Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 68
Dường như Tiêu Chấn Long cũng chú ý tới thay đối trước và sau khi vào cứa của Lưu Minh Nghĩa, anh hơi mỉm cười, thầm nghĩ, thực lực đúng là tự tin lớn nhất!
“Ba người trong nhà Lưu Đức Hòa là ai ra tay giết?” Tiêu Chấn Long vắt chân lên hỏi.
Hơn ba mươi người đang quỳ trẽn mặt đất nghe thấy thế thì không có phản ứng gì, nhưng bả vai của vài người lại hơi mất tự nhiên rung lên. Động tác nhỏ bé này không thoát khỏi mát Tiêu Chấn Long, đương nhiên cũng không thoát khỏi ánh mát Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết xuất thân sát thủ. Tiêu Chấn Long vừa chậc lưỡi, hai người giống như tia chớp vọt vào trong lôi bốn người đó ra. Bọn chúng đúng là người đã giết người phóng hỏa đẻm đó.
“Nếu tôi đoán không sai, chính là bốn người các anh!” Tiêu Chấn Long hỏi.
Bốn người kia lập tức quỳ gồi xuống trước mặt Tiêu Chấn Long, to giọng xin tha. Lưu Minh Nghĩa nhìn bốn người tàn ác này, tròng mát của cậu ta gần như muốn lồi ra, khuôn mặt vì nén lửa giận mà đã đỏ bừng lên.
Tiêu Chấn Long liếc nhìn Lưu Minh Nghĩa, im lặng nhìn bốn người đang không ngừng dập đầu kia.
“Đại ca đại ca, anh nghe tôi nói, đây đều vì Hứa Thiệu Khang sai chúng tôi làm!”
“Anh tha cho chúng tôi đi!”
“Đúng vậy, đại ca!”
Tiêu Chấn Long vẫn lấng lặng nhìn bọn họ không nói gì, dường như còn đang suy nghĩ cách xử lý.
Lúc này còn nghe thấy một trong hai người đó nói: “Đại ca, tôi chỉ phụ trách bịt kín lồ thông khí. À, hai người kia còn cưỡng hiếp bé gái nữa đó?”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Chấn Long hơi nhíu mày, trong mát dần dần bùng lẻn lửa giận.
Còn Lưu Minh Nghĩa nghe vậy thì đầu óc lập tức ong ong lên, cậu ta có cảm giác dường như mình không nghe thấy được gì, trong mắt chỉ có hai người đã cưỡng hiếp em gái mình đang quỳ trên mặt đất.
“Đám súc sinh chúng mày, tao muốn giết chúng mày!” Chỉ thấy Lưu Minh Nghĩa giành lấy dao găm trong tay Hoàng Bắc đứng bên cạnh, sau đó nhào về phía một trong hai người đó.
Người kia vốn không chú ý đột nhiên bên cạnh có một người vọt ra xông về phía mình, cho nên không ngăn cản, dao găm đâm mạnh vào lồng ngực người kia đâm thủng ngực, thậm chí tay phái của Lưu Minh Nghĩa cũng thọc sâu vào lòng ngực người đó. Người đó ngả gục xuống mặt đất, đau đớn rên rỉ, lúc này Lưu Minh Nghĩa trong cơn giận dữ chưa dừng lại. Quay người đè lẻn người nọ, đôi tay cầm dao điên cuồng đâm vào ngực đâm vào đầu người kia. Dường như mồi một nhát đều có thế giảm bớt hận thù trong lòng Lưu Minh Nghĩa, sát khí có thế làm cho tâm trạng của cậu ta tốt hơn một chút. Lưu Minh Nghĩa không biết bản thân đã đâm bao nhiêu nhát, chỉ cảm
thấy tay của mình dần chết lặng, cả người lảo đảo.
“Được rồi, Minh Nghĩa!”
Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói, Lưu Minh Nghĩa từ từ dừng lại, ánh mât hơi dại ra nhìn về phía trước. Mà người kia đã sớm bị cậu ta đâm máu thịt lẫn lộn, trước ngực giống như nhân bánh sủi cảo, phần đầu đă không còn nhìn rõ mát mũi, tất cả giống như một quả cầu máu.
Đột nhiên Lưu Minh Nghĩa từ từ quay đầu sang nhìn Tiêu Chấn Long, trong mắt chợt lóe lên nước mầt, quỳ gối trước mặt Tiêu Chấn Long khóc rống lên, dường như muốn xả hết những đau đớn trong hơn một tháng qua.
“Cám ơn đại ca!” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Minh Nghĩa, cậu có biết vừa rồi cậu đã đảm bao nhiêu nhát không. Tôi đã giúp cậu đếm rồi, tổng cộng tám mươi bốn nhát.” Tiêu Chấn Long nói.
Lúc này Lưu Minh Nghĩa cũng nhìn thấy xác chết máu thịt lẫn lộn trên nền đất, lại nhìn quần áo trên người mình đã sớm bị máu tươi thấm đẫm, không ngờ trong cơn điên cuồng cậu ta lại ra tay tàn nhần như vậy.
“Người kia, cậu định xử lý như thế nào?” Người kia mà Tiêu Chấn Long nói chính là cái người đã cưỡng hiếp em gái của cậu ta.
Lưu Minh Nghĩa cầm dao găm từ từ đi về phía những người kia, đến lúc sáp ra tay thì Tiêu Chấn Long đã kéo cậu ta lại nói: “Kệ, đi thôi.”
“Nhưng mà đại ca, còn bọn họ.” Lưu Minh Nghĩa không nhịn được hỏi.
“Bọn họ?” Tiêu Chấn Long quay đầu lại nhìn thoáng qua những người quỳ trên mặt đất, rồi nói với Lưu Minh Nghĩa: “Sẽ có người xử lý.”
Nói xong dần theo Lưu Minh Nghĩa đi ra khỏi cửa phòng họp, đóng cửa lại, ngay khoảnh khác đóng cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét thảm, còn không ngừng vang lên tiếng bàn ghế bị gãy.
Lưu Minh Nghĩa biết là những người khác đang làm việc ở bên trong, ước chừng qua năm sáu phút, cửa phòng họp lại mở ra lần nữa, Hỏa Phượng và những người khác đi ra.
“Anh Long, xử lý xong rồi.” Hoàng Tây nói.
Tiêu Chấn Long nhìn quanh nói: “Đừng đế lại dấu vết.”
“Đã biết!”
Hoàng Tây và Hoàng Bâc lập tức lấy ra hai thùng xăng to, hắt ở trong phòng hội nghị, nhóm lửa, sau đó đóng cửa phòng lại. Tâng hai bốc cháy nhưng những người ở tầng dưới vẫn chưa biết gì.
Những người dưới tầng vần say mê nhảy múa như trước, vần cười nói ồn ào, mười mấy người men theo chân tường đi ra khỏi quán bar, leo lên xe rồi biến mất ở trong bóng đêm mờ ảo.
Chỉ chốc lát, nghe thấy có người kêu “Cháy!” “Chạy mau đi!”
Những người trong quán bar người sau tiếp nối người trước chạy thoát ra ngoài đường cái, nhìn thế lửa càng lúc càng lớn trong quán bar. Lúc này đội phòng cháy tới dập lửa.
rất lớn tên là xã đoàn Tứ Hải. Tập đoàn Tứ Hải hoàn toàn là cơ cấu vận hành cúa công ty, chú yếu là kinh doanh ngoại trừ giao dịch thương mại bình thường, phạm vi hoạt động chính còn liên quan tới lĩnh vực hộp đêm, sàn nhảy cùng với mua bán thuốc một số loại thuốc phiện, ví dụ như ma túy mềm và các loại thuốc lắc. Ngoài mặt xã đoàn Tứ Hải có một vị đại ca giới giang hồ, dưới ông trùm này có tám nhân vật cấp bậc đại ca chia nhau kiếm soát các hoạt động làm ăn của xã đoàn tại Hồng Kỏng, mồi tháng sẽ giao cho xã đoàn một khoản tiền nhất định, số còn lại họ sẽ sử dụng làm kinh phí cho các hoạt động riêng của bản thân. Vì xã đoàn Tứ Hải nám trong tay đến sáu mươi phần trăm số lượng các hoạt động làm ăn phi pháp ở Hồng Kông, nên Tứ Hải rất quyền lực và có tầm ảnh hưởng đáng kế ở Hồng Kông.
Trong số tám tẻn đại ca của Tứ Hải có một người tên là Hứa Thiệu Lương, ông ta là anh trường của Hứa Thiệu Khang, chủ bất động sản Thiệu Khang, ngoài ra ông ta cũng là thế lực bí mật thực sự đứng đằng sau Hứa Thiệu Khang. Trong giới xã hội đen ở Hồng Kông có một câu miêu tả hai anh em Hứa Thiệu Lương và Hứa Thiệu Khang là “gọi Thiệu Lương không được thì Thiệu Khang không thông”, ý lè nói việc làm ăn của Hứa Thiệu Khang đều do thế lực ngầm của Hứa Thiệu Lương chống lưng, nếu không Hứa Thiệu Khang cũng sẽ không thể khuếch trương bất động sản Thiệu Khang có được quy mô như ngày hôm nay.
Sau đó, ba của Lưu Minh Nghĩa là Lưu Đức Hòa đã điều tra ra hành vi đưa hối lộ của Hứa Thiệu Khang nên cuối cùng bị phóng hỏa và chết cháy ở trong nhà, suy cho cùng cũng đều là do Hứa Thiệu Lương chủ mưu xúi giục, nhưng õng ta không ngờ rằng rốt cuộc em trai mình lại phải bỏ mạng. Sau đó, Hứa Thiệu Lương tiếp quán bất động sản Thiệu Khang, cũng biết chính con trai của Lưu Đức Hòa đã giết chết em trai mình, mặc dù ông ta đã phái đi rất nhiều đàn em lùng sục Lưu Minh
Nghĩa nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối gì cả.
“Ba người trong nhà Lưu Đức Hòa là ai ra tay giết?” Tiêu Chấn Long vắt chân lên hỏi.
Hơn ba mươi người đang quỳ trẽn mặt đất nghe thấy thế thì không có phản ứng gì, nhưng bả vai của vài người lại hơi mất tự nhiên rung lên. Động tác nhỏ bé này không thoát khỏi mát Tiêu Chấn Long, đương nhiên cũng không thoát khỏi ánh mát Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết xuất thân sát thủ. Tiêu Chấn Long vừa chậc lưỡi, hai người giống như tia chớp vọt vào trong lôi bốn người đó ra. Bọn chúng đúng là người đã giết người phóng hỏa đẻm đó.
“Nếu tôi đoán không sai, chính là bốn người các anh!” Tiêu Chấn Long hỏi.
Bốn người kia lập tức quỳ gồi xuống trước mặt Tiêu Chấn Long, to giọng xin tha. Lưu Minh Nghĩa nhìn bốn người tàn ác này, tròng mát của cậu ta gần như muốn lồi ra, khuôn mặt vì nén lửa giận mà đã đỏ bừng lên.
Tiêu Chấn Long liếc nhìn Lưu Minh Nghĩa, im lặng nhìn bốn người đang không ngừng dập đầu kia.
“Đại ca đại ca, anh nghe tôi nói, đây đều vì Hứa Thiệu Khang sai chúng tôi làm!”
“Anh tha cho chúng tôi đi!”
“Đúng vậy, đại ca!”
Tiêu Chấn Long vẫn lấng lặng nhìn bọn họ không nói gì, dường như còn đang suy nghĩ cách xử lý.
Lúc này còn nghe thấy một trong hai người đó nói: “Đại ca, tôi chỉ phụ trách bịt kín lồ thông khí. À, hai người kia còn cưỡng hiếp bé gái nữa đó?”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Chấn Long hơi nhíu mày, trong mát dần dần bùng lẻn lửa giận.
Còn Lưu Minh Nghĩa nghe vậy thì đầu óc lập tức ong ong lên, cậu ta có cảm giác dường như mình không nghe thấy được gì, trong mắt chỉ có hai người đã cưỡng hiếp em gái mình đang quỳ trên mặt đất.
“Đám súc sinh chúng mày, tao muốn giết chúng mày!” Chỉ thấy Lưu Minh Nghĩa giành lấy dao găm trong tay Hoàng Bắc đứng bên cạnh, sau đó nhào về phía một trong hai người đó.
Người kia vốn không chú ý đột nhiên bên cạnh có một người vọt ra xông về phía mình, cho nên không ngăn cản, dao găm đâm mạnh vào lồng ngực người kia đâm thủng ngực, thậm chí tay phái của Lưu Minh Nghĩa cũng thọc sâu vào lòng ngực người đó. Người đó ngả gục xuống mặt đất, đau đớn rên rỉ, lúc này Lưu Minh Nghĩa trong cơn giận dữ chưa dừng lại. Quay người đè lẻn người nọ, đôi tay cầm dao điên cuồng đâm vào ngực đâm vào đầu người kia. Dường như mồi một nhát đều có thế giảm bớt hận thù trong lòng Lưu Minh Nghĩa, sát khí có thế làm cho tâm trạng của cậu ta tốt hơn một chút. Lưu Minh Nghĩa không biết bản thân đã đâm bao nhiêu nhát, chỉ cảm
thấy tay của mình dần chết lặng, cả người lảo đảo.
“Được rồi, Minh Nghĩa!”
Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói, Lưu Minh Nghĩa từ từ dừng lại, ánh mât hơi dại ra nhìn về phía trước. Mà người kia đã sớm bị cậu ta đâm máu thịt lẫn lộn, trước ngực giống như nhân bánh sủi cảo, phần đầu đă không còn nhìn rõ mát mũi, tất cả giống như một quả cầu máu.
Đột nhiên Lưu Minh Nghĩa từ từ quay đầu sang nhìn Tiêu Chấn Long, trong mắt chợt lóe lên nước mầt, quỳ gối trước mặt Tiêu Chấn Long khóc rống lên, dường như muốn xả hết những đau đớn trong hơn một tháng qua.
“Cám ơn đại ca!” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Minh Nghĩa, cậu có biết vừa rồi cậu đã đảm bao nhiêu nhát không. Tôi đã giúp cậu đếm rồi, tổng cộng tám mươi bốn nhát.” Tiêu Chấn Long nói.
Lúc này Lưu Minh Nghĩa cũng nhìn thấy xác chết máu thịt lẫn lộn trên nền đất, lại nhìn quần áo trên người mình đã sớm bị máu tươi thấm đẫm, không ngờ trong cơn điên cuồng cậu ta lại ra tay tàn nhần như vậy.
“Người kia, cậu định xử lý như thế nào?” Người kia mà Tiêu Chấn Long nói chính là cái người đã cưỡng hiếp em gái của cậu ta.
Lưu Minh Nghĩa cầm dao găm từ từ đi về phía những người kia, đến lúc sáp ra tay thì Tiêu Chấn Long đã kéo cậu ta lại nói: “Kệ, đi thôi.”
“Nhưng mà đại ca, còn bọn họ.” Lưu Minh Nghĩa không nhịn được hỏi.
“Bọn họ?” Tiêu Chấn Long quay đầu lại nhìn thoáng qua những người quỳ trên mặt đất, rồi nói với Lưu Minh Nghĩa: “Sẽ có người xử lý.”
Nói xong dần theo Lưu Minh Nghĩa đi ra khỏi cửa phòng họp, đóng cửa lại, ngay khoảnh khác đóng cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét thảm, còn không ngừng vang lên tiếng bàn ghế bị gãy.
Lưu Minh Nghĩa biết là những người khác đang làm việc ở bên trong, ước chừng qua năm sáu phút, cửa phòng họp lại mở ra lần nữa, Hỏa Phượng và những người khác đi ra.
“Anh Long, xử lý xong rồi.” Hoàng Tây nói.
Tiêu Chấn Long nhìn quanh nói: “Đừng đế lại dấu vết.”
“Đã biết!”
Hoàng Tây và Hoàng Bâc lập tức lấy ra hai thùng xăng to, hắt ở trong phòng hội nghị, nhóm lửa, sau đó đóng cửa phòng lại. Tâng hai bốc cháy nhưng những người ở tầng dưới vẫn chưa biết gì.
Những người dưới tầng vần say mê nhảy múa như trước, vần cười nói ồn ào, mười mấy người men theo chân tường đi ra khỏi quán bar, leo lên xe rồi biến mất ở trong bóng đêm mờ ảo.
Chỉ chốc lát, nghe thấy có người kêu “Cháy!” “Chạy mau đi!”
Những người trong quán bar người sau tiếp nối người trước chạy thoát ra ngoài đường cái, nhìn thế lửa càng lúc càng lớn trong quán bar. Lúc này đội phòng cháy tới dập lửa.
rất lớn tên là xã đoàn Tứ Hải. Tập đoàn Tứ Hải hoàn toàn là cơ cấu vận hành cúa công ty, chú yếu là kinh doanh ngoại trừ giao dịch thương mại bình thường, phạm vi hoạt động chính còn liên quan tới lĩnh vực hộp đêm, sàn nhảy cùng với mua bán thuốc một số loại thuốc phiện, ví dụ như ma túy mềm và các loại thuốc lắc. Ngoài mặt xã đoàn Tứ Hải có một vị đại ca giới giang hồ, dưới ông trùm này có tám nhân vật cấp bậc đại ca chia nhau kiếm soát các hoạt động làm ăn của xã đoàn tại Hồng Kỏng, mồi tháng sẽ giao cho xã đoàn một khoản tiền nhất định, số còn lại họ sẽ sử dụng làm kinh phí cho các hoạt động riêng của bản thân. Vì xã đoàn Tứ Hải nám trong tay đến sáu mươi phần trăm số lượng các hoạt động làm ăn phi pháp ở Hồng Kông, nên Tứ Hải rất quyền lực và có tầm ảnh hưởng đáng kế ở Hồng Kông.
Trong số tám tẻn đại ca của Tứ Hải có một người tên là Hứa Thiệu Lương, ông ta là anh trường của Hứa Thiệu Khang, chủ bất động sản Thiệu Khang, ngoài ra ông ta cũng là thế lực bí mật thực sự đứng đằng sau Hứa Thiệu Khang. Trong giới xã hội đen ở Hồng Kông có một câu miêu tả hai anh em Hứa Thiệu Lương và Hứa Thiệu Khang là “gọi Thiệu Lương không được thì Thiệu Khang không thông”, ý lè nói việc làm ăn của Hứa Thiệu Khang đều do thế lực ngầm của Hứa Thiệu Lương chống lưng, nếu không Hứa Thiệu Khang cũng sẽ không thể khuếch trương bất động sản Thiệu Khang có được quy mô như ngày hôm nay.
Sau đó, ba của Lưu Minh Nghĩa là Lưu Đức Hòa đã điều tra ra hành vi đưa hối lộ của Hứa Thiệu Khang nên cuối cùng bị phóng hỏa và chết cháy ở trong nhà, suy cho cùng cũng đều là do Hứa Thiệu Lương chủ mưu xúi giục, nhưng õng ta không ngờ rằng rốt cuộc em trai mình lại phải bỏ mạng. Sau đó, Hứa Thiệu Lương tiếp quán bất động sản Thiệu Khang, cũng biết chính con trai của Lưu Đức Hòa đã giết chết em trai mình, mặc dù ông ta đã phái đi rất nhiều đàn em lùng sục Lưu Minh
Nghĩa nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối gì cả.