Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 183
Đã đến lúc rồi, chúng ta cũng nẽn đi ra ngoài, lưới cũng nên thu. Lưu Minh Nghĩa cười dần theo thiết vệ và một đám quân Cờ Đen đi ra bên ngoài kho hàng. Nhìn kho hàng xác chết khắp nơi, mùi máu tươi thỉnh thoảng lại kích thích khứu giác của mọi người, loại mùi này giống như là tàn lưu ở trên tay mọi người, chỉ có thế qua thời gian mới từ từ mà biến mất.
Lưu Minh Nghĩa dẫn theo mọi người đi ra ngoài kho hàng đã đầy người chết, thỉnh thoảng bên ngoài nhà xưởng còn truyền đến tiếng rên la gào thét, Lưu Minh Nghĩa biết công việc dọn dẹp ở bên ngoài đang tiến hành. Ngay tại khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến trận chiến ở bẽn ngoài, không ai chú ý tới trong kho hàng xác chết khắp nơi có một người hơi động đậy hai vai, chính là La Sát vẫn còn một hơi kia.
Lưu Minh Nghĩa đứng ở trên chỗ cao cách nhà xưởng không xa, nghe anh em Nam Bắc và hai anh em Xa báo lại, trải qua hơn một giờ đánh nhau kịch liệt, cuối cùng cũng đã dọn sạch toàn bộ bang Hoa Thanh xâm chiếm Đài Nam này. Bên phe
quân Cờ Đen minh thì chỉ thương vong hơn ba mươi người, dưới tình huống thế lực ngang với bang Hoa Thanh hoặc thậm chí là không bằng mà còn có thế thu được chiến tích như thế cũng đã rất không dề dàng, thực lực của quân Cờ Đen vẫn rất đáng khen ngợi, Lưu Minh Nghĩa thầm nghĩtrong lòng.
Minh Nghĩa, toàn bộ xác chết của bang Hoa Thanh đều đã bị kéo vào trong kho hàng, anh xem bước tiếp theo nên làm gì đây? Lưu Hoàng Tây hỏi.
“Hủy thi diệt tích!” Bốn chữ này của Lưu Minh Nghĩa vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Hoàng Tây vung tay lên lập tức thấy nhà xưởng kho hàng bốc lên một ngọn lửa tận trời, chiếu đỏ bừng nửa bầu trời. Cũng may nhà xưởng này cách nội thành một khoảng rất xa, hơn nữa bên này lại hẻo lánh ít người qua lại, nếu không xe cứu hoả đã sớm tới rồi.
Hoàng Tây, trở về tra xem nhà xưởng này là của ai, tập đoàn Nam Thiên chúng ta mua nó, Lưu Minh Nghĩa ra lệnh nói.
Được, ngày mai tôi sẽ đi điều tra, Lưu Hoàng Tây đáp.
Ngay khi Lưu Hoàng Tây dẫn theo quản Cờ Đen vừa định rời đi, từ kho hàng nhà xưởng đột nhiên truyền ra một tiếng tru lên thảm thiết, tiếng hú này vang lên thê lương giống như một con sói bị lửa đốt đêm khuya. Từng tiếng kêu thảm này cùng với đêm khuya đen nhánh làm cho người ta cảm thấy da đầu tê rân, cho dù tất cả mọi người là chiến sĩ bước ra từ gió tanh mưa máu, nhưng mà nghe thấy tiếng hú kia vẫn cứ cảm thấy một sự khủng bố.
Nghe tiếng này khá giống của người đàn bà béo kia, Đại Xa nói.
Mọi người đều gật đầu, xem ra người đàn bà này thật đúng là không đơn giản, bị thương nặng như thế mà còn có thế chống đỡ được đến tận bây giờ, quả là một kình địch lớn, Lưu Minh Nghĩa cảm thán ởtrong lòng.
Chỉ chốc lát tiếng hú này theo ánh lửa ngày càng mạnh lên cuối cùng biến mất, Lưu Minh Nghĩa cuổi cùng nhìn lướt qua nhà xưởng này, trong lòng cũng đang cản nhắc phương án hành động tiếp theo, cũng suy xét khả năng ảnh hưởng của chuyện này, đồng thời cũng suy xét cả tình huống bên kia của Tiêu Chấn Long ở Cao Hùng. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Lưu Minh Nghĩa trâm giọng nói từ giờ trở đi nhà xưởng này không cho phép bất kì kẻ nào lại gần, cho đến khi công ty mua lại được nó. Ba ngày sau, dùng xi măng vùi lấp kín kho hàng của nhà xưởng này ngay tại chỗ, nhất định không được để lại dấu vết!
“Vâng.” Đại Xa đáp.
Làm việc một giọt nước cũng không lọt, suy tính chu toàn là phong cách làm việc trước giờ của Lưu Minh Nghĩa. Mặc dù lấy địa vị của tập đoàn Nam Thiên trên chính đàn Đài Loan mà nói, bộ phận nào bao gồm Cục Cảnh Sát mà chả phải nế ba phần mặt mũi, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc tập đoàn Nam Thiên có thể muốn làm gì thì làm. Khiến cho hơn trăm người cùng thời gian cùng địa điểm biến mất khỏi thế giới đối với hắc đạo bạch đạo mà nói đều là một chuyện rất quan trọng, cho dù Tiêu Chấn Long có tài giỏi, cho dù tập đoàn Nam Thiên có quan hệ tốt với Đảng Dân Tiến đi nữa, thì dù sao bây giờ cũng không phải là Đảng Dân Tiến cầm quyền, cho nên Đài Loan vẫn thuộc quyền của Quốc Dân đảng, ai làm bậy cũng đều không thế tha.
Lưu Minh Nghĩa dĩ nhiên biết mặt trái phải trong đó, cho nên
tuy rằng chuyện lần này được giải quyết triệt đế, nhưng Lưu Minh Nghĩa cũng không cảm thấy quá đáng, kẻ địch tàn nhẫn hơn mình, thì mình càng phải ác hơn kẻ địch, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị nuốt sống.
Anh Thế Vinh, bây giờ chuyện Đài Nam đã có thể hạ màn, anh dẩn theo một toán Cờ Đen trở về Cao Hùng đi, em đoán hắn là bên đại ca cũng không yên ốn, Lưu Minh Nghĩa nói.
Lý Thế Vinh khẽ gật đầu, kiếm tra lại người ngựa một lần, dẫn một nhóm người đi. Sau đó Lưu Minh Nghĩa cũng dẩn theo những người còn lại đi về phía nội thành Đài Nam. Tiếp theo bay một chuyến cất cánh từ sân bay Đài Nam bay suốt đêm, bay thẳng đến Cao Hùng. Trên máy bay Lý Thế Vinh ra lệnh cho mọi người lập tức nghỉ ngơi, có thế xuống máy bay sẽ còn có một trận ác chiến. Trong lúc chợp mắt Lý Thế Vinh nhìn tầng tầng lớp lớp đám mảy ở bèn ngoài cửa sổ máy bay, dưới ánh trăng càng thêm phát ra ánh sáng đen nhánh, khiến cho người ta nhìn qua thấy thâm thúy mà lại không thể suy xét.
“Đại ca, nghe người trên đường Cao Hùng nói Tiêu Thiên Long là một kẻ tàn nhẫn cực kỳ khó chơi!”
“Nếu không tàn nhẫn, thì có thế tiêu diệt được anh lớn của chúng ta sao?”
“Vậy chúng ta…”
“Chú yên tâm đi số lượng một ngàn người này của Hoa Thanh chúng ta cũng không phải là ngồi không, anh không tin Tiêu Thiên Long ở trước mặt hơn ngàn người chúng ta còn có thế bay qua được?”
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy!”
Hai người đàn ông mặc quần áo gần như giổng nhau như đúc đều là đồ âu phục màu trắng đang trò chuyện, theo sau bọn họ chính là lực lượng chính của bang Hoa Thanh đang lũ lượt mà đi tới bệnh viện Cao Hùng. Mà gã đàn ồng trẻ tuổi dẫn đầu chính là lão tam “Tá La” và lão tứ Cương Hâm Bằng. Từ trên mặt mũi có thế thấy, Tá La mũi cao miệng rộng, xương gò má nhô ra ngoài, tính tình cũng có chút bảo thủ, thuộc về loại hình hữu dũng vô mưu. Mà ngược lại lão tứ Cương Hâm Bằng mặc dù bình thường ở trước mặt Tá La thì khép nép khúm núm, nhưng mà lông mày mảnh miệng mỏng lại là người rất có mưu kế. Cuộc đổi thoại vừa rồi, nghe Tá La nói xong, Cương Hâm Bằng lại có suy tính khác ở trong lòng, nếu bất chợt giữa chừng xuất hiện biến cô gì, gã ta sẽ không đi theo Tá La làm bia đỡ đạn cho Chu Kiến Sinh, cho dù Tá La có là đại ca gã.
Hơn một ngàn người này dưới sự chỉ huy của Tá La và Cương Hâm Bằng chia ra ba đường khác nhau từ ba hướng chạy về phía bệnh viện Cao Hùng, đồng thời cách bệnh viện Cao Hùng
ba con phố đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chu Kiến Sinh cũng đã ra lệnh cho cục trưởng Cục Cảnh Sát Cao Hùng Hứa Thế Hành buổi tối hôm nay cho toàn bộ cảnh sát nghỉ, kể cả là cảnh sát tuần tra ở đầu phố, tóm lại ở ba con phố gần Cao Hùng đều sẽ không thế nhìn thấy một cảnh sát nào xuất hiện, nếu không thì tính mạng của cảnh sát này cũng sẽ khó mà giữ được. Hứa Thế Hành ở trước mặt Chu Kiến Sinh đã không còn vẻ kiêu ngạo lớn lối như trước kia, bởi vì ông ta đã biết quá rõ thực lực Hoa Thanh ở nước ngoài của Chu Kiến Sinh. Hứa Thế Hành cũng biết rõ sớm muộn gì Tiêu Chấn Long và bang Hoa Thanh sẽ có một ngày này, chỉ là không ngờ ngày này vậy mà lại diễn ra ở trên chính địa bàn của ông ta. Có điều, tuy rằng chấp hành theo có hơi khó khăn, nhưng mà đối với Hứa Thế Hành mà nói thì vẳn có thế làm được.
Tia sét ấn hiện trong những đám mảy trẽn bầu trời đèm lờ mờ vụt qua, cành cây ở hai bên đường cũng đung đưa ngày càng nhanh hơn, cho thấy sắp có một trận mưa to. Sắp tới lễ Giáng sinh gần cuối năm rồi mà còn có thế có một trận mưa to, điều này đôi với người sinh ra và lớn lên ở miền bắc như Tiêu Chấn Long mà nói là một chuyện rất lạ lùng, nhưng mà đổi với người Đài Loan thì tình huống như vậy lại xuất hiện rất thường xuyên, đối với Đài Loan mà nói, sự khác biệt giữa bổn mùa thật sự không quá rõ rệt.
Đơn giản là không rõ rệt, cho nên sẽ không có ai chú ý tới, mà lúc này một sự thù hận lại đang xuất hiện ở trong hai bên hàng ngũ.
Lưu Minh Nghĩa dẫn theo mọi người đi ra ngoài kho hàng đã đầy người chết, thỉnh thoảng bên ngoài nhà xưởng còn truyền đến tiếng rên la gào thét, Lưu Minh Nghĩa biết công việc dọn dẹp ở bên ngoài đang tiến hành. Ngay tại khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến trận chiến ở bẽn ngoài, không ai chú ý tới trong kho hàng xác chết khắp nơi có một người hơi động đậy hai vai, chính là La Sát vẫn còn một hơi kia.
Lưu Minh Nghĩa đứng ở trên chỗ cao cách nhà xưởng không xa, nghe anh em Nam Bắc và hai anh em Xa báo lại, trải qua hơn một giờ đánh nhau kịch liệt, cuối cùng cũng đã dọn sạch toàn bộ bang Hoa Thanh xâm chiếm Đài Nam này. Bên phe
quân Cờ Đen minh thì chỉ thương vong hơn ba mươi người, dưới tình huống thế lực ngang với bang Hoa Thanh hoặc thậm chí là không bằng mà còn có thế thu được chiến tích như thế cũng đã rất không dề dàng, thực lực của quân Cờ Đen vẫn rất đáng khen ngợi, Lưu Minh Nghĩa thầm nghĩtrong lòng.
Minh Nghĩa, toàn bộ xác chết của bang Hoa Thanh đều đã bị kéo vào trong kho hàng, anh xem bước tiếp theo nên làm gì đây? Lưu Hoàng Tây hỏi.
“Hủy thi diệt tích!” Bốn chữ này của Lưu Minh Nghĩa vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Hoàng Tây vung tay lên lập tức thấy nhà xưởng kho hàng bốc lên một ngọn lửa tận trời, chiếu đỏ bừng nửa bầu trời. Cũng may nhà xưởng này cách nội thành một khoảng rất xa, hơn nữa bên này lại hẻo lánh ít người qua lại, nếu không xe cứu hoả đã sớm tới rồi.
Hoàng Tây, trở về tra xem nhà xưởng này là của ai, tập đoàn Nam Thiên chúng ta mua nó, Lưu Minh Nghĩa ra lệnh nói.
Được, ngày mai tôi sẽ đi điều tra, Lưu Hoàng Tây đáp.
Ngay khi Lưu Hoàng Tây dẫn theo quản Cờ Đen vừa định rời đi, từ kho hàng nhà xưởng đột nhiên truyền ra một tiếng tru lên thảm thiết, tiếng hú này vang lên thê lương giống như một con sói bị lửa đốt đêm khuya. Từng tiếng kêu thảm này cùng với đêm khuya đen nhánh làm cho người ta cảm thấy da đầu tê rân, cho dù tất cả mọi người là chiến sĩ bước ra từ gió tanh mưa máu, nhưng mà nghe thấy tiếng hú kia vẫn cứ cảm thấy một sự khủng bố.
Nghe tiếng này khá giống của người đàn bà béo kia, Đại Xa nói.
Mọi người đều gật đầu, xem ra người đàn bà này thật đúng là không đơn giản, bị thương nặng như thế mà còn có thế chống đỡ được đến tận bây giờ, quả là một kình địch lớn, Lưu Minh Nghĩa cảm thán ởtrong lòng.
Chỉ chốc lát tiếng hú này theo ánh lửa ngày càng mạnh lên cuối cùng biến mất, Lưu Minh Nghĩa cuổi cùng nhìn lướt qua nhà xưởng này, trong lòng cũng đang cản nhắc phương án hành động tiếp theo, cũng suy xét khả năng ảnh hưởng của chuyện này, đồng thời cũng suy xét cả tình huống bên kia của Tiêu Chấn Long ở Cao Hùng. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Lưu Minh Nghĩa trâm giọng nói từ giờ trở đi nhà xưởng này không cho phép bất kì kẻ nào lại gần, cho đến khi công ty mua lại được nó. Ba ngày sau, dùng xi măng vùi lấp kín kho hàng của nhà xưởng này ngay tại chỗ, nhất định không được để lại dấu vết!
“Vâng.” Đại Xa đáp.
Làm việc một giọt nước cũng không lọt, suy tính chu toàn là phong cách làm việc trước giờ của Lưu Minh Nghĩa. Mặc dù lấy địa vị của tập đoàn Nam Thiên trên chính đàn Đài Loan mà nói, bộ phận nào bao gồm Cục Cảnh Sát mà chả phải nế ba phần mặt mũi, nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc tập đoàn Nam Thiên có thể muốn làm gì thì làm. Khiến cho hơn trăm người cùng thời gian cùng địa điểm biến mất khỏi thế giới đối với hắc đạo bạch đạo mà nói đều là một chuyện rất quan trọng, cho dù Tiêu Chấn Long có tài giỏi, cho dù tập đoàn Nam Thiên có quan hệ tốt với Đảng Dân Tiến đi nữa, thì dù sao bây giờ cũng không phải là Đảng Dân Tiến cầm quyền, cho nên Đài Loan vẫn thuộc quyền của Quốc Dân đảng, ai làm bậy cũng đều không thế tha.
Lưu Minh Nghĩa dĩ nhiên biết mặt trái phải trong đó, cho nên
tuy rằng chuyện lần này được giải quyết triệt đế, nhưng Lưu Minh Nghĩa cũng không cảm thấy quá đáng, kẻ địch tàn nhẫn hơn mình, thì mình càng phải ác hơn kẻ địch, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị nuốt sống.
Anh Thế Vinh, bây giờ chuyện Đài Nam đã có thể hạ màn, anh dẩn theo một toán Cờ Đen trở về Cao Hùng đi, em đoán hắn là bên đại ca cũng không yên ốn, Lưu Minh Nghĩa nói.
Lý Thế Vinh khẽ gật đầu, kiếm tra lại người ngựa một lần, dẫn một nhóm người đi. Sau đó Lưu Minh Nghĩa cũng dẩn theo những người còn lại đi về phía nội thành Đài Nam. Tiếp theo bay một chuyến cất cánh từ sân bay Đài Nam bay suốt đêm, bay thẳng đến Cao Hùng. Trên máy bay Lý Thế Vinh ra lệnh cho mọi người lập tức nghỉ ngơi, có thế xuống máy bay sẽ còn có một trận ác chiến. Trong lúc chợp mắt Lý Thế Vinh nhìn tầng tầng lớp lớp đám mảy ở bèn ngoài cửa sổ máy bay, dưới ánh trăng càng thêm phát ra ánh sáng đen nhánh, khiến cho người ta nhìn qua thấy thâm thúy mà lại không thể suy xét.
“Đại ca, nghe người trên đường Cao Hùng nói Tiêu Thiên Long là một kẻ tàn nhẫn cực kỳ khó chơi!”
“Nếu không tàn nhẫn, thì có thế tiêu diệt được anh lớn của chúng ta sao?”
“Vậy chúng ta…”
“Chú yên tâm đi số lượng một ngàn người này của Hoa Thanh chúng ta cũng không phải là ngồi không, anh không tin Tiêu Thiên Long ở trước mặt hơn ngàn người chúng ta còn có thế bay qua được?”
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy!”
Hai người đàn ông mặc quần áo gần như giổng nhau như đúc đều là đồ âu phục màu trắng đang trò chuyện, theo sau bọn họ chính là lực lượng chính của bang Hoa Thanh đang lũ lượt mà đi tới bệnh viện Cao Hùng. Mà gã đàn ồng trẻ tuổi dẫn đầu chính là lão tam “Tá La” và lão tứ Cương Hâm Bằng. Từ trên mặt mũi có thế thấy, Tá La mũi cao miệng rộng, xương gò má nhô ra ngoài, tính tình cũng có chút bảo thủ, thuộc về loại hình hữu dũng vô mưu. Mà ngược lại lão tứ Cương Hâm Bằng mặc dù bình thường ở trước mặt Tá La thì khép nép khúm núm, nhưng mà lông mày mảnh miệng mỏng lại là người rất có mưu kế. Cuộc đổi thoại vừa rồi, nghe Tá La nói xong, Cương Hâm Bằng lại có suy tính khác ở trong lòng, nếu bất chợt giữa chừng xuất hiện biến cô gì, gã ta sẽ không đi theo Tá La làm bia đỡ đạn cho Chu Kiến Sinh, cho dù Tá La có là đại ca gã.
Hơn một ngàn người này dưới sự chỉ huy của Tá La và Cương Hâm Bằng chia ra ba đường khác nhau từ ba hướng chạy về phía bệnh viện Cao Hùng, đồng thời cách bệnh viện Cao Hùng
ba con phố đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chu Kiến Sinh cũng đã ra lệnh cho cục trưởng Cục Cảnh Sát Cao Hùng Hứa Thế Hành buổi tối hôm nay cho toàn bộ cảnh sát nghỉ, kể cả là cảnh sát tuần tra ở đầu phố, tóm lại ở ba con phố gần Cao Hùng đều sẽ không thế nhìn thấy một cảnh sát nào xuất hiện, nếu không thì tính mạng của cảnh sát này cũng sẽ khó mà giữ được. Hứa Thế Hành ở trước mặt Chu Kiến Sinh đã không còn vẻ kiêu ngạo lớn lối như trước kia, bởi vì ông ta đã biết quá rõ thực lực Hoa Thanh ở nước ngoài của Chu Kiến Sinh. Hứa Thế Hành cũng biết rõ sớm muộn gì Tiêu Chấn Long và bang Hoa Thanh sẽ có một ngày này, chỉ là không ngờ ngày này vậy mà lại diễn ra ở trên chính địa bàn của ông ta. Có điều, tuy rằng chấp hành theo có hơi khó khăn, nhưng mà đối với Hứa Thế Hành mà nói thì vẳn có thế làm được.
Tia sét ấn hiện trong những đám mảy trẽn bầu trời đèm lờ mờ vụt qua, cành cây ở hai bên đường cũng đung đưa ngày càng nhanh hơn, cho thấy sắp có một trận mưa to. Sắp tới lễ Giáng sinh gần cuối năm rồi mà còn có thế có một trận mưa to, điều này đôi với người sinh ra và lớn lên ở miền bắc như Tiêu Chấn Long mà nói là một chuyện rất lạ lùng, nhưng mà đổi với người Đài Loan thì tình huống như vậy lại xuất hiện rất thường xuyên, đối với Đài Loan mà nói, sự khác biệt giữa bổn mùa thật sự không quá rõ rệt.
Đơn giản là không rõ rệt, cho nên sẽ không có ai chú ý tới, mà lúc này một sự thù hận lại đang xuất hiện ở trong hai bên hàng ngũ.