Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Edit: Nhã Mị
--------------------
Sáng sớm, trong phòng ăn nhà trọ.
"..." Quý Tiết nhìn Hà Nhạc Nhạc một thân quần áo thường ngày... Cô gái này là bệnh nhân đau mắt ếch sao?
Hà Nhạc Nhạc đặt bữa sáng lên bàn, lùi lại phía sau vuốt cằm một cái, mới xoay người vào phòng bếp, cũng không có chú ý tới Quý Tiết môi hơi run run hình như muốn nói cái gì.
Cô gái này có chuyện gì vậy? Hôm qua tâm trạng tốt lắm mà sao nay lại... Hắn dù có nói lời khó nghe nhục nhã cô cũng chưa thấy cô nhíu mày một lần, lúc trước Tông Giới Nhiên có nói cô gái này bị người khác chơi đùa đến mức phải nhập viện, nhưng lúc trở về nhà trọ cũng không thấy có điểm nào lạ. Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cô ta khóc thành cái dạng này, là do coi mấy bộ phim tình cảm giả tạo kia sao? Hay Mục Duy lại gây chuyện nữa? Mà Mục Duy đang bó bột tay chân có thể làm được cái gì nha? Rốt cuộc cô ta bị gì vậy...
Gặp quỷ! Cô gái vô sỉ này có chuyện thì liên quan cái rắm gì đến hắn chứ! Quý Tiết đột nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy chạy lấy người.
Hà Nhạc Nhạc vẻ mặt hờ hững dọn dẹp đồ ăn ở trên bàn, ánh mắt chưa từng nhìn lên người Quý Tiết một lần.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Liên tục ba ngày nhìn Hà Nhạc Nhạc nhưng cái xác không hồn trên mặt còn tràn ngập bi thương. Quý Tiết cảm thấy như vừa ăn mấy cân thuốc nổ vào bụng, còn không có chỗ để phát tiết!
Phim trường《 một đời một kiếp 》, khu vực nghỉ ngơi.
"Xảy ra chuyện gì? Khó được một ngày đến thăm tôi lại chưng bộ mặt thối ra... Quản lí nhà trọ lại chọc giận anh à?" Tần Chi Tu vừa lật kịch bản, vừa liếc nhìn Quý Tiết hỏi.
"... Não đám thiên tài đều lớn như vậy sao?, Vậy mà cũng đoán được?" Quý Tiết nửa nằm ở trên túi hành lí, một bên mặt bị chèn ép, "Mỗi sáng gặp cô ta đều thấy một đôi mắt sưng đỏ như mắt ếch, tâm trạng vui vẻ đều bay mất! Đáng sợ hơn là, bây giờ gặp cô gái nào đều sẽ thấy một đôi mắt ếch, niềm vui ngắm các cô gái xinh đẹp của tôi đều không còn!"
"Quản lí xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi làm sao biết cô ta có chuyện gì..."
"Hà Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Lân vừa đi qua chợt nghe tiếng Tần Chi Tu nói, hàng lông mày tuấn tú khẽ nhăn lại.
Quý Tiết quay đầu nhìn Nguyễn Lân nói "... Không phải chứ, cậu quan tâm cô ta như vậy? Thật coi trọng hạng người như cô ta?"
"Anh muốn ch --- , anh có thể nói với tôi tình huống cụ thể không?"Nguyễn Lân hít sâu một hơi, khoé miệng kéo lên nụ cười mỉm hỏi.
Quý Tiết khinh thường cười một tiếng, Tần Chi Tu cũng lấy tay khều khều mũi che lại nụ cười trên môi.
"Tôi nghĩ lúc tâm trạng không tốt sẽ đến đây một chút, xem sắc mặt cậu liên tục thay đổi là vui vẻ nhất."
"... Thật vậy sao?" Nguyễn Lân kéo ghế qua tao nhã mà soái khí ngồi xuống, gương mặt tinh xảo như hoa ung dung không biến sắc, hai tay đan chéo nhau phát ra tiếng "rắc rắc" khiến người khác lạnh sống lưng.
"Khụ khụ..." Quý Tiết vội vàng thu lại nụ cười châm chọc, nói "Đùa, đùa thôi mà!"
"Như vậy, có thể trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi chứ?"
"... Tôi không biết gì hết. Ba ngày trước còn rất tốt, sáng hôm kia mới thấy cô ta bộ dạng nửa sống nửa chết, cho tới hôm nay hình như mỗi đêm đều khóc đến lúc trời sáng."
Nguyễn Lân cúi đầu suy nghĩ, vừa đứng lên vừa cầm điện thoại đi đến chỗ vắng người.
"... Cậu ta không phải là tự mình đi gọi điện cho cô gái kia chứ?" Quý Tiết nhìn chằm chằm thân ảnh đang rời đi của Nguyễn Lân, nhỏ giọng hỏi Tần Chi Tu.
Tần Chi Tu nhìn Quý Tiết bộ dạng khẩn trương, trên gương mặt nhu hoà nổi lên một chút ấm áp.
"Anh không phải là muốn báo chuyện của quản lí cho hắn sao?"
"... Hả?" Quý Tiết không hiểu gì hỏi.
"Tôi ngày mai sẽ về nhà, anh là mượn cớ này đến báo cho Nguyễn Lân biết quản lí đang có chuyện, cần gì phải nói là đến thăm tôi."
"... Cậu nói đùa cái gì vậy! Tôi rõ ràng đang nhàm chán nên mới đến thăm cậu, lại không ngờ phát sinh chuyện này... Cậu muốn nói tới cái gì hả? Ý cậu muốn nói là tôi thích cô gái kia vì bản thân kiêu ngạo không tiện hỏi cô ta, nên mới vòng vo đến đây báo cho Nguyễn Lân biết để Nguyễn Lân điện thoại hỏi, có phải vậy không? Cậu muốn nói như vậy phải không?"
"... Tôi nãy giờ chưa có nói cái gì hết." Tần Chi Tu lật kịch bản, ý cười trên mặt càng đậm.
"Tên tiểu tử này...!"
"Cảnh 74, Đỗ Vi cùng Triệu Vũ chuẩn bị!" Xa xa phó đạo diễn cầm loa thông báo.
Tần Chi Tu nghe thông báo, ngước mắt nhìn cách đó không xa, thân ảnh một cô gái có làn da trắng sáng dáng người thướt tha yêu kiều.
Quý Tiết theo ánh mắt Tần Chi Tu nhìn thấy Đỗ Vi --- thanh mai trúc mã của Tần tiểu tử, nhịn không được trợn tròn mắt. Tiểu tử này chỉ số thông minh rất cao, lại yêu thích cô gái cực kì toan tính, thích sự nổi tiếng này. Lần trước gặp cô ta, cô ta làm như không quen biết Tần Chi Tu, còn ở trước mặt anh khoe khoang, kém chút làm anh ghê tởm muốn chết đóng kịch không chút khuyết điểm nào, tốt lắm. Nếu Tần tiểu tử nhất quyết muốn ở cùng cô Đỗ Vi kia, anh thà để cho cô gái quản lí lẳng lơ quyến rũ Tần Chi Tu, cũng không muốn để hắn ở gần cô gái Đỗ Vi này.
Cho cô gái kia quyến rũ Tần tiểu tử... Trong đầu Quý Tiết tự động xuất hiện hình ảnh nóng bỏng dâm đãng của hai người họ, một cỗ khí nóng không biết từ đâu lan ra toàn thân --- hắn, mẹ nó hắn thật sự bị điên rồi!
Không cùng Tần Chi Tu chào tạm biệt, Quý Tiết lập tức rời phim trường, phía xa xa Nguyễn Lân vẫn đang gọi điện thoại.
Điện thoại di động của Hà Nhạc Nhạc khoá máy, điện thoại bàn lầu 1 cũng không có người nghe, Nguyễn Lân suy nghĩ một lúc mới nhớ lầu 6 của Mục Duy có điện thoại bàn, nén sự buồn bực tức giận nhắc máy gọi qua.
"Ai vậy?" Giọng Mục Duy vang lên.
"Hà Nhạc Nhạc đâu?"
"..."
"Kêu cô ấy nghe điện thoại."
Mục Duy quay đầu nhìn ngoài ban công, thân ảnh cô gái vẫn nằm đó chưa hề nhúc nhích suốt 1 giờ qua, đáy lòng hơi nhói đau "Có việc gì sao?"
"... Anh lại làm chuyện gì nữa?"
"... Tôi làm chuyện gì sao phải báo cáo với anh?"
"Anh --- " Nguyễn Lân cắn môi, đè lại giọng nói của mình, "Để cô ấy nghe điện thoại."
Mục Duy nhìn điện thoại --- thử đi hai bước đến gần tủ đầu giường --- rút dây nối mạng ra.
--------------------
Sáng sớm, trong phòng ăn nhà trọ.
"..." Quý Tiết nhìn Hà Nhạc Nhạc một thân quần áo thường ngày... Cô gái này là bệnh nhân đau mắt ếch sao?
Hà Nhạc Nhạc đặt bữa sáng lên bàn, lùi lại phía sau vuốt cằm một cái, mới xoay người vào phòng bếp, cũng không có chú ý tới Quý Tiết môi hơi run run hình như muốn nói cái gì.
Cô gái này có chuyện gì vậy? Hôm qua tâm trạng tốt lắm mà sao nay lại... Hắn dù có nói lời khó nghe nhục nhã cô cũng chưa thấy cô nhíu mày một lần, lúc trước Tông Giới Nhiên có nói cô gái này bị người khác chơi đùa đến mức phải nhập viện, nhưng lúc trở về nhà trọ cũng không thấy có điểm nào lạ. Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cô ta khóc thành cái dạng này, là do coi mấy bộ phim tình cảm giả tạo kia sao? Hay Mục Duy lại gây chuyện nữa? Mà Mục Duy đang bó bột tay chân có thể làm được cái gì nha? Rốt cuộc cô ta bị gì vậy...
Gặp quỷ! Cô gái vô sỉ này có chuyện thì liên quan cái rắm gì đến hắn chứ! Quý Tiết đột nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy chạy lấy người.
Hà Nhạc Nhạc vẻ mặt hờ hững dọn dẹp đồ ăn ở trên bàn, ánh mắt chưa từng nhìn lên người Quý Tiết một lần.
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
Liên tục ba ngày nhìn Hà Nhạc Nhạc nhưng cái xác không hồn trên mặt còn tràn ngập bi thương. Quý Tiết cảm thấy như vừa ăn mấy cân thuốc nổ vào bụng, còn không có chỗ để phát tiết!
Phim trường《 một đời một kiếp 》, khu vực nghỉ ngơi.
"Xảy ra chuyện gì? Khó được một ngày đến thăm tôi lại chưng bộ mặt thối ra... Quản lí nhà trọ lại chọc giận anh à?" Tần Chi Tu vừa lật kịch bản, vừa liếc nhìn Quý Tiết hỏi.
"... Não đám thiên tài đều lớn như vậy sao?, Vậy mà cũng đoán được?" Quý Tiết nửa nằm ở trên túi hành lí, một bên mặt bị chèn ép, "Mỗi sáng gặp cô ta đều thấy một đôi mắt sưng đỏ như mắt ếch, tâm trạng vui vẻ đều bay mất! Đáng sợ hơn là, bây giờ gặp cô gái nào đều sẽ thấy một đôi mắt ếch, niềm vui ngắm các cô gái xinh đẹp của tôi đều không còn!"
"Quản lí xảy ra chuyện gì sao?"
"Tôi làm sao biết cô ta có chuyện gì..."
"Hà Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì?" Nguyễn Lân vừa đi qua chợt nghe tiếng Tần Chi Tu nói, hàng lông mày tuấn tú khẽ nhăn lại.
Quý Tiết quay đầu nhìn Nguyễn Lân nói "... Không phải chứ, cậu quan tâm cô ta như vậy? Thật coi trọng hạng người như cô ta?"
"Anh muốn ch --- , anh có thể nói với tôi tình huống cụ thể không?"Nguyễn Lân hít sâu một hơi, khoé miệng kéo lên nụ cười mỉm hỏi.
Quý Tiết khinh thường cười một tiếng, Tần Chi Tu cũng lấy tay khều khều mũi che lại nụ cười trên môi.
"Tôi nghĩ lúc tâm trạng không tốt sẽ đến đây một chút, xem sắc mặt cậu liên tục thay đổi là vui vẻ nhất."
"... Thật vậy sao?" Nguyễn Lân kéo ghế qua tao nhã mà soái khí ngồi xuống, gương mặt tinh xảo như hoa ung dung không biến sắc, hai tay đan chéo nhau phát ra tiếng "rắc rắc" khiến người khác lạnh sống lưng.
"Khụ khụ..." Quý Tiết vội vàng thu lại nụ cười châm chọc, nói "Đùa, đùa thôi mà!"
"Như vậy, có thể trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi chứ?"
"... Tôi không biết gì hết. Ba ngày trước còn rất tốt, sáng hôm kia mới thấy cô ta bộ dạng nửa sống nửa chết, cho tới hôm nay hình như mỗi đêm đều khóc đến lúc trời sáng."
Nguyễn Lân cúi đầu suy nghĩ, vừa đứng lên vừa cầm điện thoại đi đến chỗ vắng người.
"... Cậu ta không phải là tự mình đi gọi điện cho cô gái kia chứ?" Quý Tiết nhìn chằm chằm thân ảnh đang rời đi của Nguyễn Lân, nhỏ giọng hỏi Tần Chi Tu.
Tần Chi Tu nhìn Quý Tiết bộ dạng khẩn trương, trên gương mặt nhu hoà nổi lên một chút ấm áp.
"Anh không phải là muốn báo chuyện của quản lí cho hắn sao?"
"... Hả?" Quý Tiết không hiểu gì hỏi.
"Tôi ngày mai sẽ về nhà, anh là mượn cớ này đến báo cho Nguyễn Lân biết quản lí đang có chuyện, cần gì phải nói là đến thăm tôi."
"... Cậu nói đùa cái gì vậy! Tôi rõ ràng đang nhàm chán nên mới đến thăm cậu, lại không ngờ phát sinh chuyện này... Cậu muốn nói tới cái gì hả? Ý cậu muốn nói là tôi thích cô gái kia vì bản thân kiêu ngạo không tiện hỏi cô ta, nên mới vòng vo đến đây báo cho Nguyễn Lân biết để Nguyễn Lân điện thoại hỏi, có phải vậy không? Cậu muốn nói như vậy phải không?"
"... Tôi nãy giờ chưa có nói cái gì hết." Tần Chi Tu lật kịch bản, ý cười trên mặt càng đậm.
"Tên tiểu tử này...!"
"Cảnh 74, Đỗ Vi cùng Triệu Vũ chuẩn bị!" Xa xa phó đạo diễn cầm loa thông báo.
Tần Chi Tu nghe thông báo, ngước mắt nhìn cách đó không xa, thân ảnh một cô gái có làn da trắng sáng dáng người thướt tha yêu kiều.
Quý Tiết theo ánh mắt Tần Chi Tu nhìn thấy Đỗ Vi --- thanh mai trúc mã của Tần tiểu tử, nhịn không được trợn tròn mắt. Tiểu tử này chỉ số thông minh rất cao, lại yêu thích cô gái cực kì toan tính, thích sự nổi tiếng này. Lần trước gặp cô ta, cô ta làm như không quen biết Tần Chi Tu, còn ở trước mặt anh khoe khoang, kém chút làm anh ghê tởm muốn chết đóng kịch không chút khuyết điểm nào, tốt lắm. Nếu Tần tiểu tử nhất quyết muốn ở cùng cô Đỗ Vi kia, anh thà để cho cô gái quản lí lẳng lơ quyến rũ Tần Chi Tu, cũng không muốn để hắn ở gần cô gái Đỗ Vi này.
Cho cô gái kia quyến rũ Tần tiểu tử... Trong đầu Quý Tiết tự động xuất hiện hình ảnh nóng bỏng dâm đãng của hai người họ, một cỗ khí nóng không biết từ đâu lan ra toàn thân --- hắn, mẹ nó hắn thật sự bị điên rồi!
Không cùng Tần Chi Tu chào tạm biệt, Quý Tiết lập tức rời phim trường, phía xa xa Nguyễn Lân vẫn đang gọi điện thoại.
Điện thoại di động của Hà Nhạc Nhạc khoá máy, điện thoại bàn lầu 1 cũng không có người nghe, Nguyễn Lân suy nghĩ một lúc mới nhớ lầu 6 của Mục Duy có điện thoại bàn, nén sự buồn bực tức giận nhắc máy gọi qua.
"Ai vậy?" Giọng Mục Duy vang lên.
"Hà Nhạc Nhạc đâu?"
"..."
"Kêu cô ấy nghe điện thoại."
Mục Duy quay đầu nhìn ngoài ban công, thân ảnh cô gái vẫn nằm đó chưa hề nhúc nhích suốt 1 giờ qua, đáy lòng hơi nhói đau "Có việc gì sao?"
"... Anh lại làm chuyện gì nữa?"
"... Tôi làm chuyện gì sao phải báo cáo với anh?"
"Anh --- " Nguyễn Lân cắn môi, đè lại giọng nói của mình, "Để cô ấy nghe điện thoại."
Mục Duy nhìn điện thoại --- thử đi hai bước đến gần tủ đầu giường --- rút dây nối mạng ra.