Chương 37
Đến trung tuần tháng mười, phim thần tượng lãng mạn tuổi thanh xuân “Đừng để yêu thương vụt khỏi tầm tay” phần hai, đã đi vào tập cuối.
Diệp Gia Dĩnh diễn vai nữ phụ số bốn, Phương Văn Vi, tập này, rốt cuộc nữ phụ cũng cảm động bởi nữ chính, cuối cùng quyết định buông tha trở về cuộc sống bình thường, ngược lại, giành được một chút thiện cảm của nam phụ Hoắc Triệu Minh, lúc này các phân đoạn diễn của Diệp Gia Dĩnh trong phim cũng chính thức kết thúc.
Bởi vì công việc tiếp theo của cô đã có tin tức, trong phim mới của Khương Đạo vai diễn chủ yếu là nữ phụ, thù lao đóng phim so với bây giờ nhất định là không hề thấp, cho nên trong lòng cô hết sức chắc chắn, mỗi ngày yên ổn đi theo chị Cố làm chút chuyện lặt vặt, thời gian sau đó, đa số tiêu vào việc làm thức ăn ngon cho Diệp Ba Ni. Ngoại trừ việc Hạ Vũ lại đi qua nơi của cô hai lần, thì không có chuyện gì phiền lòng. Khó có ngày nào trọn vẹn vừa không làm lụng vất vả, cũng không có tâm sự phiền hà, một ngày được thoải mái.
Hạ Vũ sẽ đến chỗ của cô, lần đầu là bởi vì muốn tới trường quay gặp Khương Đạo nói chút chuyện, lúc vừa rời đi, hơn sáu giờ, không biết thế nào lại đụng mặt Diệp Gia Dĩnh, vì là người quen nên anh đề nghị tiễn cô một đoạn đường, sau khi đến nơi lại mời đối phương lên nhà, anh cực kỳ tự nhiên đi lên lầu, lại cực kì tự nhiên ở lại cùng ăn bữa tối.
Lần thứ hai, nguyên nhân tới thì càng kỳ lạ, ở bữa cơm chiều, Hạ Vũ có mang theo một xấp tài liệu. Ngày hôm sau, Diệp Gia Dĩnh thuận tiện mang giúp anh đi đến studio đưa cho Khương Đạo, những tài liệu này là một số cảnh quay bộ phim của tổ làm phim cùng hợp tác với bệnh viện, với nhiều điều khoảng chi tiết, cần Khương Đạo ký tên xác nhận một chút.
Diệp Gia Dình đang làm món đậu da chưng thịt bò cuốn, chọn thịt sườn mịn, băm thịt, nấm hương, nấm mèo, rau diếp, cà rốt xắt nhỏ, thịt và rau dưa không trộn cùng một chỗ. thêm gia vị trộn đều, bày ra trong một tờ tàu hủ ky lớn, cẩn thận cuốn thành cuốn, cuốn lớn hơn nữa thì chưng khoảng mười lăm phút là được, lúc mang ra bàn cắt thành từng đoạn, rưới lên một vài giọt dầu mè, thêm chút hành lá cùng rau thơm, chẳng những món ăn đẹp bắt mắt, còn thêm rau dưa, lòng trắng trứng cũng có, dinh dưỡng phong phú, rất thích hợp cho trẻ con ăn.
Hạ Vũ vừa bước vào cửa nhìn cô mang tạp dề liền cười một tiếng, "Em ở đây làm cơm?"
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, cái này còn phải nói sao, hình như mỗi lần anh ấy tới mình đều đang nấu cơm. Định hỏi rõ ràng Hạ Vũ có chuyện gì liền nói ra, "Sao anh không bảo thư ký dùng chuyển phát nhanh đem những tài liệu này gửi cho Khương Đạo?"
Hạ Vũ, "Tài liệu quan trọng, không thích hợp chuyển phát nhanh, anh đến chỗ em cũng tiện đường, cho nên cũng mang theo."
Diệp Gia Dĩnh cho rằng thật rất không tiện đường, mà cho dù tiện đường cũng không đáng để anh tự mình đi một chuyến, đường đường là chủ tịch, những việc vặt này phải can thiệp, phía thư ký, trợ lí đều ăn không ngồi rồi à?
Diệp Ba Ni nhớ nó không đánh thắng Tiểu Mập Mạp, cho nên hiếm thấy lại chủ động mở miệng với khách, "Tiểu Mập Mạp Tiểu Kỳ, sao không tới?" Bé nhớ rõ lần trước Hạ Vũ có nói muốn gọi tên Tiểu Kỳ ở nhà, liền đem hai cách gọi này nhập chung lại làm một.
Hạ Vũ hình như rất hiểu tâm tư của bé "Con còn nhớ Tiểu Kỳ hả? Muốn đánh nhau với thằng bé một trận nữa?"
"Ừm". Lần này Diệp Ba Ni quá mức dũng mãnh, đi một vòng đánh nhau với một người lớn hơn mình, kết quả không phân thắng bại, bởi vì ở nhà trẻ, bé chưa đánh thua bao giờ, cho nên kết quả lần này, thành nỗi bứt rứt của bé nên đối với Tiểu Mập Mạp có ấn tượng sâu sắc.
Hạ Vũ nói với bé, "Không được, hai hôm nay Tiểu Kỳ chạm vào là thở khò khè, ngoại trừ bệnh viện, chỗ nào cũng không đi được."
Diệp Ba Ni không biết thở khò khè là cái gì, chỉ nghe hiểu là Tiểu Mập Mạp ở bệnh viện, liền chuyển sang nhìn Diệp Gia Dĩnh, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh lập tức hiểu rõ ý của bé, trả lời "Không được, Ba Ni, Tiểu Kỳ đang bệnh, cho dù mẹ mang con tới đó, bạn ấy cũng không thể chơi cùng con, đừng nói đến có thể đánh nhau nguy hiểm vậy, mẹ của bạn ấy sẽ không đồng ý.”
Diệp Ba Ni không làm ầm ĩ, không được thì thôi, xoay người đi vào phòng khách, tự mình đi chơi với mấy chiếc ô tô nhỏ, bé có một rương đầy ô tô, thường xuyên muốn lấy ra cả đoàn xe để chơi.
Diệp Gia Dĩnh thuận miệng hỏi Hạ Vũ, "Cháu của anh bị thở khò khè? Nghiêm trọng lắm sao? Sao không đi bệnh viện nhi đồng tìm chuyên gia xem một chút."
Hạ Vũ rất tự tin, "Không cần, bệnh viện của chúng tôi, khoa nhi là khoa quan trọng, bệnh viện nhi đồng đôi lúc gặp ca khó cũng phải qua bệnh viện tôi tìm chuyên gia hội chuẩn, huống chi môi trường bên đây tốt hơn bệnh viện công nhiều".
Diệp Gia Dĩnh gật đầu một cái, trong lòng cho anh thêm một câu, nhất định so với bệnh viện công chi phí đắt hơn nhiều! Nhưng mà bây giờ người có nhiều tiền, cũng chịu tốn tiền trên thân thể thằng bé, cho nên coi như đắt nên làm ăn không tồi.
Diệp Ba Ni nghiêm mặt không lên tiếng, xem bộ dáng nghiêm túc suy tính, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bộ dạng này của bé thật đáng yêu, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại, chụp xong thì Diệp Ba Ni cũng nghĩ ra đáp án, "Nếu chú ấy không giành ngó sen với con, thì con thích."
Diệp Gia Dĩnh kỳ quái, "Ngó sen hộp? Lần trước mẹ làm ngó sen hộp sao? Nhưng mẹ nhớ lần trước chú Hạ tới dùng cơm, mâm thức ăn kia cũng còn không có ăn hết mà, cuối cùng còn dư một ít, nói người ta giành với con thế nào đây?"
Diệp Ba Ni, "Chú ấy gắp, Ba Ni cũng gắp, chia không đều."
Diệp Gia Dĩnh bật cười, "Còn có chuyện như vậy? Chia không đều đặn rồi cũng không cần ăn sao? Lần sau nói với mẹ một tiếng, mẹ chia ra cho hai người."
Diệp Ba Ni, "Dạ"
Diệp Gia Dĩnh nghĩ lại, phát hiện Diệp Ba Ni đối với Hạ Vũ coi như rất rộng rãi, lúc thấy cái gì ăn ngon một chút, bé cũng nguyện ý chia cho Hạ Vũ.
Lắc đầu một cái, không thể không thừa nhận từ trước Diệp Gia Dĩnh cần phải coi trọng Hạ Vũ, việc muốn cứng rắn đuổi theo anh đi là có một chút lý do....từ trước những thứ kia không nói, về mặt chọn đàn ông của Diệp Gia Dĩnh, ánh mắt vẫn là rất độc đáo, Lý Hạo Nhiên lại chính là chứng cứ rõ ràng, đẹp trai, đáng yêu, vóc người đẹp!
Sức quyến rũ của Hạ Vũ là ở chỗ anh ấy tự tin, ưu nhã, nếu là trước kia, Diệp Gia Dĩnh sẽ rất khó tưởng tượng đối với một người chuyện ăn cơm vô cùng phiền toái, vì không muốn bị đói mình sẽ nghĩ cách đi đến nhà người ta ăn ké trên người vẫn có thể toát ra phong cách ưu nhã như vậy.
Nhưng tiếp xúc mấy lần, sau đó lập tức phát hiện Hạ Vũ rất uyên bác, biết nhiều điều vô cùng, chỉ cần tâm tình của anh ấy tốt, tự nguyện nói chuyện với người khác, liền có thể lập tức thao thao không ngừng vô số đề tài, nói xong nội dung sâu sắc, nghe cảm động thoải mái, thỉnh thoảng Diệp Ba Ni nghe hắn giải thích một lần ‘mất đi hiệu lực’ cái từ này là có ý gì sau này đều nguyện ý thỉnh thoảng nhảy qua mẹ của bé, trực tiếp đi hỏi Hạ Vũ vài vấn đề nhỏ.
Cộng thêm so với người khác khuôn mặt anh cũng rất khá, vẻ mặt ôn hòa lúc ở chung một chỗ với người khác rất tự nhiên cũng thêm phần ấn tượng.
Bộ dáng Hạ Vũ và Lý Hạo Nhiên thuộc về hai phong cách, Lý Hạo Nhiên là loại đẹp trai tiêu chuẩn, gần như tìm không ra tật xấu gì, còn Hạ Vũ có nước da trắng nõn, mặt mày không phải đẹp trai nhất nhưng là rất dễ nhìn, đơn giản mà có lực hút.
Dĩ nhiên, nếu có thể bớt làm hai lần ăn ké như thế này, đã phá hư hình tượng, thì có lẽ anh ấy càng hoàn mỹ hơn.
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh đem chuyện Hạ Vũ thông suốt một lần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn vì không giải quyết được gì, ngày thứ hai mang tài liệu đến trường quay cho Khương Đạo, còn khiến Khương Đạo hiểu lầm, "Tiểu Diệp, từ lúc nào mà cô với tổng giám đốc Hạ quan hệ tốt như vậy?!"
Diệp Gia Dĩnh, "Cũng không có gì, không phải là vì con trai tôi với cháu anh ấy đánh nhau một trận, chị dâu anh ấy tới náo loạn hôm kia, cho nên gần đây tiếp xúc hơi nhiều một chút."
Khương Đạo nhướng mí mắt, xem xét tài liệu, "Những thứ này cũng đều là lần trước chúng ta thỏa thuận vài điều khoản, tôi nghiên cứu một chút, không có vấn đề buổi chiều sẽ ký tên, ký xong buổi tối đưa cho cô mang về cho anh ấy."
Trên đầu Diệp Gia Dĩnh bốc lên dấu chấm hỏi, theo như suy nghĩ bình thường buồn bực một chuyện tại sao muốn mình buổi tối mang về? Mình lại bất hòa Hạ Vũ, sau đó hiểu được, trịnh trọng giải thích, "Khương Đạo, anh đừng hiểu lầm, hôm qua chính là tôi ngẫu nhiên gặp tổng giám đốc Hạ, anh ấy nhớ tới có phần tài liệu này vừa đúng lúc giao cho tôi mang đến, hôm nay buổi tối tôi khẳng định không còn gặp anh ấy, tài liệu đưa cho tôi cũng vô dụng."
Khương Đạo, "Không có việc gì, chậm một ngày không cần gấp gáp, ngày mai đưa cũng được."
Diệp Gia Dĩnh, "Ngày mai cũng không thấy, tôi với anh ấy chỉ là quan hệ bình thường."
Khương Đạo cũng không biết nên tin không, "A, vậy coi như, tôi làm xong rồi đưa thư ký gửi qua."
Diệp Gia Dĩnh lau mồ hôi đi tìm chị Cố xin nghỉ, "Chị Cố, xem ra gần đây không quá vội, ngày mai em muốn nghỉ một ngày."
Chị Cố sảng khoái đồng ý, "Được, ở nhà trông con trai đúng không? Con trai của em lại bị nhà trẻ cho nghỉ à?"
Diệp Gia Dĩnh, "Không có, em muốn đưa bé đi tảo mộ người lớn."
Hôm sau, cô rời giường sớm một chút, chuẩn bị ba lô lớn, mang theo một chút trái cây cùng bánh ngọt, mặt khác đưa Ba Ni ra ngoài, lên tiếng nói, "Ba Ni, hôm nay mẹ giúp con xin nghỉ ở nhà trẻ, chúng ta phải ra khỏi nhà một chuyến."
Diệp Ba Ni nghe nói chương trình trong ngày được sửa lại không đi vườn trẻ, phải ra khỏi nhà cũng làm theo thay đổi bất ngờ này, tự mình đi theo Diệp Gia Dĩnh ra ngoài, đi ra bên ngoài liền làm theo chỉ dẫn của mẹ. Đến chỗ xa lạ phải khoanh tay chào người lớn, dùng bàn tay nhỏ bé vững vàng nắm lấy tay Diệp Gia Dĩnh.
Hôm nay là ngày giỗ bà ngoại Diệp Gia Dĩnh, cô muốn đi tảo mộ bà ngoại ở nghĩa trang Phượng Suối.
Nghĩa trang Phượng Suối cách nội thành đi về hướng đông 30km. Phượng Suối ở vùng ngoại ô, trước kia Diệp Gia Dĩnh đều là ngồi ôtô đường dài đi, lần này mang theo Diệp Ba Ni, cô liền bao một chiếc xe, tài xế đến thật sớm để đưa họ đi, dừng lại ở nơi đó một giờ rồi trở về, tổng cộng thu 300 đồng.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy có chút đắt, chỉ là vì để Diệp Ba Ni có thể thoải mái chút, 300 đồng thì 300 đồng.
Bây giờ cô nghiêm túc làm Diệp Gia Dĩnh, tất cả mọi việc trong sinh hoạt cũng dùng thân phận này, duy chỉ có hàng năm tảo mộ bà ngoại là thói quen không muốn thay đổi. Đó là một bà lão kiên cường, Diệp Gia Dĩnh không dám nói mình so với người khác mạnh hơn, nhưng cô dám nói mình so người khác kiên trì hơn, đây là tài sản cô dùng không cạn, là thứ quý báo nhất bà ngoại để lại cho cô .
Trên đường phong cảnh tươi đẹp, nghĩa trang tiếp giáp với hồ Phượng, một đường này Diệp Ba Ni trợn tròn mắt nhìn, chợt ngẩng đầu, hai mắt vụt sáng lên hỏi, "Mẹ, muốn đi dạo chơi ngoại thành sao?"
Diệp Gia Dĩnh nhìn cậu hăng hái liền mỉm cười vỗ vỗ cậu, "Coi như là dạo chơi ngoại thành trong tiết thanh minh thôi."
Sau khi đến Lăng Viên là đến mộ của bà ngoại Diệp Gia Dĩnh, phát hiện đã có người đến bái tế. Trước mộ bia bày trái cây cùng hoa tươi, nghĩ thầm là người nào còn nhớ mà tới tảo mộ bà ngoại? Một lát sau cũng không nhớ ra liền đi đến chỗ quản lý nơi này xem một chút xem có ai ghi danh hay không. Vì vậy cô cũng bày ra trái cây mà cô cố ý chuẩn bị, ngày trước bà ngoại rất thích ăn quả hạch đào, cô lặng lẽ nói mấy câu, biết bây giờ Diệp Ba Ni còn không quá hiểu những thứ này, cũng không nhiều lời với bé, chỉ nói cho bé biết ở nơi này là một bà lão cô rất tôn kính, cô dẫn cậu tới tảo mộ.
Nhìn qua mộ một chút, sau đó mang Diệp Ba Ni theo đi lòng vòng chung quanh, trước khi đi có ghé qua nơi quản lý hỏi một chút có biết ai đã tới tảo mộ trước đó hay không. Thời gian này cũng không phải là thời điểm để đi thanh minh tảo mộ, cho nên quản lý ghi nhớ việc ghi danh vào cửa rất rõ rang. Kiều Lập Mạn tới cúng mộ ở khu B.
Kiều Lập Mạn..... Mắt Diệp Gia Dĩnh đau xót, Kiều Lập Mạn là hàng xóm trước đó của cô, cũng là bạn tốt của cô, không ngờ còn có thể nhớ thay cô tới tảo mộ.
Diệp Ba Ni đối với việc này không tỏ vẻ có phản ứng mạnh mẽ gì, ngược lại đối với một tượng đá mãnh thú nhỏ bên ngoài Lăng Viên rất có hứng thú. Diệp Gia Dĩnh để cậu ở trên thảm cỏ chạy một vòng lớn, mang cậu đi bờ sông xem một chút cỏ dại hoa dại, cho đến khi tài xế xe không đợi được đến thúc giục mới dẫn Diệp Ba Ni chơi đùa đầu đầy mồ hôi lên xe.
Về đến nhà đã là buổi chiều, Diệp Ba Ni có chút không có tinh thần, Diệp Gia Dĩnh cho là vì cậu không ngủ trưa, nên cho cậu đi trên giường nằm một lát.
Ai ngờ sau khi đứng lên thấy không khỏe, Diệp Gia Dĩnh sờ sờ trán của con trai, "Có phải là bị cảm hay không?"
Diệp Ba Ni không lên tiếng, tựa vào người cô. Diệp Gia Dĩnh sờ trán con thấy cũng không nóng lắm, "Ba Ni ngoan, có lẽ là hôm nay đi ra ngoài chơi nên mệt nhọc, vậy con ngồi đây xem hoạt hình, buổi tối mẹ nấu cháo cho con ăn."
Diệp Ba Ni gật đầu một cái.
Diệp Gia Dĩnh sợ cậu ăn không tiêu, cố ý làm đồ ăn có mùi vị của thức ăn chay, cô nấu nồi cháo trắng. Làm xong liền đi gọi Diệp Ba Ni ăn cơm.
Bình thường lúc này Diệp Gia Dĩnh vừa gọi, Diệp Ba Ni sẽ ngoan ngoãn tự mình tới, lần này lại dựa vào trên sô pha ngồi bất động.
Diệp Gia Dĩnh lo lắng quá khứ, "Ba Ni, sao vậy?"
Diệp Ba Ni đưa khuôn mặt nhỏ nhắn nói cho cô biết, "Con muốn bệnh."
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh nhất thời đau thắt, chỉ thấy sắc mặt Diệp Ba Ni trắng bệch, dùng một cái tay nhỏ ôm bụng, ngồi chồm hổm xuống dịu dàng hỏi bé, "Ba Ni, nơi nào không thoải mái, nói cho mẹ, là đau bụng sao?"
"Dạ."
Diệp Gia Dĩnh vừa đau lòng vừa lo lắng, "Có phải ăn đồ ăn hư nên bị đau bụng hay không? Có muốn đi toilet không?"
Diệp Ba Ni lắc đầu.
Diệp Gia Dĩnh vội vàng đi lấy một ly nước ấm đưa cho bé uống hai hớp, ôm thân thể nhỏ bé của con trai vào trong ngực, "Ba Ni, con cảm giác kĩ, từ từ nói cho mẹ biết, rốt cuộc có phải nơi đó không thoải mái phải không?"
Diệp Ba Ni uống một hớp nước lại không chịu uống nữa, "Đau."
Diệp Gia Dĩnh tâm treo ở giữa không trung, "Đau bụng?"
Diệp Ba Ni không lên tiếng, Diệp Gia Dĩnh đành phải ôm bé an ủi, "Không có việc gì, nghỉ một lát, xem cảm giác một lần nữa, cái có phải đau bụng hay không."
Ôm một lát, cảm giác ra có cái gì không đúng, trên người Diệp Ba Ni nóng lên, chỉ chốc lát sau thì trở nên nóng bỏng, lại nhanh chóng bắt đầu sốt lên, khẽ cuộn tròn thân mình, dùng tay nhỏ bé nắm lấy quần của cô, rất ủy khuất khẽ nói, "Mẹ, đau!"
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó ngắt hai cái, trong đầu một mảnh khẩn trương hỗn loạn, ép buộc bản thân trấn định lại, ôm Diệp Ba Ni đứng dậy, cầm giày đổi lại một đôi giày đáy bằng, "Ba Ni đừng sợ, kiên trì chịu đựng, mẹ đưa con đi bệnh viện."
Đến trung tuần tháng mười, phim thần tượng lãng mạn tuổi thanh xuân “Đừng để yêu thương vụt khỏi tầm tay” phần hai, đã đi vào tập cuối.
Diệp Gia Dĩnh diễn vai nữ phụ số bốn, Phương Văn Vi, tập này, rốt cuộc nữ phụ cũng cảm động bởi nữ chính, cuối cùng quyết định buông tha trở về cuộc sống bình thường, ngược lại, giành được một chút thiện cảm của nam phụ Hoắc Triệu Minh, lúc này các phân đoạn diễn của Diệp Gia Dĩnh trong phim cũng chính thức kết thúc.
Bởi vì công việc tiếp theo của cô đã có tin tức, trong phim mới của Khương Đạo vai diễn chủ yếu là nữ phụ, thù lao đóng phim so với bây giờ nhất định là không hề thấp, cho nên trong lòng cô hết sức chắc chắn, mỗi ngày yên ổn đi theo chị Cố làm chút chuyện lặt vặt, thời gian sau đó, đa số tiêu vào việc làm thức ăn ngon cho Diệp Ba Ni. Ngoại trừ việc Hạ Vũ lại đi qua nơi của cô hai lần, thì không có chuyện gì phiền lòng. Khó có ngày nào trọn vẹn vừa không làm lụng vất vả, cũng không có tâm sự phiền hà, một ngày được thoải mái.
Hạ Vũ sẽ đến chỗ của cô, lần đầu là bởi vì muốn tới trường quay gặp Khương Đạo nói chút chuyện, lúc vừa rời đi, hơn sáu giờ, không biết thế nào lại đụng mặt Diệp Gia Dĩnh, vì là người quen nên anh đề nghị tiễn cô một đoạn đường, sau khi đến nơi lại mời đối phương lên nhà, anh cực kỳ tự nhiên đi lên lầu, lại cực kì tự nhiên ở lại cùng ăn bữa tối.
Lần thứ hai, nguyên nhân tới thì càng kỳ lạ, ở bữa cơm chiều, Hạ Vũ có mang theo một xấp tài liệu. Ngày hôm sau, Diệp Gia Dĩnh thuận tiện mang giúp anh đi đến studio đưa cho Khương Đạo, những tài liệu này là một số cảnh quay bộ phim của tổ làm phim cùng hợp tác với bệnh viện, với nhiều điều khoảng chi tiết, cần Khương Đạo ký tên xác nhận một chút.
Diệp Gia Dình đang làm món đậu da chưng thịt bò cuốn, chọn thịt sườn mịn, băm thịt, nấm hương, nấm mèo, rau diếp, cà rốt xắt nhỏ, thịt và rau dưa không trộn cùng một chỗ. thêm gia vị trộn đều, bày ra trong một tờ tàu hủ ky lớn, cẩn thận cuốn thành cuốn, cuốn lớn hơn nữa thì chưng khoảng mười lăm phút là được, lúc mang ra bàn cắt thành từng đoạn, rưới lên một vài giọt dầu mè, thêm chút hành lá cùng rau thơm, chẳng những món ăn đẹp bắt mắt, còn thêm rau dưa, lòng trắng trứng cũng có, dinh dưỡng phong phú, rất thích hợp cho trẻ con ăn.
Hạ Vũ vừa bước vào cửa nhìn cô mang tạp dề liền cười một tiếng, "Em ở đây làm cơm?"
Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, cái này còn phải nói sao, hình như mỗi lần anh ấy tới mình đều đang nấu cơm. Định hỏi rõ ràng Hạ Vũ có chuyện gì liền nói ra, "Sao anh không bảo thư ký dùng chuyển phát nhanh đem những tài liệu này gửi cho Khương Đạo?"
Hạ Vũ, "Tài liệu quan trọng, không thích hợp chuyển phát nhanh, anh đến chỗ em cũng tiện đường, cho nên cũng mang theo."
Diệp Gia Dĩnh cho rằng thật rất không tiện đường, mà cho dù tiện đường cũng không đáng để anh tự mình đi một chuyến, đường đường là chủ tịch, những việc vặt này phải can thiệp, phía thư ký, trợ lí đều ăn không ngồi rồi à?
Diệp Ba Ni nhớ nó không đánh thắng Tiểu Mập Mạp, cho nên hiếm thấy lại chủ động mở miệng với khách, "Tiểu Mập Mạp Tiểu Kỳ, sao không tới?" Bé nhớ rõ lần trước Hạ Vũ có nói muốn gọi tên Tiểu Kỳ ở nhà, liền đem hai cách gọi này nhập chung lại làm một.
Hạ Vũ hình như rất hiểu tâm tư của bé "Con còn nhớ Tiểu Kỳ hả? Muốn đánh nhau với thằng bé một trận nữa?"
"Ừm". Lần này Diệp Ba Ni quá mức dũng mãnh, đi một vòng đánh nhau với một người lớn hơn mình, kết quả không phân thắng bại, bởi vì ở nhà trẻ, bé chưa đánh thua bao giờ, cho nên kết quả lần này, thành nỗi bứt rứt của bé nên đối với Tiểu Mập Mạp có ấn tượng sâu sắc.
Hạ Vũ nói với bé, "Không được, hai hôm nay Tiểu Kỳ chạm vào là thở khò khè, ngoại trừ bệnh viện, chỗ nào cũng không đi được."
Diệp Ba Ni không biết thở khò khè là cái gì, chỉ nghe hiểu là Tiểu Mập Mạp ở bệnh viện, liền chuyển sang nhìn Diệp Gia Dĩnh, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh lập tức hiểu rõ ý của bé, trả lời "Không được, Ba Ni, Tiểu Kỳ đang bệnh, cho dù mẹ mang con tới đó, bạn ấy cũng không thể chơi cùng con, đừng nói đến có thể đánh nhau nguy hiểm vậy, mẹ của bạn ấy sẽ không đồng ý.”
Diệp Ba Ni không làm ầm ĩ, không được thì thôi, xoay người đi vào phòng khách, tự mình đi chơi với mấy chiếc ô tô nhỏ, bé có một rương đầy ô tô, thường xuyên muốn lấy ra cả đoàn xe để chơi.
Diệp Gia Dĩnh thuận miệng hỏi Hạ Vũ, "Cháu của anh bị thở khò khè? Nghiêm trọng lắm sao? Sao không đi bệnh viện nhi đồng tìm chuyên gia xem một chút."
Hạ Vũ rất tự tin, "Không cần, bệnh viện của chúng tôi, khoa nhi là khoa quan trọng, bệnh viện nhi đồng đôi lúc gặp ca khó cũng phải qua bệnh viện tôi tìm chuyên gia hội chuẩn, huống chi môi trường bên đây tốt hơn bệnh viện công nhiều".
Diệp Gia Dĩnh gật đầu một cái, trong lòng cho anh thêm một câu, nhất định so với bệnh viện công chi phí đắt hơn nhiều! Nhưng mà bây giờ người có nhiều tiền, cũng chịu tốn tiền trên thân thể thằng bé, cho nên coi như đắt nên làm ăn không tồi.
Diệp Ba Ni nghiêm mặt không lên tiếng, xem bộ dáng nghiêm túc suy tính, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bộ dạng này của bé thật đáng yêu, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại, chụp xong thì Diệp Ba Ni cũng nghĩ ra đáp án, "Nếu chú ấy không giành ngó sen với con, thì con thích."
Diệp Gia Dĩnh kỳ quái, "Ngó sen hộp? Lần trước mẹ làm ngó sen hộp sao? Nhưng mẹ nhớ lần trước chú Hạ tới dùng cơm, mâm thức ăn kia cũng còn không có ăn hết mà, cuối cùng còn dư một ít, nói người ta giành với con thế nào đây?"
Diệp Ba Ni, "Chú ấy gắp, Ba Ni cũng gắp, chia không đều."
Diệp Gia Dĩnh bật cười, "Còn có chuyện như vậy? Chia không đều đặn rồi cũng không cần ăn sao? Lần sau nói với mẹ một tiếng, mẹ chia ra cho hai người."
Diệp Ba Ni, "Dạ"
Diệp Gia Dĩnh nghĩ lại, phát hiện Diệp Ba Ni đối với Hạ Vũ coi như rất rộng rãi, lúc thấy cái gì ăn ngon một chút, bé cũng nguyện ý chia cho Hạ Vũ.
Lắc đầu một cái, không thể không thừa nhận từ trước Diệp Gia Dĩnh cần phải coi trọng Hạ Vũ, việc muốn cứng rắn đuổi theo anh đi là có một chút lý do....từ trước những thứ kia không nói, về mặt chọn đàn ông của Diệp Gia Dĩnh, ánh mắt vẫn là rất độc đáo, Lý Hạo Nhiên lại chính là chứng cứ rõ ràng, đẹp trai, đáng yêu, vóc người đẹp!
Sức quyến rũ của Hạ Vũ là ở chỗ anh ấy tự tin, ưu nhã, nếu là trước kia, Diệp Gia Dĩnh sẽ rất khó tưởng tượng đối với một người chuyện ăn cơm vô cùng phiền toái, vì không muốn bị đói mình sẽ nghĩ cách đi đến nhà người ta ăn ké trên người vẫn có thể toát ra phong cách ưu nhã như vậy.
Nhưng tiếp xúc mấy lần, sau đó lập tức phát hiện Hạ Vũ rất uyên bác, biết nhiều điều vô cùng, chỉ cần tâm tình của anh ấy tốt, tự nguyện nói chuyện với người khác, liền có thể lập tức thao thao không ngừng vô số đề tài, nói xong nội dung sâu sắc, nghe cảm động thoải mái, thỉnh thoảng Diệp Ba Ni nghe hắn giải thích một lần ‘mất đi hiệu lực’ cái từ này là có ý gì sau này đều nguyện ý thỉnh thoảng nhảy qua mẹ của bé, trực tiếp đi hỏi Hạ Vũ vài vấn đề nhỏ.
Cộng thêm so với người khác khuôn mặt anh cũng rất khá, vẻ mặt ôn hòa lúc ở chung một chỗ với người khác rất tự nhiên cũng thêm phần ấn tượng.
Bộ dáng Hạ Vũ và Lý Hạo Nhiên thuộc về hai phong cách, Lý Hạo Nhiên là loại đẹp trai tiêu chuẩn, gần như tìm không ra tật xấu gì, còn Hạ Vũ có nước da trắng nõn, mặt mày không phải đẹp trai nhất nhưng là rất dễ nhìn, đơn giản mà có lực hút.
Dĩ nhiên, nếu có thể bớt làm hai lần ăn ké như thế này, đã phá hư hình tượng, thì có lẽ anh ấy càng hoàn mỹ hơn.
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh đem chuyện Hạ Vũ thông suốt một lần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn vì không giải quyết được gì, ngày thứ hai mang tài liệu đến trường quay cho Khương Đạo, còn khiến Khương Đạo hiểu lầm, "Tiểu Diệp, từ lúc nào mà cô với tổng giám đốc Hạ quan hệ tốt như vậy?!"
Diệp Gia Dĩnh, "Cũng không có gì, không phải là vì con trai tôi với cháu anh ấy đánh nhau một trận, chị dâu anh ấy tới náo loạn hôm kia, cho nên gần đây tiếp xúc hơi nhiều một chút."
Khương Đạo nhướng mí mắt, xem xét tài liệu, "Những thứ này cũng đều là lần trước chúng ta thỏa thuận vài điều khoản, tôi nghiên cứu một chút, không có vấn đề buổi chiều sẽ ký tên, ký xong buổi tối đưa cho cô mang về cho anh ấy."
Trên đầu Diệp Gia Dĩnh bốc lên dấu chấm hỏi, theo như suy nghĩ bình thường buồn bực một chuyện tại sao muốn mình buổi tối mang về? Mình lại bất hòa Hạ Vũ, sau đó hiểu được, trịnh trọng giải thích, "Khương Đạo, anh đừng hiểu lầm, hôm qua chính là tôi ngẫu nhiên gặp tổng giám đốc Hạ, anh ấy nhớ tới có phần tài liệu này vừa đúng lúc giao cho tôi mang đến, hôm nay buổi tối tôi khẳng định không còn gặp anh ấy, tài liệu đưa cho tôi cũng vô dụng."
Khương Đạo, "Không có việc gì, chậm một ngày không cần gấp gáp, ngày mai đưa cũng được."
Diệp Gia Dĩnh, "Ngày mai cũng không thấy, tôi với anh ấy chỉ là quan hệ bình thường."
Khương Đạo cũng không biết nên tin không, "A, vậy coi như, tôi làm xong rồi đưa thư ký gửi qua."
Diệp Gia Dĩnh lau mồ hôi đi tìm chị Cố xin nghỉ, "Chị Cố, xem ra gần đây không quá vội, ngày mai em muốn nghỉ một ngày."
Chị Cố sảng khoái đồng ý, "Được, ở nhà trông con trai đúng không? Con trai của em lại bị nhà trẻ cho nghỉ à?"
Diệp Gia Dĩnh, "Không có, em muốn đưa bé đi tảo mộ người lớn."
Hôm sau, cô rời giường sớm một chút, chuẩn bị ba lô lớn, mang theo một chút trái cây cùng bánh ngọt, mặt khác đưa Ba Ni ra ngoài, lên tiếng nói, "Ba Ni, hôm nay mẹ giúp con xin nghỉ ở nhà trẻ, chúng ta phải ra khỏi nhà một chuyến."
Diệp Ba Ni nghe nói chương trình trong ngày được sửa lại không đi vườn trẻ, phải ra khỏi nhà cũng làm theo thay đổi bất ngờ này, tự mình đi theo Diệp Gia Dĩnh ra ngoài, đi ra bên ngoài liền làm theo chỉ dẫn của mẹ. Đến chỗ xa lạ phải khoanh tay chào người lớn, dùng bàn tay nhỏ bé vững vàng nắm lấy tay Diệp Gia Dĩnh.
Hôm nay là ngày giỗ bà ngoại Diệp Gia Dĩnh, cô muốn đi tảo mộ bà ngoại ở nghĩa trang Phượng Suối.
Nghĩa trang Phượng Suối cách nội thành đi về hướng đông 30km. Phượng Suối ở vùng ngoại ô, trước kia Diệp Gia Dĩnh đều là ngồi ôtô đường dài đi, lần này mang theo Diệp Ba Ni, cô liền bao một chiếc xe, tài xế đến thật sớm để đưa họ đi, dừng lại ở nơi đó một giờ rồi trở về, tổng cộng thu 300 đồng.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy có chút đắt, chỉ là vì để Diệp Ba Ni có thể thoải mái chút, 300 đồng thì 300 đồng.
Bây giờ cô nghiêm túc làm Diệp Gia Dĩnh, tất cả mọi việc trong sinh hoạt cũng dùng thân phận này, duy chỉ có hàng năm tảo mộ bà ngoại là thói quen không muốn thay đổi. Đó là một bà lão kiên cường, Diệp Gia Dĩnh không dám nói mình so với người khác mạnh hơn, nhưng cô dám nói mình so người khác kiên trì hơn, đây là tài sản cô dùng không cạn, là thứ quý báo nhất bà ngoại để lại cho cô .
Trên đường phong cảnh tươi đẹp, nghĩa trang tiếp giáp với hồ Phượng, một đường này Diệp Ba Ni trợn tròn mắt nhìn, chợt ngẩng đầu, hai mắt vụt sáng lên hỏi, "Mẹ, muốn đi dạo chơi ngoại thành sao?"
Diệp Gia Dĩnh nhìn cậu hăng hái liền mỉm cười vỗ vỗ cậu, "Coi như là dạo chơi ngoại thành trong tiết thanh minh thôi."
Sau khi đến Lăng Viên là đến mộ của bà ngoại Diệp Gia Dĩnh, phát hiện đã có người đến bái tế. Trước mộ bia bày trái cây cùng hoa tươi, nghĩ thầm là người nào còn nhớ mà tới tảo mộ bà ngoại? Một lát sau cũng không nhớ ra liền đi đến chỗ quản lý nơi này xem một chút xem có ai ghi danh hay không. Vì vậy cô cũng bày ra trái cây mà cô cố ý chuẩn bị, ngày trước bà ngoại rất thích ăn quả hạch đào, cô lặng lẽ nói mấy câu, biết bây giờ Diệp Ba Ni còn không quá hiểu những thứ này, cũng không nhiều lời với bé, chỉ nói cho bé biết ở nơi này là một bà lão cô rất tôn kính, cô dẫn cậu tới tảo mộ.
Nhìn qua mộ một chút, sau đó mang Diệp Ba Ni theo đi lòng vòng chung quanh, trước khi đi có ghé qua nơi quản lý hỏi một chút có biết ai đã tới tảo mộ trước đó hay không. Thời gian này cũng không phải là thời điểm để đi thanh minh tảo mộ, cho nên quản lý ghi nhớ việc ghi danh vào cửa rất rõ rang. Kiều Lập Mạn tới cúng mộ ở khu B.
Kiều Lập Mạn..... Mắt Diệp Gia Dĩnh đau xót, Kiều Lập Mạn là hàng xóm trước đó của cô, cũng là bạn tốt của cô, không ngờ còn có thể nhớ thay cô tới tảo mộ.
Diệp Ba Ni đối với việc này không tỏ vẻ có phản ứng mạnh mẽ gì, ngược lại đối với một tượng đá mãnh thú nhỏ bên ngoài Lăng Viên rất có hứng thú. Diệp Gia Dĩnh để cậu ở trên thảm cỏ chạy một vòng lớn, mang cậu đi bờ sông xem một chút cỏ dại hoa dại, cho đến khi tài xế xe không đợi được đến thúc giục mới dẫn Diệp Ba Ni chơi đùa đầu đầy mồ hôi lên xe.
Về đến nhà đã là buổi chiều, Diệp Ba Ni có chút không có tinh thần, Diệp Gia Dĩnh cho là vì cậu không ngủ trưa, nên cho cậu đi trên giường nằm một lát.
Ai ngờ sau khi đứng lên thấy không khỏe, Diệp Gia Dĩnh sờ sờ trán của con trai, "Có phải là bị cảm hay không?"
Diệp Ba Ni không lên tiếng, tựa vào người cô. Diệp Gia Dĩnh sờ trán con thấy cũng không nóng lắm, "Ba Ni ngoan, có lẽ là hôm nay đi ra ngoài chơi nên mệt nhọc, vậy con ngồi đây xem hoạt hình, buổi tối mẹ nấu cháo cho con ăn."
Diệp Ba Ni gật đầu một cái.
Diệp Gia Dĩnh sợ cậu ăn không tiêu, cố ý làm đồ ăn có mùi vị của thức ăn chay, cô nấu nồi cháo trắng. Làm xong liền đi gọi Diệp Ba Ni ăn cơm.
Bình thường lúc này Diệp Gia Dĩnh vừa gọi, Diệp Ba Ni sẽ ngoan ngoãn tự mình tới, lần này lại dựa vào trên sô pha ngồi bất động.
Diệp Gia Dĩnh lo lắng quá khứ, "Ba Ni, sao vậy?"
Diệp Ba Ni đưa khuôn mặt nhỏ nhắn nói cho cô biết, "Con muốn bệnh."
Trong lòng Diệp Gia Dĩnh nhất thời đau thắt, chỉ thấy sắc mặt Diệp Ba Ni trắng bệch, dùng một cái tay nhỏ ôm bụng, ngồi chồm hổm xuống dịu dàng hỏi bé, "Ba Ni, nơi nào không thoải mái, nói cho mẹ, là đau bụng sao?"
"Dạ."
Diệp Gia Dĩnh vừa đau lòng vừa lo lắng, "Có phải ăn đồ ăn hư nên bị đau bụng hay không? Có muốn đi toilet không?"
Diệp Ba Ni lắc đầu.
Diệp Gia Dĩnh vội vàng đi lấy một ly nước ấm đưa cho bé uống hai hớp, ôm thân thể nhỏ bé của con trai vào trong ngực, "Ba Ni, con cảm giác kĩ, từ từ nói cho mẹ biết, rốt cuộc có phải nơi đó không thoải mái phải không?"
Diệp Ba Ni uống một hớp nước lại không chịu uống nữa, "Đau."
Diệp Gia Dĩnh tâm treo ở giữa không trung, "Đau bụng?"
Diệp Ba Ni không lên tiếng, Diệp Gia Dĩnh đành phải ôm bé an ủi, "Không có việc gì, nghỉ một lát, xem cảm giác một lần nữa, cái có phải đau bụng hay không."
Ôm một lát, cảm giác ra có cái gì không đúng, trên người Diệp Ba Ni nóng lên, chỉ chốc lát sau thì trở nên nóng bỏng, lại nhanh chóng bắt đầu sốt lên, khẽ cuộn tròn thân mình, dùng tay nhỏ bé nắm lấy quần của cô, rất ủy khuất khẽ nói, "Mẹ, đau!"
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó ngắt hai cái, trong đầu một mảnh khẩn trương hỗn loạn, ép buộc bản thân trấn định lại, ôm Diệp Ba Ni đứng dậy, cầm giày đổi lại một đôi giày đáy bằng, "Ba Ni đừng sợ, kiên trì chịu đựng, mẹ đưa con đi bệnh viện."