Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Cô lờ mờ tỉnh, xương cốt đau nhứt, đầu óc choáng váng, cô muốn xoay người nằm thẳng nhưng vừa nhút nhích lưng truyền đến cảm giác đau thấu xương.
"Á..."
Lúc này cô mới chú ý đến một người đàn ông, râu vẫn chưa cạo, quầng mắt thâm đen ngồi dựa vào vách tường đối diện trông như ngủ nhưng mà chỉ phút chốc mắt lại mở.
Đó là Phàm Ngụy Cảnh, sao trông hắn mệt mỏi như vậy?
Suy cho cùng chuyện của hắn không liên quan đến cô.
"E...em không sao chứ?"
Mắt hắn loé lên tia sáng, nhìn thấy ánh mắt vô hồn của cô không khỏi mềm lòng.
Đã hai ngày nay, chưa bao giờ hắn chợp mắt. Lòng hắn như lửa đốt.
"..."
Thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn liền vội chạy gọi bác sĩ.
Hắn gấp như vậy làm gì? hắn không biết, chỉ là không muốn nhìn thấy sắc mặt đau đớn của cô.
Một tuần nằm viện, hắn chăm lo cho cô hết mực từ bữa ăn đến việc uống thuốc, nhưng mà ở cùng hắn một chổ, kí ức đau đớn ngày hôm ấy chưa bao giờ thôi buông tha cô, cô không nói với hắn một lời. Cô không hận hắn, cô hận chính bản thân mình quá nhu nhược.
Hắn thấy cô không hài lòng, dù sao việc cô bị thương cũng do hắn gây ra, hắn chăm sóc cô hết mực, sợ cô vẫn còn giận hắn, trước khi ngủ còn đọc truyện cổ tích cho cô nghe.
"...Và thế là lọ lem cùng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau suốt đời."
Thấy cô nhắm mắt yên tĩnh, lưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều có thể nằm thẳng, hắn rất vui. Một tuần này cô luôn lạnh nhạt với hắn, một câu cũng không nói, hắn không dám trách cô, chỉ là cùng hắn không nói gì, hắn cảm giác thiếu thiếu.
Đặt nhẹ đôi môi khô khốc lên vầng trán nhỏ, hắn không biết tại sao bản thân lại hành xử như vậy, chỉ là rất muốn cô quát mắng hắn một trận chứ không phải im lặng, xa cách.
Sau khi cô ngủ, hắn lấy máy tính ra ngồi một bên làm việc, lâu lại nhướng đôi mắt thập phần mệt mỏi nhìn cô.
Hắn thật sự hối hận.
ooOoo
Sau khi xuất viện, Lưu Châu Hân nhận lọ thuốc từ bác sĩ, bảo cô phải sức thuốc thì mới mau lành được. Cô hớn hở gật đầu cảm ơn rối rít.
Phàm Ngụy Cảnh đứng cạnh cô, lấy từ chiếc bóp da cá sấu đắc tiền ra chiếc thẻ đen quyền lực đưa cho nhân viên thanh toán. Mặt chị nhân viên có chút sửng sốt, người trước mặt chị ta nhìn có vẽ bết bát, lạnh nhạt lại có nhiều tiền như vậy, quả nhiên người không tầm thường cũng không bình thường!
Lúc này cô mới lên tiếng:
"Cảm ơn."
Nghe xong, người hắn hơi cứng đờ, một tuần nay đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn, thanh âm vẫn trong trẻo, đáy lòng hắn vui mừng nhảy múa, hắn nhận ra bản thân nhớ giọng nói cô muốn điên lên rồi.
Thiên Hà...
"Bà nội!"
Vừa thấy cô, bà nội chống gậy đi tới ôm một cái, luôn miệng nói rất nhớ cô. Nhìn thấy Phàm Ngụy Cảnh đi phía sau, bà nội chỉ muốn tát thêm cái nữa.
Doãn Phương liếc nhìn một cái, chột dạ, nhưng cái nhìn này thay đổi không ít. Dù sao bà nội đã nói với bà về kế hoạch ngày hôm đó, từ đầu đến cuối đều là bà hiểu nhầm. Doãn Phương hơi nghiêm nghị nói:
"Cô, ừm ờ, con nghỉ ngơi đi."
Lưu Châu Hân gật đầu, sau đó lại nhìn bà nội một chút, mím môi nói:
"Bà nội, con đã suy nghĩ rất nhiều, con muốn dọn ra ở riêng."
"Không được! con là con gái rất dễ bị người lạ dụ dỗ, sống một mình rất nguy hiểm, bà không đồng ý."
Biết bà nội lo lắng, nhưng cô không thể cùng hắn sống chung một nhà được, thật sự quá ngột ngạt, chỉ muốn càng xa càng tốt, đời này cô cùng hắn triệt để đừng có quan hệ gì.
Phàm Ngụy Cảnh nghe cô nói xong, cơ hồ cảm giác cô đang muốn tránh mặt mình, không vui nói:
"Bà nội đã nói vậy, nên nghe lời một chút."
"Còn không phải tại anh hay sao? anh muốn nói đạo lý lễ nghĩa gì, nếu người dọn ra ở riêng là anh, tôi liền bằng lòng."
Bà nội không kiên nể mặt nói, nắm chặt tay cô, thấy sắc mặt cô không được tốt, bà ôn tồn:
"Cháu ngoan của bà, bà tôn trọng ý kiến của con, nếu con cảm thấy khó chịu vì thằng nghịch tử này, con cứ dọn ra vài tháng xem sao, nhưng mỗi tuần phải đến thăm bà ít nhất một lần..."
"..."
Hắn đen mặt, vầng trán hiện lên ba vạch hắc tuyến.
"Không được, cô ấy vừa mới xuất viện, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn..."
Hắn chưa nói hết câu, bà nội đã dùng gậy đánh vào chân hắn một cái.
"Anh nói xui nói rủi gì đấy? Doãn Phương cô nên dạy lại đứa con trai quý hoá của cô đi."
Doãn Phương ngồi chéo chân, tay cầm một tờ báo lật đi lật lại, nghe bà nội nói hơi ngước mắt nhìn:
"Ngụy Cảnh, con vẫn nên nghe lời một chút."
Chắc chắn cô có bùa, sao hai người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà đều theo ý cô chứ?
"Bà nội, con nhất định sẽ về thăm bà."
Bóng dáng cô khuất dần.
Điện thoại hắn lại reo lên, đi cách xa một chút, nhận máy.
"Hu hu hu hu, Cảnh, anh chán ghét em rồi đúng không, tại sao anh không đến thăm em chứ? Chẳng lẽ anh đã quên năm đó em giúp anh thoát khỏi bọn cướp thế nào sao hu hu..."
"Á..."
Lúc này cô mới chú ý đến một người đàn ông, râu vẫn chưa cạo, quầng mắt thâm đen ngồi dựa vào vách tường đối diện trông như ngủ nhưng mà chỉ phút chốc mắt lại mở.
Đó là Phàm Ngụy Cảnh, sao trông hắn mệt mỏi như vậy?
Suy cho cùng chuyện của hắn không liên quan đến cô.
"E...em không sao chứ?"
Mắt hắn loé lên tia sáng, nhìn thấy ánh mắt vô hồn của cô không khỏi mềm lòng.
Đã hai ngày nay, chưa bao giờ hắn chợp mắt. Lòng hắn như lửa đốt.
"..."
Thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn liền vội chạy gọi bác sĩ.
Hắn gấp như vậy làm gì? hắn không biết, chỉ là không muốn nhìn thấy sắc mặt đau đớn của cô.
Một tuần nằm viện, hắn chăm lo cho cô hết mực từ bữa ăn đến việc uống thuốc, nhưng mà ở cùng hắn một chổ, kí ức đau đớn ngày hôm ấy chưa bao giờ thôi buông tha cô, cô không nói với hắn một lời. Cô không hận hắn, cô hận chính bản thân mình quá nhu nhược.
Hắn thấy cô không hài lòng, dù sao việc cô bị thương cũng do hắn gây ra, hắn chăm sóc cô hết mực, sợ cô vẫn còn giận hắn, trước khi ngủ còn đọc truyện cổ tích cho cô nghe.
"...Và thế là lọ lem cùng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau suốt đời."
Thấy cô nhắm mắt yên tĩnh, lưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều có thể nằm thẳng, hắn rất vui. Một tuần này cô luôn lạnh nhạt với hắn, một câu cũng không nói, hắn không dám trách cô, chỉ là cùng hắn không nói gì, hắn cảm giác thiếu thiếu.
Đặt nhẹ đôi môi khô khốc lên vầng trán nhỏ, hắn không biết tại sao bản thân lại hành xử như vậy, chỉ là rất muốn cô quát mắng hắn một trận chứ không phải im lặng, xa cách.
Sau khi cô ngủ, hắn lấy máy tính ra ngồi một bên làm việc, lâu lại nhướng đôi mắt thập phần mệt mỏi nhìn cô.
Hắn thật sự hối hận.
ooOoo
Sau khi xuất viện, Lưu Châu Hân nhận lọ thuốc từ bác sĩ, bảo cô phải sức thuốc thì mới mau lành được. Cô hớn hở gật đầu cảm ơn rối rít.
Phàm Ngụy Cảnh đứng cạnh cô, lấy từ chiếc bóp da cá sấu đắc tiền ra chiếc thẻ đen quyền lực đưa cho nhân viên thanh toán. Mặt chị nhân viên có chút sửng sốt, người trước mặt chị ta nhìn có vẽ bết bát, lạnh nhạt lại có nhiều tiền như vậy, quả nhiên người không tầm thường cũng không bình thường!
Lúc này cô mới lên tiếng:
"Cảm ơn."
Nghe xong, người hắn hơi cứng đờ, một tuần nay đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn, thanh âm vẫn trong trẻo, đáy lòng hắn vui mừng nhảy múa, hắn nhận ra bản thân nhớ giọng nói cô muốn điên lên rồi.
Thiên Hà...
"Bà nội!"
Vừa thấy cô, bà nội chống gậy đi tới ôm một cái, luôn miệng nói rất nhớ cô. Nhìn thấy Phàm Ngụy Cảnh đi phía sau, bà nội chỉ muốn tát thêm cái nữa.
Doãn Phương liếc nhìn một cái, chột dạ, nhưng cái nhìn này thay đổi không ít. Dù sao bà nội đã nói với bà về kế hoạch ngày hôm đó, từ đầu đến cuối đều là bà hiểu nhầm. Doãn Phương hơi nghiêm nghị nói:
"Cô, ừm ờ, con nghỉ ngơi đi."
Lưu Châu Hân gật đầu, sau đó lại nhìn bà nội một chút, mím môi nói:
"Bà nội, con đã suy nghĩ rất nhiều, con muốn dọn ra ở riêng."
"Không được! con là con gái rất dễ bị người lạ dụ dỗ, sống một mình rất nguy hiểm, bà không đồng ý."
Biết bà nội lo lắng, nhưng cô không thể cùng hắn sống chung một nhà được, thật sự quá ngột ngạt, chỉ muốn càng xa càng tốt, đời này cô cùng hắn triệt để đừng có quan hệ gì.
Phàm Ngụy Cảnh nghe cô nói xong, cơ hồ cảm giác cô đang muốn tránh mặt mình, không vui nói:
"Bà nội đã nói vậy, nên nghe lời một chút."
"Còn không phải tại anh hay sao? anh muốn nói đạo lý lễ nghĩa gì, nếu người dọn ra ở riêng là anh, tôi liền bằng lòng."
Bà nội không kiên nể mặt nói, nắm chặt tay cô, thấy sắc mặt cô không được tốt, bà ôn tồn:
"Cháu ngoan của bà, bà tôn trọng ý kiến của con, nếu con cảm thấy khó chịu vì thằng nghịch tử này, con cứ dọn ra vài tháng xem sao, nhưng mỗi tuần phải đến thăm bà ít nhất một lần..."
"..."
Hắn đen mặt, vầng trán hiện lên ba vạch hắc tuyến.
"Không được, cô ấy vừa mới xuất viện, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn..."
Hắn chưa nói hết câu, bà nội đã dùng gậy đánh vào chân hắn một cái.
"Anh nói xui nói rủi gì đấy? Doãn Phương cô nên dạy lại đứa con trai quý hoá của cô đi."
Doãn Phương ngồi chéo chân, tay cầm một tờ báo lật đi lật lại, nghe bà nội nói hơi ngước mắt nhìn:
"Ngụy Cảnh, con vẫn nên nghe lời một chút."
Chắc chắn cô có bùa, sao hai người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà đều theo ý cô chứ?
"Bà nội, con nhất định sẽ về thăm bà."
Bóng dáng cô khuất dần.
Điện thoại hắn lại reo lên, đi cách xa một chút, nhận máy.
"Hu hu hu hu, Cảnh, anh chán ghét em rồi đúng không, tại sao anh không đến thăm em chứ? Chẳng lẽ anh đã quên năm đó em giúp anh thoát khỏi bọn cướp thế nào sao hu hu..."