Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Thẩm Nam không nhịn được cười, thứ nhất là tâm tình cực tốt, thứ hai cảm thấy hai người đã già rồi còn làm chuyện kỳ quặc như thế.
Nhưng vừa mới yêu đương, thất thố trước mặt bạn trai mình cũng hơi quá đáng, nói thế nào cũng nên giữ thận trọng. Thế nên cô nén cười, giữ bình tĩnh, thừa dịp lúc Khương Nhạn Bắc lái xe lấy gương ra, đưa lưng về phía anh nhìn gương mặt mình, xác định vẫn là mỹ nhân thanh lệ mới lén lút cất vào.
Tất nhiên hành động nhỏ này của cô không thoát khỏi mắt anh, anh liếc mắt, nhìn cô một chút, khóe miệng bắt đầu cong lên.
Trước kia cảm thấy cô "Đẹp thì có đẹp, nhưng không có tâm hồn" đồng thời còn vì thích một người nông cạn, mà cực kỳ xấu hổ. Bây giờ anh thấy cô thực sự xinh đẹp, dù không có điểm nào tốt nhưng đủ để hấp dẫn tâm hồn anh.
Rốt cuộc vừa vặn đã xác định quan hệ, dù tuổi hai người cộng lại cũng hơn năm mươi nên hơi thẹn thùng. Trên đường đi, hai người nói chuyện rõ ràng không như thường lệ.
"Muốn nghe nhạc không?"
"Sao cũng được."
"Nghe radio không?"
"Đều được."
"Vậy anh bật nhé!"
"Ừm."
"Em thích nghe đài nào?"
"Gì cũng được."
"Vậy kênh âm nhạc thì sao?"
"Được."
"Bài này có cổ quá không?"
"Cũng được mà."
"Em thích ca sĩ nào?"
"Ai cũng được?"
"Nhạc trẻ hay pop?"
"Nhạc pop."
...
Dù bầu không khí khá quái dị nhưng dù cho Khương Nhạn Bắc hay Thẩm Nam đều cong môi cười, thể hiện tâm tình của hai người. Khương Nhạn Bắc luôn ổn trọng bình tĩnh, Thẩm Nam kinh nghiệm xã hội phong phú, giờ khắc này đều chỉ là nam nữ bình thường đang chìm đắm trong tình yêu.
Vì bình thường Thẩm Nam thường đi bus nên đi khá sớm, hôm nay ngồi xe Khương Nhạn Bắc nên sớm hơn ngày thường rất nhiều, đến dưới tòa nhà, cách thời gian vào làm đến nửa giờ.
Cô tháo đai an toàn, chuẩn bị xuống xe, Khương Nhạn Bắc đưa mắt nhìn đồng hồ, nói: "Chín giờ em vào làm à?"
Thẩm Nam gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Nhạn Bắc: "Từ đây đến văn phòng tầm mười phút không?"
Thẩm Nam: "Cũng cỡ đó."
Khương Nhạn Bắc: "Vậy sau này đến sớm hai mươi phút đi."
Thẩm Nam ồ một tiếng, dừng động tác trong tay ngồi lại vào ghế.
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, đôi mắt đen láy chân thành nói: "Trong hai mươi phút có thể làm rất nhiều chuyện."
Thẩm Nam bị anh nhìn đến, tim hẫng một nhịp, hơi gỡ tóc trên vai xuống, thấp giọng nói: "Anh có muốn nói gì không?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh muốn hỏi em, có thể..."
Thẩm Nam đối với khuôn mặt không biểu lộ nhiều kia, chợt nhớ đến giấc mơ hôm qua, cô cũng không muốn trả lời vấn đề "Anh có thể hôn em hay không?" trong hiện thực.
Dứt khoát nhắm mắt, quyết định tiến lên trước dán lên đôi môi ấm áp, chặn vấn đề anh định nói.
Khương Nhạn Bắc không ngại cô đột nhiên chủ động hôn mình, lúc đầu khẽ giật mình nhưng rất nhanh hoàn hồn, đổi thành thế chủ động, ôm lấy eo cô hôn sâu hơn.
Nhiệt độ đầu năm tăng lại, Thẩm Nam chỉ mặc bộ đồ thương, lúc anh chạm đến bên hông, nhiệt độ ấm áp đã thấm đến da thịt.
Cô cũng biết rốt cuộc giữa người mình thích và người khác có gì khác biệt, mỗi lần thấy có đàn ông đến gần mình, không có cách cự tuyệt mới cố gắng nén lại, ngăn cảm giác buồn nôn ra ngoài. Nhưng trước mặt người đàn ông này, lúc anh ôm mình, cô chỉ cảm thấy người mềm nhũn, hận không thể tiến sâu vào lồng ngực anh.
Cô thích tiếp xúc thân mật với anh, với loại ấm áp sạch sẽ cô chưa từng có này.
So với nụ hôn thuần túy hôm qua, hôm nay dường như Khương Nhạn Bắc không thể kiềm chế. Anh đã từng nghĩ rất nhiều lần đến môi của cô, khi nghĩ đến nếu có một ngày thật sự hôn lên, sẽ nhận ra thật ra cũng bình thường, không mê người như mình tưởng tượng.
Có lẽ tư vị môi so với điều mình tưởng tượng tốt đẹp hơn, vòng eo trong tay cũng mềm mại gấp trăm lần. Nếu không phải lửa nóng dần lan xuống vùng bụng mạnh mẽ, anh hận không thế khiến nụ hôn này vĩnh viễn kéo dài.
Lúc hai người tách ra, gương mặt đều đỏ, thở hổn hển nhẹ nhàng.
Khương Nhạn Bắc xoa đôi môi đỏ còn ươn ướt của cô, khẽ cười: "Anh còn chưa hỏi xong mà!"
Đôi mắt ngập nước của Thẩm Nam nhìn anh: "Chuyện này có gì mà hỏi, anh đừng hoa mỹ như thế. Không bằng dùng hành động biểu thị, dù sao chúng ta cũng đang yêu đương."
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, rất nhanh nhận ra ý của cô, nhịn không được bật cười. Lúc đầu chỉ cười khẽ, nhưng không dứt được, cuối cùng dựa lên tay lái, cười đến bả vai run run.
Thẩm Nam không hiểu chuyện gì: "Anh cười cái gì?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Vừa nãy anh muốn hỏi tối em có rảnh không? Có thể cùng ăn tối không? Em cho là anh muốn hỏi, có thể hôn em hay không sao? Dây thần kinh của em sao có thể phản ứng nhanh thế?"
Thẩm Nam ngơ ngác một chút, nhận ra mình đã hiểu lầm, vì hành động táo bạo lúc nãy mà ửng hồng hai má, tức giận nói: "Buồn cười vậy sao?"
Khương Nhạn Bắc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng càng xao động. Lúc cô định đánh anh lần nữa, hai tay anh bắt được cánh tay cô kéo đến bên mình, ôm chặt lấy, hôn thêm lần nữa.
Lần này vì áp sát quá, thân thể hai người gần như dính lấy nhau, không bao lâu cả thân thể hai người đều biến hoá, rõ ràng đi quá giới hạn.
Lúc tách ra, mặt Thẩm Nam đỏ hơn mấy phần. Cô chợt nhớ đến năm đó ở nhà dân dưới núi, nửa đêm mình vào phòng anh, không chỉ có thừa dịp lúc anh ngủ mà hôn anh, còn lưu manh đưa tay tiến vào dưới người anh. Về sau ngẫm lại, lúc trước mình quả thật quá hóa sắc, biến thái nhất là cô còn nhớ rõ cảm giác lúc đó.
Cô thề là cô không có ý nghĩ dâm tà, chỉ là nhớ đến chuyện cũ nên vô thức lướt qua phía dưới người anh. Nhưng giáo sư Khương đã nghiêng người qua, tay phải đặt lên chân, vừa vặn chặn tầm mắt cô.
Anh hắng giọng: "Tám giờ bốn mươi, em đi làm đi. Nếu buổi tối không có việc gì thì nói sớm với anh, anh đến đón em cùng nhau đi ăn."
"Được."
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, chỉ vào môi rồi khẽ cười: "Son môi lem rồi."
Thẩm Nam nhanh chóng lấy tấm gương soi, một đôi môi xinh đẹp đã hoàn toàn biến dạng, cô lấy son ra thoa lại. Lúc mở cửa xuống xe, khom người vẫy tay với anh, sau đó cười xấu xa chỉ vào môi mình, không kịp đợi anh phản ứng, xoay người rời đi.
Khương Nhạn Bắc không hiểu hành động của cô cho lắm, nhưng sau khi cô vào tòa nhà, bỗng nhận ra. Anh kéo gương chiếu hậu xuống, quả nhiên son của cô đã lem đầy miệng.
Anh nhìn gương hồi lâu, nhịn không được cười ra tiếng.
***
Năm mới, mọi chuyện cũng mới, Thẩm Nam không biết tâm tình đi làm đầu năm của người khác thế nào, nhưng cô thì rất tốt. Ánh mắt quái đản của Phương Văn cô cũng không để trong lòng.
Mà trong công việc cô cũng có chuyện vui, nhiệm kỳ của giám đốc đã kết thúc, vị trí ba người quản lý khách hàng đều muốn có được lại rơi lên đầu cô. Thật ra năm trước giao IWF cho cô, ý tứ của lãnh đạo cũng rõ ràng, sau đó cô thành công giải quyết hạng mục này, trên cơ bản cũng không lớn lắm. Chỉ là cô không nghĩ tới vừa mới đầu năm đã nhận được tin tốt.
Sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Tần Lãng, trở lại bàn của mình, nghĩ đến mình đã có bạn trai, Thẩm Nam liền gửi một tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc để chia sẻ sự vui sướng.
"Em thăng chức rồi, tháng sau sẽ lên chức giám đốc khách hàng, một trong các giám đốc của công ty đó."
Khương Nhạn Bắc rất nhanh gửi tin: "Bạn gái của anh thật giỏi."
Thẩm Nam tràn đầy tự hào: "Hì hì."
Khương Nhạn Bắc: "Nhưng ở nơi cạnh tranh khốc liệt, em vẫn phải duy trì sự khiêm tốn, đừng tham lam."
Thẩm Nam: "..." Nói như giáo sư hiểu rõ chỗ làm như anh vậy.
Khương Nhạn Bắc lại gửi thêm: "Nhớ chăm chỉ làm, lúc nghỉ trưa anh sẽ gọi."
Thẩm Nam bĩu môi trả lời: "Đã rõ, lớp trưởng đại nhân."
Thật ra ngày đầu đi làm không nhiều việc lắm, đơn giản chỉ làm một ít kế hoạch, nhưng do tháng sau cô đảm nhiệm chức mới nên có nhiều việc cần bàn giao, vẫn khá bận rộn. Đúng là không rảnh để quấy rầy bạn trai.
Nhanh đến buổi trưa, cô bỗng phải tiếp một khách hàng, đành phải gửi tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc nói là tối phải đi tiệc với khách, không thể cùng anh ăn cơm.
Khương Nhạn Bắc nhận được tin, qua nửa tiếng, cô chuẩn bị xuống lầu ăn cơm thì nhận được tin nhắn của anh: "Buổi trưa em ăn gì?"
Thẩm Nam trả lời: "Cùng đồng nghiệp xuống lầu đi ăn một chút."
Khương Nhạn Bắc: "Đến nhà hàng Nhật đối diện công ty em đi."
Thẩm Nam: "???"
Khương Nhạn Bắc: "Anh ở đó chờ em, cùng em ăn trưa."
Thẩm Nam nhanh chóng nói một tiếng với đồng nghiệp, vội vã chạy đến nhà hàng Nhật đối diện.
Lúc tìm thấy Khương Nhạn Bắc đang ngồi ở bàn chờ đợi, bộ dáng nhẹ nhàng của anh hiển nhiên đã ngồi một lúc.
Thẩm Nam kỳ quái hỏi: "Sao anh đến nhanh vậy?"
Từ lúc cô vào cửa, ánh mắt của Khương Nhạn Bắc không rời khỏi người cô, nghe cô nói nhàn nhạt đáp: "À, anh không có về, buổi sáng chỉ đi loanh quanh đây."
Mặc dù không phải lời ngon tiếng ngọt nhưng đối với Thẩm Nam, đã thay thế cho mọi lời yêu thương. Thậm chí khiến cô không biết nói gì, mặt hơi ửng đỏ, ngồi xuống đối diện anh, ấp úng rồi nhỏ giọng thì thầm: "Anh có nghỉ đông và nghỉ hè thì tốt rồi, nào giống em, hôm nay đã bắt đầu làm việc cực khổ."
Lông mày Khương Nhạn Bắc chau lại, hỏi han: "Công việc rất vất vả sao?"
Thẩm Nam: "... Cũng không có."
Nhưng vừa mới yêu đương, thất thố trước mặt bạn trai mình cũng hơi quá đáng, nói thế nào cũng nên giữ thận trọng. Thế nên cô nén cười, giữ bình tĩnh, thừa dịp lúc Khương Nhạn Bắc lái xe lấy gương ra, đưa lưng về phía anh nhìn gương mặt mình, xác định vẫn là mỹ nhân thanh lệ mới lén lút cất vào.
Tất nhiên hành động nhỏ này của cô không thoát khỏi mắt anh, anh liếc mắt, nhìn cô một chút, khóe miệng bắt đầu cong lên.
Trước kia cảm thấy cô "Đẹp thì có đẹp, nhưng không có tâm hồn" đồng thời còn vì thích một người nông cạn, mà cực kỳ xấu hổ. Bây giờ anh thấy cô thực sự xinh đẹp, dù không có điểm nào tốt nhưng đủ để hấp dẫn tâm hồn anh.
Rốt cuộc vừa vặn đã xác định quan hệ, dù tuổi hai người cộng lại cũng hơn năm mươi nên hơi thẹn thùng. Trên đường đi, hai người nói chuyện rõ ràng không như thường lệ.
"Muốn nghe nhạc không?"
"Sao cũng được."
"Nghe radio không?"
"Đều được."
"Vậy anh bật nhé!"
"Ừm."
"Em thích nghe đài nào?"
"Gì cũng được."
"Vậy kênh âm nhạc thì sao?"
"Được."
"Bài này có cổ quá không?"
"Cũng được mà."
"Em thích ca sĩ nào?"
"Ai cũng được?"
"Nhạc trẻ hay pop?"
"Nhạc pop."
...
Dù bầu không khí khá quái dị nhưng dù cho Khương Nhạn Bắc hay Thẩm Nam đều cong môi cười, thể hiện tâm tình của hai người. Khương Nhạn Bắc luôn ổn trọng bình tĩnh, Thẩm Nam kinh nghiệm xã hội phong phú, giờ khắc này đều chỉ là nam nữ bình thường đang chìm đắm trong tình yêu.
Vì bình thường Thẩm Nam thường đi bus nên đi khá sớm, hôm nay ngồi xe Khương Nhạn Bắc nên sớm hơn ngày thường rất nhiều, đến dưới tòa nhà, cách thời gian vào làm đến nửa giờ.
Cô tháo đai an toàn, chuẩn bị xuống xe, Khương Nhạn Bắc đưa mắt nhìn đồng hồ, nói: "Chín giờ em vào làm à?"
Thẩm Nam gật đầu: "Đúng vậy."
Khương Nhạn Bắc: "Từ đây đến văn phòng tầm mười phút không?"
Thẩm Nam: "Cũng cỡ đó."
Khương Nhạn Bắc: "Vậy sau này đến sớm hai mươi phút đi."
Thẩm Nam ồ một tiếng, dừng động tác trong tay ngồi lại vào ghế.
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, đôi mắt đen láy chân thành nói: "Trong hai mươi phút có thể làm rất nhiều chuyện."
Thẩm Nam bị anh nhìn đến, tim hẫng một nhịp, hơi gỡ tóc trên vai xuống, thấp giọng nói: "Anh có muốn nói gì không?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh muốn hỏi em, có thể..."
Thẩm Nam đối với khuôn mặt không biểu lộ nhiều kia, chợt nhớ đến giấc mơ hôm qua, cô cũng không muốn trả lời vấn đề "Anh có thể hôn em hay không?" trong hiện thực.
Dứt khoát nhắm mắt, quyết định tiến lên trước dán lên đôi môi ấm áp, chặn vấn đề anh định nói.
Khương Nhạn Bắc không ngại cô đột nhiên chủ động hôn mình, lúc đầu khẽ giật mình nhưng rất nhanh hoàn hồn, đổi thành thế chủ động, ôm lấy eo cô hôn sâu hơn.
Nhiệt độ đầu năm tăng lại, Thẩm Nam chỉ mặc bộ đồ thương, lúc anh chạm đến bên hông, nhiệt độ ấm áp đã thấm đến da thịt.
Cô cũng biết rốt cuộc giữa người mình thích và người khác có gì khác biệt, mỗi lần thấy có đàn ông đến gần mình, không có cách cự tuyệt mới cố gắng nén lại, ngăn cảm giác buồn nôn ra ngoài. Nhưng trước mặt người đàn ông này, lúc anh ôm mình, cô chỉ cảm thấy người mềm nhũn, hận không thể tiến sâu vào lồng ngực anh.
Cô thích tiếp xúc thân mật với anh, với loại ấm áp sạch sẽ cô chưa từng có này.
So với nụ hôn thuần túy hôm qua, hôm nay dường như Khương Nhạn Bắc không thể kiềm chế. Anh đã từng nghĩ rất nhiều lần đến môi của cô, khi nghĩ đến nếu có một ngày thật sự hôn lên, sẽ nhận ra thật ra cũng bình thường, không mê người như mình tưởng tượng.
Có lẽ tư vị môi so với điều mình tưởng tượng tốt đẹp hơn, vòng eo trong tay cũng mềm mại gấp trăm lần. Nếu không phải lửa nóng dần lan xuống vùng bụng mạnh mẽ, anh hận không thế khiến nụ hôn này vĩnh viễn kéo dài.
Lúc hai người tách ra, gương mặt đều đỏ, thở hổn hển nhẹ nhàng.
Khương Nhạn Bắc xoa đôi môi đỏ còn ươn ướt của cô, khẽ cười: "Anh còn chưa hỏi xong mà!"
Đôi mắt ngập nước của Thẩm Nam nhìn anh: "Chuyện này có gì mà hỏi, anh đừng hoa mỹ như thế. Không bằng dùng hành động biểu thị, dù sao chúng ta cũng đang yêu đương."
Khương Nhạn Bắc hơi sững sờ, rất nhanh nhận ra ý của cô, nhịn không được bật cười. Lúc đầu chỉ cười khẽ, nhưng không dứt được, cuối cùng dựa lên tay lái, cười đến bả vai run run.
Thẩm Nam không hiểu chuyện gì: "Anh cười cái gì?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Vừa nãy anh muốn hỏi tối em có rảnh không? Có thể cùng ăn tối không? Em cho là anh muốn hỏi, có thể hôn em hay không sao? Dây thần kinh của em sao có thể phản ứng nhanh thế?"
Thẩm Nam ngơ ngác một chút, nhận ra mình đã hiểu lầm, vì hành động táo bạo lúc nãy mà ửng hồng hai má, tức giận nói: "Buồn cười vậy sao?"
Khương Nhạn Bắc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng càng xao động. Lúc cô định đánh anh lần nữa, hai tay anh bắt được cánh tay cô kéo đến bên mình, ôm chặt lấy, hôn thêm lần nữa.
Lần này vì áp sát quá, thân thể hai người gần như dính lấy nhau, không bao lâu cả thân thể hai người đều biến hoá, rõ ràng đi quá giới hạn.
Lúc tách ra, mặt Thẩm Nam đỏ hơn mấy phần. Cô chợt nhớ đến năm đó ở nhà dân dưới núi, nửa đêm mình vào phòng anh, không chỉ có thừa dịp lúc anh ngủ mà hôn anh, còn lưu manh đưa tay tiến vào dưới người anh. Về sau ngẫm lại, lúc trước mình quả thật quá hóa sắc, biến thái nhất là cô còn nhớ rõ cảm giác lúc đó.
Cô thề là cô không có ý nghĩ dâm tà, chỉ là nhớ đến chuyện cũ nên vô thức lướt qua phía dưới người anh. Nhưng giáo sư Khương đã nghiêng người qua, tay phải đặt lên chân, vừa vặn chặn tầm mắt cô.
Anh hắng giọng: "Tám giờ bốn mươi, em đi làm đi. Nếu buổi tối không có việc gì thì nói sớm với anh, anh đến đón em cùng nhau đi ăn."
"Được."
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, chỉ vào môi rồi khẽ cười: "Son môi lem rồi."
Thẩm Nam nhanh chóng lấy tấm gương soi, một đôi môi xinh đẹp đã hoàn toàn biến dạng, cô lấy son ra thoa lại. Lúc mở cửa xuống xe, khom người vẫy tay với anh, sau đó cười xấu xa chỉ vào môi mình, không kịp đợi anh phản ứng, xoay người rời đi.
Khương Nhạn Bắc không hiểu hành động của cô cho lắm, nhưng sau khi cô vào tòa nhà, bỗng nhận ra. Anh kéo gương chiếu hậu xuống, quả nhiên son của cô đã lem đầy miệng.
Anh nhìn gương hồi lâu, nhịn không được cười ra tiếng.
***
Năm mới, mọi chuyện cũng mới, Thẩm Nam không biết tâm tình đi làm đầu năm của người khác thế nào, nhưng cô thì rất tốt. Ánh mắt quái đản của Phương Văn cô cũng không để trong lòng.
Mà trong công việc cô cũng có chuyện vui, nhiệm kỳ của giám đốc đã kết thúc, vị trí ba người quản lý khách hàng đều muốn có được lại rơi lên đầu cô. Thật ra năm trước giao IWF cho cô, ý tứ của lãnh đạo cũng rõ ràng, sau đó cô thành công giải quyết hạng mục này, trên cơ bản cũng không lớn lắm. Chỉ là cô không nghĩ tới vừa mới đầu năm đã nhận được tin tốt.
Sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Tần Lãng, trở lại bàn của mình, nghĩ đến mình đã có bạn trai, Thẩm Nam liền gửi một tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc để chia sẻ sự vui sướng.
"Em thăng chức rồi, tháng sau sẽ lên chức giám đốc khách hàng, một trong các giám đốc của công ty đó."
Khương Nhạn Bắc rất nhanh gửi tin: "Bạn gái của anh thật giỏi."
Thẩm Nam tràn đầy tự hào: "Hì hì."
Khương Nhạn Bắc: "Nhưng ở nơi cạnh tranh khốc liệt, em vẫn phải duy trì sự khiêm tốn, đừng tham lam."
Thẩm Nam: "..." Nói như giáo sư hiểu rõ chỗ làm như anh vậy.
Khương Nhạn Bắc lại gửi thêm: "Nhớ chăm chỉ làm, lúc nghỉ trưa anh sẽ gọi."
Thẩm Nam bĩu môi trả lời: "Đã rõ, lớp trưởng đại nhân."
Thật ra ngày đầu đi làm không nhiều việc lắm, đơn giản chỉ làm một ít kế hoạch, nhưng do tháng sau cô đảm nhiệm chức mới nên có nhiều việc cần bàn giao, vẫn khá bận rộn. Đúng là không rảnh để quấy rầy bạn trai.
Nhanh đến buổi trưa, cô bỗng phải tiếp một khách hàng, đành phải gửi tin nhắn cho Khương Nhạn Bắc nói là tối phải đi tiệc với khách, không thể cùng anh ăn cơm.
Khương Nhạn Bắc nhận được tin, qua nửa tiếng, cô chuẩn bị xuống lầu ăn cơm thì nhận được tin nhắn của anh: "Buổi trưa em ăn gì?"
Thẩm Nam trả lời: "Cùng đồng nghiệp xuống lầu đi ăn một chút."
Khương Nhạn Bắc: "Đến nhà hàng Nhật đối diện công ty em đi."
Thẩm Nam: "???"
Khương Nhạn Bắc: "Anh ở đó chờ em, cùng em ăn trưa."
Thẩm Nam nhanh chóng nói một tiếng với đồng nghiệp, vội vã chạy đến nhà hàng Nhật đối diện.
Lúc tìm thấy Khương Nhạn Bắc đang ngồi ở bàn chờ đợi, bộ dáng nhẹ nhàng của anh hiển nhiên đã ngồi một lúc.
Thẩm Nam kỳ quái hỏi: "Sao anh đến nhanh vậy?"
Từ lúc cô vào cửa, ánh mắt của Khương Nhạn Bắc không rời khỏi người cô, nghe cô nói nhàn nhạt đáp: "À, anh không có về, buổi sáng chỉ đi loanh quanh đây."
Mặc dù không phải lời ngon tiếng ngọt nhưng đối với Thẩm Nam, đã thay thế cho mọi lời yêu thương. Thậm chí khiến cô không biết nói gì, mặt hơi ửng đỏ, ngồi xuống đối diện anh, ấp úng rồi nhỏ giọng thì thầm: "Anh có nghỉ đông và nghỉ hè thì tốt rồi, nào giống em, hôm nay đã bắt đầu làm việc cực khổ."
Lông mày Khương Nhạn Bắc chau lại, hỏi han: "Công việc rất vất vả sao?"
Thẩm Nam: "... Cũng không có."