Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
"Em giấu cái gì? Đưa ra đây cho tôi!"
Với áp lực vô hình từ hắn, muốn không đưa cũng khó.
Cầm lấy chiếc điện thoại xấu xí, xem qua xem lại, mặt hắn tối đi, ấn đường nhíu lại khó chịu.
Tự động nhấn vào xem danh bạ, thấy chỉ lưu một dãy số, tên là "Mặt lạnh" hắn càng tối mặt hơn vài phần, lạnh lùng nói:
"Người "mặt lạnh" này là ai?"
Còn ai nữa chứ? cô chỉ vừa lưu mõi số điện thoại của hắn thôi!
Đang bâng khuâng không biết trả lời thế nào thì sự chú ý của hắn rơi vào mục tin nhắn cô vẫn chưa xem.
Vừa bấm vào là những lời chửi rủa của một dãy số lạ.
"Mày đừng có mơ tưởng đến anh Cảnh của tao, mày chính là loại tuesday không biết ngượng, nghe nói mày leo lên giường Cảnh rồi muốn đòi anh kết hôn, đúng là ảo tưởng sức mạnh!! tao nói cho mày biết Cảnh chỉ yêu một mình tao, đêm qua cùng tao rất mặn nồng, khốn nạn, b*tch...Con khốn, cút xa anh ấy ra!"
Ngọc Ý?
Đêm qua mặn nồng? Hắn cùng cô ta là loại yêu đương trong sáng nhất, vì hắn nghĩ cô ta đơn thuần nên không dám đụng chạm gì, hắn thích cô ta là vì năm đó đã giúp hắn thoát khỏi bọn bắt cóc. Hắn nhớ cô bé nhỏ nhắn năm ấy quật cường đối đầu với tên cướp, dưới ánh nắng chiều tà sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao sáng chói, một cảnh đó in sâu trong tâm trí hắn đến tận bây giờ.
Sau này khi cô ta tự tìm tới hắn nói cô bé ấy chính là cô ta, cô ta cũng kể rất chi tiết vụ bắt cóc. Nhưng lúc hắn hỏi về sợi dây bạc, cô ta chỉ bâng quơ nói mất rồi.
Mất? Đó không phải là món quà mẹ cô tặng không phải rất quý trọng sao? Dù sao cũng tìm cô ngần ấy năm, nên hắn cũng không truy cứu nữa.
Bây giờ lại không ngờ, người hắn yêu thích lại có thể nói ra những lời tục tĩu như vậy.
Cô đứng một bên chờ cơn thịnh nộ của hắn, nhưng mà hắn trả lại điện thoại cho cô không nói gì.
Trên đường trở về nhà một tiếng hắn cũng không nói, nhưng đáy mắt của hắn sâu không thấy đáy, sau khi xe dừng trước cổng nhưng không vào, hắn thấp giọng:
"Tôi có việc bận."
Không phải vì chuyện "mặt lạnh" mà giận cô đấy chứ?
Nhưng mà cô đang nghĩ gì vậy? hắn sẽ vì cô mà để tâm sao?
Cô gật đầu, chậm rãi bước vào trong.
ooOoo
Đến giữa đêm đang ngủ, điện thoại cô reo ầm ĩ, cô mơ mơ màng màng nghe máy.
"Alo, tôi là nhân viên quá bar Địa Vương ở đường số Xx, số máy cô là số máy liên lạc gần nhất, chủ của số máy đang rất say xỉn, mời cô đến đưa người về."
Khi cô gấp rút đến nơi, quán bar đã không còn bao nhiêu người chủ yếu là nhân viên, thấy cô bước vào nhân viên nọ dẫn cô đến phòng VIP, vừa mở cửa là một mảnh hỗn độn, miễn chai văng khắp nơi, Phàm Ngụy Cảnh nằm yên tĩnh ở trên sofa tựa hồ chưa từng gây ra chuyện gì.
Chiếc áo sơ mi trắng ban sáng cũng không còn theo nếp nữa, có vài vệt úa vàng dường như bị rượu dính lên, dù hắn đã uống không ít rượu nhưng khí thế từ con người này không hề suy giảm, mùi rượu thoang thoảng ở mũi khiến cô cảm thấy muốn nôn ra, cô chưa bao giờ nhìn thấy Phàm Ngụy Cảnh say đến như vậy, đời trước khi uống say hắn sẽ nói lảm nhảm, hành xử như con người nguyên thủy nhất của hắn vì thế khi cùng các đối tác bàn chuyện làm ăn, hắn cũng chỉ uống vài ly rồi thôi.
Liếc mắt thấy có một vài chai trên bàn đã được uống cạn, phía dưới có miễn chai rơi vung vãi, có thể thấy hôm nay hắn mất khống chế như thế nào. Cô nhíu mày, bước vòng qua đi tới chỗ hắn.
Lay nhẹ cánh tay hắn.
"Ngụy Cảnh, anh nghe tôi nói gì không?"
"Cảnh?"
"Ý Ý..."
"...Là em sao? ...Nhớ, em."
Tim cô truyền đến một trận đau nhói, ngay cả trong lúc mơ hồ cũng là cô ấy, đời trước hay đời này đều như nhau.
Mày mơ tưởng đều gì? chỉ vì sự ấm áp nhất thời mà đã gục đổ rồi sao? Xem kìa, ngốc nghếch, mày đã quên đời trước hắn hận mày ra sao ư? đời trước mày đã đau đớn thế nào ư?
Lưu Châu Hân, mày quá hồ đồ rồi.
Cô thấp giọng dường như chỉ mình cô nghe thấy:
"Tôi là Lưu Châu Hân."
"Ý Ý, anh xin lỗi vì khiến em phải ghen tị như vậy...ực, anh xin lỗi được không?"
Hắn nặng nề mở mi mắt.
Cô muốn nhấc hắn lên, nhưng bất ngờ bị đôi chân thon dài của hắn đá một cái.
"A...!"
Lưu Châu Hân hoảng hồn, mất đà ngã xuống đống miễn chai, nó găm vào da thịt cô máu đỏ chảy ra, vài miếng dằm lọt vào trong, từng thớ thịt như bị ai đó cắt đứt, trái tim cô đập liên hồi vì sợ hãi nhưng nó cũng đau vô cùng.
Một màn vừa khó nhìn vừa đáng sợ. Cô muốn đỡ hắn, nhưng mà chính cô cả người mềm nhũn, đau đớn không ngồi dậy nổi, cứ nằm đó trơ mắt nhìn hắn gào thét gọi tên Ý Ý, rồi lại thống hận nhìn cô:
"Cô không phải Ý Ý của tôi, cô đi đi, cút đi!"
"Tôi muốn Ý Ý, tôi muốn Ý Ý..."
Có người từng nói, lời của kẻ say rượu nói ra đều là từ tận đáy lòng.
Trong đầu cô loáng thoáng nghe thấy giọng hắn hét lên: Tôi cần thứ tình yêu giẻ rách của cô sao?
Trái tim như bị cứa nát.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt kiềm nén rất lâu cuối cùng cũng chảy ra thành dòng dài.
Lưu Châu Hân, bao giờ mày mới thôi vọng tưởng?
Nhân viên thấy vẫn lâu chưa có người ra, cuối cùng cũng mở cửa xong vào.
Cô gái nằm dưới nền sàn lạnh máu đỏ chảy ra lênh láng tràn ra một mảng sàn lớn, hơi thở mỏng manh gấp gáp.
Khuôn mặt vị nhân viên biến sắc:
"Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!"
Với áp lực vô hình từ hắn, muốn không đưa cũng khó.
Cầm lấy chiếc điện thoại xấu xí, xem qua xem lại, mặt hắn tối đi, ấn đường nhíu lại khó chịu.
Tự động nhấn vào xem danh bạ, thấy chỉ lưu một dãy số, tên là "Mặt lạnh" hắn càng tối mặt hơn vài phần, lạnh lùng nói:
"Người "mặt lạnh" này là ai?"
Còn ai nữa chứ? cô chỉ vừa lưu mõi số điện thoại của hắn thôi!
Đang bâng khuâng không biết trả lời thế nào thì sự chú ý của hắn rơi vào mục tin nhắn cô vẫn chưa xem.
Vừa bấm vào là những lời chửi rủa của một dãy số lạ.
"Mày đừng có mơ tưởng đến anh Cảnh của tao, mày chính là loại tuesday không biết ngượng, nghe nói mày leo lên giường Cảnh rồi muốn đòi anh kết hôn, đúng là ảo tưởng sức mạnh!! tao nói cho mày biết Cảnh chỉ yêu một mình tao, đêm qua cùng tao rất mặn nồng, khốn nạn, b*tch...Con khốn, cút xa anh ấy ra!"
Ngọc Ý?
Đêm qua mặn nồng? Hắn cùng cô ta là loại yêu đương trong sáng nhất, vì hắn nghĩ cô ta đơn thuần nên không dám đụng chạm gì, hắn thích cô ta là vì năm đó đã giúp hắn thoát khỏi bọn bắt cóc. Hắn nhớ cô bé nhỏ nhắn năm ấy quật cường đối đầu với tên cướp, dưới ánh nắng chiều tà sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao sáng chói, một cảnh đó in sâu trong tâm trí hắn đến tận bây giờ.
Sau này khi cô ta tự tìm tới hắn nói cô bé ấy chính là cô ta, cô ta cũng kể rất chi tiết vụ bắt cóc. Nhưng lúc hắn hỏi về sợi dây bạc, cô ta chỉ bâng quơ nói mất rồi.
Mất? Đó không phải là món quà mẹ cô tặng không phải rất quý trọng sao? Dù sao cũng tìm cô ngần ấy năm, nên hắn cũng không truy cứu nữa.
Bây giờ lại không ngờ, người hắn yêu thích lại có thể nói ra những lời tục tĩu như vậy.
Cô đứng một bên chờ cơn thịnh nộ của hắn, nhưng mà hắn trả lại điện thoại cho cô không nói gì.
Trên đường trở về nhà một tiếng hắn cũng không nói, nhưng đáy mắt của hắn sâu không thấy đáy, sau khi xe dừng trước cổng nhưng không vào, hắn thấp giọng:
"Tôi có việc bận."
Không phải vì chuyện "mặt lạnh" mà giận cô đấy chứ?
Nhưng mà cô đang nghĩ gì vậy? hắn sẽ vì cô mà để tâm sao?
Cô gật đầu, chậm rãi bước vào trong.
ooOoo
Đến giữa đêm đang ngủ, điện thoại cô reo ầm ĩ, cô mơ mơ màng màng nghe máy.
"Alo, tôi là nhân viên quá bar Địa Vương ở đường số Xx, số máy cô là số máy liên lạc gần nhất, chủ của số máy đang rất say xỉn, mời cô đến đưa người về."
Khi cô gấp rút đến nơi, quán bar đã không còn bao nhiêu người chủ yếu là nhân viên, thấy cô bước vào nhân viên nọ dẫn cô đến phòng VIP, vừa mở cửa là một mảnh hỗn độn, miễn chai văng khắp nơi, Phàm Ngụy Cảnh nằm yên tĩnh ở trên sofa tựa hồ chưa từng gây ra chuyện gì.
Chiếc áo sơ mi trắng ban sáng cũng không còn theo nếp nữa, có vài vệt úa vàng dường như bị rượu dính lên, dù hắn đã uống không ít rượu nhưng khí thế từ con người này không hề suy giảm, mùi rượu thoang thoảng ở mũi khiến cô cảm thấy muốn nôn ra, cô chưa bao giờ nhìn thấy Phàm Ngụy Cảnh say đến như vậy, đời trước khi uống say hắn sẽ nói lảm nhảm, hành xử như con người nguyên thủy nhất của hắn vì thế khi cùng các đối tác bàn chuyện làm ăn, hắn cũng chỉ uống vài ly rồi thôi.
Liếc mắt thấy có một vài chai trên bàn đã được uống cạn, phía dưới có miễn chai rơi vung vãi, có thể thấy hôm nay hắn mất khống chế như thế nào. Cô nhíu mày, bước vòng qua đi tới chỗ hắn.
Lay nhẹ cánh tay hắn.
"Ngụy Cảnh, anh nghe tôi nói gì không?"
"Cảnh?"
"Ý Ý..."
"...Là em sao? ...Nhớ, em."
Tim cô truyền đến một trận đau nhói, ngay cả trong lúc mơ hồ cũng là cô ấy, đời trước hay đời này đều như nhau.
Mày mơ tưởng đều gì? chỉ vì sự ấm áp nhất thời mà đã gục đổ rồi sao? Xem kìa, ngốc nghếch, mày đã quên đời trước hắn hận mày ra sao ư? đời trước mày đã đau đớn thế nào ư?
Lưu Châu Hân, mày quá hồ đồ rồi.
Cô thấp giọng dường như chỉ mình cô nghe thấy:
"Tôi là Lưu Châu Hân."
"Ý Ý, anh xin lỗi vì khiến em phải ghen tị như vậy...ực, anh xin lỗi được không?"
Hắn nặng nề mở mi mắt.
Cô muốn nhấc hắn lên, nhưng bất ngờ bị đôi chân thon dài của hắn đá một cái.
"A...!"
Lưu Châu Hân hoảng hồn, mất đà ngã xuống đống miễn chai, nó găm vào da thịt cô máu đỏ chảy ra, vài miếng dằm lọt vào trong, từng thớ thịt như bị ai đó cắt đứt, trái tim cô đập liên hồi vì sợ hãi nhưng nó cũng đau vô cùng.
Một màn vừa khó nhìn vừa đáng sợ. Cô muốn đỡ hắn, nhưng mà chính cô cả người mềm nhũn, đau đớn không ngồi dậy nổi, cứ nằm đó trơ mắt nhìn hắn gào thét gọi tên Ý Ý, rồi lại thống hận nhìn cô:
"Cô không phải Ý Ý của tôi, cô đi đi, cút đi!"
"Tôi muốn Ý Ý, tôi muốn Ý Ý..."
Có người từng nói, lời của kẻ say rượu nói ra đều là từ tận đáy lòng.
Trong đầu cô loáng thoáng nghe thấy giọng hắn hét lên: Tôi cần thứ tình yêu giẻ rách của cô sao?
Trái tim như bị cứa nát.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt kiềm nén rất lâu cuối cùng cũng chảy ra thành dòng dài.
Lưu Châu Hân, bao giờ mày mới thôi vọng tưởng?
Nhân viên thấy vẫn lâu chưa có người ra, cuối cùng cũng mở cửa xong vào.
Cô gái nằm dưới nền sàn lạnh máu đỏ chảy ra lênh láng tràn ra một mảng sàn lớn, hơi thở mỏng manh gấp gáp.
Khuôn mặt vị nhân viên biến sắc:
"Gọi cấp cứu! Mau gọi cấp cứu!"