Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 81: Ngoại truyện 3: Mang thai 1
Chuẩn bị cho việc mang thai.
Từ năm thứ hai sau khi kết hôn, mấy chữ này đã treo trên trán họ như một lời nguyền, bất cứ khi nào có cơ hội là người lớn trong nhà sẽ tấn công ngay lập tức. Đến cả mẹ của Diệp Lâm Tây là Thẩm Minh Hoan cũng thi thoảng sẽ gọi điện nhắc nhở cô về việc đó.
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Minh Hoan vẫn chưa quá thân thiết. Chỉ có bộ phim tài liệu về bảo vệ động vật ở Châu Phi do Thẩm Minh Hoan đề cập là thực sự được bấm máy, thi thoảng Diệp Lâm Tây cũng sẽ nhận được các video của bà gửi từ Châu Phi xa xôi đến Wechat cho cô. Trong video có thể thấy người luôn được chăm sóc cẩn thận như Thẩm Minh Hoan cũng đã đen đi không ít và có vẻ như bà đã già đi đôi chút. Các nếp nhăn trên khóe mắt hiện rõ. Nhưng biểu hiện hạnh phúc của bà thì hoàn toàn không phải là giả. Có lẽ giữa người với người luôn khó khăn trong việc giao tiếp với nhau, đến cả sở thích cũng vậy. Cái Diệp Lâm Tây thích thì Thẩm Minh Hoan chẳng mấy để ý, còn những thứ mà Thẩm Minh Hoan thích thì Diệp Lâm Tây lại không hề quan tâm. Hai người họ như hai đường thẳng song song, chỉ vì tình cảm mẹ con mà gắn bó. Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng từng ao ước sự gắn bó đó có thể trở thành tình mẫu tử thực sự thân thiết. Sau đó cô nhận ra rằng tình mẫu tử mà cô mong muốn không có ở Thẩm Minh Hoan. Thẩm Minh Hoan luôn yêu thích sự tự do, một lòng một dạ không muốn bị kiềm chế. Nói ra thì bà cũng chẳng có gì sai, bà chỉ không như những người mẹ khác, đặt con cái của họ lên hàng đầu.
“Sao thế?” Khi Phó Cẩm Hành đi vào, liền nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang ngồi trên giường với vẻ mặt trầm tư, anh nhẹ nhàng xoa trán cô: “Sao ngồi ngây ra đó nửa ngày chẳng nói câu nào thế?”
Trong đôi mắt đen láy trong veo của Diệp Lâm Tây vẫn hiện lên sự mơ hồ khó tả: “Anh nghĩ sau này em sẽ trở thành người mẹ thế nào?”
Phó Cẩm Hành cũng bị bất ngờ trước câu hỏi đột ngột này của cô.
Sau đó, anh thấp giọng hỏi: “Có phải em vướng mắc chuyện gì rồi không?”
“Trước đây.” Diệp Lâm Tây nhìn anh, dứt khoát nói: “Trước đây, em luôn cảm thấy người như mẹ em thật vô trách nhiệm, vừa ly hôn đã ném con cái sang một bên, sau đó một mình đi khắp nơi, tự do tự tại. Đến cả buổi họp phụ huynh cũng là do thư ký của ba em đi dự, tóm lại là chẳng lần nào có phụ huynh thực sự đến cả.”
Khi cô nói đến việc này, Phó Cẩm Hành không khỏi nghĩ tới Diệp Dữ Thâm. Thực ra, không chỉ mình Diệp Lâm Tây như vậy, Diệp Dữ Thâm cũng chẳng khá hơn là bao, từ cấp hai tới hết cấp ba, hai người họ đều học cùng nhau, trong các buổi họp phụ huynh của Phó Cẩm Hành đều là Nam Y tới dự. Còn vị trí của Diệp Dữ Thâm luôn là một người thanh niên, mặc áo vest đi giày da ngồi đó. Nếu không phải giáo viên không cho phép, thì có lẽ người thanh niên ấy còn mang theo cả máy tính đến và sẵn sàng làm biên bản họp phụ huynh bất cứ lúc nào.
Diệp Lâm Tây vẫn tiếp tục nói: “Trước đây, em sẽ cảm thấy rất ấm ức, thiệt thòi, tự hỏi tại sao bà ấy lại không thể như những bà mẹ khác, trở về chăm sóc em, tại sao bà ấy luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu mà không phải là em.”
Cô nghĩ bà thật sự ích kỷ.
Diệp Lâm Tây nghiêng đầu nhìn Phó Cẩm Hành nói: “Nhưng hiện tại nghĩ lại mới thấy bản thân em mới là người ích kỷ.”
Hoặc có lẽ em đã trưởng thành rồi, em có thể hiểu được những việc đã qua, cũng có thể học được cách từ bỏ.
“Bây giờ ai cũng muốn em sớm có con, nhưng cứ nghĩ rằng công việc của em sẽ ảnh hưởng nếu như em có con, thì em lại do dự.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Lâm Tây, nếu em chưa chuẩn bị kỹ càng, thì chúng ta không cần vội.”
“Vì vậy em mới đang nghĩ xem sau này mình sẽ là một người mẹ thế nào.”
Đây có lẽ là một mệnh đề sai lầm, bởi vì không ai biết được sau khi sinh một đứa trẻ, bản thân họ sẽ phải đảm nhận vai trò gì.
Dịu dàng, chu đáo?
Lương thiện, nhân ái?
Phó Cẩm Hành nắm lấy bàn tay cô, xoa nhẹ rồi chậm rãi nói: “Anh cũng không biết sau này mình sẽ là một người ba thế nào.”
“Nhưng anh đảm bảo với em rằng, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em và con cho đến khi chúng trưởng thành.”
“Cuộc họp phụ huynh, đại hội thể thao, lễ tốt nghiệp. Chỉ cần những nơi các con cần anh, thì anh nhất định sẽ có mặt.”
Tất cả, tất cả những dịp quan trọng, anh hứa sẽ không bao giờ vắng mặt.
Anh sẽ không để những gì Diệp Lâm Tây và Diệp Dữ Thâm mất đi xảy ra một lần nữa với những đứa con của anh.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy chua xót, cô đưa tay véo má anh: “Mặc dù em không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không, nhưng em nghĩ rằng anh sẽ là một người cha tốt.”
“Tin tưởng anh vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Lâm Tây không ngại tâng bốc: “Anh trước giờ luôn làm tốt mọi việc mà.”
Vì vậy, khi trở thành một người cha, anh cũng sẽ làm tốt như vậy thôi.
“Cảm ơn vợ yêu đã tin tưởng.”
Diệp Lâm Tây hiếm khi nghe thấy anh gọi mình như vậy, mỗi lần anh gọi từ “Vợ” thì trong không khí dường như có một luồng khí ngọt ngào bay lên. Khiến người nghe cảm thấy tê dại.
Trong lòng hai người đã đồng thuận, việc sinh con thực sự là việc rất nghiêm túc. Nhưng bọn họ đều muốn có một đứa trẻ. Một đứa nhỏ vừa giống Diệp Lâm Tây lại vừa giống Phó Cẩm Hành. Chỉ là bọn họ chưa nói với người lớn trong nhà về sự đồng thuận này, khiến mọi người đều cảm thấy họ chưa tận hưởng đủ thế giới của riêng hai người.
Vài ngày sau, khi Nam Y gọi Diệp Lâm Tây về nhà lớn ăn tối, bà lặng lẽ kéo Diệp Lâm Tây lên lầu. Cả hai cùng vào phòng xem lại những video của cả gia đình. Đây là một nơi chuyên dụng để xem phim tại nhà, chỉ có điều người lớn trong nhà đều không quen dùng, trong nhà lại cũng chẳng có thanh niên. Vì vậy, nó thường bị bỏ không.
Diệp Lâm Tây bị Nam Y bí mật kéo lên lầu, sau đó Nam Y bảo Diệp Lâm Tây ngồi xuống còn mình thì nhanh chóng chuẩn bị thiết bị chiếu phát.
Thấy bà có vẻ không rành về mấy thứ này, nên Diệp Lâm Tây hỏi: “Mẹ, có cần con giúp mẹ không?”
“Không sao, con cứ ngồi đó đi.” Nam Y khom lưng vừa chuẩn bị vừa nói: “Đây là đồ tốt mẹ cất kỹ lắm đó, trước đây chưa từng cho con xem.”
Cất kỹ?
Đồ tốt.
Diệp Lâm Tây chỉ cảm thấy sự so sánh này thật khiến người ta kỳ vọng, nên có chút hồi hộp. Cho đến khi màn hình lớn cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh. Thực ra đó là đoạn video của một cậu nhóc nhỏ xíu, đang đứng lúng túng. Sau đó bên ngoài video có người nói một tiếng “Bắt đầu”, là một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, Diệp Lâm Tây nghe ra là giọng của Nam Y khi còn trẻ.
Nam Y nói: “Tiểu Cẩm, hôm nay là sinh nhật mẹ, con có thể hát một bài hát chúc mừng sinh nhật mẹ không?”
Đôi mắt Diệp Lâm Tây đột nhiên mở to, tuy rằng khi vừa bắt đầu xem video cô đã có thể đoán được cậu nhóc trên màn hình là ai. Nhưng khi nghe Nam Y nói cô vẫn không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đó. Hình ảnh trên màn hình có hơi cũ kỹ, nước phim ngả màu vàng, nhưng rất rõ ràng. Cậu nhóc nhỏ bé mặc một bộ vest xinh xinh, yên lặng đứng trước ống kính máy quay, như thể không hề lúng túng như mới bắt đầu nữa, đặc biệt là sau khi nghe xong Nam Y nói.
Cậu thực sự nghiêng đầu về phía ống kính, lắc lư qua trái qua phải một chút, dường như đang tự mình khiến mình nghiêm túc hơn. Không lâu sau, cậu mở miệng và bắt đầu hát. Đó là một bài hát mừng sinh nhật.
Cậu nhóc hát một câu “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ”, giọng điệu như búng ra sữa, dù là qua màn hình nhưng cũng khiến người khác muốn chạm vào cậu.
Khi bài hát chúc mừng sinh nhật kinh điển kết thúc, lại nghe thấy cậu bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ.”
Ngay sau đó, Nam Y xuất hiện bên cạnh, ôm và hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu.
Bởi vì Nam Y trang điểm, trên môi có tô son, nên cậu nhóc quay sang bĩu môi: “Mẹ, son môi.”
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, vì mẹ vui quá đó mà.” Nam Y vội vàng lấy giấy lau vết son trên mặt cậu.
Hình ảnh trên màn hình vẫn đang thay đổi và nhân vật chính đều là cậu bé Phó Cẩm Hành.
Giọng Nam Y lại vang lên từ bên cạnh: “Khi hai anh em nó còn nhỏ, mẹ đã cố học quay phim, chỉ để quay hai anh em nó. Công nghệ bây giờ thật tốt, những video này ban đầu có độ phân giải không quá cao, nhưng mẹ đã tìm người chỉnh sửa chúng.”
“Quả nhiên là chỉnh sửa được thành gần như mới.”
Nam Y nhìn màn hình trước mặt, nhất thời rơi vào quá khứ. Dường như có thể nhớ lại toàn bộ những niềm vui khi hai anh em họ được sinh ra đời.
Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng đành lòng rời khỏi màn hình, cô quay đầu sang hỏi Nam Y: “mẹ, con có thể cóp lại những đoạn video này không?”
“Đương nhiên là có thể.” Nam Y lại đứng dậy, đi đến bên kệ lấy đồ đưa cho cô: “Mẹ đã bảo người cóp sẵn cho con một bản rồi.”
Sau đó, bà đưa usb trên tay cho cô. Diệp Lâm Tây cầm usb trong tay, quay đầu nhìn cậu nhóc đang cười trên màn hình. Khi còn nhỏ Phó Cẩm Hành thực sự hồng hào, trắng trẻo như ngọc bích, mũm mĩm như một chiếc bánh bao nhỏ, với đôi mắt to như ngọc trai, mái tóc hơi dài. Nếu như không phải trên người đang mặc bộ đồ của cậu bé trai, thì thực sự rất dễ nhầm lẫn giới tính của anh, vô cùng dễ thương.
Ah ah ah ah, muốn hét to lên quá. Thế giới nội tâm của Diệp Lâm Tây vô cùng phong phú, nhưng ngoài mặt cô vẫn có một chút dè dặt. Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao. Cô đã nhìn thấy rất nhiều những đứa trẻ dễ thương tóc vàng mắt xanh như búp bê khi ở nước ngoài. Nhưng lại không hề giống nhau. Vì đây là Phó Cẩm Hành, là Phó Cẩm Hành mà cô thích.
Chỉ cần nhìn cậu nhóc nhỏ bé trên màn hình là cô lại hận không thể trở về thời điểm đó, để được nhìn thấy anh.
Xem thêm một lúc, Diệp Lâm Tây cuối cùng nói: “Mẹ, thực ra con và Phó Cẩm Hành đã dự định có em bé rồi ạ.”
Nam Y giật mình.
Sau đó bà liền cười, nói: “Con nghĩ mẹ cho con xem những thứ này vì muốn giục con có em bé sao?”
Diệp Lâm Tây cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe điều này.
Chẳng lẽ không phải sao?
“Bởi vì đây là những bảo bối mà mẹ trân trọng bấy lâu nay.” Nam Y nhẹ nhàng nói: “Như thể không tìm được người để cùng chia sẻ.”
Nuôi nấng hai cậu con trai, nhưng cả hai đều không có hứng xem lại những đoạn video hồi nhỏ cùng mẹ mình. Nói không chừng, khi hai anh em họ xem đoạn video này thì suy nghĩ đều tiên của họ là tiêu hủy chúng ngay lập tức.
Sau đó, Diệp Lâm Tây mới hiểu được suy nghĩ của Nam Y, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ thật cẩn thận, còn quay lại nhiều video như vậy.”
“Đúng vậy.” Nam Y rất vui khi nghe cô nói, bà nói: “Con đừng tưởng bây giờ xem video trên điện thoại là việc rất phổ biến, nhưng quay phim bằng máy quay đúng là một việc vô cùng rắc rối vào thời đó.”
Khi Diệp Lâm Tây nghe thấy Nam Y nói vì muốn giữ lại những khoảnh khắc đáng quý của hai cậu con trai mà đã đích thân đi học quay phim, trong lòng cô lập tức dâng lên một tia ngưỡng mộ.
Diệp Lâm Tây không khỏi nói: “Thì ra làm mẹ là một môn học, không hề đơn giản chút nào.”
“Nhưng không ai sinh ra đã có thể làm mẹ.” Nam Y nghiêng đầu nhìn cô với nụ cười trên môi: “Cũng phải có thời gian từ từ học hỏi.”
Ngay sau đó, Nam Y nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết mọi người luôn thúc giục con có em bé, thực ra có lúc nói quá nhiều. Vài ngày nay mẹ đã xem lại những đoạn video này, mới nhớ ra khi đó đã từng bước từng bước trở thành một người mẹ thế nào. Sinh con quả thực không phải một việc dễ dàng, vì vậy mẹ hứa với con, trước khi hai con chuẩn bị thật tốt, thì chúng ta sẽ không thúc giục con nữa.”
Diệp Lâm Tây không ngờ tới việc Nam Y lại kéo mình lên đây xem những đoạn video này thực chất là để an ủi bản thân cô. Nhất thời, cô cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Tuy rằng có chút khó mở miệng, nhưng cô vẫn nói: “Mẹ, thật ra con và A Hành, chúng con đã không còn sử dụng biện pháp tránh thai nữa rồi.”
Thật xấu hổ khi nói những điều này với người lớn.
Nam Y còn kinh ngạc hơn cả cô, bà vừa tính tới chuyện thuyết phục cả nhà không thúc giục đôi trẻ nữa, kết quả là nhận được thông tin này. Nam Y thực sự không biết trên trời lại có thể rơi xuống một “chiếc bánh có nhân” ngon lành như vậy.
“Con, hai con dự định sinh em bé rồi sao?” Nam Y nói trong sự bất ngờ.
Diệp Lâm Tây gật đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Vốn dĩ định chờ tới khi có tin vui mới báo cho cả nhà.”
Dù sao thì cô cũng không thể thông báo cho toàn thế giới biết. Tốt xấu gì thì cô cũng là bông hồng nhỏ thích thể diện.
Nam Y lập tức nói: “Vậy được, đợi khi nào hai con có tin vui hãy thông báo cho cả nhà chúng ta biết.”
Diệp Lâm Tây hiểu ý của bà.
Nam Y không muốn tạo áp lực cho cô.
Hai người vẫn đang nói chuyện thì Phó Cẩm Hành đi tới, nhưng vừa bước vào anh đã cứng đờ người khi thấy cậu bé trên màn hình, lúc này đang chiếu đến đoạn cậu bị người lớn trêu chọc trong lúc hát.
Diệp Lâm Tây lập tức có ý nghĩ xấu, không nhanh không chậm nói một câu: “Thật đáng yêu.”
Ánh mắt Phó Cẩm Hành nhẹ rơi lên người cô.
Quả nhiên cô luôn là bông hồng nhỏ không sợ trời chẳng sợ đất, lúc này còn rất tự tin nói: “Thật muốn véo má cậu bé này quá đi.”
Cô chẳng nể nang gì, nhưng Nam Y lại nhanh chóng đứng dậy rời đi. Bao lâu nay bà không dám lấy những đoạn video này ra, thực ra là bà cũng sợ hai cậu con trai của mình phát hiện sẽ thủ tiêu nó. Vì vậy, bà vội vàng rời khỏi phòng chiếu phim, nhường lại không gian cho đôi trẻ. Sống hay chết tùy thuộc vào cô vậy.
Diệp Lâm Tây không hề hay biết suy nghĩ của Nam Y, cô vẫn đang nhìn về phía màn hình, hai tay chống lên má, đôi hàng mi nhẹ nhàng chớp chớp, cười nói: “Thực sự rất đáng yêu.”
Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó anh nghiêng người đưa má về phía cô.
Phó Cẩm Hành: “Làm đi.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, Diệp Lâm Tây nhất thời ngơ ngẩn.
Làm đi?
Làm cái gì đi?
Vẫn là Phó Cẩm Hành kịp thời giải thích: “Không phải muốn véo má anh sao?”
Diệp Lâm Tây: “….”
Sao mặt lại dày như vậy được cơ chứ! Đồ! Siêu! Vô! Sỉ!
Diệp Lâm Tây chỉ vào cậu nhóc đang tỏ ra đáng yêu, tươi tắn trên màn hình nói: “Em muốn véo khuôn mặt nhỏ kia kìa.”
Phó Cẩm Hành lại quay đầu nhìn lên màn hình.
Thật lâu sau, anh thấp giọng nói: “Đến cả mấy thứ này vẫn còn giữ lại.”
Trong giọng nói không hề có dấu hiệu của sự tiếc nuối.
“Anh không được có ý đồ xấu.” Diệp Lâm Tây nhịn không được nhắc nhở anh: “Nếu anh dám xóa video này đi, em sẽ giận đó.”
“Cực kỳ tức giận, vô cùng tức giận.”
Lời nói của cô luôn đi đôi với hành động, vừa nhắc đến tức giận thì hai tay đã lập tức khoanh trước ngực. Chỉ có điều cô quên mất trên tay mình còn đang cầm chiếc usb.
Phó Cẩm Hành liếc nhìn chiếc usb trên tay cô hỏi: “Mẹ còn cop lại cho em à?”
Lúc này, Diệp Lâm Tây mới ý thức được, cô vội vàng nắm chặt chiếc usb trong tay vì sợ anh cướp mất của mình.
“Anh không xóa.” Phó Cẩm Hành cũng đâu có ấu trĩ như vậy, nếu cô thích nó thì cứ để cô giữ, chỉ là anh lại nói với vẻ dụ dỗ: “Nhưng em chỉ xem thôi thì có gì thú vị.”
“Nếu thích trẻ con như vậy thì chúng ta sinh lấy một đứa.”
Xem ra cô thực sự rất thích trẻ con, thậm chí đến cả video hồi nhỏ của anh cũng không bỏ qua.
Diệp Lâm Tây chán nản ngã ra lưng ghế: “Sinh con, làm gì có chuyện dễ như vậy, ít nhất thì còn phải mang thai trước đã.”
Cô và Phó Cẩm Hành đã không sử dụng biện pháp tránh thai trong hơn hai tháng nay. Kết quả là đèn đỏ vẫn đến đều đều hàng tháng, mà không hề đến sớm hay đến trễ ngày nào.
Phó Cẩm Hành dựa sát vào người cô, khoảng cách của hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, anh lướt qua những sợi lông tơ trên má cô, trong lòng cảm thấy tê dại.
“Em đang ám chỉ anh.” Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại. Rất lâu sau, mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Không đủ nỗ lực phải không?”
Cô không nghĩ vậy.
Không phải vậy.
–
Mặc dù Phó Cẩm Hành đã “Làm việc” rất chăm chỉ, nhưng đèn đỏ của cô vẫn đều như đặt chuông. Đến nỗi bản thân cô cũng nghi ngờ rằng đây không phải là việc mà cả hai người cùng cố gắng hay không cố gắng nữa. Vì vậy, cô lấy danh nghĩa là người đã kết hôn duy nhất trong nhóm, để hỏi mấy người còn lại.
Diệp Lâm Tây: [Làm thế nào để có thể vừa uyển chuyển lại vừa lịch sự để Phó Cẩm hành đến viện khám cùng tớ bây giờ?】
Khương Lập Hạ: [Hay là nói thẳng đi?】
Khương Lập Hạ: [Bây giờ việc sinh nở và nuôi dạy con cái là việc ưu tiên, đến bệnh viện kiểm tra cũng đâu phải chuyện gì to tát.】
Khương Lập Hạ: [Hơn nữa, cũng chẳng nói trước được việc hai người ai mới là người có vấn đề.】
Cô ấy cứ thế nói ra một tràng, Diệp Lâm Tây đọc đi đọc lại hai ba lần, từng chữ cô đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau lại cảm thấy không hiểu gì cả.
Khương Lập Hạ có phải đã ăn gan hùm mật gấu rồi hay không?
Hay ai đã nhét cho cô ấy 3000 can đảm? Mà lại dám nói những lời này.
Diệp Lâm Tây: [Ý của cậu là, tớ là người có vấn đề?】
Khương Lập Hạ: [Không, tớ không có ý đó. bảo bối hoa hồng nhỏ, cậu hãy nghe tớ nói.】
Diệp Lâm Tây: [Để tớ đá cậu ra khỏi nhóm hay cậu tự out? Cho cậu chọn.】
Vì vậy Khương Lập Hạ ngay lập tức gửi hàng loạt các biểu tượng cảm xúc vào nhóm, điện thoại rung liên tục khiến lòng bàn tay Diệp Lâm Tây tê dại luôn rồi.
Đủ các kiểu như là “Bố ơi, con sai rồi”, “Tôi sai rồi đừng gay gắt với tôi” hay là “Tôi không nên làm ngài tức giận, quỳ xuống bắn trộm tim”, tất cả đều gửi liên tiếp vào tin nhắn nhóm.
Đến nỗi tin nhắn của Kha Đường gửi tới, Diệp Lâm Tây phải kéo mãi lên trên mới thấy.
Kha Đường: [Hết thảy hiểu lầm trong thiên hạ, chỉ có thể gỡ bỏ bằng sự chân thành.】
Diệp Lâm Tây nhìn câu này gật gù, tốt xấu gì thì cô bạn thân này của mình vẫn thực sự có ích. Vì vậy, cô không vòng vo tam quốc nữa, mà trực tiếp nói với Phó Cẩm Hành rằng cô muốn đến bệnh viện kiểm tra tổng quát sức khỏe. Tất nhiên, trọng tâm vẫn là kiểm tra để chuẩn bị cho quá trình mang thai.
Phó Cẩm Hành bảo Tần Chu sắp xếp, Tần Chu nghe xong nhanh chóng liên hệ với bệnh viện tư nhân, cũng yêu cầu phía bệnh viện bảo mật thông tin.
Đến thứ tư, Diệp Lâm Tây cố ý điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi. Cả hai đến bệnh viện trong tình trạng bụng đều đói meo.
Sau khi họ đến, y tá hướng dẫn họ làm một loạt các thủ tục, nhưng khi kiểm tra được nửa chừng thì Diệp Lâm Tây bị y tá mời đi chỗ khác.
“Không làm tiếp sao?” Cô thấy kỳ lạ nên hỏi.
Y tá nói: “Bác sĩ đang đợi cô ở bên trong ạ.”
Khi cô đến, Phó Cẩm Hành đã đến trước cô một bước, bởi vì các khoa khám bệnh của hai người khác nhau, thậm chí còn không khám cùng một tầng.
Hai người ngồi xuống đối diện với bác sĩ, Diệp Lâm Tây căng thẳng, tim đập loạn nhịp nhìn bác sĩ với vẻ mặt nghiêm túc. Một nửa cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát đã xong, lẽ nào đã phát hiện ra điều gì đó không ổn trong bảng kết quả? Có phải một trong hai người mắc bệnh nặng nào đó không? Ba chữ bệnh nam y lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Lâm Tây.
Cứ thế cho đến khi cô đột ngột lắc đầu thật mạnh, để tự khiến bản thân không được suy nghĩ tới những điều không may đó.
Vì vậy, cô lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ nhìn cô: “Phó phu nhân, ngày cuối cùng của kỳ kinh gần nhất của cô là ngày nào?”
Diệp Lâm Tây nói thời gian cho bác sĩ.
Đó là khoảng ba tuần trước, tầm hai mươi ngày, hoặc hơn.
Bác sĩ chậm rãi gật đầu, rồi nhìn hai người họ: “Là thế này, theo bảng kết quả kiểm tra, đã xác nhận rằng Phó phu nhân đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang nắm chặt bàn tay, các móng tay gần như cắm cả vào da thịt. Nhưng khi nghe thấy câu này, cô đột ngột ngẩng đầu lên.
Vậy…Vậy là có ý gì?
Nhưng người lên tiếng hỏi trước lại là Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh. Trên gương mặt anh không chỉ có sự bàng hoàng mà còn cả sự mong đợi khôn xiết, giọng nói thậm chí còn hơi run: “Cô ấy có thai rồi?”
Khi hai chữ “Có thai” được nói ra rõ ràng, đầu óc Diệp Lâm Tây lập tức rối loạn, như muốn nổ tung.
Chuẩn bị cho việc mang thai.
Từ năm thứ hai sau khi kết hôn, mấy chữ này đã treo trên trán họ như một lời nguyền, bất cứ khi nào có cơ hội là người lớn trong nhà sẽ tấn công ngay lập tức. Đến cả mẹ của Diệp Lâm Tây là Thẩm Minh Hoan cũng thi thoảng sẽ gọi điện nhắc nhở cô về việc đó.
Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Minh Hoan vẫn chưa quá thân thiết. Chỉ có bộ phim tài liệu về bảo vệ động vật ở Châu Phi do Thẩm Minh Hoan đề cập là thực sự được bấm máy, thi thoảng Diệp Lâm Tây cũng sẽ nhận được các video của bà gửi từ Châu Phi xa xôi đến Wechat cho cô. Trong video có thể thấy người luôn được chăm sóc cẩn thận như Thẩm Minh Hoan cũng đã đen đi không ít và có vẻ như bà đã già đi đôi chút. Các nếp nhăn trên khóe mắt hiện rõ. Nhưng biểu hiện hạnh phúc của bà thì hoàn toàn không phải là giả. Có lẽ giữa người với người luôn khó khăn trong việc giao tiếp với nhau, đến cả sở thích cũng vậy. Cái Diệp Lâm Tây thích thì Thẩm Minh Hoan chẳng mấy để ý, còn những thứ mà Thẩm Minh Hoan thích thì Diệp Lâm Tây lại không hề quan tâm. Hai người họ như hai đường thẳng song song, chỉ vì tình cảm mẹ con mà gắn bó. Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng từng ao ước sự gắn bó đó có thể trở thành tình mẫu tử thực sự thân thiết. Sau đó cô nhận ra rằng tình mẫu tử mà cô mong muốn không có ở Thẩm Minh Hoan. Thẩm Minh Hoan luôn yêu thích sự tự do, một lòng một dạ không muốn bị kiềm chế. Nói ra thì bà cũng chẳng có gì sai, bà chỉ không như những người mẹ khác, đặt con cái của họ lên hàng đầu.
“Sao thế?” Khi Phó Cẩm Hành đi vào, liền nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang ngồi trên giường với vẻ mặt trầm tư, anh nhẹ nhàng xoa trán cô: “Sao ngồi ngây ra đó nửa ngày chẳng nói câu nào thế?”
Trong đôi mắt đen láy trong veo của Diệp Lâm Tây vẫn hiện lên sự mơ hồ khó tả: “Anh nghĩ sau này em sẽ trở thành người mẹ thế nào?”
Phó Cẩm Hành cũng bị bất ngờ trước câu hỏi đột ngột này của cô.
Sau đó, anh thấp giọng hỏi: “Có phải em vướng mắc chuyện gì rồi không?”
“Trước đây.” Diệp Lâm Tây nhìn anh, dứt khoát nói: “Trước đây, em luôn cảm thấy người như mẹ em thật vô trách nhiệm, vừa ly hôn đã ném con cái sang một bên, sau đó một mình đi khắp nơi, tự do tự tại. Đến cả buổi họp phụ huynh cũng là do thư ký của ba em đi dự, tóm lại là chẳng lần nào có phụ huynh thực sự đến cả.”
Khi cô nói đến việc này, Phó Cẩm Hành không khỏi nghĩ tới Diệp Dữ Thâm. Thực ra, không chỉ mình Diệp Lâm Tây như vậy, Diệp Dữ Thâm cũng chẳng khá hơn là bao, từ cấp hai tới hết cấp ba, hai người họ đều học cùng nhau, trong các buổi họp phụ huynh của Phó Cẩm Hành đều là Nam Y tới dự. Còn vị trí của Diệp Dữ Thâm luôn là một người thanh niên, mặc áo vest đi giày da ngồi đó. Nếu không phải giáo viên không cho phép, thì có lẽ người thanh niên ấy còn mang theo cả máy tính đến và sẵn sàng làm biên bản họp phụ huynh bất cứ lúc nào.
Diệp Lâm Tây vẫn tiếp tục nói: “Trước đây, em sẽ cảm thấy rất ấm ức, thiệt thòi, tự hỏi tại sao bà ấy lại không thể như những bà mẹ khác, trở về chăm sóc em, tại sao bà ấy luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu mà không phải là em.”
Cô nghĩ bà thật sự ích kỷ.
Diệp Lâm Tây nghiêng đầu nhìn Phó Cẩm Hành nói: “Nhưng hiện tại nghĩ lại mới thấy bản thân em mới là người ích kỷ.”
Hoặc có lẽ em đã trưởng thành rồi, em có thể hiểu được những việc đã qua, cũng có thể học được cách từ bỏ.
“Bây giờ ai cũng muốn em sớm có con, nhưng cứ nghĩ rằng công việc của em sẽ ảnh hưởng nếu như em có con, thì em lại do dự.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Lâm Tây, nếu em chưa chuẩn bị kỹ càng, thì chúng ta không cần vội.”
“Vì vậy em mới đang nghĩ xem sau này mình sẽ là một người mẹ thế nào.”
Đây có lẽ là một mệnh đề sai lầm, bởi vì không ai biết được sau khi sinh một đứa trẻ, bản thân họ sẽ phải đảm nhận vai trò gì.
Dịu dàng, chu đáo?
Lương thiện, nhân ái?
Phó Cẩm Hành nắm lấy bàn tay cô, xoa nhẹ rồi chậm rãi nói: “Anh cũng không biết sau này mình sẽ là một người ba thế nào.”
“Nhưng anh đảm bảo với em rằng, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em và con cho đến khi chúng trưởng thành.”
“Cuộc họp phụ huynh, đại hội thể thao, lễ tốt nghiệp. Chỉ cần những nơi các con cần anh, thì anh nhất định sẽ có mặt.”
Tất cả, tất cả những dịp quan trọng, anh hứa sẽ không bao giờ vắng mặt.
Anh sẽ không để những gì Diệp Lâm Tây và Diệp Dữ Thâm mất đi xảy ra một lần nữa với những đứa con của anh.
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy chua xót, cô đưa tay véo má anh: “Mặc dù em không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không, nhưng em nghĩ rằng anh sẽ là một người cha tốt.”
“Tin tưởng anh vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.” Diệp Lâm Tây không ngại tâng bốc: “Anh trước giờ luôn làm tốt mọi việc mà.”
Vì vậy, khi trở thành một người cha, anh cũng sẽ làm tốt như vậy thôi.
“Cảm ơn vợ yêu đã tin tưởng.”
Diệp Lâm Tây hiếm khi nghe thấy anh gọi mình như vậy, mỗi lần anh gọi từ “Vợ” thì trong không khí dường như có một luồng khí ngọt ngào bay lên. Khiến người nghe cảm thấy tê dại.
Trong lòng hai người đã đồng thuận, việc sinh con thực sự là việc rất nghiêm túc. Nhưng bọn họ đều muốn có một đứa trẻ. Một đứa nhỏ vừa giống Diệp Lâm Tây lại vừa giống Phó Cẩm Hành. Chỉ là bọn họ chưa nói với người lớn trong nhà về sự đồng thuận này, khiến mọi người đều cảm thấy họ chưa tận hưởng đủ thế giới của riêng hai người.
Vài ngày sau, khi Nam Y gọi Diệp Lâm Tây về nhà lớn ăn tối, bà lặng lẽ kéo Diệp Lâm Tây lên lầu. Cả hai cùng vào phòng xem lại những video của cả gia đình. Đây là một nơi chuyên dụng để xem phim tại nhà, chỉ có điều người lớn trong nhà đều không quen dùng, trong nhà lại cũng chẳng có thanh niên. Vì vậy, nó thường bị bỏ không.
Diệp Lâm Tây bị Nam Y bí mật kéo lên lầu, sau đó Nam Y bảo Diệp Lâm Tây ngồi xuống còn mình thì nhanh chóng chuẩn bị thiết bị chiếu phát.
Thấy bà có vẻ không rành về mấy thứ này, nên Diệp Lâm Tây hỏi: “Mẹ, có cần con giúp mẹ không?”
“Không sao, con cứ ngồi đó đi.” Nam Y khom lưng vừa chuẩn bị vừa nói: “Đây là đồ tốt mẹ cất kỹ lắm đó, trước đây chưa từng cho con xem.”
Cất kỹ?
Đồ tốt.
Diệp Lâm Tây chỉ cảm thấy sự so sánh này thật khiến người ta kỳ vọng, nên có chút hồi hộp. Cho đến khi màn hình lớn cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh. Thực ra đó là đoạn video của một cậu nhóc nhỏ xíu, đang đứng lúng túng. Sau đó bên ngoài video có người nói một tiếng “Bắt đầu”, là một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, Diệp Lâm Tây nghe ra là giọng của Nam Y khi còn trẻ.
Nam Y nói: “Tiểu Cẩm, hôm nay là sinh nhật mẹ, con có thể hát một bài hát chúc mừng sinh nhật mẹ không?”
Đôi mắt Diệp Lâm Tây đột nhiên mở to, tuy rằng khi vừa bắt đầu xem video cô đã có thể đoán được cậu nhóc trên màn hình là ai. Nhưng khi nghe Nam Y nói cô vẫn không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đó. Hình ảnh trên màn hình có hơi cũ kỹ, nước phim ngả màu vàng, nhưng rất rõ ràng. Cậu nhóc nhỏ bé mặc một bộ vest xinh xinh, yên lặng đứng trước ống kính máy quay, như thể không hề lúng túng như mới bắt đầu nữa, đặc biệt là sau khi nghe xong Nam Y nói.
Cậu thực sự nghiêng đầu về phía ống kính, lắc lư qua trái qua phải một chút, dường như đang tự mình khiến mình nghiêm túc hơn. Không lâu sau, cậu mở miệng và bắt đầu hát. Đó là một bài hát mừng sinh nhật.
Cậu nhóc hát một câu “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ”, giọng điệu như búng ra sữa, dù là qua màn hình nhưng cũng khiến người khác muốn chạm vào cậu.
Khi bài hát chúc mừng sinh nhật kinh điển kết thúc, lại nghe thấy cậu bé ngoan ngoãn nói: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật mẹ.”
Ngay sau đó, Nam Y xuất hiện bên cạnh, ôm và hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu.
Bởi vì Nam Y trang điểm, trên môi có tô son, nên cậu nhóc quay sang bĩu môi: “Mẹ, son môi.”
“Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, vì mẹ vui quá đó mà.” Nam Y vội vàng lấy giấy lau vết son trên mặt cậu.
Hình ảnh trên màn hình vẫn đang thay đổi và nhân vật chính đều là cậu bé Phó Cẩm Hành.
Giọng Nam Y lại vang lên từ bên cạnh: “Khi hai anh em nó còn nhỏ, mẹ đã cố học quay phim, chỉ để quay hai anh em nó. Công nghệ bây giờ thật tốt, những video này ban đầu có độ phân giải không quá cao, nhưng mẹ đã tìm người chỉnh sửa chúng.”
“Quả nhiên là chỉnh sửa được thành gần như mới.”
Nam Y nhìn màn hình trước mặt, nhất thời rơi vào quá khứ. Dường như có thể nhớ lại toàn bộ những niềm vui khi hai anh em họ được sinh ra đời.
Cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng đành lòng rời khỏi màn hình, cô quay đầu sang hỏi Nam Y: “mẹ, con có thể cóp lại những đoạn video này không?”
“Đương nhiên là có thể.” Nam Y lại đứng dậy, đi đến bên kệ lấy đồ đưa cho cô: “Mẹ đã bảo người cóp sẵn cho con một bản rồi.”
Sau đó, bà đưa usb trên tay cho cô. Diệp Lâm Tây cầm usb trong tay, quay đầu nhìn cậu nhóc đang cười trên màn hình. Khi còn nhỏ Phó Cẩm Hành thực sự hồng hào, trắng trẻo như ngọc bích, mũm mĩm như một chiếc bánh bao nhỏ, với đôi mắt to như ngọc trai, mái tóc hơi dài. Nếu như không phải trên người đang mặc bộ đồ của cậu bé trai, thì thực sự rất dễ nhầm lẫn giới tính của anh, vô cùng dễ thương.
Ah ah ah ah, muốn hét to lên quá. Thế giới nội tâm của Diệp Lâm Tây vô cùng phong phú, nhưng ngoài mặt cô vẫn có một chút dè dặt. Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao. Cô đã nhìn thấy rất nhiều những đứa trẻ dễ thương tóc vàng mắt xanh như búp bê khi ở nước ngoài. Nhưng lại không hề giống nhau. Vì đây là Phó Cẩm Hành, là Phó Cẩm Hành mà cô thích.
Chỉ cần nhìn cậu nhóc nhỏ bé trên màn hình là cô lại hận không thể trở về thời điểm đó, để được nhìn thấy anh.
Xem thêm một lúc, Diệp Lâm Tây cuối cùng nói: “Mẹ, thực ra con và Phó Cẩm Hành đã dự định có em bé rồi ạ.”
Nam Y giật mình.
Sau đó bà liền cười, nói: “Con nghĩ mẹ cho con xem những thứ này vì muốn giục con có em bé sao?”
Diệp Lâm Tây cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe điều này.
Chẳng lẽ không phải sao?
“Bởi vì đây là những bảo bối mà mẹ trân trọng bấy lâu nay.” Nam Y nhẹ nhàng nói: “Như thể không tìm được người để cùng chia sẻ.”
Nuôi nấng hai cậu con trai, nhưng cả hai đều không có hứng xem lại những đoạn video hồi nhỏ cùng mẹ mình. Nói không chừng, khi hai anh em họ xem đoạn video này thì suy nghĩ đều tiên của họ là tiêu hủy chúng ngay lập tức.
Sau đó, Diệp Lâm Tây mới hiểu được suy nghĩ của Nam Y, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ thật cẩn thận, còn quay lại nhiều video như vậy.”
“Đúng vậy.” Nam Y rất vui khi nghe cô nói, bà nói: “Con đừng tưởng bây giờ xem video trên điện thoại là việc rất phổ biến, nhưng quay phim bằng máy quay đúng là một việc vô cùng rắc rối vào thời đó.”
Khi Diệp Lâm Tây nghe thấy Nam Y nói vì muốn giữ lại những khoảnh khắc đáng quý của hai cậu con trai mà đã đích thân đi học quay phim, trong lòng cô lập tức dâng lên một tia ngưỡng mộ.
Diệp Lâm Tây không khỏi nói: “Thì ra làm mẹ là một môn học, không hề đơn giản chút nào.”
“Nhưng không ai sinh ra đã có thể làm mẹ.” Nam Y nghiêng đầu nhìn cô với nụ cười trên môi: “Cũng phải có thời gian từ từ học hỏi.”
Ngay sau đó, Nam Y nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết mọi người luôn thúc giục con có em bé, thực ra có lúc nói quá nhiều. Vài ngày nay mẹ đã xem lại những đoạn video này, mới nhớ ra khi đó đã từng bước từng bước trở thành một người mẹ thế nào. Sinh con quả thực không phải một việc dễ dàng, vì vậy mẹ hứa với con, trước khi hai con chuẩn bị thật tốt, thì chúng ta sẽ không thúc giục con nữa.”
Diệp Lâm Tây không ngờ tới việc Nam Y lại kéo mình lên đây xem những đoạn video này thực chất là để an ủi bản thân cô. Nhất thời, cô cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Tuy rằng có chút khó mở miệng, nhưng cô vẫn nói: “Mẹ, thật ra con và A Hành, chúng con đã không còn sử dụng biện pháp tránh thai nữa rồi.”
Thật xấu hổ khi nói những điều này với người lớn.
Nam Y còn kinh ngạc hơn cả cô, bà vừa tính tới chuyện thuyết phục cả nhà không thúc giục đôi trẻ nữa, kết quả là nhận được thông tin này. Nam Y thực sự không biết trên trời lại có thể rơi xuống một “chiếc bánh có nhân” ngon lành như vậy.
“Con, hai con dự định sinh em bé rồi sao?” Nam Y nói trong sự bất ngờ.
Diệp Lâm Tây gật đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Vốn dĩ định chờ tới khi có tin vui mới báo cho cả nhà.”
Dù sao thì cô cũng không thể thông báo cho toàn thế giới biết. Tốt xấu gì thì cô cũng là bông hồng nhỏ thích thể diện.
Nam Y lập tức nói: “Vậy được, đợi khi nào hai con có tin vui hãy thông báo cho cả nhà chúng ta biết.”
Diệp Lâm Tây hiểu ý của bà.
Nam Y không muốn tạo áp lực cho cô.
Hai người vẫn đang nói chuyện thì Phó Cẩm Hành đi tới, nhưng vừa bước vào anh đã cứng đờ người khi thấy cậu bé trên màn hình, lúc này đang chiếu đến đoạn cậu bị người lớn trêu chọc trong lúc hát.
Diệp Lâm Tây lập tức có ý nghĩ xấu, không nhanh không chậm nói một câu: “Thật đáng yêu.”
Ánh mắt Phó Cẩm Hành nhẹ rơi lên người cô.
Quả nhiên cô luôn là bông hồng nhỏ không sợ trời chẳng sợ đất, lúc này còn rất tự tin nói: “Thật muốn véo má cậu bé này quá đi.”
Cô chẳng nể nang gì, nhưng Nam Y lại nhanh chóng đứng dậy rời đi. Bao lâu nay bà không dám lấy những đoạn video này ra, thực ra là bà cũng sợ hai cậu con trai của mình phát hiện sẽ thủ tiêu nó. Vì vậy, bà vội vàng rời khỏi phòng chiếu phim, nhường lại không gian cho đôi trẻ. Sống hay chết tùy thuộc vào cô vậy.
Diệp Lâm Tây không hề hay biết suy nghĩ của Nam Y, cô vẫn đang nhìn về phía màn hình, hai tay chống lên má, đôi hàng mi nhẹ nhàng chớp chớp, cười nói: “Thực sự rất đáng yêu.”
Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó anh nghiêng người đưa má về phía cô.
Phó Cẩm Hành: “Làm đi.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, Diệp Lâm Tây nhất thời ngơ ngẩn.
Làm đi?
Làm cái gì đi?
Vẫn là Phó Cẩm Hành kịp thời giải thích: “Không phải muốn véo má anh sao?”
Diệp Lâm Tây: “….”
Sao mặt lại dày như vậy được cơ chứ! Đồ! Siêu! Vô! Sỉ!
Diệp Lâm Tây chỉ vào cậu nhóc đang tỏ ra đáng yêu, tươi tắn trên màn hình nói: “Em muốn véo khuôn mặt nhỏ kia kìa.”
Phó Cẩm Hành lại quay đầu nhìn lên màn hình.
Thật lâu sau, anh thấp giọng nói: “Đến cả mấy thứ này vẫn còn giữ lại.”
Trong giọng nói không hề có dấu hiệu của sự tiếc nuối.
“Anh không được có ý đồ xấu.” Diệp Lâm Tây nhịn không được nhắc nhở anh: “Nếu anh dám xóa video này đi, em sẽ giận đó.”
“Cực kỳ tức giận, vô cùng tức giận.”
Lời nói của cô luôn đi đôi với hành động, vừa nhắc đến tức giận thì hai tay đã lập tức khoanh trước ngực. Chỉ có điều cô quên mất trên tay mình còn đang cầm chiếc usb.
Phó Cẩm Hành liếc nhìn chiếc usb trên tay cô hỏi: “Mẹ còn cop lại cho em à?”
Lúc này, Diệp Lâm Tây mới ý thức được, cô vội vàng nắm chặt chiếc usb trong tay vì sợ anh cướp mất của mình.
“Anh không xóa.” Phó Cẩm Hành cũng đâu có ấu trĩ như vậy, nếu cô thích nó thì cứ để cô giữ, chỉ là anh lại nói với vẻ dụ dỗ: “Nhưng em chỉ xem thôi thì có gì thú vị.”
“Nếu thích trẻ con như vậy thì chúng ta sinh lấy một đứa.”
Xem ra cô thực sự rất thích trẻ con, thậm chí đến cả video hồi nhỏ của anh cũng không bỏ qua.
Diệp Lâm Tây chán nản ngã ra lưng ghế: “Sinh con, làm gì có chuyện dễ như vậy, ít nhất thì còn phải mang thai trước đã.”
Cô và Phó Cẩm Hành đã không sử dụng biện pháp tránh thai trong hơn hai tháng nay. Kết quả là đèn đỏ vẫn đến đều đều hàng tháng, mà không hề đến sớm hay đến trễ ngày nào.
Phó Cẩm Hành dựa sát vào người cô, khoảng cách của hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, anh lướt qua những sợi lông tơ trên má cô, trong lòng cảm thấy tê dại.
“Em đang ám chỉ anh.” Giọng nói của người đàn ông đột nhiên dừng lại. Rất lâu sau, mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Không đủ nỗ lực phải không?”
Cô không nghĩ vậy.
Không phải vậy.
–
Mặc dù Phó Cẩm Hành đã “Làm việc” rất chăm chỉ, nhưng đèn đỏ của cô vẫn đều như đặt chuông. Đến nỗi bản thân cô cũng nghi ngờ rằng đây không phải là việc mà cả hai người cùng cố gắng hay không cố gắng nữa. Vì vậy, cô lấy danh nghĩa là người đã kết hôn duy nhất trong nhóm, để hỏi mấy người còn lại.
Diệp Lâm Tây: [Làm thế nào để có thể vừa uyển chuyển lại vừa lịch sự để Phó Cẩm hành đến viện khám cùng tớ bây giờ?】
Khương Lập Hạ: [Hay là nói thẳng đi?】
Khương Lập Hạ: [Bây giờ việc sinh nở và nuôi dạy con cái là việc ưu tiên, đến bệnh viện kiểm tra cũng đâu phải chuyện gì to tát.】
Khương Lập Hạ: [Hơn nữa, cũng chẳng nói trước được việc hai người ai mới là người có vấn đề.】
Cô ấy cứ thế nói ra một tràng, Diệp Lâm Tây đọc đi đọc lại hai ba lần, từng chữ cô đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau lại cảm thấy không hiểu gì cả.
Khương Lập Hạ có phải đã ăn gan hùm mật gấu rồi hay không?
Hay ai đã nhét cho cô ấy 3000 can đảm? Mà lại dám nói những lời này.
Diệp Lâm Tây: [Ý của cậu là, tớ là người có vấn đề?】
Khương Lập Hạ: [Không, tớ không có ý đó. bảo bối hoa hồng nhỏ, cậu hãy nghe tớ nói.】
Diệp Lâm Tây: [Để tớ đá cậu ra khỏi nhóm hay cậu tự out? Cho cậu chọn.】
Vì vậy Khương Lập Hạ ngay lập tức gửi hàng loạt các biểu tượng cảm xúc vào nhóm, điện thoại rung liên tục khiến lòng bàn tay Diệp Lâm Tây tê dại luôn rồi.
Đủ các kiểu như là “Bố ơi, con sai rồi”, “Tôi sai rồi đừng gay gắt với tôi” hay là “Tôi không nên làm ngài tức giận, quỳ xuống bắn trộm tim”, tất cả đều gửi liên tiếp vào tin nhắn nhóm.
Đến nỗi tin nhắn của Kha Đường gửi tới, Diệp Lâm Tây phải kéo mãi lên trên mới thấy.
Kha Đường: [Hết thảy hiểu lầm trong thiên hạ, chỉ có thể gỡ bỏ bằng sự chân thành.】
Diệp Lâm Tây nhìn câu này gật gù, tốt xấu gì thì cô bạn thân này của mình vẫn thực sự có ích. Vì vậy, cô không vòng vo tam quốc nữa, mà trực tiếp nói với Phó Cẩm Hành rằng cô muốn đến bệnh viện kiểm tra tổng quát sức khỏe. Tất nhiên, trọng tâm vẫn là kiểm tra để chuẩn bị cho quá trình mang thai.
Phó Cẩm Hành bảo Tần Chu sắp xếp, Tần Chu nghe xong nhanh chóng liên hệ với bệnh viện tư nhân, cũng yêu cầu phía bệnh viện bảo mật thông tin.
Đến thứ tư, Diệp Lâm Tây cố ý điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi. Cả hai đến bệnh viện trong tình trạng bụng đều đói meo.
Sau khi họ đến, y tá hướng dẫn họ làm một loạt các thủ tục, nhưng khi kiểm tra được nửa chừng thì Diệp Lâm Tây bị y tá mời đi chỗ khác.
“Không làm tiếp sao?” Cô thấy kỳ lạ nên hỏi.
Y tá nói: “Bác sĩ đang đợi cô ở bên trong ạ.”
Khi cô đến, Phó Cẩm Hành đã đến trước cô một bước, bởi vì các khoa khám bệnh của hai người khác nhau, thậm chí còn không khám cùng một tầng.
Hai người ngồi xuống đối diện với bác sĩ, Diệp Lâm Tây căng thẳng, tim đập loạn nhịp nhìn bác sĩ với vẻ mặt nghiêm túc. Một nửa cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát đã xong, lẽ nào đã phát hiện ra điều gì đó không ổn trong bảng kết quả? Có phải một trong hai người mắc bệnh nặng nào đó không? Ba chữ bệnh nam y lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Lâm Tây.
Cứ thế cho đến khi cô đột ngột lắc đầu thật mạnh, để tự khiến bản thân không được suy nghĩ tới những điều không may đó.
Vì vậy, cô lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ nhìn cô: “Phó phu nhân, ngày cuối cùng của kỳ kinh gần nhất của cô là ngày nào?”
Diệp Lâm Tây nói thời gian cho bác sĩ.
Đó là khoảng ba tuần trước, tầm hai mươi ngày, hoặc hơn.
Bác sĩ chậm rãi gật đầu, rồi nhìn hai người họ: “Là thế này, theo bảng kết quả kiểm tra, đã xác nhận rằng Phó phu nhân đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang nắm chặt bàn tay, các móng tay gần như cắm cả vào da thịt. Nhưng khi nghe thấy câu này, cô đột ngột ngẩng đầu lên.
Vậy…Vậy là có ý gì?
Nhưng người lên tiếng hỏi trước lại là Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh. Trên gương mặt anh không chỉ có sự bàng hoàng mà còn cả sự mong đợi khôn xiết, giọng nói thậm chí còn hơi run: “Cô ấy có thai rồi?”
Khi hai chữ “Có thai” được nói ra rõ ràng, đầu óc Diệp Lâm Tây lập tức rối loạn, như muốn nổ tung.