Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Sáng thứ hai nào trường cũng chào cờ, Thẩm Ngọc là người tiên phong trong tuần này.
Vì chuyện trong thời gian này, lúc kéo cờ cậu hơi bất an, kết thúc quốc ca cậu chăm chú chào quốc kỳ đang bay phấp phới, đến khi người bên cạnh nhắc mới phản ứng, hậm hực về đội ngũ.
Hiệu trưởng phát biểu xong, giải tán học sinh.
"Thẩm Ngọc!" Có người đến cạnh cậu chào hỏi.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu, thấy một má lúm đồng tiền xinh đẹp, cậu nhớ rõ nữ sinh này, chính là người ở sân vận động hôm đó, hình như tên là Lâm Khê.
Cậu mất tự nhiên cười đáp: "Buổi sáng tốt lành!"
Lâm Khê đến bên cạnh cậu, cười tủm tỉm: "Cậu sao vậy? Nhìn tâm tình không tốt lắm."
Thẩm Ngọc lắc đầu, thuận miệng đáp: "Không có!"
Lâm Khê gật đầu, mím môi: "Tối hôm qua thật sự cảm ơn cậu!"
Nói đến đây Thẩm Ngọc không khỏi chột dạ: "Không có gì, tôi... chỉ đúng lúc đi qua."
Lâm Khê cười: "Dù thế nào, đều là cậu giúp mình giải vây."
Cô hơi ngẩng đầu, nắng sớm chiếu lên gò má trơn bóng của cô, tuổi thanh xuân tưng bừng sức sống, tinh thần sáng láng.
Trái tim Thẩm Ngọc bỗng rung động, chỉ nhìn một chút, liền nhanh chóng tránh mắt đi. Cậu càng chột dạ, nếu tối hôm qua không phải vì tâm sự mạnh mẽ mà thất thần, thấy một đôi nam nữ lôi kéo dây dưa, đại khái cũng không quản đến chuyện này. Đầu tiên là cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn, thứ hai là cậu không thích chọc vào phiền phức.
Nhưng vì một lần ngoài ý muốn, liền bị hiểu lầm. Thậm chí cậu còn không dám đối mặt với ánh mắt tán dương của Lâm Khê.
Đến cùng Lâm Khê cũng là con gái, thấy Thẩm Ngọc lạnh nhạt với mình, trong lòng tự nhiên có chút mất mát, cũng không tiếp tục bắt chuyện, hai người không nói đi theo đám đông vào học, sau khi đến tầng hai cô mới mở miệng: "Mình học ở tầng hai, tạm biệt."
Thẩm Ngọc cũng không ngẩng đầu, trả lời như lấy lệ: "Tạm biệt."
Lâm Khê nhìn cậu một chút, cắn môi, lúc đến chỗ rẽ bỗng quay đầu lại, nói với nam sinh đã đến cầu thang: "Thẩm Ngọc, cậu thật sự không biết mình sao?"
Thẩm Ngọc quay đầu, mờ mịt nhìn cô: "Cậu không phải tên là Lâm Khê, là ban sáu sao?"
Lâm Khê gật đầu: "Trừ điều đó ra..."
Thẩm Ngọc nhìn cô, xác thực có chút quen thuộc, một khối có hai mươi ban, cô lại là ban Văn, khác tầng của mình nhưng nữ sinh xinh đẹp như vậy nếu vô tình gặp ở sân trường, nhất định sẽ vô tình lưu lại trong ký ức của cậu, nên sẽ cảm thấy quen mắt.
Cậu cười: "Hẳn là từng gặp ở sân trường, chỉ là trước đó không biết tên."
Lâm Khê thở dài, dường như có hơi mất mát, cười nói: "Được rồi, dù sao bây giờ cũng đã biết nhau rồi."
Nói rồi vẫy tay với cậu, quay người rời đi.
Thẩm Ngọc đứng yên, ngơ ngác yên lặng một chút rồi thở dài, tiếp tục lên lầu.
Sau đó mấy ngày cơ hồ ngày nào cậu cũng gặp được Lâm Khê, có đôi khi là trên đường về ký túc xa, đôi khi là nhà ăn hay sân vận động, cô lúc nào cũng chủ động cười chào hỏi mình.
Đó là một cô gái vui vẻ tươi sáng.
Thẩm Ngọc đã lớn như vậy, dù chưa trải qua cuộc tình nào nhưng cũng không phải không hiểu. Theo xu hướng mới, cởi mở hơn nên dù là trường cấp ba trọng điểm cũng thường thấy, hai bạn tốt của cậu cũng đã đổi mấy bạn gái, duy chỉ có cậu mười bảy tuổi vẫn chưa động tâm với ai.
Thường ngày cậu rất soái, thành tích lại tốt, nữ sinh thích cậu tất nhiên không ít. Trên thực tế từ khi tiểu học, thư tình nhận được không đếm xuể. Chỉ là tâm tư cậu đều đặt vào học hành, nhanh lớn để tự lập, không còn phiền đến chị và anh rể. Cho nên chưa từng nghĩ đến tình cảm với con gái.
Nhưng người thiếu niên thiếu thốn tình cảm, từ trước đến nay không có đạo lý. Nhiều khi lúc mình chưa cảm thấy, tâm đã bắt đầu động.
Cậu không cố nhớ hay chú ý đến Lâm Khê nhưng khuôn mặt đó lại thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu của cậu.
Cùng lúc đó, xác thực cậu cũng rước lấy phiền toái cho mình.
Trần Phi, là người bị Thẩm Ngọc ném qua vai ở sân vận động tối hôm đó, đã để mắt đến cậu. Chỉ là thường ngày cậu thường xuyên đi cùng bạn học, rất ít khi đi một mình nên Trần Phi không tìm được cơ hội. Mà Thẩm Ngọc là một học sinh xuất sắc, cậu cũng không muốn gây sự với người khác, sợ rằng dẫn đến đích thân thầy giáo xử lý.
Trần Phi cũng không phải tên đần làm chuyện xốc nổi, nếu chính mình động thủ trước, lớn chuyện thì tám phần bản thân sẽ bị đuổi khỏi trường.
Dù sao giữa một học sinh xuất sắc cùng một học sinh cá biệt, trường học nhất định sẽ đứng về phía kia.
Cho nên mỗi lần gặp Thẩm Ngọc, cậu ta cũng chỉ nói khiêu khích vài câu hoặc ngẫu nhiên đi đến đụng cậu một cái, hết lần này đến lần khác Thẩm Ngọc không chấp nhất. Dù lướt qua nhau ở nhà ăn cũng cố ý đưa chân để cậu vấp phải khiến đồ ăn đổ đầy trên đất, cậu cũng chỉ hời hợt liếc một cái rồi tự mình dọn, không nói một lời đi mất.
Thẩm Ngọc thật sự không muốn xung đột với loại người như Trần Phi. Nếu làm lớn chuyện ở trường nhất định sẽ gọi người lớn đến, chỉ cần nghĩ đến vì mình đánh nhau mà bị gọi đến trường, cậu đã cảm thấy có lỗi với cô. Cho nên dù cho Trần Phi làm ra chuyện đến mức nào, cậu đều nhịn, nhiều lần bạn bè cảm thấy không được, nói là học sinh thể dục có gì đặc biệt hơn người khác, còn tưởng là bọn họ sợ cậu ta, nể mặt một chút. Cậu tất nhiên ngăn cản bọn họ.
Cậu không sợ đánh nhau với người khác, cũng không phải tên yếu đuối, trên thực tế cậu đã là đai đen Taewondo.
Cậu chỉ không muốn gây phiền phức.
Lại một tuần trôi qua, đến thứ sáu về nhà.
Thẩm Ngọc lề mề chậm chạp chờ mọi người ra khỏi lớp mới nhẹ nhàng thu dọn cặp sách.
Ra ngoài sân trường, học sinh hầu như đã đi hết, con đường rất yên tĩnh, chỉ có vài người vãng lai.
Cậu đeo cặp đi một đoạn, ngẩng đầu nhìn một cây đại thụ. Dưới cây có một người phụ nữ trung niên đang đứng, thấy cậu nhìn tới liền đưa tay vẫy vẫy.
Cậu nhíu mày, bực bội nhưng vẫn phải đi qua.
"Tiểu Ngọc, mẹ chết mất. Mấy ngày không gặp đã gầy như vậy rồi." Trần Cần nhìn con trai mười bảy tuổi, nhếch miệng cười.
Mẹ? Trong cuộc sống của Thẩm Ngọc không tồn tại từ này, khiến cậu phải buồn nôn một trận.
Cậu lấy một chồng tiền mặt cho bà ta: "Tạm thời tôi chỉ có như vậy, lần sau đưa thêm."
Trần Cần lấy tiền, nhét vào túi xách rồi ôm lấy tay cậu: "Tiểu Ngọc, nếu như không phải em con sinh bệnh, mẹ cũng không đến đòi tiền con, mẹ hết cách rồi! Con đừng trách mẹ."
Trên tay truyền đến xúc cảm lạ lẫm, khiến Thẩm Ngọc có chút ác cảm, cậu dời tay.
Trần Cần không hay biết, tiếp tục nói: "Năm đó không phải mẹ không muốn con, nếu mẹ mang con theo, bây giờ sao con có thể tốt như vây? Mẹ để con cho ba cũng vì tốt cho con thôi."
Thẩm Ngọc vô cảm nhìn người đàn bà trước mặt này, bà ta lớn hơn chị mấy tuổi, lúc trẻ cũng rất xinh đẹp, trên thực tế bây giờ cũng không tính là khó coi nhưng chỉ là, toàn thân đều toát lên vẻ dung tục phản cảm.
Lần đầu tiên thấy bà ta là một tháng trước, bà ta đến tìm cậu nói là mẹ của cậu. Tất nhiên cậu không tin nhưng khi bà ta lấy mấy tấm hình chụp chung với Thẩm Quang Diệu, có hai tấm, trong đó là lúc bà ta đang ôm một đứa bé khoảng mấy tháng rúc vào ngực của Thẩm Quang Diệu.
Ở trong nhà cậu cũng từng thấy ảnh lúc nhỏ của mình, cậu biết đó là mình.
Cậu không thể không tiếp nhận chuyện bà ta là mẹ mình.
Bà ta đến đòi tiền cậu, vì em trai, cũng chính là đứa con sau này của bà ta bị bệnh. Cậu không muốn bà ta quấy rầy ba cùng chị nên đã đáp ứng.
Mà cậu nhớ năm đó chị cũng nuôi mình, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý khi cậu cho tiền em trai chưa biết mặt chữa bệnh.
Chỉ là gần đây, người phụ nữ này càng muốn càng nhiều, cậu dần cảm thấy có chuyện kì lạ. Lần này muốn số tiền lớn hơn, lúc đầu cậu muốn từ chối nhưng bà ta nói không có tiền đành phải cầu ba của cậu.
Cậu chỉ có thể đáp ứng một lần nữa.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Tiền tôi sẽ giúp bà góp, nhưng bà đừng quấy rầy ba và chị. Bà cũng biết tính của chị không tốt, nếu chọc chị không vui thì một phân tiền cũng không có."
Trần Cần gật đầu: "Mẹ biết chị của con hận mẹ, con yên tâm mẹ sẽ không tìm họ. Mẹ giữ liên lạc với con là được." Ngừng tạm, lại hỏi, "Vậy tiền còn lại khi nào con đưa?"
Thẩm Ngọc nói: "Giờ này tuần sau."
"Được được được." Trần Cần nở nụ cười như hoa, "Mẹ chờ con."
Nhìn Trần Cần đón xe rời đi, Thẩm Ngọc mới chậm rãi xoay người chuẩn bị bắt xe, chỉ là cảm nhận được điều gì, chợt quay đầu thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa.
Lâm Khê thần sắc khó đoán nhìn cậu, hiển nhiên đã thấy từ lâu.
Một cảm giác xấu hổ bỗng xông lên.
"...Thẩm Ngọc." Lâm Khê gọi cậu.
Thẩm Ngọc tựa như mèo giẫm phải đuôi, nhanh chóng đến ven đường chặn một chiếc taxi đi mất.
Lâm Khê đứng yên, mím môi, nhận ra mình hình như đã làm chuyện không tốt.
Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, nhưng cảm giác bí mật bị vỡ ra khiến Thẩm Ngọc cảm thấy khó xử, phảng phất cơ thể bị lộ hết ra ngoài, vết nhơ nhuốc không thể chịu được. Ở trường cậu là người luôn được hâm mộ, trừ tướng tá đẹp đẽ học hành tốt còn theo người khác thì cậu là phú nhị đại của một gia đình hạnh phúc.
Không ai biết cậu là con của tiểu tam, mà tiểu tam đó còn bỏ ba mình rồi sau đó tìm mình để đòi tiền.
Tuổi dậy thì vốn mẫn cảm, huống hồ Thẩm Ngọc là người đã nhạy cảm từ nhỏ.
Bị Lâm Khê nhìn thấy thật sự khiến cậu rất khó chịu.
Mấy năm trước Thẩm gia mua được một mảnh đất ở thành phố Bằng, xây một biệt thự đẹp đẽ ba tầng. Tối thứ sáu nào Thẩm Quang Diệu cũng sẽ ngồi trước cửa biệt thự chờ con đi học về. Dù trong nhà có bảo mẫu và người giúp việc, xung quanh cũng có hàng xóm thân quen, nhưng Thẩm Quang Diệu vẫn rất nhớ con trai từ nhỏ chưa từng rời mình nửa bước giờ phải đi học xa.
"Ba!" Thẩm Ngọc đi vào cổng lớn, chào Thẩm Quang Diệu đang đứng dưới mái hiên đối diện.
Thẩm Quang Diệu gật đầu cười: "Đói bụng không? Dì đã làm xong cơm rồi, chờ con về ăn thôi!"
Thẩm Ngọc đi đến, đẩy người ba cao tuổi vào nhà: "Đã nói đừng chờ con mà, mọi người ăn trước rồi chừa đồ ăn cho con là được."
Khi nói chuyện, cậu cúi đầu nhìn về phía đỉnh đầu của Thẩm Quang Diệu, trên đó sớm đã trắng lốm đốm.
Ba đã hơn sáu mươi, già thật rồi.
Thẩm Ngọc nghĩ thầm, cuộc sống của ba quá nhanh, cậu không thể để ba đã già rồi còn phải trải qua phong ba.
Buổi tối ăn xong, Thẩm Ngọc đi vào phòng mình, lấy ra tiền mừng tuổi mình tiết kiệm rất lâu. Lấy thẻ ngân hàng ra lên mạng tra một chút, trước đó cho người phụ nữ kia mấy vạn, trong thẻ cũng chỉ còn một chút, thiếu một chút số tiền mà bà ta muốn.
Cậu nghĩ ngợi, bỏ thẻ xuống đi xuống phòng khách dưới lầu.
Thẩm Quang Diệu đang xem TV, thấy cậu xuống lầu, vẫy tay: "Không có bài tập à? Vậy thì ngồi xuống xem cùng ba."
Thẩm Ngọc dạ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông.
"Con trai, hai tuần này về hình như con không vui lắm, có phải ở trường gặp chuyện hay không?" Thẩm Quang Diệu hiển nhiên phát hiện con trai hơi lạ thường, lo lắng hỏi.
Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không có." Nói rồi bổ sung thêm một câu, "Chỉ là thành tích cuối kỳ không tốt lắm."
Thẩm Quang Diệu cười: "Ra vậy à, ba còn tưởng là chuyện gì chứ? Thi có một lần không sao hết, lần sau cố gắng là được. Cho đến bây giờ ba chưa từng bắt con học, nếu như thi đại học không được, chúng ta sẽ cho con xuất ngoại. Ba đã sớm chuẩn bị tiền du học cho con, để con ở nước ngoài ổn định học xong tiến sĩ."
Thẩm Ngọc bật cười: "Ba đừng nói bậy, nếu không con thi không tốt thì tại ba đấy."
Thẩm Quang Diệu cười lớn, xoa đầu con trai nhưng chợt nhận ra con mình đã lớn, động tác không hợp lắm, thế nên thu tay lại: "Dù sao con thật vui vẻ là được, không cần tạo áp lực cho mình."
Thẩm Ngọc nắm tay ba đặt trên vai mình, nói: "Ba đã tốt với con rất nhiều rồi."
"Con là con trai của ba, không tốt với con thì tốt với ai? Chị con lúc bé ba càng chiều hơn nữa!"
Thẩm Ngọc bật cười, một lát sau vờ lơ đãng nói: "Ba ơi, con muốn đổi laptop."
"Được, con thích cái nào để ba chuyển tiền."
Thẩm Ngọc nói: "Con đã chọn rồi, một vạn năm... à không... Một vạn hai. Cao cấp là một vạn năm, thấp hơn là một vạn hai."
Thẩm Quang Diệu nói: "Đương nhiên phải mua cao cấp, ba chuyển liền cho con. Tiền sinh hoạt còn không? Để ba chuyển thêm cho con."
"Dạ được, cảm ơn ba."
Thẩm Quang Diệu cười nói: "Ba con với nhau còn nói cảm ơn cái gì."
Thẩm Ngọc gạt ba số tiền hơn một vạn, đến thứ bảy Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam về lại tìm cớ xin thêm từ chị gái hơn một vạn nữa, lại thêm tiền của mình cũng miễn cưỡng đủ số tiền Trần Cần muốn.
Bình thường Thẩm Ngọc rất ít khi chủ động đòi tiền, cho nên lúc mở miệng Thẩm Nam rất vui, không nghi ngờ cái cớ vụng về đó. Vẫn là Khương Nhạn Bắc cảm thấy đứa nhỏ này có điểm là lạ, dạo một vòng nhắc nhở cô một chút nhưng lại bị Thẩm Nam bật lại, nói là anh đang nghi ngờ em trai luôn hiểu chuyện sao.
Khương Nhạn Bắc thật sự còn oan hơn Đậu Nga.
Dù lấy được tiền nhưng lòng của Thẩm Ngọc không thể nhẹ nhõm. Đây là lần đầu cậu lớn như vậy còn gạt tiền người nhà. Ngẫm lại đều thấy bản thân thật khốn khiếp.
Hi vọng duy nhất là người phụ nữ kia cầm được số tiền này, có thể dừng lại.
Tối chủ nhật đến trường, lúc đi nhanh đến ký túc xa, chợt nghe có người gọi cậu, là thanh âm quen thuộc. Cậu sửng sốt nhanh phản ứng rồi im bặt tiếp tục đi.
Lâm Khê chạy đến ngăn cậu lại: "Thẩm Ngọc, sao cậu không để ý đến mình?"
Thẩm Ngọc vẫn chột dạ với cô, lại thêm cô còn nhìn thấy mình cùng Trần Cần, cảm thấy càng thêm xấu hổ. Tự trọng tràn ngập trong lòng, tạo nên một mặt nạ xa cách trên mặt cậu.
Mặt cậu vô cảm nói: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Khê bị cậu hỏi đến, hơi giật thót nói: "Cũng... Không có việc gì, chỉ là gọi cậu thôi."
Thẩm Ngọc lãnh đạm nói: "Không có việc thì mình lên đây."
Nói rồi lướt qua cô đi vào tầng của nam sinh.
Lâm Khê nhìn thân ảnh biến mất trên bậc thang, uể oải vuốt tóc.
Vì chuyện trong thời gian này, lúc kéo cờ cậu hơi bất an, kết thúc quốc ca cậu chăm chú chào quốc kỳ đang bay phấp phới, đến khi người bên cạnh nhắc mới phản ứng, hậm hực về đội ngũ.
Hiệu trưởng phát biểu xong, giải tán học sinh.
"Thẩm Ngọc!" Có người đến cạnh cậu chào hỏi.
Thẩm Ngọc ngẩng đầu, thấy một má lúm đồng tiền xinh đẹp, cậu nhớ rõ nữ sinh này, chính là người ở sân vận động hôm đó, hình như tên là Lâm Khê.
Cậu mất tự nhiên cười đáp: "Buổi sáng tốt lành!"
Lâm Khê đến bên cạnh cậu, cười tủm tỉm: "Cậu sao vậy? Nhìn tâm tình không tốt lắm."
Thẩm Ngọc lắc đầu, thuận miệng đáp: "Không có!"
Lâm Khê gật đầu, mím môi: "Tối hôm qua thật sự cảm ơn cậu!"
Nói đến đây Thẩm Ngọc không khỏi chột dạ: "Không có gì, tôi... chỉ đúng lúc đi qua."
Lâm Khê cười: "Dù thế nào, đều là cậu giúp mình giải vây."
Cô hơi ngẩng đầu, nắng sớm chiếu lên gò má trơn bóng của cô, tuổi thanh xuân tưng bừng sức sống, tinh thần sáng láng.
Trái tim Thẩm Ngọc bỗng rung động, chỉ nhìn một chút, liền nhanh chóng tránh mắt đi. Cậu càng chột dạ, nếu tối hôm qua không phải vì tâm sự mạnh mẽ mà thất thần, thấy một đôi nam nữ lôi kéo dây dưa, đại khái cũng không quản đến chuyện này. Đầu tiên là cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn, thứ hai là cậu không thích chọc vào phiền phức.
Nhưng vì một lần ngoài ý muốn, liền bị hiểu lầm. Thậm chí cậu còn không dám đối mặt với ánh mắt tán dương của Lâm Khê.
Đến cùng Lâm Khê cũng là con gái, thấy Thẩm Ngọc lạnh nhạt với mình, trong lòng tự nhiên có chút mất mát, cũng không tiếp tục bắt chuyện, hai người không nói đi theo đám đông vào học, sau khi đến tầng hai cô mới mở miệng: "Mình học ở tầng hai, tạm biệt."
Thẩm Ngọc cũng không ngẩng đầu, trả lời như lấy lệ: "Tạm biệt."
Lâm Khê nhìn cậu một chút, cắn môi, lúc đến chỗ rẽ bỗng quay đầu lại, nói với nam sinh đã đến cầu thang: "Thẩm Ngọc, cậu thật sự không biết mình sao?"
Thẩm Ngọc quay đầu, mờ mịt nhìn cô: "Cậu không phải tên là Lâm Khê, là ban sáu sao?"
Lâm Khê gật đầu: "Trừ điều đó ra..."
Thẩm Ngọc nhìn cô, xác thực có chút quen thuộc, một khối có hai mươi ban, cô lại là ban Văn, khác tầng của mình nhưng nữ sinh xinh đẹp như vậy nếu vô tình gặp ở sân trường, nhất định sẽ vô tình lưu lại trong ký ức của cậu, nên sẽ cảm thấy quen mắt.
Cậu cười: "Hẳn là từng gặp ở sân trường, chỉ là trước đó không biết tên."
Lâm Khê thở dài, dường như có hơi mất mát, cười nói: "Được rồi, dù sao bây giờ cũng đã biết nhau rồi."
Nói rồi vẫy tay với cậu, quay người rời đi.
Thẩm Ngọc đứng yên, ngơ ngác yên lặng một chút rồi thở dài, tiếp tục lên lầu.
Sau đó mấy ngày cơ hồ ngày nào cậu cũng gặp được Lâm Khê, có đôi khi là trên đường về ký túc xa, đôi khi là nhà ăn hay sân vận động, cô lúc nào cũng chủ động cười chào hỏi mình.
Đó là một cô gái vui vẻ tươi sáng.
Thẩm Ngọc đã lớn như vậy, dù chưa trải qua cuộc tình nào nhưng cũng không phải không hiểu. Theo xu hướng mới, cởi mở hơn nên dù là trường cấp ba trọng điểm cũng thường thấy, hai bạn tốt của cậu cũng đã đổi mấy bạn gái, duy chỉ có cậu mười bảy tuổi vẫn chưa động tâm với ai.
Thường ngày cậu rất soái, thành tích lại tốt, nữ sinh thích cậu tất nhiên không ít. Trên thực tế từ khi tiểu học, thư tình nhận được không đếm xuể. Chỉ là tâm tư cậu đều đặt vào học hành, nhanh lớn để tự lập, không còn phiền đến chị và anh rể. Cho nên chưa từng nghĩ đến tình cảm với con gái.
Nhưng người thiếu niên thiếu thốn tình cảm, từ trước đến nay không có đạo lý. Nhiều khi lúc mình chưa cảm thấy, tâm đã bắt đầu động.
Cậu không cố nhớ hay chú ý đến Lâm Khê nhưng khuôn mặt đó lại thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu của cậu.
Cùng lúc đó, xác thực cậu cũng rước lấy phiền toái cho mình.
Trần Phi, là người bị Thẩm Ngọc ném qua vai ở sân vận động tối hôm đó, đã để mắt đến cậu. Chỉ là thường ngày cậu thường xuyên đi cùng bạn học, rất ít khi đi một mình nên Trần Phi không tìm được cơ hội. Mà Thẩm Ngọc là một học sinh xuất sắc, cậu cũng không muốn gây sự với người khác, sợ rằng dẫn đến đích thân thầy giáo xử lý.
Trần Phi cũng không phải tên đần làm chuyện xốc nổi, nếu chính mình động thủ trước, lớn chuyện thì tám phần bản thân sẽ bị đuổi khỏi trường.
Dù sao giữa một học sinh xuất sắc cùng một học sinh cá biệt, trường học nhất định sẽ đứng về phía kia.
Cho nên mỗi lần gặp Thẩm Ngọc, cậu ta cũng chỉ nói khiêu khích vài câu hoặc ngẫu nhiên đi đến đụng cậu một cái, hết lần này đến lần khác Thẩm Ngọc không chấp nhất. Dù lướt qua nhau ở nhà ăn cũng cố ý đưa chân để cậu vấp phải khiến đồ ăn đổ đầy trên đất, cậu cũng chỉ hời hợt liếc một cái rồi tự mình dọn, không nói một lời đi mất.
Thẩm Ngọc thật sự không muốn xung đột với loại người như Trần Phi. Nếu làm lớn chuyện ở trường nhất định sẽ gọi người lớn đến, chỉ cần nghĩ đến vì mình đánh nhau mà bị gọi đến trường, cậu đã cảm thấy có lỗi với cô. Cho nên dù cho Trần Phi làm ra chuyện đến mức nào, cậu đều nhịn, nhiều lần bạn bè cảm thấy không được, nói là học sinh thể dục có gì đặc biệt hơn người khác, còn tưởng là bọn họ sợ cậu ta, nể mặt một chút. Cậu tất nhiên ngăn cản bọn họ.
Cậu không sợ đánh nhau với người khác, cũng không phải tên yếu đuối, trên thực tế cậu đã là đai đen Taewondo.
Cậu chỉ không muốn gây phiền phức.
Lại một tuần trôi qua, đến thứ sáu về nhà.
Thẩm Ngọc lề mề chậm chạp chờ mọi người ra khỏi lớp mới nhẹ nhàng thu dọn cặp sách.
Ra ngoài sân trường, học sinh hầu như đã đi hết, con đường rất yên tĩnh, chỉ có vài người vãng lai.
Cậu đeo cặp đi một đoạn, ngẩng đầu nhìn một cây đại thụ. Dưới cây có một người phụ nữ trung niên đang đứng, thấy cậu nhìn tới liền đưa tay vẫy vẫy.
Cậu nhíu mày, bực bội nhưng vẫn phải đi qua.
"Tiểu Ngọc, mẹ chết mất. Mấy ngày không gặp đã gầy như vậy rồi." Trần Cần nhìn con trai mười bảy tuổi, nhếch miệng cười.
Mẹ? Trong cuộc sống của Thẩm Ngọc không tồn tại từ này, khiến cậu phải buồn nôn một trận.
Cậu lấy một chồng tiền mặt cho bà ta: "Tạm thời tôi chỉ có như vậy, lần sau đưa thêm."
Trần Cần lấy tiền, nhét vào túi xách rồi ôm lấy tay cậu: "Tiểu Ngọc, nếu như không phải em con sinh bệnh, mẹ cũng không đến đòi tiền con, mẹ hết cách rồi! Con đừng trách mẹ."
Trên tay truyền đến xúc cảm lạ lẫm, khiến Thẩm Ngọc có chút ác cảm, cậu dời tay.
Trần Cần không hay biết, tiếp tục nói: "Năm đó không phải mẹ không muốn con, nếu mẹ mang con theo, bây giờ sao con có thể tốt như vây? Mẹ để con cho ba cũng vì tốt cho con thôi."
Thẩm Ngọc vô cảm nhìn người đàn bà trước mặt này, bà ta lớn hơn chị mấy tuổi, lúc trẻ cũng rất xinh đẹp, trên thực tế bây giờ cũng không tính là khó coi nhưng chỉ là, toàn thân đều toát lên vẻ dung tục phản cảm.
Lần đầu tiên thấy bà ta là một tháng trước, bà ta đến tìm cậu nói là mẹ của cậu. Tất nhiên cậu không tin nhưng khi bà ta lấy mấy tấm hình chụp chung với Thẩm Quang Diệu, có hai tấm, trong đó là lúc bà ta đang ôm một đứa bé khoảng mấy tháng rúc vào ngực của Thẩm Quang Diệu.
Ở trong nhà cậu cũng từng thấy ảnh lúc nhỏ của mình, cậu biết đó là mình.
Cậu không thể không tiếp nhận chuyện bà ta là mẹ mình.
Bà ta đến đòi tiền cậu, vì em trai, cũng chính là đứa con sau này của bà ta bị bệnh. Cậu không muốn bà ta quấy rầy ba cùng chị nên đã đáp ứng.
Mà cậu nhớ năm đó chị cũng nuôi mình, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý khi cậu cho tiền em trai chưa biết mặt chữa bệnh.
Chỉ là gần đây, người phụ nữ này càng muốn càng nhiều, cậu dần cảm thấy có chuyện kì lạ. Lần này muốn số tiền lớn hơn, lúc đầu cậu muốn từ chối nhưng bà ta nói không có tiền đành phải cầu ba của cậu.
Cậu chỉ có thể đáp ứng một lần nữa.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Tiền tôi sẽ giúp bà góp, nhưng bà đừng quấy rầy ba và chị. Bà cũng biết tính của chị không tốt, nếu chọc chị không vui thì một phân tiền cũng không có."
Trần Cần gật đầu: "Mẹ biết chị của con hận mẹ, con yên tâm mẹ sẽ không tìm họ. Mẹ giữ liên lạc với con là được." Ngừng tạm, lại hỏi, "Vậy tiền còn lại khi nào con đưa?"
Thẩm Ngọc nói: "Giờ này tuần sau."
"Được được được." Trần Cần nở nụ cười như hoa, "Mẹ chờ con."
Nhìn Trần Cần đón xe rời đi, Thẩm Ngọc mới chậm rãi xoay người chuẩn bị bắt xe, chỉ là cảm nhận được điều gì, chợt quay đầu thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa.
Lâm Khê thần sắc khó đoán nhìn cậu, hiển nhiên đã thấy từ lâu.
Một cảm giác xấu hổ bỗng xông lên.
"...Thẩm Ngọc." Lâm Khê gọi cậu.
Thẩm Ngọc tựa như mèo giẫm phải đuôi, nhanh chóng đến ven đường chặn một chiếc taxi đi mất.
Lâm Khê đứng yên, mím môi, nhận ra mình hình như đã làm chuyện không tốt.
Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, nhưng cảm giác bí mật bị vỡ ra khiến Thẩm Ngọc cảm thấy khó xử, phảng phất cơ thể bị lộ hết ra ngoài, vết nhơ nhuốc không thể chịu được. Ở trường cậu là người luôn được hâm mộ, trừ tướng tá đẹp đẽ học hành tốt còn theo người khác thì cậu là phú nhị đại của một gia đình hạnh phúc.
Không ai biết cậu là con của tiểu tam, mà tiểu tam đó còn bỏ ba mình rồi sau đó tìm mình để đòi tiền.
Tuổi dậy thì vốn mẫn cảm, huống hồ Thẩm Ngọc là người đã nhạy cảm từ nhỏ.
Bị Lâm Khê nhìn thấy thật sự khiến cậu rất khó chịu.
Mấy năm trước Thẩm gia mua được một mảnh đất ở thành phố Bằng, xây một biệt thự đẹp đẽ ba tầng. Tối thứ sáu nào Thẩm Quang Diệu cũng sẽ ngồi trước cửa biệt thự chờ con đi học về. Dù trong nhà có bảo mẫu và người giúp việc, xung quanh cũng có hàng xóm thân quen, nhưng Thẩm Quang Diệu vẫn rất nhớ con trai từ nhỏ chưa từng rời mình nửa bước giờ phải đi học xa.
"Ba!" Thẩm Ngọc đi vào cổng lớn, chào Thẩm Quang Diệu đang đứng dưới mái hiên đối diện.
Thẩm Quang Diệu gật đầu cười: "Đói bụng không? Dì đã làm xong cơm rồi, chờ con về ăn thôi!"
Thẩm Ngọc đi đến, đẩy người ba cao tuổi vào nhà: "Đã nói đừng chờ con mà, mọi người ăn trước rồi chừa đồ ăn cho con là được."
Khi nói chuyện, cậu cúi đầu nhìn về phía đỉnh đầu của Thẩm Quang Diệu, trên đó sớm đã trắng lốm đốm.
Ba đã hơn sáu mươi, già thật rồi.
Thẩm Ngọc nghĩ thầm, cuộc sống của ba quá nhanh, cậu không thể để ba đã già rồi còn phải trải qua phong ba.
Buổi tối ăn xong, Thẩm Ngọc đi vào phòng mình, lấy ra tiền mừng tuổi mình tiết kiệm rất lâu. Lấy thẻ ngân hàng ra lên mạng tra một chút, trước đó cho người phụ nữ kia mấy vạn, trong thẻ cũng chỉ còn một chút, thiếu một chút số tiền mà bà ta muốn.
Cậu nghĩ ngợi, bỏ thẻ xuống đi xuống phòng khách dưới lầu.
Thẩm Quang Diệu đang xem TV, thấy cậu xuống lầu, vẫy tay: "Không có bài tập à? Vậy thì ngồi xuống xem cùng ba."
Thẩm Ngọc dạ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông.
"Con trai, hai tuần này về hình như con không vui lắm, có phải ở trường gặp chuyện hay không?" Thẩm Quang Diệu hiển nhiên phát hiện con trai hơi lạ thường, lo lắng hỏi.
Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không có." Nói rồi bổ sung thêm một câu, "Chỉ là thành tích cuối kỳ không tốt lắm."
Thẩm Quang Diệu cười: "Ra vậy à, ba còn tưởng là chuyện gì chứ? Thi có một lần không sao hết, lần sau cố gắng là được. Cho đến bây giờ ba chưa từng bắt con học, nếu như thi đại học không được, chúng ta sẽ cho con xuất ngoại. Ba đã sớm chuẩn bị tiền du học cho con, để con ở nước ngoài ổn định học xong tiến sĩ."
Thẩm Ngọc bật cười: "Ba đừng nói bậy, nếu không con thi không tốt thì tại ba đấy."
Thẩm Quang Diệu cười lớn, xoa đầu con trai nhưng chợt nhận ra con mình đã lớn, động tác không hợp lắm, thế nên thu tay lại: "Dù sao con thật vui vẻ là được, không cần tạo áp lực cho mình."
Thẩm Ngọc nắm tay ba đặt trên vai mình, nói: "Ba đã tốt với con rất nhiều rồi."
"Con là con trai của ba, không tốt với con thì tốt với ai? Chị con lúc bé ba càng chiều hơn nữa!"
Thẩm Ngọc bật cười, một lát sau vờ lơ đãng nói: "Ba ơi, con muốn đổi laptop."
"Được, con thích cái nào để ba chuyển tiền."
Thẩm Ngọc nói: "Con đã chọn rồi, một vạn năm... à không... Một vạn hai. Cao cấp là một vạn năm, thấp hơn là một vạn hai."
Thẩm Quang Diệu nói: "Đương nhiên phải mua cao cấp, ba chuyển liền cho con. Tiền sinh hoạt còn không? Để ba chuyển thêm cho con."
"Dạ được, cảm ơn ba."
Thẩm Quang Diệu cười nói: "Ba con với nhau còn nói cảm ơn cái gì."
Thẩm Ngọc gạt ba số tiền hơn một vạn, đến thứ bảy Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam về lại tìm cớ xin thêm từ chị gái hơn một vạn nữa, lại thêm tiền của mình cũng miễn cưỡng đủ số tiền Trần Cần muốn.
Bình thường Thẩm Ngọc rất ít khi chủ động đòi tiền, cho nên lúc mở miệng Thẩm Nam rất vui, không nghi ngờ cái cớ vụng về đó. Vẫn là Khương Nhạn Bắc cảm thấy đứa nhỏ này có điểm là lạ, dạo một vòng nhắc nhở cô một chút nhưng lại bị Thẩm Nam bật lại, nói là anh đang nghi ngờ em trai luôn hiểu chuyện sao.
Khương Nhạn Bắc thật sự còn oan hơn Đậu Nga.
Dù lấy được tiền nhưng lòng của Thẩm Ngọc không thể nhẹ nhõm. Đây là lần đầu cậu lớn như vậy còn gạt tiền người nhà. Ngẫm lại đều thấy bản thân thật khốn khiếp.
Hi vọng duy nhất là người phụ nữ kia cầm được số tiền này, có thể dừng lại.
Tối chủ nhật đến trường, lúc đi nhanh đến ký túc xa, chợt nghe có người gọi cậu, là thanh âm quen thuộc. Cậu sửng sốt nhanh phản ứng rồi im bặt tiếp tục đi.
Lâm Khê chạy đến ngăn cậu lại: "Thẩm Ngọc, sao cậu không để ý đến mình?"
Thẩm Ngọc vẫn chột dạ với cô, lại thêm cô còn nhìn thấy mình cùng Trần Cần, cảm thấy càng thêm xấu hổ. Tự trọng tràn ngập trong lòng, tạo nên một mặt nạ xa cách trên mặt cậu.
Mặt cậu vô cảm nói: "Có chuyện gì sao?"
Lâm Khê bị cậu hỏi đến, hơi giật thót nói: "Cũng... Không có việc gì, chỉ là gọi cậu thôi."
Thẩm Ngọc lãnh đạm nói: "Không có việc thì mình lên đây."
Nói rồi lướt qua cô đi vào tầng của nam sinh.
Lâm Khê nhìn thân ảnh biến mất trên bậc thang, uể oải vuốt tóc.