Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhân Tổ - Chương 799: Tiêu diệt con người.
Thập Dương cái chết đã truyền ra khắp Thần giới, tất cả đều bàng hoàng không thể tin được, nhiều người vội vã chạy tới tinh không kiểm chứng.
Bọn họ vừa chạy vừa rưng rưng nước mắt. Sai! đây nhất định là tin tức sai! Thập Dương thống soái làm sao có thể chết được.
Tại chỗ Thập Dương hóa đạo từng vòng từng vòng người bao vây, bọn hắn đều muốn nhìn thấy gì đó.
Đáng tiếc, Thập Dương đã hóa đạo, xác cũng không còn.
Như vậy ngược lại khiến bọn họ hy vọng Thập Dương không chết.
Giới cao tầng đã nhiều lần giải thích nhưng sau đó không tiếp tục nữa, để cho mọi người một chút hy vọng cũng tốt, chính bọn hắn cũng cần.
Bọn họ cho rằng Thập Dương đã thành đạo không thể chết, thứ bị phá hủy chỉ có nhục thân, ý thức nhập trong đại đạo.
Lập luận này cũng không phải không có khả năng.
Bởi vậy mọi người quyết định tổ chức một tang lễ lớn, dùng các nghi lễ kêu gọi, mong muốn có thể thức tỉnh ý thức của Thập Dương.
Bọn họ gom nhặt mấy món đồ của Thập Dương thay cho di thể, chế tạo một chiếc đạo quan, lại bố trí các loại trận pháp, bảo vật… Đoàn đưa tang tốc độ chậm rãi, nghi thức linh đình.
Bọn họ rước quan tài từ tinh không trở về Thần giới.
Tôn Kỳ tất nhiên cũng trong đoàn, hắn trên danh nghĩa là Thập Dương sư đệ, được đứng tương đối gần quan tài. Hắn thật sự cũng bùi ngùi mãi không thôi.
Đi được một quãng, Đình xuất hiện mang trở về Hàn Thuyên, Hàn Thuyên lúc này đã tố xong thân thể nhưng sắc mặt không tốt lắm, có vẻ như tinh thần đang vô cùng sa sút.
“Thầy, ngài thấy thế nào?” Thanh Thiên tiến lên đỡ tay Hàn Thuyên.
“Không việc gì.” Hàn Thuyên thều thào trả lời.
Hắn nói không việc gì nhưng mọi người thấy hắn cực kỳ không ổn. Tất cả im lặng, không có nhiều lời.
Có lẽ Hàn Thuyên cần thời gian để bình tâm lại.
“Thầy, còn...” Thanh Thiên rất muốn biết kết quả cuộc chiến kia, nhìn thầy cũng đoán được phần nào kết quả, chỉ là vẫn cần một lời xác thực.
“Hắn chạy thoát!” Hàn Thuyên đơn giản một câu, không muốn giải thích thêm bất kỳ điều gì.
“Thầy yên tâm, dù cho có đến cùng trời cuối đất, học trò cũng không tha cho hắn.” Thanh Thiên siết chặt nắm đấm.
“Đúng vậy, tuyệt đối không tha cho hắn!” mọi người đồng thanh hô, sát khí đằng đằng.
Ừm! Hàn Thuyên cũng chỉ gật đầu một tiếng, không quá để ý. Có thể sao? rất khó.
Đoàn đưa tang đi qua những nơi Thập Dương từng lưu dấu chân, hy vọng gợi lại kỷ niệm sống lại ý thức của hắn.
Đoàn tang lễ kéo dài hàng trăm mét, ai cũng cố sắp xếp công việc, thăm viếng Thập Dương một lần.
Ngày thứ ba tang lễ.
Trên bầu trời Phàm giới, xuất hiện một nhóm người, có Nguyên Sa, mấy tên thiên tài, mấy tên tu luyện nguyện lực.
“Nguyên huynh, ngay lúc này sao?” một tên hỏi.
Nguyên Sa gật đầu.
“Phải chính là lúc này. Hôm nay mọi người đều đang chú ý tang lễ, Thẩm Văn cũng vậy, bây giờ tiêu diệt con người, không ai ngăn cản.
Đợi sau khi tang lễ kết thúc, cho dù có hỏi tới thì mọi chuyện cũng đã nguội, trách phạt sẽ chỉ qua loa, thậm chí không có.”
Mọi người gật đầu, cảm thấy có lý.
“Vậy còn Thẩm Văn? con người gặp tai nạn đều sẽ cầu nguyện tới Thần, Thẩm Văn và những ngươi tu luyện nguyện lực sẽ rất nhanh biết chuyện.” một tiên thiên tài hỏi.
Nguyên Sa mỉm cười:
“Yên tâm! Thẩm Văn cho dù có biết muốn chạy về cũng mất một khoảng thời gian, đủ cho chúng ta làm việc. Trần Dung, Trần Kỳ ta đã xếp người ngăn cản. Còn những người tu luyện nguyện lực khác đều không đáng lo, bọn chúng có khi còn ước chúng ta thành công.”
“Được, vậy bắt đầu đi!” Mộ Dung Vô Địch lên tiếng.
Bọn họ chia ra đi đến các nơi Phàm giới.
Ngay sau đó.
Ầm ầm… đủ các loại thiên tai hàng lâm.
Cuồng phong cuốn sạch nhà cửa ruộng vườn, gia súc.
— QUẢNG CÁO —
Động đất xô đổ nhà cửa, núi lửa nhấn chìm thôn làng trong dung nham.
Bão lớn càn quét, theo sau là lũ lụt, con người tuyệt vọng giữa dòng nước xiết.
Trời giáng thiên thạch hủy diệt làng mạc, thiêu rụi không biết bao nhiêu cánh rừng.
Có một nhà năm người leo lên núi nghĩ rằng có thể tránh lũ, không ngờ nước vượt qua đỉnh núi, cả nhà chết ngạt trong hang.
Có người chèo chống thuyền nhỏ chiến đấu với dòng nước nhưng sức người có hạn, nhanh chóng bị dòng nước nhấn chìm.
Có người bị gió lốc cuốn lên trời, rơi xuống nát bét.
Các loại thiên tai ập tới, không một dấu hiệu báo trước, con người yếu ớt nhỏ bé làm sao chống lại được. Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện.
Nhưng nào biết chính Thần của bọn họ đang giết bọn họ.
Tôn Kỳ đang đưa tang, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong đầu vang lên vô vàn tiếng cầu nguyện. Nhân Chủng ỉu xìu, không còn sức sống giống như bị bệnh.
Hắn liền biết Nhân tộc xảy ra chuyện.
Mà lại chuyện rất đáng sợ, trong một khoảng thời gian ngắn vô số con người bị chết.
Hắn không chần chừ vội vàng tách khỏi đoàn đưa tang chạy về. Nhiều người chú ý tới hành động của hắn, thoáng chút không vui, còn có chuyện gì quan trọng hơn đưa tang cho sư huynh ngươi?
Tôn Kỳ đang tại tinh không muốn trở về phải thông qua cổng dịch chuyển nhưng do tang lễ của Thập Dương ảnh hưởng, cổng dịch chuyển có dấu hiệu quá tải, người đến người đi đông đúc, hắn phải chờ rất lâu mới đến lượt.
Hắn sốt ruột thậm chí vượt ngang tinh không trở về, nhưng khoảng cách quá xa, còn có thể lạc đường, bởi vậy không thể không kiên nhẫn chờ tới lượt.
Ba ngày sau hắn trở về Thần giới.
Quãng thời gian này là quá đủ cho bọn Nguyên Sa làm quá nhiều chuyện.
Tôn Kỳ trên không bầu trời Phàm giới, ánh mắt thất thần.
Nước… khắp nơi đều là nước, ngay cả ngọn núi cao nhất cũng chìm trong nước. Đây là một trận đại hồng thủy nhấn chìm toàn bộ Phàm giới, xác chết nổi lềnh bềnh người, thú, gia súc đều có cả.
Tôn Kỳ ngơ ngác cất tiếng gọi:
“Còn ai không? có ai còn sống không?”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng nước chảy, sóng nước vỗ vào nhau, bầy kền kền bay vòng vòng trên trời câu xác chết, bầy chuột rúc vào nhau ôm lấy một khúc gỗ mục,...
Con người đâu? con người đâu hết rồi?
So với nhiều sinh vật khác, khả năng chống chịu của con người rất kém. Ba ngày này chống chọi với lũ, cho dù sống được, không có thức ăn cũng không sống nổi.
Mấy chục tỷ con người… không còn!
Tôn Kỳ vận thần lực dẫn nước chảy về phía đông. Hy vọng vẫn còn gì đó.
Nhưng nước càng rút đi, lòng hắn càng quặn thắt, thứ còn lại chỉ có xác chết, xác chết ngổn ngang khắp nơi.
Tất cả hoang tàn, không còn hòn đá nào chồng lên hòn đá nào.
Đây chính là thứ hắn truy cầu sao?
Tôn Kỳ ngửa mặt hét lớn.
“Tại sao? tại sao lại như vậy?”
Ai? ai gây ra chuyện này?
Một trận thiên tai diệt sạch con người, còn có thể là ai ngoài Thần tộc.
Hắn muốn mượn nhờ Thần tộc đỡ lên Nhân tộc, kết quả… kết quả thế nào? chết… chết hết!
Hắn sai rồi sao?!
“AAAA!”
Hắn không biết… không biết… cái gì cũng không biết… đầu hắn đau quá! những tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong đầu hắn.
Cầu nguyện không được đáp ứng đã trở thành rùa nguyền.
Nhân tộc, hàng tỷ nhân tộc đang oán trách hắn, đang nguyền rủa hắn.
Hắn ôm đầu quằn quại trên đất, bùn bẩn lấm lem, tóc tai bù xù. Hắn không ngừng đập đầu xuống đất. Miệng bắt đầu nói nhảm:
— QUẢNG CÁO —
“Tha cho ta… tha cho ta...”
“Ta cũng không muốn như vậy...”
“Ta thật sự muốn giúp con người...”
“Ta muốn Nhân tộc quật khởi...”
Tại phương xa, một nhóm người đứng nhìn.
“Hắn bị sao vậy?” một tên thiên tài không hiểu hỏi, bọn họ vốn dự định giết chín phần Nhân tộc nhưng con người quá yếu, bọn họ vừa ra tay thu không kịp, kết quả tất cả đều chết.
Cũng không vấn đề gì!
Khu vực Bình Nguyên còn không ít con người, bắt vài ngàn con người đến, chẳng mấy chốc Phàm giới sẽ lại khôi phục.
Bọn hắn cho rằng giết Nhân tộc chỉ khiến Tôn Kỳ suy yếu nhưng hình như hiệu quả tốt hơn mong đợi.
“Lời nguyền...” một tên tu luyện nguyện lực giải thích, hắn lúc này cũng có chút khó chịu, bị lời nguyền quấn thân nhưng so với Tôn Kỳ thì tốt hơn rất nhiều.
“Thẩm Văn quá tham lam, độc chiếm hết tám phần nguyện lực bây giờ trở thành nguyền rủa, hắn cũng phải gánh hết tám phần.”
“Ảnh hưởng lớn sao?” một tên hỏi.
Tên tu luyện nguyện lực trầm trọng gật đầu.
“Sóng có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, qua lần này hắn chỉ sợ sẽ trì trệ một thời gian dài, thậm chí thụt lùi.”
Nguyên Sa và mấy tên ánh mắt lóe sáng, đây chính là điều bọn hắn mong muốn.
Đột nhiên… oanh! không khí nổ bể, Tôn Kỳ xuất hiện trước mặt bọn chúng, cả người nhếch nhác, hai mắt huyết hồng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ.
“Là các ngươi làm...” Tôn Kỳ gằn từng chữ.
Mấy tên nhìn Tôn Kỳ có chút sợ, bất giác lùi lại một bước nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, ưỡn ngực, bọn chúng không việc gì phải sợ.
“Thì sao?” Mộ Dung Vô Định bất động tại chỗ, lạnh băng nói.
“Các ngươi dám phạm luật!?” Tôn Kỳ giận dữ.
“Một đám phàm nhân mà thôi, mà năm nào chẳng có thiên tai, chỉ là lần này chết nhiều hơn một chút mà thôi.” Nguyên Sa không coi ra gì.
Tôn Kỳ đã hiểu, Thần tộc cấm giết con người nhưng nếu là thiên tai vậy thì không có chuyện gì, cho dù có truy cứu cũng chỉ trách phạt nhỏ. Lại chọn đúng thời điểm này ra tay thật thâm độc.
Tôn Kỳ không kiềm được cơn giận, một đấm oanh minh.
“A!” không ngờ để đề phòng, mấy tên bị đánh bay.
“Thẩm Văn, ngươi dám ra tay với đồng tộc.” Lục Thư hét lớn.
Tôn Kỳ đang vô cùng tức giận còn quan tâm gì những thứ này, vả lại hắn cũng không phải đồng tộc.
Tôn Kỳ đánh cho bọn chúng không ngừng lùi lại.
Nhưng trong số bọn chúng có nhiều tên tu vi cao hơn Tôn Kỳ, thực lực rất mạnh, nhanh chóng kiềm chế được Tôn Kỳ.
Oanh oanh oanh… Tôn Kỳ bất chấp, liên tục vung đấm như muốn trút ra mọi uất ức.
“Ngươi, ngoan ngoãn lại cho ta!” Mộ Dung Vô Địch hét lớn, một chưởng khắc vào lưng Tôn Kỳ, đánh hắn lún vào lòng đất.
“Tên điên!” Lục Thư vừa phủi vai áo vừa mắng.
Nguyên Sa cười nhạt:
“Bọn ta giết Nhân tộc thì đã sao? cùng lắm là một chút trách phạt. Nhưng ngươi dám ra tay với bọn ta, chính là trọng tội.”
Nguyên Sa quay đầu nói với mọi người:
“Chúng ta đi, không cần dây dưa với hắn, trách cho bị hắn bắt chỗ sơ hở ăn vạ.”
Mọi người gật đầu, mục đích đã đạt được mà lại vượt ngoài mong đợi, không cần thêm chuyện.
Bọn họ bỏ đi.
Tôn Kỳ từ dưới đất bò lên, nằm vật ra, hai mắt thẫn thờ nhìn trời.
Ta phải làm sao?
— QUẢNG CÁO —
Con người chết hết rồi! ta lại không thể làm gì bọn chúng.
Giết Thần tộc là đại tội. Hắn không dám!
Không thể cứ như thế bỏ qua! phải để bọn chúng bị trừng phạt.
Tôn Kỳ bật dậy, hắn chạy trở lại Thần giới, đi tới Pháp Gia, hắn muốn tố cáo.
Nhưng mà lúc này Pháp Gia đã trống không, tìm mãi mới thấy một người.
“Ta muốn báo án!” Tôn Kỳ lên tiếng.
“Cái gì án? có quan trọng không? nếu không quan trọng để sau hãy báo.” tên này vội vã vừa thu xếp công việc vừa nói, chuẩn bị tới lễ tang Thập Dương, mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại mình hắn.
“Con người chết hết rồi...” Tôn Kỳ nhanh chóng nói lên. “Là bọn Nguyên Sa, Mộ Dung Vô Địch...”
“Con người chết… ta còn tưởng chuyện gì… được rồi, ta sẽ ghi lại, sau đó xử lý.” tên này tại trên giấy ghi chép vài dòng đơn giản, lập tức gấp sách cất vào lưu kho.
“Xong rồi!” tên này nói một câu, sau đó ra ngoài chạy tới cổng dịch chuyển bỏ lại Tôn Kỳ bơ vơ.
Chỉ như vậy thôi sao?
Tôn Kỳ ngẩn ngơ.
Hàng tỷ mạng người chỉ một câu: xong rồi!
Con người trong mắt Thần tộc chỉ đến như vậy thôi sao? Hắn không tin!
Tôn Kỳ tức tốc chạy đến đoàn đưa tang, sau một hồi chen chúc cũng đến được chỗ Trác. Kể lại mọi chuyện, Tôn Kỳ hy vọng được vị này duy trì, dù sao bọn họ cũng khá hợp tính nhau.
Trác nghe xong gật đầu:
“Chuyện này bọn chúng quá đáng! ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo.”
Tôn Kỳ vui mừng.
Trác nói tiếp:
“Nhưng bây giờ chưa được.”
Tôn Kỳ thất vọng.
“Yên tâm đi! ta có thuốc kích thích sinh sản, chỉ cần vài ngàn cá nhân, một trăm năm sau, đảm bảo sẽ tràn đầy mặt đất.” Trác cho rằng Tôn Kỳ sợ không đủ con người tu luyện, nên lén đưa cho hắn một phương thuốc.
Tôn Kỳ vô thức tiếp nhận, chỉ như vậy thôi sao?
Thứ hắn muốn là một cái công đạo, công đạo cho hàng tỷ mạng người.
Trác lại cho rằng hắn quý nguyện lực của con người, trong mắt Trác con người cũng chỉ là vật thí nghiệm, một loại tài nguyên.
Tôn Kỳ không hết hy vọng, hắn đi tìm Hàn Thuyên.
Hàn Thuyên là người ăn học, hiểu lễ nghĩa, nhân văn, biết đúng sai… hẳn là có thể làm chủ.
Nhưng khi hắn thuật lại chuyện với Hàn Thuyên chỉ nhận lại một chữ:
“Cút!!!”
Hàn Thuyên lúc này đang trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, nghe thấy Tôn Kỳ nói chuyện hắn càng bực, sư huynh chết không lo lại lo chuyện mấy mạng người.
Con người có thể so được với Thập Dương sao?
Hàn Thuyên cho rằng Tôn Kỳ ích kỷ chỉ biết lo cho mình, vì con người là căn cơ tu luyện của Tôn Kỳ.
Hừ! con người chết có thể nuôi lại nên chịu tu vi đình trệ một chút có sao? cứ phải chộn rộn lên. Ngươi là sư đệ nên trước tiên lo cho sư huynh.
Ta không biết có sai lầm khi nhận ngươi làm đệ tử, dù cho chỉ là ký danh.
Tôn Kỳ… hoàn toàn tuyệt vọng, còn biết nói gì nữa đây?
Thần tộc hoàn toàn không quan tâm con người sống chết.
Hắn như cái xác vô hồn trở lại Thần giới.
Bọn họ vừa chạy vừa rưng rưng nước mắt. Sai! đây nhất định là tin tức sai! Thập Dương thống soái làm sao có thể chết được.
Tại chỗ Thập Dương hóa đạo từng vòng từng vòng người bao vây, bọn hắn đều muốn nhìn thấy gì đó.
Đáng tiếc, Thập Dương đã hóa đạo, xác cũng không còn.
Như vậy ngược lại khiến bọn họ hy vọng Thập Dương không chết.
Giới cao tầng đã nhiều lần giải thích nhưng sau đó không tiếp tục nữa, để cho mọi người một chút hy vọng cũng tốt, chính bọn hắn cũng cần.
Bọn họ cho rằng Thập Dương đã thành đạo không thể chết, thứ bị phá hủy chỉ có nhục thân, ý thức nhập trong đại đạo.
Lập luận này cũng không phải không có khả năng.
Bởi vậy mọi người quyết định tổ chức một tang lễ lớn, dùng các nghi lễ kêu gọi, mong muốn có thể thức tỉnh ý thức của Thập Dương.
Bọn họ gom nhặt mấy món đồ của Thập Dương thay cho di thể, chế tạo một chiếc đạo quan, lại bố trí các loại trận pháp, bảo vật… Đoàn đưa tang tốc độ chậm rãi, nghi thức linh đình.
Bọn họ rước quan tài từ tinh không trở về Thần giới.
Tôn Kỳ tất nhiên cũng trong đoàn, hắn trên danh nghĩa là Thập Dương sư đệ, được đứng tương đối gần quan tài. Hắn thật sự cũng bùi ngùi mãi không thôi.
Đi được một quãng, Đình xuất hiện mang trở về Hàn Thuyên, Hàn Thuyên lúc này đã tố xong thân thể nhưng sắc mặt không tốt lắm, có vẻ như tinh thần đang vô cùng sa sút.
“Thầy, ngài thấy thế nào?” Thanh Thiên tiến lên đỡ tay Hàn Thuyên.
“Không việc gì.” Hàn Thuyên thều thào trả lời.
Hắn nói không việc gì nhưng mọi người thấy hắn cực kỳ không ổn. Tất cả im lặng, không có nhiều lời.
Có lẽ Hàn Thuyên cần thời gian để bình tâm lại.
“Thầy, còn...” Thanh Thiên rất muốn biết kết quả cuộc chiến kia, nhìn thầy cũng đoán được phần nào kết quả, chỉ là vẫn cần một lời xác thực.
“Hắn chạy thoát!” Hàn Thuyên đơn giản một câu, không muốn giải thích thêm bất kỳ điều gì.
“Thầy yên tâm, dù cho có đến cùng trời cuối đất, học trò cũng không tha cho hắn.” Thanh Thiên siết chặt nắm đấm.
“Đúng vậy, tuyệt đối không tha cho hắn!” mọi người đồng thanh hô, sát khí đằng đằng.
Ừm! Hàn Thuyên cũng chỉ gật đầu một tiếng, không quá để ý. Có thể sao? rất khó.
Đoàn đưa tang đi qua những nơi Thập Dương từng lưu dấu chân, hy vọng gợi lại kỷ niệm sống lại ý thức của hắn.
Đoàn tang lễ kéo dài hàng trăm mét, ai cũng cố sắp xếp công việc, thăm viếng Thập Dương một lần.
Ngày thứ ba tang lễ.
Trên bầu trời Phàm giới, xuất hiện một nhóm người, có Nguyên Sa, mấy tên thiên tài, mấy tên tu luyện nguyện lực.
“Nguyên huynh, ngay lúc này sao?” một tên hỏi.
Nguyên Sa gật đầu.
“Phải chính là lúc này. Hôm nay mọi người đều đang chú ý tang lễ, Thẩm Văn cũng vậy, bây giờ tiêu diệt con người, không ai ngăn cản.
Đợi sau khi tang lễ kết thúc, cho dù có hỏi tới thì mọi chuyện cũng đã nguội, trách phạt sẽ chỉ qua loa, thậm chí không có.”
Mọi người gật đầu, cảm thấy có lý.
“Vậy còn Thẩm Văn? con người gặp tai nạn đều sẽ cầu nguyện tới Thần, Thẩm Văn và những ngươi tu luyện nguyện lực sẽ rất nhanh biết chuyện.” một tiên thiên tài hỏi.
Nguyên Sa mỉm cười:
“Yên tâm! Thẩm Văn cho dù có biết muốn chạy về cũng mất một khoảng thời gian, đủ cho chúng ta làm việc. Trần Dung, Trần Kỳ ta đã xếp người ngăn cản. Còn những người tu luyện nguyện lực khác đều không đáng lo, bọn chúng có khi còn ước chúng ta thành công.”
“Được, vậy bắt đầu đi!” Mộ Dung Vô Địch lên tiếng.
Bọn họ chia ra đi đến các nơi Phàm giới.
Ngay sau đó.
Ầm ầm… đủ các loại thiên tai hàng lâm.
Cuồng phong cuốn sạch nhà cửa ruộng vườn, gia súc.
— QUẢNG CÁO —
Động đất xô đổ nhà cửa, núi lửa nhấn chìm thôn làng trong dung nham.
Bão lớn càn quét, theo sau là lũ lụt, con người tuyệt vọng giữa dòng nước xiết.
Trời giáng thiên thạch hủy diệt làng mạc, thiêu rụi không biết bao nhiêu cánh rừng.
Có một nhà năm người leo lên núi nghĩ rằng có thể tránh lũ, không ngờ nước vượt qua đỉnh núi, cả nhà chết ngạt trong hang.
Có người chèo chống thuyền nhỏ chiến đấu với dòng nước nhưng sức người có hạn, nhanh chóng bị dòng nước nhấn chìm.
Có người bị gió lốc cuốn lên trời, rơi xuống nát bét.
Các loại thiên tai ập tới, không một dấu hiệu báo trước, con người yếu ớt nhỏ bé làm sao chống lại được. Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện.
Nhưng nào biết chính Thần của bọn họ đang giết bọn họ.
Tôn Kỳ đang đưa tang, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong đầu vang lên vô vàn tiếng cầu nguyện. Nhân Chủng ỉu xìu, không còn sức sống giống như bị bệnh.
Hắn liền biết Nhân tộc xảy ra chuyện.
Mà lại chuyện rất đáng sợ, trong một khoảng thời gian ngắn vô số con người bị chết.
Hắn không chần chừ vội vàng tách khỏi đoàn đưa tang chạy về. Nhiều người chú ý tới hành động của hắn, thoáng chút không vui, còn có chuyện gì quan trọng hơn đưa tang cho sư huynh ngươi?
Tôn Kỳ đang tại tinh không muốn trở về phải thông qua cổng dịch chuyển nhưng do tang lễ của Thập Dương ảnh hưởng, cổng dịch chuyển có dấu hiệu quá tải, người đến người đi đông đúc, hắn phải chờ rất lâu mới đến lượt.
Hắn sốt ruột thậm chí vượt ngang tinh không trở về, nhưng khoảng cách quá xa, còn có thể lạc đường, bởi vậy không thể không kiên nhẫn chờ tới lượt.
Ba ngày sau hắn trở về Thần giới.
Quãng thời gian này là quá đủ cho bọn Nguyên Sa làm quá nhiều chuyện.
Tôn Kỳ trên không bầu trời Phàm giới, ánh mắt thất thần.
Nước… khắp nơi đều là nước, ngay cả ngọn núi cao nhất cũng chìm trong nước. Đây là một trận đại hồng thủy nhấn chìm toàn bộ Phàm giới, xác chết nổi lềnh bềnh người, thú, gia súc đều có cả.
Tôn Kỳ ngơ ngác cất tiếng gọi:
“Còn ai không? có ai còn sống không?”
Đáp lại hắn chỉ có tiếng nước chảy, sóng nước vỗ vào nhau, bầy kền kền bay vòng vòng trên trời câu xác chết, bầy chuột rúc vào nhau ôm lấy một khúc gỗ mục,...
Con người đâu? con người đâu hết rồi?
So với nhiều sinh vật khác, khả năng chống chịu của con người rất kém. Ba ngày này chống chọi với lũ, cho dù sống được, không có thức ăn cũng không sống nổi.
Mấy chục tỷ con người… không còn!
Tôn Kỳ vận thần lực dẫn nước chảy về phía đông. Hy vọng vẫn còn gì đó.
Nhưng nước càng rút đi, lòng hắn càng quặn thắt, thứ còn lại chỉ có xác chết, xác chết ngổn ngang khắp nơi.
Tất cả hoang tàn, không còn hòn đá nào chồng lên hòn đá nào.
Đây chính là thứ hắn truy cầu sao?
Tôn Kỳ ngửa mặt hét lớn.
“Tại sao? tại sao lại như vậy?”
Ai? ai gây ra chuyện này?
Một trận thiên tai diệt sạch con người, còn có thể là ai ngoài Thần tộc.
Hắn muốn mượn nhờ Thần tộc đỡ lên Nhân tộc, kết quả… kết quả thế nào? chết… chết hết!
Hắn sai rồi sao?!
“AAAA!”
Hắn không biết… không biết… cái gì cũng không biết… đầu hắn đau quá! những tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong đầu hắn.
Cầu nguyện không được đáp ứng đã trở thành rùa nguyền.
Nhân tộc, hàng tỷ nhân tộc đang oán trách hắn, đang nguyền rủa hắn.
Hắn ôm đầu quằn quại trên đất, bùn bẩn lấm lem, tóc tai bù xù. Hắn không ngừng đập đầu xuống đất. Miệng bắt đầu nói nhảm:
— QUẢNG CÁO —
“Tha cho ta… tha cho ta...”
“Ta cũng không muốn như vậy...”
“Ta thật sự muốn giúp con người...”
“Ta muốn Nhân tộc quật khởi...”
Tại phương xa, một nhóm người đứng nhìn.
“Hắn bị sao vậy?” một tên thiên tài không hiểu hỏi, bọn họ vốn dự định giết chín phần Nhân tộc nhưng con người quá yếu, bọn họ vừa ra tay thu không kịp, kết quả tất cả đều chết.
Cũng không vấn đề gì!
Khu vực Bình Nguyên còn không ít con người, bắt vài ngàn con người đến, chẳng mấy chốc Phàm giới sẽ lại khôi phục.
Bọn hắn cho rằng giết Nhân tộc chỉ khiến Tôn Kỳ suy yếu nhưng hình như hiệu quả tốt hơn mong đợi.
“Lời nguyền...” một tên tu luyện nguyện lực giải thích, hắn lúc này cũng có chút khó chịu, bị lời nguyền quấn thân nhưng so với Tôn Kỳ thì tốt hơn rất nhiều.
“Thẩm Văn quá tham lam, độc chiếm hết tám phần nguyện lực bây giờ trở thành nguyền rủa, hắn cũng phải gánh hết tám phần.”
“Ảnh hưởng lớn sao?” một tên hỏi.
Tên tu luyện nguyện lực trầm trọng gật đầu.
“Sóng có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, qua lần này hắn chỉ sợ sẽ trì trệ một thời gian dài, thậm chí thụt lùi.”
Nguyên Sa và mấy tên ánh mắt lóe sáng, đây chính là điều bọn hắn mong muốn.
Đột nhiên… oanh! không khí nổ bể, Tôn Kỳ xuất hiện trước mặt bọn chúng, cả người nhếch nhác, hai mắt huyết hồng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống địch thủ.
“Là các ngươi làm...” Tôn Kỳ gằn từng chữ.
Mấy tên nhìn Tôn Kỳ có chút sợ, bất giác lùi lại một bước nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, ưỡn ngực, bọn chúng không việc gì phải sợ.
“Thì sao?” Mộ Dung Vô Định bất động tại chỗ, lạnh băng nói.
“Các ngươi dám phạm luật!?” Tôn Kỳ giận dữ.
“Một đám phàm nhân mà thôi, mà năm nào chẳng có thiên tai, chỉ là lần này chết nhiều hơn một chút mà thôi.” Nguyên Sa không coi ra gì.
Tôn Kỳ đã hiểu, Thần tộc cấm giết con người nhưng nếu là thiên tai vậy thì không có chuyện gì, cho dù có truy cứu cũng chỉ trách phạt nhỏ. Lại chọn đúng thời điểm này ra tay thật thâm độc.
Tôn Kỳ không kiềm được cơn giận, một đấm oanh minh.
“A!” không ngờ để đề phòng, mấy tên bị đánh bay.
“Thẩm Văn, ngươi dám ra tay với đồng tộc.” Lục Thư hét lớn.
Tôn Kỳ đang vô cùng tức giận còn quan tâm gì những thứ này, vả lại hắn cũng không phải đồng tộc.
Tôn Kỳ đánh cho bọn chúng không ngừng lùi lại.
Nhưng trong số bọn chúng có nhiều tên tu vi cao hơn Tôn Kỳ, thực lực rất mạnh, nhanh chóng kiềm chế được Tôn Kỳ.
Oanh oanh oanh… Tôn Kỳ bất chấp, liên tục vung đấm như muốn trút ra mọi uất ức.
“Ngươi, ngoan ngoãn lại cho ta!” Mộ Dung Vô Địch hét lớn, một chưởng khắc vào lưng Tôn Kỳ, đánh hắn lún vào lòng đất.
“Tên điên!” Lục Thư vừa phủi vai áo vừa mắng.
Nguyên Sa cười nhạt:
“Bọn ta giết Nhân tộc thì đã sao? cùng lắm là một chút trách phạt. Nhưng ngươi dám ra tay với bọn ta, chính là trọng tội.”
Nguyên Sa quay đầu nói với mọi người:
“Chúng ta đi, không cần dây dưa với hắn, trách cho bị hắn bắt chỗ sơ hở ăn vạ.”
Mọi người gật đầu, mục đích đã đạt được mà lại vượt ngoài mong đợi, không cần thêm chuyện.
Bọn họ bỏ đi.
Tôn Kỳ từ dưới đất bò lên, nằm vật ra, hai mắt thẫn thờ nhìn trời.
Ta phải làm sao?
— QUẢNG CÁO —
Con người chết hết rồi! ta lại không thể làm gì bọn chúng.
Giết Thần tộc là đại tội. Hắn không dám!
Không thể cứ như thế bỏ qua! phải để bọn chúng bị trừng phạt.
Tôn Kỳ bật dậy, hắn chạy trở lại Thần giới, đi tới Pháp Gia, hắn muốn tố cáo.
Nhưng mà lúc này Pháp Gia đã trống không, tìm mãi mới thấy một người.
“Ta muốn báo án!” Tôn Kỳ lên tiếng.
“Cái gì án? có quan trọng không? nếu không quan trọng để sau hãy báo.” tên này vội vã vừa thu xếp công việc vừa nói, chuẩn bị tới lễ tang Thập Dương, mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại mình hắn.
“Con người chết hết rồi...” Tôn Kỳ nhanh chóng nói lên. “Là bọn Nguyên Sa, Mộ Dung Vô Địch...”
“Con người chết… ta còn tưởng chuyện gì… được rồi, ta sẽ ghi lại, sau đó xử lý.” tên này tại trên giấy ghi chép vài dòng đơn giản, lập tức gấp sách cất vào lưu kho.
“Xong rồi!” tên này nói một câu, sau đó ra ngoài chạy tới cổng dịch chuyển bỏ lại Tôn Kỳ bơ vơ.
Chỉ như vậy thôi sao?
Tôn Kỳ ngẩn ngơ.
Hàng tỷ mạng người chỉ một câu: xong rồi!
Con người trong mắt Thần tộc chỉ đến như vậy thôi sao? Hắn không tin!
Tôn Kỳ tức tốc chạy đến đoàn đưa tang, sau một hồi chen chúc cũng đến được chỗ Trác. Kể lại mọi chuyện, Tôn Kỳ hy vọng được vị này duy trì, dù sao bọn họ cũng khá hợp tính nhau.
Trác nghe xong gật đầu:
“Chuyện này bọn chúng quá đáng! ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo.”
Tôn Kỳ vui mừng.
Trác nói tiếp:
“Nhưng bây giờ chưa được.”
Tôn Kỳ thất vọng.
“Yên tâm đi! ta có thuốc kích thích sinh sản, chỉ cần vài ngàn cá nhân, một trăm năm sau, đảm bảo sẽ tràn đầy mặt đất.” Trác cho rằng Tôn Kỳ sợ không đủ con người tu luyện, nên lén đưa cho hắn một phương thuốc.
Tôn Kỳ vô thức tiếp nhận, chỉ như vậy thôi sao?
Thứ hắn muốn là một cái công đạo, công đạo cho hàng tỷ mạng người.
Trác lại cho rằng hắn quý nguyện lực của con người, trong mắt Trác con người cũng chỉ là vật thí nghiệm, một loại tài nguyên.
Tôn Kỳ không hết hy vọng, hắn đi tìm Hàn Thuyên.
Hàn Thuyên là người ăn học, hiểu lễ nghĩa, nhân văn, biết đúng sai… hẳn là có thể làm chủ.
Nhưng khi hắn thuật lại chuyện với Hàn Thuyên chỉ nhận lại một chữ:
“Cút!!!”
Hàn Thuyên lúc này đang trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ, nghe thấy Tôn Kỳ nói chuyện hắn càng bực, sư huynh chết không lo lại lo chuyện mấy mạng người.
Con người có thể so được với Thập Dương sao?
Hàn Thuyên cho rằng Tôn Kỳ ích kỷ chỉ biết lo cho mình, vì con người là căn cơ tu luyện của Tôn Kỳ.
Hừ! con người chết có thể nuôi lại nên chịu tu vi đình trệ một chút có sao? cứ phải chộn rộn lên. Ngươi là sư đệ nên trước tiên lo cho sư huynh.
Ta không biết có sai lầm khi nhận ngươi làm đệ tử, dù cho chỉ là ký danh.
Tôn Kỳ… hoàn toàn tuyệt vọng, còn biết nói gì nữa đây?
Thần tộc hoàn toàn không quan tâm con người sống chết.
Hắn như cái xác vô hồn trở lại Thần giới.