Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Buổi chiều, Phó Điềm Điềm nằm ngủ trên ghế. Lúc cô tỉnh lại liền phát hiện mình đã nằm trên giường, còn A Bạch thì ngồi đọc sách bên cạnh, thấy cô tỉnh liền bò lại gần: “Điềm Điềm, ăn cơm thôi.”
Phó Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 6 giờ chiều.
“Sao tôi lại ở đây?” Phó Điềm Điềm hỏi.
Mặt A Bạch đỏ ửng, một lát sau, anh cúi người, ôm Phó Điềm Điềm lên, “Như vậy.”
Phó Điềm Điềm đột nhiên bị bế lên, theo bản cô cả kinh ôm lấy cổ A Bạch, sau khi lấy lại được phản ứng liền thẹn quá hóa giận: “Thả tôi xuống!”
A Bạch lưu luyến thả cô xuống.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, A Bạch, sau này anh không được ôm tôi như vậy.”
A Bạch cúi đầu xuống, rũ mắt, trông hết sức tủi thân, một lúc sau mới trả lời, “Ngủ bên ngoài, sẽ lạnh.”
“Lần sau anh có thể đánh thức tôi.” Phó Điềm Điềm nói.
A Bạch lắc đầu.
“Sao vậy?”
A Bạch đột nhiên tiến về trước một bước, anh cao hơn Phó Điềm Điềm một cái đầu, khi hai người đứng chung một chỗ, khuôn mặt của Điềm Điềm sẽ dính sát vào lồng ngực anh, anh vươn tay ra, chạm vào mắt Điềm Điềm. “Bởi vì Điềm Điềm phải ngủ thật ngon.”
Nơi anh đụng vào chính là phần bọng mắt của Phó Điềm Điềm. Phó Điềm Điềm là một diễn viên, nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi hầu như không có quy luật, mỗi lần bận rộn sẽ xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nhưng chỉ cần ngủ nghỉ đúng giờ vài ngày sẽ biến mất. Ngày hôm qua cô ngủ khá muộn, hôm nay lại thức sớm, dưới mắt ngay lập tức xuất hiện quầng xanh nhạt.
Phó Điềm Điềm không biết phải buông lời trách cứ thế nào. Cô đột nhiên cảm thấy, trước khi A Bạch mất trí nhớ, chắc chắn là một chàng trai vàng trong làng thả thính. Một khuôn mặt đẹp trai khi nói ra những lời lẽ như vậy, trên đời này liệu có bao nhiêu trái tim thiếu nữ có thể chống cự được?
Đương nhiên, người đã trải qua biết bao nhiêu sóng như Phó Điềm Điềm cũng chỉ ngẩn người một chút. Cô hắng giọng lấy lại tinh thần, “Xuống ăn cơm.”
Bây giờ A Bạch không cần người dạy tiếng Trung nữa, cho nên Phó Điềm Điềm ngưng hợp đồng với giáo viên phụ trách việc này, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem, có nên mời giáo viên dạy tiếng Anh về luôn không. Phó Điềm Điềm từng nghe người ta nói, trẻ con học tiếng nhanh hơn người lớn rất nhiều, bởi vì trong đầu chúng vẫn chưa hình thành hệ thống ngôn ngữ cố định, cho nên khả năng tiếp xúc với loại ngôn ngữ mới rất tốt.
Phó Điềm Điềm không biết A Bạch thuộc loại nào, tuy bây giờ A Bạch đã có thể nhận biết được mặt chữ, nhưng trông chẳng khác gì một ‘đứa trẻ’, có lẽ cô nên thử xem? Sau này A Bạch có thể nói được vài loại ngoại ngữ, nếu cô đi nước ngoài có thể mang anh theo, nhân tiện đẩy vai trò phiên dịch viên lên người anh luôn, quá tuyệt.
Phó Điềm Điềm lập tức đi hỏi ý kiến của A Bạch, cô là một bậc phụ huynh cực kì tâm lý, cho dù cảm thấy ý tưởng của mình rất hay, nhưng chắc chắn sẽ không tự quyết định, mà phải hỏi A Bạch trước.
Cho dù Phó Điềm Điềm nói gì, A Bạch đều nghiễm nhiên bảo, “Điềm Điềm nói cái gì cũng đúng.”
Sau đó Phó Điềm Điềm liền tự sắp xếp.
Phó Điềm Điềm vui vẻ, bận rộn cả đêm, chờ đến lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện hơn nửa giường của mình đã bị A Bạch đóng chiếm.
A Bạch gối lên gối, nằm chỉnh tề trong ổ chăn của Phó Điềm Điềm. Khi thấy Phó Điềm Điềm bước ra từ phòng tắm, anh liền nói: “Điềm Điềm, ngủ.”
Dáng vẻ anh tự nhiên cực kì, giống như ngày nào hai người cũng ngủ chung vậy.
A Bạch cũng vừa tắm xong, mặc đồ ngủ màu trắng, tóc vẫn còn khá ướt, vài sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống trán. Lông mi dài như cánh quạt, rõ ràng ngũ quan của anh cực kì sắc bén góc cạnh nhưng đôi mắt ấy lại sạch sẽ, trong sáng đến mức không thể nhìn thấy chút tạp chất nào. Một người như vậy lại đang mặc áo ngủ nằm trên giường cô, tóc cô vẫn còn đọng nước, nếu không phải vì những giọt nước lạnh lẽo ấy rơi xuống mu bàn tay cô, thì Phó Điềm Điềm sẽ cho rằng, cô đã ở không quá lâu cho nên bây giờ mới mơ thấy mộng xuân.
Phó Điềm Điềm ngẩn người nửa phút, lại thêm nửa phút hoài nghi cuộc đời, sau đó mới tìm lại được giọng nói của bản thân: “A Bạch, đây là phòng tôi.”
“Ngủ cùng Điềm Điềm, Điềm Điềm đã đồng ý rồi.” Khi nói chuyện, đôi khi A Bạch sẽ tạm dừng, đa phần đều sử dụng từ đơn, nhưng để biểu đạt suy nghĩ của mình thì không thành vấn đề, anh giương cặp mắt đen nhánh nhìn cô, khiến Phó Điềm Điềm cảm thấy, nếu mình dám quỵt sẽ bị gắn cái mác ‘đồ mất nết’.
Đối diện với đôi mắt sạch sẽ như vậy, không khỏi khiến người ta cảm giác như bị nhìn thấu hết tội ác dơ bẩn dưới đáy lòng.
Nhưng mà anh chắc chắn không thể ngủ cùng cô được, Phó Điềm Điềm bắt đầu bịa chuyện: “Hôm trước đồng ý, ý là lúc tôi ngủ thì anh cũng ngủ, chúng ta ngủ cùng lúc, bây giờ tôi muốn đi ngủ cho nên A Bạch phải quay về phòng để ngủ.”
Phó Điềm Điềm không biết A Bạch có hiểu hay không, nhưng cô đoán anh sẽ hiểu.
Vẻ mắt anh hơi kinh ngạc, cũng có thể gọi là cứng đờ, sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp theo anh liền nằm xuống, ngoan ngoãn nói, ” Điềm Điềm, ngủ ngon.”
Phó Điềm Điềm quay vào phòng tắm sấy tóc, lúc cô đi ra thì A Bạch vẫn nằm trên giường, nghiêm túc giả ngủ, Phó Điềm Điềm ngồi trong phòng một lúc, cuối cùng đành phải ôm gối của mình đi vào phòng ngủ của A Bạch cách vách.
Phó Điềm Điềm đi rồi, hai mắt A Bạch run run sau đó mở ra, trong lồng ngực đột nhiên sinh ra một cảm xúc kích động đầy xa lạ, một lát sau trong đầu anh chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Hai ngày sau, Phó Điềm Điềm dùng thân phận khách quý đến tham gia chương trình “Ngôi sao tương lai”.
“Ngôi sao tương lai” là dạng chương trình sản phẩm do Cây Vải TV phát sóng. Chương trình sẽ chọn ra một trăm thực tập sinh trên cả nước, dùng chế độ đào thải, bảy người ở lại cuối cùng sẽ tập hợp lại thành một nhóm nhạc nữ, hoạt động trong vòng hai năm. Hơn nữa, toàn bộ quá trình của chương trình này đều được phát sóng trực tiếp. Bắt đầu từ lúc các thực tập sinh tham gia chương trình này, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì đa phần đều ở trong phòng mà tổ chương trình sắp xếp, mọi hoạt động sinh hoạt đều được chiếu lên.
Bây giờ Ninh Song Song là người có nhân khí đứng thứ 9, là một thứ hạng không cao cũng không thấp, tuy công ty Gia Thành đã chào hỏi với Cây Vải TV, nhưng loại chương trình phát sóng theo phương thức livestream rất khó để dựng tình huống giả, cho nên Cây Vải TV cũng chỉ có thể hứa hẹn sẽ giúp đỡ một ít trong khâu thao tác, cuối cùng có thể debut được hay không thì tất cả đều dựa vào khả năng của cô ta.
Cây Vải TV dùng tiền để làm chương trình, nhóm nhạc sau khi debut còn phải kiếm tiền cho họ, cho nên họ không thể chỉ vì chút tiền boa ít ỏi của cô mà bỏ qua những thực tập sinh tài năng khác, nếu rơi vào tình huống có hai tuyển thủ không tranh cao thấp, thì họ mới có thể ưu tiên chọn người có hậu đài như Ninh Song Song.
Các cô mới vừa kết thúc một vòng vòng đào thải, hiện tại còn hai mươi người. Vừa mới trải qua vòng đào thải tàn nhẫn, tiết mục lần này được đặc biệt chuẩn bị để các cô thả lỏng một chút, mời bạn bè thân thích của mình tới tiết mục làm khách, đương nhiên, cũng là lúc khoe quan hệ nhằm lôi kéo phiếu bầu.
Phó Điềm Điềm bước xuống xe, chương trình được quay ở một ngôi làng du lịch, trước cổng có rất nhiều người, tất cả đều là bạn bè và người thân của các tuyển thủ. Hiện trường có chút hỗn loạn, nhưng lúc Phó Điềm Điềm bước xuống xe vẫn khiến cho người khác chú ý, từ các tuyển thủ đến cameraman, thậm chí đến cả người qua đường đều an tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn về phía Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm tháo kính râm xuống, vẫy tay chào họ, “Chào mọi người.”
Có người la lên ” Lạy Chúa, đó là Phó Điềm Điềm!!!”
Đối với người mới chưa được debut như bọn họ, thì Phó Điềm Điềm chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Cho dù có antifans đi nữa, cũng không thể thay đổi sự thật là cô cực kì hot.
Phó Điềm Điềm ở ngoài đời đẹp hơn trên TV rất nhiều, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, mặc chiếc áo thun và quần jean đơn giản, đơn giản là thế nhưng cô chỉ cần đứng một chỗ, thì cả cơ thể đều như tỏa sáng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khuôn mặt này của Phó Điềm Điềm, cho dù bản thân cô là người xấu tính, thì cũng có thể dựa vào nó để đứng ở đỉnh thật lâu.
Hiện trường bắt đầu ồn ào hơn, tất cả mọi người đều lén lút nhìn trộm Phó Điềm Điềm, cũng có người muốn đi lên chào hỏi vài câu, nhưng ở đây vẫn còn cameras, họ sợ bị gắn mác hám danh tiếng.
Một lát sau, một nữ sinh diện mạo thanh tú chạy tới, thân thiết ôm lấy cánh tay Phó Điềm Điềm, “Chị Điềm Điềm, chị tới rồi!”
Sau đó, cô nàng quay đầu chào hỏi với các tuyển thủ xung quanh, trên mặt còn có vẻ khoe mẽ.
Người kia là Ninh Song Song, cháu gái giám đốc công ty giải trí Gia Thành.
Đây là lần đầu tiên Phó Điềm Điềm gặp Ninh Song Song, trước kia cô chỉ nhìn ảnh chụp của Ninh Song Song mà thôi, cô không quen tiếp xúc thân mật với người mà mình không quen, cho nên cô liền vươn tay chủ động xoa đầu cô nàng, nhân tiện thu tay lại.
Ninh Song Song sửng sốt, một lát sau mới lấy lại được phản ứng, nói với người xung quanh, “Tôi đưa chị Điềm Điềm vào trong trước nhé.”
Phó Điềm Điềm đi theo Ninh Song Song vào bên trong, tốc độ không nhanh, cho nên vẫn mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện ở đằng sau, “Hôm nay có nhiều khách quý quan trọng quá đi, tui nghe nói An Khả Hinh cũng được mời đó.”
“Đại tiểu thư của tập đoàn nhà họ An, kiêm chức hôn thê của giám đốc Khang ấy hả?”
“Đúng đó.”
“Trời ạ, có thể nhìn thấy “Nhân sinh người thắng” phiên bản người thật rồi!”
….
“Nhân sinh người thắng” là cái tên hot nhất của An Khả Hinh, vận may của cô nàng này có thể nói là cực kì kỳ diệu, từ lúc cô ấy debut đến nay, vai diễn đầu tiên là nữ chính trong phim thần tượng, sau đó liên tục đập tiền để đóng vai nữ chính, ngoại trừ bộ phim truyền hình đầu tiên được Phó Điềm Điềm nâng lên một chút, thì chưa bao giờ có một bộ phim nổi tiếng nào, cho nên cô debut được vài năm, nhưng vẫn mãi là khuôn mặt mờ nhạt, không ai biết đến.
Cho đến lúc tiệc đính hôn của cô và thái tử của công ty giải trí Thiên Tâm nhà họ Khang bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Nhà họ Khang làm về mảng truyền thông, cho nên tiệc đính hôn của Khang Hồi và An Khả Hinh không thể thiếu truyền thông tham dự được. Thiếu gia hào môn và tiểu thư nhà giàu kết hợp, điểm quan trọng là cả hai đều xinh đẹp tỏa sáng, cho nên liền khiến cư dân mạng sôi trào. Vì thế mọi người liền đặt cho An Khả Hinh biệt danh “Người chiến thắng nhân sinh”.
Âm thành thảo luận phía sau dần dần biến mất, Phó Điềm Điềm phục hồi lại tinh thần, phát hiện hai người đã đi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Ninh Song Song tắt tai nghe, quay đầu nhìn camera phía sau một cái, sau khi cách camera một khoảng nhất định liền ngừng lại, xem ra cái camera này đã bị thu mua luôn rồi.
“Chắc công ty đã dặn dò chị phải làm gì rồi nhỉ.” Ninh Song Song nói, không còn hình tượng đáng yêu ngọt ngào trên màn ảnh, thay vào đó là gương mặt đầy u ám, “Bây giờ tôi đang xếp thứ 9, chị phải nghĩ cách giúp tôi nhảy lên trước top 7, trên top 3 càng tốt.”
“Tôi nghĩ cách.” Phó Điềm Điềm tức giận đến mức bật cười, “Không lẽ tôi mới là người cần debut sao?”
“Chị là nghệ sĩ của Gia Thành, Gia Thành đã nâng chị lên, bây giờ chị phải giúp tôi không phải là điều hiển nhiên à?” Ninh Song Song không vui mà nói, “Bây giờ chị nhiều fans như thế, tốt nhất là lên weibo kéo phiếu cho tôi, hoặc là khi phát sóng kéo phiếu cho tôi.”
Phó Điềm Điềm thật sự hết cách, “Em gái nhỏ, năm nay em mấy tuổi?”
“Mười tám.”
“Thật tốt, đã đến tuổi trưởng thành rồi.” Phó Điềm Điềm hơi hơi cúi người, khiến cho tầm mắt của mình đối diện với đối phương, sau đó nhìn chằm chằm cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Ai cho em cái quyền ảo tưởng rằng, em có thể ra lệnh cho tôi vậy?”
Phó Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 6 giờ chiều.
“Sao tôi lại ở đây?” Phó Điềm Điềm hỏi.
Mặt A Bạch đỏ ửng, một lát sau, anh cúi người, ôm Phó Điềm Điềm lên, “Như vậy.”
Phó Điềm Điềm đột nhiên bị bế lên, theo bản cô cả kinh ôm lấy cổ A Bạch, sau khi lấy lại được phản ứng liền thẹn quá hóa giận: “Thả tôi xuống!”
A Bạch lưu luyến thả cô xuống.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, A Bạch, sau này anh không được ôm tôi như vậy.”
A Bạch cúi đầu xuống, rũ mắt, trông hết sức tủi thân, một lúc sau mới trả lời, “Ngủ bên ngoài, sẽ lạnh.”
“Lần sau anh có thể đánh thức tôi.” Phó Điềm Điềm nói.
A Bạch lắc đầu.
“Sao vậy?”
A Bạch đột nhiên tiến về trước một bước, anh cao hơn Phó Điềm Điềm một cái đầu, khi hai người đứng chung một chỗ, khuôn mặt của Điềm Điềm sẽ dính sát vào lồng ngực anh, anh vươn tay ra, chạm vào mắt Điềm Điềm. “Bởi vì Điềm Điềm phải ngủ thật ngon.”
Nơi anh đụng vào chính là phần bọng mắt của Phó Điềm Điềm. Phó Điềm Điềm là một diễn viên, nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi hầu như không có quy luật, mỗi lần bận rộn sẽ xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nhưng chỉ cần ngủ nghỉ đúng giờ vài ngày sẽ biến mất. Ngày hôm qua cô ngủ khá muộn, hôm nay lại thức sớm, dưới mắt ngay lập tức xuất hiện quầng xanh nhạt.
Phó Điềm Điềm không biết phải buông lời trách cứ thế nào. Cô đột nhiên cảm thấy, trước khi A Bạch mất trí nhớ, chắc chắn là một chàng trai vàng trong làng thả thính. Một khuôn mặt đẹp trai khi nói ra những lời lẽ như vậy, trên đời này liệu có bao nhiêu trái tim thiếu nữ có thể chống cự được?
Đương nhiên, người đã trải qua biết bao nhiêu sóng như Phó Điềm Điềm cũng chỉ ngẩn người một chút. Cô hắng giọng lấy lại tinh thần, “Xuống ăn cơm.”
Bây giờ A Bạch không cần người dạy tiếng Trung nữa, cho nên Phó Điềm Điềm ngưng hợp đồng với giáo viên phụ trách việc này, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem, có nên mời giáo viên dạy tiếng Anh về luôn không. Phó Điềm Điềm từng nghe người ta nói, trẻ con học tiếng nhanh hơn người lớn rất nhiều, bởi vì trong đầu chúng vẫn chưa hình thành hệ thống ngôn ngữ cố định, cho nên khả năng tiếp xúc với loại ngôn ngữ mới rất tốt.
Phó Điềm Điềm không biết A Bạch thuộc loại nào, tuy bây giờ A Bạch đã có thể nhận biết được mặt chữ, nhưng trông chẳng khác gì một ‘đứa trẻ’, có lẽ cô nên thử xem? Sau này A Bạch có thể nói được vài loại ngoại ngữ, nếu cô đi nước ngoài có thể mang anh theo, nhân tiện đẩy vai trò phiên dịch viên lên người anh luôn, quá tuyệt.
Phó Điềm Điềm lập tức đi hỏi ý kiến của A Bạch, cô là một bậc phụ huynh cực kì tâm lý, cho dù cảm thấy ý tưởng của mình rất hay, nhưng chắc chắn sẽ không tự quyết định, mà phải hỏi A Bạch trước.
Cho dù Phó Điềm Điềm nói gì, A Bạch đều nghiễm nhiên bảo, “Điềm Điềm nói cái gì cũng đúng.”
Sau đó Phó Điềm Điềm liền tự sắp xếp.
Phó Điềm Điềm vui vẻ, bận rộn cả đêm, chờ đến lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, mới phát hiện hơn nửa giường của mình đã bị A Bạch đóng chiếm.
A Bạch gối lên gối, nằm chỉnh tề trong ổ chăn của Phó Điềm Điềm. Khi thấy Phó Điềm Điềm bước ra từ phòng tắm, anh liền nói: “Điềm Điềm, ngủ.”
Dáng vẻ anh tự nhiên cực kì, giống như ngày nào hai người cũng ngủ chung vậy.
A Bạch cũng vừa tắm xong, mặc đồ ngủ màu trắng, tóc vẫn còn khá ướt, vài sợi tóc mai đen nhánh rũ xuống trán. Lông mi dài như cánh quạt, rõ ràng ngũ quan của anh cực kì sắc bén góc cạnh nhưng đôi mắt ấy lại sạch sẽ, trong sáng đến mức không thể nhìn thấy chút tạp chất nào. Một người như vậy lại đang mặc áo ngủ nằm trên giường cô, tóc cô vẫn còn đọng nước, nếu không phải vì những giọt nước lạnh lẽo ấy rơi xuống mu bàn tay cô, thì Phó Điềm Điềm sẽ cho rằng, cô đã ở không quá lâu cho nên bây giờ mới mơ thấy mộng xuân.
Phó Điềm Điềm ngẩn người nửa phút, lại thêm nửa phút hoài nghi cuộc đời, sau đó mới tìm lại được giọng nói của bản thân: “A Bạch, đây là phòng tôi.”
“Ngủ cùng Điềm Điềm, Điềm Điềm đã đồng ý rồi.” Khi nói chuyện, đôi khi A Bạch sẽ tạm dừng, đa phần đều sử dụng từ đơn, nhưng để biểu đạt suy nghĩ của mình thì không thành vấn đề, anh giương cặp mắt đen nhánh nhìn cô, khiến Phó Điềm Điềm cảm thấy, nếu mình dám quỵt sẽ bị gắn cái mác ‘đồ mất nết’.
Đối diện với đôi mắt sạch sẽ như vậy, không khỏi khiến người ta cảm giác như bị nhìn thấu hết tội ác dơ bẩn dưới đáy lòng.
Nhưng mà anh chắc chắn không thể ngủ cùng cô được, Phó Điềm Điềm bắt đầu bịa chuyện: “Hôm trước đồng ý, ý là lúc tôi ngủ thì anh cũng ngủ, chúng ta ngủ cùng lúc, bây giờ tôi muốn đi ngủ cho nên A Bạch phải quay về phòng để ngủ.”
Phó Điềm Điềm không biết A Bạch có hiểu hay không, nhưng cô đoán anh sẽ hiểu.
Vẻ mắt anh hơi kinh ngạc, cũng có thể gọi là cứng đờ, sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp theo anh liền nằm xuống, ngoan ngoãn nói, ” Điềm Điềm, ngủ ngon.”
Phó Điềm Điềm quay vào phòng tắm sấy tóc, lúc cô đi ra thì A Bạch vẫn nằm trên giường, nghiêm túc giả ngủ, Phó Điềm Điềm ngồi trong phòng một lúc, cuối cùng đành phải ôm gối của mình đi vào phòng ngủ của A Bạch cách vách.
Phó Điềm Điềm đi rồi, hai mắt A Bạch run run sau đó mở ra, trong lồng ngực đột nhiên sinh ra một cảm xúc kích động đầy xa lạ, một lát sau trong đầu anh chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Hai ngày sau, Phó Điềm Điềm dùng thân phận khách quý đến tham gia chương trình “Ngôi sao tương lai”.
“Ngôi sao tương lai” là dạng chương trình sản phẩm do Cây Vải TV phát sóng. Chương trình sẽ chọn ra một trăm thực tập sinh trên cả nước, dùng chế độ đào thải, bảy người ở lại cuối cùng sẽ tập hợp lại thành một nhóm nhạc nữ, hoạt động trong vòng hai năm. Hơn nữa, toàn bộ quá trình của chương trình này đều được phát sóng trực tiếp. Bắt đầu từ lúc các thực tập sinh tham gia chương trình này, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì đa phần đều ở trong phòng mà tổ chương trình sắp xếp, mọi hoạt động sinh hoạt đều được chiếu lên.
Bây giờ Ninh Song Song là người có nhân khí đứng thứ 9, là một thứ hạng không cao cũng không thấp, tuy công ty Gia Thành đã chào hỏi với Cây Vải TV, nhưng loại chương trình phát sóng theo phương thức livestream rất khó để dựng tình huống giả, cho nên Cây Vải TV cũng chỉ có thể hứa hẹn sẽ giúp đỡ một ít trong khâu thao tác, cuối cùng có thể debut được hay không thì tất cả đều dựa vào khả năng của cô ta.
Cây Vải TV dùng tiền để làm chương trình, nhóm nhạc sau khi debut còn phải kiếm tiền cho họ, cho nên họ không thể chỉ vì chút tiền boa ít ỏi của cô mà bỏ qua những thực tập sinh tài năng khác, nếu rơi vào tình huống có hai tuyển thủ không tranh cao thấp, thì họ mới có thể ưu tiên chọn người có hậu đài như Ninh Song Song.
Các cô mới vừa kết thúc một vòng vòng đào thải, hiện tại còn hai mươi người. Vừa mới trải qua vòng đào thải tàn nhẫn, tiết mục lần này được đặc biệt chuẩn bị để các cô thả lỏng một chút, mời bạn bè thân thích của mình tới tiết mục làm khách, đương nhiên, cũng là lúc khoe quan hệ nhằm lôi kéo phiếu bầu.
Phó Điềm Điềm bước xuống xe, chương trình được quay ở một ngôi làng du lịch, trước cổng có rất nhiều người, tất cả đều là bạn bè và người thân của các tuyển thủ. Hiện trường có chút hỗn loạn, nhưng lúc Phó Điềm Điềm bước xuống xe vẫn khiến cho người khác chú ý, từ các tuyển thủ đến cameraman, thậm chí đến cả người qua đường đều an tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn về phía Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm tháo kính râm xuống, vẫy tay chào họ, “Chào mọi người.”
Có người la lên ” Lạy Chúa, đó là Phó Điềm Điềm!!!”
Đối với người mới chưa được debut như bọn họ, thì Phó Điềm Điềm chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Cho dù có antifans đi nữa, cũng không thể thay đổi sự thật là cô cực kì hot.
Phó Điềm Điềm ở ngoài đời đẹp hơn trên TV rất nhiều, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, mặc chiếc áo thun và quần jean đơn giản, đơn giản là thế nhưng cô chỉ cần đứng một chỗ, thì cả cơ thể đều như tỏa sáng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khuôn mặt này của Phó Điềm Điềm, cho dù bản thân cô là người xấu tính, thì cũng có thể dựa vào nó để đứng ở đỉnh thật lâu.
Hiện trường bắt đầu ồn ào hơn, tất cả mọi người đều lén lút nhìn trộm Phó Điềm Điềm, cũng có người muốn đi lên chào hỏi vài câu, nhưng ở đây vẫn còn cameras, họ sợ bị gắn mác hám danh tiếng.
Một lát sau, một nữ sinh diện mạo thanh tú chạy tới, thân thiết ôm lấy cánh tay Phó Điềm Điềm, “Chị Điềm Điềm, chị tới rồi!”
Sau đó, cô nàng quay đầu chào hỏi với các tuyển thủ xung quanh, trên mặt còn có vẻ khoe mẽ.
Người kia là Ninh Song Song, cháu gái giám đốc công ty giải trí Gia Thành.
Đây là lần đầu tiên Phó Điềm Điềm gặp Ninh Song Song, trước kia cô chỉ nhìn ảnh chụp của Ninh Song Song mà thôi, cô không quen tiếp xúc thân mật với người mà mình không quen, cho nên cô liền vươn tay chủ động xoa đầu cô nàng, nhân tiện thu tay lại.
Ninh Song Song sửng sốt, một lát sau mới lấy lại được phản ứng, nói với người xung quanh, “Tôi đưa chị Điềm Điềm vào trong trước nhé.”
Phó Điềm Điềm đi theo Ninh Song Song vào bên trong, tốc độ không nhanh, cho nên vẫn mơ hồ nghe thấy âm thanh nói chuyện ở đằng sau, “Hôm nay có nhiều khách quý quan trọng quá đi, tui nghe nói An Khả Hinh cũng được mời đó.”
“Đại tiểu thư của tập đoàn nhà họ An, kiêm chức hôn thê của giám đốc Khang ấy hả?”
“Đúng đó.”
“Trời ạ, có thể nhìn thấy “Nhân sinh người thắng” phiên bản người thật rồi!”
….
“Nhân sinh người thắng” là cái tên hot nhất của An Khả Hinh, vận may của cô nàng này có thể nói là cực kì kỳ diệu, từ lúc cô ấy debut đến nay, vai diễn đầu tiên là nữ chính trong phim thần tượng, sau đó liên tục đập tiền để đóng vai nữ chính, ngoại trừ bộ phim truyền hình đầu tiên được Phó Điềm Điềm nâng lên một chút, thì chưa bao giờ có một bộ phim nổi tiếng nào, cho nên cô debut được vài năm, nhưng vẫn mãi là khuôn mặt mờ nhạt, không ai biết đến.
Cho đến lúc tiệc đính hôn của cô và thái tử của công ty giải trí Thiên Tâm nhà họ Khang bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Nhà họ Khang làm về mảng truyền thông, cho nên tiệc đính hôn của Khang Hồi và An Khả Hinh không thể thiếu truyền thông tham dự được. Thiếu gia hào môn và tiểu thư nhà giàu kết hợp, điểm quan trọng là cả hai đều xinh đẹp tỏa sáng, cho nên liền khiến cư dân mạng sôi trào. Vì thế mọi người liền đặt cho An Khả Hinh biệt danh “Người chiến thắng nhân sinh”.
Âm thành thảo luận phía sau dần dần biến mất, Phó Điềm Điềm phục hồi lại tinh thần, phát hiện hai người đã đi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, Ninh Song Song tắt tai nghe, quay đầu nhìn camera phía sau một cái, sau khi cách camera một khoảng nhất định liền ngừng lại, xem ra cái camera này đã bị thu mua luôn rồi.
“Chắc công ty đã dặn dò chị phải làm gì rồi nhỉ.” Ninh Song Song nói, không còn hình tượng đáng yêu ngọt ngào trên màn ảnh, thay vào đó là gương mặt đầy u ám, “Bây giờ tôi đang xếp thứ 9, chị phải nghĩ cách giúp tôi nhảy lên trước top 7, trên top 3 càng tốt.”
“Tôi nghĩ cách.” Phó Điềm Điềm tức giận đến mức bật cười, “Không lẽ tôi mới là người cần debut sao?”
“Chị là nghệ sĩ của Gia Thành, Gia Thành đã nâng chị lên, bây giờ chị phải giúp tôi không phải là điều hiển nhiên à?” Ninh Song Song không vui mà nói, “Bây giờ chị nhiều fans như thế, tốt nhất là lên weibo kéo phiếu cho tôi, hoặc là khi phát sóng kéo phiếu cho tôi.”
Phó Điềm Điềm thật sự hết cách, “Em gái nhỏ, năm nay em mấy tuổi?”
“Mười tám.”
“Thật tốt, đã đến tuổi trưởng thành rồi.” Phó Điềm Điềm hơi hơi cúi người, khiến cho tầm mắt của mình đối diện với đối phương, sau đó nhìn chằm chằm cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Ai cho em cái quyền ảo tưởng rằng, em có thể ra lệnh cho tôi vậy?”