Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Edit: Vee
Thẩm Nam đi mua cơm về, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đứng ở phía xa xa chờ cô, còn cầm một cành hoa trong tay.
Lông mày cô cau lại, đi lên, nhìn sang khóm hoa hồng ở bên cạnh, nói: "Không phải chị đã nói là không được hái hoa à?"
Thẩm Ngọc giơ cành hoa lên, cười tủm tỉm nói: "Không phải em hái đâu, là tặng cho chị ạ."
Lúc này Thẩm Nam mới chú ý tới, cậu bé đang cầm một cành hoa được cắt tỉa gọn gàng, không khỏi tò mò, hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
Thẩm Ngọc trả lời: "Em muốn tặng hoa cho chị, nhưng không được hái hoa ở đây, chú ấy liền đưa cho em cành hoa này."
"Chú? Chú nào cơ?" Thẩm Nam nhận bông hoa mà cậu bé đang giơ lên, không hiểu chuyện gì.
Thẩm Ngọc chỉ chỉ về hướng mà Khương Nhạn Bắc rời đi, nói: "Chính là chú cao cao kia ạ!"
Thẩm Nam nhìn theo hướng tay của cậu bé, người lui lui tới tới, cũng không biết cậu bé đang chỉ vào ai. Chắc có lẽ là một người xa lạ nào đó đến bệnh viện để thăm người thân, nhìn thấy đứa bé này muốn hái hoa, nên mới chia cho cậu một bông, dù sao thì ngoại hình của nhóc Thẩm Ngọc cũng khiến người ta yêu thích.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, rũ mắt nhìn bông hoa hồng ướt át trong tay, đáy lòng cũng hơi mềm lại.
Bất kể là thế nào, thiện ý của người xa lạ đều làm cho con người ta vui vẻ.
Cô thất thần nhìn bông hoa một lát, xoa nhẹ đầu Thẩm Ngọc, cười nói: "Cám ơn em nhé."
Thẩm Ngọc nghiêm túc nói: "Chị không cần cám ơn đâu, đợi sau này em lớn rồi, em sẽ tặng chị thật nhiều thật nhiều thứ."
Thẩm Nam bật cười: "Ok, vậy bây giờ tranh thủ thời gian ăn cơm đã nào, ăn no thì mới có sức để lớn lên chứ."
Cơm nước xong xuôi, quay lại phòng bệnh, Thẩm Nam nhìn nhánh hoa hồng trong tay một chút, cũng không biết tại sao cô lại có chút không nỡ đặt xuống. Những năm nay cô nhận được không ít hoa, có người giống như Vương Vĩnh Hòa muốn theo đuổi cô thôi, cũng có người khách có ý định gì đó với cô, sẽ mang một bó hoa đồng đỏ chói đến, thường là một bó hoa đỏ đến lóa mắt, đẹp thì đẹp thật, nhưng phía sau những bó hoa này, đơn giản chỉ là mục đích trần trụi của đàn ông, thế nên ý nghĩa của những bông hoa xinh đẹp đó đều bị thay đổi. Cho nên những thứ đó so ra còn kém hơn bông hoa đơn giản này nhiều.
Bởi vì bất luận là Thẩm Ngọc, hay là một người bình thường xa lạ nào đó, mục đích đưa tặng bông hoa này đều rất đơn thuần.
Cô tìm một chai nước lọc đã uống hết, cắm hoa hồng vào đó, đặt ở tủ đầu giường. Hai ngày ở đây trông nom Thẩm Ngọc, chỉ cần nhìn thấy bông hoa này, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên tốt hơn.
Hiện tại Thẩm Ngọc vẫn chưa thể xuất viện, Thẩm Nam cũng đã xin nghỉ cho cậu bé, nhưng công việc của cô cũng không thể lười biếng, xin nghỉ phép mấy ngày liên tiếp, không nói đến chuyện cấp trên có đồng ý hay không, chỉ là bản thân cô không xin nổi. Cái kiểu không xin nghỉ nổi là không phải là giả, mà là do tiền nong. Cô đành tìm một người hộ lý chăm sóc cậu bé vào ban ngày, còn mình sẽ chăm vào ban đêm.
Chờ đến khi xuất viện đã là một tuần sau, cuộc sống sinh hoạt cuối cùng cũng trở lại bình thường. Khi sắp xếp đồ đạc để xuất viện, cô còn cố ý mang theo cành hoa hồng khô héo kia về cùng, lấy các cánh hoa kẹp vào trong quyển sách coi như là một cái bookmark.
Trước kia tiêu xài phung phí, bây giờ lại vô cùng trân quý những thứ nhỏ bé tốt đẹp này.
Bởi vì Thẩm Ngọc sinh bệnh, công việc ca hát ở quán bar Thời Gian cũng bị chậm trễ theo. Trong phòng nghỉ, mấy ngày không có gặp lại Trần tỷ, vừa nhìn thấy cô, chị ấy đã chậc chậc nói: "Em xem quầng thâm dưới mắt em đi kìa, ngay cả phấn lót cũng không che được đâu."
Thẩm Nam khoát tay, bày ra bộ mặt đau khổ, "Đừng nói nữa, mấy ngày em trai em nằm viện, mỗi ngày em cũng chỉ có thể trông nom nó vào buổi tối, bệnh viện lại không có giường ngủ, miễn cưỡng dựa dẫm vào góc nào đấy để ngủ, một ngày có thể ngủ bốn năm tiếng gì đó là em đã cám ơn trời đất lắm rồi."
Trần tỷ nói: "Vậy sao em không nghỉ thêm mấu ngày nữa?"
Thẩm Nam bất đắc dĩ cười cười: "Hình như em đã quen với bận bịu rồi ấy, giờ không biết nghỉ ngơi thế nào."
Trần tỷ nói: "Đâu thể sống như vậy chứ!"
Thẩm Nam nghĩ nghĩ, cười gật đầu: "Đúng vậy ạ, đúng thật là nên nghỉ ngơi thật tốt. Sáng nay em soi gương, phát hiện đuôi mắt em có hai nếp nhăn rồi, em bị dọa đến mức phải tranh thủ thời gian xoa thêm hai lớp kem mắt đấy." Cô dừng một chút, còn nói: "Nếu như sang năm tiền lương tăng thêm một bậc nữa, buổi tối em sẽ không đến đây hát đâu."
Trần tỷ vỗ vỗ vai cô, cảm thán nói: "Nói thật, những cô gái gặp phải tình huống như em, chị đây gặp không ít. Nhưng người mà tự mình bò dậy, lại chỉ có đúng duy nhất một mình em. Lúc trước, ban đầu chị còn cho là em sẽ không gượng dậy nổi, sẽ sa đọa, hoặc là bước vào con đường đen tối nào đó, nhưng lại không ngờ là em chọn con đường cực khổ nhất, hơn nữa còn gắng gượng đến giờ phút này."
Thẩm Nam buồn cười nói: "Làm gì khoa trương đến mức đó chứ ạ. Trên đời này có nhiều người khổ lắm, em đây thì tính làm gì."
Lời này của cô không phải là giả, ngay từ đầu trong nhà xảy ra chuyện, cô cũng cảm thấy bầu trời như sụp xuốbg, nhưng mấy năm nay cô gặp nhiều cuộc sống của người bình thường, mới phát hiện thật ra những thứ mình trải qua chẳng đáng là gì.
Cô nhìn thấy người ngồi trong công viên tìm từng chút thức ăn thừa dưới trời mưa gió, cũng đã gặp người vì nuôi gia đình mà đi sớm về tối, nửa đêm còn phải đạp xe đi giao sữa, cũng có đủ kiểu sinh lão bệnh tử mà không ai có thể thoát khỏi.
So với những thứ này, chí ít ngoài mặt cô vẫn là một thành phần tri thức xinh đẹp gọn gàng, mấy năm ngắn ngủi, tiền lương hàng tháng trong tay cô cũng đã vượt qua rất nhiều người cùng tuổi. Thuê được nhà ở, mời được bảo mẫu, cũng có thể nuôi ba cô và một người em trai ngoài giá thú, đồng thời cho tới bây giờ, cũng chưa từng có cảm giác khổ đến chết.
Chúng sinh đều khổ, chút khổ của cô, có lẽ là ông trời cũng chẳng để vào mắt, vậy cô oán trời trách đất có ích lợi gì?
Trần tỷ nghe cái ngữ khí chẳng hề để ý này của cô, cười to: "Đúng vậy." Dừng một chút, lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "À, không phải em nói sẽ kết hôn với một người vừa có tiền vừa thật thà à, em có muốn cân nhắc không?"
Thẩm Nam hờ hững gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Trần tỷ nói: "Bên này chị có một người, mở công ty thực phẩm, biệt thự xe sang đều có hết, trong nhà chắc có khoảng mấy ngàn vạn, cũng rất hào phóng, đã ly hôn, năm nay bốn mươi tuổi, tuổi tác hơi lớn chút, nhưng đúng là có thể xem xét. Chị cũng cho anh ta xem ảnh của em rồi, anh ta rất hài lòng, cũng biết tình huống của em, nói sẽ đồng ý giúp em nuôi ba và em trai em. Nếu em đồng ý, thì để chị đi nói với người ta một câu."
Thẩm Nam trầm mặc một lát, nói: "Được ạ."
"Nếu... Nếu em không đồng ý..."
Không đợi chị ấy nói xong, Thẩm Nam đã cười ngắt lời: "Vì sao em lại không đồng ý chứ? Hiện tại thì khuôn mặt em cũng tạm được, nếu đợi thêm mấy năm nữa, ngay cả mặt cũng không thể dùng được, vẫn còn có người đồng ý tiếp nhận cuộc sống rối rắm này của em cơ mà, đây không phải là quá tốt rồi à?"
Thật ra cũng không nhất định phải gả cho kẻ có tiền, chỉ là hiện tại tình hình của cô như này, trên có một người ba bị liệt, dưới có một em trai năm tuổi cần cô nuôi, một người đàn ông phổ thông ai dám đồng ý ở bên cạnh cái hang không đáy này? Đều là những người sống trong cuộc sống phồn hoa này, mấy ai sống dễ dàng hơn ai chứ?
Còn không bằng thực tế chút, tìm kẻ có tiền, gỡ bỏ áp lực của cô.
Trần tỷ bất đắc dĩ cười cười: "Vậy... ok, để chị báo với họ một câu."
Sở dĩ chuyện Thẩm Nam bắt đầu đường đường chính chính cân nhắc tìm đàn ông, là bởi vì lần này trông nom Thẩm Ngọc ở bệnh viện, bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề thực tế. Bây giờ trong nhà chỉ có cô là chỗ dựa của một già một trẻ, nhưng sức của cô không phải vàng bạc sắt thép, nếu như ngày nào đó cô cũng sinh bệnh, mà nếu như lại còn bệnh nặng, vậy họ phải làm sao đây?
Mặc dù là tìm đàn ông như này cũng không mấy đáng tin, nhưng chí ít có còn hơn không.
Thẩm Nam và Trần Vận Huy hẹn gặp vào thứ bảy.
Lại nói, đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt. Nếu là lùi về mấy năm trước, có lẽ nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, chính mình lại có ngày này, sẽ xem mắt với một người đàn ông trung niên đã ly dị.
Khi đó cô có rất nhiều mối tình cũng không hẳn là lưu luyến, cũng đã hẹn hò với rất nhiều người, cô là một đứa con gái nhà giàu có thể tùy ý tiêu xài hoang phí, xưa nay không thiếu người yêu, cô coi là thế giới chỉ xoay quang cô. Thất bại duy nhất, chỉ có mình Khương Nhạn Bắc.
Thế nhưng trải qua mấy năm này, cũng làm cô sớm ngộ ra, một khi không có ba tạo mái ấm cho cô, thì thật sự cô chẳng là cái gì cả. Về phần thật bại với Khương Nhạn Bắc, so với những gian khổ chông gai sau này, cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Nhưng hoang đường là, khi cô đi vào nhà hành cao cấp này, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Vận Huy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, lại là bóng hình của Khương Nhạn Bắc.
Không phải vì hai người họ giống nhau, mà ngược lại, từ đầu đến chân người trung niên này, không có một chút xíu nào giống với Khương Nhạn Bắc. Anh ta không tính là khó coi, nhưng cũng không liên quan gì đến hai chữ anh tuấn, trên dưới cả người anh ta tản ra một cảm giác làm ăn tục khí và dầu mỡ của người trung niên.
Sở dĩ Thẩm Nam bỗng nhiên nghĩ đến Khương Nhạn Bắc, là bởi vì cô ý thức được, hóa ra nguòi đàn ông mà tương lai sẽ ở bên cạnh cô, lại chênh lệch lớn như vậy so với người mà cô từng thích.
Điều này, có lẽ là hiện thực.
Suýt chút nữa cô bị thứ hiện thực đáng sợ này dọa bỏ chạy. Mà ngay tại lúc cô do dự, Trần Vận Huy đã nhìn thấy cô, đưa tay quơ quơ với cô.
Thẩm Nam lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, ép xuống thứ mơ tưởng xa vời không thực tế trong đầu, cố gắng lấy lại một khuôn mặt lễ phép, không nhanh không chậm đi qua chào hỏi: "Chào anh!"
Mặt Trương Vận Huy có chút mập mạp, dáng vẻ tươi cười chân thành, đứng lên đưa tay ra hiệu, "Cô Thẩm, mời cô ngồi."
Thẩm Nam ngồi xuống đối diện với anh ta.
Trần Vận Huy nâng tách trà lên rót cho cô một chén, đẩy đến trước mặt cô, mở miệng cười: "Cô Thẩm còn nhớ tôi không?"
Thẩm Nam nhìn khuôn mặt bình thản không có gì kỳ lạ, cẩn thận tìm tòi một chút trong trí nhớ, nhưng đáng tiếc, không nhớ ra được.
Vẻ mặt cô mờ mịt, hiển nhiên cũng nằm trong dự liệu của Trần Vận Huy, anh ta liên tục cười nói: "Trước đây tôi đã từng hợp tác làm ăn với ba của cô, cũng gặp cô hai lần trong tiệc rượu, cô Thẩm không có ấn tượng gì cũng bình thường." Vừa nói vừa cảm thán, "Năm đó Thẩm tổng làm ăn to lớn như vậy, chớp mắt đã qua mấy năm rồi."
Thẩm Nam không ngờ anh ta lại là người quen biết cũ của ba cô, đã từng gặp cô, nghe anh ta nhẹ nhàng bâng quơ trả lời như vậy, nhất thời không biết anh ta có ý gì, nhìn kỹ lại biểu cảm của anh ta, xác định không có ác ý, mới cười cười, nói: "Vậy Trần tiên sinh đã biết tình huống nhà chúng tôi, chuyện trước kia Trần tiên sinh cũng đâu cần nhắc lại."
Trần Vận Huy liên tục gật đầu, cười nói: "Cô Thẩm đây đã đồng ý đến gặp tôi, tôi cũng rất vui mừng. Tình huống của tôi, hẳn là cô cũng đã tìm hiểu qua. Tôi thật lòng hy vọng có thể kết giao với cô Thẩm, nếu cô Thẩm đồng ý gả cho tôi, ba và em trai cô đều không phải là vấn đề."
Nếu như nói nội tâm Thẩm Nam đang có chút kháng cự, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong câu đó, bỗng nhiên cảm thấy hiện thực cũng không có bết bát như vậy.
Cô cười cười: "Thẩm tiên sinh quá khách sáo rồi."
Sau đó, hai người trò chuyện cũng coi như thuận lợi, Trần Vận Huy là một thương nhân. nhưng miệng lưỡi cũng không trơn tru lắm, ngôn hành cử chỉ cũng rất lịch sự —— nếu như cố gắng không để ý đến đôi mắt mang đôi chút hèn mọn kia.
Ăn cơm xong, Trần Vận Huy đề nghị đi dạo, Thẩm Nam đồng ý.
Hai người rời khỏi nhà hàng, lúc cùng Trần Vận Huy đi về phía bãi đỗ xe Mercedes, tên đàn ông trung niên này cuối cùng cũng không nhịn nổi, đưa tay vòng lấy eo Thẩm Nam.
Bây giờ đã là tháng mười một rồi, là thời điểm thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Hai ngày nay Thẩm Nam vừa mới mặc thêm áo ấm, cách một cái áo khoác và một cái áo len, cánh tay khoác lên hông cô, cảm giác cũng không có rõ ràng như vậy.
Nhưng khi người đàn ông này dựa tới, mang theo loại cảm giác buồn nôn nồng đậm không thể nói rõ, cô cơ hồ là vô thức gỡ cánh tay của hắn, tránh sang bên cạnh hai bước.
Phản ứng của cô quá lớn, hai người đều có chút xấu hổ.
Trần Vận Huy lấy lại tinh thần trước, ngượng ngùng cười một tiếng: "Cô Thẩm làm sao vậy? Người không biết chuyện còn tưởng tôi đây ức hiếp thiếu nữ nhà lành đấy?"
Ngữ khí của hắn rõ ràng không khách khí giống trước nữa, mà là loại chê cười rõ ràng. Đúng, hắn biết Thẩm Quang Diệu và cô, chắc hẳn cũng đã từng nghe qua về sự tích ngày thường của cô. Vậy trong mắt hắn, cô chắc cũng chỉ là một người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn. Bây giờ lại nóng lòng muốn tìm một tên ngốc có tiền đồng ý chấp nhận người nghèo túng này.
Có lẽ theo Trần Vận Huy, hắn nguyện ý tiếp nhận thứ rối rắm này, đã là may mắn cho cô lắm rồi. Đều là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau, cô ở đây giả vờ đơn thuần với hắn, đúng là có chút quá đáng.
Thẩm Nam cảm thấy hiểu rõ, tự giễu cười cười: "Trần tiên sinh, đột nhiên tôi nhớ ra mình có chút việc, hôm nay không thể đi dạo với anh rồi."
Trần Vận Huy cười lạnh một tiếng, cũng không ngụy trang thêm nữa: "Sao vậy? Cô Thẩm đây vẫn còn nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư à? Không xem lại cuộc sống của mình xem? Thấy mình có chút nhan sắc, liền muốn đàn ông chu cấp cho cô à? Ôm eo tí thôi mà cũng không đồng ý? Làm đ* còn muốn lập đền thờ à? Trên đời này gái xinh còn nhiều nhé, rất nhiều luôn, dựa vào bản thân tôi Trần Vận Huy, muốn kiểu nào mà không được? Tôi đồng ý gặp mặt cô, cũng chỉ vì thương hại cô và cha già của cô thôi."
Mắt Thẩm Nam lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn nói xong, không nhanh không chậm nói: "Trần tiên sinh cũng rất tự mình hiểu mình nhỉ, nếu không phải vì tiền nong mà trong mồm ông nhắc tới, thì những cô gái xinh đẹp như tôi đây ai sẽ để mắt đến ông?"
Dù gì Trần Vận Huy cũng là một ông chủ không lớn không nhỏ, bị cô chặn họng không măj không nhạt như thế, tức đến nỗi gân xanh hằn hết lên, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía xe Mercedes của mình, mở cửa xe rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Nam giữ nguyên vẻ mặt đó đi đến ven đường, một cơn gió lạnh thổi qua, cô vô thức giữ chặt cổ áo. Điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, là tin nhắn của Trần tỷ.
—— Thế nào rồi?
Cô trả lời: Thất bại.
Trần tỷ: Thất bại thì thất bại, nhìn cái tên họ Trần này cũng không phải người tốt đẹp gì, nếu em thật sự theo hắn, trong lòng chị đây sẽ càng thấy băn khoăn! Em còn trẻ còn xinh đẹp như vậy, quá phí của trời!
Thẩm Nam nhìn tin nhắn này, tự giễu cười một tiếng, trả lời: "Làm phiền chị rồi Trần tỷ.
Gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn con đường xe lui tới. Lúc đầu cô cảm thấy chuyện hôm nay có chút buồn cười, chỉ là một chút thôi, bỗng nỗi ủy khuất và buồn vô cớ ở đâu dồn tới, như thủy triều hướng về phía cô, cô đột nhiên không nhịn được mà nghẹn ngào khóc to lên.
Cô không nhớ nổi là bao lâu rồi mình chưa khóc, lúc trong nhà xảy ra chuyện, lúc nhiều lần vấp phải khó khăn tìm việc làm, lúc bị khách hàng gây khó dễ chấm mút, thậm chí đợt trước bị hiểu lầm là tiểu tam tại thành phố B, cô cũng không hề khóc.
Thế nhưng mà, bây giờ lại vì một lần xem mắt đáng khinh, đứng ở nơi đầu đường ngựa xe như nước này sụp đổ hoàn toàn.
"Đang nhìn gì vậy?" Tầng hai phòng ăn, Lý Giai Nhiễm đang ăn cơm cùng Khương Nhạn Bắc, phát hiện anh cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của anh, kỳ quái hỏi.
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì."
Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, lấy mấy tờ tiền mặt trong ví đặt xuống bàn ăn, nói: "Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện, đi trước đây."
Lý Giai Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chân rời đi, để lại cô cùng sự ngạc nhiên.
Hôm nay cô và ba cố đến Khương gia làm khách, đúng lúc Khương Nhạn Bắc ở nhà, hai người trẻ tuổi bị trưởng bối có ý định tác hợp đuổi ra ngoài ăn cơm. Nào ngờ mới ăn được một nửa, Khương Nhạn Bắc liền bắt đầu không yên lòng, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại thậm chí còn trực tiếp bỏ lại cô rồi đi mất.
Cô lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn lại một lần nữa về phía lúc nãy Khương Nhạn Bắc nhìn. Chỗ đó có một cô gái, không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có một bóng lưng thon dài, trên con đường như nước này, cô đơn lẻ loi.
Lý Giai Nhiễm nghĩ thầm, đó nhất định là một cô gái rất xinh đẹp.
********
Khương Nhạn Nhạn, con ăn ngay nói thật, có đau lòng không nào?
Thầy Khương nào đó: Cũng tàm tạm, không đau lắm.
Xoay người cầm một cái đao dài mười tám mét.
Thẩm Nam đi mua cơm về, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đứng ở phía xa xa chờ cô, còn cầm một cành hoa trong tay.
Lông mày cô cau lại, đi lên, nhìn sang khóm hoa hồng ở bên cạnh, nói: "Không phải chị đã nói là không được hái hoa à?"
Thẩm Ngọc giơ cành hoa lên, cười tủm tỉm nói: "Không phải em hái đâu, là tặng cho chị ạ."
Lúc này Thẩm Nam mới chú ý tới, cậu bé đang cầm một cành hoa được cắt tỉa gọn gàng, không khỏi tò mò, hỏi: "Ở đâu ra vậy?"
Thẩm Ngọc trả lời: "Em muốn tặng hoa cho chị, nhưng không được hái hoa ở đây, chú ấy liền đưa cho em cành hoa này."
"Chú? Chú nào cơ?" Thẩm Nam nhận bông hoa mà cậu bé đang giơ lên, không hiểu chuyện gì.
Thẩm Ngọc chỉ chỉ về hướng mà Khương Nhạn Bắc rời đi, nói: "Chính là chú cao cao kia ạ!"
Thẩm Nam nhìn theo hướng tay của cậu bé, người lui lui tới tới, cũng không biết cậu bé đang chỉ vào ai. Chắc có lẽ là một người xa lạ nào đó đến bệnh viện để thăm người thân, nhìn thấy đứa bé này muốn hái hoa, nên mới chia cho cậu một bông, dù sao thì ngoại hình của nhóc Thẩm Ngọc cũng khiến người ta yêu thích.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, rũ mắt nhìn bông hoa hồng ướt át trong tay, đáy lòng cũng hơi mềm lại.
Bất kể là thế nào, thiện ý của người xa lạ đều làm cho con người ta vui vẻ.
Cô thất thần nhìn bông hoa một lát, xoa nhẹ đầu Thẩm Ngọc, cười nói: "Cám ơn em nhé."
Thẩm Ngọc nghiêm túc nói: "Chị không cần cám ơn đâu, đợi sau này em lớn rồi, em sẽ tặng chị thật nhiều thật nhiều thứ."
Thẩm Nam bật cười: "Ok, vậy bây giờ tranh thủ thời gian ăn cơm đã nào, ăn no thì mới có sức để lớn lên chứ."
Cơm nước xong xuôi, quay lại phòng bệnh, Thẩm Nam nhìn nhánh hoa hồng trong tay một chút, cũng không biết tại sao cô lại có chút không nỡ đặt xuống. Những năm nay cô nhận được không ít hoa, có người giống như Vương Vĩnh Hòa muốn theo đuổi cô thôi, cũng có người khách có ý định gì đó với cô, sẽ mang một bó hoa đồng đỏ chói đến, thường là một bó hoa đỏ đến lóa mắt, đẹp thì đẹp thật, nhưng phía sau những bó hoa này, đơn giản chỉ là mục đích trần trụi của đàn ông, thế nên ý nghĩa của những bông hoa xinh đẹp đó đều bị thay đổi. Cho nên những thứ đó so ra còn kém hơn bông hoa đơn giản này nhiều.
Bởi vì bất luận là Thẩm Ngọc, hay là một người bình thường xa lạ nào đó, mục đích đưa tặng bông hoa này đều rất đơn thuần.
Cô tìm một chai nước lọc đã uống hết, cắm hoa hồng vào đó, đặt ở tủ đầu giường. Hai ngày ở đây trông nom Thẩm Ngọc, chỉ cần nhìn thấy bông hoa này, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên tốt hơn.
Hiện tại Thẩm Ngọc vẫn chưa thể xuất viện, Thẩm Nam cũng đã xin nghỉ cho cậu bé, nhưng công việc của cô cũng không thể lười biếng, xin nghỉ phép mấy ngày liên tiếp, không nói đến chuyện cấp trên có đồng ý hay không, chỉ là bản thân cô không xin nổi. Cái kiểu không xin nghỉ nổi là không phải là giả, mà là do tiền nong. Cô đành tìm một người hộ lý chăm sóc cậu bé vào ban ngày, còn mình sẽ chăm vào ban đêm.
Chờ đến khi xuất viện đã là một tuần sau, cuộc sống sinh hoạt cuối cùng cũng trở lại bình thường. Khi sắp xếp đồ đạc để xuất viện, cô còn cố ý mang theo cành hoa hồng khô héo kia về cùng, lấy các cánh hoa kẹp vào trong quyển sách coi như là một cái bookmark.
Trước kia tiêu xài phung phí, bây giờ lại vô cùng trân quý những thứ nhỏ bé tốt đẹp này.
Bởi vì Thẩm Ngọc sinh bệnh, công việc ca hát ở quán bar Thời Gian cũng bị chậm trễ theo. Trong phòng nghỉ, mấy ngày không có gặp lại Trần tỷ, vừa nhìn thấy cô, chị ấy đã chậc chậc nói: "Em xem quầng thâm dưới mắt em đi kìa, ngay cả phấn lót cũng không che được đâu."
Thẩm Nam khoát tay, bày ra bộ mặt đau khổ, "Đừng nói nữa, mấy ngày em trai em nằm viện, mỗi ngày em cũng chỉ có thể trông nom nó vào buổi tối, bệnh viện lại không có giường ngủ, miễn cưỡng dựa dẫm vào góc nào đấy để ngủ, một ngày có thể ngủ bốn năm tiếng gì đó là em đã cám ơn trời đất lắm rồi."
Trần tỷ nói: "Vậy sao em không nghỉ thêm mấu ngày nữa?"
Thẩm Nam bất đắc dĩ cười cười: "Hình như em đã quen với bận bịu rồi ấy, giờ không biết nghỉ ngơi thế nào."
Trần tỷ nói: "Đâu thể sống như vậy chứ!"
Thẩm Nam nghĩ nghĩ, cười gật đầu: "Đúng vậy ạ, đúng thật là nên nghỉ ngơi thật tốt. Sáng nay em soi gương, phát hiện đuôi mắt em có hai nếp nhăn rồi, em bị dọa đến mức phải tranh thủ thời gian xoa thêm hai lớp kem mắt đấy." Cô dừng một chút, còn nói: "Nếu như sang năm tiền lương tăng thêm một bậc nữa, buổi tối em sẽ không đến đây hát đâu."
Trần tỷ vỗ vỗ vai cô, cảm thán nói: "Nói thật, những cô gái gặp phải tình huống như em, chị đây gặp không ít. Nhưng người mà tự mình bò dậy, lại chỉ có đúng duy nhất một mình em. Lúc trước, ban đầu chị còn cho là em sẽ không gượng dậy nổi, sẽ sa đọa, hoặc là bước vào con đường đen tối nào đó, nhưng lại không ngờ là em chọn con đường cực khổ nhất, hơn nữa còn gắng gượng đến giờ phút này."
Thẩm Nam buồn cười nói: "Làm gì khoa trương đến mức đó chứ ạ. Trên đời này có nhiều người khổ lắm, em đây thì tính làm gì."
Lời này của cô không phải là giả, ngay từ đầu trong nhà xảy ra chuyện, cô cũng cảm thấy bầu trời như sụp xuốbg, nhưng mấy năm nay cô gặp nhiều cuộc sống của người bình thường, mới phát hiện thật ra những thứ mình trải qua chẳng đáng là gì.
Cô nhìn thấy người ngồi trong công viên tìm từng chút thức ăn thừa dưới trời mưa gió, cũng đã gặp người vì nuôi gia đình mà đi sớm về tối, nửa đêm còn phải đạp xe đi giao sữa, cũng có đủ kiểu sinh lão bệnh tử mà không ai có thể thoát khỏi.
So với những thứ này, chí ít ngoài mặt cô vẫn là một thành phần tri thức xinh đẹp gọn gàng, mấy năm ngắn ngủi, tiền lương hàng tháng trong tay cô cũng đã vượt qua rất nhiều người cùng tuổi. Thuê được nhà ở, mời được bảo mẫu, cũng có thể nuôi ba cô và một người em trai ngoài giá thú, đồng thời cho tới bây giờ, cũng chưa từng có cảm giác khổ đến chết.
Chúng sinh đều khổ, chút khổ của cô, có lẽ là ông trời cũng chẳng để vào mắt, vậy cô oán trời trách đất có ích lợi gì?
Trần tỷ nghe cái ngữ khí chẳng hề để ý này của cô, cười to: "Đúng vậy." Dừng một chút, lại nghĩ tới gì đó, hỏi: "À, không phải em nói sẽ kết hôn với một người vừa có tiền vừa thật thà à, em có muốn cân nhắc không?"
Thẩm Nam hờ hững gật đầu: "Đúng vậy ạ."
Trần tỷ nói: "Bên này chị có một người, mở công ty thực phẩm, biệt thự xe sang đều có hết, trong nhà chắc có khoảng mấy ngàn vạn, cũng rất hào phóng, đã ly hôn, năm nay bốn mươi tuổi, tuổi tác hơi lớn chút, nhưng đúng là có thể xem xét. Chị cũng cho anh ta xem ảnh của em rồi, anh ta rất hài lòng, cũng biết tình huống của em, nói sẽ đồng ý giúp em nuôi ba và em trai em. Nếu em đồng ý, thì để chị đi nói với người ta một câu."
Thẩm Nam trầm mặc một lát, nói: "Được ạ."
"Nếu... Nếu em không đồng ý..."
Không đợi chị ấy nói xong, Thẩm Nam đã cười ngắt lời: "Vì sao em lại không đồng ý chứ? Hiện tại thì khuôn mặt em cũng tạm được, nếu đợi thêm mấy năm nữa, ngay cả mặt cũng không thể dùng được, vẫn còn có người đồng ý tiếp nhận cuộc sống rối rắm này của em cơ mà, đây không phải là quá tốt rồi à?"
Thật ra cũng không nhất định phải gả cho kẻ có tiền, chỉ là hiện tại tình hình của cô như này, trên có một người ba bị liệt, dưới có một em trai năm tuổi cần cô nuôi, một người đàn ông phổ thông ai dám đồng ý ở bên cạnh cái hang không đáy này? Đều là những người sống trong cuộc sống phồn hoa này, mấy ai sống dễ dàng hơn ai chứ?
Còn không bằng thực tế chút, tìm kẻ có tiền, gỡ bỏ áp lực của cô.
Trần tỷ bất đắc dĩ cười cười: "Vậy... ok, để chị báo với họ một câu."
Sở dĩ chuyện Thẩm Nam bắt đầu đường đường chính chính cân nhắc tìm đàn ông, là bởi vì lần này trông nom Thẩm Ngọc ở bệnh viện, bỗng nhiên cô ý thức được một vấn đề thực tế. Bây giờ trong nhà chỉ có cô là chỗ dựa của một già một trẻ, nhưng sức của cô không phải vàng bạc sắt thép, nếu như ngày nào đó cô cũng sinh bệnh, mà nếu như lại còn bệnh nặng, vậy họ phải làm sao đây?
Mặc dù là tìm đàn ông như này cũng không mấy đáng tin, nhưng chí ít có còn hơn không.
Thẩm Nam và Trần Vận Huy hẹn gặp vào thứ bảy.
Lại nói, đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt. Nếu là lùi về mấy năm trước, có lẽ nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, chính mình lại có ngày này, sẽ xem mắt với một người đàn ông trung niên đã ly dị.
Khi đó cô có rất nhiều mối tình cũng không hẳn là lưu luyến, cũng đã hẹn hò với rất nhiều người, cô là một đứa con gái nhà giàu có thể tùy ý tiêu xài hoang phí, xưa nay không thiếu người yêu, cô coi là thế giới chỉ xoay quang cô. Thất bại duy nhất, chỉ có mình Khương Nhạn Bắc.
Thế nhưng trải qua mấy năm này, cũng làm cô sớm ngộ ra, một khi không có ba tạo mái ấm cho cô, thì thật sự cô chẳng là cái gì cả. Về phần thật bại với Khương Nhạn Bắc, so với những gian khổ chông gai sau này, cũng chẳng đáng để nhắc tới.
Nhưng hoang đường là, khi cô đi vào nhà hành cao cấp này, trong nháy mắt nhìn thấy Trần Vận Huy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, lại là bóng hình của Khương Nhạn Bắc.
Không phải vì hai người họ giống nhau, mà ngược lại, từ đầu đến chân người trung niên này, không có một chút xíu nào giống với Khương Nhạn Bắc. Anh ta không tính là khó coi, nhưng cũng không liên quan gì đến hai chữ anh tuấn, trên dưới cả người anh ta tản ra một cảm giác làm ăn tục khí và dầu mỡ của người trung niên.
Sở dĩ Thẩm Nam bỗng nhiên nghĩ đến Khương Nhạn Bắc, là bởi vì cô ý thức được, hóa ra nguòi đàn ông mà tương lai sẽ ở bên cạnh cô, lại chênh lệch lớn như vậy so với người mà cô từng thích.
Điều này, có lẽ là hiện thực.
Suýt chút nữa cô bị thứ hiện thực đáng sợ này dọa bỏ chạy. Mà ngay tại lúc cô do dự, Trần Vận Huy đã nhìn thấy cô, đưa tay quơ quơ với cô.
Thẩm Nam lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, ép xuống thứ mơ tưởng xa vời không thực tế trong đầu, cố gắng lấy lại một khuôn mặt lễ phép, không nhanh không chậm đi qua chào hỏi: "Chào anh!"
Mặt Trương Vận Huy có chút mập mạp, dáng vẻ tươi cười chân thành, đứng lên đưa tay ra hiệu, "Cô Thẩm, mời cô ngồi."
Thẩm Nam ngồi xuống đối diện với anh ta.
Trần Vận Huy nâng tách trà lên rót cho cô một chén, đẩy đến trước mặt cô, mở miệng cười: "Cô Thẩm còn nhớ tôi không?"
Thẩm Nam nhìn khuôn mặt bình thản không có gì kỳ lạ, cẩn thận tìm tòi một chút trong trí nhớ, nhưng đáng tiếc, không nhớ ra được.
Vẻ mặt cô mờ mịt, hiển nhiên cũng nằm trong dự liệu của Trần Vận Huy, anh ta liên tục cười nói: "Trước đây tôi đã từng hợp tác làm ăn với ba của cô, cũng gặp cô hai lần trong tiệc rượu, cô Thẩm không có ấn tượng gì cũng bình thường." Vừa nói vừa cảm thán, "Năm đó Thẩm tổng làm ăn to lớn như vậy, chớp mắt đã qua mấy năm rồi."
Thẩm Nam không ngờ anh ta lại là người quen biết cũ của ba cô, đã từng gặp cô, nghe anh ta nhẹ nhàng bâng quơ trả lời như vậy, nhất thời không biết anh ta có ý gì, nhìn kỹ lại biểu cảm của anh ta, xác định không có ác ý, mới cười cười, nói: "Vậy Trần tiên sinh đã biết tình huống nhà chúng tôi, chuyện trước kia Trần tiên sinh cũng đâu cần nhắc lại."
Trần Vận Huy liên tục gật đầu, cười nói: "Cô Thẩm đây đã đồng ý đến gặp tôi, tôi cũng rất vui mừng. Tình huống của tôi, hẳn là cô cũng đã tìm hiểu qua. Tôi thật lòng hy vọng có thể kết giao với cô Thẩm, nếu cô Thẩm đồng ý gả cho tôi, ba và em trai cô đều không phải là vấn đề."
Nếu như nói nội tâm Thẩm Nam đang có chút kháng cự, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong câu đó, bỗng nhiên cảm thấy hiện thực cũng không có bết bát như vậy.
Cô cười cười: "Thẩm tiên sinh quá khách sáo rồi."
Sau đó, hai người trò chuyện cũng coi như thuận lợi, Trần Vận Huy là một thương nhân. nhưng miệng lưỡi cũng không trơn tru lắm, ngôn hành cử chỉ cũng rất lịch sự —— nếu như cố gắng không để ý đến đôi mắt mang đôi chút hèn mọn kia.
Ăn cơm xong, Trần Vận Huy đề nghị đi dạo, Thẩm Nam đồng ý.
Hai người rời khỏi nhà hàng, lúc cùng Trần Vận Huy đi về phía bãi đỗ xe Mercedes, tên đàn ông trung niên này cuối cùng cũng không nhịn nổi, đưa tay vòng lấy eo Thẩm Nam.
Bây giờ đã là tháng mười một rồi, là thời điểm thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Hai ngày nay Thẩm Nam vừa mới mặc thêm áo ấm, cách một cái áo khoác và một cái áo len, cánh tay khoác lên hông cô, cảm giác cũng không có rõ ràng như vậy.
Nhưng khi người đàn ông này dựa tới, mang theo loại cảm giác buồn nôn nồng đậm không thể nói rõ, cô cơ hồ là vô thức gỡ cánh tay của hắn, tránh sang bên cạnh hai bước.
Phản ứng của cô quá lớn, hai người đều có chút xấu hổ.
Trần Vận Huy lấy lại tinh thần trước, ngượng ngùng cười một tiếng: "Cô Thẩm làm sao vậy? Người không biết chuyện còn tưởng tôi đây ức hiếp thiếu nữ nhà lành đấy?"
Ngữ khí của hắn rõ ràng không khách khí giống trước nữa, mà là loại chê cười rõ ràng. Đúng, hắn biết Thẩm Quang Diệu và cô, chắc hẳn cũng đã từng nghe qua về sự tích ngày thường của cô. Vậy trong mắt hắn, cô chắc cũng chỉ là một người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn. Bây giờ lại nóng lòng muốn tìm một tên ngốc có tiền đồng ý chấp nhận người nghèo túng này.
Có lẽ theo Trần Vận Huy, hắn nguyện ý tiếp nhận thứ rối rắm này, đã là may mắn cho cô lắm rồi. Đều là chuyện ngầm hiểu lẫn nhau, cô ở đây giả vờ đơn thuần với hắn, đúng là có chút quá đáng.
Thẩm Nam cảm thấy hiểu rõ, tự giễu cười cười: "Trần tiên sinh, đột nhiên tôi nhớ ra mình có chút việc, hôm nay không thể đi dạo với anh rồi."
Trần Vận Huy cười lạnh một tiếng, cũng không ngụy trang thêm nữa: "Sao vậy? Cô Thẩm đây vẫn còn nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư à? Không xem lại cuộc sống của mình xem? Thấy mình có chút nhan sắc, liền muốn đàn ông chu cấp cho cô à? Ôm eo tí thôi mà cũng không đồng ý? Làm đ* còn muốn lập đền thờ à? Trên đời này gái xinh còn nhiều nhé, rất nhiều luôn, dựa vào bản thân tôi Trần Vận Huy, muốn kiểu nào mà không được? Tôi đồng ý gặp mặt cô, cũng chỉ vì thương hại cô và cha già của cô thôi."
Mắt Thẩm Nam lạnh lùng nhìn hắn, chờ hắn nói xong, không nhanh không chậm nói: "Trần tiên sinh cũng rất tự mình hiểu mình nhỉ, nếu không phải vì tiền nong mà trong mồm ông nhắc tới, thì những cô gái xinh đẹp như tôi đây ai sẽ để mắt đến ông?"
Dù gì Trần Vận Huy cũng là một ông chủ không lớn không nhỏ, bị cô chặn họng không măj không nhạt như thế, tức đến nỗi gân xanh hằn hết lên, hừ lạnh một tiếng, quay người đi về phía xe Mercedes của mình, mở cửa xe rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Nam giữ nguyên vẻ mặt đó đi đến ven đường, một cơn gió lạnh thổi qua, cô vô thức giữ chặt cổ áo. Điện thoại trong túi rung lên, lấy ra xem, là tin nhắn của Trần tỷ.
—— Thế nào rồi?
Cô trả lời: Thất bại.
Trần tỷ: Thất bại thì thất bại, nhìn cái tên họ Trần này cũng không phải người tốt đẹp gì, nếu em thật sự theo hắn, trong lòng chị đây sẽ càng thấy băn khoăn! Em còn trẻ còn xinh đẹp như vậy, quá phí của trời!
Thẩm Nam nhìn tin nhắn này, tự giễu cười một tiếng, trả lời: "Làm phiền chị rồi Trần tỷ.
Gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn con đường xe lui tới. Lúc đầu cô cảm thấy chuyện hôm nay có chút buồn cười, chỉ là một chút thôi, bỗng nỗi ủy khuất và buồn vô cớ ở đâu dồn tới, như thủy triều hướng về phía cô, cô đột nhiên không nhịn được mà nghẹn ngào khóc to lên.
Cô không nhớ nổi là bao lâu rồi mình chưa khóc, lúc trong nhà xảy ra chuyện, lúc nhiều lần vấp phải khó khăn tìm việc làm, lúc bị khách hàng gây khó dễ chấm mút, thậm chí đợt trước bị hiểu lầm là tiểu tam tại thành phố B, cô cũng không hề khóc.
Thế nhưng mà, bây giờ lại vì một lần xem mắt đáng khinh, đứng ở nơi đầu đường ngựa xe như nước này sụp đổ hoàn toàn.
"Đang nhìn gì vậy?" Tầng hai phòng ăn, Lý Giai Nhiễm đang ăn cơm cùng Khương Nhạn Bắc, phát hiện anh cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của anh, kỳ quái hỏi.
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì."
Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, lấy mấy tờ tiền mặt trong ví đặt xuống bàn ăn, nói: "Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện, đi trước đây."
Lý Giai Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chân rời đi, để lại cô cùng sự ngạc nhiên.
Hôm nay cô và ba cố đến Khương gia làm khách, đúng lúc Khương Nhạn Bắc ở nhà, hai người trẻ tuổi bị trưởng bối có ý định tác hợp đuổi ra ngoài ăn cơm. Nào ngờ mới ăn được một nửa, Khương Nhạn Bắc liền bắt đầu không yên lòng, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại thậm chí còn trực tiếp bỏ lại cô rồi đi mất.
Cô lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn lại một lần nữa về phía lúc nãy Khương Nhạn Bắc nhìn. Chỗ đó có một cô gái, không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có một bóng lưng thon dài, trên con đường như nước này, cô đơn lẻ loi.
Lý Giai Nhiễm nghĩ thầm, đó nhất định là một cô gái rất xinh đẹp.
********
Khương Nhạn Nhạn, con ăn ngay nói thật, có đau lòng không nào?
Thầy Khương nào đó: Cũng tàm tạm, không đau lắm.
Xoay người cầm một cái đao dài mười tám mét.