Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-10
Chương 10: Thế giới của tôi chỉ có em 10
Diệp Trần ngủ cùng Cố Gia Nam một đêm, vừa tỉnh giấc thì nhận được điện thoại của Chu Ngọc Thừa cho biết Ngôn Lương cảm thấy rất có hứng thú với Cố Gia Nam, hy vọng được gặp cậu ta một lần.
Diệp Trần đồng ý, chuyện cha mẹ của Cố Gia Nam hiện giờ vẫn chưa bị phát hiện, cô không thể tỏ ra có gì đó khác thường.
Cô hẹn với Chu Ngọc Thừa buổi chiều đi gặp Ngôn Lương rồi cúp máy, vào bếp dặn Cố Gia Nam: "Gia Nam ơi, chiều cậu đi với tôi đi gặp chú Ngôn Lương, viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học nhé."
Cố Gia Nam ngẩn người, bê bát mì sợi đi ra, trên bát mì có rắc hành hoa thái nhỏ và trứng gà chan nước canh gà trông rất ngon mắt.
"Sao lại gặp ông ấy?" Cố Gia Nam nhíu mày.
Diệp Trần đỡ bát mì từ tay cậu ta, vô tư trả lời: "Chuyện này tôi đã tính sẵn từ trước rồi, cậu không thể luôn chịu sự giám hộ trên danh nghĩa của cha mẹ cậu được. Tôi đã nhờ Chu Ngọc Thừa tìm người nhận nuôi cậu xem sao, cậu đi gặp người ta một lần đi, nếu cậu thấy ổn thì chúng ta để chú ấy nhận nuôi cậu. Nếu cậu thấy không được thì thôi, cậu sẽ vẫn ở đây với tôi, cha mẹ cậu mất rồi, giờ ai là người giám hộ của cậu? Bà ngoài cậu à?"
Cố Gia Nam không trả lời, lặng thinh đứng tại chỗ, mặt cúi gằm.
Diệp Trần gắp sợi mì ăn, nhìn cậu ta giục: "Sao cậu không trả lời vậy?"
"Không có gì." Cố Gia Nam hoàn hồn, bình thản đáp, "Chiều đi gặp thử đi."
Diệp Trần và Cố Gia Nam đều cắm cúi gắp mì, không hiểu sao Diệp Trần bỗng thấy bầu không khí hơi là lạ nhưng còn chưa kịp nghĩ cho kỹ thì đã chuyển sang cò kè mặc cả với hệ thống.
"Tôi cảm thấy nên cẩn thận một chút thì hơn, xóa trí nhớ của gã đóng thế kia đi, hủy cái găng tay cậu ta ném vào thùng rác nữa, anh thấy sao?"
"Tôi thì không thành vấn đề." Hệ thống mỉm cười, "Chỉ cần cô có thể làm được thôi."
"Tôi đang nói anh cơ mà!" Diệp Trần cảm thấy bất lực, "Không phải anh nói tôi có thể mua đồ trong siêu thị sao? Anh mua giúp tôi đi."
"Kí chủ có thể bỏ mười điểm để mua bình xịt quên sạch nhưng điều kiện tiên quyết là kí chủ phải tìm được người kia. Dựa trên mô hình tính toán của hệ thống thì xác suất kí chủ tìm thấy người này xấp xỉ 0.01%, với cảnh sát cũng như vậy, những sự kiện có xác suất quá nhỏ có thể coi như bằng không, không khuyến khích làm. Hơn nữa, cho dù thực sự tìm được người đóng thế đó, cảnh sát cùng lắm chỉ có thể bác bỏ được bằng chứng vắng mặt tại hiện trường của Cố Gia Nam chứ không thể trực tiếp chứng minh Cố Gia Nam giết người được, không có chứng cứ độc lập nào có thể đâu, kí chủ không cần căng thẳng như vậy."
Hệ thống bình tĩnh giải thích vấn đề đồng thời nói thêm: "Thứ đồ như bao tay, hiện đã được cho vào thùng rác tiêu hủy thì xác suất tìm được nó bằng 0, xin kí chủ yên tâm. Dựa vào thực tế trước mắt, đối tượng mục tiêu của nhiệm vụ này không để sót lại bất kì chứng cứ giết người trực tiếp nào, cơ bản không thể bị tòa án phán quyết tội giết người. Kí chủ không cần quá lo lắng."
Đây là lần mà Diệp Trần cảm thấy hệ thống đáng tin cậy nhất.
Thế là cô yên tâm ăn xong bữa sáng, không nghĩ tiếp chuyện này nữa. Đến chiều, Diệp Trần chờ Chu Ngọc Thừa đến chở Cố Gia Nam đến nhà họ Ngôn theo hẹn.
Ngôn Lương ở trong một khu biệt thự có tiếng của thành phố. Căn biệt thự nằm ven hồ cho thấy khả năng tài chính hùng hậu của người này. Lúc Diệp Trần dẫn Cố Gia Nam bước vào, ngoài mặt thì tỏ ra rất hững hờ nhưng thực ra nội tâm có lẽ cũng chẳng khác gì Cố Gia Nam cả.
Đều là dáng vẻ ngờ nghệch của một đứa nghèo rớt khi nhìn thấy sự xa hoa của giai cấp tư sản.
Chà, đèn sáng thật.
Chà, tiền điện cho cái điều hòa này nhất định rất tốn kém!
Chà, giá đất chỗ này bét nhất cũng phải X vạn tệ một mét vuông...
Đây không phải là nhà, đây là một núi tiền phát sáng.
Thế nhưng "Diệp Trần" là con gái của nhà phát triển bất động sản, tất nhiên không thể có phản ứng khoa trương như vậy được. Cô và Cố Gia Nam cùng ngồi xuống sô pha chờ Ngôn Lương ra.
Chỉ ít phút sau, Ngôn Lương đi từ cầu thang xoắn ốc trên tầng hai xuống.
Người đàn ông trung niên gầy gò tuổi đã gần năm mươi nhưng tóc không có lấy một sợi bạc nào, nhìn qua như mới chỉ bốn mươi. Ông mặc một chiếc áo len cổ tròn bên ngoài áo sơ mi, trông nhã nhặn, lịch sự, không hề kiêu ngạo.
Ông xuống tới dưới nhà, chào hỏi Chu Ngọc Thừa rồi chuyển cái nhìn sang quan sát Cố Gia Nam, đôi mắt ánh lên sự thích thú: "Cố Gia Nam hả?"
"Cháu chào chú ạ."
Cố Gia Nam trút bỏ vẻ thờ ơ thường ngày, chủ động chào hỏi, tuy lời lẽ không được nhiệt tình lắm nhưng với cậu ta thì đó đã là thiện ý lắm rồi.
Ngôn Lương cười, gọi cậu ta: "Cháu theo chú vào đây."
Cố Gia Nam gật đầu, hai người leo lên thư phòng ở tầng trên.
Không biết hai người trao đổi những gì mà nói một mạch liền hai tiếng đồng hồ, Chu Ngọc Thừa và Diệp Trần ngồi dưới phòng khách chơi game.
Hai kẻ tay mơ nhanh chóng kết đồng minh, một lũ chơi ngu chơi với nhau thì chỉ có thể có một kết cục đấy là cùng ngồi nghe chửi.
Hai đứa vừa cắm mặt vào điện thoại đánh game vừa mở mồm chửi người, tiện tay bốc hoa quả ăn, chơi rất say sưa.
Ngồi chơi chung với Chu Ngọc Thừa thì rất vui cho đến khi... cậu ta để mắt đến bạn.
Chu Ngọc Thừa vừa xông Arthur lên trước đánh để che cho Diệp Trần vừa hỏi: "Lúc nào cậu mới chịu đi nhuộm lại tóc hả? Cái quả đầu này trông đau cả mắt."
"Đợi khi nào cậu chịu khen kiểu tóc này đẹp đấy." Diệp Trần hếch mặt lên đáp.
"Sao phải đợi tôi khen cậu?"
"Tôi thích thế, cậu muốn mắng tôi nhưng không mắng được, đành phải khuất phục." Diệp Trần mỉm cười, nghiêm túc nói, "Hiểu chưa, Arthur vua chạy?"
Chu Ngọc Thừa ngớ ra rồi nghiêm túc đáp: "Diệp Trần à, bạn đúng là đẹp khiến mình kinh tâm động phách, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc mất ngủ,..."
Chu Ngọc Thừa vừa mới nói xong thì Ngôn Lương và Cố Gia Nam cùng đi xuống. Cuộc nói chuyện rõ ràng là rất thuận lợi, Ngôn Lương vui vẻ hỏi: "Cha mẹ của Cố Gia Nam đâu? Chú muốn gặp họ."
Cố Gia Nam đứng cạnh Diệp Trần, lập tức thấy căng thẳng, không khống chế được phản ứng của cơ thể, chỉ có Diệp Trần đứng ngay sát cậu ta là nhận ra được các bắp cơ trên cánh tay đối phương đã căng lên.
Cô len lén nắm tay cậu ta, rõ ràng điều đó khiến đối phương bình tĩnh lại.
Chu Ngọc Thừa đứng dậy nói: "Chú Ngôn để cháu đi cùng mọi người nhé, thêm người thêm sức ạ."
Bên cạnh cậu ta lúc nào cũng có vệ sĩ, có thể thị uy. Ngôn Lương hiểu ý của cậu ta nên gật đầu, gọi thêm vệ sĩ của mình, mười mấy người cùng nhau đi đến nhà họ Cố.
Ngôn Lương là một người có tâm hồn rất trẻ, xe của ông là dòng Lamborghini táo bạo, thêm mấy chiếc xe đắt tiền của nhà họ Cố đậu ngoài đầu ngõ khiến người trong cả khu đều phải ló đầu ra nhìn. Đoàn người kéo quân vào trong ngõ, gõ cửa nhà họ Cố.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có mùi tanh tưởi bốc từ trong nhà ra. Giữa mùa hè, ngửi thấy thứ mùi này, mặt Ngôn Lương lập tức biến sắc: "Bọn trẻ các cháu lùi ra sau đi." Chu Ngọc Thừa ngơ ngác kéo Diệp Trần và Cố Gia Nam lùi lại. Ngôn Lương đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ lập tức đá văng cánh cửa nhà họ Cố, cảnh tượng bên trong đập vào mắt.
Ngôn Lương tái mặt, lập tức quát: "Báo cảnh sát!"
"Sao vậy ạ?"
Cố Gia Nam diễn xuất rất đạt.
Ngôn Lương quay đầu lại, trong phút chốc không biết nên nói thế nào với thằng bé này, Cố Gia Nam tự mình đi lên trước, đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cảnh tượng bên trong, mặt khiếp đảm, nắm tay siết chặt, bắt đầu run rẩy như thể sắp ngã khuỵu đến nơi. Ngôn Lương lại đỡ cậu ta, không biết nên nói gì.
Diệp Trần chỉ kể vắn tắt tình hình cho Chu Ngọc Thừa biết, Chu Ngọc Thừa kể lại cho Ngôn Lương nghe lại càng ngắn gọn hơn nữa, đại khái là có thằng bạn thường xuyên bị cha mẹ bạo hành muốn tìm người giám hộ khác, hơn nữa là do Diệp Trần chủ động đề xuất trước, vẫn chưa biết nhà họ có chịu hay không, phải để đôi bên gặp mặt nói chuyện một lần.
Ông vốn tưởng Cố Gia Nam không có cảm tình gì với cha mẹ mình nhưng mà nhìn thấy cảnh này khiến ông phải nghĩ lại, cho dù có đánh mắng thế nào thì vẫn là cha mẹ mình, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Ngôn Lương dìu Cố Gia Nam, cảm thấy đau lòng thay cho thằng bé. Ông thích những đứa trẻ thông minh, lương thiện như thế này. Tuy nếu để nhận nuôi thì có hơi lớn tuổi một chút nhưng Cố Gia Nam quả đúng là một người rất có thiên phú, chỉ riêng vì lòng mến tài thôi cũng đủ để ông nhận nuôi cậu ta, sau khi nói chuyện qua lại một hồi lại càng cảm thấy nhân phẩm của cậu ta rất tốt, gần như đã quyết định sẽ nhận nuôi rồi.
Ngôn Lương vỗ vai thằng bé, nhìn sang cười với Diệp Trần: "Tiểu Trần à, cháu đưa bạn về trước đi, chuyện cứ để chú lo. Cháu chăm sóc bạn chu đáo nhé."
Diệp Trần gật đầu, lại đỡ Cố Gia Nam.
Cô vẫn luôn nắm tay Cố Gia Nam. Chu Ngọc Thừa sai tài xế đưa hai người họ về nhà. Về đến nhà, trong chớp mắt, Cố Gia Nam liền lột bỏ vẻ ngoài bi thương, khôi phục trạng thái lạnh lùng.
"Gia Nam, cậu khỏe chứ?"
Diệp Trần dè dặt hỏi, Cố Gia Nam đáp thờ ơ: "Tôi khỏe, cảm ơn."
"Thế tôi đi bổ dưa vàng cho cậu ăn nhé."
"Ừ," Cố Gia Nam rất lịch sự, "Cám ơn."
Cố Gia Nam tỏ ra như vậy khiến trong lòng Diệp Trần thấy lo lắng. Sau khi chui vào bếp, cô e dè hỏi: "Hệ thống này, có phải cậu ta bị kích thích không?"
"Chẹp, nãy sợ làm kí chủ giật mình nên tôi vẫn chưa thông báo một chuyện."
"?"
"Chỉ số thiện cảm hiện tại Cố Gia Nam dành cho kí chủ là 0, độ hắc hóa là 50."
Diệp Trần: "..."
Chỉ số thiện cảm có thể giảm hả?? Độ hắc hóa còn có thể tăng vọt nữa hả?
"Tại sao?" Diệp Trần nổi đóa, "Tôi làm gì chứ!!"
"Cô từng nhận lời cậu ta."
"?"
"Sẽ không vứt bỏ."
"..."
"Mẹ kiếp, thế này mà cũng tính là vứt bỏ à?!" Diệp Trần nổi bão, "Cậu ta là trẻ vị thành niên, tôi cũng là trẻ vị thành niên, đây gọi là giải pháp tình thế đấy chứ!"
"Sau khi cậu ta giết người thì cô liền nhanh chóng tìm người nhận nuôi cậu ta, cô nghĩ một nhân vật phản diện sẽ nghĩ gì về hành vi này?"
Nghĩ thế nào à? Tất nhiên là nghĩ ahahahaha Diệp Trần tìm kim chủ cho ta rồi.
Thôi được.
Diệp Trần thừa nhận, quả thực không được hay ho lắm.
Thế là cô bê đĩa dưa vàng ra, ngồi cạnh Cố Gia Nam, mở tivi lên xem, kiếm đề tài nói chuyện: "Thế, Gia Nam này, sau này nhà họ Ngôn mà nhận nuôi thì cậu coi như là quý tử nhà giàu rồi đấy nhỉ?"
"Ông ấy có nhận nuôi tôi không?" Cố Gia Nam tỏ vẻ thản nhiên, "Giả như ông ấy biết tôi từng giết người."
"Vậy cũng chẳng sao," Diệp Trần vỗ về, "Gia Nam à, cậu không phải kẻ xấu, cậu bị bức ép thôi."
Cố Gia Nam cười trào phúng.
"Thế thì sao cậu phải vội vàng tìm người nhận nuôi tôi làm gì?" Cậu ta ép sát lại gần cô, đôi mắt đen như mực, "Diệp Trần, cậu không biết là, cậu nói lời này, rất dối trá à?"
Diệp Trần không đáp, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Đôi mắt cô ánh lên sự nghiêm túc khiến Cố Gia Nam phải giật mình.
"Cố Gia Nam," cô nói gằn từng tiếng một, "Cho tới giờ, tôi chưa từng định vứt bỏ cậu."
"Tôi tìm người nhận nuôi cậu là vì muốn cậu có một người giám hộ hợp pháp, cậu có người giám hộ, tôi sẽ vẫn đi theo cậu, quan sát cậu, ai bắt nạt cậu, tôi sẽ đánh đứa đó."
"Nếu cậu không đồng ý để người khác nuôi thì tôi tình nguyện tiếp tục nuôi cậu."
Cố Gia Nam ngỡ ngàng. Diệp Trần vòng tay ôm cậu ta, hơi ấm ấy truyền cho cậu ta một sức mạnh lớn lao, khiến hốc mắt cậu ta thoáng chốc liền đỏ hoe.
"Cố Gia Nam à," Diệp Trần vỗ về, "tôi chỉ mong cậu sẽ sống tốt hơn chứ chưa hề định rời xa cậu."
Cố Gia Nam không nói gì, nước mắt rơi xuống cổ Diệp Trần.
Hệ thống hò reo vui mừng.
"Chúc mừng, chỉ số thiện cảm 45, chỉ số hắc hóa 10."
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ số thiện cảm thật khó kiếm chết đi được, cái thằng cha Cố Gia Nam này thật sáng nắng chiều mưa bỏ mẹ luôn!
Chú thích:
*Game Chu Ngọc Thừa và Diệp Trần chơi là Vương giả vinh diệu (王者荣耀) một game moba trên di động nổi tiếng tại Trung Quốc, cách chơi tương tự Liên minh huyền thoại. Vương giả vinh diệu có bối cảnh ở một thế giới giả tưởng quy tụ nhiều vị anh hùng, thần tiên, danh tướng,... Game có rất nhiều vị tướng cho các game thủ lựa chọn ví dụ như: Lý Bạch, Địch Nhân Kiệt, Trương Phi, Lữ Bố, Quan Vũ,.... tạo hình của các tướng trong Vương Giả Vinh Diệu khá đẹp, mỗi tướng có một bộ kỹ năng riêng biệt, trong game các vị tướng được sắp xếp theo các nhóm: Đấu Sĩ, Xạ Thủ. Pháp Sư, Trợ Thủ, Sát Thủ, Đỡ Đòn. (Giới thiệu game: https://www.so1.asia/2015/11/viet-hoa-game-vuong-gia-vinh-dieu.html?m=1). Nhân vật Chu Ngọc Thừa chơi là Arthur, có khả năng chạy trên khắp chiến trường không biết mệt mỏi nên Diệp Trần mới gọi là Arthur vua chạy. (Thông tin kỹ năng của Arthur: https://guide.gg/vn/vuong-gia-vinh-...ur-vi-vua-thich-chay-marathon-duong-tren.html)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Diệp Trần ngủ cùng Cố Gia Nam một đêm, vừa tỉnh giấc thì nhận được điện thoại của Chu Ngọc Thừa cho biết Ngôn Lương cảm thấy rất có hứng thú với Cố Gia Nam, hy vọng được gặp cậu ta một lần.
Diệp Trần đồng ý, chuyện cha mẹ của Cố Gia Nam hiện giờ vẫn chưa bị phát hiện, cô không thể tỏ ra có gì đó khác thường.
Cô hẹn với Chu Ngọc Thừa buổi chiều đi gặp Ngôn Lương rồi cúp máy, vào bếp dặn Cố Gia Nam: "Gia Nam ơi, chiều cậu đi với tôi đi gặp chú Ngôn Lương, viện trưởng Viện nghiên cứu khoa học nhé."
Cố Gia Nam ngẩn người, bê bát mì sợi đi ra, trên bát mì có rắc hành hoa thái nhỏ và trứng gà chan nước canh gà trông rất ngon mắt.
"Sao lại gặp ông ấy?" Cố Gia Nam nhíu mày.
Diệp Trần đỡ bát mì từ tay cậu ta, vô tư trả lời: "Chuyện này tôi đã tính sẵn từ trước rồi, cậu không thể luôn chịu sự giám hộ trên danh nghĩa của cha mẹ cậu được. Tôi đã nhờ Chu Ngọc Thừa tìm người nhận nuôi cậu xem sao, cậu đi gặp người ta một lần đi, nếu cậu thấy ổn thì chúng ta để chú ấy nhận nuôi cậu. Nếu cậu thấy không được thì thôi, cậu sẽ vẫn ở đây với tôi, cha mẹ cậu mất rồi, giờ ai là người giám hộ của cậu? Bà ngoài cậu à?"
Cố Gia Nam không trả lời, lặng thinh đứng tại chỗ, mặt cúi gằm.
Diệp Trần gắp sợi mì ăn, nhìn cậu ta giục: "Sao cậu không trả lời vậy?"
"Không có gì." Cố Gia Nam hoàn hồn, bình thản đáp, "Chiều đi gặp thử đi."
Diệp Trần và Cố Gia Nam đều cắm cúi gắp mì, không hiểu sao Diệp Trần bỗng thấy bầu không khí hơi là lạ nhưng còn chưa kịp nghĩ cho kỹ thì đã chuyển sang cò kè mặc cả với hệ thống.
"Tôi cảm thấy nên cẩn thận một chút thì hơn, xóa trí nhớ của gã đóng thế kia đi, hủy cái găng tay cậu ta ném vào thùng rác nữa, anh thấy sao?"
"Tôi thì không thành vấn đề." Hệ thống mỉm cười, "Chỉ cần cô có thể làm được thôi."
"Tôi đang nói anh cơ mà!" Diệp Trần cảm thấy bất lực, "Không phải anh nói tôi có thể mua đồ trong siêu thị sao? Anh mua giúp tôi đi."
"Kí chủ có thể bỏ mười điểm để mua bình xịt quên sạch nhưng điều kiện tiên quyết là kí chủ phải tìm được người kia. Dựa trên mô hình tính toán của hệ thống thì xác suất kí chủ tìm thấy người này xấp xỉ 0.01%, với cảnh sát cũng như vậy, những sự kiện có xác suất quá nhỏ có thể coi như bằng không, không khuyến khích làm. Hơn nữa, cho dù thực sự tìm được người đóng thế đó, cảnh sát cùng lắm chỉ có thể bác bỏ được bằng chứng vắng mặt tại hiện trường của Cố Gia Nam chứ không thể trực tiếp chứng minh Cố Gia Nam giết người được, không có chứng cứ độc lập nào có thể đâu, kí chủ không cần căng thẳng như vậy."
Hệ thống bình tĩnh giải thích vấn đề đồng thời nói thêm: "Thứ đồ như bao tay, hiện đã được cho vào thùng rác tiêu hủy thì xác suất tìm được nó bằng 0, xin kí chủ yên tâm. Dựa vào thực tế trước mắt, đối tượng mục tiêu của nhiệm vụ này không để sót lại bất kì chứng cứ giết người trực tiếp nào, cơ bản không thể bị tòa án phán quyết tội giết người. Kí chủ không cần quá lo lắng."
Đây là lần mà Diệp Trần cảm thấy hệ thống đáng tin cậy nhất.
Thế là cô yên tâm ăn xong bữa sáng, không nghĩ tiếp chuyện này nữa. Đến chiều, Diệp Trần chờ Chu Ngọc Thừa đến chở Cố Gia Nam đến nhà họ Ngôn theo hẹn.
Ngôn Lương ở trong một khu biệt thự có tiếng của thành phố. Căn biệt thự nằm ven hồ cho thấy khả năng tài chính hùng hậu của người này. Lúc Diệp Trần dẫn Cố Gia Nam bước vào, ngoài mặt thì tỏ ra rất hững hờ nhưng thực ra nội tâm có lẽ cũng chẳng khác gì Cố Gia Nam cả.
Đều là dáng vẻ ngờ nghệch của một đứa nghèo rớt khi nhìn thấy sự xa hoa của giai cấp tư sản.
Chà, đèn sáng thật.
Chà, tiền điện cho cái điều hòa này nhất định rất tốn kém!
Chà, giá đất chỗ này bét nhất cũng phải X vạn tệ một mét vuông...
Đây không phải là nhà, đây là một núi tiền phát sáng.
Thế nhưng "Diệp Trần" là con gái của nhà phát triển bất động sản, tất nhiên không thể có phản ứng khoa trương như vậy được. Cô và Cố Gia Nam cùng ngồi xuống sô pha chờ Ngôn Lương ra.
Chỉ ít phút sau, Ngôn Lương đi từ cầu thang xoắn ốc trên tầng hai xuống.
Người đàn ông trung niên gầy gò tuổi đã gần năm mươi nhưng tóc không có lấy một sợi bạc nào, nhìn qua như mới chỉ bốn mươi. Ông mặc một chiếc áo len cổ tròn bên ngoài áo sơ mi, trông nhã nhặn, lịch sự, không hề kiêu ngạo.
Ông xuống tới dưới nhà, chào hỏi Chu Ngọc Thừa rồi chuyển cái nhìn sang quan sát Cố Gia Nam, đôi mắt ánh lên sự thích thú: "Cố Gia Nam hả?"
"Cháu chào chú ạ."
Cố Gia Nam trút bỏ vẻ thờ ơ thường ngày, chủ động chào hỏi, tuy lời lẽ không được nhiệt tình lắm nhưng với cậu ta thì đó đã là thiện ý lắm rồi.
Ngôn Lương cười, gọi cậu ta: "Cháu theo chú vào đây."
Cố Gia Nam gật đầu, hai người leo lên thư phòng ở tầng trên.
Không biết hai người trao đổi những gì mà nói một mạch liền hai tiếng đồng hồ, Chu Ngọc Thừa và Diệp Trần ngồi dưới phòng khách chơi game.
Hai kẻ tay mơ nhanh chóng kết đồng minh, một lũ chơi ngu chơi với nhau thì chỉ có thể có một kết cục đấy là cùng ngồi nghe chửi.
Hai đứa vừa cắm mặt vào điện thoại đánh game vừa mở mồm chửi người, tiện tay bốc hoa quả ăn, chơi rất say sưa.
Ngồi chơi chung với Chu Ngọc Thừa thì rất vui cho đến khi... cậu ta để mắt đến bạn.
Chu Ngọc Thừa vừa xông Arthur lên trước đánh để che cho Diệp Trần vừa hỏi: "Lúc nào cậu mới chịu đi nhuộm lại tóc hả? Cái quả đầu này trông đau cả mắt."
"Đợi khi nào cậu chịu khen kiểu tóc này đẹp đấy." Diệp Trần hếch mặt lên đáp.
"Sao phải đợi tôi khen cậu?"
"Tôi thích thế, cậu muốn mắng tôi nhưng không mắng được, đành phải khuất phục." Diệp Trần mỉm cười, nghiêm túc nói, "Hiểu chưa, Arthur vua chạy?"
Chu Ngọc Thừa ngớ ra rồi nghiêm túc đáp: "Diệp Trần à, bạn đúng là đẹp khiến mình kinh tâm động phách, ngày nhớ đêm mong, trằn trọc mất ngủ,..."
Chu Ngọc Thừa vừa mới nói xong thì Ngôn Lương và Cố Gia Nam cùng đi xuống. Cuộc nói chuyện rõ ràng là rất thuận lợi, Ngôn Lương vui vẻ hỏi: "Cha mẹ của Cố Gia Nam đâu? Chú muốn gặp họ."
Cố Gia Nam đứng cạnh Diệp Trần, lập tức thấy căng thẳng, không khống chế được phản ứng của cơ thể, chỉ có Diệp Trần đứng ngay sát cậu ta là nhận ra được các bắp cơ trên cánh tay đối phương đã căng lên.
Cô len lén nắm tay cậu ta, rõ ràng điều đó khiến đối phương bình tĩnh lại.
Chu Ngọc Thừa đứng dậy nói: "Chú Ngôn để cháu đi cùng mọi người nhé, thêm người thêm sức ạ."
Bên cạnh cậu ta lúc nào cũng có vệ sĩ, có thể thị uy. Ngôn Lương hiểu ý của cậu ta nên gật đầu, gọi thêm vệ sĩ của mình, mười mấy người cùng nhau đi đến nhà họ Cố.
Ngôn Lương là một người có tâm hồn rất trẻ, xe của ông là dòng Lamborghini táo bạo, thêm mấy chiếc xe đắt tiền của nhà họ Cố đậu ngoài đầu ngõ khiến người trong cả khu đều phải ló đầu ra nhìn. Đoàn người kéo quân vào trong ngõ, gõ cửa nhà họ Cố.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có mùi tanh tưởi bốc từ trong nhà ra. Giữa mùa hè, ngửi thấy thứ mùi này, mặt Ngôn Lương lập tức biến sắc: "Bọn trẻ các cháu lùi ra sau đi." Chu Ngọc Thừa ngơ ngác kéo Diệp Trần và Cố Gia Nam lùi lại. Ngôn Lương đánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ lập tức đá văng cánh cửa nhà họ Cố, cảnh tượng bên trong đập vào mắt.
Ngôn Lương tái mặt, lập tức quát: "Báo cảnh sát!"
"Sao vậy ạ?"
Cố Gia Nam diễn xuất rất đạt.
Ngôn Lương quay đầu lại, trong phút chốc không biết nên nói thế nào với thằng bé này, Cố Gia Nam tự mình đi lên trước, đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cảnh tượng bên trong, mặt khiếp đảm, nắm tay siết chặt, bắt đầu run rẩy như thể sắp ngã khuỵu đến nơi. Ngôn Lương lại đỡ cậu ta, không biết nên nói gì.
Diệp Trần chỉ kể vắn tắt tình hình cho Chu Ngọc Thừa biết, Chu Ngọc Thừa kể lại cho Ngôn Lương nghe lại càng ngắn gọn hơn nữa, đại khái là có thằng bạn thường xuyên bị cha mẹ bạo hành muốn tìm người giám hộ khác, hơn nữa là do Diệp Trần chủ động đề xuất trước, vẫn chưa biết nhà họ có chịu hay không, phải để đôi bên gặp mặt nói chuyện một lần.
Ông vốn tưởng Cố Gia Nam không có cảm tình gì với cha mẹ mình nhưng mà nhìn thấy cảnh này khiến ông phải nghĩ lại, cho dù có đánh mắng thế nào thì vẫn là cha mẹ mình, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ?
Ngôn Lương dìu Cố Gia Nam, cảm thấy đau lòng thay cho thằng bé. Ông thích những đứa trẻ thông minh, lương thiện như thế này. Tuy nếu để nhận nuôi thì có hơi lớn tuổi một chút nhưng Cố Gia Nam quả đúng là một người rất có thiên phú, chỉ riêng vì lòng mến tài thôi cũng đủ để ông nhận nuôi cậu ta, sau khi nói chuyện qua lại một hồi lại càng cảm thấy nhân phẩm của cậu ta rất tốt, gần như đã quyết định sẽ nhận nuôi rồi.
Ngôn Lương vỗ vai thằng bé, nhìn sang cười với Diệp Trần: "Tiểu Trần à, cháu đưa bạn về trước đi, chuyện cứ để chú lo. Cháu chăm sóc bạn chu đáo nhé."
Diệp Trần gật đầu, lại đỡ Cố Gia Nam.
Cô vẫn luôn nắm tay Cố Gia Nam. Chu Ngọc Thừa sai tài xế đưa hai người họ về nhà. Về đến nhà, trong chớp mắt, Cố Gia Nam liền lột bỏ vẻ ngoài bi thương, khôi phục trạng thái lạnh lùng.
"Gia Nam, cậu khỏe chứ?"
Diệp Trần dè dặt hỏi, Cố Gia Nam đáp thờ ơ: "Tôi khỏe, cảm ơn."
"Thế tôi đi bổ dưa vàng cho cậu ăn nhé."
"Ừ," Cố Gia Nam rất lịch sự, "Cám ơn."
Cố Gia Nam tỏ ra như vậy khiến trong lòng Diệp Trần thấy lo lắng. Sau khi chui vào bếp, cô e dè hỏi: "Hệ thống này, có phải cậu ta bị kích thích không?"
"Chẹp, nãy sợ làm kí chủ giật mình nên tôi vẫn chưa thông báo một chuyện."
"?"
"Chỉ số thiện cảm hiện tại Cố Gia Nam dành cho kí chủ là 0, độ hắc hóa là 50."
Diệp Trần: "..."
Chỉ số thiện cảm có thể giảm hả?? Độ hắc hóa còn có thể tăng vọt nữa hả?
"Tại sao?" Diệp Trần nổi đóa, "Tôi làm gì chứ!!"
"Cô từng nhận lời cậu ta."
"?"
"Sẽ không vứt bỏ."
"..."
"Mẹ kiếp, thế này mà cũng tính là vứt bỏ à?!" Diệp Trần nổi bão, "Cậu ta là trẻ vị thành niên, tôi cũng là trẻ vị thành niên, đây gọi là giải pháp tình thế đấy chứ!"
"Sau khi cậu ta giết người thì cô liền nhanh chóng tìm người nhận nuôi cậu ta, cô nghĩ một nhân vật phản diện sẽ nghĩ gì về hành vi này?"
Nghĩ thế nào à? Tất nhiên là nghĩ ahahahaha Diệp Trần tìm kim chủ cho ta rồi.
Thôi được.
Diệp Trần thừa nhận, quả thực không được hay ho lắm.
Thế là cô bê đĩa dưa vàng ra, ngồi cạnh Cố Gia Nam, mở tivi lên xem, kiếm đề tài nói chuyện: "Thế, Gia Nam này, sau này nhà họ Ngôn mà nhận nuôi thì cậu coi như là quý tử nhà giàu rồi đấy nhỉ?"
"Ông ấy có nhận nuôi tôi không?" Cố Gia Nam tỏ vẻ thản nhiên, "Giả như ông ấy biết tôi từng giết người."
"Vậy cũng chẳng sao," Diệp Trần vỗ về, "Gia Nam à, cậu không phải kẻ xấu, cậu bị bức ép thôi."
Cố Gia Nam cười trào phúng.
"Thế thì sao cậu phải vội vàng tìm người nhận nuôi tôi làm gì?" Cậu ta ép sát lại gần cô, đôi mắt đen như mực, "Diệp Trần, cậu không biết là, cậu nói lời này, rất dối trá à?"
Diệp Trần không đáp, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Đôi mắt cô ánh lên sự nghiêm túc khiến Cố Gia Nam phải giật mình.
"Cố Gia Nam," cô nói gằn từng tiếng một, "Cho tới giờ, tôi chưa từng định vứt bỏ cậu."
"Tôi tìm người nhận nuôi cậu là vì muốn cậu có một người giám hộ hợp pháp, cậu có người giám hộ, tôi sẽ vẫn đi theo cậu, quan sát cậu, ai bắt nạt cậu, tôi sẽ đánh đứa đó."
"Nếu cậu không đồng ý để người khác nuôi thì tôi tình nguyện tiếp tục nuôi cậu."
Cố Gia Nam ngỡ ngàng. Diệp Trần vòng tay ôm cậu ta, hơi ấm ấy truyền cho cậu ta một sức mạnh lớn lao, khiến hốc mắt cậu ta thoáng chốc liền đỏ hoe.
"Cố Gia Nam à," Diệp Trần vỗ về, "tôi chỉ mong cậu sẽ sống tốt hơn chứ chưa hề định rời xa cậu."
Cố Gia Nam không nói gì, nước mắt rơi xuống cổ Diệp Trần.
Hệ thống hò reo vui mừng.
"Chúc mừng, chỉ số thiện cảm 45, chỉ số hắc hóa 10."
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ số thiện cảm thật khó kiếm chết đi được, cái thằng cha Cố Gia Nam này thật sáng nắng chiều mưa bỏ mẹ luôn!
Chú thích:
*Game Chu Ngọc Thừa và Diệp Trần chơi là Vương giả vinh diệu (王者荣耀) một game moba trên di động nổi tiếng tại Trung Quốc, cách chơi tương tự Liên minh huyền thoại. Vương giả vinh diệu có bối cảnh ở một thế giới giả tưởng quy tụ nhiều vị anh hùng, thần tiên, danh tướng,... Game có rất nhiều vị tướng cho các game thủ lựa chọn ví dụ như: Lý Bạch, Địch Nhân Kiệt, Trương Phi, Lữ Bố, Quan Vũ,.... tạo hình của các tướng trong Vương Giả Vinh Diệu khá đẹp, mỗi tướng có một bộ kỹ năng riêng biệt, trong game các vị tướng được sắp xếp theo các nhóm: Đấu Sĩ, Xạ Thủ. Pháp Sư, Trợ Thủ, Sát Thủ, Đỡ Đòn. (Giới thiệu game: https://www.so1.asia/2015/11/viet-hoa-game-vuong-gia-vinh-dieu.html?m=1). Nhân vật Chu Ngọc Thừa chơi là Arthur, có khả năng chạy trên khắp chiến trường không biết mệt mỏi nên Diệp Trần mới gọi là Arthur vua chạy. (Thông tin kỹ năng của Arthur: https://guide.gg/vn/vuong-gia-vinh-...ur-vi-vua-thich-chay-marathon-duong-tren.html)
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com