Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Edit by Link
—
Đồng ý xong, Hứa Mân mới chợt nhớ tới một việc. Lúc khai giảng, Phùng Hiểu Chi cũng từng đề cập với cô chuyện thuê phòng ở ngoài trường học.
Bây giờ cô đồng ý với Phó Thư Dạng thì phải nói với Phùng Hiểu Chi thế nào đây?
Phòng là Phó Thư Dạng thuê, người ở chung tầng đều là nhân viên công ty, Phùng Hiểu Chi vào ở hình như không tiện lắm.
Nhưng nếu như trực tiếp bỏ mặc Phùng Hiểu Chi, tự ra ngoài ở một mình thì hơi quá đáng.
"Nếu em cảm thấy ở một mình không tiện, cũng có thể tìm người ở chung." Phó Thư Dạng giống như có thuật đọc suy nghĩ, anh nắm rõ tâm tư của Hứa Mân trong lòng bàn tay: "Chẳng phải trong ký xá của các em có Phùng Hiểu Chi gì đó có quan hệ tốt với em sao? Em có thể hỏi xem cô ấy có muốn đến ở chung không."
Trong lòng Hứa Mân mừng rỡ nhưng vẫn nói: "Vậy không tốt lắm đâu..."
Phó Thư Dạng: "Không sao, anh còn muốn nhờ cô ấy giúp một chuyện."
"Giúp chuyện gì?" Hứa Mân tò mò hỏi.
Phó Thư Dạng dừng một chút, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào: "Tạm giữ bí mật."
Hứa Mân: "..."
Hơi không vui.
Dường như Phó Thư Dạng rất hiểu Phùng Hiểu Chi, nhưng mà hình như bọn họ cũng không quen nhau lắm mà?
Chẳng lẽ hai người còn có liên lạc gì đó sau lưng cô?
"Sao em không nói gì vậy?" Phó Thư Dạng làm bộ như không có việc gì.
Hứa Mân giật mình, chợt lấy lại tinh thần, cảm thấy mình thật đáng sợ.
Nghĩ lung tung, sao cô có thể ghen với Phùng Hiểu Chi được chứ?
"Không có gì." Hứa Mân che giấu: "Chẳng qua là em cảm thấy anh thật đáng gờm, còn trẻ như vậy mà đã mở công ty."
Lời ca ngợi này cũng là thật lòng.
Hứa Mân còn nhớ trong sách từng nói, công ty mà Phó Thư Dạng kiếm được nhiều lợi nhất chính là công ty phần mềm.
Cho nên, chắc chắn công ty này có thể giúp cho Phó Thư Dạng nhanh chóng tích lũy tài sản.
Phó Thư Dạng nhìn cô một cái rồi nói: "Không phải vừa rồi em mới đồng ý muốn nhập cổ phần sao? Cho nên đây là công ty của chúng ta."
Nhịp tim của Hứa Mân chợt đập nhanh.
"Và cả Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao." Phó Thư Dạng ung dung chậm rãi bổ sung một câu.
Hứa Mân: "..."
Thật đáng ghét, nói chuyện với anh khiến tâm trạng cô lên xuống chập trùng, thật sự giống như đang ngồi cáp treo.
"Hiện tại vẫn chưa phải của em, chờ em kiếm được tiền rồi nói tiếp." Hứa Mân buồn bực chuyển chủ đề.
"Thật ra bây giờ em cũng không phải là không có tiền." Phó Thư Dạng nhắc nhở cô: "Chẳng phải em còn căn biệt thự kia sao? Em có thể thế chấp cho vay, sau đó dùng tiền thế chấp để đầu tư."
Hứa Mân từng nghèo trong thế giới cũ, chưa từng có thói quen tiêu dùng vượt mức quy định.
Nhưng sau khi quen biết Phó Thư Dạng, có thể cô đã bất giác thay đổi, cũng có thể là không nhịn được mà nằm mơ. Dù là vô tình hay cô ý thì quan niệm tiêu dùng của cô đã bắt đầu xảy ra biến đổi.
Hứa Mân nghe Phó Thư Dạng nói vậy cũng động lòng: "Nhưng em hoàn toàn không hiểu về đầu tư, anh có thể đề xuất cho em không?"
Phó Thư Dạng: "Đương nhiên."
Hứa Mân bắt đầu tính toán: "Hiện tại căn biệt thự kia không đáng giá, nhưng có lẽ vẫn có thể thế chấp được một trăm vạn nhỉ?"
Cô không chắc chắn lắm, ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng.
Đáy mắt Phó Thư Dạng hiện lên ý cười: "Có lẽ có thể thế chấp được khoảng một trăm hai mươi vạn."
"Wow." Đôi mắt Hứa Mân lập tức sáng lên: "Công ty anh còn cần bao nhiêu tiền?"
Phó Thư Dạng hỏi lại: "Em muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Em muốn đầu tư hết cho anh." Hứa Mân không chút do dự: "Chắc chắn anh có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Phó Thư Dạng hơi nhíu mày: "Vậy nếu anh thua lỗ thì sao đây?"
Hứa Mân sững sờ: "Không thể nào!"
Tâm tình của Phó Thư Dạng hơi phức tạp: "Ngộ nhỡ thì sao?"
Hứa Mân: "..."
Cô không nghĩ tới khả năng này.
Cô biết Phó Thư Dạng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại phải suy nghĩ đến kết cục khác của mình nên cô hoàn toàn không nghĩ ra được.
"Được rồi." Phó Thư Dạng cũng cho qua: "Nếu em muốn thì anh giữ lại cổ phần hai trăm vạn cho em. Hợp đồng chi tiết cụ thể thì sau này bàn lại."
"Được." Hứa Mân đồng ý vang dội.
Lời mình vừa dứt, cô cũng cảm thấy buồn cười. Một xu còn chưa kiếm được mà đã muốn đi thật xa.
Hai người trò chuyện dọc đường, lúc tới công ty game, Hứa Mân còn chưa đã ngứa, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Công ty này vừa mới thành lập, trang trí rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, đi vào bên trong cũng cảm thấy cao lớn hơn.
Phó Thư Dạng trực tiếp đưa Hứa Mân vào tham gia một hội nghị, chủ đề là tuyên truyền quảng cáo lần này.
Hứa Mân nghe tới một nửa mới hiểu ra vì sao công ty chịu trả cho cô một trăm vạn.
Bởi vì bọn họ hi vọng tất cả hình tượng nhân vật tuyên truyền đều do Hứa Mân thủ vai, không phân nam nữ, dùng cái này thể hiện tuyên truyền nòng cốt "Bạn chính là chúa tể thế giới".
Đây là ý nghĩ rất mới lạ cũng rất to gan, nghe nói nội bộ công ty tranh luận rất lâu mới xác định được.
Nhìn thấy Hứa Mân, người phụ trách còn rất hài lòng. Nhưng rốt cuộc hiệu quả tuyên truyền thế nào thì phải quay xong mới biết được.
Quay chụp ở một công ty chuyên ngành quay phim, bọn họ đã sớm chào hỏi rồi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Phó Thư Dạng đi cùng Hứa Mân.
"Trước tiên đóng vai cung thủ." Nhà tạo mẫu nói: "Nhân vật khá trung tính, có thể nhìn ra được tiềm lực của cô."
Lời nói vừa dứt, lập tức có mấy người vây quanh lởn vởn quanh Hứa Mân để làm tóc, chuẩn bị trang phục. May là cô từng có kinh nghiệm diễn xuất một lần, cho nên cũng coi như dễ thích ứng.
Sau một hồi lộn xộn, phòng trang điểm yên tĩnh trong phút chốc, sau đó bùng nổ.
"Trông đẹp quá đi!"
"Gần giống như đúc bản thiết kế."
"Tôi nên khen kỹ thuật trang điểm tốt hay nên khen khuôn mặt quá đẹp?"
"Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai!"
"Ánh mắt của Dạng thần tốt thật đó. Đại thần quả là đại thần!"
...
Hứa Mân nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hơi không tưởng tượng được.
Bởi vì đóng vai nhân vật trò chơi cho nên trang điểm có chút phô trương. Đuôi mắt được kéo rất dài, lộ ra gương mặt ác liệt, phối hợp với tóc ngắn màu đỏ. Trên người là áo da cải tiến kết hợp giữa quân trang hiện đại và khôi giáp cổ đại với quần đùi, chân mang một đôi ủng da cao gót, khuỷu tay, bả vai, đầu gối và các vị trí quan trọng thì đeo tấm chắn nhỏ, tạo hình đám mây.
Nhìn tổng thể thì vừa ngầu vừa đẹp, trong tay cầm thêm một cái nỏ, thật sự là ngầu muốn chết.
Tướng mạo của nguyên chủ xinh đẹp, nhưng cũng không phải loại xinh đẹp mà vừa nhìn lần đầu đã khiến người ta cảm thấy vô cùng tươi đẹp, của nguyên chủ thuộc về kiểu nhìn lần hai.
Nhưng mặc trang phục thế này vào thì cảm giác hoàn toàn khác, đường hoàng, hiên ngang, rất thu hút ánh mắt người khác.
"Dạng thần, cậu cảm thấy thế nào?"
Hứa Mân nghe thấy có người hỏi vậy, vô thức quay đầu nhìn lại.
Không biết Phó Thư Dạng đã tới từ lúc nào, ánh mắt của anh vừa mới thu hồi lại từ trên người cô, sự kinh ngạc và rung động vẫn chưa kịp che giấu.
Hứa Mân không tự chủ mà mỉm cười với anh.
Mọi người xung quanh lập tức hít hơi.
"Đừng cười, tôi không chịu được."
"Trái tim cũng mềm luôn rồi."
"Cười lên đẹp quá."
...
Tách!
Thợ quay phim không nhịn được nữa, giơ máy ảnh lên.
"Được rồi, ra ngoài hết đi." Giọng của Phó Thư Dạng không mấy tốt đẹp: "Đừng ở đây thêm phiền."
Nhưng cũng có thể là vì anh vẫn luôn lạnh lùng xa cách người khác, cho nên người xung quanh cũng tập mãi thành quen, còn có người vừa lui vừa nói: "Vẫn là trò chơi của chúng ta tốt, tiêu chuẩn cũng thật đẹp, không giống với mấy trò chơi khác trên thị trường. Nhân vật của họ giống như được tạo ra để tiết kiệm vải vóc, lộ ngực, lộ đùi... Ôi, Dạng thần, sao cậu tại đánh tôi?"
Hứa Mân nghe vậy nhìn qua, cô thấy Phó Thư Dạng không chỉ đánh người mà mặt còn trầm như nước, anh thật sự không vui.
Cô chợt nhớ, bắt đầu từ lúc Phó Thư Dạng nói để cô quay quảng cáo cho trò chơi, cô cũng không suy xét đến vấn đề tiêu chuẩn.
Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu tin tưởng Phó Thư Dạng như vậy rồi?
Rõ ràng anh phải là một trùm phản diện trong lòng cô mới đúng chứ?
"Được rồi, chúng ta bắt đầu quay chính thức thôi. Tập trung chú ý, biểu cảm lạnh lùng một chút, tốt..."
Thợ quay phim bắt đầu di chuyển chung xung quanh Hứa Mân, không ngừng đưa ra yêu cầu.
Người học vũ đạo có năng lực thể hiện mạnh, cộng thêm có đoàn đội tốt, hiệu quả quay xong còn tốt hơn so dự đoán.
Nhưng hôm nay Hứa Mân chỉ quay hai bộ trang phục vì thầy chụp ảnh hoàn toàn không dừng lại được, ông ấy luôn cảm thấy góc nào cũng đẹp.
Vất vả lắm mới chụp hình xong, Phó Thư Dạng ở lại xem chỉnh sửa ảnh, sau đó từ chối lời mời của nhóm chụp ảnh, một mình dẫn Hứa Mân đi ăn cơm Tây gần đó, tiện thể giới thiệu hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này Hứa Mân mới phát hiện, Phó Thư Dạng vô cùng quen thuộc với mấy thứ này.
Dạng thần không hổ là Dạng thần, bất cứ chuyện khó gì cũng không lay được anh.
Công ty chụp ảnh cách trường học hơi xa, cơm nước xong xuôi, hai người đón xe về trường học.
Phó Thư Dạng đưa Hứa Mân đến dưới ký túc xá như thường lệ.
Hứa Mân chợt phản ứng lại: "Không phải anh không còn trọ ở trường nữa sao?"
Phó Thư Dạng mỉm cười: "Anh dẫn em ra ngoài thì phải phụ trách đưa em về."
Hứa Mân vô cùng xấu hổ: "Nhưng mà bây giờ anh còn trở về à? Vậy thì quá phiền phức."
"Không sao, đêm nay anh ở trường." Phó Thư Dạng nói: "Đúng lúc công ty có chút chuyện, phải thương lượng với đám Sở Diệp Nhiên một chút."
Hứa Mân "à" một tiếng, nhất thời không nói chuyện.
"Chỗ này cách công ty chụp ảnh quá xa, mỗi ngày em chạy tới chạy lui cũng rất phiền." Phó Thư Dạng như chỉ tùy tiện nói: "Nếu không thì em suy xét sớm dọn tới chỗ ở mới đi? Chỗ ở mới cách công ty game và công ty chụp ảnh rất gần, ở trên cùng một con đường, như vậy thì lúc em không có tiết cũng không cần đến trường, có thể tiết kiệm được chút thời gian."
Hôm nay Hứa Mân chỉ chụp hai bộ ảnh, thời gian tiếp theo ít nhất cũng phải một tuần, mọi thời gian trống của cô hầu như đều dùng vào việc quay chụp.
"Được." Hứa Mân cũng cảm thấy Phó Thư Dạng nói rất có lý: "Em về bàn bạc với Hiểu Chi một chút."
Trở lại ký túc xá, Hứa Mân phát hiện Mai Thanh và Bối Khởi Yên không có ở đây.
Phùng Hiểu Chi không chờ cô lên tiếng mà đã nói trước: "Buổi sáng, sau khi Bối Khởi Yên dậy, có lẽ là cậu ta đã phát hiện ra mình lỡ mồm nên đừng nói là nói chuyện với mình, ngay cả nhìn mình mà cậu ta còn không dám, trực tiếp kéo Mai Thanh chạy đi, cả ngày nay không dám về, cực kỳ chột dạ. Mình đoán chắc là cậu ta đã lén lục lọi ngăn tủ của hai chúng ta, có làm chuyện gì ghê tởm hơn nữa không thì mình không biết. Sớm biết vậy thì mình nên lắp một cái camera trong tủ."
Đây cũng coi như không ngoài ý muốn, Hứa Mân đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Phùng Hiểu Chi cũng tốt, Phó Thư Dạng cũng tốt, thậm chí Mạnh Thao cũng không như trong sách miêu tả. Thật ra những người gọi là nhân vật phản diện này đều không phải người xấu.
Cũng bởi vì vậy, Hứa Mân mới còn kỳ vọng vào Mai Thanh và Bối Khởi Yên, cho nên lần trước cô mới buông tha cho bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn nghĩ nhiều rồi.
"Cậu còn muốn dọn ra ngoài không?" Cô kể sơ lược chuyện của Phó Thư Dạng cho cô ấy nghe.
"Móa, cậu có ngốc không vậy?" Phùng Hiểu Chi buồn cười không thôi: "Rõ ràng Dạng thần đã muốn lừa cậu đến bên cạnh, sống thế giới của hai người, mình đi làm gì? Làm bóng đèn à?"
Hứa Mân không nhịn được mà đỏ mặt: "Đừng có nói nhảm, thế giới hai người gì chứ? Cả tầng lầu đều là người của công ty cả. Hơn nữa, học trưởng nói anh ấy có chuyện cần cậu giúp."
"Giúp theo đuổi cậu hả?" Phùng Hiểu Chi trêu ghẹo nói.
"... Cậu không ở thì thôi, mình đi tìm người khác."
"Mình ở." Phùng Hiểu Chi vội nói: "Cho dù có là Dạng thần thì bảo bối Mân Mân của chúng ta cũng không thể bị anh ấy bắt cóc nhanh như vậy được, mình giúp cậu giữ cửa ải."
Hứa Mân: "..."
"Nhưng mà phải nói với Mai Thanh và Bối Khởi Yên thế nào đây?" Phùng Hiểu Chi nghiêm túc lại: "Mình sợ bọn họ lại ngấm ngầm giở trò sau lưng."
Hứa Mân suy nghĩ một chút: "Nói thẳng đi, để ý bọn họ nghĩ gì làm gì. Người có tiền án, nếu muốn sắp đặt gì đó thì cũng không nhất định sẽ có người tin."
"Cũng đúng, vậy chờ hai người họ về rồi nói." Phùng Hiểu Chi nói.
Đến mười một giờ Mai Thanh và Bối Khởi Yên mới về, sắc mặt Bối Khởi Yên trắng bệch, tóc tai rối bời, ánh mắt lờ đờ. Nếu không nhờ Mai Thanh đỡ thì có lẽ đi đường cũng là một vấn đề.
"Sao vậy?" Mặc dù trong lòng Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi đều không vừa lòng với Bối Khởi Yên, nhưng thấy cô ta bị như vậy cũng sợ hết hồn.
Sắc mặt của Mai Thanh cũng chả đẹp là bao: "Bối Bối nói cậu ấy gặp quỷ."
"Quỷ?" Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi liếc nhìn nhau, không biết nói gì cho phải."
"Mân Mân, xin lỗi cậu." Bối Khởi Yên thở dốc một hồi, chợt nhào đến bên giường Hứa Mân, trán đụng vào mép giường, nhìn thôi cũng thấy đau. Nhưng cô ta lại như không cảm giác được: "Xin lỗi cậu."
Hứa Mân chả hiểu gì, hơi lùi về sau một chút: "Cậu sao thế? Cậu có lỗi gì với mình?"
"Mình có một cái chìa khóa vạn năng. Sau đó, thừa dịp lúc cậu không có ở đây, mình đã lục lọi tủ của cậu. Xin lỗi cậu, đều là do mình không tốt, cậu đã không so đo hiềm khích lúc trước mà mình còn làm như vậy..." Bối Khởi Yên suy sụp khóc lớn: "Xin lỗi cậu, mình không có thứ gì cả, cậu bảo mình làm gì cũng được. Xin cậu, hãy bảo những... thứ kia đừng đến dọa mình nữa, có được không?"
—
Đồng ý xong, Hứa Mân mới chợt nhớ tới một việc. Lúc khai giảng, Phùng Hiểu Chi cũng từng đề cập với cô chuyện thuê phòng ở ngoài trường học.
Bây giờ cô đồng ý với Phó Thư Dạng thì phải nói với Phùng Hiểu Chi thế nào đây?
Phòng là Phó Thư Dạng thuê, người ở chung tầng đều là nhân viên công ty, Phùng Hiểu Chi vào ở hình như không tiện lắm.
Nhưng nếu như trực tiếp bỏ mặc Phùng Hiểu Chi, tự ra ngoài ở một mình thì hơi quá đáng.
"Nếu em cảm thấy ở một mình không tiện, cũng có thể tìm người ở chung." Phó Thư Dạng giống như có thuật đọc suy nghĩ, anh nắm rõ tâm tư của Hứa Mân trong lòng bàn tay: "Chẳng phải trong ký xá của các em có Phùng Hiểu Chi gì đó có quan hệ tốt với em sao? Em có thể hỏi xem cô ấy có muốn đến ở chung không."
Trong lòng Hứa Mân mừng rỡ nhưng vẫn nói: "Vậy không tốt lắm đâu..."
Phó Thư Dạng: "Không sao, anh còn muốn nhờ cô ấy giúp một chuyện."
"Giúp chuyện gì?" Hứa Mân tò mò hỏi.
Phó Thư Dạng dừng một chút, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào: "Tạm giữ bí mật."
Hứa Mân: "..."
Hơi không vui.
Dường như Phó Thư Dạng rất hiểu Phùng Hiểu Chi, nhưng mà hình như bọn họ cũng không quen nhau lắm mà?
Chẳng lẽ hai người còn có liên lạc gì đó sau lưng cô?
"Sao em không nói gì vậy?" Phó Thư Dạng làm bộ như không có việc gì.
Hứa Mân giật mình, chợt lấy lại tinh thần, cảm thấy mình thật đáng sợ.
Nghĩ lung tung, sao cô có thể ghen với Phùng Hiểu Chi được chứ?
"Không có gì." Hứa Mân che giấu: "Chẳng qua là em cảm thấy anh thật đáng gờm, còn trẻ như vậy mà đã mở công ty."
Lời ca ngợi này cũng là thật lòng.
Hứa Mân còn nhớ trong sách từng nói, công ty mà Phó Thư Dạng kiếm được nhiều lợi nhất chính là công ty phần mềm.
Cho nên, chắc chắn công ty này có thể giúp cho Phó Thư Dạng nhanh chóng tích lũy tài sản.
Phó Thư Dạng nhìn cô một cái rồi nói: "Không phải vừa rồi em mới đồng ý muốn nhập cổ phần sao? Cho nên đây là công ty của chúng ta."
Nhịp tim của Hứa Mân chợt đập nhanh.
"Và cả Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao." Phó Thư Dạng ung dung chậm rãi bổ sung một câu.
Hứa Mân: "..."
Thật đáng ghét, nói chuyện với anh khiến tâm trạng cô lên xuống chập trùng, thật sự giống như đang ngồi cáp treo.
"Hiện tại vẫn chưa phải của em, chờ em kiếm được tiền rồi nói tiếp." Hứa Mân buồn bực chuyển chủ đề.
"Thật ra bây giờ em cũng không phải là không có tiền." Phó Thư Dạng nhắc nhở cô: "Chẳng phải em còn căn biệt thự kia sao? Em có thể thế chấp cho vay, sau đó dùng tiền thế chấp để đầu tư."
Hứa Mân từng nghèo trong thế giới cũ, chưa từng có thói quen tiêu dùng vượt mức quy định.
Nhưng sau khi quen biết Phó Thư Dạng, có thể cô đã bất giác thay đổi, cũng có thể là không nhịn được mà nằm mơ. Dù là vô tình hay cô ý thì quan niệm tiêu dùng của cô đã bắt đầu xảy ra biến đổi.
Hứa Mân nghe Phó Thư Dạng nói vậy cũng động lòng: "Nhưng em hoàn toàn không hiểu về đầu tư, anh có thể đề xuất cho em không?"
Phó Thư Dạng: "Đương nhiên."
Hứa Mân bắt đầu tính toán: "Hiện tại căn biệt thự kia không đáng giá, nhưng có lẽ vẫn có thể thế chấp được một trăm vạn nhỉ?"
Cô không chắc chắn lắm, ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng.
Đáy mắt Phó Thư Dạng hiện lên ý cười: "Có lẽ có thể thế chấp được khoảng một trăm hai mươi vạn."
"Wow." Đôi mắt Hứa Mân lập tức sáng lên: "Công ty anh còn cần bao nhiêu tiền?"
Phó Thư Dạng hỏi lại: "Em muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Em muốn đầu tư hết cho anh." Hứa Mân không chút do dự: "Chắc chắn anh có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Phó Thư Dạng hơi nhíu mày: "Vậy nếu anh thua lỗ thì sao đây?"
Hứa Mân sững sờ: "Không thể nào!"
Tâm tình của Phó Thư Dạng hơi phức tạp: "Ngộ nhỡ thì sao?"
Hứa Mân: "..."
Cô không nghĩ tới khả năng này.
Cô biết Phó Thư Dạng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại phải suy nghĩ đến kết cục khác của mình nên cô hoàn toàn không nghĩ ra được.
"Được rồi." Phó Thư Dạng cũng cho qua: "Nếu em muốn thì anh giữ lại cổ phần hai trăm vạn cho em. Hợp đồng chi tiết cụ thể thì sau này bàn lại."
"Được." Hứa Mân đồng ý vang dội.
Lời mình vừa dứt, cô cũng cảm thấy buồn cười. Một xu còn chưa kiếm được mà đã muốn đi thật xa.
Hai người trò chuyện dọc đường, lúc tới công ty game, Hứa Mân còn chưa đã ngứa, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Công ty này vừa mới thành lập, trang trí rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, đi vào bên trong cũng cảm thấy cao lớn hơn.
Phó Thư Dạng trực tiếp đưa Hứa Mân vào tham gia một hội nghị, chủ đề là tuyên truyền quảng cáo lần này.
Hứa Mân nghe tới một nửa mới hiểu ra vì sao công ty chịu trả cho cô một trăm vạn.
Bởi vì bọn họ hi vọng tất cả hình tượng nhân vật tuyên truyền đều do Hứa Mân thủ vai, không phân nam nữ, dùng cái này thể hiện tuyên truyền nòng cốt "Bạn chính là chúa tể thế giới".
Đây là ý nghĩ rất mới lạ cũng rất to gan, nghe nói nội bộ công ty tranh luận rất lâu mới xác định được.
Nhìn thấy Hứa Mân, người phụ trách còn rất hài lòng. Nhưng rốt cuộc hiệu quả tuyên truyền thế nào thì phải quay xong mới biết được.
Quay chụp ở một công ty chuyên ngành quay phim, bọn họ đã sớm chào hỏi rồi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Phó Thư Dạng đi cùng Hứa Mân.
"Trước tiên đóng vai cung thủ." Nhà tạo mẫu nói: "Nhân vật khá trung tính, có thể nhìn ra được tiềm lực của cô."
Lời nói vừa dứt, lập tức có mấy người vây quanh lởn vởn quanh Hứa Mân để làm tóc, chuẩn bị trang phục. May là cô từng có kinh nghiệm diễn xuất một lần, cho nên cũng coi như dễ thích ứng.
Sau một hồi lộn xộn, phòng trang điểm yên tĩnh trong phút chốc, sau đó bùng nổ.
"Trông đẹp quá đi!"
"Gần giống như đúc bản thiết kế."
"Tôi nên khen kỹ thuật trang điểm tốt hay nên khen khuôn mặt quá đẹp?"
"Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai!"
"Ánh mắt của Dạng thần tốt thật đó. Đại thần quả là đại thần!"
...
Hứa Mân nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hơi không tưởng tượng được.
Bởi vì đóng vai nhân vật trò chơi cho nên trang điểm có chút phô trương. Đuôi mắt được kéo rất dài, lộ ra gương mặt ác liệt, phối hợp với tóc ngắn màu đỏ. Trên người là áo da cải tiến kết hợp giữa quân trang hiện đại và khôi giáp cổ đại với quần đùi, chân mang một đôi ủng da cao gót, khuỷu tay, bả vai, đầu gối và các vị trí quan trọng thì đeo tấm chắn nhỏ, tạo hình đám mây.
Nhìn tổng thể thì vừa ngầu vừa đẹp, trong tay cầm thêm một cái nỏ, thật sự là ngầu muốn chết.
Tướng mạo của nguyên chủ xinh đẹp, nhưng cũng không phải loại xinh đẹp mà vừa nhìn lần đầu đã khiến người ta cảm thấy vô cùng tươi đẹp, của nguyên chủ thuộc về kiểu nhìn lần hai.
Nhưng mặc trang phục thế này vào thì cảm giác hoàn toàn khác, đường hoàng, hiên ngang, rất thu hút ánh mắt người khác.
"Dạng thần, cậu cảm thấy thế nào?"
Hứa Mân nghe thấy có người hỏi vậy, vô thức quay đầu nhìn lại.
Không biết Phó Thư Dạng đã tới từ lúc nào, ánh mắt của anh vừa mới thu hồi lại từ trên người cô, sự kinh ngạc và rung động vẫn chưa kịp che giấu.
Hứa Mân không tự chủ mà mỉm cười với anh.
Mọi người xung quanh lập tức hít hơi.
"Đừng cười, tôi không chịu được."
"Trái tim cũng mềm luôn rồi."
"Cười lên đẹp quá."
...
Tách!
Thợ quay phim không nhịn được nữa, giơ máy ảnh lên.
"Được rồi, ra ngoài hết đi." Giọng của Phó Thư Dạng không mấy tốt đẹp: "Đừng ở đây thêm phiền."
Nhưng cũng có thể là vì anh vẫn luôn lạnh lùng xa cách người khác, cho nên người xung quanh cũng tập mãi thành quen, còn có người vừa lui vừa nói: "Vẫn là trò chơi của chúng ta tốt, tiêu chuẩn cũng thật đẹp, không giống với mấy trò chơi khác trên thị trường. Nhân vật của họ giống như được tạo ra để tiết kiệm vải vóc, lộ ngực, lộ đùi... Ôi, Dạng thần, sao cậu tại đánh tôi?"
Hứa Mân nghe vậy nhìn qua, cô thấy Phó Thư Dạng không chỉ đánh người mà mặt còn trầm như nước, anh thật sự không vui.
Cô chợt nhớ, bắt đầu từ lúc Phó Thư Dạng nói để cô quay quảng cáo cho trò chơi, cô cũng không suy xét đến vấn đề tiêu chuẩn.
Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu tin tưởng Phó Thư Dạng như vậy rồi?
Rõ ràng anh phải là một trùm phản diện trong lòng cô mới đúng chứ?
"Được rồi, chúng ta bắt đầu quay chính thức thôi. Tập trung chú ý, biểu cảm lạnh lùng một chút, tốt..."
Thợ quay phim bắt đầu di chuyển chung xung quanh Hứa Mân, không ngừng đưa ra yêu cầu.
Người học vũ đạo có năng lực thể hiện mạnh, cộng thêm có đoàn đội tốt, hiệu quả quay xong còn tốt hơn so dự đoán.
Nhưng hôm nay Hứa Mân chỉ quay hai bộ trang phục vì thầy chụp ảnh hoàn toàn không dừng lại được, ông ấy luôn cảm thấy góc nào cũng đẹp.
Vất vả lắm mới chụp hình xong, Phó Thư Dạng ở lại xem chỉnh sửa ảnh, sau đó từ chối lời mời của nhóm chụp ảnh, một mình dẫn Hứa Mân đi ăn cơm Tây gần đó, tiện thể giới thiệu hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này Hứa Mân mới phát hiện, Phó Thư Dạng vô cùng quen thuộc với mấy thứ này.
Dạng thần không hổ là Dạng thần, bất cứ chuyện khó gì cũng không lay được anh.
Công ty chụp ảnh cách trường học hơi xa, cơm nước xong xuôi, hai người đón xe về trường học.
Phó Thư Dạng đưa Hứa Mân đến dưới ký túc xá như thường lệ.
Hứa Mân chợt phản ứng lại: "Không phải anh không còn trọ ở trường nữa sao?"
Phó Thư Dạng mỉm cười: "Anh dẫn em ra ngoài thì phải phụ trách đưa em về."
Hứa Mân vô cùng xấu hổ: "Nhưng mà bây giờ anh còn trở về à? Vậy thì quá phiền phức."
"Không sao, đêm nay anh ở trường." Phó Thư Dạng nói: "Đúng lúc công ty có chút chuyện, phải thương lượng với đám Sở Diệp Nhiên một chút."
Hứa Mân "à" một tiếng, nhất thời không nói chuyện.
"Chỗ này cách công ty chụp ảnh quá xa, mỗi ngày em chạy tới chạy lui cũng rất phiền." Phó Thư Dạng như chỉ tùy tiện nói: "Nếu không thì em suy xét sớm dọn tới chỗ ở mới đi? Chỗ ở mới cách công ty game và công ty chụp ảnh rất gần, ở trên cùng một con đường, như vậy thì lúc em không có tiết cũng không cần đến trường, có thể tiết kiệm được chút thời gian."
Hôm nay Hứa Mân chỉ chụp hai bộ ảnh, thời gian tiếp theo ít nhất cũng phải một tuần, mọi thời gian trống của cô hầu như đều dùng vào việc quay chụp.
"Được." Hứa Mân cũng cảm thấy Phó Thư Dạng nói rất có lý: "Em về bàn bạc với Hiểu Chi một chút."
Trở lại ký túc xá, Hứa Mân phát hiện Mai Thanh và Bối Khởi Yên không có ở đây.
Phùng Hiểu Chi không chờ cô lên tiếng mà đã nói trước: "Buổi sáng, sau khi Bối Khởi Yên dậy, có lẽ là cậu ta đã phát hiện ra mình lỡ mồm nên đừng nói là nói chuyện với mình, ngay cả nhìn mình mà cậu ta còn không dám, trực tiếp kéo Mai Thanh chạy đi, cả ngày nay không dám về, cực kỳ chột dạ. Mình đoán chắc là cậu ta đã lén lục lọi ngăn tủ của hai chúng ta, có làm chuyện gì ghê tởm hơn nữa không thì mình không biết. Sớm biết vậy thì mình nên lắp một cái camera trong tủ."
Đây cũng coi như không ngoài ý muốn, Hứa Mân đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Phùng Hiểu Chi cũng tốt, Phó Thư Dạng cũng tốt, thậm chí Mạnh Thao cũng không như trong sách miêu tả. Thật ra những người gọi là nhân vật phản diện này đều không phải người xấu.
Cũng bởi vì vậy, Hứa Mân mới còn kỳ vọng vào Mai Thanh và Bối Khởi Yên, cho nên lần trước cô mới buông tha cho bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, cô vẫn nghĩ nhiều rồi.
"Cậu còn muốn dọn ra ngoài không?" Cô kể sơ lược chuyện của Phó Thư Dạng cho cô ấy nghe.
"Móa, cậu có ngốc không vậy?" Phùng Hiểu Chi buồn cười không thôi: "Rõ ràng Dạng thần đã muốn lừa cậu đến bên cạnh, sống thế giới của hai người, mình đi làm gì? Làm bóng đèn à?"
Hứa Mân không nhịn được mà đỏ mặt: "Đừng có nói nhảm, thế giới hai người gì chứ? Cả tầng lầu đều là người của công ty cả. Hơn nữa, học trưởng nói anh ấy có chuyện cần cậu giúp."
"Giúp theo đuổi cậu hả?" Phùng Hiểu Chi trêu ghẹo nói.
"... Cậu không ở thì thôi, mình đi tìm người khác."
"Mình ở." Phùng Hiểu Chi vội nói: "Cho dù có là Dạng thần thì bảo bối Mân Mân của chúng ta cũng không thể bị anh ấy bắt cóc nhanh như vậy được, mình giúp cậu giữ cửa ải."
Hứa Mân: "..."
"Nhưng mà phải nói với Mai Thanh và Bối Khởi Yên thế nào đây?" Phùng Hiểu Chi nghiêm túc lại: "Mình sợ bọn họ lại ngấm ngầm giở trò sau lưng."
Hứa Mân suy nghĩ một chút: "Nói thẳng đi, để ý bọn họ nghĩ gì làm gì. Người có tiền án, nếu muốn sắp đặt gì đó thì cũng không nhất định sẽ có người tin."
"Cũng đúng, vậy chờ hai người họ về rồi nói." Phùng Hiểu Chi nói.
Đến mười một giờ Mai Thanh và Bối Khởi Yên mới về, sắc mặt Bối Khởi Yên trắng bệch, tóc tai rối bời, ánh mắt lờ đờ. Nếu không nhờ Mai Thanh đỡ thì có lẽ đi đường cũng là một vấn đề.
"Sao vậy?" Mặc dù trong lòng Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi đều không vừa lòng với Bối Khởi Yên, nhưng thấy cô ta bị như vậy cũng sợ hết hồn.
Sắc mặt của Mai Thanh cũng chả đẹp là bao: "Bối Bối nói cậu ấy gặp quỷ."
"Quỷ?" Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi liếc nhìn nhau, không biết nói gì cho phải."
"Mân Mân, xin lỗi cậu." Bối Khởi Yên thở dốc một hồi, chợt nhào đến bên giường Hứa Mân, trán đụng vào mép giường, nhìn thôi cũng thấy đau. Nhưng cô ta lại như không cảm giác được: "Xin lỗi cậu."
Hứa Mân chả hiểu gì, hơi lùi về sau một chút: "Cậu sao thế? Cậu có lỗi gì với mình?"
"Mình có một cái chìa khóa vạn năng. Sau đó, thừa dịp lúc cậu không có ở đây, mình đã lục lọi tủ của cậu. Xin lỗi cậu, đều là do mình không tốt, cậu đã không so đo hiềm khích lúc trước mà mình còn làm như vậy..." Bối Khởi Yên suy sụp khóc lớn: "Xin lỗi cậu, mình không có thứ gì cả, cậu bảo mình làm gì cũng được. Xin cậu, hãy bảo những... thứ kia đừng đến dọa mình nữa, có được không?"