- Ảnh bìa
- Tác giả
- 十六夏
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- HE
- Đô Thị
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- đang ra
- Nguồn
- Phi Hành Gia - 宇航员
- Lượt đọc
- 1,321
- Cập nhật
Để ứng phó trước sự thúc giục kết hôn của mẹ, tôi thuê một người đóng vở kịch giả làm bạn trai. Ngay chính lúc cả nhà đang vui vẻ, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Chị Diểu Diểu, em đã đứng ở sân bay đợi hai tiếng đồng hồ rồi. Chị ở đâu?”
Tôi phát ngốc luôn.
"Cái đó… em không phải cái người đang ngồi ở bàn ăn đây sao?"
Hmm... Đừng nói là… tôi kéo nhầm người ở sân bay đấy nhé?
Nhưng mà, đằng ấy không những không cự tuyệt, lại còn đồng ý đến nhà tôi dùng bữa?!
1.
Trước ngày về quê đón Tết Nguyên Đán, mẹ tôi - bà Lý đã gửi “tối hậu thư” đến cho tôi: Năm nay bắt buộc phải đưa một người đàn ông về nhà.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhờ bạn của bạn của bạn tôi, tìm giúp tôi một người bạn trai “phake”.
Sau khi tới sân bay đón bạn trai phake đưa về nhà, mẹ tôi thực sự rất hài lòng.
Người bạn trai phake đẹp trai và ngọt miệng hơn tôi tưởng tượng nhiều, đến tôi còn cảm thấy hài lòng nữa là.
Tuy nhiên, ngay khi cả nhà đang vui vẻ, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Chị Diểu Diểu, em đã đứng ở sân bay đợi hai tiếng đồng hồ rồi. Chị ở đâu?”
Tôi phát ngốc luôn.
"Cái đó,... em không phải cái người đang ngồi ở bàn ăn đây sao?"
2.
Tôi thẫn thờ nhìn chàng trai ngồi ở bàn ăn đang dỗ mẹ cười tươi như hoa kia, lưng chợt lạnh toát. Ban ngày ban mặt, tôi gặp ma rồi?
Nhận ra ánh mắt của tôi, cậu nhìn về tôi, trong mắt mang đậm ý cười.
Tôi không cười nổi, vẫy tay gọi cậu: "Qua đây một lát."
Cậu ngây ra vài giây, nói với mẹ tôi một tiếng rồi theo tôi ra ngoài.
“Chị Diểu Diểu, có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.
Tôi cảnh giác nhìn cậu, giận dữ hỏi: "Ai là chị cậu? Mau khai thật cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?"
Cậu bị tôi làm cho sửng sốt, vô tội chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi: "Giản Gia Trạch."
Giản Gia Trạch, một cái tên xa lạ.
Quan trọng hơn cả là, người bạn trai phake của tôi hoàn toàn không mang cái tên đó.
Bởi vậy, không phải là ban ngày ban mặt tôi gặp ma, mà là tôi kéo nhầm người ở sân bay rồi.
Tôi thừa nhận, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này vì dù gì người nhận nhầm người cũng là tôi, nhưng…
“Tại sao cậu không sớm nói với tôi là tôi đã nhận nhầm người?” Tôi hỏi Giản Gia Trạch với giọng trách móc.
Tất nhiên tôi phải trách cậu ấy, cậu ấy cũng phải chịu một nửa trách nhiệm trong việc này.
Giản Gia Trạch hồn nhiên nói: "Em muốn nói, là chị không cho em cơ hội."
"..."
Có vẻ như đúng thế thật.
Trên đường về nhà, tôi thao thao bất tuyệt dặn dò cậu ấy, nhắc cậu ấy đừng căng thẳng gì cả, kẻo lại giấu đầu hở đuôi.
Cậu ấy cố gắng nói chuyện với tôi một vài lần, nhưng lần nào cũng bị tôi cắt ngang.
Tôi có chút chột dạ nhưng vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, hắng giọng hỏi lại: "Cậu biết tôi nhận nhầm người rồi mà còn theo tôi đi?"
Giản Gia Trạch nói như thật: "Dù sao thì vừa khéo em cũng không có nơi nào để đi."
Tôi không nói nên lời, ý thức an toàn của tên nhóc này quá ít ỏi rồi.
Thân là một giáo viên, tôi bắt đầu “dạy dỗ”: "Chuyện này không ổn chút nào, mẹ cậu không dạy cậu không được tùy tiện theo người lạ về nhà sao?"
Giản Gia Trạch mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, có chút đáng yêu: "Em cũng đâu muốn theo chị về nhà, ai bảo chị quá xinh đẹp, em kìm lòng không được."
Tôi: "……"
Không hổ danh là người đàn ông vừa nịnh hai câu đã khiến mẹ tôi bay lên chín tầng mây, cái miệng nhỏ này của cậu ta, quả là như được bôi mật.
Nhưng tôi không phải là một tên ngốc.
Tôi thầm nghĩ, tôi đã đưa cậu về gặp bố mẹ rồi, giờ đổi người khác cũng không ổn, thôi thì đã sai phải sai cho chót, thuê tạm cậu ấy vậy.
Thế là, tôi bắt đầu hỏi thăm tình hình: “Cậu quê ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi?"
Giản Gia Trạch cười với tôi: "Em là người Diêm Thành, 18 tuổi."
Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Cậu mới 18 tuổi?"
Cậu ấy ăn mặc không giống học sinh cấp 3, có điều bây giờ có rất nhiều học sinh cấp 3 ăn mặc trưởng thành, cộng thêm cái khuôn mặt baby của cậu ấy nữa, nói cậu mười tám tuổi, tôi không hề nghi ngờ chút nào.
Nhưng để một học sinh trung học mười tám tuổi đóng vai bạn trai lại là một chuyện khác, tôi không thể “khốn nạ.n” thế được.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, Giản Gia Trạch càng cười lớn hơn: "Em đùa chị đấy, em 23 tuổi."
Tôi bán tín bán nghi, người đàn ông này không thành thật cho lắm, làm sao tôi biết câu nào là thật câu nào là giả.
Thấy tôi không tin, Giản Gia Trạch lấy chứng minh thư kẹp trong ốp điện thoại ra đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy chứng minh thư, đối chiếu khuôn mặt người trong ảnh với người đang đứng trước mặt tôi một hồi, cuối cùng mới tin lời cậu nói.
Giản Gia Trạch nói: "Chứng minh thư cứ tạm để chị giữ cũng được."
Tôi không nhận, tôi trả lại cho cậu, theo thói quen nghề nghiệp, tôi lại dạy dỗ thêm một lần nữa: “Sau này không được tùy tiện đưa chứng minh thư cho người lạ”.
Giản Gia Trạch mỉm cười, trả lời lưu loát: "Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái sao? Tại sao lại biến thành người lạ rồi?"
Tôi: "……"
Tên nhóc này nhập vai cũng nhanh đấy.
3.
Tôi đưa Giản Gia Trạch ra ngoài có một tí, mẹ tôi - bà Lý liền tỏ ra không vui, nào thì hỏi tôi đã nói gì với Giản Gia Trạch, nào thì hai đứa có cãi vã gì không, cuối cùng không quên yêu cầu tôi đối xử tốt với cậu.
Tôi bất lực, chỉ biết than thở: "Mẹ ơi, mẹ và cậu ấy mới quen nhau vài tiếng, mẹ đã coi cậu ấy như con ruột của mình. Chúng ta quen nhau đã 28 năm rồi, cũng chưa từng thấy mẹ đối tốt với con như vậy đó.”
Bà Lý trước giờ vốn là một người giỏi “đội nồi” cho người khác, đặc biệt nhất là giỏi “đội nồi” cho tôi, bà lập tức nói: "Chúng ta quen nhau 28 năm rồi, con mới mang về cho mẹ một người con rể “chuẩn mực” như vậy. Nếu mẹ không đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy lại chạy mất thì sao? Mẹ lại phải chờ thêm 28 năm nữa? "
Tôi nói không lại bà, đành miễn cưỡng phụ họa: "À, vâng, vâng, mẹ nói đúng, mẹ và con rể “chuẩn mực” của mẹ tiếp tục bồi dưỡng tình cảm đi nhé, con đi mua nước tương đây."
Nói rồi tôi cầm điện thoại đi ra ngoài mua chai nước tương cho người bố đang bận bịu trong bếp.
Giản Gia Trạch theo sau, mỉm cười, nói với tôi: "Diểu Diểu, em đi với chị."
Phía sau lưng, không hề bất ngờ, mẹ tôi hết nước hết cái khen ngợi cậu ta hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Tôi hừ lạnh một tiếng, cậu quả là biết diễn kịch, đặc biệt là rất biết lấy lòng các vị trưởng bối, thêm nữa lại còn “rơi” trúng vào nhà tôi, chẳng khác nào cá gặp nước.
Tôi đang thầm cằn nhằn trong lòng thì Giản Gia Trạch chợt lên tiếng: "Em đã tốt nghiệp đại học Hạ Thành, hiện tại đang là nghiên cứu sinh của trường. Bình thường ngoài làm thí nghiệm, viết luận văn ra thì sẽ đến phòng tập thể hình, em không chơi game, sở thích của em là xem phim, thích một chị gái hơn tuổi…”
Tôi ngắt lời cậu, cảm thấy kì lạ hỏi: "Tại sao lại đột nhiên nói với tôi những điều này?"
Giản Gia Trạch: "Không phải là chị không yên tâm về em sao?"
Tôi hơi sốc trước sự thẳng thắn của cậu, không ngờ cậu không chỉ biết cách lấy lòng bậc trưởng bối, lại còn rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Tôi bắt đầu chột dạ, không thể không nghi ngờ bản thân, biểu hiện của tôi rõ đến thế sao?
Giản Gia Trạch đột nhiên bật cười: "Cũng rõ ràng."
Ta giật mình mở to mắt nhìn cậu: "Cậu… cậu biết thuật đọc tâm?"
Giản Gia Trạch mỉm cười: "Chị viết tâm tình của chị lên trên mặt luôn rồi kìa."
"..."
Tôi lặng lẽ lấy chiếc khẩu trang trong túi ra đeo vào, che đi khuôn mặt “không hiểu chuyện” của mình.
Giản Gia Trạch cười lớn, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu: "Phó Diểu, chị đáng yêu thật đấy."
Tôi trừng mắt nhìn cậu và sửa lại cách xưng hô: "Tôi hơn cậu 5 tuổi, cậu nên gọi tôi là chị."
Giản Gia Trạch thờ ơ nhún vai: "Hiện tại chúng ta không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái sao?"
Tôi: "Cậu không thấy trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, ngay cả khi yêu nhau, mấy cậu con trai vẫn phải một tiếng “noona”, hai tiếng “noona” đó sao."
Giản Gia Trạch "ồ" một tiếng rồi hỏi: "Vậy trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc, con gái gọi con trai là gì?"
Tôi: "Oppa."
Giản Gia Trạch làm vẻ không nghe rõ, lại hỏi: "Gọi là gì cơ?"
Tôi nói to: "Oppa!"
Giản Gia Trạch đáp lại bằng một nụ cười.
Tôi sững sờ trong giây lát, sau đó tôi phản ứng lại với nhận thức muộn màng: "Thằng nhóc thối này, dám bẫy chị đây!"
Tôi giơ tay định đánh cậu, Giản Gia Trạch mỉm cười tránh đi.
Hai đứa đuổi nhau, chẳng mấy chốc đã đến siêu thị.
Sống ở đây hơn 20 năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy siêu thị gần nhà mình đến vậy.