Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Tiếng quát rung trời, thoát cái hơn mười đạo ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú về phía ta, làm cho trái tim bé nhỏ của ta nhảy thình thịch. Chỉ khổ cho sư phụ đứng phía trước hứng đỡ, thân hình cao lớn không có một chút ý muốn nhường đường, “Chuyện này đồ nhi đã giải thích qua với chúng ta, phiền Trang chưởng môn và các vị đi theo ta đến chính điện, sau đó sẽ hiểu rõ ràng.”
Trang Thế Chính cười lạnh, ta đang suy nghĩ tên này ngoài cười lạnh ra chắc không còn vẻ mặt nào khác đâu, nhìn thật đáng ghét.
“Trong chính điện toàn là người của Hoa Sơn các ngươi, ta có thể cãi lý với các ngươi được chắc? Hay là định đưa chúng ta vào trong, rồi lén lút thả nàng đi chứ gì.”
Hắn vừa nói xong, các chưởng môn khác cũng bắt đầu nghi ngờ. Một đệ tử Hành Sơn lớn tiếng quát: “Bắt nàng lại”, có kẻ dẫn đầu, đệ tử các môn phái khác nhanh chóng rút binh khí ra.
Lúc này sư phụ đẩy ta đến bên cạnh sư tỷ, thấp giọng, “Đưa nàng đến chính điện.”
Không biết lỗ tai tên nào lại thính đến như vậy, nghe được liền la lên “Đừng để cho nàng thoát ra khỏi đây”, trong nháy mắt cả đám người đứng chặn lối đi.
Người Hoa Sơn tuy nhiều, nhưng không phải lúc nào cũng ở chung một chỗ, hiện tại đối phó với một Hành Sơn thôi thì nhất định thắng thế, tuy nhiên nếu các môn phái khác giúp đỡ bọn họ, thì số lượng người hai bên đều bằng nhau. Bất quá bên đối phương không phải là chưởng môn phái, thì cũng là đệ tử nhập thất, so sánh lực lượng hai bên rõ ràng phe ta yếu hơn hẳn. Đấu võ một hồi, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy bọn người sư phụ không thể chống đỡ thêm được nữa, khuôn mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ mệt mỏi.
Trên trời bỗng vang lên tiếng hét vô cùng lớn, “Dừng tay.”
Âm thanh cùng với nội lực truyền tới tai, mọi người đều ngừng động tác lại. Thoáng chốc thái sư phụ giống như tiên nhân hạ phàm, đạp gió mà đến, nhẹ nhàng rơi xuống đất, phất nhẹ cánh tay áo. Chắp tay nhìn về phía mọi người, giọng nói nặng nề, “Nếu các vị chưởng môn muốn tỉ thí võ nghệ, thì hình như đã đến nhầm nơi rồi, hay là chuyển đến nơi khác đi?”
Trang Thế Chính bước lên nói, “Đồ đệ cấu kết với ma giáo, phiền Bạch chưởng môn chớ vì giao tình mà bao che.”
Thái sư phụ cười nhạt, “Tất cả đồ đệ Hoa Sơn đều thẳng thắng chính trực, không biết vì lý do gì mà Trang chưởng môn lại nói tiểu đồ đệ cấu kết với ma giáo?”
“Nàng biết công phu điểm huyệt độc môn của ma giáo.”
Thái sư phụ giơ tay vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục nói, “Ngày chúng ta bao vây giáo chủ ma giáo, nàng vô tình bị Tà Nguyệt Cung bắt đi, ở trong đó gặp được quái nhân, chính quái nhân kia đã chỉ nàng công phu điểm huyệt này. Giang hồ có câu người không biết không có tội, Trang chưởng môn có chút đa nghi quá rồi chăng.”
Mắt Trang Thế Chính tràn đầy xảo quyệt, “Thế thì sao ngươi biết nàng không phải gian tế, mà có thật là nàng gặp được quái nhân hay không?”
Thái sư phụ khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Vậy sao Trang chưởng môn biết nàng không phải vô tình gặp được quái nhân, mà cũng là gian tế của ma giáo?”
Màn đối thoại trong giây lát không có kết quả, bầu không khí trở nên bế tắc. Khoảnh khắc trước các phái còn cùng nhau hợp lực, hiện tại người này đùn đẩy người kia, rất không may cho phương trượng Thiếu Lâm do dáng người nhỏ bé, nên bị mọi người đẩy ra. Một bước chân này bước ra, sắc mặt trăm người lập tức nhẹ nhõm, ánh mắt đồng loạt quy tụ trên người hắn.
Phương trượng Thiếu lâm cố gắng không để lộ bộ dáng run rẩy, a di đà phật đại từ đại bi một hồi, mới lên tiếng, “Nếu hai vị đều không thể chứng minh vị nữ thí chủ này là vô tội hay có tội, chi bằng cứ giải quyết trong yên bình để giữ hòa khí hai bên đi, bảo vị thí chủ này đi tìm tên quái nhân kia, để hắn chứng minh trong sạch cho nàng, như vậy mọi chuyện sẽ được phơi bày rõ ràng. Ba ngày sau Minh chủ cũng đến đây, tới khi đó hẳn đưa ra quyết định.”
Nói xong, quần chúng một màn xúc động cảm tạ, khen phương trượng là người thông minh quả thực không sai.
Ta lén nhìn sang Trang Thế Chính, lập tức thấy ánh mắt sắc bén của hắn giống như dao nhọn phóng về phía ta, nhìn chăm chú đến mức sống lưng ta đổ đầy mồ hôi.
Hai con mắt lạnh lùng của Trang Thế Chính chậm rãi thu lại, nhẹ nói, “Như thế cũng được, nhưng để tránh việc Hoa Sơn bao che cho nàng, bây giờ lập tức để nàng xuống núi, không được phép nói chuyện nhiều với các đồ đệ khác, làm như vậy được chứ?”
Thái sư phụ im lặng, quay qua nói với sư tỷ, “Mau đi lấy chút ngân lượng, tiện thể mang vài bộ quần áo cho A Lê.”
Ta giữ lấy cánh tay sư phụ không chịu buông, “Sư phụ...”
Sư phụ hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ hé môi, gần như không thể nghe hắn nói cái gì, “Xuống được núi cũng đừng bao giờ quay trở lại, phải đi thật xa.”
Ta sững sờ, không hiểu rõ ý tứ của hắn. Đến lúc sư tỷ đưa bao đồ vào trong tay ta, ta vẫn cảm thấy như mình đang nằm mộng.
Sư phụ nhẹ nhàng đẩy ta một cái, bộ dáng nghiêm túc không thay đổi, “Đi.”
Ta giật mình bỗng nhiên đứng lại, quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi người về phía sư phụ và thái sư phụ vái ba lạy, mặc kệ ý của sư phụ là cái gì, trước mắt vẫn nên đóng kịch cho bọn người kia coi, lớn giọng, “Đồ nhi nhất định sẽ tìm được tên quái nhân kia, sau đó lập tức quay trở lại!”
Nói xong, cột chắc bao quần áo, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, đi thẳng xuống núi.
Dưới ngọn núi lớn chỉ có một người, trông vô cùng cô đơn. Ra khỏi cửa môn, ta quay đầu nhìn lại đỉnh núi Hoa Sơn tràn đầy khí thế, lòng đã đưa ra quyết định, tiếp tục đi xuống chân núi.
Đến chân núi, ta nhìn ba bốn con đường nhỏ trước mặt, sờ sờ cái cằm, rốt cuộc đi đường nào mới tìm được quái nhân đây?
Ta thở dài một hơi, suy nghĩ kỹ càng hình như lần cuối cùng ta gặp hắn là ở khách điếm trong Thúy Tùng trấn, được rồi cứ đi đến nơi đó tìm hắn thử xem. Hạ quyết tâm xong, ta lập tức đi mua một con ngựa, nhanh chóng chạy về hướng đã định.
Cứ theo tốc độ này, sáng ngày mốt có thể đến được Thúy Tùng trấn. Bởi vì chạy quá nhanh, nên lỡ mất cái khách điếm cuối cùng, đành đi thêm sáu mươi dặm nữa, đến khi bầu trời tối đen như mực, vẫn chưa tìm được một nơi để nghỉ ngơi. Cách hồ nước không xa, ta gặp một ngư dân đánh cá, vội đi tới hỏi thăm, “Đại ca, xin hỏi chung quanh đây có nơi nào có thể trú tạm một đêm hay không?”
Người đàn ông kia suy nghĩ chốc lát, rồi nói, “Đằng trước chỉ có một ngôi miếu đổ nát, nhưng nghe đồn nơi đó là chỗ ẩn núp của nữ quỷ, ta khuyên cô nương không nên đi vào.”
Ta vỗ vỗ ngực, “Ta sống ngay thẳng không sợ tà ma, đa tạ.”
Đi tiếp ba dặm, quả nhiên nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát. Có chỗ che đầu là ta đã hài lòng lắm rồi, đâu rảnh quan tâm những thứ khác. Dẫn ngựa đến nơi có nhiều cỏ sau đó buộc nó lại, mở chiết hỏa rồi đi vào bên trong, chiếu sáng mọi nơi, không biết đã bao lâu không có người ở đây, bụi bám đầy nhà.
Trong miếu ngoại trừ tro bụi ra không có bất cứ cọng rơm rạ nào hết. Ta dùng chân quét sơ qua trên nền đất bẩn, ôm chặt bao quần áo, dựa lưng vào cột chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Do chỉ có một chút củi ít ỏi, nên đống lửa rất nhỏ, ánh sáng yếu ớt mờ mờ ảo ảo. Ta nhìn một hồi cũng buồn ngủ, đêm khuya yên tĩnh, những âm thanh bên ngoài ta đều nghe rất rõ ràng. Bởi vì bây giờ đang là mùa hè, tiếng côn trùng kêu loáng thoáng lọt vào tai, ta ngủ càng thêm mơ màng.
Tia lửa chợt lóe trên mắt, sau đó trời đất tối thui, trong nháy mắt không cảm nhận được ánh sáng, ta lập tức tỉnh ngủ, nhìn về phía trước, chỉ thấy một kẻ đang khom người nhìn ta chằm chằm. Trước mắt mơ hồ không thấy rõ, tên đó lại đứng che mất hướng sáng, nên tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt của hắn, ta liền hét lên tiện thể lấy tay tát lên mặt hắn một cái, “Quỷ a a a a a!”
Cổ tay bỗng nhiên thấy đau đớn, là do bị đối phương nắm chặt, bên tai vang lên tiếng nói cực kỳ tức giận, “Ngươi có bao giờ thấy tên quỷ nào khôi ngô như ta chưa?”
Ta ngây người, ra sức trừng mắt nhìn hắn, “A a a a! Hành Sơn sư thúc... Không đúng, quái nhân, thì ra là ngươi!”
Hắn nhếch mày, “Cái gì? Quái nhân?”
Ta lập tức ôm cánh tay hắn, “Quay về Hoa Sơn để chứng minh trong sạch cho ta đi.”
Lần này không chỉ có lông mày, ngay cả khóe miệng hắn cũng nhếch lên cao, “Ta là ai ngươi cũng không biết, còn muốn ta về Hoa Sơn với ngươi? Ngươi muốn tìm chỗ chết có phải hay không? Đồ cặn bã.”
Ta nổi giận, “Ai rảnh quan tâm ngươi là ai, cứ đi với ta về Hoa Sơn là được rồi. Chỉ cần ngươi trở về cùng ta, rồi chứng minh trong sạch cho ta, như vậy phái Hành Sơn chắc chắn sẽ bị một phen xấu mặt nha... À, quên hỏi ngươi tên gì?”
“Ồ, vì mẫu thân ta muốn chứng tỏ cho mọi người biết bà là người có tri thức lễ nghi, nên đọc sách tìm tên đẹp, cuối cùng chọn cho ta một cái tên rất tài hoa phong nhã.”
Ta nhíu mày nói tiếp, “Quái nhân, phiền ngươi mang lịch sử của bản thân cất vào, bổn đại tiểu thư không có hứng thú để nghe.”
Vì đã tìm được tên đầu xỏ, nên tâm trạng ta rất thoải mái, lén lút rút con dao găm ở trong tay áo ra, phải nhẹ nhàng không được quá mạnh bạo, nhất định phải bắt được hắn, sau đó đánh hắn trăm cái, cho ngươi chừa cái tật tùy tiện dậy ta điểm huyệt, tiếp đó...
“Ta tên là Thủy Đông Lưu, chính là nước của một dòng sông chảy về hướng Đông Lưu.”
Ta dừng động tác, nghiêng đầu một chút, “Hả?”
Cả khuôn mặt hắn đều hất lên tận trời cao, “Giáo chủ ma giáo, Thủy Đông Lưu.”
Ta mạnh mẽ hít một ngụm khí lạnh, sau đó... Không có sau đó... Hận không thể ném con dao trong tay đi thật xa, nhưng hắn đã phát hiện, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe, mợ nó, giỏi lắm. Ta bình tĩnh cầm dao lên, “Dao này vô cùng sắc bén, trên đời này chỉ có khí thế anh dũng mạnh mẽ như ngài mới xứng đáng với nó, xin vui lòng nhận lấy.”
“... Đồ cặn bã, ngươi không cố ý sỉ nhục chỉ số thông minh của ta đúng không?” Hắn giơ tay cầm lấy con dao găm, rút ra nhìn, cười nhạo, sau đó búng ngón tay, lưỡi dao sắc bén lập tức gãy làm đôi.
Ta tiếp tục hít thêm một ngụm khí lạnh, so độ cứng của cái dao găm này với ta, chắc chắn sức của ta không khác gì đậu hũ thúi, đau lòng rơi lệ.
Thủy Đông Lưu vứt dao găm sang một bên, nhìn ta một lượt từ đầu đến chân, “Không phải ngươi đang ở Hoa Sơn sao? Tại sao lại chạy tới nơi này, còn nữa, về Hoa Sơn chứng minh trong sạch cho người là thế nào có chuyện gì xảy ra?”
Ta nuốt nước bọt, đường đường là một đại ma đầu vậy mà lại có hứng thú với chuyện của tiểu lâu la như ta, thật là một áp lực quá lớn. Ta gượng cười hai tiếng, “Việc đó... Giáo chủ đại nhân có nhớ lúc ở Tà Nguyệt Cung ngài có dạy công phu điểm huyệt cho ta không? Thật ra ta lỡ dùng chiêu đó trước mặt các vị chưởng môn, nên bọn họ nghi ngờ ta là nội gián của ma giáo. Ta được phép xuống núi tìm ngươi, dẫn ngươi về chứng minh sự trong sạch của ta.”
Dứt lời, trên mặt Thủy Đông Lưu bắt đầu xuất hiện nụ cười châm biến. Ta... Nhịn!
“Võ công đã vô dụng, ngay cả đầu óc cũng thuộc loại bã đậu luôn nhỉ. Nếu ta đi với ngươi, bọn họ vừa nhìn thấy sẽ lập tức khẳng định ngươi chính là nội gián của ma giáo, nếu không làm sao có thể dễ dàng thuyết phục người trong ma giáo làm chứng cho ngươi.”
Mặc dù hắn độc mồm độc miệng thật, nhưng lời nói cũng đúng, lúc này mới hiểu rõ ràng, “Chẳng trách sư phụ bảo ta xuống núi rồi thì đừng quay trở lại, hóa ta ý người là như vậy.”
Thủy Đông Lưu lười biếng nhìn ta, lại hơi tiến lên phía trước dùng mũi ngửi ngửi, “Vẫn còn một chút vị thuốc, vết thương của ngươi sắp bình phục rồi à?”
Ta dùng hai tay che ngực, nhìn chằm chằm hắn. Này này, kẻ giết người trong nháy được truyền thuyết ghi nhận, một tay có thể nhéo chết một người là tên này ư? Sao lại mang cái vẻ mặt háo sắc như thế chứ.
Thủy Đông Lưu cười giễu cợt, “Bộ dáng bằng phẳng như ngươi, trước ngực với sau lưng cũng chả khác gì nhau, cùng lắm thì có nhiều hơn hai hạt nho khô, che chặt như vậy làm cái gì.”
“...” Ta yên lặng ngậm một bụng máu, ta vô cùng vô cùng muốn quăng tên độc vương mồm này xuống nhà xí trăm lần. Nhưng mà! Ta... Nhịn!
Đôi mắt Thủy Đông Lưu mệt mỏi, tùy tiện hỏi, “Vậy ngươi tính như thế nào?”
Ta gãi gãi đầu, “Không thể quay về Hoa Sơn, ngươi lại không thể đi vào đó, ta nghĩ...” Ta cảm thấy xúc động, “Xem ra đây là cơ hội mà lão thiên dành cho ta, muốn ta đi chu du bốn bể, làm một hiệp nữ trừ gian diệt bạo nha.”
“Đồ cặn bã...” Thủy Đông Lưu nheo mắt nhìn, “Mắt ngươi rất đỏ.”
Ta hít một hơi, cúi đầu xoa xoa mắt, phải rời khỏi Hoa Sơn, ta làm gì thấy vui vẻ chứ, “A...”
“Ta hiểu rất rõ ngươi có thể làm được cái gì.”
Nhìn đôi mắt hắn rực rỡ, giống như vì ta mà nghĩ tới cái gì tốt đẹp lắm, trong lòng ta lập tức thấy ấm áp, nhìn hắn hỏi, “Làm cái gì?”
Thủy Đông Lưu nghiêm túc nói, “Bên cạnh ta còn thiếu nha hoàn.”
Khuôn mặt ta giật giật, “Tạm biệt!”
“...”