-
Chương 5
Lúc này, Cửu Âm mới nhận ra mình đang ngồi trên bãi cát, chỗ thủy triều dâng lên hôm qua. Bây giờ trời đã sáng, nước biển rút xuống, hạt cát trở nên khô ráo. “Á, á, á, Ngải Thụy Tư, cái đuôi của anh!”
So với vẻ lo âu của Cửu Âm, trái lại người cá lộ ra vẻ chẳng bận tâm. “Em ngủ thiếp đi, tôi không muốn vì chuyện này…”
Nhưng lời anh nói cô không nghe lọt vào tai chút nào, bây giờ trong tâm trí của cô chỉ có một ý niệm: Ngải Thụy Tư sắp thành cá khô ướp muối rồi!
Cửu Âm vốn quên rằng tối qua mình đã cười nhạo anh là người cá mắc cạn, cô bật dậy vì lo lắng mà nhảy tới nhảy lui. “Để em dìu anh xuống nước!”
Đó không phải là một chuyện dễ dàng, cô vất vả đỡ Ngải Thụy Tư, nhưng cơ thể lại mất trọng tâm nên dứt khoát ôm cả người anh vội vã hướng về phía biển. Vẩy cá được nước biển thấm ướt bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà khôi phục vẻ xinh đẹp vốn có. Nhưng những thay đổi này Cửu Âm đều không trông thấy, vì cô đang cố gắng chớp mắt để lấy hạt cát rơi vào mắt ra.
“Nước mắt.” Anh duỗi ngón tay chạm vào những giọt nước mắt trong suốt đang chảy xuống trên gương mặt của Cửu Âm. “Tại sao em khóc?”
Cô chớp mắt liên tục, chịu đựng cảm giác xốn xốn khó chịu. “Bởi vì có hạt cát bay vào mắt em.”
Nghe được câu trả lời này, Ngả Thuỵ Tư thấp giọng cười, “Sao em và con trai biển giống nhau thế.”
Ai, ai giống trai biển chứ! “Nước mắt của em không thể biến thành hạt ngọc trai, khi cát bay vào mắt các anh sẽ không như thế à?”
“Không biết nữa.” Anh liếm liếm giọt nước mằn mặn ở đầu ngón tay. “Người cá sẽ không dễ dàng rơi lệ.”
“Lúc anh vui sướng à?” Cửu Âm nhớ tới nàng người cá trong phim Cướp biển vùng Caribbean.
“Là lúc tuyệt vọng.”
Có vẻ như anh không muốn nói thêm về chuyện đó, Ngải Thụy Tư đột nhiên hỏi: “Em có muốn xuống đáy biển xem một chút không? San hô xung quanh đây rất đẹp.”
“Có thể chứ? Nhưng em không biết lặn… Anh có thể dẫn em đi không?” Cửu Âm hưng phấn, hai mắt lóe sáng. Khi cô biết mình được thừa kế tài sản gồm cả một hòn đảo nhỏ, cô liền không màng đến việc mình là một kẻ không biết bơi mà vội vã bay đến đây, vốn định trước tiên chơi đùa trên bãi cát hai ngày cho thỏa nỗi lòng rồi mới đi học bơi…
“Có thể.” Anh mỉm cười, giơ tay phủi nhẹ cát mịn dính trên vai cô.
“Này, chờ em một chút!”
Cô đứng dậy lần nữa, quay người chạy lộp bộp về phía biệt thự, sau đó nhanh chóng trở ra, cô thay một bộ đồ bơi che kín cơ thể, trong tay cầm một chiếc kính bơi. “Không ngờ có thể dùng nó nhanh như vậy.”
“Phụt…”
“Cười , cười cái gì hả! Đôi mắt con người khi ở dưới nước làm sao nhìn thấy san hô được! Người sinh ở đất liền với người sinh dưới biển vẫn có điểm khác nhau mà!” Cô có chút thẹn quá hóa giận, một bên vận động kéo duỗi tay chân trước khi xuống nước, mặt khác nói: “Chẳng, chẳng lẽ anh đang chế giễu áo tắm của em? Ngực nhỏ mà mặc áo tắm hai mảnh không được hợp cho lắm… A, còn cái nón bơi này…” Đây là nón bơi được đặc chế cho việc xuống nước, dùng để ngăn không cho nước tràn vào tai rất tốt.
“Không, không có. Em như vậy rất tốt.” Người cá ngồi trên bờ cát vươn tay. “Đi theo tôi.”
Đối với kẻ không biết bơi mà nói, quá trình từ bãi cát xuống nước biển thật là đáng sợ. Nước biển lạnh buốt dần dần từ đầu gối dâng đến trước ngực, cô hơi bối rối, nắm chặt tay của Ngải Thụy Tư.
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
Người cá ở dưới nước nên vô cùng linh hoạt, dẫn cô cùng nhau lặn xuống biển.
Hai người trò chuyện cũng không cần thông qua giọng nói, anh ở phía sau ôm lấy thắt lưng của Cửu Âm, đầu kề sát bên mặt cô, dùng giọng nói dịu dàng chậm rãi hướng dẫn cô nương theo tiết tấu của anh mà duỗi hai chân ra đạp nước tiến về phía trước.
Cửu Âm hít thở cũng không nhiều, may mà gần đảo là biển cạn, thưởng thức du ngoạn chỉ cần hít sâu một hơi từ từ thở ra trong vòng bốn mươi giây đã vô cùng đầy đủ.
“Thật sự có thể sờ sao? Chắc chứ?”
“Có thể.”
“Thôi, thôi, được rồi.” Cho dù không có độc cũng không cắn người, nhưng con san hô này thoạt nhìn mềm mềm uốn éo khiến cô hơi buồn nôn.
Lúc nổi lên trên mặt nước, cô không tài nào dằn nổi khao khát nhìn đắm đuối vào bờ môi của Ngải Thụy Tư.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Ngải Thụy Tư cúi đầu hỏi. “Chuột rút à? Hay chỗ nào không thoải mái?
“Không, không có…” Thật khó mà nói chuyện cô thường thấy trong các tiểu thuyết tình cảm rằng, họ thường dùng miệng để hô hấp nhân tạo. Ọc ra một ngụm nước, cô hít sâu một hơi, cùng Ngải Thụy Tư lặn xuống nước một lần nữa.
Mãi đến giữa trưa, hai người mới trở lên bờ. Dù có người cá ở bên chỉ dẫn, cô vẫn mệt đến ngất ngư, ghé vào bãi cát mà thở hổn hển.
Buổi sáng, cát hơi âm ẩm đã bị ánh nắng mặt trời sưởi ấm khô ráo, cô năm một hồi liền cảm thấy nóng nảy, đành xuống biển ngâm nước. “Ngải Thụy Tư, anh có thể phơi nắng không?”
“Ở trong nước thì không sao.” Anh lội đến, nhẹ nhàng tháo kính bơi của Cửu Âm xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ da bị xiết chặt đến ửng đó ấy.
Làn da lạnh buốt của Ngải Thụy Tư vuốt ve cô rất thoải mái, thoạt nhìn có vẻ anh cũng không ngại, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì, đầu tựa vào lồng ngực anh, đôi má cọ cọ lên lồng ngực ấy khiến cô thỏa mãn mà phát ra tiếng than nhẹ.
Thật thoải mái… thật hạnh phúc.
Hai tay cô không kiềm được vòng qua ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, hai chân nhiệt tình quấn lấy cái đuôi cá bóng loáng, chỉ cần di chuyển dần lên phía trên, là có thể hôn lên đôi môi gợi cảm vẫn luôn quyến rũ cô từ lúc gặp mặt đến nay… Không xong rồi, lỡ như dọa chàng người cá bơi đi mất thì phải làm sao đây?
Cô chán nản cúi đầu xuống, đẩy Ngải Thụy Tư ra đứng dậy, duỗi người một cái, “Em về nhà tìm một cây dù, anh tìm thức ăn nhé!”
“…”
“Ngải Thụy Tư?”
Bắt gặp bộ dáng trầm tư cúi đầu của anh, Cửu Âm liền khuỵu gối đến trước anh, nào ngờ người cá đột nhiên nhảy xuống biển dùng cái đuôi té nước lên mặt cô. “Em muốn ăn gì nào?”
Cửu Âm đã sớm quen với trò đùa dai này nên nhắm mắt lại kịp thời, chiếc đuôi màu trắng bạc của anh đong đưa bồng bềnh trên mặt nước tựa như tấm lụa mỏng. “Em muốn ăn tôm hùm! Thật là lớn!” Cô dùng hết khả năng khua tay múa chân để mô tả chiều dài siêu lớn mà mình muốn.
Quay về biệt thự, cô đưng ở sảnh do dự hồi lâu, sau đó quyết định lấy thức ăn đã chuẩn bị mang ra bờ biển. Cô lấy nui hình cánh bướm bỏ vào nồi nấu, bên cạnh đó lấy một ly đá bào rưới si – rô lên trên, tiện thể mở tủ lạnh lấy vài loại hoa quả cắt nhỏ bỏ vào bát làm salad. Kế tiếp, cô thêm xì dầu, lòng đỏ trứng và phần nui hình cánh bướm đã luộc. Tuy cô thường bài xích việc ăn sống, nhưng thỉnh thoảng trộn salad là điều không tồi. Đá bào si – rô, bát salad, mấy chai nước uống, mứt hoa quả, vài thanh socola, cô cất mọi thứ đó vào một cái hộp giữ nhiệt. Tiếp theo, cô lên sân thượng của căn biệt thự lấy một chiếc dù cỡ lớn. Chuẩn bị xong xuôi, cô như “cô bé nấm lùn” chạy hổn hển ra ngoài bờ biển.
Ngải Thụy Tư đã sớm chờ sẵn ở đó, tựa như hôm qua, bên cạnh anh là cái lưới mà bên trong chứa mấy con tôm hùm. Mặc dù chưa đạt tới kích cỡ mà Cửu Âm mong muốn, nhưng đã vô cùng to lớn. Cô cầm dao, không biết phải ra tay từ đâu.
So với vẻ lo âu của Cửu Âm, trái lại người cá lộ ra vẻ chẳng bận tâm. “Em ngủ thiếp đi, tôi không muốn vì chuyện này…”
Nhưng lời anh nói cô không nghe lọt vào tai chút nào, bây giờ trong tâm trí của cô chỉ có một ý niệm: Ngải Thụy Tư sắp thành cá khô ướp muối rồi!
Cửu Âm vốn quên rằng tối qua mình đã cười nhạo anh là người cá mắc cạn, cô bật dậy vì lo lắng mà nhảy tới nhảy lui. “Để em dìu anh xuống nước!”
Đó không phải là một chuyện dễ dàng, cô vất vả đỡ Ngải Thụy Tư, nhưng cơ thể lại mất trọng tâm nên dứt khoát ôm cả người anh vội vã hướng về phía biển. Vẩy cá được nước biển thấm ướt bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà khôi phục vẻ xinh đẹp vốn có. Nhưng những thay đổi này Cửu Âm đều không trông thấy, vì cô đang cố gắng chớp mắt để lấy hạt cát rơi vào mắt ra.
“Nước mắt.” Anh duỗi ngón tay chạm vào những giọt nước mắt trong suốt đang chảy xuống trên gương mặt của Cửu Âm. “Tại sao em khóc?”
Cô chớp mắt liên tục, chịu đựng cảm giác xốn xốn khó chịu. “Bởi vì có hạt cát bay vào mắt em.”
Nghe được câu trả lời này, Ngả Thuỵ Tư thấp giọng cười, “Sao em và con trai biển giống nhau thế.”
Ai, ai giống trai biển chứ! “Nước mắt của em không thể biến thành hạt ngọc trai, khi cát bay vào mắt các anh sẽ không như thế à?”
“Không biết nữa.” Anh liếm liếm giọt nước mằn mặn ở đầu ngón tay. “Người cá sẽ không dễ dàng rơi lệ.”
“Lúc anh vui sướng à?” Cửu Âm nhớ tới nàng người cá trong phim Cướp biển vùng Caribbean.
“Là lúc tuyệt vọng.”
Có vẻ như anh không muốn nói thêm về chuyện đó, Ngải Thụy Tư đột nhiên hỏi: “Em có muốn xuống đáy biển xem một chút không? San hô xung quanh đây rất đẹp.”
“Có thể chứ? Nhưng em không biết lặn… Anh có thể dẫn em đi không?” Cửu Âm hưng phấn, hai mắt lóe sáng. Khi cô biết mình được thừa kế tài sản gồm cả một hòn đảo nhỏ, cô liền không màng đến việc mình là một kẻ không biết bơi mà vội vã bay đến đây, vốn định trước tiên chơi đùa trên bãi cát hai ngày cho thỏa nỗi lòng rồi mới đi học bơi…
“Có thể.” Anh mỉm cười, giơ tay phủi nhẹ cát mịn dính trên vai cô.
“Này, chờ em một chút!”
Cô đứng dậy lần nữa, quay người chạy lộp bộp về phía biệt thự, sau đó nhanh chóng trở ra, cô thay một bộ đồ bơi che kín cơ thể, trong tay cầm một chiếc kính bơi. “Không ngờ có thể dùng nó nhanh như vậy.”
“Phụt…”
“Cười , cười cái gì hả! Đôi mắt con người khi ở dưới nước làm sao nhìn thấy san hô được! Người sinh ở đất liền với người sinh dưới biển vẫn có điểm khác nhau mà!” Cô có chút thẹn quá hóa giận, một bên vận động kéo duỗi tay chân trước khi xuống nước, mặt khác nói: “Chẳng, chẳng lẽ anh đang chế giễu áo tắm của em? Ngực nhỏ mà mặc áo tắm hai mảnh không được hợp cho lắm… A, còn cái nón bơi này…” Đây là nón bơi được đặc chế cho việc xuống nước, dùng để ngăn không cho nước tràn vào tai rất tốt.
“Không, không có. Em như vậy rất tốt.” Người cá ngồi trên bờ cát vươn tay. “Đi theo tôi.”
Đối với kẻ không biết bơi mà nói, quá trình từ bãi cát xuống nước biển thật là đáng sợ. Nước biển lạnh buốt dần dần từ đầu gối dâng đến trước ngực, cô hơi bối rối, nắm chặt tay của Ngải Thụy Tư.
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
Người cá ở dưới nước nên vô cùng linh hoạt, dẫn cô cùng nhau lặn xuống biển.
Hai người trò chuyện cũng không cần thông qua giọng nói, anh ở phía sau ôm lấy thắt lưng của Cửu Âm, đầu kề sát bên mặt cô, dùng giọng nói dịu dàng chậm rãi hướng dẫn cô nương theo tiết tấu của anh mà duỗi hai chân ra đạp nước tiến về phía trước.
Cửu Âm hít thở cũng không nhiều, may mà gần đảo là biển cạn, thưởng thức du ngoạn chỉ cần hít sâu một hơi từ từ thở ra trong vòng bốn mươi giây đã vô cùng đầy đủ.
“Thật sự có thể sờ sao? Chắc chứ?”
“Có thể.”
“Thôi, thôi, được rồi.” Cho dù không có độc cũng không cắn người, nhưng con san hô này thoạt nhìn mềm mềm uốn éo khiến cô hơi buồn nôn.
Lúc nổi lên trên mặt nước, cô không tài nào dằn nổi khao khát nhìn đắm đuối vào bờ môi của Ngải Thụy Tư.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, Ngải Thụy Tư cúi đầu hỏi. “Chuột rút à? Hay chỗ nào không thoải mái?
“Không, không có…” Thật khó mà nói chuyện cô thường thấy trong các tiểu thuyết tình cảm rằng, họ thường dùng miệng để hô hấp nhân tạo. Ọc ra một ngụm nước, cô hít sâu một hơi, cùng Ngải Thụy Tư lặn xuống nước một lần nữa.
Mãi đến giữa trưa, hai người mới trở lên bờ. Dù có người cá ở bên chỉ dẫn, cô vẫn mệt đến ngất ngư, ghé vào bãi cát mà thở hổn hển.
Buổi sáng, cát hơi âm ẩm đã bị ánh nắng mặt trời sưởi ấm khô ráo, cô năm một hồi liền cảm thấy nóng nảy, đành xuống biển ngâm nước. “Ngải Thụy Tư, anh có thể phơi nắng không?”
“Ở trong nước thì không sao.” Anh lội đến, nhẹ nhàng tháo kính bơi của Cửu Âm xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve chỗ da bị xiết chặt đến ửng đó ấy.
Làn da lạnh buốt của Ngải Thụy Tư vuốt ve cô rất thoải mái, thoạt nhìn có vẻ anh cũng không ngại, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì, đầu tựa vào lồng ngực anh, đôi má cọ cọ lên lồng ngực ấy khiến cô thỏa mãn mà phát ra tiếng than nhẹ.
Thật thoải mái… thật hạnh phúc.
Hai tay cô không kiềm được vòng qua ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh, hai chân nhiệt tình quấn lấy cái đuôi cá bóng loáng, chỉ cần di chuyển dần lên phía trên, là có thể hôn lên đôi môi gợi cảm vẫn luôn quyến rũ cô từ lúc gặp mặt đến nay… Không xong rồi, lỡ như dọa chàng người cá bơi đi mất thì phải làm sao đây?
Cô chán nản cúi đầu xuống, đẩy Ngải Thụy Tư ra đứng dậy, duỗi người một cái, “Em về nhà tìm một cây dù, anh tìm thức ăn nhé!”
“…”
“Ngải Thụy Tư?”
Bắt gặp bộ dáng trầm tư cúi đầu của anh, Cửu Âm liền khuỵu gối đến trước anh, nào ngờ người cá đột nhiên nhảy xuống biển dùng cái đuôi té nước lên mặt cô. “Em muốn ăn gì nào?”
Cửu Âm đã sớm quen với trò đùa dai này nên nhắm mắt lại kịp thời, chiếc đuôi màu trắng bạc của anh đong đưa bồng bềnh trên mặt nước tựa như tấm lụa mỏng. “Em muốn ăn tôm hùm! Thật là lớn!” Cô dùng hết khả năng khua tay múa chân để mô tả chiều dài siêu lớn mà mình muốn.
Quay về biệt thự, cô đưng ở sảnh do dự hồi lâu, sau đó quyết định lấy thức ăn đã chuẩn bị mang ra bờ biển. Cô lấy nui hình cánh bướm bỏ vào nồi nấu, bên cạnh đó lấy một ly đá bào rưới si – rô lên trên, tiện thể mở tủ lạnh lấy vài loại hoa quả cắt nhỏ bỏ vào bát làm salad. Kế tiếp, cô thêm xì dầu, lòng đỏ trứng và phần nui hình cánh bướm đã luộc. Tuy cô thường bài xích việc ăn sống, nhưng thỉnh thoảng trộn salad là điều không tồi. Đá bào si – rô, bát salad, mấy chai nước uống, mứt hoa quả, vài thanh socola, cô cất mọi thứ đó vào một cái hộp giữ nhiệt. Tiếp theo, cô lên sân thượng của căn biệt thự lấy một chiếc dù cỡ lớn. Chuẩn bị xong xuôi, cô như “cô bé nấm lùn” chạy hổn hển ra ngoài bờ biển.
Ngải Thụy Tư đã sớm chờ sẵn ở đó, tựa như hôm qua, bên cạnh anh là cái lưới mà bên trong chứa mấy con tôm hùm. Mặc dù chưa đạt tới kích cỡ mà Cửu Âm mong muốn, nhưng đã vô cùng to lớn. Cô cầm dao, không biết phải ra tay từ đâu.