Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Thẩm Nam rốt cuộc cũng phản ứng, thật sự dở khóc dở cười: "Anh nói đi ngủ thư giãn là ở đây à!" Nói rồi ôm trán cười lớn.
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, nhận ra được điều gì đó, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Trong đầu em đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn anh: "Bởi em nói thầy Khương không thể trực tiếp như thế."
Khương Nhạn Bắc giơ tay nhìn đồng hồ: "Đi thôi, đã đến giờ hẹn rồi."
Đặt trước phòng một người, Khương Nhạn Bắc ngồi trên sofa nhỏ, ngồi đọc sách trên ứng dụng nhỏ trong điện thoại. Thật sự kĩ thuật không tệ, Thẩm Nam nằm trên giường massage đã nhanh mơ màng, lúc người ta xoay người cô đều theo động tác bản năng.
Spa nên ở trần, chỉ đắp một lớp chăn mỏng trên lưng. Nhân viên biết hai người là tình nhân nên cũng không cố kỵ. Lúc đầu chỉ là cái lưng trần cũng tính là không sao, nhưng sau khi Thẩm Nam thản nhiên xoay người, cô đã mơ mơ màng màng, sớm quên Khương Nhạn Bắc còn ngồi ở đây.
Khương Nhạn Bắc cũng xem như là chính nhân quân tử, có thể tránh mắt không nhìn tới. Nhưng phản chiếu trên màn hình điện thoại bỗng chệch hướng, nhất là sau khi Thẩm Nam sau người lại, con mắt đã không nghe sai bảo mà nhìn cảnh trên giường massage. Tim của anh đập liên hồi, hô hấp dồn dập, thậm trí trong đầu còn có suy nghĩ không đứng đắn, anh muốn thay thế nhân viên massage kia.
Đến khi kết thúc hai tiếng, toàn thân Thẩm Nam đến từng lỗ chân lông đều dễ chịu, không muốn tỉnh lại. Cô uể oải mở mắt, phát hiện ra người đàn ông đáng lẽ ngồi trên sofa đã không thấy, hỏi kỳ quái: "Bạn trai tôi đâu?"
Nhân viên nói: "Đã đi rồi."
"Lúc nào thì đi?"
"Rất lâu rồi."
Thẩm Nam ngồi dậy, mặc xong quần áo, cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình chưa đi spa, đúng thật là dễ chịu. Bạn trai có thời gian cùng đề cao sinh hoạt mạnh, nhưng khác người, vừa đến đã chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng, thấy Khương Nhạn Bắc ngồi trên sofa, Thẩm Nam thuận miệng: "Sao anh chạy ra ngoài rồi?"
Khương Nhạn Bắc tắt ứng dụng đọc, nhìn cô, nhàn nhạt trả lời: "Bên trong hơi nóng."
"Thật sao? Em đâu có thấy vậy?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Có thể do em ngủ thiếp đi nên không cảm nhận được."
"Vậy à." Thẩm Nam gật đầu.
Hai người xuống tầng trệt, ra đường lớn của khách sạn, Khương Nhạn Bắc quay đầu nhìn kiến trúc thu hút kia, bình chân như vại mở miêng: "Anh cảm thấy nếu như chúng ta ngủ kiểu kia, có thể cân nhắc chỗ này."
Thẩm Nam sửng sốt một chút mới phản ứng được, đẩy anh rồi cười: "Nghĩ hay lắm, nhưng em là người đứng đắn."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, ý cười nhàn nhạt, ánh mắt anh ôn nhu. Anh gật đầu: "Ừm, là anh không đứng đắn."
Ngược lại Thẩm Nam lại bị anh làm cho thẹn thùng, gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng, che giấu lảng sang chuyện khác: "Cảm ơn sự sắp xếp hôm nay của anh, tiểu thư tôi cực kỳ hài lòng."
Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười: "Mặc dù công việc em vất vả, nhưng cuối tuần chỉ ngủ ở nhà cũng không phải thói quen tốt, vẫn nên vận động nhiều hơn, sau đó xoa bóp một chút."
Thẩm Nam than thở: "Lúc đầu còn khiến em cảm động, anh như giáo viên chủ nhiệm đang dạy bảo học sinh, mất cả hứng."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh không dạy bảo em."
Thẩm Nam nói: "Anh không biết giáo viên chủ nhiệm có hai loại à? Một người là tri thức nghiêm khắc, còn một người là như anh lúc này, nói luyên thuyên không dứt."
Khóe miệng Khương Nhạn Bắc khẽ giật, bất đắc dĩ cười nói: "Tốt xấu gì anh cũng là bạn trai của em, cho chút mặt mũi được không?"
"Được thôi!" Thẩm Nam ngẩng cao đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc kia, cố ý lại gần trêu chọc anh: "Kỳ thật em muốn không đứng đắn với anh."
Nói rồi còn nháy mắt khêu khích anh.
Khuôn mặt nghiêm túc của Khương Nhạn Bắc liếc cô, trong não lại hiện lên cảnh tượng ở spa lúc nãy, sờ tai rồi chuyển hướng khác ngắm cảnh.
***
Đi làm đầu năm, hạng mục quay phim của IWF phải bắt đầu. Đầu tiên cần chụp vùng ngập nước, chọn một khu bảo hộ vùng đất bị ngập nước gần đó, xem ra rất thuận tiện.
Bởi vì Thẩm Nam được thăng chức, hạng mục của IWF được giao cho quản lý mới. Vì muốn ở chung với Khương Nhạn Bắc nhiều hơn, cô xin tổng giám đốc được theo dõi quay phim. Tần tổng không tiếc lời khen ngợi cô tận chức, thật sự không biết cánh tay đắc lực của mình căn bản là lấy công làm tư.
Buổi sáng xuất phát, lúc khuya cô còn cố ý nói với Khương Nhạn Bắc mình sẽ không đi, chúc anh lên đường bình an. Đợi đến lúc mang theo đoàn Tượng Tâm đến chỗ tập hợp, quả nhiên thấy biểu hiện của Khương Nhạn Bắc vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.
Tổng cộng có ba chiếc xe, có một chiếc là người của cả Tượng Tâm và IWF. Thẩm Nam cùng tiểu Diệp ngồi vào xe nhiều người lẫn lộn, Tần Quan đang định mở cửa vào theo, lại bị Khương Nhạn Bắc kéo từ đằng sau: "Tôi ngồi bên này."
Tần Quan quay sang nhìn anh, nhớ tới trong rừng năm trước biết được Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam là bạn học thời đại học. Mặc dù không biết ngoại trừ quan hệ bạn học còn có điều khác, nhưng anh ta cũng rất tinh tường, đoán được mờ ám của hai người, vỗ trán cười: "Đúng đúng đúng, đồ của tôi còn ở xe trước. Thầy Khương nhớ chăm sóc Thẩm tiểu thư và tiểu Diệp thật tốt nhé!"
Khương Nhạn Bắc cười nhạt, đang định vào ngồi thì phát hiện vị trí của hai người không đúng lắm, Thẩm Nam dựa vào ghế cạnh cửa sổ, tiểu Diệp ngồi ở giữa. Anh muốn lên xe này, bỗng lại cách Thẩm Nam một người.
Thế là đóng cửa xe lại, đi qua phía đối diện mở cửa xe ra, mắt nhìn Thẩm Nam còn đang nén cười, mặt không chút thay đổi nói: "Mọi người ngồi xích vào một chút."
Thẩm Nam cố ý nói: "Ơ, thầy Khương, em thích ngồi gần cửa sổ mà!"
Tiểu Diệp ồ lên: "Chị Nam, vậy chị qua đây ngồi đi!"
Thẩm Nam giả đứng dậy đi qua, lại bị Khương Nhạn Bắc nhẹ đè xuống một bên tay, sau đó anh thoáng nghiêng người nói với tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, cô sang kia ngồi đi."
Tiểu Diệp gật đầu, dời chỗ.
Khương Nhạn Bắc lên xe, lướt qua Thẩm Nam ngồi ở giữa.
Xe jeep có ba chỗ ngồi đằng sau, không dư thừa nhưng cũng xem như rộng rãi. Chỉ là Khương Nhạn Bắc không muốn ngồi cạnh người lạ, nhất là con gái. Thế là anh cố gắng đến gần Thẩm Nam, thân thể dán chặt lấy cô, chừa một nửa chỗ cách tiểu Diệp.
Thẩm Nam nhẹ giọng nhắc nhở bên tai anh: "Anh kiểu này sẽ làm người ta nghĩ anh là biến thái đấy."
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn tiểu Diệp, quả nhiên thấy cô gái khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Ấn tượng của tiểu Diệp đối với anh không tệ, nhưng bây giờ thấy anh chăm chăm dựa vào mỹ nữ của công ty mình, tựa hồ như sàm sỡ cũng không khỏi cảm thấy người này không được bình thường.
Lúc cô bé còn chưa nghĩ ra làm sao để giải vây cho Thẩm Nam, Khương Nhạn Bắc đã bình tĩnh giải thích: "Hiện tại chị Nam của mọi người là bạn gái của tôi."
Tiểu Diệp: "..."
Thẩm Nam: "..."
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, nhận ra được điều gì đó, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Trong đầu em đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn anh: "Bởi em nói thầy Khương không thể trực tiếp như thế."
Khương Nhạn Bắc giơ tay nhìn đồng hồ: "Đi thôi, đã đến giờ hẹn rồi."
Đặt trước phòng một người, Khương Nhạn Bắc ngồi trên sofa nhỏ, ngồi đọc sách trên ứng dụng nhỏ trong điện thoại. Thật sự kĩ thuật không tệ, Thẩm Nam nằm trên giường massage đã nhanh mơ màng, lúc người ta xoay người cô đều theo động tác bản năng.
Spa nên ở trần, chỉ đắp một lớp chăn mỏng trên lưng. Nhân viên biết hai người là tình nhân nên cũng không cố kỵ. Lúc đầu chỉ là cái lưng trần cũng tính là không sao, nhưng sau khi Thẩm Nam thản nhiên xoay người, cô đã mơ mơ màng màng, sớm quên Khương Nhạn Bắc còn ngồi ở đây.
Khương Nhạn Bắc cũng xem như là chính nhân quân tử, có thể tránh mắt không nhìn tới. Nhưng phản chiếu trên màn hình điện thoại bỗng chệch hướng, nhất là sau khi Thẩm Nam sau người lại, con mắt đã không nghe sai bảo mà nhìn cảnh trên giường massage. Tim của anh đập liên hồi, hô hấp dồn dập, thậm trí trong đầu còn có suy nghĩ không đứng đắn, anh muốn thay thế nhân viên massage kia.
Đến khi kết thúc hai tiếng, toàn thân Thẩm Nam đến từng lỗ chân lông đều dễ chịu, không muốn tỉnh lại. Cô uể oải mở mắt, phát hiện ra người đàn ông đáng lẽ ngồi trên sofa đã không thấy, hỏi kỳ quái: "Bạn trai tôi đâu?"
Nhân viên nói: "Đã đi rồi."
"Lúc nào thì đi?"
"Rất lâu rồi."
Thẩm Nam ngồi dậy, mặc xong quần áo, cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm mình chưa đi spa, đúng thật là dễ chịu. Bạn trai có thời gian cùng đề cao sinh hoạt mạnh, nhưng khác người, vừa đến đã chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng, thấy Khương Nhạn Bắc ngồi trên sofa, Thẩm Nam thuận miệng: "Sao anh chạy ra ngoài rồi?"
Khương Nhạn Bắc tắt ứng dụng đọc, nhìn cô, nhàn nhạt trả lời: "Bên trong hơi nóng."
"Thật sao? Em đâu có thấy vậy?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Có thể do em ngủ thiếp đi nên không cảm nhận được."
"Vậy à." Thẩm Nam gật đầu.
Hai người xuống tầng trệt, ra đường lớn của khách sạn, Khương Nhạn Bắc quay đầu nhìn kiến trúc thu hút kia, bình chân như vại mở miêng: "Anh cảm thấy nếu như chúng ta ngủ kiểu kia, có thể cân nhắc chỗ này."
Thẩm Nam sửng sốt một chút mới phản ứng được, đẩy anh rồi cười: "Nghĩ hay lắm, nhưng em là người đứng đắn."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, ý cười nhàn nhạt, ánh mắt anh ôn nhu. Anh gật đầu: "Ừm, là anh không đứng đắn."
Ngược lại Thẩm Nam lại bị anh làm cho thẹn thùng, gương mặt trắng nõn đã đỏ ửng, che giấu lảng sang chuyện khác: "Cảm ơn sự sắp xếp hôm nay của anh, tiểu thư tôi cực kỳ hài lòng."
Khương Nhạn Bắc lắc đầu cười: "Mặc dù công việc em vất vả, nhưng cuối tuần chỉ ngủ ở nhà cũng không phải thói quen tốt, vẫn nên vận động nhiều hơn, sau đó xoa bóp một chút."
Thẩm Nam than thở: "Lúc đầu còn khiến em cảm động, anh như giáo viên chủ nhiệm đang dạy bảo học sinh, mất cả hứng."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh không dạy bảo em."
Thẩm Nam nói: "Anh không biết giáo viên chủ nhiệm có hai loại à? Một người là tri thức nghiêm khắc, còn một người là như anh lúc này, nói luyên thuyên không dứt."
Khóe miệng Khương Nhạn Bắc khẽ giật, bất đắc dĩ cười nói: "Tốt xấu gì anh cũng là bạn trai của em, cho chút mặt mũi được không?"
"Được thôi!" Thẩm Nam ngẩng cao đầu, nhìn gương mặt nghiêm túc kia, cố ý lại gần trêu chọc anh: "Kỳ thật em muốn không đứng đắn với anh."
Nói rồi còn nháy mắt khêu khích anh.
Khuôn mặt nghiêm túc của Khương Nhạn Bắc liếc cô, trong não lại hiện lên cảnh tượng ở spa lúc nãy, sờ tai rồi chuyển hướng khác ngắm cảnh.
***
Đi làm đầu năm, hạng mục quay phim của IWF phải bắt đầu. Đầu tiên cần chụp vùng ngập nước, chọn một khu bảo hộ vùng đất bị ngập nước gần đó, xem ra rất thuận tiện.
Bởi vì Thẩm Nam được thăng chức, hạng mục của IWF được giao cho quản lý mới. Vì muốn ở chung với Khương Nhạn Bắc nhiều hơn, cô xin tổng giám đốc được theo dõi quay phim. Tần tổng không tiếc lời khen ngợi cô tận chức, thật sự không biết cánh tay đắc lực của mình căn bản là lấy công làm tư.
Buổi sáng xuất phát, lúc khuya cô còn cố ý nói với Khương Nhạn Bắc mình sẽ không đi, chúc anh lên đường bình an. Đợi đến lúc mang theo đoàn Tượng Tâm đến chỗ tập hợp, quả nhiên thấy biểu hiện của Khương Nhạn Bắc vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.
Tổng cộng có ba chiếc xe, có một chiếc là người của cả Tượng Tâm và IWF. Thẩm Nam cùng tiểu Diệp ngồi vào xe nhiều người lẫn lộn, Tần Quan đang định mở cửa vào theo, lại bị Khương Nhạn Bắc kéo từ đằng sau: "Tôi ngồi bên này."
Tần Quan quay sang nhìn anh, nhớ tới trong rừng năm trước biết được Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam là bạn học thời đại học. Mặc dù không biết ngoại trừ quan hệ bạn học còn có điều khác, nhưng anh ta cũng rất tinh tường, đoán được mờ ám của hai người, vỗ trán cười: "Đúng đúng đúng, đồ của tôi còn ở xe trước. Thầy Khương nhớ chăm sóc Thẩm tiểu thư và tiểu Diệp thật tốt nhé!"
Khương Nhạn Bắc cười nhạt, đang định vào ngồi thì phát hiện vị trí của hai người không đúng lắm, Thẩm Nam dựa vào ghế cạnh cửa sổ, tiểu Diệp ngồi ở giữa. Anh muốn lên xe này, bỗng lại cách Thẩm Nam một người.
Thế là đóng cửa xe lại, đi qua phía đối diện mở cửa xe ra, mắt nhìn Thẩm Nam còn đang nén cười, mặt không chút thay đổi nói: "Mọi người ngồi xích vào một chút."
Thẩm Nam cố ý nói: "Ơ, thầy Khương, em thích ngồi gần cửa sổ mà!"
Tiểu Diệp ồ lên: "Chị Nam, vậy chị qua đây ngồi đi!"
Thẩm Nam giả đứng dậy đi qua, lại bị Khương Nhạn Bắc nhẹ đè xuống một bên tay, sau đó anh thoáng nghiêng người nói với tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, cô sang kia ngồi đi."
Tiểu Diệp gật đầu, dời chỗ.
Khương Nhạn Bắc lên xe, lướt qua Thẩm Nam ngồi ở giữa.
Xe jeep có ba chỗ ngồi đằng sau, không dư thừa nhưng cũng xem như rộng rãi. Chỉ là Khương Nhạn Bắc không muốn ngồi cạnh người lạ, nhất là con gái. Thế là anh cố gắng đến gần Thẩm Nam, thân thể dán chặt lấy cô, chừa một nửa chỗ cách tiểu Diệp.
Thẩm Nam nhẹ giọng nhắc nhở bên tai anh: "Anh kiểu này sẽ làm người ta nghĩ anh là biến thái đấy."
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn tiểu Diệp, quả nhiên thấy cô gái khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Ấn tượng của tiểu Diệp đối với anh không tệ, nhưng bây giờ thấy anh chăm chăm dựa vào mỹ nữ của công ty mình, tựa hồ như sàm sỡ cũng không khỏi cảm thấy người này không được bình thường.
Lúc cô bé còn chưa nghĩ ra làm sao để giải vây cho Thẩm Nam, Khương Nhạn Bắc đã bình tĩnh giải thích: "Hiện tại chị Nam của mọi người là bạn gái của tôi."
Tiểu Diệp: "..."
Thẩm Nam: "..."