Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Edit: Nhã Mị
-------------------
A... Hiện tại là tình huống gì thế này? Hai người khách đang giằng co sao? Không thể tưởng tượng được cô còn có mị lực này nữa. Cười cười tự giễu, cô rất rõ bọn họ giành dựt mình chỉ vì lòng hiếu thắng của nam nhân mà thôi.
Nuốt vào trong miệng hỗn hợp máu và nước bọt, Hà Nhạc Nhạc lau nước mắt đang nhỏ giọt trên gương mặt, "Nguyễn tiên sinh, Quý tiên sinh. Thực xin lỗi, hiện tại tôi rất mệt, có chuyện gì có thể để ngày mai nói sau được không?"
Khi cô nói chuyện trên môi mang theo sắc đỏ đâm vào mắt của Nguyễn Lân, Nguyễn Lân nâng khuôn mặt lên bắt cô mở miệng, giây tiếp theo ── Trực tiếp đá vào bụng Quý Tiết.
Hòm thuốc rơi xuống đất nắp bị bật ra, các loại đồ dùng y tế lần lượt rớt ra ngoài.
"Nguyễn Lân!!!" Từ phía sau sofa gian nan đứng lên, Quý Tiết cũng bị một đá này chọc giận, khuôn mặt luôn mỉm cười phong lưu trong nháy mắt nghiêm lại, một bên hoạt động cổ tay, một bên tức giận nhìn chằm chằm Nguyễn Lân.
"Nhạc Nhạc, vào phòng đóng cửa lại."
"Các anh..." Nhìn bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm, Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc, vốn dĩ tâm tình khổ sở nhất thời bị nôn nóng thay thế vào.
Nguyễn Lân đỡ vai Hà Nhạc Nhạc, đem cô nhẹ nhàng đẩy vào phòng rồi đóng cửa lại.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, âm thanh bình hoa vỡ nát, không cần mở cửa Hà Nhạc Nhạc cũng biết phòng khách bị bọn họ giày xéo thành cái bộ dạng gì.
Đó là phòng khách do cô cùng với bộ phận lao công dọn dẹp rất cực khổ đó!
Áp lực cùng sự uất ức hơn một tháng nay. Cảm giác bị xem thường, cảm giác không cam lòng, thân thể không ngừng cạn kiệt mệt mỏi... Tất cả, bùng nổ.
Nhẫn nại.
Vì để được yên bình sống hết cuộc đời này, vì không để cho cha mẹ thêm phiền toái, vì ác mộng như hình với bóng trôi qua, cô dùng tất cả sức lực cố gắng để nhẫn nại. Nhẫn nại, giống như kỹ năng mạnh nhất cô học được mười mấy năm qua. Vì thế hậu quả do xúc động cô đều nhẫn nại được!
Mở cửa ra, trước tiên quét mắt nhìn một đống lộn xộn trong phòng khách, lại nhìn hai nam nhân đang kích động đánh nhau, Hà Nhạc Nhạc né qua chiến trường đi đến chỗ để dụng cụ dọn dẹp, một lát sau trở lại phòng khách.
"Đủ rồi! Các anh đã đánh đủ chưa!"
Tiếng hét như sư tử hà đông vang dội khắp phòng.
Hà Nhạc Nhạc đem dụng cụ dọn dẹp quăng trên mặt đất, hung tợn trừng mắt với hai người, "Dọn dẹp cho sạch sẽ! Chưa đánh đủ thì dọn xong đi ra ngoài đánh tiếp!"
Vừa quát lớn xong, Hà Nhạc Nhạc liền phát hiện hai tỷ muội Vinh gia đang đứng ở hành lang bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, mặt cô lập tức đỏ bừng cả người run nhẹ cuối cùng đành phải xấu hổ cúi đầu chào hỏi rồi quay trở về phòng, để lại bốn người cả nam lẫn nữ ngoài cửa bị cô hét đến phát ngốc đang trố mắt nhìn nhau.
Hơn nữa ngày, Nguyễn Lân Quý Tiết đều ngơ ngác nhìn cửa phòng Hà Nhạc Nhạc, vừa quay đầu thì lại nhìn thấy đối phương, cả hai trợn mắt hừ lạnh ai cũng không nhúc nhích. Trùng hợp là, hai người đều chỉ mặc quần dài để trần nửa người trên, dép lê trên chân bởi vì vừa mới đánh nhau đã không biết bay đến chỗ nào. Quý Tiết còn không may đạp phải hộp thuốc bị vỡ, lòng bàn chân hơi có chút vết máu.
Vinh Thanh Nhã nhìn hai người kia rồi lại hướng mắt nhìn về cửa phòng Hà Nhạc Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc đưa tay túm áo khoác bên ngoài váy ngủ của Vinh Thanh Phong.
"A..." Vinh Thanh Phong thật sự cảm thấy rất thú vị, cô còn chưa kịp làm gì mà trò hay đã bắt đầu rồi.
Cô gái kia, cứ tưởng là con mèo dễ bảo lại không nghĩ rằng trong xương vẫn có gene của sư tử. Nghĩ lại cũng đúng, có chứng bệnh sợ đám đông vẫn có thể sống tự nhiên rộng rãi như vậy, mỗi điểm này cũng không có người bình thường nào làm được. Phải biết rằng đối với người có tính hư vinh, luôn khát vọng được người khác chú ý tán thưởng, hy vọng trước mặt người khác biểu hiện được ưu điểm của bản thân để được người ta khẳng định. Nhưng cô gái này lại không thế, cô ấy phải cực lực tránh cho người khác chú ý đến hành vi cử chỉ của cô, bất kể là tốt hay xấu.
Vì thế đêm đó ở ngoài phòng ghi âm nhìn thấy Thanh Nhã vui vẻ ca hát, trong ánh mắt mới có hâm mộ... Cô ấy rõ ràng có thiên phú rất tốt, cũng không thể tự do đi làm chuyện mình thích. Cho dù như vậy, mỗi ngày cô vẫn mỉm cười đối mặt với mọi người như cũ, đôi mắt sạch sẽ nhìn không ra oán hận nào đối với cuộc sống, đối với người khác ghen tị hoặc sợ hãi. Sống ở trong điều kiện không thể kiềm chế bệnh sợ hãi đám đông, lại cứng cỏi không bị chứng bệnh làm vặn vẹo nhân cách, chỉ điểm này cũng đủ để người khác hâm mộ rồi.
Vinh Thanh Phong đi đến trước mặt hai nam nhân, trước tiên đối với Quý Tiết hỏi lại tình huống của Hà Nhạc Nhạc, rồi mới từ trên mặt đất nhặt một ít hộp thuốc đưa cho Vinh Thanh Nhã, để cho muội muội đi xem Hà Nhạc Nhạc trước.
Quý Tiết nhấc chân nhìn lòng bàn chân, đi đến một bên xử lý miệng vết thương. Nguyễn Lân nhìn bốn phía xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ công cụ dọn dẹp trên mặt đất.
Một lát sau, Quý Tiết mang dép lê đi tới ngồi xổm xuống, lượm lại mấy lọ thuốc còn nguyên đem bỏ vào lại hòm thuốc, Nguyễn Lân nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nhận mệnh cầm lấy cái chổi bắt đầu dọn dẹp.
Nhìn hai nam phân công hợp tác quét dọn, nhặt rác, dọn dẹp... Vinh Thanh Phong ở trong bụng cười muốn điên rồi, chuyện này quả thực giống như là... hai con sư tử và báo đánh nhau ngươi chết ta sống, thuần thú sư xinh đẹp vừa vung roi lên hai mãnh thú liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống, thân thể học theo thú cưng ve vẫy cái đuôi!
Xem đủ trò hay rồi, Vinh Thanh Phong nghĩ nghĩ, vẫn hỏi lại:
"Quý đại thiếu, anh rốt cuộc chọc đứa nhỏ kia như thế nào mà lại như vậy?"
"..."
Quý Tiết tức giận liếc Vinh Thanh Phong một cái "Tôi làm sao biết! Tôi chỉ khen cô ấy một câu mà thôi."
"Anh khen cô ấy cái gì?"
Quý Tiết liếc nhìn Nguyễn Lân, không biết vì sao lại có chút chột dạ.
"... Tôi khen thanh âm cô ấy ở trên giường so với ca hát còn dễ nghe hơn."
Cơn giận còn sót lại của Nguyễn Lân chưa tiêu hết liền trừng mắt nhìn Quý Tiết một cái, trong lòng tràn ngập thương tiếc xa lạ.
"... Thì ra là vậy, đứa nhỏ kia cũng không phải tự nguyện cùng các anh ở trên giường sao?" Vinh Thanh Phong có chút ngoài ý muốn nói.
Quý Tiết cả kinh, cô gái này... Từ nơi nào mà đoán ra được!
"Khó trách đứa nhỏ kia tình nguyện cắn nát đầu lưỡi cũng không muốn lên tiếng nữa, anh lấy phản ứng sinh lý bình thường của cô ấy đi nhục nhã sở thích trân quý của cô ấy ... Quý đại thiếu, tôi chỉ có thể nói là trình độ nhục nhã người của anh so với trình độ anh khen người ta cao hơn rất nhiều a."
"Cô!" Quý Tiết tức giận không thể áp chế. Nữ nhân này dám can đảm vũ nhục sự nghiệp làm người đại diện chuyên nghiệp của anh.
Thì ra là thế, nhớ lại khuôn mặt bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc khi cố nén xấu hổ và giận dữ thống khổ, trái tim Quý Tiết không khỏi... sinh ra chút áy náy. Thật nực cười khi anh tự nhận bản thân là thấu hiểu được suy nghĩ của nữ nhân hơn cả họ, anh biết rõ cô cùng với bạn giường trước đây của anh không giống nhau, anh biết rõ cô chính là bị bắt phải chấp nhận anh, ngay cả anh cũng chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử cao thượng, nhưng lần này anh phải thừa nhận là đúng là miệng anh nói bậy. Anh rất muốn ôm cô, nhưng không muốn tổn thương cô.
Cuối cùng Vinh Thanh Phong nhìn nửa thân trần khêu gợi của hai người vài lần, cười khẽ gõ gõ cửa phòng Hà Nhạc Nhạc "Là tôi, Thanh Phong đây."
Nhìn thấy Vinh Thanh Phong cũng vào phòng Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân đột nhiên nhìn chằm chằm Quý Tiết.
"Cô ấy đã hát cho anh nghe?"
Quý Tiết liếc mắt Nguyễn Lân, "Hâm mộ, ghen tị, hận tôi sao?"
"Anh! Con mẹ nó!!!!"
∆ Thất Tịch vui vẻ
-------------------
A... Hiện tại là tình huống gì thế này? Hai người khách đang giằng co sao? Không thể tưởng tượng được cô còn có mị lực này nữa. Cười cười tự giễu, cô rất rõ bọn họ giành dựt mình chỉ vì lòng hiếu thắng của nam nhân mà thôi.
Nuốt vào trong miệng hỗn hợp máu và nước bọt, Hà Nhạc Nhạc lau nước mắt đang nhỏ giọt trên gương mặt, "Nguyễn tiên sinh, Quý tiên sinh. Thực xin lỗi, hiện tại tôi rất mệt, có chuyện gì có thể để ngày mai nói sau được không?"
Khi cô nói chuyện trên môi mang theo sắc đỏ đâm vào mắt của Nguyễn Lân, Nguyễn Lân nâng khuôn mặt lên bắt cô mở miệng, giây tiếp theo ── Trực tiếp đá vào bụng Quý Tiết.
Hòm thuốc rơi xuống đất nắp bị bật ra, các loại đồ dùng y tế lần lượt rớt ra ngoài.
"Nguyễn Lân!!!" Từ phía sau sofa gian nan đứng lên, Quý Tiết cũng bị một đá này chọc giận, khuôn mặt luôn mỉm cười phong lưu trong nháy mắt nghiêm lại, một bên hoạt động cổ tay, một bên tức giận nhìn chằm chằm Nguyễn Lân.
"Nhạc Nhạc, vào phòng đóng cửa lại."
"Các anh..." Nhìn bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm, Hà Nhạc Nhạc kinh ngạc, vốn dĩ tâm tình khổ sở nhất thời bị nôn nóng thay thế vào.
Nguyễn Lân đỡ vai Hà Nhạc Nhạc, đem cô nhẹ nhàng đẩy vào phòng rồi đóng cửa lại.
Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, âm thanh bình hoa vỡ nát, không cần mở cửa Hà Nhạc Nhạc cũng biết phòng khách bị bọn họ giày xéo thành cái bộ dạng gì.
Đó là phòng khách do cô cùng với bộ phận lao công dọn dẹp rất cực khổ đó!
Áp lực cùng sự uất ức hơn một tháng nay. Cảm giác bị xem thường, cảm giác không cam lòng, thân thể không ngừng cạn kiệt mệt mỏi... Tất cả, bùng nổ.
Nhẫn nại.
Vì để được yên bình sống hết cuộc đời này, vì không để cho cha mẹ thêm phiền toái, vì ác mộng như hình với bóng trôi qua, cô dùng tất cả sức lực cố gắng để nhẫn nại. Nhẫn nại, giống như kỹ năng mạnh nhất cô học được mười mấy năm qua. Vì thế hậu quả do xúc động cô đều nhẫn nại được!
Mở cửa ra, trước tiên quét mắt nhìn một đống lộn xộn trong phòng khách, lại nhìn hai nam nhân đang kích động đánh nhau, Hà Nhạc Nhạc né qua chiến trường đi đến chỗ để dụng cụ dọn dẹp, một lát sau trở lại phòng khách.
"Đủ rồi! Các anh đã đánh đủ chưa!"
Tiếng hét như sư tử hà đông vang dội khắp phòng.
Hà Nhạc Nhạc đem dụng cụ dọn dẹp quăng trên mặt đất, hung tợn trừng mắt với hai người, "Dọn dẹp cho sạch sẽ! Chưa đánh đủ thì dọn xong đi ra ngoài đánh tiếp!"
Vừa quát lớn xong, Hà Nhạc Nhạc liền phát hiện hai tỷ muội Vinh gia đang đứng ở hành lang bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, mặt cô lập tức đỏ bừng cả người run nhẹ cuối cùng đành phải xấu hổ cúi đầu chào hỏi rồi quay trở về phòng, để lại bốn người cả nam lẫn nữ ngoài cửa bị cô hét đến phát ngốc đang trố mắt nhìn nhau.
Hơn nữa ngày, Nguyễn Lân Quý Tiết đều ngơ ngác nhìn cửa phòng Hà Nhạc Nhạc, vừa quay đầu thì lại nhìn thấy đối phương, cả hai trợn mắt hừ lạnh ai cũng không nhúc nhích. Trùng hợp là, hai người đều chỉ mặc quần dài để trần nửa người trên, dép lê trên chân bởi vì vừa mới đánh nhau đã không biết bay đến chỗ nào. Quý Tiết còn không may đạp phải hộp thuốc bị vỡ, lòng bàn chân hơi có chút vết máu.
Vinh Thanh Nhã nhìn hai người kia rồi lại hướng mắt nhìn về cửa phòng Hà Nhạc Nhạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc đưa tay túm áo khoác bên ngoài váy ngủ của Vinh Thanh Phong.
"A..." Vinh Thanh Phong thật sự cảm thấy rất thú vị, cô còn chưa kịp làm gì mà trò hay đã bắt đầu rồi.
Cô gái kia, cứ tưởng là con mèo dễ bảo lại không nghĩ rằng trong xương vẫn có gene của sư tử. Nghĩ lại cũng đúng, có chứng bệnh sợ đám đông vẫn có thể sống tự nhiên rộng rãi như vậy, mỗi điểm này cũng không có người bình thường nào làm được. Phải biết rằng đối với người có tính hư vinh, luôn khát vọng được người khác chú ý tán thưởng, hy vọng trước mặt người khác biểu hiện được ưu điểm của bản thân để được người ta khẳng định. Nhưng cô gái này lại không thế, cô ấy phải cực lực tránh cho người khác chú ý đến hành vi cử chỉ của cô, bất kể là tốt hay xấu.
Vì thế đêm đó ở ngoài phòng ghi âm nhìn thấy Thanh Nhã vui vẻ ca hát, trong ánh mắt mới có hâm mộ... Cô ấy rõ ràng có thiên phú rất tốt, cũng không thể tự do đi làm chuyện mình thích. Cho dù như vậy, mỗi ngày cô vẫn mỉm cười đối mặt với mọi người như cũ, đôi mắt sạch sẽ nhìn không ra oán hận nào đối với cuộc sống, đối với người khác ghen tị hoặc sợ hãi. Sống ở trong điều kiện không thể kiềm chế bệnh sợ hãi đám đông, lại cứng cỏi không bị chứng bệnh làm vặn vẹo nhân cách, chỉ điểm này cũng đủ để người khác hâm mộ rồi.
Vinh Thanh Phong đi đến trước mặt hai nam nhân, trước tiên đối với Quý Tiết hỏi lại tình huống của Hà Nhạc Nhạc, rồi mới từ trên mặt đất nhặt một ít hộp thuốc đưa cho Vinh Thanh Nhã, để cho muội muội đi xem Hà Nhạc Nhạc trước.
Quý Tiết nhấc chân nhìn lòng bàn chân, đi đến một bên xử lý miệng vết thương. Nguyễn Lân nhìn bốn phía xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ công cụ dọn dẹp trên mặt đất.
Một lát sau, Quý Tiết mang dép lê đi tới ngồi xổm xuống, lượm lại mấy lọ thuốc còn nguyên đem bỏ vào lại hòm thuốc, Nguyễn Lân nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nhận mệnh cầm lấy cái chổi bắt đầu dọn dẹp.
Nhìn hai nam phân công hợp tác quét dọn, nhặt rác, dọn dẹp... Vinh Thanh Phong ở trong bụng cười muốn điên rồi, chuyện này quả thực giống như là... hai con sư tử và báo đánh nhau ngươi chết ta sống, thuần thú sư xinh đẹp vừa vung roi lên hai mãnh thú liền ngoan ngoãn nằm sấp xuống, thân thể học theo thú cưng ve vẫy cái đuôi!
Xem đủ trò hay rồi, Vinh Thanh Phong nghĩ nghĩ, vẫn hỏi lại:
"Quý đại thiếu, anh rốt cuộc chọc đứa nhỏ kia như thế nào mà lại như vậy?"
"..."
Quý Tiết tức giận liếc Vinh Thanh Phong một cái "Tôi làm sao biết! Tôi chỉ khen cô ấy một câu mà thôi."
"Anh khen cô ấy cái gì?"
Quý Tiết liếc nhìn Nguyễn Lân, không biết vì sao lại có chút chột dạ.
"... Tôi khen thanh âm cô ấy ở trên giường so với ca hát còn dễ nghe hơn."
Cơn giận còn sót lại của Nguyễn Lân chưa tiêu hết liền trừng mắt nhìn Quý Tiết một cái, trong lòng tràn ngập thương tiếc xa lạ.
"... Thì ra là vậy, đứa nhỏ kia cũng không phải tự nguyện cùng các anh ở trên giường sao?" Vinh Thanh Phong có chút ngoài ý muốn nói.
Quý Tiết cả kinh, cô gái này... Từ nơi nào mà đoán ra được!
"Khó trách đứa nhỏ kia tình nguyện cắn nát đầu lưỡi cũng không muốn lên tiếng nữa, anh lấy phản ứng sinh lý bình thường của cô ấy đi nhục nhã sở thích trân quý của cô ấy ... Quý đại thiếu, tôi chỉ có thể nói là trình độ nhục nhã người của anh so với trình độ anh khen người ta cao hơn rất nhiều a."
"Cô!" Quý Tiết tức giận không thể áp chế. Nữ nhân này dám can đảm vũ nhục sự nghiệp làm người đại diện chuyên nghiệp của anh.
Thì ra là thế, nhớ lại khuôn mặt bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc khi cố nén xấu hổ và giận dữ thống khổ, trái tim Quý Tiết không khỏi... sinh ra chút áy náy. Thật nực cười khi anh tự nhận bản thân là thấu hiểu được suy nghĩ của nữ nhân hơn cả họ, anh biết rõ cô cùng với bạn giường trước đây của anh không giống nhau, anh biết rõ cô chính là bị bắt phải chấp nhận anh, ngay cả anh cũng chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử cao thượng, nhưng lần này anh phải thừa nhận là đúng là miệng anh nói bậy. Anh rất muốn ôm cô, nhưng không muốn tổn thương cô.
Cuối cùng Vinh Thanh Phong nhìn nửa thân trần khêu gợi của hai người vài lần, cười khẽ gõ gõ cửa phòng Hà Nhạc Nhạc "Là tôi, Thanh Phong đây."
Nhìn thấy Vinh Thanh Phong cũng vào phòng Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân đột nhiên nhìn chằm chằm Quý Tiết.
"Cô ấy đã hát cho anh nghe?"
Quý Tiết liếc mắt Nguyễn Lân, "Hâm mộ, ghen tị, hận tôi sao?"
"Anh! Con mẹ nó!!!!"
∆ Thất Tịch vui vẻ