Tự không nói một lời chỉ ôm lấy cô, Kiều Trì vỗ lưng hắn, nói đùa: "Anh không thấy bây giờ anh như một đứa trẻ ba tuổi sao? Em ra ngoài là để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình mà."
Lão đại đang ôm cô bỗng dừng lại, Kiều Trì nghe hắn nói ở bên tai: "Anh luôn cảm thấy trước kia anh đã trải qua chuyện như vậy, nhưng khi người đó đi lại không trở về nữa."
Ký ức Tống Nhất Tự gần đây dần trở nên rõ ràng, hắn nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, vừa rồi từ trong phòng đi ra, trông thấy Kiều Trì rời xa mình, thân tâm hắn không hiểu sao lại hoảng loạn, trong trí nhớ cũng có một người rất quan trọng, dỗ dành hắn rằng đi rồi sẽ về ngay, nhưng cuối cùng lại một đi không trở lại. Mặc dù biết Kiều Trì chỉ đi ra ngoài làm việc, nhưng hắn lại cố chấp giữ chặt cô, không hề muốn cô rời đi.
Nhưng mọi chuyện đều đã nói với nhau xong xuôi cả rồi.
Tống Nhất Tự cũng cảm thấy mình có hơi vô lý.
Hắn chịu đựng sự hoảng loạn trong lòng muốn buông Kiều Trì. Anh vừa thả tay ra thì eo lại bị Kiều Trì ôm chặt, Tống Nhất Tự khẽ cúi xuống thấy Kiều Trì cố gắng nhón chân lên, eo hắn cũng bị cô xiết chặt, không thoải mái lắm nhưng lại làm cho hắn thêm an tâm.
Kiều Trì nâng một tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu lão đại, an ủi: "Khi đến nơi em sẽ nhắn tin cho anh, xong việc lại nhắn tiếp cho anh lần nữa, có được không?"
Sự bất an của Tống Nhất Tự liền nguôi ngoai, anh lại cọ cọ vào hõm vai Kiều Trì, chủ động buông Kiều Trì, lùi lại một bước và mỉm cười, nói: "Em không nỡ buông anh, em không thể lên máy bay được đâu."
Kiều Trì giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đúng thật là, nếu không đi thì cô không kịp mất.
Cô xoay người đi tới phía trước không do dự, lưu loát kéo nắm cửa, đẩy hành lý ra.
Khi quay lại để đóng cửa, Kiều Trì thấy Tống Nhất Tự còn đứng đó lẳng lặng nhìn theo cô. Kiều Trì mím môi, Tống Nhất Tự nở một nụ cười ấm áp rồi vẫy tay với cô.
Nụ cười có vẻ miễn cưỡng, bộ dạng thì lại vô cùng đáng thương.
Kiều Trì mềm lòng, lại đẩy cửa ra, lao nhanh về phía lão đại, khiến hắn không khỏi sững sờ.
"Còn gì nữa..."
Tống Nhất Tự còn chưa nói xong, Kiều Trì đột nhiên tiến gần, đặt lên má trái của hắn một nụ hôn ấm áp và mềm mại.
Cô hôn hắn.
Lần đầu tiên chủ động với hắn.
Dừng lại vài giây, Kiều Trì lập tức lùi lại phía sau, đỏ mặt nói: "Ở nhà ngoan ngoãn chờ em, gặp anh sau!"
Nói xong liền quay người chạy thật nhanh. Tống Nhất Tự sau đó sờ lên gò má, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, trong lòng gợn sóng, hắn trả lời: "Hẹn gặp lại."
**
Đoàn làm phim lấy địa điểm cách thành phố C hai thành phố, bên này khí hậu mát mẻ hơn thành phố C rất nhiều.
Kiều Trì đến muộn đã thấy cô trợ lý nhỏ của mình cầm một tấm biển chen giữa đám đông đợi cô, vừa nhìn thấy Kiều Trì đã vui vẻ cầm lấy tấm bảng hiệu lắc qua lắc lại.
Kiều Trì kéo hành lý của mình đến gặp cô ấy, trợ lý mới của cô tên Tiểu Tiểu, giống với tên mình, dáng người nhỏ nhắn, mỉm cười, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền.
Khi Kiều Trì lần đầu tiên gặp cô ấy đã nghĩ đây thật là một cô bé đáng yêu, cho đến khi cô trông thấy cô gái nhỏ nhắn quyết liệt lật đổ một người đàn ông cao hơn mình nửa người.
Mặc dù Kiều Trì đã học qua Taekwondo để phòng thân, nhưng có người sở hữu chỉ số vũ lực cao ở bên thì vẫn an tâm hơn.
Tiểu Tiểu nhận lấy vali của Kiều Trì, hai người rời khỏi sân bay. Sau khi lên xe, Tiểu Tiểu mới cười nói: "Chị Kiều, nơi này em đã chuẩn bị xong gần hết rồi, ngày mai đạo diễn Chương sẽ tổ chức lễ khai máy, đạo diễn Chương đã nói cho em biết."
Tiểu Tiểu từng làm trợ lí cho một nhóm nổi tiếng trong hai năm, cô ấy đi theo người đại diện của nhóm, nói ít hiểu nhiều.
Kiều Trì còn chưa tuyển người đại diện. Cô chỉ đơn giản đưa cho Tiểu Tiểu một mức lương và yêu cầu cô ấy làm công việc của người đại diện.
"Nữ chính đang tìm là ai vậy?" Kiều Trì hỏi, cô đã bận rộn mấy ngày nay, tin tức trong nhóm đều không hề để động đến, cô cũng không hỏi qua Lý Y, hoàn toàn quên mất.
"Là Văn Nguyệt Nguyệt." Tiểu Tiểu trả lời.
Văn Nguyệt Nguyệt? Kiều Trì cố gắng tìm kiếm người này trong ký ức.
Tiểu Tiểu dường như đã sớm biết, cô mở khóa ba lô, từ bên trong mở ra chiếc máy tính bảng và lật lại thông tin mà cô đã tìm hiểu đưa cho Kiều Trì.
Văn Nguyệt Nguyệt xuất thân từ một nhóm nhạc nữ nhưng nhóm của họ đã tan rã cách đây hai năm. Cô lấn sân sang làm diễn viên. Thật bất ngờ, bộ phim đầu tiên của Văn Nguyệt Nguyệt đã khiến cô ấy nổi tiếng thành công. Ngay sau đó Văn Nguyệt Nguyệt trở thành nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng. Trong một khoảng thời gian dài trên tivi, có thể dễ dàng thấy bóng dáng của Văn Nguyệt Nguyệt ở bất kể nơi nào.
Kiều Trì nhìn vào một cột dài các tác phẩm tiêu biểu, không thể không bái phục Văn Nguyệt Nguyệt.
Với hơn một chục tác phẩm trong hai năm qua, Kiều Trì đi quay đã rất nhiều năm trong đời mình. Tính toán cẩn thận chỉ mới hơn hai chục bộ, vậy mà Văn Nguyệt Nguyệt vẫn có thể duy trì nửa số phim của mình trên 8,5 điểm.
Có thể thấy cô ấy là một nữ diễn viên có tài năng diễn xuất và tầm nhìn.
Kiều Trì lật bức ảnh của cô ấy ra, ngoại hình trông cũng rất đẹp.
Kiều Trì lật sang trang tiếp theo, đập vào mắt cô là hình ảnh Độ Cao trên trang bìa tạp chí.
Kiều Trì liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nói: "Em đã sắp xếp các diễn viên quan trọng trong đoàn. Sân bay cách khách sạn chúng ta sống một đoạn khá xa. Nếu chị không buồn ngủ, chị có thể tự làm quen trước, để tránh lát nữa gặp lại không biết ai." Kiều Trì nhẹ gật đầu, nghiêm túc nhìn lại vào chiếc máy tính.
Ở thành phố C, Tống Nhất Tự sau khi ngủ lại thì lúc tỉnh dậy đã gần trưa. Hắn kéo chăn ra khỏi giường, bước vào phòng tắm rửa mặt rồi đi ra.
Hắn nhàn rỗi đi quanh phòng, lại lấy điện thoại ra đặt món mà anh và Kiều Trì thường hay ăn. Sau khi đặt thức ăn, hắn cầm chổi quét dọn cả căn nhà nhưng trừ phòng của Kiều Trì ra.
Quét xong vẫn cảm thấy hơi nhàm chán, đang định lau nhà thì chuông cửa vang lên.
Đồ ăn đến.
Tống Nhất Tự mới từ bỏ ý định lau nhà, hắn liền lấy đồ ăn ra rồi bày lên bàn ăn, ấn mở Wechat trên điện thoại. Năm, sáu tiếng trôi qua, cô vẫn chưa gửi tin nhắn cho hắn. Tống Nhất Tự nhớ rõ là Kiều Trì hình như đã xuống máy bay lúc mười giờ.
Chẳng lẽ là muộn?
Tống Nhất Tự dùng đũa chọc chọc cơm, trong lúc đang do dự có nên chủ động nhắn tin cho Kiều Trì không thì điện thoại reo lên.
Tống Nhất Tự mắt sáng rực lên, hắn mở tin nhắn với niềm vui mừng, hóa ra chỉ là tin tức.
Hắn phút chốc mừng hụt.
Tống Nhất Tự tắt điện thoại nhét vào túi. Miễn là mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, hắn tắt điện thoại liền có thể tỉnh táo lại rồi!
"Không cho phép nghĩ nữa." Tống Nhất Tự lẩm bẩm, bảo bối đi là để kiếm tiền nuôi gia đình, hắn cũng phải cố gắng làm việc mới được.
Suy nghĩ thông suốt rồi lão đại động lực tràn đầy, hắn nhanh chóng ăn xong, rồi ngồi lên ghế sofa. Hắn cầm điện thoại và dự định để Nguỵ Duy mang mấy văn kiện chưa xem tới cho hắn.
Hắn đã lên kế hoạch, và chờ khi hắn đã bình phục hoàn toàn, hắn sẽ cầu hôn Kiều Trì. Hắn tôn trọng mong muốn của Kiều Trì là không công khai, nhưng trước tiên hắn phải đọc đống văn kiện này trước đã! Như vậy thì dù có là Độ Cao, Thấp, Đông, Tây, Nam, Bắc gì đó cũng chẳng có tính uy hiếp gì với hắn nữa!
Tống Nhất Tự đã tưởng tượng đến ngày cầu hôn của mình, nhất định đó phải là cảnh cầu hôn đầy mơ mộng nhất!
Kiều Trì đi rồi, anh cuối cùng cũng có thể xử lý các công việc chính thức mà không cần che giấu!
Tống Nhất Tự phát hiện mình thực sự rất yêu công việc, đôi khi hắn có thể nhìn vào đống tài liệu của Ngụy Duy hàng giờ mà không động đậy.
Cuộc gọi đến, nhưng Ngụy Duy không nhận và trực tiếp cúp máy.
Anh vẫn còn ở công ty.
Đây là những gì Nguỵ Duy đã nói với anh. Để không khiến những con cáo già trong công ty để ý, Nguỵ Duy thường gọi cho anh vào ban đêm, và thỉnh thoảng vào ban ngày sẽ lén lút gọi anh để báo cáo công việc.
Một tổng giám đốc và một thư ký, thế mà bị buộc phải như thế này, còn đặc biệt giống như là nhân vật phản diện và đám thuộc hạ bí mật âm mưu gây sự. Tống Nhất Tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn rõ ràng là nhân vật chính!
Hắn luôn cảm thấy rằng mình không nên quá cẩn thận như vậy, nhưng vẫn còn một phần lớn ký ức không nhớ ra, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu ai đó biết rằng hắn bị mất trí nhớ, sự tình đoán chừng sẽ trở nên khó kiểm soát hơn.
Tống Nhất Tự bắt đầu nghi ngờ người gây thương tích nặng cho hắn là người trong công ty.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ mép điện thoại, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng. Đợi khi hắn biết được là ai, hắn nhất định phải khiến đối phương trả giá hàng ngàn lần!
"Rzz Rzz."
Điện thoại rung lên, Tống Nhất Tự mặt không đổi mở màn hình lên. Sau khi thấy rõ người nhắn tới, vẻ mặt hắn dịu lại ngay lập tức.
Bảo bối vô tâm cuối cùng cũng chịu gửi cho hắn một tin nhắn.
____
Sắp cuối năm rồi nên có thể càng ngày càng ra trễ ạ, mong các cậu thông cảm cho t