Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Edit: Tô
- -
Người bên ngoài xe cúi người, trên khuôn mặt tỏ vẻ vui sướng. Tống Nhất Tự bỗng cảm thấy người này khá quen thuộc, nhưng anh ta vừa mới nói cái gì mà ông chủ?
Khẳng định là nhận lầm người, hắn chỉ là một người tài xế lái xe cho người khác mà thôi.
"Ông chủ, anh..."
"Cậu nhận lầm." Tống Nhất Tự ngắt lời, nhẹ nhàng giải thích: "Tôi chỉ là một tài xế, không phải ông chủ gì đó."
Người bên ngoài kinh ngạc, tài xế gì? Đây chính là ông chủ của anh Tống Nhất Tự mà!
Anh đang muốn nói gì đó, đột nhiên đầu óc lóe lên một tia sáng, bây giờ trong công ty đám cáo già kia ngày nào cũng sau lưng đồn ông chủ mất tích đã gặp chuyện, nhưng đuôi cáo vẫn giấu rất kỹ, chưa để lộ ra.
Nếu như chờ mấy lão lộ đuôi cáo ra, sau đó ông chủ từ trên trời giáng xuống đem mấy lão đó một mẻ hốt gọn...
Thì ra đây là kế sách lúc trước ông chủ đã nói à!
Ông chủ lâu như vậy không liên lạc với anh. Nhất định cũng là một trong những kế sách đó! Mình nên giả vờ mới là điều tốt!
Ông chủ đã nói không biết anh, vậy anh cũng làm như cái gì cũng không biết luôn!
Tống Nhất Tự không hiểu vì sao ánh mắt người ngoài cửa sổ từ kinh ngạc đến mê mang lại đến kiên định, tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì?
Coi như vậy đi, dù sao chuyện cũng không liên quan tới hắn.
Hắn muốn kéo cửa sổ xe lên, lại nghĩ làm như vật có chút không lễ phép, thế là mở miệng hỏi: "Xin hỏi còn chuyện gì sao?"
Ngụy Duy đang suy nghĩ bỗng bị lôi kéo trở về hiện thực, vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Tống Nhất Tự khóe miệng khẽ cười, hướng anh nhẹ gật đầu, "Mau trở về đi."
Sau đó thần sắc lạnh nhạt đóng cửa sổ xe.
Ngụy Duy lệ nóng quanh tròng, anh biết mà! Ông chủ nhất định là biết những tin đồn do mấy lão cáo già kia phát tán trong công ty! Anh nhất định phải xử lý tốt việc trong công ty thay cho ông chủ!
Ngụy Duy quyết định xong, đang muốn rời đi, lại nghĩ tới mình gọi điện thoại cho ông chủ nhưng không gọi được, nghĩ ông chủ có thể sợ bị điều tra, mà lại ông chủ chưa từng có thói quen nhớ số ai cả.
Nghĩ một hồi anh từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình, một lần nữa gõ cửa sổ xe, thấy cửa sổ lại được kéo xuống, mặt mỉm cười đưa danh thiếp cho Tống Nhất Tự trong xe: "Ông chủ, có chuyện gì cần cứ gọi tôi."
Đưa danh thiếp xong Ngụy Duy mới cảm thấy đôi chút ổn thỏa, anh không lưu luyến đoạn thời gian chạm mặt này với Tống Nhất Tự, bởi vì anh biết không bao lâu, anh với ông chủ nhất định có thể giống như trước kia, nắm tay chung bước, đại sát tứ phương!
Sau khi Ngụy Duy người tự biên tập câu chuyện đầy cẩu huyết đi, Tống Nhất Tự mới mượn ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài nhìn chữ trên danh thiếp.
Tập đoàn Tống thị, Ngụy Duy.
Tống Nhất Tự đem danh thiếp lật lại, là số điện thoại của Ngụy Duy và một số hoạt động kinh doanh của công ty.
Tống Nhất Tự càng nhìn càng cảm thấy giống như bán bảo hiểm hoặc sản phẩm chăm sóc sức khỏe, mấy ngày trước ở dưới nhà hắn gặp một thanh niên âu phục giày da bán bảo hiểm xách một cặp công văn đưa cho hắn danh thiếp, tấm danh thiếp này cũng không khác bao nhiêu.
"Ách." Tống Nhất Tự tiện tay bỏ danh thiếp vào xe, tiếp tục cầm điện thoại di động lên xem chương trình trực tiếp.
Trong biệt thự, ba người Kiều Trì căn cứ nhắc nhở của nhân viên công tác dưới lầu thuận lợi lên lầu hai, lầu hai là phòng ngủ và phòng khách, hành lang dài dằng dặc nhưng chiếu sáng đường phía trước vẫn là ánh nến yếu ớt, có lẽ là vừa rồi dưới lầu hối lộ thành công nhân viên nữ quỷ, lá gan Độ Cao lúc này to lên rất nhiều, anh nghĩ kỹ, đợi lát nữa có nhân viên ra dọa anh, tới một người anh phát một cái hồng bao, tới hai người anh liền phát hai cái hồng bao!
Hạ Miên Miên cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh, tự đi tìm kiếm manh mối ra, "Trên bức tường này vẽ cái gì vậy."
Hạ Miên Miên chỉ chỉ bức tường, Kiều Trì và Độ Cao nhìn sang, từ chỗ bọn họ đứng kéo dài đến chỗ cánh cửa thứ nhất, một bức tranh sinh động như thật được vẽ giữa tường.
Kiều Trì nhìn Độ Cao một chút, Độ Cao tự động giơ nến trong tay lên đứng gần vách tường phía trước, cố gắng cho Kiều Trì có một ánh sáng để nhìn rõ.
Kiều Trì tới gần, trên vách tường có một hình vẽ năm người, trong đó có hai đứa trẻ con và một nam một nữ, xem ra là một gia đình nhỏ, mà người còn lại, Kiều Trì có chút mơ hồ.
Người đó chỉ có một con mắt, mà con mắt đó lại dựng đứng ngay ở giữa cái trán, cái mũi như mũi trâu, miệng chiếm hơn nửa khuôn mặt, hắn ta khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt một nhà bốn người.
"Qua bên cạnh một chút." Kiều Trì nói.
Độ Cao nghe lời nhích qua bên cạnh một bước, chiếu sáng bức thứ hai.
Bức họa thứ hai chỉ có một mắt và một trong hai đứa trẻ, một mắt ôm đứa trẻ, bên cạnh bọn họ đặt một vòng nến trắng. Kiều Trì không khỏi rùng mình một cái, cô hình như đã nghĩ ra được gì đó.
Hạ Miên Miên một mực nhìn theo Kiều Trì, cô chà xát cánh tay của mình thầm nói: "Tranh này làm sao lại quỷ dị như vậy a."
Thật sự rất quỷ dị.
Độ Cao cũng xoay người, đem hai bức tranh nhanh chóng nhìn một lượt, không khỏi nhíu mày, bất quá cũng không nói gì, anh tiếp tục tiến lên một bước, soi sáng bức thứ ba.
Bức thứ ba, một mắt đơn độc ở chung với một đứa trẻ khác, hẳn là đứa trẻ còn lại trong nhà bốn người kia. Hài tử nắm trong tay một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào tim một mắt, một mắt ngã xuống đất, phần áo gần tim bị máu nhuộm đỏ.
"Ý gì vậy, tôi không hiểu cho lắm?" Hạ Miên Miên gãi gãi đầu, nhìn về phía Kiều Trì, Kiều Trì lắc đầu: "Xem hết lại nói?"
Nhưng tiếp theo lại không có hình, bọn họ đã đi tới cánh cửa thứ nhất.
"Muốn mở không?" Độ Cao hỏi, hắn đứng bên cạnh Hạ Miên Miên, dùng ngọn nến chiếu sáng một lượt cánh cửa từ trên xuống dưới, sợ sẽ sờ phải một bàn tay sẽ dính đầy máu.
Nhưng cánh cửa này trừ nắm tay có chút rỉ sét, cũng không có gì đặc biệt.
Kiều Trì lui về sau một bước, Hạ Miên Miên cũng lui về sau một bước, hai nữ nhân vô tội đứng sau nhìn Độ Cao, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi mở cửa.
Độ cao:... Tôi lại làm sai điều gì?
【 Ha ha ha ha, Độ Cao một mặt mơ hồ, đây là loại đồng đội gì vậy a! 】
【Kiều Trì này rốt cuộc là sao vậyyyyyyy, sao toàn để Độ Cao đi làm chuyện nguy hiểm, mình lại không làm, bó tay rồi. 】
【 Đồng ý lầu trên, Độ Cao quá thảm rồi a? Hạ Miên Miên làm sao cứ bám lấy Kiều Trì vậy, vừa rồi bên đội Ôn Quả cũng không bất công như vậy, mọi người có thể qua livestream bên cạnh nhìn xem biểu hiện của Ôn Quả kia, tôi cảm thấy Ôn Quả tốt hơn Kiều Trì nhiều. 】
【 Thích xem Ôn Quả thì tự đi mà xem Ôn Quả, nơi này là của Kiều Trì, Hạ Miên Miên và Độ Cao, không thích xem liền lăn đi không ai cản đâu. 】
...
Bình luận lại bắt đầu bùng nổ, mà thân là ba người trung tâm của chủ đề lại vẫn đứng ngoài cửa, bởi vì, cửa này hình như đã hỏng không mở ra được.
Độ cao vặn chốt cửa mấy lần, có thể vặn được, cũng có thể cảm nhận được bên trong bên trong đã mở khóa, nhưng mãi vẫn không mở được cửa ra, cho dù dùng bao nhiêu lực đều vậy, cửa không nhúc nhích tí nào.
Vặn gần mười lần, Độ Cao từ bỏ, nói với Kiều Trì và em họ: "Nếu không chúng ta đi cửa khác thử xem?"
Hạ Miên Miên nhẹ gật đầu, đồng ý với Độ Cao.
Kiều Trì nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như vậy đi, tôi thử đá một cái xem có thể đá văng cửa không, nếu như không được thì chúng ta đi cửa khác được không?"
Độ cao một mặt phức tạp nhìn xem cô, mở miệng khuyên nhủ: " Thế này không tốt lắm đâu?"
"Nếu không thì anh đá?" Kiều Trì nghiêng đầu.
Độ cao im lặng, quay đầu nhìn về phía cửa đóng chặt, đá một cái cũng không phải chuyện gì lớn. Anh gật đầu đồng ý, đưa ngọn nến cho Hạ Miên Miên, còn mình đứng tại chỗ nhảy nhảy làm nóng người, sau đó lui về phía sau mấy bước, lấy đà, rồi giơ chân lên đá một cái vào cửa!
Nhưng cửa như cũ không có phản ứng gì.
"Tôi thử một chút." Kiều Trì nói.
Độ cao nghĩ khuyên vài câu, anh còn đạp không ra chứ nói gì là Kiều Trì mặc dù gan có lớn nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái dịu dàng, nhưng nhìn gương mặt Kiều Trì kích động, vẫn lui sang một bên.
Đá không được thì thôi, vui là chính.
Kiều Trì đầu tiên hướng đi về phía trước vặn cửa một lần, nghe thấy âm thanh bên trong khóa mở ra mới lui về sau một bước, cô đá đá chân, làm động tác đơn giản làm nóng người.
Đời trước cô phải đi quay phim quanh năm, vì tăng cường thể lực, khi Kiều Trì rảnh đã cố ý đi học Taekwondo và đấm box, không chỉ có thể vận động còn có thể phòng thân, cho nên cô mặc dù nhìn chỉ là một người nhỏ bé, nhưng sức mạnh là vô hạn.
Độ Cao ở trong lòng suy nghĩ lời an ủi, hắn kéo Hạ Miên Miên bên cạnh qua, hơi xoay người dặn dò: "Con gái mấy người da mặt mỏng, đợi lát nữa nếu như Kiều Trì..."
"Rầm!"
Độ Cao còn chưa nói xong, bên tai đã truyền đến một tiếng nổ lớn, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, Kiều Trì lúc này còn duy trì động tác nhấc chân, mà cái cửa lúc nãy anh đá không hề nhúc nhích một chút nào đã được mở ra.
"Quá tuyệt đi!" Hạ Miên Miên sợ hãi thán phục, con mắt đều sáng lên.
Kiều Trì cũng quá hay đi!
Độ Cao không thể tưởng tượng nổi, anh tới gần chút mới nhìn rõ đằng sau cánh cửa có một cái bàn, khó trách vừa nãy anh mở cửa không ra, đá cũng không nhúc nhích.
Nhưng lực chân Kiều Trì cũng quá lợi hại.
Độ Cao phục sát đất, nghĩ tới nghĩ lui cho cô một ngón tay cái, chân thành tha thiết tán thưởng: "Cô thật tuyệt."
Kiều Trì hạ chân xuống, xoay mắt cá chân mấy cái, nghe thấy Độ Cao nói lập tức cười nhẹ nhàng trả lời: "Vừa rồi anh đá cửa đã mở rồi, tôi đá vào chỉ là hưởng ít hòa quang của anh để khoe khoang thôi."
Độ Cao vẫn biết bản thân có bao nhiêu sức, anh cười cười không trả lời lại, trong lòng lại âm thầm thề, khi mình trở về nhất định mỗi ngày đều tập tạ!
**
"Ba." Tống Nhất Tự mặt không thay đổi đập cánh tay mình một cái, lấy tay ra, một con muỗi đã bị hắn đập bẹp dí. Vừa rồi do tín hiệu trong xe đột nhiên trở nên kém, hắn liền mở cửa trên mui xe, chưa mở được bao lâu, trong xe đã có mấy con muỗi bay vào.
Một con rồi lại một con cắn lên hai cánh tay hắn, bị hắn cào giờ đã đỏ lên, cuối cùng, con muỗi cuối cùng đã bị hắn đập chết, hắn mới một lần nữa cầm điện thoại đang sạc lại, lúc này tín hiệu đã tốt hơn.
Hắn vào phòng trực tiếp lại, mới biến mất một lúc, nội dung bàn luận về ghép cp đã ngày càng nhiều, Tống Nhất Tự mài mài răng, dùng tay nhấn xuống vào mấy tài khoản ghép cp, sau đó lại báo cáo, nội dung lừa gạt người khác.
Mấy người phát tán lời đồn sai! Báo cáo chết mấy người!
- -
Người bên ngoài xe cúi người, trên khuôn mặt tỏ vẻ vui sướng. Tống Nhất Tự bỗng cảm thấy người này khá quen thuộc, nhưng anh ta vừa mới nói cái gì mà ông chủ?
Khẳng định là nhận lầm người, hắn chỉ là một người tài xế lái xe cho người khác mà thôi.
"Ông chủ, anh..."
"Cậu nhận lầm." Tống Nhất Tự ngắt lời, nhẹ nhàng giải thích: "Tôi chỉ là một tài xế, không phải ông chủ gì đó."
Người bên ngoài kinh ngạc, tài xế gì? Đây chính là ông chủ của anh Tống Nhất Tự mà!
Anh đang muốn nói gì đó, đột nhiên đầu óc lóe lên một tia sáng, bây giờ trong công ty đám cáo già kia ngày nào cũng sau lưng đồn ông chủ mất tích đã gặp chuyện, nhưng đuôi cáo vẫn giấu rất kỹ, chưa để lộ ra.
Nếu như chờ mấy lão lộ đuôi cáo ra, sau đó ông chủ từ trên trời giáng xuống đem mấy lão đó một mẻ hốt gọn...
Thì ra đây là kế sách lúc trước ông chủ đã nói à!
Ông chủ lâu như vậy không liên lạc với anh. Nhất định cũng là một trong những kế sách đó! Mình nên giả vờ mới là điều tốt!
Ông chủ đã nói không biết anh, vậy anh cũng làm như cái gì cũng không biết luôn!
Tống Nhất Tự không hiểu vì sao ánh mắt người ngoài cửa sổ từ kinh ngạc đến mê mang lại đến kiên định, tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì?
Coi như vậy đi, dù sao chuyện cũng không liên quan tới hắn.
Hắn muốn kéo cửa sổ xe lên, lại nghĩ làm như vật có chút không lễ phép, thế là mở miệng hỏi: "Xin hỏi còn chuyện gì sao?"
Ngụy Duy đang suy nghĩ bỗng bị lôi kéo trở về hiện thực, vội vàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Tống Nhất Tự khóe miệng khẽ cười, hướng anh nhẹ gật đầu, "Mau trở về đi."
Sau đó thần sắc lạnh nhạt đóng cửa sổ xe.
Ngụy Duy lệ nóng quanh tròng, anh biết mà! Ông chủ nhất định là biết những tin đồn do mấy lão cáo già kia phát tán trong công ty! Anh nhất định phải xử lý tốt việc trong công ty thay cho ông chủ!
Ngụy Duy quyết định xong, đang muốn rời đi, lại nghĩ tới mình gọi điện thoại cho ông chủ nhưng không gọi được, nghĩ ông chủ có thể sợ bị điều tra, mà lại ông chủ chưa từng có thói quen nhớ số ai cả.
Nghĩ một hồi anh từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình, một lần nữa gõ cửa sổ xe, thấy cửa sổ lại được kéo xuống, mặt mỉm cười đưa danh thiếp cho Tống Nhất Tự trong xe: "Ông chủ, có chuyện gì cần cứ gọi tôi."
Đưa danh thiếp xong Ngụy Duy mới cảm thấy đôi chút ổn thỏa, anh không lưu luyến đoạn thời gian chạm mặt này với Tống Nhất Tự, bởi vì anh biết không bao lâu, anh với ông chủ nhất định có thể giống như trước kia, nắm tay chung bước, đại sát tứ phương!
Sau khi Ngụy Duy người tự biên tập câu chuyện đầy cẩu huyết đi, Tống Nhất Tự mới mượn ánh sáng nhỏ nhoi bên ngoài nhìn chữ trên danh thiếp.
Tập đoàn Tống thị, Ngụy Duy.
Tống Nhất Tự đem danh thiếp lật lại, là số điện thoại của Ngụy Duy và một số hoạt động kinh doanh của công ty.
Tống Nhất Tự càng nhìn càng cảm thấy giống như bán bảo hiểm hoặc sản phẩm chăm sóc sức khỏe, mấy ngày trước ở dưới nhà hắn gặp một thanh niên âu phục giày da bán bảo hiểm xách một cặp công văn đưa cho hắn danh thiếp, tấm danh thiếp này cũng không khác bao nhiêu.
"Ách." Tống Nhất Tự tiện tay bỏ danh thiếp vào xe, tiếp tục cầm điện thoại di động lên xem chương trình trực tiếp.
Trong biệt thự, ba người Kiều Trì căn cứ nhắc nhở của nhân viên công tác dưới lầu thuận lợi lên lầu hai, lầu hai là phòng ngủ và phòng khách, hành lang dài dằng dặc nhưng chiếu sáng đường phía trước vẫn là ánh nến yếu ớt, có lẽ là vừa rồi dưới lầu hối lộ thành công nhân viên nữ quỷ, lá gan Độ Cao lúc này to lên rất nhiều, anh nghĩ kỹ, đợi lát nữa có nhân viên ra dọa anh, tới một người anh phát một cái hồng bao, tới hai người anh liền phát hai cái hồng bao!
Hạ Miên Miên cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh, tự đi tìm kiếm manh mối ra, "Trên bức tường này vẽ cái gì vậy."
Hạ Miên Miên chỉ chỉ bức tường, Kiều Trì và Độ Cao nhìn sang, từ chỗ bọn họ đứng kéo dài đến chỗ cánh cửa thứ nhất, một bức tranh sinh động như thật được vẽ giữa tường.
Kiều Trì nhìn Độ Cao một chút, Độ Cao tự động giơ nến trong tay lên đứng gần vách tường phía trước, cố gắng cho Kiều Trì có một ánh sáng để nhìn rõ.
Kiều Trì tới gần, trên vách tường có một hình vẽ năm người, trong đó có hai đứa trẻ con và một nam một nữ, xem ra là một gia đình nhỏ, mà người còn lại, Kiều Trì có chút mơ hồ.
Người đó chỉ có một con mắt, mà con mắt đó lại dựng đứng ngay ở giữa cái trán, cái mũi như mũi trâu, miệng chiếm hơn nửa khuôn mặt, hắn ta khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt một nhà bốn người.
"Qua bên cạnh một chút." Kiều Trì nói.
Độ Cao nghe lời nhích qua bên cạnh một bước, chiếu sáng bức thứ hai.
Bức họa thứ hai chỉ có một mắt và một trong hai đứa trẻ, một mắt ôm đứa trẻ, bên cạnh bọn họ đặt một vòng nến trắng. Kiều Trì không khỏi rùng mình một cái, cô hình như đã nghĩ ra được gì đó.
Hạ Miên Miên một mực nhìn theo Kiều Trì, cô chà xát cánh tay của mình thầm nói: "Tranh này làm sao lại quỷ dị như vậy a."
Thật sự rất quỷ dị.
Độ Cao cũng xoay người, đem hai bức tranh nhanh chóng nhìn một lượt, không khỏi nhíu mày, bất quá cũng không nói gì, anh tiếp tục tiến lên một bước, soi sáng bức thứ ba.
Bức thứ ba, một mắt đơn độc ở chung với một đứa trẻ khác, hẳn là đứa trẻ còn lại trong nhà bốn người kia. Hài tử nắm trong tay một con dao găm sắc bén, đâm thẳng vào tim một mắt, một mắt ngã xuống đất, phần áo gần tim bị máu nhuộm đỏ.
"Ý gì vậy, tôi không hiểu cho lắm?" Hạ Miên Miên gãi gãi đầu, nhìn về phía Kiều Trì, Kiều Trì lắc đầu: "Xem hết lại nói?"
Nhưng tiếp theo lại không có hình, bọn họ đã đi tới cánh cửa thứ nhất.
"Muốn mở không?" Độ Cao hỏi, hắn đứng bên cạnh Hạ Miên Miên, dùng ngọn nến chiếu sáng một lượt cánh cửa từ trên xuống dưới, sợ sẽ sờ phải một bàn tay sẽ dính đầy máu.
Nhưng cánh cửa này trừ nắm tay có chút rỉ sét, cũng không có gì đặc biệt.
Kiều Trì lui về sau một bước, Hạ Miên Miên cũng lui về sau một bước, hai nữ nhân vô tội đứng sau nhìn Độ Cao, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi mở cửa.
Độ cao:... Tôi lại làm sai điều gì?
【 Ha ha ha ha, Độ Cao một mặt mơ hồ, đây là loại đồng đội gì vậy a! 】
【Kiều Trì này rốt cuộc là sao vậyyyyyyy, sao toàn để Độ Cao đi làm chuyện nguy hiểm, mình lại không làm, bó tay rồi. 】
【 Đồng ý lầu trên, Độ Cao quá thảm rồi a? Hạ Miên Miên làm sao cứ bám lấy Kiều Trì vậy, vừa rồi bên đội Ôn Quả cũng không bất công như vậy, mọi người có thể qua livestream bên cạnh nhìn xem biểu hiện của Ôn Quả kia, tôi cảm thấy Ôn Quả tốt hơn Kiều Trì nhiều. 】
【 Thích xem Ôn Quả thì tự đi mà xem Ôn Quả, nơi này là của Kiều Trì, Hạ Miên Miên và Độ Cao, không thích xem liền lăn đi không ai cản đâu. 】
...
Bình luận lại bắt đầu bùng nổ, mà thân là ba người trung tâm của chủ đề lại vẫn đứng ngoài cửa, bởi vì, cửa này hình như đã hỏng không mở ra được.
Độ cao vặn chốt cửa mấy lần, có thể vặn được, cũng có thể cảm nhận được bên trong bên trong đã mở khóa, nhưng mãi vẫn không mở được cửa ra, cho dù dùng bao nhiêu lực đều vậy, cửa không nhúc nhích tí nào.
Vặn gần mười lần, Độ Cao từ bỏ, nói với Kiều Trì và em họ: "Nếu không chúng ta đi cửa khác thử xem?"
Hạ Miên Miên nhẹ gật đầu, đồng ý với Độ Cao.
Kiều Trì nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như vậy đi, tôi thử đá một cái xem có thể đá văng cửa không, nếu như không được thì chúng ta đi cửa khác được không?"
Độ cao một mặt phức tạp nhìn xem cô, mở miệng khuyên nhủ: " Thế này không tốt lắm đâu?"
"Nếu không thì anh đá?" Kiều Trì nghiêng đầu.
Độ cao im lặng, quay đầu nhìn về phía cửa đóng chặt, đá một cái cũng không phải chuyện gì lớn. Anh gật đầu đồng ý, đưa ngọn nến cho Hạ Miên Miên, còn mình đứng tại chỗ nhảy nhảy làm nóng người, sau đó lui về phía sau mấy bước, lấy đà, rồi giơ chân lên đá một cái vào cửa!
Nhưng cửa như cũ không có phản ứng gì.
"Tôi thử một chút." Kiều Trì nói.
Độ cao nghĩ khuyên vài câu, anh còn đạp không ra chứ nói gì là Kiều Trì mặc dù gan có lớn nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái dịu dàng, nhưng nhìn gương mặt Kiều Trì kích động, vẫn lui sang một bên.
Đá không được thì thôi, vui là chính.
Kiều Trì đầu tiên hướng đi về phía trước vặn cửa một lần, nghe thấy âm thanh bên trong khóa mở ra mới lui về sau một bước, cô đá đá chân, làm động tác đơn giản làm nóng người.
Đời trước cô phải đi quay phim quanh năm, vì tăng cường thể lực, khi Kiều Trì rảnh đã cố ý đi học Taekwondo và đấm box, không chỉ có thể vận động còn có thể phòng thân, cho nên cô mặc dù nhìn chỉ là một người nhỏ bé, nhưng sức mạnh là vô hạn.
Độ Cao ở trong lòng suy nghĩ lời an ủi, hắn kéo Hạ Miên Miên bên cạnh qua, hơi xoay người dặn dò: "Con gái mấy người da mặt mỏng, đợi lát nữa nếu như Kiều Trì..."
"Rầm!"
Độ Cao còn chưa nói xong, bên tai đã truyền đến một tiếng nổ lớn, anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, Kiều Trì lúc này còn duy trì động tác nhấc chân, mà cái cửa lúc nãy anh đá không hề nhúc nhích một chút nào đã được mở ra.
"Quá tuyệt đi!" Hạ Miên Miên sợ hãi thán phục, con mắt đều sáng lên.
Kiều Trì cũng quá hay đi!
Độ Cao không thể tưởng tượng nổi, anh tới gần chút mới nhìn rõ đằng sau cánh cửa có một cái bàn, khó trách vừa nãy anh mở cửa không ra, đá cũng không nhúc nhích.
Nhưng lực chân Kiều Trì cũng quá lợi hại.
Độ Cao phục sát đất, nghĩ tới nghĩ lui cho cô một ngón tay cái, chân thành tha thiết tán thưởng: "Cô thật tuyệt."
Kiều Trì hạ chân xuống, xoay mắt cá chân mấy cái, nghe thấy Độ Cao nói lập tức cười nhẹ nhàng trả lời: "Vừa rồi anh đá cửa đã mở rồi, tôi đá vào chỉ là hưởng ít hòa quang của anh để khoe khoang thôi."
Độ Cao vẫn biết bản thân có bao nhiêu sức, anh cười cười không trả lời lại, trong lòng lại âm thầm thề, khi mình trở về nhất định mỗi ngày đều tập tạ!
**
"Ba." Tống Nhất Tự mặt không thay đổi đập cánh tay mình một cái, lấy tay ra, một con muỗi đã bị hắn đập bẹp dí. Vừa rồi do tín hiệu trong xe đột nhiên trở nên kém, hắn liền mở cửa trên mui xe, chưa mở được bao lâu, trong xe đã có mấy con muỗi bay vào.
Một con rồi lại một con cắn lên hai cánh tay hắn, bị hắn cào giờ đã đỏ lên, cuối cùng, con muỗi cuối cùng đã bị hắn đập chết, hắn mới một lần nữa cầm điện thoại đang sạc lại, lúc này tín hiệu đã tốt hơn.
Hắn vào phòng trực tiếp lại, mới biến mất một lúc, nội dung bàn luận về ghép cp đã ngày càng nhiều, Tống Nhất Tự mài mài răng, dùng tay nhấn xuống vào mấy tài khoản ghép cp, sau đó lại báo cáo, nội dung lừa gạt người khác.
Mấy người phát tán lời đồn sai! Báo cáo chết mấy người!