Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Edit: Nhã Mị
--------------------
Vinh Thanh Phong bưng cà phê lên uống, cô không thích để đường.
Trưởng bối hai nhà cũng từng nghĩ tới việc làm lễ đính hôn cho họ rồi, chẳng qua cô lúc đó vừa mới tiếp nhận sự nghiệp gia tộc không muốn bị phân tâm nên đã tạm gác lại, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn xem tư liệu về Thân Đồ Mặc do thám tử gửi đến. Cho tới hôm nay, cô tự tin rằng mình hiểu rõ anh ta hơn bất kỳ người phụ nữ nào đã và đang ở cạnh anh ta. Lần này đến đây, cô chủ yếu là muốn tận mắt nhìn thấy cũng như thử tiếp xúc với anh ta, tuy rằng hôn nhân loại này trọng yếu nhất là lợi ích đôi bên, hai phía chỉ cần có đủ ý thức và trách nhiệm duy trì nó mà thôi, nhưng trong lúc đó cả hai nếu có chút yêu thích nhau thì loại hôn nhân kinh tế này càng thêm hoàn hảo.
Nhưng phải thừa nhận rằng, người như Thân Đồ Mặc đối với phụ nữ đích thực có lực sát thương rất lớn, mà với cô người thích chinh phục nữ nhân như anh ta càng có lực dụ hoặc và hấp dẫn cô hơn nhiều.
Cô nên cùng anh ta chơi đùa trước rồi kết hôn, hay nên kết hôn rồi từ từ chơi đùa với anh ta đây?
"Sổ tay đến rồi đây, Quý đại ca anh đọc đi, em đều ghi kĩ kế hoạch hết rồi! Ngày mai đi Muse xong, chúng ta sẽ đi... " Vinh Thanh Nhã mở cuốn sổ tay du lịch thật dày cho Quý Tiết xem, vui vẻ giải thích từng trang một.
Vinh Thanh Phong sủng nịnh nhìn muội muội đơn thuần của mình đang cười nói vui vẻ bên kia, ánh mắt lại chuyển về trên người Quý Tiết. Mục đích thứ hai cô đến đây là vì muội muội Thanh Nhã --- nói đến cũng trùng hợp thật, cô nhớ là lúc Thanh Nhã học trung học rất thích nghe nhạc Tần Chi Tu hát, mà cô cũng biết được là Tần Chi Tu ở cùng nhà trọ với Thân Đồ Mặc, nên thuận miệng hỏi xem Thanh Nhã có muốn nhân dịp nghỉ hè này đến đây chơi để được gần gũi thần tượng không, kết quả là em gái hai mắt toả sáng long lanh nói với cô ---
"Muốn, em vốn tính học xong đại học rồi mới đi, nhưng mấy năm tới mà anh ấy có bạn gái thì nguy lắm, nên em muốn tiên hạ thủ vi cường!"
"Em muốn... Theo đuổi Tần Chi Tu?" Cô không biết Thanh Nhã lại là một fan cuồng như vậy a.
"Tần Chi Tu! Sao có thể! Thần tượng là của fan hâm mộ a! Hơn nữa em nghĩ mình không xứng với anh ấy! Người em muốn theo đuổi là người khác!"
"Ai?"
"Quý Tiết!"
"... Xuân hạ thu đông đâu phải là người."
"Phải! Là người mà! Họ Quý,! Là Quý Tiết chương! Quý Tiết!"
"Nga... Này không phải là xuân hạ thu đông sao?"
"Không phải! Là... Tỷ tỷ, tỷ lại trêu chọc muội!"
"Ha ha ha..."
7 giờ 55 phút tối, trên lầu năm nhà trọ.
"Lại đây." Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc đang bê khay thức ăn vào, thấp giọng gọi.
Hà Nhạc Nhạc đem khay đặt lên bàn cơm, vòng qua sofa đi đến cạnh bàn trà, nhìn anh làm việc.
Thân Đồ Mặc đặt bút ký tên lên văn kiện.
"... Thân Đồ tiên sinh, tôi không muốn sửa đổi hợp đồng." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu xem văn kiện rồi nói lời cự tuyệt.
Cô biết rất rõ, lợi nhuận thừa của công ty mà cô được hưởng năm phần thì trăm lợi mà không một hại. Mà có là mười vạn hay năm mươi vạn đi nữa thì cô cũng làm không nổi, cô chỉ muốn ngoan ngoãn làm xong ba tháng này thôi, mà mỗi tháng cô đều có mười vạn tiền lương cũng tốt rồi. Cô cũng từng nghĩ tới việc kiếm thật nhiều tiền, ngẫm lại nếu lúc trước trong người có sẵn mười vạn thì khi phát hiện sự thật về công việc này cô sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người, mà không cần...
Nhưng cô không có cách nào tự thuyết phục bản thân cứ yên tâm thoải mái mà nhận năm mươi vạn tiền lương. Cô dù không có kinh nghiệm trong công việc nhưng cũng biết tiền lương mười vạn ở bên ngoài là chức vụ cao thế nào, mà công việc hiên tại của cô... Từ hai vạn lên mười vạn, mà công việc của cô cũng không khác gì mấy, nhưng cô thật sự từ quản lý nhà trọ trở thành kỹ nữ được bao nuôi...
Nói cô ra vẻ thanh cao cũng được, nói cô làm kỹ nữ mà còn tưởng lập đền thờ trinh tiết cũng được, cô không quan tâm.
Thân Đồ Mặc không thèm ngẩng đầu nhìn cô, anh ta giơ tay lên --- lấy mắt kính xuống. Hà Nhạc Nhạc bị động tác của anh ta doạ cho sợ tới mức lùi lại, hai tay gắt gao nắm chặt phía sau.
Thân Đồ Mặc vẫn không nhìn cô, anh ta chỉ nghiêng đầu nhìn xung quanh, rồi mới đứng dậy xoay người đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cho tới khi anh ta dùng xong bữa tối, Hà Nhạc Nhạc mới dám bước qua, chuẩn bị thu dọn bàn ăn. Ai biết nam nhân đang ngồi đó lại ngẩng đầu dùng đôi mắt lãnh huyết nhìn cô.
Lúc đeo mắt kính giống như là anh ta đeo mặt nạ vậy, đem đôi mắt lợi hại kia giấu sau gọng kính, mà sự tàn nhẫn tàn bạo cũng bị che lấp đi, nhưng một khi cặp kính ma thuật được lấy xuống, gương mặt tuấn mỹ đó liền trở nên thâm trầm hoang dã làm người khác sợ hãi và thuần phục anh ta.
Thân Đồ Mặc đứng lên đi vòng ra phía sau cô, thân thể ép sát cô đến khi thắt lưng cô đụng vào mép bàn, từ trên cao nhìn xuống thấy cô đang vì bị chèn ép ăn đau mà nhăn mày.
Hai tay chống bên cạnh cô, hơi thở phun lên sau gáy và bên tai, giọng nói trầm thấp đầy từ tính nhưng lại là thứ ngôn ngữ của ác ma.
"Cô tốt nhất nên biết rõ ràng một số việc --- nhóm người trong nhà trọ này, tính khí tệ nhất không phải là Nguyễn Lân, cũng không phải Mục Duy, mà là tôi."
Run run cảm nhận được lời nói của anh, cô biết chứ, cô biết hậu quả khi cãi lại anh ta, nhưng ...
"... Thân Đồ tiên sinh, việc này cũng tính tình không có nửa điểm liên quan, các người, người sau so với người trước càng độc ác hơn mà thôi... Ở trong công việc ngài đối với người phản đối ngài cũng là như vậy sao? Dụ dỗ đe doạ hay đe doạ uy hiếp họ? Ách ân a..." Sau gáy bị anh ta hung hăn cắn lấy, Hà Nhạc Nhạc trong giọng nói toả ra vài phần thất vọng mà bản thân cũng không giải thích được, "Tôi vốn tưởng rằng thành tựu của anh đều từ năng lực mà có được, anh đối với sự nghiệp quan tâm như vậy, nguyên lai... Ha ha..."
Thân Đồ Mặc thân thể cứng đờ, giây tiếp theo đem Hà Nhạc Nhạc xoay lại ép cô lên mặt bàn, nhìn chằm chằm đôi mắt bình thản của cô.
Anh, đã bao lâu... Không bị người khác khiêu khích rồi?
Nhưng mà, suy nghĩ về vấn đề lúc nãy anh nên cẩn thận tưởng tượng một chút, tại sao anh lại chọn biện pháp tệ hại này để ép cô ký hợp đồng --- không, anh căn bản vẫn chưa chọn nó. Từ buổi sáng khi biết cô luôn muốn từ chức, luôn muốn chạy trốn khỏi nhà trọ này, đầu óc anh đã bắt đầu cự tuyệt việc suy xét mà chỉ làm theo cảm tính!
--------------------
Vinh Thanh Phong bưng cà phê lên uống, cô không thích để đường.
Trưởng bối hai nhà cũng từng nghĩ tới việc làm lễ đính hôn cho họ rồi, chẳng qua cô lúc đó vừa mới tiếp nhận sự nghiệp gia tộc không muốn bị phân tâm nên đã tạm gác lại, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn xem tư liệu về Thân Đồ Mặc do thám tử gửi đến. Cho tới hôm nay, cô tự tin rằng mình hiểu rõ anh ta hơn bất kỳ người phụ nữ nào đã và đang ở cạnh anh ta. Lần này đến đây, cô chủ yếu là muốn tận mắt nhìn thấy cũng như thử tiếp xúc với anh ta, tuy rằng hôn nhân loại này trọng yếu nhất là lợi ích đôi bên, hai phía chỉ cần có đủ ý thức và trách nhiệm duy trì nó mà thôi, nhưng trong lúc đó cả hai nếu có chút yêu thích nhau thì loại hôn nhân kinh tế này càng thêm hoàn hảo.
Nhưng phải thừa nhận rằng, người như Thân Đồ Mặc đối với phụ nữ đích thực có lực sát thương rất lớn, mà với cô người thích chinh phục nữ nhân như anh ta càng có lực dụ hoặc và hấp dẫn cô hơn nhiều.
Cô nên cùng anh ta chơi đùa trước rồi kết hôn, hay nên kết hôn rồi từ từ chơi đùa với anh ta đây?
"Sổ tay đến rồi đây, Quý đại ca anh đọc đi, em đều ghi kĩ kế hoạch hết rồi! Ngày mai đi Muse xong, chúng ta sẽ đi... " Vinh Thanh Nhã mở cuốn sổ tay du lịch thật dày cho Quý Tiết xem, vui vẻ giải thích từng trang một.
Vinh Thanh Phong sủng nịnh nhìn muội muội đơn thuần của mình đang cười nói vui vẻ bên kia, ánh mắt lại chuyển về trên người Quý Tiết. Mục đích thứ hai cô đến đây là vì muội muội Thanh Nhã --- nói đến cũng trùng hợp thật, cô nhớ là lúc Thanh Nhã học trung học rất thích nghe nhạc Tần Chi Tu hát, mà cô cũng biết được là Tần Chi Tu ở cùng nhà trọ với Thân Đồ Mặc, nên thuận miệng hỏi xem Thanh Nhã có muốn nhân dịp nghỉ hè này đến đây chơi để được gần gũi thần tượng không, kết quả là em gái hai mắt toả sáng long lanh nói với cô ---
"Muốn, em vốn tính học xong đại học rồi mới đi, nhưng mấy năm tới mà anh ấy có bạn gái thì nguy lắm, nên em muốn tiên hạ thủ vi cường!"
"Em muốn... Theo đuổi Tần Chi Tu?" Cô không biết Thanh Nhã lại là một fan cuồng như vậy a.
"Tần Chi Tu! Sao có thể! Thần tượng là của fan hâm mộ a! Hơn nữa em nghĩ mình không xứng với anh ấy! Người em muốn theo đuổi là người khác!"
"Ai?"
"Quý Tiết!"
"... Xuân hạ thu đông đâu phải là người."
"Phải! Là người mà! Họ Quý,! Là Quý Tiết chương! Quý Tiết!"
"Nga... Này không phải là xuân hạ thu đông sao?"
"Không phải! Là... Tỷ tỷ, tỷ lại trêu chọc muội!"
"Ha ha ha..."
7 giờ 55 phút tối, trên lầu năm nhà trọ.
"Lại đây." Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc đang bê khay thức ăn vào, thấp giọng gọi.
Hà Nhạc Nhạc đem khay đặt lên bàn cơm, vòng qua sofa đi đến cạnh bàn trà, nhìn anh làm việc.
Thân Đồ Mặc đặt bút ký tên lên văn kiện.
"... Thân Đồ tiên sinh, tôi không muốn sửa đổi hợp đồng." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu xem văn kiện rồi nói lời cự tuyệt.
Cô biết rất rõ, lợi nhuận thừa của công ty mà cô được hưởng năm phần thì trăm lợi mà không một hại. Mà có là mười vạn hay năm mươi vạn đi nữa thì cô cũng làm không nổi, cô chỉ muốn ngoan ngoãn làm xong ba tháng này thôi, mà mỗi tháng cô đều có mười vạn tiền lương cũng tốt rồi. Cô cũng từng nghĩ tới việc kiếm thật nhiều tiền, ngẫm lại nếu lúc trước trong người có sẵn mười vạn thì khi phát hiện sự thật về công việc này cô sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người, mà không cần...
Nhưng cô không có cách nào tự thuyết phục bản thân cứ yên tâm thoải mái mà nhận năm mươi vạn tiền lương. Cô dù không có kinh nghiệm trong công việc nhưng cũng biết tiền lương mười vạn ở bên ngoài là chức vụ cao thế nào, mà công việc hiên tại của cô... Từ hai vạn lên mười vạn, mà công việc của cô cũng không khác gì mấy, nhưng cô thật sự từ quản lý nhà trọ trở thành kỹ nữ được bao nuôi...
Nói cô ra vẻ thanh cao cũng được, nói cô làm kỹ nữ mà còn tưởng lập đền thờ trinh tiết cũng được, cô không quan tâm.
Thân Đồ Mặc không thèm ngẩng đầu nhìn cô, anh ta giơ tay lên --- lấy mắt kính xuống. Hà Nhạc Nhạc bị động tác của anh ta doạ cho sợ tới mức lùi lại, hai tay gắt gao nắm chặt phía sau.
Thân Đồ Mặc vẫn không nhìn cô, anh ta chỉ nghiêng đầu nhìn xung quanh, rồi mới đứng dậy xoay người đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Cho tới khi anh ta dùng xong bữa tối, Hà Nhạc Nhạc mới dám bước qua, chuẩn bị thu dọn bàn ăn. Ai biết nam nhân đang ngồi đó lại ngẩng đầu dùng đôi mắt lãnh huyết nhìn cô.
Lúc đeo mắt kính giống như là anh ta đeo mặt nạ vậy, đem đôi mắt lợi hại kia giấu sau gọng kính, mà sự tàn nhẫn tàn bạo cũng bị che lấp đi, nhưng một khi cặp kính ma thuật được lấy xuống, gương mặt tuấn mỹ đó liền trở nên thâm trầm hoang dã làm người khác sợ hãi và thuần phục anh ta.
Thân Đồ Mặc đứng lên đi vòng ra phía sau cô, thân thể ép sát cô đến khi thắt lưng cô đụng vào mép bàn, từ trên cao nhìn xuống thấy cô đang vì bị chèn ép ăn đau mà nhăn mày.
Hai tay chống bên cạnh cô, hơi thở phun lên sau gáy và bên tai, giọng nói trầm thấp đầy từ tính nhưng lại là thứ ngôn ngữ của ác ma.
"Cô tốt nhất nên biết rõ ràng một số việc --- nhóm người trong nhà trọ này, tính khí tệ nhất không phải là Nguyễn Lân, cũng không phải Mục Duy, mà là tôi."
Run run cảm nhận được lời nói của anh, cô biết chứ, cô biết hậu quả khi cãi lại anh ta, nhưng ...
"... Thân Đồ tiên sinh, việc này cũng tính tình không có nửa điểm liên quan, các người, người sau so với người trước càng độc ác hơn mà thôi... Ở trong công việc ngài đối với người phản đối ngài cũng là như vậy sao? Dụ dỗ đe doạ hay đe doạ uy hiếp họ? Ách ân a..." Sau gáy bị anh ta hung hăn cắn lấy, Hà Nhạc Nhạc trong giọng nói toả ra vài phần thất vọng mà bản thân cũng không giải thích được, "Tôi vốn tưởng rằng thành tựu của anh đều từ năng lực mà có được, anh đối với sự nghiệp quan tâm như vậy, nguyên lai... Ha ha..."
Thân Đồ Mặc thân thể cứng đờ, giây tiếp theo đem Hà Nhạc Nhạc xoay lại ép cô lên mặt bàn, nhìn chằm chằm đôi mắt bình thản của cô.
Anh, đã bao lâu... Không bị người khác khiêu khích rồi?
Nhưng mà, suy nghĩ về vấn đề lúc nãy anh nên cẩn thận tưởng tượng một chút, tại sao anh lại chọn biện pháp tệ hại này để ép cô ký hợp đồng --- không, anh căn bản vẫn chưa chọn nó. Từ buổi sáng khi biết cô luôn muốn từ chức, luôn muốn chạy trốn khỏi nhà trọ này, đầu óc anh đã bắt đầu cự tuyệt việc suy xét mà chỉ làm theo cảm tính!