Cửu Âm cũng không rõ bọn họ đã nói chuyện gì với nhau, chỉ biết rằng bốn ngày sau khi người cá đột ngột biến mất không hề báo trước, cô nhặt được một người đàn ông lõa lồ, trần trụi có mái tóc dài.
“Cửu Âm, “côn thịt” của loài người đúng là rất nhỏ.” Anh nằm ngửa trên bãi cát, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì không ngừng bôn ba suốt mấy ngày.
Soạt, mắt cô hỏng rồi sao! Cô vừa thấy Ngải Thụy Tư rời khỏi nước, đuôi cá từ từ tách thành hai chân và... “Đừng phàn nàn nữa, thật ra so với người bình thường anh đã lớn lắm rồi.”
“Em thích không?” Anh mỉm cười.
“Thích, thích lắm...” Tại sao phải trả lời vấn đề khiến người ta cảm thấy thẹn thùng thế này?!
Bàn tay đột ngột bị nắm chặt, Ngải Thụy Tư đặt cô dưới thân. “Vậy chúng ta thử dùng xem có tốt không nhé.”
“... Ơ? Ôi chao, làm sao anh đột nhiên... này này, đôi mắt của anh làm sao thế?”
“Dùng cái này để đổi lấy một cái giá lớn.” Anh dùng ngón chân nghoéo một cái vào bắp chân cô. Đôi mắt mất đi vẻ rạng rỡ hơi nheo lại, dùng giọng điệu dương dương tự đắc như đã chiếm được món hời lớn. “Ursula nói muốn em yêu anh... phải cho em thứ này mới được!”
“...”
“Cửu Âm?” Không nghe thấy cô đáp lại, anh lo lắng nắm chặt bờ vai cô.
Cô không biết bản thân nên khóc hay nên cười. “Cho thì cho, nhưng nó có thể tái sinh đó.”
“Hả... tái sinh?”
“Cho dù tất cả tan tành thì nó vẫn sẽ tái tạo lại.” Cô giải thích lộn xộn.
Ngải Thụy Tư lộ ra một nụ cười vui vẻ. “Anh cũng không dám liều lĩnh... đừng nhúc nhích, để anh thử “côn thịt” một chút xem dùng có tốt không!”
“Em đã nói đừng gọi như thế mà...!”
“A, nóng quá, loài người quả thực biết thế nào là hưởng thụ, cắm vào so với trực tiếp phóng ra thì thoải mái hơn!”
“... Anh có thể im miệng chuyên tâm một chút không!”
“Được.”
“...”
“...”
“... Này, Ngải Thụy Tư, anh có thể nói cái gì đó để phân tán lực chú ý của em không.”