Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 176
Khi Lưu Minh Nghĩa đem sự tình ở Đài Nam báo lại cho Tiêu Chấn Long vào đêm qua, Tiêu Chấn Long cũng đột nhiên sốc nặng, thầm than sao mà tới nhanh quá. Tuy rằng ỞĐài Nam có Văn Võ đường có thực lực mạnh nhất trong tứ đại đường toạ trấn, nhưng lần này bang Hoa Thanh ở nước ngoài khí thế rào rạt, vì đề ngừa bất trắc, Tiêu Chấn Long vần điều động quân Cờ Đen đóng tại Nam Minh đường và Bẳc Dũng đường ở Cao Hùng về lại Đài Nam, giao cho Lưu Minh Nghĩa quản lý. Lúc ấy Lưu Minh Nghĩa cũng không đồng ý với cách làm này, nói như vậy thì thực lực bên cạnh Tiêu Chấn Long sẽ yếu đi rất nhiều,
lỡ như bang Hoa Thanh ở nước ngoài đánh một đòn bất ngờ thì hậu quả không thế nào tưởng tượng nối. Nhưng Tiêu Chấn Long vẫn có lý của mình, mặc dù rút hai đội Cờ Đen ờ Cao Hùng về Đài Nam, nhưng ở Cao Hùng vẫn còn quân đoàn PTU của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, cùng với tố chức Ảnh của Hoả Phượng, trừ phỉ là quản đội của một quốc gia, còn mà chỉ là mấy bang xã hội đen bình thường thì Tiêu Chấn Long anh chẳng thèm đặt vào mắt.
Mặt khác, Tiêu Chấn Long gọi Lý Thế Vinh về Đài Nam hiệp trợ Lưu Minh Nghĩa đóng giữ đại bản doanh, lúc ẩy Lưu Minh Nghĩa hỏi lão đại rằng anh không trở về chủ trì đại cục sao? Tiêu Chấn Long nghe thấy lời Lưu Minh Nghĩa hỏi, cười ha hả, có cậu ở đó là tôi yên tâm rồi. Nghe được lời Tiêu Chấn Long nói, Lưu Minh Nghĩa rũ bỏ sạch những băn khoăn trước kia, lập tức tin tưởng mười phần. Mà lúc này, bầu không khí lạnh lẽo chết chóc bao trùm toàn bộ căn cứ Nam Thiên, mỗi người đều mang trong lòng ngọn lửa cháy mãnh liệt, con dao găm nắm trong tay cứ thi thoảng lại loé lèn ánh sáng sắc lạnh, bẳn ra ánh sáng khiếp hồn dưới ánh trăng ảm đạm.
Lưu Minh Nghĩa đứng ở trung tảm phía trước binh đoàn Nam Thiên, bên tay trái là anh em Long Hố, bên tay phải là anh em Xa, còn có “chiến thần” Lý Thế Vinh của Nam Thiên, Lưu Minh Nghĩa không có được khí phách và lệ khí như Tiêu Chấn Long, nhưng trái lại lại có phong phạm nhà Nho, cậu ta mang đến cho người ta cảm giác trầm ổn, lão luyện, có cả bản lĩnh bày mưu tính kế bên trong, khí phách quyết thắng vạn dặm, làm tất cả mọi người ở đây đều thấy lòng an ốn lạ thường.
Nám chắc thắng lợi chính là cảm giác mà Lưu Minh Nghĩa mang lại cho binh đoàn Nam Thiên, cậu ta phảng phất giống như Gia Cát Lượng tái thế, tuy võ không bằng ai, nhưng luận về mưu lược thì không ai bì kịp.
Lúc này trong vệ đội Nam Thiên có một người bước đến trước mặt Lưu Minh Nghĩa, nhẹ giọng báo cáo: “Đã tìm được người rồi.”
“Tốt! Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu! Xuất phát!” Lưu Minh Nghĩa vung tay lên, toàn bộ nhân lực trong căn cứ hậu cần Nam Thiên lập tức tràn ra ngoài như dòng chảy ngầm dưới lòng sòng.
Đây là một nhà máy bỏ hoang cách xa trung tâm thành phố Đài Nam, diện tích không lớn lắm, nhưng giấu hơn một trăm người trong đó cũng không vấn đề gì. Đêm thanh vắng, trăng sáng nhỏ lẽn cao, mặc dù nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng giờ đây vần còn đâu đó một chút ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ trong đống đố nát.
‘Tống giám đốc Lưu, chính là nhà máy này!” Một thành viên của Nam Thiên vệ đội nhìn về nhà máy ờ phía xa, báo cáo với Lưu Minh Nghĩa vừa mới đến.
Lưu Minh Nghĩa cấn thận nhìn theo hướng đối phương chỉ tay, phát hiện nhà máy này nằm trên một bãi đất trống, xung quanh không hề có ngôi nhà nào, chỉ có vài bụi cây mọc dại vì nhiều năm không có dấu vết sinh sổng của con người. Những bụi cây cao đến nửa thân người này có thế giúp cho một người cao to ấn nấp mà không bị phát hiện, hoàn cảnh địa lý như vậy rất dễ dàng mai phục kẻ địch, tuy nhiên cũng có khả năng cao sẽ bị địch phục kích.
“Có đúng là người ở bên trong không?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Đúng vậy, không sai được đâu. Vừa rồi các anh em đã vào trong thăm dò, chính xác là những người này.”
“Số lượng bao nhiêu?”
“Không tới hai trăm người.”
“Có mai phục xung quanh nhà máy không?”
“Chúng tôi đã điều tra phạm vi ba cây sổ xung quanh nhà máy,
không có gì cả/
Lưu Minh Nghĩa gật đầu, dùng gần bốn trăm quân Cờ Đen của phe mình đế tiêu diệt tất cả đám người này chỉ là vấn đề thời gian. Sở dĩ thận trọng như vậy là vì Lưu Minh Nghĩa không muôn làm vật tế cứ đâm đầu vào mà không biết sợ hãi. Nếu đối lại theo lời Tiêu Chấn Long, có lẽ anh đã xông lên phía trước từ lâu, bởi vì anh luôn có một cảm giác tự tin quá độ về quân Cờ Đen. Nhưng thủ lĩnh ngày hôm nay là Lưu Minh Nghĩa, do là lần đầu tiên ra trận cho nên cậu ta phải cân nhác đến tất cả quá trình hành động. Bây giờ đã nắm rõ hoàn cảnh xung quanh nhà máy, chỉ còn mỗi tình hình bên trong nữa thỏi. Vì đang là đêm khuya, muốn dò xét tình hình bên trong nhà máy thật sự rất khó khăn, không cẩn thận sẽ bị kẻ địch phát hiện ra.
“Bọn họ trốn ở đâu trong nhà máy?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Trong một kho hàng lớn ở trung tâm nhà máy.”
“Chia làm hai đội lên đường đi vào kho hàng trong nhà máy!” Lưu Minh Nghĩa ra lệnh, đồng thời lấy con dao găm ba cạnh của mình ra, lấy một tấm vải đen quấn quanh tay mình.
“Tống giám đốc Lưu, anh làm gì vậy…” Thành viên của Nam Thiên vệ đội đứng bên cạnh giật mình hỏi Lưu Minh Nghĩa.
“Làm gì sao? Cậu nghĩ đến cuối cùng tôi vẫn không mang theo cái này để rồi trở thành bữa tối cho bọn họ à?” Lưu Minh Nghĩa cười nói.
“Nhưng mà, trước khi đi đại ca đã dặn dò, khỏng được để anh…” Ý của thành viên vệ đội là Tiêu Chấn Long không muốn Lưu Minh Nghĩa gặp nguy hiểm, đã dặn dò mười thành viên
Nam Thiên vệ đội nhất định phải bảo vệ Lưu Minh Nghĩa thật tốt, đảm bảo sự an toàn của cậu ta.
“Đế tôi cái gì? Tỏi làm gì mỏng manh đến vậy, hơn nữa chỉ có văn không có võ thì sao có thế coi là người của Nam Thiên. Được rồi, đừng nói nữa, đi cùng tôi!” Lưu Minh Nghĩa nói xong, dẫn theo đội một của quân Cờ Đen xông vào nhà máy, theo sát sau lưng là anh em Xa. Đội hai do Lý Thế Vinh dẫn theo anh em Tây Bắc và hai trăm quân Cờ Đen cũng âm thầm đi vào nhà máy theo một hướng khác. Mười thành viên Nam Thiên vệ đội thấy không cách nào ngăn cản được Lưu Minh Nghĩa, đành bí mật bàn bạc đến lúc đó mười người phải vây quanh Lưu Minh Nghĩa, cố gắng không để cho cậu ta đối mặt trực tiếp với kẻ thù.
Nhà máy có hai cửa, Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh chia ra dẩn hai đội quân Cờ Đen vào từ hai phía, vì trước đó thành viên Nam Thiên vệ đội đã thăm dò kỹ lưỡng trạm gác ngầm trong các ngóc ngách của nhà máy, cho nên hai nhóm người có thể giải quyết hết sức nhanh chóng vòng vây bên ngoài đế tiến hành áp sát vào kho hàng ở trung tâm. Cuối cùng hai đội cũng tập hợp lại tại cửa kho hàng, Lý Thế Vinh vung tay lên, bốn trăm quân Cờ Đen lập tức bao vây toàn bộ kho hàng. Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh, mỗi người dầm lên một khung thép phế liệu trèo lên cửa số cao trên tường của kho hàng đế quan sát bên trong, Lưu Minh Nghĩa nhìn thấy toàn bộ kho hàng rất rộng rãi, ở giữa là một cái giàn giáo có lẽ trước kia dùng đế chất hàng hóa, phía trên có đầy người nằm, có vẻ như đang ngủ, nhìn sơ qua đại khái có hơn một trăm người.
Chắc là đám người này rồi, Lưu Minh Nghĩa cười nhạt trong lòng, thầm nghĩ, hôm nay sẽ đế cho các người ngủ ở đây mãi mãi.
Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn nhau cười gật đầu, cả hai đã đạt được một sự ngầm hiếu vào khoảnh khắc đó. Lưu Minh Nghĩa hét lớn: “Xông lên cho tôi!”
Đúng lúc này, cửa nhà kho bị quân Cờ Đen đá văng ra, vung dao găm vọt vào kho hàng. Quân Cờ Đen ở hướng khác thì leo qua cửa sổ cũ nát của kho hàng, phá tan cửa mà vào. Bổn trăm quân Cờ Đen đen ngòm cuồn cuộn như dầu hỏa chạy về phía bang Hoa Thanh. Những người của bang Hoa Thanh nghe được tiếng hô mới sực tỉnh, có người hốt hoảng đứng lên mặc quần áo, có tên vội vàng tìm vũ khí phòng thân, có kẻ thì ôm đầu trốn chui trốn nhủi như con chuột, quân Cờ Đen nhìn những người này mà khỏng chút mảy may thương xót. Trên chiến trường, không phải bạn thì chính là kẻ thù. Nhất là những người ngay cả nhân viên phục vụ quán bar cũng không hề buông tha, khuôn mặt mổi thành viên của quân Cờ Đen đều mang đầy tức giận. Thế nẽn từng nhát dao đều không hề thương tiếc, mỗi một đòn đều là đâm thắng vào tim kẻ thù.
Lưu Minh Nghĩa nhìn những tên đàn em bang Hoa Thanh quần áo xốc xếch, trong lòng thầm nguyền rủa lũ khốn nạn này đã giết hơn hai trăm người của Nam Thiên, khiến cho phe ta tốn thất hơn mấy triệu, mặc dù được mười thành viên Nam Thiên vệ đội bảo vệ kỹ lưỡng, Lưu Minh Nghĩa vẫn ra tay giết mấy người để giải tỏa nổi hận trong lòng. Một lúc sau, Lưu Minh Nghĩa hô cũng đã mệt, giết cũng đã mỏi, thế là cậu ta đứng bên cạnh dưới sự bảo vệ của mười Nam Thiên vệ đội, quan sát “cuộc diễn tập thực chiến” của binh đoàn Nam Thiên.
Lần này, rốt cuộc Lưu Minh Nghĩa cũng đã thấy được sức mạnh thật sự của quân Cờ Đen, những người của bang Hoa Thanh giống như những con cừu non đang đợi làm thịt vậy. Hầu như không có ai trong bang Hoa Thanh có thể chịu đựng
hơn hai đòn của bọn họ, mà quân Cờ Đen ra tay tàn nhẫn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội sống sót nào. Thậm chí một số người của quản Cờ Đen còn cất dao găm đi, dùng tay không xáp lá cà với những người này, chỉ trong năm sáu phút ngắn ngủi, hơn một trăm người của bang Hoa Thanh đã bị giết hoặc bị thương hơn phản nửa.
Lưu Minh Nghĩa lạnh lùng nhìn những thành viên bang Hoa Thanh, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề mà cậu ta vốn đã từng nghĩ đến nhưng lại bỏ qua, đó chính là bang Hoa Thanh làm thế nào đế trong một đêm mà có thế dùng chưa đầy hai trăm người đập tan hơn hai mươi vùng của Nam Thiên? Xét về thực lực, những người này không thế nào làm được, như vậy chỉ còn một khả năng, đây chính là một nhóm người chuyên gây chuyện, rất có thế chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Ngay lúc Lưu Minh Nghĩa đang suy đoán, đột nhiên đám người của bang Hoa Thanh bẳt đầu trở nên đỏng đảo, phía sau không ngừng xuất hiện những người cầm dao, mặt mày đằng đẳng sát khí. Lưu Minh Nghĩa đứng ở phía xa, thầm nghĩ đây mới chính là quân chủ lực đã tập kích Đài Nam ngày hôm qua, song không biết bọn họ chui từ đâu ra? Hóa ra dưới kho hàng trung tâm nhà máy bỏ hoang này còn có một kho chứa đồ, dù không gian rộng lớn nhưng vần không thế chứa nổi hết tất cả người của bang Hoa Thanh, thế nên những người còn sót lại đành phải ở trong kho hàng trên mặt đất, tuy nhiên không ngờ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu tàn sát đầu tiên của binh đoàn Nam Thiên. Lần này ông cụ của bang Hoa Thanh là Chu Kiến Sinh đã cử ra đội ngũ tập kích bất ngờ gần tám trăm người, cũng phái La Sát – một trong tứ đại hộ pháp đến dẫn dắt, đồng thời còn có hai người của bát đại kim cang.
Điều khiến cho Lưu Minh Nghĩa cảm thấy kì lạ là những người này không hề ra tay, mà cứ lạnh lùng nhìn người của mình bị
quân Cờ Đen tàn sát.
lỡ như bang Hoa Thanh ở nước ngoài đánh một đòn bất ngờ thì hậu quả không thế nào tưởng tượng nối. Nhưng Tiêu Chấn Long vẫn có lý của mình, mặc dù rút hai đội Cờ Đen ờ Cao Hùng về Đài Nam, nhưng ở Cao Hùng vẫn còn quân đoàn PTU của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, cùng với tố chức Ảnh của Hoả Phượng, trừ phỉ là quản đội của một quốc gia, còn mà chỉ là mấy bang xã hội đen bình thường thì Tiêu Chấn Long anh chẳng thèm đặt vào mắt.
Mặt khác, Tiêu Chấn Long gọi Lý Thế Vinh về Đài Nam hiệp trợ Lưu Minh Nghĩa đóng giữ đại bản doanh, lúc ẩy Lưu Minh Nghĩa hỏi lão đại rằng anh không trở về chủ trì đại cục sao? Tiêu Chấn Long nghe thấy lời Lưu Minh Nghĩa hỏi, cười ha hả, có cậu ở đó là tôi yên tâm rồi. Nghe được lời Tiêu Chấn Long nói, Lưu Minh Nghĩa rũ bỏ sạch những băn khoăn trước kia, lập tức tin tưởng mười phần. Mà lúc này, bầu không khí lạnh lẽo chết chóc bao trùm toàn bộ căn cứ Nam Thiên, mỗi người đều mang trong lòng ngọn lửa cháy mãnh liệt, con dao găm nắm trong tay cứ thi thoảng lại loé lèn ánh sáng sắc lạnh, bẳn ra ánh sáng khiếp hồn dưới ánh trăng ảm đạm.
Lưu Minh Nghĩa đứng ở trung tảm phía trước binh đoàn Nam Thiên, bên tay trái là anh em Long Hố, bên tay phải là anh em Xa, còn có “chiến thần” Lý Thế Vinh của Nam Thiên, Lưu Minh Nghĩa không có được khí phách và lệ khí như Tiêu Chấn Long, nhưng trái lại lại có phong phạm nhà Nho, cậu ta mang đến cho người ta cảm giác trầm ổn, lão luyện, có cả bản lĩnh bày mưu tính kế bên trong, khí phách quyết thắng vạn dặm, làm tất cả mọi người ở đây đều thấy lòng an ốn lạ thường.
Nám chắc thắng lợi chính là cảm giác mà Lưu Minh Nghĩa mang lại cho binh đoàn Nam Thiên, cậu ta phảng phất giống như Gia Cát Lượng tái thế, tuy võ không bằng ai, nhưng luận về mưu lược thì không ai bì kịp.
Lúc này trong vệ đội Nam Thiên có một người bước đến trước mặt Lưu Minh Nghĩa, nhẹ giọng báo cáo: “Đã tìm được người rồi.”
“Tốt! Nợ máu chỉ có thể trả bằng máu! Xuất phát!” Lưu Minh Nghĩa vung tay lên, toàn bộ nhân lực trong căn cứ hậu cần Nam Thiên lập tức tràn ra ngoài như dòng chảy ngầm dưới lòng sòng.
Đây là một nhà máy bỏ hoang cách xa trung tâm thành phố Đài Nam, diện tích không lớn lắm, nhưng giấu hơn một trăm người trong đó cũng không vấn đề gì. Đêm thanh vắng, trăng sáng nhỏ lẽn cao, mặc dù nhà máy đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng giờ đây vần còn đâu đó một chút ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ trong đống đố nát.
‘Tống giám đốc Lưu, chính là nhà máy này!” Một thành viên của Nam Thiên vệ đội nhìn về nhà máy ờ phía xa, báo cáo với Lưu Minh Nghĩa vừa mới đến.
Lưu Minh Nghĩa cấn thận nhìn theo hướng đối phương chỉ tay, phát hiện nhà máy này nằm trên một bãi đất trống, xung quanh không hề có ngôi nhà nào, chỉ có vài bụi cây mọc dại vì nhiều năm không có dấu vết sinh sổng của con người. Những bụi cây cao đến nửa thân người này có thế giúp cho một người cao to ấn nấp mà không bị phát hiện, hoàn cảnh địa lý như vậy rất dễ dàng mai phục kẻ địch, tuy nhiên cũng có khả năng cao sẽ bị địch phục kích.
“Có đúng là người ở bên trong không?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Đúng vậy, không sai được đâu. Vừa rồi các anh em đã vào trong thăm dò, chính xác là những người này.”
“Số lượng bao nhiêu?”
“Không tới hai trăm người.”
“Có mai phục xung quanh nhà máy không?”
“Chúng tôi đã điều tra phạm vi ba cây sổ xung quanh nhà máy,
không có gì cả/
Lưu Minh Nghĩa gật đầu, dùng gần bốn trăm quân Cờ Đen của phe mình đế tiêu diệt tất cả đám người này chỉ là vấn đề thời gian. Sở dĩ thận trọng như vậy là vì Lưu Minh Nghĩa không muôn làm vật tế cứ đâm đầu vào mà không biết sợ hãi. Nếu đối lại theo lời Tiêu Chấn Long, có lẽ anh đã xông lên phía trước từ lâu, bởi vì anh luôn có một cảm giác tự tin quá độ về quân Cờ Đen. Nhưng thủ lĩnh ngày hôm nay là Lưu Minh Nghĩa, do là lần đầu tiên ra trận cho nên cậu ta phải cân nhác đến tất cả quá trình hành động. Bây giờ đã nắm rõ hoàn cảnh xung quanh nhà máy, chỉ còn mỗi tình hình bên trong nữa thỏi. Vì đang là đêm khuya, muốn dò xét tình hình bên trong nhà máy thật sự rất khó khăn, không cẩn thận sẽ bị kẻ địch phát hiện ra.
“Bọn họ trốn ở đâu trong nhà máy?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Trong một kho hàng lớn ở trung tâm nhà máy.”
“Chia làm hai đội lên đường đi vào kho hàng trong nhà máy!” Lưu Minh Nghĩa ra lệnh, đồng thời lấy con dao găm ba cạnh của mình ra, lấy một tấm vải đen quấn quanh tay mình.
“Tống giám đốc Lưu, anh làm gì vậy…” Thành viên của Nam Thiên vệ đội đứng bên cạnh giật mình hỏi Lưu Minh Nghĩa.
“Làm gì sao? Cậu nghĩ đến cuối cùng tôi vẫn không mang theo cái này để rồi trở thành bữa tối cho bọn họ à?” Lưu Minh Nghĩa cười nói.
“Nhưng mà, trước khi đi đại ca đã dặn dò, khỏng được để anh…” Ý của thành viên vệ đội là Tiêu Chấn Long không muốn Lưu Minh Nghĩa gặp nguy hiểm, đã dặn dò mười thành viên
Nam Thiên vệ đội nhất định phải bảo vệ Lưu Minh Nghĩa thật tốt, đảm bảo sự an toàn của cậu ta.
“Đế tôi cái gì? Tỏi làm gì mỏng manh đến vậy, hơn nữa chỉ có văn không có võ thì sao có thế coi là người của Nam Thiên. Được rồi, đừng nói nữa, đi cùng tôi!” Lưu Minh Nghĩa nói xong, dẫn theo đội một của quân Cờ Đen xông vào nhà máy, theo sát sau lưng là anh em Xa. Đội hai do Lý Thế Vinh dẫn theo anh em Tây Bắc và hai trăm quân Cờ Đen cũng âm thầm đi vào nhà máy theo một hướng khác. Mười thành viên Nam Thiên vệ đội thấy không cách nào ngăn cản được Lưu Minh Nghĩa, đành bí mật bàn bạc đến lúc đó mười người phải vây quanh Lưu Minh Nghĩa, cố gắng không để cho cậu ta đối mặt trực tiếp với kẻ thù.
Nhà máy có hai cửa, Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh chia ra dẩn hai đội quân Cờ Đen vào từ hai phía, vì trước đó thành viên Nam Thiên vệ đội đã thăm dò kỹ lưỡng trạm gác ngầm trong các ngóc ngách của nhà máy, cho nên hai nhóm người có thể giải quyết hết sức nhanh chóng vòng vây bên ngoài đế tiến hành áp sát vào kho hàng ở trung tâm. Cuối cùng hai đội cũng tập hợp lại tại cửa kho hàng, Lý Thế Vinh vung tay lên, bốn trăm quân Cờ Đen lập tức bao vây toàn bộ kho hàng. Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh, mỗi người dầm lên một khung thép phế liệu trèo lên cửa số cao trên tường của kho hàng đế quan sát bên trong, Lưu Minh Nghĩa nhìn thấy toàn bộ kho hàng rất rộng rãi, ở giữa là một cái giàn giáo có lẽ trước kia dùng đế chất hàng hóa, phía trên có đầy người nằm, có vẻ như đang ngủ, nhìn sơ qua đại khái có hơn một trăm người.
Chắc là đám người này rồi, Lưu Minh Nghĩa cười nhạt trong lòng, thầm nghĩ, hôm nay sẽ đế cho các người ngủ ở đây mãi mãi.
Lưu Minh Nghĩa và Lý Thế Vinh gần như đồng thời quay đầu lại, nhìn nhau cười gật đầu, cả hai đã đạt được một sự ngầm hiếu vào khoảnh khắc đó. Lưu Minh Nghĩa hét lớn: “Xông lên cho tôi!”
Đúng lúc này, cửa nhà kho bị quân Cờ Đen đá văng ra, vung dao găm vọt vào kho hàng. Quân Cờ Đen ở hướng khác thì leo qua cửa sổ cũ nát của kho hàng, phá tan cửa mà vào. Bổn trăm quân Cờ Đen đen ngòm cuồn cuộn như dầu hỏa chạy về phía bang Hoa Thanh. Những người của bang Hoa Thanh nghe được tiếng hô mới sực tỉnh, có người hốt hoảng đứng lên mặc quần áo, có tên vội vàng tìm vũ khí phòng thân, có kẻ thì ôm đầu trốn chui trốn nhủi như con chuột, quân Cờ Đen nhìn những người này mà khỏng chút mảy may thương xót. Trên chiến trường, không phải bạn thì chính là kẻ thù. Nhất là những người ngay cả nhân viên phục vụ quán bar cũng không hề buông tha, khuôn mặt mổi thành viên của quân Cờ Đen đều mang đầy tức giận. Thế nẽn từng nhát dao đều không hề thương tiếc, mỗi một đòn đều là đâm thắng vào tim kẻ thù.
Lưu Minh Nghĩa nhìn những tên đàn em bang Hoa Thanh quần áo xốc xếch, trong lòng thầm nguyền rủa lũ khốn nạn này đã giết hơn hai trăm người của Nam Thiên, khiến cho phe ta tốn thất hơn mấy triệu, mặc dù được mười thành viên Nam Thiên vệ đội bảo vệ kỹ lưỡng, Lưu Minh Nghĩa vẫn ra tay giết mấy người để giải tỏa nổi hận trong lòng. Một lúc sau, Lưu Minh Nghĩa hô cũng đã mệt, giết cũng đã mỏi, thế là cậu ta đứng bên cạnh dưới sự bảo vệ của mười Nam Thiên vệ đội, quan sát “cuộc diễn tập thực chiến” của binh đoàn Nam Thiên.
Lần này, rốt cuộc Lưu Minh Nghĩa cũng đã thấy được sức mạnh thật sự của quân Cờ Đen, những người của bang Hoa Thanh giống như những con cừu non đang đợi làm thịt vậy. Hầu như không có ai trong bang Hoa Thanh có thể chịu đựng
hơn hai đòn của bọn họ, mà quân Cờ Đen ra tay tàn nhẫn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội sống sót nào. Thậm chí một số người của quản Cờ Đen còn cất dao găm đi, dùng tay không xáp lá cà với những người này, chỉ trong năm sáu phút ngắn ngủi, hơn một trăm người của bang Hoa Thanh đã bị giết hoặc bị thương hơn phản nửa.
Lưu Minh Nghĩa lạnh lùng nhìn những thành viên bang Hoa Thanh, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề mà cậu ta vốn đã từng nghĩ đến nhưng lại bỏ qua, đó chính là bang Hoa Thanh làm thế nào đế trong một đêm mà có thế dùng chưa đầy hai trăm người đập tan hơn hai mươi vùng của Nam Thiên? Xét về thực lực, những người này không thế nào làm được, như vậy chỉ còn một khả năng, đây chính là một nhóm người chuyên gây chuyện, rất có thế chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Ngay lúc Lưu Minh Nghĩa đang suy đoán, đột nhiên đám người của bang Hoa Thanh bẳt đầu trở nên đỏng đảo, phía sau không ngừng xuất hiện những người cầm dao, mặt mày đằng đẳng sát khí. Lưu Minh Nghĩa đứng ở phía xa, thầm nghĩ đây mới chính là quân chủ lực đã tập kích Đài Nam ngày hôm qua, song không biết bọn họ chui từ đâu ra? Hóa ra dưới kho hàng trung tâm nhà máy bỏ hoang này còn có một kho chứa đồ, dù không gian rộng lớn nhưng vần không thế chứa nổi hết tất cả người của bang Hoa Thanh, thế nên những người còn sót lại đành phải ở trong kho hàng trên mặt đất, tuy nhiên không ngờ rằng mình sẽ trở thành mục tiêu tàn sát đầu tiên của binh đoàn Nam Thiên. Lần này ông cụ của bang Hoa Thanh là Chu Kiến Sinh đã cử ra đội ngũ tập kích bất ngờ gần tám trăm người, cũng phái La Sát – một trong tứ đại hộ pháp đến dẫn dắt, đồng thời còn có hai người của bát đại kim cang.
Điều khiến cho Lưu Minh Nghĩa cảm thấy kì lạ là những người này không hề ra tay, mà cứ lạnh lùng nhìn người của mình bị
quân Cờ Đen tàn sát.