Chương 62
"Bà nội, đây chỉ là lời nói của một phía Hoàng tiểu thư thôi! Cháu có đầy đủ lý do để tin rằng cô ta có động cơ không tốt khi cung cấp những thông tin này cho bà!"
Hạ Vũ đút tay vào trong túi, có chút bực bội đi tới đi lui trước mặt bà nội anh.
Ngón tay đút trong túi quần sờ sờ cái hộp nhung khéo léo tròn dẹp, trong hộp là thứ mà khi nãy suýt chút nữa là anh đã lấy nó ra ngoài! Đáng tiếc lại bị cắt ngang, cho nên cái hộp này vẫn nằm lại trong túi anh.
Chỉ cần mang ra ngoài là anh có thể có được một gia đình nhỏ ấm áp mê người! Trong nhà có người vợ xinh đẹp, đứa con đáng yêu.
Người vợ biết cách chăm sóc gia đình, vô cùng xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon nữa; đứa con có khuôn mặt như thiên sứ, tay chân ngắn nhung nhúc thịt đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hiến dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt nó… đây là một gia đình mà mỗi một đàn ông đều mơ ước có được.
Anh biết chắc Diệp Gia Dĩnh sẽ vì Diệp Ba Ni mà cẩn thận suy xét đến đề nghị của anh, dù Lý Hạo Nhiên có hấp dẫn thế nào thì chung quy cũng không thể chống lại được địa vị của đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ, huống hồ Hạ Vũ anh ngoại trừ không giỏi chuyện theo đuổi phụ nữ ra thì những mặt khác đều không kém cạnh gì, nếu không thì trước đó Diệp Gia Dĩnh cũng sẽ không thích anh đến như vậy!
Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, "Cháu nói như vậy là quá độc đoán rồi, Tư Nhã quả thực rất thích cháu, cho nên chắc chắn sẽ không nói những lời không tốt về Diệp tiểu thư, nhưng con bé cũng sẽ tuyệt đối không dám nói dối bà chuyện lớn thế này." Gằn giọng lớn tiếng nói, "Tiểu Vũ, cháu không nên chỉ vì Diệp tiểu thư sinh con trai cho cháu mà lập tức mềm lòng, cái gì cũng bệnh vực cô ấy! Đầu tiên là bà không hài lòng về con bé, tính chất nghề nghiệp của Diệp tiểu thư căn bản không thích hợp đến nhà chúng ta, càng không thể giao con cho cô ấy được!"
Hạ Vũ phản bác lại, "Bà nội, bà chẳng qua chỉ là không thích cô ấy làm diễn viên thôi sao? Cô ấy là em gái của Diệp Thừa Trạch, không giống như những diễn viên khác, cô ấy cũng chỉ là một người yêu nghệ thuật thôi, so với những người vẽ tranh, đánh đàn cũng không khác gì nhau cả."
Bà nội Hạ Vũ giễu cợt cười một tiếng, "Cháu bớt dát vàng lên mặt cô ta đi, bà mặc kệ, dù sao Ba Ni cũng không thể tiếp tục để cho con bé đó chăm sóc, nếu đã đón về thì đừng đưa trở lại nữa!"
Hạ Vũ thấy bà nội cố chấp như thế thì thật đau đầu, "Bà nội, điều đó là không thể! Diệp Gia Dĩnh sẽ không đồng ý! Hơn nữa tình cảm của Ba Ni và mẹ của nó rất tốt, bà bỗng nhiên bắt thằng bé ở lại chỗ này không cho nó về, nó sẽ không chịu!"
Bà nội Hạ Vũ trầm mặt, "Tiểu Vũ, Ba Ni là con của cháu! Cháu cũng đã quen với nó được một thời gian, cháu đã thấy nó cười lần nào chưa? Đừng nói là cười, ngay cả khóc cũng không có! Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy từ sáng đến tối chỉ biết nghiêm túc là vì sao? Nguyên nhân trong đó chỉ vừa nghĩ đến thôi đã làm bà cảm thấy khó chịu rồi! Cháu không đau lòng nhưng bà và ông nội cháu thì rất khổ tâm đấy!"
Trong đầu Hạ Vũ lập tức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không chút biểu cảm nào của Diệp Ba Ni, nhớ đến chuyện kinh hãi anh vừa mới nghe xong khiến anh muốn hung hăng đánh người, trong lòng vô cùng đau đớn, cười khổ, "Bà nội, làm sao cháu lại không đau lòng cơ chứ, Ba Ni nó là con cháu mà!"
"Vậy là được rồi, vị Diệp tiểu thư kia khi đứa bé còn nhỏ thì là một người mẹ vô tâm, lúc vừa mất hết tài sản thì rảnh rỗi để ý đến đứa bé? Sau đó còn gặp được con! Thời gian quả thật quá trùng hợp!" Bà nội nói có chút dè bỉu, "Bà chắc chắn cô ta chính là muốn dựa vào đứa nhỏ đến đòi tiền. Chỉ có điều phải giả bộ thanh cao một chút, suýt chút nữa chúng ta đã bị cô ta lừa rồi. Được lắm! Chỉ cần cô ta lộ bộ mặt thật ra, thì đưa tiền cho cô ta! Đứa bé để lại cho bà chăm sóc!"
Hạ Vũ im lặng trong chốc lát rồi nói, "Cháu đi xem Ba Ni, buổi tối để nó ngủ cùng cháu, biến hóa lớn như vậy cháu sợ trong lúc nhất thời nó sẽ không thể tiếp nhận được, phải để cho nó chuẩn bị một chút!"
Đầu tiên để dì Mạc tìm chỗ sắp xếp cho Chu Mai, sau đó đi đến phòng của Hạ Tử Kỳ ôm Diệp Ba Ni ra ngoài, "Phòng của con vẫn chưa chuẩn bị xong, trước đó ngủ cùng ba có được không?"
Diệp Ba Ni nghe không hiểu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, "Ba Ni có phòng ở nhà mà." Cậu biết buổi tối Diệp Gia Dĩnh không về nhà, bởi vậy Hạ Vũ không đưa cậu về cậu cũng không náo loạn, dù sao trở về cũng là Chu Mai chăm sóc cậu, ở chỗ này còn có thể chơi đùa với Hạ Tiểu Kỳ.
Hạ Vũ nói cho cậu biết, "Ý của ba là ở đây cũng chuẩn bị cho con một phòng, từ nay về sau không cần chơi ở trong phòng Tiểu Kỳ nữa, con có thể đưa nó đến phòng của con chơi, ba mua cho con một bộ đồ chơi xe lửa rất to, có đường ray, con có thể lắp nó ở trong phòng."
Quả nhiên Diệp Ba Ni ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại hết sức vui vẻ, "Vâng."
Cậu đã được Chu Mai tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ của Hạ Tiểu Kỳ nên Hạ Vũ trực tiếp thả cậu ở trên giường lớn của mình, chờ sau khi tắm rửa xong thì phát hiện thằng nhóc kia đang duỗi thẳng chân nhỏ ngồi giữa giường cầm điện thoại di động gọi điện.
Gần đây quả thực Diệp Ba Ni ăn rất tốt, ăn rất ngon miệng, cộng với có thể chạy có thể chơi, rèn luyện rất tốt, Hạ Vũ cảm thấy hiện tại cậu đã mập hơn một chút so với lúc lần đầu nhìn thấy, có cảm giác da thịt đầy đặn, nhung nhúc, bàn tay đầy thịt đang cầm chặc điện thoại, khiến người ta nhìn thấy đã muốn xông vào nắn bóp nó rồi.
Diệp Ba Ni không biết mình có nguy cơ bị nắn bóp, vẫn rất chân thành ghé sát vào tai phone nói chuyện, "Chơi xe hơi với Tiểu Kỳ ạ.... Tắm rồi ạ.... Ngủ cùng với ba.... Không thích lắm.... Vâng.... Được ạ, tạm biệt mẹ!" Sau đó bé đồng ý yêu cầu của Diệp Gia Dĩnh, rất nghiêm túc hôn vào đầu phone một cái, nụ hôn của cậu rất tuân thủ quy cũ, chỉ có một tiếng vang nhỏ, đầu bên kia có nghe được hay không thì không thể biết được.
Điện thoại của Diệp Ba Ni mới tắt chưa được nửa phút thì điện thoại của Hạ Vũ vang lên không ngoài dự đoán của anh.
Mặc dù Diệp Gia Dĩnh cảm thấy để Diệp Ba Ni ngủ ở đó cùng Hạ Vũ một đêm cũng không có việc gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu, lại dặn dò vài câu, "Sao anh không đưa Ba Ni trở về sớm một chút? Tôi sợ thằng bé đổi chỗ ngủ sẽ không quen, ngủ không ngon! Buổi tối anh nên cẩn thận chút, đừng đè nặng nó, nếu nửa đêm có tỉnh lại thì kiểm tra xem Ba Ni có đá chăn hay không. Đúng rồi, buổi tối nhớ cho con uống nước, nhưng đừng uống quá nhiều, phải là nước ấm đó. Bữa cơm sáng mai anh phải tự mình theo dõi con ăn, Ba Ni thấy có món ăn không thích thì sẽ không ăn tí nào đâu, gần đây nó không thích ăn thứ gì thì sẽ làm bộ ăn, thật ra là giấu ở trong túi áo...."
Hạ Vũ vừa đồng ý vừa mỉm cười, đoạn nói chuyện không thoải mái vừa rồi ở dưới nhà tạm thời bị vứt ra sau đầu, anh sống đến ba mươi tuổi đầu rồi lần đầu tiên phát hiện kiểu nói chuyện thao thao bất tuyệt dài dòng này của phụ nữ lại rất dễ nghe, rất êm tai, đặc biệt khi nội dung chỉ nói về con trai anh, ngay cả khi Diệp Ba Ni làm chuyện xấu gì nghe vào tai anh cũng vô cùng đáng yêu.
Đợi đến khi Diệp Gia Dĩnh nói xong, Hạ Vũ liền cúp điện thoại hỏi con trai, "Ba Ni, vừa rồi con nói với mẹ là không thích cái gì?"
Diệp Ba Ni rất thành thực, "Mẹ hỏi Ba Ni có thích ngủ cùng ba hay không, Ba Ni không thích lắm."
Hạ Vũ, "… Không có xe lửa đồ chơi nữa đâu!"
Diệp Ba Ni vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt nhỏ của cậu đã có phần tức giận, cậu không nói ra lời, nhưng như vậy cũng đã trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình, "Đồ đểu!"
Hạ Vũ cười, "Con thử một lần xem, nói không chừng chỉ qua vài ngày là sẽ thích ngủ cùng ba nữa đấy, đến lúc đó sẽ mua xe lửa đồ chơi cho con."
Diệp Ba Ni thì lại đường vòng lối tắt, "Lấy của Tiểu Kỳ!"
Hạ Vũ vô cùng hiểu được suy nghĩ của cậu, bởi vì bản thân cũng từng có những suy nghĩ giống vậy, cho nên mới lập tức dạy bảo, "Ba Ni, con không thể cướp đoạt bất cứ đồ chơi nào của Tiểu Kỳ, như vậy là không đúng."
Sau khi Diệp Ba Ni chui vào trong chăn thì quay cái mông béo nộn non mềm về phía Hạ Vũ tỏ ý bất mãn.
*****
Mạc Tình (vai nữ bác sĩ thực tập do Diệp Gia Dĩnh đóng), lúc sáng sớm sẽ một mình đi đến vách núi yên lặng đứng đó chuẩn bị tự tử, còn bác sĩ Phùng (Hoắc Triệu Minh thủ vai) vẫn mơ hồ có tình cảm với cô sẽ chú ý đến sự khác thường của cô mà chạy đuổi theo cứu cô, nhận tiện cũng là cơ hội để mình giành được trái tim của mỹ nữ.
Bởi vì đám vai phụ trong phim ngôn tình thường hay có phần diễn kinh điển xảy ra lúc sáng sớm như thế này, cho nên Diệp Gia Dĩnh và Hoắc Triệu Minh đã sớm xuất phát, nhanh chóng điều chỉnh tư thế thoải mái quan sát hai bạn diễn Lý Hạo Nhiên và Giao Di Dung diễn cảnh tình yêu của bọn họ rốt cuộc cũng mây quang mặt trời mọc triền miên ngọt ngào.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy vô cùng thú vị, cô thấy Úc Thanh Ninh dây dưa với Lý Hạo Nhiên đã trừng mắt đến phát điên rồi, nhưng Lý Hạo Nhiên và Giao Di Dung cùng diễn chuyện tình xưa ngoại trừ thích thú ra thì không cảm thấy khó chịu chút nào.
Vừa thưởng thức vừa ở bên cạnh học tập diễn xuất của người ta, nồng nhiệt thân mật hết nguyên buổi, đợi đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi thì Lý Hạo Nhiên bỗng ngăn cô lại, "Hai mươi phút nữa đến nhà ăn một chuyến."
Diệp Gia Dĩnh, "Tôi vừa ăn cơm ở nhà ăn xong, sao còn phải đi nữa?"
Lý Hạo Nhiên cúi đầu xuống cười thần bí, "Anh đã chuẩn bị một cái bánh ngọt lớn cho sinh nhật của người nào đó sắp bước qua tuổi hai mươi tám."
"Sinh nhật hai mươi tám tuỏi? Ai vậy?"
Lý Hạo Nhiên bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười, "Em đó!"
Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới hết sức kinh ngạc nhận ra, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi! Quên mất!" Ngay sau đó sa sầm mặt. "Hai mươi tám tuổi còn trẻ lắm! Đâu có lớn tuổi!"
Lý Hạo Nhiên nín cười vỗ vỗ cô, "Hai mươi phút nữa hẵng đến, đừng tới trễ đấy!"
Diệp Gia Dĩnh cúi đầu nhìn lại bản thân, bỗng nhiên cảm thấy quần áo trên người có hơi nhăn, cần đổi một bộ mới, cho nên vừa đi vừa ngâm nga trở về phòng của mình, lấy từ trong va li ra một cái áo len lông cừu, áo len lông cừu màu cà phê mang phong cách Tây Âu đơn giản, phía trên mặt đính một vòng đá nhỏ tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh trên chiếc áo.
Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với bộ đồ mà Tiểu Dương tiện tay lấy cho mình, ai ngờ vừa khoác áo vào thì điện thoại vang lên, lần này thì lại không hài lòng với bộ đồ này, mặc vào cởi ra không tiện, do dự rồi kiên quyết thò tay từ dưới áo cầm lấy điện thoại ra.
Điện thoại của Chu Mai gọi tới, giọng nói có chút chần chừ, "Diệp tiểu thư, tôi cảm thấy có thể là do tôi suy nghĩ nhiều chuyện bé xé to, nhưng nếu giờ tôi không nói cho cô biết thì tôi cảm thấy không yên lòng."
Cuối cùng Diệp Gia Dĩnh cũng xỏ được một tay khác qua tay áo trong tư thế quái dị cầm di động hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Chu Mai, "Sáng nay ngài Hạ không đưa Ba Ni đến nhà trẻ, còn bảo tôi về nhà trước đừng ở đó đợi, để bọn họ chăm sóc cho Ba Ni là được rồi, sao tôi có thể yên tâm được đây! Chị Mạc nhà họ Hạ còn bảo tôi mang vài vật dụng hàng ngày của Ba Ni tới, nói tạm thời họ không chuẩn bị kịp, tôi hỏi muốn bao nhiều thì chị ấy nói có thể cầm bao nhiêu thì cầm, điều này… là có ý gì, tôi nhớ trước kia khi cô đi có nói cho tôi biết hai ngày này tôi ở lại nhà cô chăm sóc cho Ba Ni, chẳng lẽ sau đó cô và ngài Hạ đã thương lượng với nhau rồi sao? Chẳng lẽ cô quên chưa gọi điện thoại báo tôi biết? Nếu thật sự là vậy thì do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi!"
Diệp Gia Dĩnh nắm chặt điện thoại, "Không hề, anh ta vốn chưa từng đề cập với tôi chuyện muốn để Ba Ni ở đó vài ngày! Cô hãy cố gắng chờ ở nhà họ Hạ, tôi lập tức trở về ngay!"
*****
Bàn ghế trong nhà ăn của trại an dưỡng đã chuẩn bị đầy đủ, chính giữa là con đường trống, một cái bánh gato ba tầng được đẩy vào, nhân viên trong tổ diễn còn có người trong trại an dưỡng đến xem náo nhiệt đã tạo thành một vòng tròn, Lý Hạo Nhiên đứng ở chính giữa, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta nhìn qua sẽ hoảng hốt khẽ mỉm cười, "Đã chiếm chút thời gian của mọi người rồi, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt."
Có người trong tổ diễn lập tức nói đùa, "Anh Hạo Nhiên, sao bỗng nhiên anh làm một cái bánh kết hôn lớn như vậy, chẳng lẽ không thể coi là ngày đặc biệt sao?"
Lý Hạo Nhiên khoát khoát tay, "Đây rõ ràng là bánh sinh nhật, xin cam đoan với các vị có mặt ở đây ai cũng đều có phần, tôi muốn mọi người cùng tôi chúc sinh nhật cho một người! Hôm nay là...."
Tiểu Lưu phụ tá của anh bỗng nhiên chen vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Anh Hạo Nhiên, Diệp tiểu thư nói cô ấy có việc gấp nên về trước, bảo tôi nói với anh một tiếng!"
Lý Hạo Nhiên sửng sốt, "Việc gấp? Việc gấp gì vậy?"
Tiểu Lưu không hiểu, "Tôi cũng không biết, cô ấy bắt lấy tôi nói xong thì vội vã đi luôn, hình như đằng sau có người đuổi theo. Ái chà, ở đây có vụ gì vậy!"
Lý Hạo Nhiên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng buồn bực trong lòng, lại nói với mọi người, "Hôm nay là sinh nhật của một trong những trợ lý đắc lực nhất của tôi, Lily, cô ấy đã vào đội của tôi đã được hai năm rồi!" Sau đó hướng về phía mọi người đang đứng vẫy tay một cái, "Lily!"
Những phụ tá của anh đã sớm thành tinh cả rồi, Lily đang chọn quần áo thì ánh mắt sắc bén hẳn lên, ứng phó với việc diễn ra đột ngột này vô cùng nghiêm túc, lập tức bày ra bộ mặt vui vẻ niềm nở từ vượt qua đám người đi vào trong, bước nhanh đến trước mặt Lý Hạo Nhiên, "Cám ơn anh Hạo Nhiên đã tổ chức sinh nhật cho tôi!" Vỗ ngực một cái, "Thật cảm động!"
Úc Thanh Ninh theo đuôi Lý Hạo Nhiên đến trại an dưỡng đứng ở bên một trong đám người vây xem vô cùng đố kỵ, không ngừng thấp giọng than thở, "Aizz, ngay cả trợ lý cũng đối tốt như vậy, thật khiến cho mình cũng muốn đi nộp đơn làm phụ tá cho anh!"
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng có chút quái gở, "Đừng ngu, chiếc bánh này vừa nhìn cũng biết không phải chuẩn bị cho một trợ lý nhỏ, mà chỉ vì chính chủ bỗng nhiên cho Lý Hạo Nhiên leo cây, sự ân cần niềm nở của anh ta không được người đó coi trọng, nên anh ta mới tùy tiện tìm người khác thay thế, nếu không sẽ mất hết cả mặt mũi lẫn thể diện!"
Úc Thanh Ninh kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc theo phong cách Tây Âu đứng bên cạnh mình, nhận ra đó là một diễn viên trong tổ diễn đóng vai một y tá - Tô Hữu San, "Là cô? Sao cô lại nói như thế? Không thể nào, Lý Hạo Nhiên sao có thể đi nịnh nọt người khác như vậy được? Đừng nói đùa." Thầm nghĩ người phụ nữ được anh đối xử đặc biệt như vậy phải té xỉu mới đúng, sao lại có thể tự cao tự đại mà lỡ hẹn cơ chứ!
Tô Hữu San bĩu môi, có phần khinh thường, "Úc tiểu thư, cô tiếp tục quan sát cẩn thận trong vài ngày nay sẽ biết, trong tổ kịch có một người nhìn thì khiêm tốn, thật ra lại luôn cho bản thân là đúng, ý vào mình có hậu phương vững chắc nên không để ai vào mắt, Lý Hạo Nhiên nhìn trúng ả ta quả thật là tự mình làm khổ mình!"
Úc Thanh Ninh được khai sáng liền mở to hai mắt, "Chẳng lẽ người cô nói là Diệp tiểu thư!" Không thể tin được, "Đây là sinh nhật anh Hạo Nhiên chuẩn bị cho cô ấy sao? Cô ấy, cô ấy cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi, đã là bà mẹ một con rồi mà vẫn còn vọng tưởng tới anh Hạo Nhiên!"
Tô Hữu San, "Còn không phải sao!"
"Bà nội, đây chỉ là lời nói của một phía Hoàng tiểu thư thôi! Cháu có đầy đủ lý do để tin rằng cô ta có động cơ không tốt khi cung cấp những thông tin này cho bà!"
Hạ Vũ đút tay vào trong túi, có chút bực bội đi tới đi lui trước mặt bà nội anh.
Ngón tay đút trong túi quần sờ sờ cái hộp nhung khéo léo tròn dẹp, trong hộp là thứ mà khi nãy suýt chút nữa là anh đã lấy nó ra ngoài! Đáng tiếc lại bị cắt ngang, cho nên cái hộp này vẫn nằm lại trong túi anh.
Chỉ cần mang ra ngoài là anh có thể có được một gia đình nhỏ ấm áp mê người! Trong nhà có người vợ xinh đẹp, đứa con đáng yêu.
Người vợ biết cách chăm sóc gia đình, vô cùng xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon nữa; đứa con có khuôn mặt như thiên sứ, tay chân ngắn nhung nhúc thịt đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hiến dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt nó… đây là một gia đình mà mỗi một đàn ông đều mơ ước có được.
Anh biết chắc Diệp Gia Dĩnh sẽ vì Diệp Ba Ni mà cẩn thận suy xét đến đề nghị của anh, dù Lý Hạo Nhiên có hấp dẫn thế nào thì chung quy cũng không thể chống lại được địa vị của đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ, huống hồ Hạ Vũ anh ngoại trừ không giỏi chuyện theo đuổi phụ nữ ra thì những mặt khác đều không kém cạnh gì, nếu không thì trước đó Diệp Gia Dĩnh cũng sẽ không thích anh đến như vậy!
Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, "Cháu nói như vậy là quá độc đoán rồi, Tư Nhã quả thực rất thích cháu, cho nên chắc chắn sẽ không nói những lời không tốt về Diệp tiểu thư, nhưng con bé cũng sẽ tuyệt đối không dám nói dối bà chuyện lớn thế này." Gằn giọng lớn tiếng nói, "Tiểu Vũ, cháu không nên chỉ vì Diệp tiểu thư sinh con trai cho cháu mà lập tức mềm lòng, cái gì cũng bệnh vực cô ấy! Đầu tiên là bà không hài lòng về con bé, tính chất nghề nghiệp của Diệp tiểu thư căn bản không thích hợp đến nhà chúng ta, càng không thể giao con cho cô ấy được!"
Hạ Vũ phản bác lại, "Bà nội, bà chẳng qua chỉ là không thích cô ấy làm diễn viên thôi sao? Cô ấy là em gái của Diệp Thừa Trạch, không giống như những diễn viên khác, cô ấy cũng chỉ là một người yêu nghệ thuật thôi, so với những người vẽ tranh, đánh đàn cũng không khác gì nhau cả."
Bà nội Hạ Vũ giễu cợt cười một tiếng, "Cháu bớt dát vàng lên mặt cô ta đi, bà mặc kệ, dù sao Ba Ni cũng không thể tiếp tục để cho con bé đó chăm sóc, nếu đã đón về thì đừng đưa trở lại nữa!"
Hạ Vũ thấy bà nội cố chấp như thế thì thật đau đầu, "Bà nội, điều đó là không thể! Diệp Gia Dĩnh sẽ không đồng ý! Hơn nữa tình cảm của Ba Ni và mẹ của nó rất tốt, bà bỗng nhiên bắt thằng bé ở lại chỗ này không cho nó về, nó sẽ không chịu!"
Bà nội Hạ Vũ trầm mặt, "Tiểu Vũ, Ba Ni là con của cháu! Cháu cũng đã quen với nó được một thời gian, cháu đã thấy nó cười lần nào chưa? Đừng nói là cười, ngay cả khóc cũng không có! Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy từ sáng đến tối chỉ biết nghiêm túc là vì sao? Nguyên nhân trong đó chỉ vừa nghĩ đến thôi đã làm bà cảm thấy khó chịu rồi! Cháu không đau lòng nhưng bà và ông nội cháu thì rất khổ tâm đấy!"
Trong đầu Hạ Vũ lập tức hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không chút biểu cảm nào của Diệp Ba Ni, nhớ đến chuyện kinh hãi anh vừa mới nghe xong khiến anh muốn hung hăng đánh người, trong lòng vô cùng đau đớn, cười khổ, "Bà nội, làm sao cháu lại không đau lòng cơ chứ, Ba Ni nó là con cháu mà!"
"Vậy là được rồi, vị Diệp tiểu thư kia khi đứa bé còn nhỏ thì là một người mẹ vô tâm, lúc vừa mất hết tài sản thì rảnh rỗi để ý đến đứa bé? Sau đó còn gặp được con! Thời gian quả thật quá trùng hợp!" Bà nội nói có chút dè bỉu, "Bà chắc chắn cô ta chính là muốn dựa vào đứa nhỏ đến đòi tiền. Chỉ có điều phải giả bộ thanh cao một chút, suýt chút nữa chúng ta đã bị cô ta lừa rồi. Được lắm! Chỉ cần cô ta lộ bộ mặt thật ra, thì đưa tiền cho cô ta! Đứa bé để lại cho bà chăm sóc!"
Hạ Vũ im lặng trong chốc lát rồi nói, "Cháu đi xem Ba Ni, buổi tối để nó ngủ cùng cháu, biến hóa lớn như vậy cháu sợ trong lúc nhất thời nó sẽ không thể tiếp nhận được, phải để cho nó chuẩn bị một chút!"
Đầu tiên để dì Mạc tìm chỗ sắp xếp cho Chu Mai, sau đó đi đến phòng của Hạ Tử Kỳ ôm Diệp Ba Ni ra ngoài, "Phòng của con vẫn chưa chuẩn bị xong, trước đó ngủ cùng ba có được không?"
Diệp Ba Ni nghe không hiểu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, "Ba Ni có phòng ở nhà mà." Cậu biết buổi tối Diệp Gia Dĩnh không về nhà, bởi vậy Hạ Vũ không đưa cậu về cậu cũng không náo loạn, dù sao trở về cũng là Chu Mai chăm sóc cậu, ở chỗ này còn có thể chơi đùa với Hạ Tiểu Kỳ.
Hạ Vũ nói cho cậu biết, "Ý của ba là ở đây cũng chuẩn bị cho con một phòng, từ nay về sau không cần chơi ở trong phòng Tiểu Kỳ nữa, con có thể đưa nó đến phòng của con chơi, ba mua cho con một bộ đồ chơi xe lửa rất to, có đường ray, con có thể lắp nó ở trong phòng."
Quả nhiên Diệp Ba Ni ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại hết sức vui vẻ, "Vâng."
Cậu đã được Chu Mai tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ của Hạ Tiểu Kỳ nên Hạ Vũ trực tiếp thả cậu ở trên giường lớn của mình, chờ sau khi tắm rửa xong thì phát hiện thằng nhóc kia đang duỗi thẳng chân nhỏ ngồi giữa giường cầm điện thoại di động gọi điện.
Gần đây quả thực Diệp Ba Ni ăn rất tốt, ăn rất ngon miệng, cộng với có thể chạy có thể chơi, rèn luyện rất tốt, Hạ Vũ cảm thấy hiện tại cậu đã mập hơn một chút so với lúc lần đầu nhìn thấy, có cảm giác da thịt đầy đặn, nhung nhúc, bàn tay đầy thịt đang cầm chặc điện thoại, khiến người ta nhìn thấy đã muốn xông vào nắn bóp nó rồi.
Diệp Ba Ni không biết mình có nguy cơ bị nắn bóp, vẫn rất chân thành ghé sát vào tai phone nói chuyện, "Chơi xe hơi với Tiểu Kỳ ạ.... Tắm rồi ạ.... Ngủ cùng với ba.... Không thích lắm.... Vâng.... Được ạ, tạm biệt mẹ!" Sau đó bé đồng ý yêu cầu của Diệp Gia Dĩnh, rất nghiêm túc hôn vào đầu phone một cái, nụ hôn của cậu rất tuân thủ quy cũ, chỉ có một tiếng vang nhỏ, đầu bên kia có nghe được hay không thì không thể biết được.
Điện thoại của Diệp Ba Ni mới tắt chưa được nửa phút thì điện thoại của Hạ Vũ vang lên không ngoài dự đoán của anh.
Mặc dù Diệp Gia Dĩnh cảm thấy để Diệp Ba Ni ngủ ở đó cùng Hạ Vũ một đêm cũng không có việc gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu, lại dặn dò vài câu, "Sao anh không đưa Ba Ni trở về sớm một chút? Tôi sợ thằng bé đổi chỗ ngủ sẽ không quen, ngủ không ngon! Buổi tối anh nên cẩn thận chút, đừng đè nặng nó, nếu nửa đêm có tỉnh lại thì kiểm tra xem Ba Ni có đá chăn hay không. Đúng rồi, buổi tối nhớ cho con uống nước, nhưng đừng uống quá nhiều, phải là nước ấm đó. Bữa cơm sáng mai anh phải tự mình theo dõi con ăn, Ba Ni thấy có món ăn không thích thì sẽ không ăn tí nào đâu, gần đây nó không thích ăn thứ gì thì sẽ làm bộ ăn, thật ra là giấu ở trong túi áo...."
Hạ Vũ vừa đồng ý vừa mỉm cười, đoạn nói chuyện không thoải mái vừa rồi ở dưới nhà tạm thời bị vứt ra sau đầu, anh sống đến ba mươi tuổi đầu rồi lần đầu tiên phát hiện kiểu nói chuyện thao thao bất tuyệt dài dòng này của phụ nữ lại rất dễ nghe, rất êm tai, đặc biệt khi nội dung chỉ nói về con trai anh, ngay cả khi Diệp Ba Ni làm chuyện xấu gì nghe vào tai anh cũng vô cùng đáng yêu.
Đợi đến khi Diệp Gia Dĩnh nói xong, Hạ Vũ liền cúp điện thoại hỏi con trai, "Ba Ni, vừa rồi con nói với mẹ là không thích cái gì?"
Diệp Ba Ni rất thành thực, "Mẹ hỏi Ba Ni có thích ngủ cùng ba hay không, Ba Ni không thích lắm."
Hạ Vũ, "… Không có xe lửa đồ chơi nữa đâu!"
Diệp Ba Ni vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt nhỏ của cậu đã có phần tức giận, cậu không nói ra lời, nhưng như vậy cũng đã trực tiếp biểu đạt ý nghĩ của mình, "Đồ đểu!"
Hạ Vũ cười, "Con thử một lần xem, nói không chừng chỉ qua vài ngày là sẽ thích ngủ cùng ba nữa đấy, đến lúc đó sẽ mua xe lửa đồ chơi cho con."
Diệp Ba Ni thì lại đường vòng lối tắt, "Lấy của Tiểu Kỳ!"
Hạ Vũ vô cùng hiểu được suy nghĩ của cậu, bởi vì bản thân cũng từng có những suy nghĩ giống vậy, cho nên mới lập tức dạy bảo, "Ba Ni, con không thể cướp đoạt bất cứ đồ chơi nào của Tiểu Kỳ, như vậy là không đúng."
Sau khi Diệp Ba Ni chui vào trong chăn thì quay cái mông béo nộn non mềm về phía Hạ Vũ tỏ ý bất mãn.
*****
Mạc Tình (vai nữ bác sĩ thực tập do Diệp Gia Dĩnh đóng), lúc sáng sớm sẽ một mình đi đến vách núi yên lặng đứng đó chuẩn bị tự tử, còn bác sĩ Phùng (Hoắc Triệu Minh thủ vai) vẫn mơ hồ có tình cảm với cô sẽ chú ý đến sự khác thường của cô mà chạy đuổi theo cứu cô, nhận tiện cũng là cơ hội để mình giành được trái tim của mỹ nữ.
Bởi vì đám vai phụ trong phim ngôn tình thường hay có phần diễn kinh điển xảy ra lúc sáng sớm như thế này, cho nên Diệp Gia Dĩnh và Hoắc Triệu Minh đã sớm xuất phát, nhanh chóng điều chỉnh tư thế thoải mái quan sát hai bạn diễn Lý Hạo Nhiên và Giao Di Dung diễn cảnh tình yêu của bọn họ rốt cuộc cũng mây quang mặt trời mọc triền miên ngọt ngào.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy vô cùng thú vị, cô thấy Úc Thanh Ninh dây dưa với Lý Hạo Nhiên đã trừng mắt đến phát điên rồi, nhưng Lý Hạo Nhiên và Giao Di Dung cùng diễn chuyện tình xưa ngoại trừ thích thú ra thì không cảm thấy khó chịu chút nào.
Vừa thưởng thức vừa ở bên cạnh học tập diễn xuất của người ta, nồng nhiệt thân mật hết nguyên buổi, đợi đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi thì Lý Hạo Nhiên bỗng ngăn cô lại, "Hai mươi phút nữa đến nhà ăn một chuyến."
Diệp Gia Dĩnh, "Tôi vừa ăn cơm ở nhà ăn xong, sao còn phải đi nữa?"
Lý Hạo Nhiên cúi đầu xuống cười thần bí, "Anh đã chuẩn bị một cái bánh ngọt lớn cho sinh nhật của người nào đó sắp bước qua tuổi hai mươi tám."
"Sinh nhật hai mươi tám tuỏi? Ai vậy?"
Lý Hạo Nhiên bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười, "Em đó!"
Lúc này Diệp Gia Dĩnh mới hết sức kinh ngạc nhận ra, "Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật tôi! Quên mất!" Ngay sau đó sa sầm mặt. "Hai mươi tám tuổi còn trẻ lắm! Đâu có lớn tuổi!"
Lý Hạo Nhiên nín cười vỗ vỗ cô, "Hai mươi phút nữa hẵng đến, đừng tới trễ đấy!"
Diệp Gia Dĩnh cúi đầu nhìn lại bản thân, bỗng nhiên cảm thấy quần áo trên người có hơi nhăn, cần đổi một bộ mới, cho nên vừa đi vừa ngâm nga trở về phòng của mình, lấy từ trong va li ra một cái áo len lông cừu, áo len lông cừu màu cà phê mang phong cách Tây Âu đơn giản, phía trên mặt đính một vòng đá nhỏ tinh xảo, tỏa sáng lấp lánh trên chiếc áo.
Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với bộ đồ mà Tiểu Dương tiện tay lấy cho mình, ai ngờ vừa khoác áo vào thì điện thoại vang lên, lần này thì lại không hài lòng với bộ đồ này, mặc vào cởi ra không tiện, do dự rồi kiên quyết thò tay từ dưới áo cầm lấy điện thoại ra.
Điện thoại của Chu Mai gọi tới, giọng nói có chút chần chừ, "Diệp tiểu thư, tôi cảm thấy có thể là do tôi suy nghĩ nhiều chuyện bé xé to, nhưng nếu giờ tôi không nói cho cô biết thì tôi cảm thấy không yên lòng."
Cuối cùng Diệp Gia Dĩnh cũng xỏ được một tay khác qua tay áo trong tư thế quái dị cầm di động hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Chu Mai, "Sáng nay ngài Hạ không đưa Ba Ni đến nhà trẻ, còn bảo tôi về nhà trước đừng ở đó đợi, để bọn họ chăm sóc cho Ba Ni là được rồi, sao tôi có thể yên tâm được đây! Chị Mạc nhà họ Hạ còn bảo tôi mang vài vật dụng hàng ngày của Ba Ni tới, nói tạm thời họ không chuẩn bị kịp, tôi hỏi muốn bao nhiều thì chị ấy nói có thể cầm bao nhiêu thì cầm, điều này… là có ý gì, tôi nhớ trước kia khi cô đi có nói cho tôi biết hai ngày này tôi ở lại nhà cô chăm sóc cho Ba Ni, chẳng lẽ sau đó cô và ngài Hạ đã thương lượng với nhau rồi sao? Chẳng lẽ cô quên chưa gọi điện thoại báo tôi biết? Nếu thật sự là vậy thì do tôi suy nghĩ quá nhiều rồi!"
Diệp Gia Dĩnh nắm chặt điện thoại, "Không hề, anh ta vốn chưa từng đề cập với tôi chuyện muốn để Ba Ni ở đó vài ngày! Cô hãy cố gắng chờ ở nhà họ Hạ, tôi lập tức trở về ngay!"
*****
Bàn ghế trong nhà ăn của trại an dưỡng đã chuẩn bị đầy đủ, chính giữa là con đường trống, một cái bánh gato ba tầng được đẩy vào, nhân viên trong tổ diễn còn có người trong trại an dưỡng đến xem náo nhiệt đã tạo thành một vòng tròn, Lý Hạo Nhiên đứng ở chính giữa, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta nhìn qua sẽ hoảng hốt khẽ mỉm cười, "Đã chiếm chút thời gian của mọi người rồi, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt."
Có người trong tổ diễn lập tức nói đùa, "Anh Hạo Nhiên, sao bỗng nhiên anh làm một cái bánh kết hôn lớn như vậy, chẳng lẽ không thể coi là ngày đặc biệt sao?"
Lý Hạo Nhiên khoát khoát tay, "Đây rõ ràng là bánh sinh nhật, xin cam đoan với các vị có mặt ở đây ai cũng đều có phần, tôi muốn mọi người cùng tôi chúc sinh nhật cho một người! Hôm nay là...."
Tiểu Lưu phụ tá của anh bỗng nhiên chen vào, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Anh Hạo Nhiên, Diệp tiểu thư nói cô ấy có việc gấp nên về trước, bảo tôi nói với anh một tiếng!"
Lý Hạo Nhiên sửng sốt, "Việc gấp? Việc gấp gì vậy?"
Tiểu Lưu không hiểu, "Tôi cũng không biết, cô ấy bắt lấy tôi nói xong thì vội vã đi luôn, hình như đằng sau có người đuổi theo. Ái chà, ở đây có vụ gì vậy!"
Lý Hạo Nhiên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng buồn bực trong lòng, lại nói với mọi người, "Hôm nay là sinh nhật của một trong những trợ lý đắc lực nhất của tôi, Lily, cô ấy đã vào đội của tôi đã được hai năm rồi!" Sau đó hướng về phía mọi người đang đứng vẫy tay một cái, "Lily!"
Những phụ tá của anh đã sớm thành tinh cả rồi, Lily đang chọn quần áo thì ánh mắt sắc bén hẳn lên, ứng phó với việc diễn ra đột ngột này vô cùng nghiêm túc, lập tức bày ra bộ mặt vui vẻ niềm nở từ vượt qua đám người đi vào trong, bước nhanh đến trước mặt Lý Hạo Nhiên, "Cám ơn anh Hạo Nhiên đã tổ chức sinh nhật cho tôi!" Vỗ ngực một cái, "Thật cảm động!"
Úc Thanh Ninh theo đuôi Lý Hạo Nhiên đến trại an dưỡng đứng ở bên một trong đám người vây xem vô cùng đố kỵ, không ngừng thấp giọng than thở, "Aizz, ngay cả trợ lý cũng đối tốt như vậy, thật khiến cho mình cũng muốn đi nộp đơn làm phụ tá cho anh!"
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng có chút quái gở, "Đừng ngu, chiếc bánh này vừa nhìn cũng biết không phải chuẩn bị cho một trợ lý nhỏ, mà chỉ vì chính chủ bỗng nhiên cho Lý Hạo Nhiên leo cây, sự ân cần niềm nở của anh ta không được người đó coi trọng, nên anh ta mới tùy tiện tìm người khác thay thế, nếu không sẽ mất hết cả mặt mũi lẫn thể diện!"
Úc Thanh Ninh kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc theo phong cách Tây Âu đứng bên cạnh mình, nhận ra đó là một diễn viên trong tổ diễn đóng vai một y tá - Tô Hữu San, "Là cô? Sao cô lại nói như thế? Không thể nào, Lý Hạo Nhiên sao có thể đi nịnh nọt người khác như vậy được? Đừng nói đùa." Thầm nghĩ người phụ nữ được anh đối xử đặc biệt như vậy phải té xỉu mới đúng, sao lại có thể tự cao tự đại mà lỡ hẹn cơ chứ!
Tô Hữu San bĩu môi, có phần khinh thường, "Úc tiểu thư, cô tiếp tục quan sát cẩn thận trong vài ngày nay sẽ biết, trong tổ kịch có một người nhìn thì khiêm tốn, thật ra lại luôn cho bản thân là đúng, ý vào mình có hậu phương vững chắc nên không để ai vào mắt, Lý Hạo Nhiên nhìn trúng ả ta quả thật là tự mình làm khổ mình!"
Úc Thanh Ninh được khai sáng liền mở to hai mắt, "Chẳng lẽ người cô nói là Diệp tiểu thư!" Không thể tin được, "Đây là sinh nhật anh Hạo Nhiên chuẩn bị cho cô ấy sao? Cô ấy, cô ấy cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi, đã là bà mẹ một con rồi mà vẫn còn vọng tưởng tới anh Hạo Nhiên!"
Tô Hữu San, "Còn không phải sao!"