Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 74
Lần đầu Lưu Minh Nghĩa cầm dao cũng có khí thế không sợ chết, mấy ngày nay cũng học một vài kỹ xảo tất sát tương đối thực dụng với các anh em khác, hôm nay cuối cùng cũng có thế thử thân thủ rồi. Nhưng Tiêu Chấn Long vẫn đế cậu ta cùng một tổ với Hoàng Tây và Hoàng Bác, chủ yếu là vì để Hoàng Tây với Hoàng Bác bảo vệ Lưu Minh Nghĩa, không chỉ là vì Lưu Minh Nghĩa là một tri thức yếu ớt, càng là vì kế hoạch cứu viện lần này của Tiêu Chân Long và Lý Thế Vinh là do Lưu Minh Nghĩa nghĩ ra, tất cả những chuyện có thể xảy ra trong quá trình thực hiện kế hoạch gần như đều được Lưu Minh Nghĩa cân nhác đến trong lúc lập kê’ hoạch, từ điểm này, Tiêu Chấn Long nhìn ra được tương lai Lưu Minh Nghĩa tuyệt đối là một trí tướng, cho nên tính mạng của cậu ta không thế đế xảy ra sơ suất.
Tiêu Chấn Long biết rõ đám anh em của mình, dũng mãnh có thừa, nhưng mưu trí không đủ, rất khó có được người có thể coi trọng, Tiêu Chấn Long không thê’ dể dàng đế cậu ta rơi vào hiếm nguy.
Dù cho cách làm này của Tiêu Chấn Long có hơi giấu giếm, nhưng theo Lưu Minh Nghĩa, tính cách vì anh em mà dám mạo hiếm không sợ chết này của Tiêu Chấn Long thật sự khiến cậu ta vô cùng cảm động.
Lúc này, người thật sự tức giận có vẻ như không phải là đám người Tiêu Chấn Long, mà là chú Lục. Bởi vì lão Phương lái thuyên là người do chú Lục tìm đến, hơn nữa đã cam đoan sẽ
đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Nhưng bây giờ lại xảy ra loại tình huống này, chú Lục chác chắn chuyện này không thoát khỏi liên quan đến lão Phương, không ngờ vậy mà bạn tốt lâu năm lại bán đứng mình. Nếu như chỉ bán đứng mình thì cùng lám là chết, nhưng bây giờ ngay cả tính mạng của mười mấy anh em Tiêu Chấn Long đều có thề mất trong tay mình.
Có vẻ Tiêu Chấn Long nhìn ra được tâm trạng tự trách lúc này của chú Lục, vổ vai chú Lục an úi nói: “Không sao đâu, chú Lục, chú đừng tự trách.”
Chú Lục biết ơn gật đầu với Tiêu Chấn Long, dẫn đầu lao ra khỏi khoang thuyên, đi đến boong thuyên. Ngay sau đó mấy người Tiêu Chấn Long cũng ra khỏi khoang thuyên, vốn dĩtam đại hộ pháp cũng muốn ra, nhưng Tiêu Chấn Long lại phân phó bọn họ trong chừng mấy cái túi vải bạt đen, trong đó đựng toàn súng ống đạn dược. Chính là chú Lục mua đế cứu viện Tiêu Chân Long, các anh em vẫn luôn đem theo chúng bên người đế đề phòng không may.
Lên boong thuyên, đến đầu thuyên. Tiêu Chấn Long phát hiện bên cạnh con thuyên này còn có một con thuyên khác ngừng lại, hai con thuyên đều đã thả neo, hai ván thuyên rộng hơn một người nối liền hai con thuyên, vì trèn biển không có gió, nên hai con thuyền đều hiện ra vô cùng vững vàng. Tiêu Chấn Long mượn ánh trăng nhìn thấy ờ đầu con thuyên khác có một người đang ngồi, bên cạnh có một đám tay chân vây quanh, mà đứng sau lưng người nọ chính là lão Phương đã lái thuyền cho bọn họ.
Thấy lão Phương đứng trên thuyên khác, ai cũng biết rõ là lão Phương đã bán đứng bọn họ. Chú Lục thấy lão Phương đứng trên thuyền khác, giận đến mức mắt bắn ra tia lửa, đứng dậy muốn đi qua lại bị Tiều Chấn Long kéo lại, Tiêu Chấn Long không ngờ, chú Lục đã lớn tuổi vậy rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy.
“Chú Lục, đừng gấp, để tôi hỏi trước.” Tiêu Chấn Long mỉm cười nói với chú Lục.
Nhìn Tiêu Chấn Long, chú Lục tức đến giậm chân, đứng bèn cạnh Tiêu Chấn Long dùng ánh mát nhìn chầm chằm vào lão Phương, nếu như ánh mát của chú Lục có thế giết người thì e là bây giờ lão Phương đã chết mấy lần.
“Anh bạn! Thủ đoạn tuyệt lám! Đợi ở đây bao lâu rồi?” Tiêu Chấn Long không nhanh không chậm nói.
Người ngồi trên ghế kia khẽ run bả vai, gã không ngờ lúc này mà Tiêu Chấn Long vẫn bình tĩnh như vậy, gã ở trong giang hồ đã lâu không hề cảm nhận được bất cứ một chút sợ hãi nào từ trong giọng điệu của Tiêu Chấn Long, loại người này nếu không phải là miệng cọp gan thỏ, thì anh chính là rất tự tin với năng lực của mình.
Rất rõ ràng, Tiêu Chấn Long thuộc về người sau, người dẩn đầu ngồi trên ghế suy tư. Mà người dẫn đầu này chính là đường chủ Phi Long đường Nhiếp Tín Dương, một trong tám vị đường chủ lớn cúa xả đoàn Tứ Hải, sau cái chết cúa Hứa Thiệu Lương, toàn bộ con đường mua bán tạm thời do gã tiếp quản, đương nhiên nhiệm vụ báo thù cho Hứa Thiệu Lương cũng giao cho gã phụ trách. Còn lão Phương chính là anh em dưới trướng của gã, vậy thì đương nhiên gã nâm rõ hành tung của Tièu Chấn Long như lòng bàn tay, đêm nay gã xuất phát trước một bước, cố tình ờ nơi này chờ thuyền của Tiêu Chấn Long.
“Người anh em, tôi không có ý muốn làm ké địch của cậu. Nhưng ai bảo cậu đác tội với xã đoàn Tứ Hải của chúng tôi, còn giết một trong tám vị đường chủ lớn là Hứa Thiệu Lương.” Nhiếp Tín Dương nói.
Hứa Thiệu Lương, chưa từng nghe qua người này, nhưng Tiêu Chấn Long cấn thận ngầm lại, lẽ nào tên dần đầu trong đêm vượt biên lần đầu tiên đó chính là Hứa Thiệu Lương, nghe có vẻ như có chút liên quan với Hứa Thiệu Khang.
Sao mà vừa mới giải quyết xong chuyện của Thanh bang, lại đắc tội tới xã đoàn Tứ Hải, Tiêu Chấn Long nói thầm.
“Xem ra hình như tôi không còn lựa chọn nào khác!” Tiêu Chấn Long nói.
“Không sai, kết cục của việc đâc tội xã đoàn Tứ Hải của chúng tôi chỉ có một, đó chính là chết.” Nhiếp Tín Dương trầm giọng nói.
Tiêu Chấn Long gãi đầu, dường như rất bất đắc dĩ nói: ‘Trước đây có rất nhiều người nói lời giống vậy với tôi. nhưng mà, kết quả lại là bọn họ chết cả.” Dứt lời, sác mặt của Tiêu Chấn Long chợt thay đổi, dưới hai đuôi mày kiếm phóng ra hai luồng ánh sáng lạnh ép tới Nhiếp Tín Dương. Nhiếp Tín Dương tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Chấn Long không nhịn được giật mình, thầm nói, ánh mât thật âm u lạnh lẽo!
“Lên!” Nhiếp Tín Dương ra lệnh, đám đàn em của xã đoàn Tứ Hái đang vây quanh phía sau móc dao bầu ra đạp lên hai tấm ván thuyên chạy đến chỗ Tiêu Chấn Long. Nhìn đám người này như đám mây đen vọt đến chỗ mình và các anh em, Tiêu Thiên không nhúc nhúc, cho nên mọi người đều không nhúc nhích. Ngay khi Nhiếp Tín Viễn cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên vang lên một tiếng súng như đậu nố.
“Không ổn, bọn nó có súng!” Nói rồi, Nhiếp Tín Dương lập tức móc súng trong ngực ra, đứng lên. Cùng lúc đó, Nhiếp Tín Dương thầm hận trong lòng, sao lão Phương này không nói
cho mình biết trong tay bọn họ có súng chứ! Thật ra việc này cũng không hoàn toàn trách lão Phương được, chuyện đám người Tiêu Chấn Long đem theo súng lên thuyền lão Phương hoàn toàn không hề hay biết.
Chi thấy tam đại hộ pháp Dương Tuấn Phương, Trương Bá Chính, Bùi Đức Lâm cầm trong tay một khẩu AK quét ngang đám người chạy đến, cục diện dùng vũ khí nóng đấu với vũ khí lạnh chỉ có một, chính là trên người của mỗi tên cầm vũ khí lạnh đều sẽ có vô số lỗ đạn, tiếp đó không chút hồi hộp ngã xuống đất. Từng hàng người ngã xuống từ trên thuyên, hoặc từ trên ván thuyền ngã xuống, vốn chẳng có ai có thể chạy phạm vi một mét quanh Tiêu Chấn Long. Rất nhiều người vừa thấy trên thuyên đối diện có hoả lực dữ dội như vậy thì lại lui về toàn bộ, vứt dao trong tay nằm sấp xuống đất.
Nhiếp Tín Dương vừa thấy tình hình này, thầm nói, xong rồi, xong thật rồi.
Thấy người của xã đoàn Tứ Hải một người nối tiếp một người ngã vào vũng máu, Tiêu Chấn Long lác đầu, ra hiệu bảo tam đại hộ pháp dừng bấn. Tiêu Chấn Long dẫn đầu các anh em chậm rãi bước qua ván thuyền, đi về phía Nhiếp Tín Dương và lão Phương sau lưng gã, lúc này ở đầu thuyên này chỉ còn sót lại hai người bọn họ. Người may mắn tránh được súng máy càn quét còn sót lại, dưới chỉ thị của Tiêu Chấn Long cũng bị những người khác giải quyết toàn bộ sau khi lên thuyền, không còn một ai sống sót.
Thấy thủ đoạn tàn độc như thế của Tiêu Chấn Long, không chừa lại một chút chỗ trống, trong lòng Nhiếp Tín Dương lạnh lẽo, sau đó người càng sợ hãi hơn hơn là lão Phương. Lão Phương vừa thấy Tiêu Chấn Long dẫn người lên thuyên, đi sau còn cỏ chú Lục, tức thì chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
“Cầu xin các vị đại ca, làm ơn đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Đầu lão Phương đập vào boong thuyền vang lên bịch bịch.
Tiêu Chấn Long nhìn lão Phương không ngừng dập đầu dưới đất nói: “Muốn tôi không giết ông cũng được, cho tôi một lý do
đi r
Lão Phương trong cơn hoáng loạn vừa nghe thấy còn cỏ một chồ trống để xoay chuyển, lập tức đảo mát nghĩ lý do để Tiêu Chấn Long không giết lão ta. Đột nhiên lão ta nghĩ đến một lý do mà lão ta cho rằng vô cùng đầy đủ, ngẩng đầu nói: “ở đây chí có tôi biết lái thuyên, nếu cậu giết tôi rồi, các cậu sẽ không đến được Đài Loan.”
“À! Phải!” Tiêu Chấn Long tức thì bừng tỉnh, nhưng ai cũng biết vẻ mặt của Tiêu Chấn Long chỉ là giả vờ, anh đang đùa giỡn lão Phương: “Đúng rồi! ở đây chỉ có ông biết lái thuyên, hình như tôi không thể giết ông!”
“Đúng đó! ở đây chỉ có tôi biết lái thuyên, chỉ có tôi mới có thế đưa các cậu đến Đài Loan!” Lão Phương hưng phấn đầy mặt, ông ta thật sự cho rằng Tiêu Chấn Long sẽ tha cho ông ta.
Tiêu Chấn Long không đế ý đến lão Phương đang cô cùng hưng phân, quay đầu hỏi Lý Thế Vinh sau lưng: “Biết lái thuyên không?”
Lý Thế Vinh không nói tiếng nào gật đầu.
Tièu Chấn Long mím cười, quay đầu lại nói với lão Phương: “Thật đáng tiếc, lý do này của ông không thành lập! Cho nên ông phải chết!”
Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, bóng đen sau lưng chợt lóe lẽn, nhào đến hướng lão Phương, Tiêu Chấn Long không cần đoán cũng biết nhất định là chú Lục.
“Phập!” một tiếng, một cột máu phun thắng lên trời, ánh mât của lão Phương vần loé lẻn vẻ không thế tin như cũ, rõ ràng lão ta nghe được Tiêu Chấn Long muốn giết lão ta, chỉ chốc lát boong thuyên đã bị máu tươi tuôn ra từ cố lăo Phương nhuộm đỏ.
Nhiếp Tín Dương thấy một màn lão Phương chết đi kia đã bị dọa đến ngu người, trong đầu gã lần đầu tiên sinh ra một cảm giác chết chóc, nhưng nhu cầu muốn sống vần khiến gã giơ súng trong tay lên nhắm chuấn vào Tiêu Chấn Long nói: “Các người đừng qua đây! Còn qua đây thì tôi nố súng đó.”
“Anh cho rằng anh còn có cơ hội này à?” Tiêu Chấn Long hờ hững nói.
Tiêu Chấn Long biết rõ đám anh em của mình, dũng mãnh có thừa, nhưng mưu trí không đủ, rất khó có được người có thể coi trọng, Tiêu Chấn Long không thê’ dể dàng đế cậu ta rơi vào hiếm nguy.
Dù cho cách làm này của Tiêu Chấn Long có hơi giấu giếm, nhưng theo Lưu Minh Nghĩa, tính cách vì anh em mà dám mạo hiếm không sợ chết này của Tiêu Chấn Long thật sự khiến cậu ta vô cùng cảm động.
Lúc này, người thật sự tức giận có vẻ như không phải là đám người Tiêu Chấn Long, mà là chú Lục. Bởi vì lão Phương lái thuyên là người do chú Lục tìm đến, hơn nữa đã cam đoan sẽ
đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Nhưng bây giờ lại xảy ra loại tình huống này, chú Lục chác chắn chuyện này không thoát khỏi liên quan đến lão Phương, không ngờ vậy mà bạn tốt lâu năm lại bán đứng mình. Nếu như chỉ bán đứng mình thì cùng lám là chết, nhưng bây giờ ngay cả tính mạng của mười mấy anh em Tiêu Chấn Long đều có thề mất trong tay mình.
Có vẻ Tiêu Chấn Long nhìn ra được tâm trạng tự trách lúc này của chú Lục, vổ vai chú Lục an úi nói: “Không sao đâu, chú Lục, chú đừng tự trách.”
Chú Lục biết ơn gật đầu với Tiêu Chấn Long, dẫn đầu lao ra khỏi khoang thuyên, đi đến boong thuyên. Ngay sau đó mấy người Tiêu Chấn Long cũng ra khỏi khoang thuyên, vốn dĩtam đại hộ pháp cũng muốn ra, nhưng Tiêu Chấn Long lại phân phó bọn họ trong chừng mấy cái túi vải bạt đen, trong đó đựng toàn súng ống đạn dược. Chính là chú Lục mua đế cứu viện Tiêu Chân Long, các anh em vẫn luôn đem theo chúng bên người đế đề phòng không may.
Lên boong thuyên, đến đầu thuyên. Tiêu Chấn Long phát hiện bên cạnh con thuyên này còn có một con thuyên khác ngừng lại, hai con thuyên đều đã thả neo, hai ván thuyên rộng hơn một người nối liền hai con thuyên, vì trèn biển không có gió, nên hai con thuyền đều hiện ra vô cùng vững vàng. Tiêu Chấn Long mượn ánh trăng nhìn thấy ờ đầu con thuyên khác có một người đang ngồi, bên cạnh có một đám tay chân vây quanh, mà đứng sau lưng người nọ chính là lão Phương đã lái thuyền cho bọn họ.
Thấy lão Phương đứng trên thuyên khác, ai cũng biết rõ là lão Phương đã bán đứng bọn họ. Chú Lục thấy lão Phương đứng trên thuyền khác, giận đến mức mắt bắn ra tia lửa, đứng dậy muốn đi qua lại bị Tiều Chấn Long kéo lại, Tiêu Chấn Long không ngờ, chú Lục đã lớn tuổi vậy rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy.
“Chú Lục, đừng gấp, để tôi hỏi trước.” Tiêu Chấn Long mỉm cười nói với chú Lục.
Nhìn Tiêu Chấn Long, chú Lục tức đến giậm chân, đứng bèn cạnh Tiêu Chấn Long dùng ánh mát nhìn chầm chằm vào lão Phương, nếu như ánh mát của chú Lục có thế giết người thì e là bây giờ lão Phương đã chết mấy lần.
“Anh bạn! Thủ đoạn tuyệt lám! Đợi ở đây bao lâu rồi?” Tiêu Chấn Long không nhanh không chậm nói.
Người ngồi trên ghế kia khẽ run bả vai, gã không ngờ lúc này mà Tiêu Chấn Long vẫn bình tĩnh như vậy, gã ở trong giang hồ đã lâu không hề cảm nhận được bất cứ một chút sợ hãi nào từ trong giọng điệu của Tiêu Chấn Long, loại người này nếu không phải là miệng cọp gan thỏ, thì anh chính là rất tự tin với năng lực của mình.
Rất rõ ràng, Tiêu Chấn Long thuộc về người sau, người dẩn đầu ngồi trên ghế suy tư. Mà người dẫn đầu này chính là đường chủ Phi Long đường Nhiếp Tín Dương, một trong tám vị đường chủ lớn cúa xả đoàn Tứ Hải, sau cái chết cúa Hứa Thiệu Lương, toàn bộ con đường mua bán tạm thời do gã tiếp quản, đương nhiên nhiệm vụ báo thù cho Hứa Thiệu Lương cũng giao cho gã phụ trách. Còn lão Phương chính là anh em dưới trướng của gã, vậy thì đương nhiên gã nâm rõ hành tung của Tièu Chấn Long như lòng bàn tay, đêm nay gã xuất phát trước một bước, cố tình ờ nơi này chờ thuyền của Tiêu Chấn Long.
“Người anh em, tôi không có ý muốn làm ké địch của cậu. Nhưng ai bảo cậu đác tội với xã đoàn Tứ Hải của chúng tôi, còn giết một trong tám vị đường chủ lớn là Hứa Thiệu Lương.” Nhiếp Tín Dương nói.
Hứa Thiệu Lương, chưa từng nghe qua người này, nhưng Tiêu Chấn Long cấn thận ngầm lại, lẽ nào tên dần đầu trong đêm vượt biên lần đầu tiên đó chính là Hứa Thiệu Lương, nghe có vẻ như có chút liên quan với Hứa Thiệu Khang.
Sao mà vừa mới giải quyết xong chuyện của Thanh bang, lại đắc tội tới xã đoàn Tứ Hải, Tiêu Chấn Long nói thầm.
“Xem ra hình như tôi không còn lựa chọn nào khác!” Tiêu Chấn Long nói.
“Không sai, kết cục của việc đâc tội xã đoàn Tứ Hải của chúng tôi chỉ có một, đó chính là chết.” Nhiếp Tín Dương trầm giọng nói.
Tiêu Chấn Long gãi đầu, dường như rất bất đắc dĩ nói: ‘Trước đây có rất nhiều người nói lời giống vậy với tôi. nhưng mà, kết quả lại là bọn họ chết cả.” Dứt lời, sác mặt của Tiêu Chấn Long chợt thay đổi, dưới hai đuôi mày kiếm phóng ra hai luồng ánh sáng lạnh ép tới Nhiếp Tín Dương. Nhiếp Tín Dương tiếp xúc với ánh mắt của Tiêu Chấn Long không nhịn được giật mình, thầm nói, ánh mât thật âm u lạnh lẽo!
“Lên!” Nhiếp Tín Dương ra lệnh, đám đàn em của xã đoàn Tứ Hái đang vây quanh phía sau móc dao bầu ra đạp lên hai tấm ván thuyên chạy đến chỗ Tiêu Chấn Long. Nhìn đám người này như đám mây đen vọt đến chỗ mình và các anh em, Tiêu Thiên không nhúc nhúc, cho nên mọi người đều không nhúc nhích. Ngay khi Nhiếp Tín Viễn cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên vang lên một tiếng súng như đậu nố.
“Không ổn, bọn nó có súng!” Nói rồi, Nhiếp Tín Dương lập tức móc súng trong ngực ra, đứng lên. Cùng lúc đó, Nhiếp Tín Dương thầm hận trong lòng, sao lão Phương này không nói
cho mình biết trong tay bọn họ có súng chứ! Thật ra việc này cũng không hoàn toàn trách lão Phương được, chuyện đám người Tiêu Chấn Long đem theo súng lên thuyền lão Phương hoàn toàn không hề hay biết.
Chi thấy tam đại hộ pháp Dương Tuấn Phương, Trương Bá Chính, Bùi Đức Lâm cầm trong tay một khẩu AK quét ngang đám người chạy đến, cục diện dùng vũ khí nóng đấu với vũ khí lạnh chỉ có một, chính là trên người của mỗi tên cầm vũ khí lạnh đều sẽ có vô số lỗ đạn, tiếp đó không chút hồi hộp ngã xuống đất. Từng hàng người ngã xuống từ trên thuyên, hoặc từ trên ván thuyền ngã xuống, vốn chẳng có ai có thể chạy phạm vi một mét quanh Tiêu Chấn Long. Rất nhiều người vừa thấy trên thuyên đối diện có hoả lực dữ dội như vậy thì lại lui về toàn bộ, vứt dao trong tay nằm sấp xuống đất.
Nhiếp Tín Dương vừa thấy tình hình này, thầm nói, xong rồi, xong thật rồi.
Thấy người của xã đoàn Tứ Hải một người nối tiếp một người ngã vào vũng máu, Tiêu Chấn Long lác đầu, ra hiệu bảo tam đại hộ pháp dừng bấn. Tiêu Chấn Long dẫn đầu các anh em chậm rãi bước qua ván thuyền, đi về phía Nhiếp Tín Dương và lão Phương sau lưng gã, lúc này ở đầu thuyên này chỉ còn sót lại hai người bọn họ. Người may mắn tránh được súng máy càn quét còn sót lại, dưới chỉ thị của Tiêu Chấn Long cũng bị những người khác giải quyết toàn bộ sau khi lên thuyền, không còn một ai sống sót.
Thấy thủ đoạn tàn độc như thế của Tiêu Chấn Long, không chừa lại một chút chỗ trống, trong lòng Nhiếp Tín Dương lạnh lẽo, sau đó người càng sợ hãi hơn hơn là lão Phương. Lão Phương vừa thấy Tiêu Chấn Long dẫn người lên thuyên, đi sau còn cỏ chú Lục, tức thì chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
“Cầu xin các vị đại ca, làm ơn đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Đầu lão Phương đập vào boong thuyền vang lên bịch bịch.
Tiêu Chấn Long nhìn lão Phương không ngừng dập đầu dưới đất nói: “Muốn tôi không giết ông cũng được, cho tôi một lý do
đi r
Lão Phương trong cơn hoáng loạn vừa nghe thấy còn cỏ một chồ trống để xoay chuyển, lập tức đảo mát nghĩ lý do để Tiêu Chấn Long không giết lão ta. Đột nhiên lão ta nghĩ đến một lý do mà lão ta cho rằng vô cùng đầy đủ, ngẩng đầu nói: “ở đây chí có tôi biết lái thuyên, nếu cậu giết tôi rồi, các cậu sẽ không đến được Đài Loan.”
“À! Phải!” Tiêu Chấn Long tức thì bừng tỉnh, nhưng ai cũng biết vẻ mặt của Tiêu Chấn Long chỉ là giả vờ, anh đang đùa giỡn lão Phương: “Đúng rồi! ở đây chỉ có ông biết lái thuyên, hình như tôi không thể giết ông!”
“Đúng đó! ở đây chỉ có tôi biết lái thuyên, chỉ có tôi mới có thế đưa các cậu đến Đài Loan!” Lão Phương hưng phấn đầy mặt, ông ta thật sự cho rằng Tiêu Chấn Long sẽ tha cho ông ta.
Tiêu Chấn Long không đế ý đến lão Phương đang cô cùng hưng phân, quay đầu hỏi Lý Thế Vinh sau lưng: “Biết lái thuyên không?”
Lý Thế Vinh không nói tiếng nào gật đầu.
Tièu Chấn Long mím cười, quay đầu lại nói với lão Phương: “Thật đáng tiếc, lý do này của ông không thành lập! Cho nên ông phải chết!”
Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, bóng đen sau lưng chợt lóe lẽn, nhào đến hướng lão Phương, Tiêu Chấn Long không cần đoán cũng biết nhất định là chú Lục.
“Phập!” một tiếng, một cột máu phun thắng lên trời, ánh mât của lão Phương vần loé lẻn vẻ không thế tin như cũ, rõ ràng lão ta nghe được Tiêu Chấn Long muốn giết lão ta, chỉ chốc lát boong thuyên đã bị máu tươi tuôn ra từ cố lăo Phương nhuộm đỏ.
Nhiếp Tín Dương thấy một màn lão Phương chết đi kia đã bị dọa đến ngu người, trong đầu gã lần đầu tiên sinh ra một cảm giác chết chóc, nhưng nhu cầu muốn sống vần khiến gã giơ súng trong tay lên nhắm chuấn vào Tiêu Chấn Long nói: “Các người đừng qua đây! Còn qua đây thì tôi nố súng đó.”
“Anh cho rằng anh còn có cơ hội này à?” Tiêu Chấn Long hờ hững nói.