Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 3
Hơn hai trăm tám mươi người bị bắt giam ở Nam Viện và gần ba trăm năm mươi người bị giam giữ ở Bắc Viện.
Nhà giam trưởng cấp cao của nhà giam Thành Bắc, Lê Chí Nam. Vốn khó có thể thấy ông ta xuất hiện trong nhà giam.
Bình thường bên trong có mười quản ngục và hơn ba mươi cải tạo.
Còn có hơn ba mươi cảnh sát vũ trang súng ống đầy đủ thường trú trong nhà giam làm nhiệm vụ tuần tra canh gác.
Đây là phương thức quản lý chính thức. Cũng giống như các nhà giam khác, ở nhà giam Thành Bắc có một phương thức quản lý không chính thức, đó chính là các thế lực đen tối ở trong nhà giam.
Người thế lực lớn nhất trong Nam Viện chính là “Nam mặt sẹo”, được xưng anh Nam. Chỉ bởi anh ta được gọi là Nam mặt sẹo là vì có một vết sẹo sâu thấy được xương ở mắt phải của anh ta. Dáng người cao một mét tám và khuôn mặt hung tợn, tính tình hào sảng, trọng tình nghĩa. Nghe nói là kẻ gây ra vụ cướp hàng nghìn triệu đồng tiên tiết kiệm ở ngân hàng công thương gây chấn động trong và ngoài thành phố H cách đây tám năm, số tiền khống lồ đó trở nên bí ấn sau khi anh ta vào tù, sau đó do bị đàn em phản bội, anh ta bị bắt vào tù. Bởi vì chỉ có anh ta mới biết được tung tích của số tiền khống lồ đó, vì vậy tòa án không dám phán án tử hình, mà chỉ dám phán án tù chung thân. Sau khi vào tù, đàn em của anh ta đã mua chuộc Lê Chí Nam đế trực tiếp đến Nam Viện, bây giờ một tay che trời ở Nam Viện.
Bởi vì hầu hết những người vào Nam Viện là nhân viên phạm tội về kinh tế, đa số là trộm cắp, lừa đảo, nên rất ít người có thế đánh hay có thế giết người, cho nên mặc dù Nam mặt sẹo có hơn tám mươi đàn em, nhưng so với các anh lớn ở Bắc Viện thì còn thua xa. Chỉ có điều là không thiếu tiền, không thiếu thuốc lá, không thiếu rượu, vì đàn em đều là những nhân vật có tiền, ăn no mặc ấm, có rất nhiều vật tư ở Bắc Viện đều được chảy ra từ Nam Viện,vì vậy mà các anh lớn của Bắc Viện cũng rất khách sáo với Nam mặt sẹo, điều này cũng khiến cho Nam mặt sẹo cân bằng một chút.
Chủ quản của Bắc Viện là một “hòa thượng” hơn 40 tuối, vóc dáng cao một mét sáu mươi lăm lại còn nặng hơn 10Okg, đầu cạo trọc, đây là lý do người ở nơi đây gọi gã ta là hòa thượng.
Không ai biết tên của gã ta, tuy gọi gã ta là hòa thượng, thế nhưng gã ta không hề có lòng thương người. Gã ta là người tàn nhẫn nhất ở Bắc Viện, và cũng là người có trái tim đen tối nhất. Đàn em dưới trướng gã ta có tứ đại hộ pháp, cũng chính là bốn tay chân trứ danh của gã ta, nhưng trong ba năm qua, rất ít khi thấy tứ đại hộ pháp đánh nhau tại nhà giam Bầc Viện.
Đều là đàn em cấp dưới đánh nhau, trong đó có mười tám người thân thủ tốt nhất, được gọi là mười tám vị la hán, đàn em dưới trướng hòa thượng tống cộng có một trăm mấy chục tên, họ là nhóm người quyền lực nhất ở trong Bắc Viện. Những tên đại ca nhỏ còn lại cũng có một ít thế lực, nhưng đều là băng nhóm nhỏ ba bổn mươi người, cũng không đủ thực lực đế chống lại bên hòa thượng.
Ngoại trừ lúc cùng nhau ăn cơm ở viện lớn Bắc Nam, trừ phi có sinh hoạt tập trung, thời gian còn lại đều tách ra hoạt động.
Tuy nhiên lại có một sự kiện đặc biệt ở Bắc Viện, chính là vào mỗi thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, bọn họ sẽ được đưa vào trong một kho chứa đại hình ở tầng hai của tầng hầm, mọi người đều có thế đặt cược cho hai bên của trận đấu, cược sống hoặc cược chết, ở trong nhà tù, những người trong nhà giam đều gọi nó là “Tử Lôi”.
Có thể đặt cược tiền, thuốc lá, rượu, đường và trà, bởi vì hầu hết các cuộc cá cược đều đến từ Nam Viện, cho nên mọi trận đấu ở Bắc Viện đều mời những người giàu có và quyền lực ở Nam Viện đến tham gia, có khi cảnh sát vũ trang và quản ngục cảm thấy nhàm chán thì họ cũng sẽ tham gia chung. Nhưng trong Nam Viện có rất ít người có thế lên đài chiến đấu, nơi này đã trở thành nơi mà Nam mặt sẹo luôn canh cánh trong lòng.
Trong khoảng hơn một năm trở lại đây, người tham gia trận đấu của bên hòa thượng, thắng nhiều thua ít, hơn nữa đấu với
đàn em của hòa thượng là một điều rất đen đủi, không chết thì cũng tàn tật, vì thế các băng nhóm khác dám lên đấu càng ít đi.
Cờ bạc chính là như vậy, nếu như chỉ có một bên thường thắng thì con bạc dần dần mất đi hứng thú, cho nên hoạt động này đã vẳng bóng nửa năm nay.
Ban đầu có Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh, sau đó còn có Trương Anh Tú cùng Vương Quang Khải vì theo mức độ phạm tội và nguy hại cho nên bị chỉ định đến Bắc Viện, do phân sau cùng nên Bắc Viện tạm thời khống có phòng dư, cuối cùng bị phân đến Nam Viện, đây cũng là lý do lúc bấy giờ khiến quản ngục phân chia phòng cảm thấy bất ngờ.
Nhiều năm sau, khi Tiêu Chấn Long nhớ lại những chuyện trong quá khứ, anh luôn nói rằng có lẽ việc được chỉ định đến Nam Viện là sai lầm lớn nhất mà ồng trời đã mắc phải.
Trương Anh Tú ở bên cạnh nói nếu lúc đó được chỉ định đến Bắc Viện, có lẽ anh em chúng tôi đã không gặp được đại ca rồi. Vương Quang Khải lớn tiếng nói, nếu như đó là một sai lầm, chúng tôi sẵn sàng làm lại sai lầm. Các anh em đều cười ha ha lớn tiếng. Lý Thế Vinh ở bên cạnh cũng gật đầu rồi mỉm cười.
Nhìn những người anh em vào sinh ra tử, mồi khi Tiêu Chấn Long nghe thấy điều này, anh luôn mỉm cười và lắc đầu bất lực.
Có lẽ đây chính là số phận!
Sau khi bốn người Tiẽu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải bị cải tạo ngăn cách với những người khác, họ đi về phía Nam Viện. Suốt quãng đường, những tiếng kêu “bùm bùm” kéo theo bốn người đi vào sâu trong nhà giam.
Rõ ràng là Nam viện yên tĩnh hơn Bắc viện, cũng được dọn vệ sinh sạch sẽ hơn, sau khi đi qua một số cánh cống được canh gác cấn mật là đến một hành lang sâu. Bên trái hành lang là song sắt cao cao, bên phải là hàng rào thép tạo thành căn phòng. Hiện tại căn phòng lạnh lẽo và ấm ướt, khiến người ta cảm thấy sự cô đơn ở bên trong.
Nhưng Tiêu Chấn Long và những người khác không biết, môi trường của Nam viện sẽ là một trời một vực so với Bắc viện.
“203, Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, mau vào đi.”
“204, Trương Anh Tú, Vương Quang Khải, mau vào đi.”
Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh bị đấy vào số 203. Căn phòng này rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, có hai giường đơn, nhà vệ sinh và chậu rửa ở bẽn cạnh cửa, cửa ra vào là cửa kéo lan can thép lớn. Tiêu Chấn Long nhìn thấy điều này tự nghĩ rằng bản thân không thế thoát ra được, anh không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến chuyện buồn chán này.
Lý Thế Vinh ở bên trái căn phòng. Tiêu Chấn Long ờ bên phải, sát bẽn bồn rửa mặt. Tiêu Chấn Long trải tấm đệm trong tay, cất kỹ đò rửa mặt rồi nằm xuống giường.
Giống như Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh đặt hai tay dưới đầu và đưa mắt nhìn lên trần phòng.
“Anh em, tôi tên là Lý Thế Vinh.” Lý Thế Vinh mở lời.
Nhà giam trưởng cấp cao của nhà giam Thành Bắc, Lê Chí Nam. Vốn khó có thể thấy ông ta xuất hiện trong nhà giam.
Bình thường bên trong có mười quản ngục và hơn ba mươi cải tạo.
Còn có hơn ba mươi cảnh sát vũ trang súng ống đầy đủ thường trú trong nhà giam làm nhiệm vụ tuần tra canh gác.
Đây là phương thức quản lý chính thức. Cũng giống như các nhà giam khác, ở nhà giam Thành Bắc có một phương thức quản lý không chính thức, đó chính là các thế lực đen tối ở trong nhà giam.
Người thế lực lớn nhất trong Nam Viện chính là “Nam mặt sẹo”, được xưng anh Nam. Chỉ bởi anh ta được gọi là Nam mặt sẹo là vì có một vết sẹo sâu thấy được xương ở mắt phải của anh ta. Dáng người cao một mét tám và khuôn mặt hung tợn, tính tình hào sảng, trọng tình nghĩa. Nghe nói là kẻ gây ra vụ cướp hàng nghìn triệu đồng tiên tiết kiệm ở ngân hàng công thương gây chấn động trong và ngoài thành phố H cách đây tám năm, số tiền khống lồ đó trở nên bí ấn sau khi anh ta vào tù, sau đó do bị đàn em phản bội, anh ta bị bắt vào tù. Bởi vì chỉ có anh ta mới biết được tung tích của số tiền khống lồ đó, vì vậy tòa án không dám phán án tử hình, mà chỉ dám phán án tù chung thân. Sau khi vào tù, đàn em của anh ta đã mua chuộc Lê Chí Nam đế trực tiếp đến Nam Viện, bây giờ một tay che trời ở Nam Viện.
Bởi vì hầu hết những người vào Nam Viện là nhân viên phạm tội về kinh tế, đa số là trộm cắp, lừa đảo, nên rất ít người có thế đánh hay có thế giết người, cho nên mặc dù Nam mặt sẹo có hơn tám mươi đàn em, nhưng so với các anh lớn ở Bắc Viện thì còn thua xa. Chỉ có điều là không thiếu tiền, không thiếu thuốc lá, không thiếu rượu, vì đàn em đều là những nhân vật có tiền, ăn no mặc ấm, có rất nhiều vật tư ở Bắc Viện đều được chảy ra từ Nam Viện,vì vậy mà các anh lớn của Bắc Viện cũng rất khách sáo với Nam mặt sẹo, điều này cũng khiến cho Nam mặt sẹo cân bằng một chút.
Chủ quản của Bắc Viện là một “hòa thượng” hơn 40 tuối, vóc dáng cao một mét sáu mươi lăm lại còn nặng hơn 10Okg, đầu cạo trọc, đây là lý do người ở nơi đây gọi gã ta là hòa thượng.
Không ai biết tên của gã ta, tuy gọi gã ta là hòa thượng, thế nhưng gã ta không hề có lòng thương người. Gã ta là người tàn nhẫn nhất ở Bắc Viện, và cũng là người có trái tim đen tối nhất. Đàn em dưới trướng gã ta có tứ đại hộ pháp, cũng chính là bốn tay chân trứ danh của gã ta, nhưng trong ba năm qua, rất ít khi thấy tứ đại hộ pháp đánh nhau tại nhà giam Bầc Viện.
Đều là đàn em cấp dưới đánh nhau, trong đó có mười tám người thân thủ tốt nhất, được gọi là mười tám vị la hán, đàn em dưới trướng hòa thượng tống cộng có một trăm mấy chục tên, họ là nhóm người quyền lực nhất ở trong Bắc Viện. Những tên đại ca nhỏ còn lại cũng có một ít thế lực, nhưng đều là băng nhóm nhỏ ba bổn mươi người, cũng không đủ thực lực đế chống lại bên hòa thượng.
Ngoại trừ lúc cùng nhau ăn cơm ở viện lớn Bắc Nam, trừ phi có sinh hoạt tập trung, thời gian còn lại đều tách ra hoạt động.
Tuy nhiên lại có một sự kiện đặc biệt ở Bắc Viện, chính là vào mỗi thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, bọn họ sẽ được đưa vào trong một kho chứa đại hình ở tầng hai của tầng hầm, mọi người đều có thế đặt cược cho hai bên của trận đấu, cược sống hoặc cược chết, ở trong nhà tù, những người trong nhà giam đều gọi nó là “Tử Lôi”.
Có thể đặt cược tiền, thuốc lá, rượu, đường và trà, bởi vì hầu hết các cuộc cá cược đều đến từ Nam Viện, cho nên mọi trận đấu ở Bắc Viện đều mời những người giàu có và quyền lực ở Nam Viện đến tham gia, có khi cảnh sát vũ trang và quản ngục cảm thấy nhàm chán thì họ cũng sẽ tham gia chung. Nhưng trong Nam Viện có rất ít người có thế lên đài chiến đấu, nơi này đã trở thành nơi mà Nam mặt sẹo luôn canh cánh trong lòng.
Trong khoảng hơn một năm trở lại đây, người tham gia trận đấu của bên hòa thượng, thắng nhiều thua ít, hơn nữa đấu với
đàn em của hòa thượng là một điều rất đen đủi, không chết thì cũng tàn tật, vì thế các băng nhóm khác dám lên đấu càng ít đi.
Cờ bạc chính là như vậy, nếu như chỉ có một bên thường thắng thì con bạc dần dần mất đi hứng thú, cho nên hoạt động này đã vẳng bóng nửa năm nay.
Ban đầu có Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh, sau đó còn có Trương Anh Tú cùng Vương Quang Khải vì theo mức độ phạm tội và nguy hại cho nên bị chỉ định đến Bắc Viện, do phân sau cùng nên Bắc Viện tạm thời khống có phòng dư, cuối cùng bị phân đến Nam Viện, đây cũng là lý do lúc bấy giờ khiến quản ngục phân chia phòng cảm thấy bất ngờ.
Nhiều năm sau, khi Tiêu Chấn Long nhớ lại những chuyện trong quá khứ, anh luôn nói rằng có lẽ việc được chỉ định đến Nam Viện là sai lầm lớn nhất mà ồng trời đã mắc phải.
Trương Anh Tú ở bên cạnh nói nếu lúc đó được chỉ định đến Bắc Viện, có lẽ anh em chúng tôi đã không gặp được đại ca rồi. Vương Quang Khải lớn tiếng nói, nếu như đó là một sai lầm, chúng tôi sẵn sàng làm lại sai lầm. Các anh em đều cười ha ha lớn tiếng. Lý Thế Vinh ở bên cạnh cũng gật đầu rồi mỉm cười.
Nhìn những người anh em vào sinh ra tử, mồi khi Tiêu Chấn Long nghe thấy điều này, anh luôn mỉm cười và lắc đầu bất lực.
Có lẽ đây chính là số phận!
Sau khi bốn người Tiẽu Chấn Long, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải bị cải tạo ngăn cách với những người khác, họ đi về phía Nam Viện. Suốt quãng đường, những tiếng kêu “bùm bùm” kéo theo bốn người đi vào sâu trong nhà giam.
Rõ ràng là Nam viện yên tĩnh hơn Bắc viện, cũng được dọn vệ sinh sạch sẽ hơn, sau khi đi qua một số cánh cống được canh gác cấn mật là đến một hành lang sâu. Bên trái hành lang là song sắt cao cao, bên phải là hàng rào thép tạo thành căn phòng. Hiện tại căn phòng lạnh lẽo và ấm ướt, khiến người ta cảm thấy sự cô đơn ở bên trong.
Nhưng Tiêu Chấn Long và những người khác không biết, môi trường của Nam viện sẽ là một trời một vực so với Bắc viện.
“203, Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh, mau vào đi.”
“204, Trương Anh Tú, Vương Quang Khải, mau vào đi.”
Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh bị đấy vào số 203. Căn phòng này rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, có hai giường đơn, nhà vệ sinh và chậu rửa ở bẽn cạnh cửa, cửa ra vào là cửa kéo lan can thép lớn. Tiêu Chấn Long nhìn thấy điều này tự nghĩ rằng bản thân không thế thoát ra được, anh không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến chuyện buồn chán này.
Lý Thế Vinh ở bên trái căn phòng. Tiêu Chấn Long ờ bên phải, sát bẽn bồn rửa mặt. Tiêu Chấn Long trải tấm đệm trong tay, cất kỹ đò rửa mặt rồi nằm xuống giường.
Giống như Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh đặt hai tay dưới đầu và đưa mắt nhìn lên trần phòng.
“Anh em, tôi tên là Lý Thế Vinh.” Lý Thế Vinh mở lời.