Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 159
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên ngưng trệ, anh Trứng Cá cảm thấy hỏ hấp bắt đầu trở nên nặng nề, cách thấm vấn như vậy vẳn là lần đầu tiên cậu ta gặp phải, không động tay, khồng động dao, thậm chí đến miệng cũng chẳng thèm động. Nhưng cũng chính cách thấm vấn này đánh thắng vào phòng tuyến tinh thần của cậu ta từng chút từng chút một, thẳng đến khi nó sụp đố mới thỏi. Trước thế tấn công tảm lý mạnh mẽ của đám người Hoả Phượng, anh Trứng Cá bắt đầu trở nên gắt gỏng, thỉnh thoảng lại nện nám đấm xuống đất.
“Ai đó trả lời tôi đi, vì sao các người không nói hết? Hả!” Anh Trứng Cá trừng lớn đôi mắt đỏ máu nhìn vào đám người Hoả Phượng trước mặt.
“Các người sẽ không phải là người của Nam Thiên đó chứ?” Anh Trứng Cá trợn trừng đôi mắt như cá chết của mình thử thăm dò mà hỏi ra vấn đề trong lòng cậu ta không hy vọng nhất.
Hoả Phượng vuốt khẽ mái tóc của mình, xoay đẫu qua, nhìn vào anh Trứng cá rồi khẽ gật đầu với cậu ta.
Tức thì, anh Trứng Cá, đường chủ nhanh mồm nhanh miệng của bang Hoa Thanh vẻ mặt như tro tàn, hai tay vô lực chổng lên mặt đất, há lớn miệng thở hốn hến. Có vẻ như chút phản ứng này của Hoả Phượng đã giúp cậu ta giải toả được phần nào áp lực tâm lý, trong lòng tức thì cảm nhận được một chút thả lỏng. Nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm nhân được nguy cơ trước nay chưa từng có, đó chính là tiếng gọi của cái chết đến từ địa ngục.
Cái gọi là đối mặt với cái chết chẳng còn chút sợ sệt chỉ thuần tuý là lời nói nhảm đế lừa gạt người khác, trẽn đời này có mấy
ai có thể ném chuyện sổng chết ra sau đầu chứ? ít nhất trong cái xã hội hiện giờ có rất ít những kẻ như thế, thế nên người có cốt khí lẫn vào trong hắc đạo lại càng ít, anh Trứng Cá lại chính là cái dạng người không có cốt khí lớn này.
“Các người… Rốt cuộc muốn biết chuyện gì từ tôi?” Anh Trứng Cá rụt đầu tiu nghỉu hỏi.
Hoả Phượng vẫn không nói gì, nhưng lại ngả người về trước, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh Trứng Cá, giống như muốn nhìn thắng vào trong tim của cậu ta, ánh mắt tự nhiên mà vậy toát lên ý tứ chính là, cậu cho rằng tôi muốn biết chuyện gì từ miệng cậu?
Anh Trứng Cá đặt mông ngồi xuống đất, cả nửa ngày cũng khồng lên tiếng. Cậu ta đương nhiên biết rõ ý tứ đằng sau ánh mắt của Hoả Phượng, tất cả mọi người trong hắc đạo hiện giờ đều biết, công ty Nam Thiên đang toàn lực truy tìm bang Hoa Thanh, có ý dứt khoát nhố bỏ tận gốc bang Hoa Thanh ra khỏi Đài Loan. Đương nhiên, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, vậy ta phải giết đến cùng, “đạo dạy dỗ” của công ty Nam Thiên, càng phù hợp với tác phong nhất quán của Tiêu Chấn Long. Hoả Phượng thấy bộ dạng này của cậu ta, trong mắt toát lên vẻ khinh bỉ rồi lập tức thu người lại dựa vào chiếc ghế thoải mái, tiếp tục nghịch tóc của mình.
vẫn là không nói một câu, cả căn phòng ngoại trừ tiếng thở hốn hến của anh Trứng Cá, cứ như tất cả những người trước mặt cậu ta đều là người câm, cả căn phòng vẳn chỉ có ảm thanh của anh ta tồn tại, chắng còn âm thanh nào khác, trong một khoảng thời gian căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ. Loại áp lực không tiếng động này giống như có cả một toà Thái Sơn nặng nề đè lên đỉnh đầu của anh Trứng Cá, nặng nề đến thế, tới nổi cậu ta muốn ngấng đằu lẻn cũng là một việc rất khó khăn.
“Nếu như tôi nói, tôi nói là nếu như, các người… có phải có thể tha… cho tôi không?” Anh Trứng Cá ngấng đầu lên, sợ sệt nhìn Hoả Phượng hỏi.
Hoả Phượng nghịch tóc trong tay, hơi sững sờ rồi mỉm cười gật đầu.
Đối với những người trong căn phòng này, thời gian dường như kéo dài đằng đẵng, cho dù chỉ là một giây, đối với người của hai phe có lập trường khác nhau cũng là một sự giày vò. Đối với người Hoả Phượng là bức thiết muốn biết được nơi ở của bang Hoa Thanh, thế nhưng việc dùng hình phạt lên kẻ trước mặt này dường như là một hành động không mấy sáng suốt, một là không dám đảm bảo cậu ta nhất định thú nhận, hai là sợ mấy thành viên của tố chức Ảnh ra tay không có chừng mực, vừa ra chiêu là đã giết chết người ta rồi. Bởi vì những người này đều là sát thủ, một khi đã ra tay thì không phải ngươi chết thì ta vong, đây là thói quen, cũng là thói quen Hoả Phượng dạy bọn họ phải tập, nếu như nói làm sát thủ thì phải trả cái giá thế nào, có thế đây chính là một trong những cái giá phải trả đó.
Bỏ đi những thói quen trước đây, học cách tiếp nhận những thói quen mới mà hoàn cảnh buộc bạn phải tập quen, đây chính là điều tất yếu.
Thế nên Hoả Phượng lập ra một kế hoạch dùng khỏe ứng mệt, trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, lợi dụng khí thế của mười một người đế gảy thêm áp lực cho họ, lợi dụng cuộc thấm vấn không tiếng động này khiến họ tự mình rối loạn, còn một việc cần phải nói rõ chính là, Hoả Phượng ở giữa hoàn toàn không thế phóng thích sát khí của mình, bằng không chỉ dựa vào sát ý của mình là đã có thế khiến cho cái tên anh Trứng Cá trước mặt này sợ vỡ mật mà chết.
Sự thật chứng minh, kế hoạch này vẫn tương đối thành công, ít nhất giai đoạn hiện tạo đã đạt đến tốc độ tiến triến mà Hoả Phượng không ngờ tới. Không ngờ kiểu thẩm vấn đặc biệt này lại có hiệu quả tốt như vậy, đương nhiên kiếu thấm vấn này phân chia đổi tượng, đối với người có tổ chất tâm lý cực kỳ vững mạnh thì chẳng có tác dụng gì lớn, cho dù người này không phải là một kẻ địch mạnh.
Loại cảm giác áp bức sinh ra từ sát ý khiến người ta phải buông bỏ phản kháng này, có thế nói là thuận theo sợi thần kinh yếu ớt nhất của nơi sâu nhất trong bản chất con người, đó chính là khát vọng được cùng người khác giao tiếp. Trong hoàn cảnh không có âm thanh, người trong phòng đều lên tiếng, chỉ có một mình mình nói chuyện, lảu dần, người này nhất định sẽ không chịu nối cảm giác cô độc, sự khác biệt giữa người chẳng qua chỉ là chênh lệch về thời gian mà thôi.
Sau một khoảng thời gian im lặng, anh Trứng Cá cuối cùng cũng nói ra cụ thể vị trí hiện tại của bang Hoa Thanh ở Cao Hùng – cục cảnh sát Cao Hùng có mở một quán bar riêng, hơn nữa quán bar này là do cục trưởng cục cảnh sát đầu tư thành lập.
Hỏa Phượng hơi nhướng mày, đang cân nhắc cấn thận tính khả năng của câu trả lời này. Nếu như nói quán bar đó thật sự do cục trưởng cục cảnh sát đầu tư, hơn nữa thật sự giống như cậu ta nói, tất cả người của bang Hoa Thanh đều trốn ở đó, như vậy rõ ràng tên cục trưởng cục cảnh sát này có quan hệ không thế tách rời với bang Hoa Thanh, vậy mà dám mạo hiếm lớn như vậy, bao che người mà công ty Nam Thiên muốn tìm. Hoặc là… Tóm lại trong mấy phút ấy, Hoả Phương đã nghĩ đến đủ loại khả năng cùng với hậu quả có thế xảy ra của việc tìm kiếm bang Hoa Thanh vân vân, đến cuối cùng cô ấy phát hiện hết thảy đều không phải là vấn đề, bởi vì với cá tính của Tiêu Chấn Long thì sẽ không bỏ qua cho người này, bất kế kẻ đó là
ai hay có địa vị thế nào.
Sau đó, Hoả Phượng quay đầu nhìn chăm chăm vào đôi mắt của anh Trứng Cá một lúc, anh Trứng Cá không chống lại được ánh mắt ác liệt của Hoả Phượng, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lẽn nói.
‘Tôi nói thật đó!” Anh Trứng Cá dường như rất sợ, cậu ta sợ Hoả Phượng không tin.
‘Tôi tin!” Hoả Phượng đứng dậy, mỉm cười nói với cậu ta.
“Nói như vậy, các người có thế tha cho tôi rồi!” Trong mắt anh Trứng Cá toát lên một niềm vui sướng từ tận đáy lòng, đó là một loại phóng thích bản năng cầu sinh của con người.
Hỏa Phượng trầm tư giây lát, rồi nhìn anh Trứng Cá dưới đất đang dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn cô ấy, chậm rãi lắc đầu.
Thấy Hỏa Phượng lắc đầu, giống như một hồi trống giục chết, anh Trứng Cá lập tức bị dọa đến trắng bệch cả mặt, run rẩy nói: “Cô… Cô… Cô nói không giữ lời.”
“Không phải tôi nói khôn giữ lời, là tôi cảm thấy cậu vẳn còn có chuyện chưa nói với tôi!” Dứt lời, Hoả Phượng nhấc chân đá lên má trái của anh Trứng Cá, anh Trứng Cá ngay cả phản ứng lại cũng khỏng kịp chứ đừng nói là tránh. Anh Trứng Cá cảm thấy trước lóe lên một bóng đỏ, ngay sau đó cơ thế của mình đã bay ra ngoài, “Rầm” một tiếng đụng phải xe rác cách đó không xa. Anh Trứng Cá cảm thấy ý thức của mình trong nháy mắt kia đã trở nên mơ hồ, tiếp theo chính là của thấy mặt bên trái của mình đau đến không chịu nối, hàm răng bên trái đồng loạt rơi ra, nhỏ ra cả răng trộn lẫn với máu, tức thì, anh Trứng
Cá bụm mặt nằm trên đất gào rú thảm thiết.
“Ai đó trả lời tôi đi, vì sao các người không nói hết? Hả!” Anh Trứng Cá trừng lớn đôi mắt đỏ máu nhìn vào đám người Hoả Phượng trước mặt.
“Các người sẽ không phải là người của Nam Thiên đó chứ?” Anh Trứng Cá trợn trừng đôi mắt như cá chết của mình thử thăm dò mà hỏi ra vấn đề trong lòng cậu ta không hy vọng nhất.
Hoả Phượng vuốt khẽ mái tóc của mình, xoay đẫu qua, nhìn vào anh Trứng cá rồi khẽ gật đầu với cậu ta.
Tức thì, anh Trứng Cá, đường chủ nhanh mồm nhanh miệng của bang Hoa Thanh vẻ mặt như tro tàn, hai tay vô lực chổng lên mặt đất, há lớn miệng thở hốn hến. Có vẻ như chút phản ứng này của Hoả Phượng đã giúp cậu ta giải toả được phần nào áp lực tâm lý, trong lòng tức thì cảm nhận được một chút thả lỏng. Nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm nhân được nguy cơ trước nay chưa từng có, đó chính là tiếng gọi của cái chết đến từ địa ngục.
Cái gọi là đối mặt với cái chết chẳng còn chút sợ sệt chỉ thuần tuý là lời nói nhảm đế lừa gạt người khác, trẽn đời này có mấy
ai có thể ném chuyện sổng chết ra sau đầu chứ? ít nhất trong cái xã hội hiện giờ có rất ít những kẻ như thế, thế nên người có cốt khí lẫn vào trong hắc đạo lại càng ít, anh Trứng Cá lại chính là cái dạng người không có cốt khí lớn này.
“Các người… Rốt cuộc muốn biết chuyện gì từ tôi?” Anh Trứng Cá rụt đầu tiu nghỉu hỏi.
Hoả Phượng vẫn không nói gì, nhưng lại ngả người về trước, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh Trứng Cá, giống như muốn nhìn thắng vào trong tim của cậu ta, ánh mắt tự nhiên mà vậy toát lên ý tứ chính là, cậu cho rằng tôi muốn biết chuyện gì từ miệng cậu?
Anh Trứng Cá đặt mông ngồi xuống đất, cả nửa ngày cũng khồng lên tiếng. Cậu ta đương nhiên biết rõ ý tứ đằng sau ánh mắt của Hoả Phượng, tất cả mọi người trong hắc đạo hiện giờ đều biết, công ty Nam Thiên đang toàn lực truy tìm bang Hoa Thanh, có ý dứt khoát nhố bỏ tận gốc bang Hoa Thanh ra khỏi Đài Loan. Đương nhiên, người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, vậy ta phải giết đến cùng, “đạo dạy dỗ” của công ty Nam Thiên, càng phù hợp với tác phong nhất quán của Tiêu Chấn Long. Hoả Phượng thấy bộ dạng này của cậu ta, trong mắt toát lên vẻ khinh bỉ rồi lập tức thu người lại dựa vào chiếc ghế thoải mái, tiếp tục nghịch tóc của mình.
vẫn là không nói một câu, cả căn phòng ngoại trừ tiếng thở hốn hến của anh Trứng Cá, cứ như tất cả những người trước mặt cậu ta đều là người câm, cả căn phòng vẳn chỉ có ảm thanh của anh ta tồn tại, chắng còn âm thanh nào khác, trong một khoảng thời gian căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ. Loại áp lực không tiếng động này giống như có cả một toà Thái Sơn nặng nề đè lên đỉnh đầu của anh Trứng Cá, nặng nề đến thế, tới nổi cậu ta muốn ngấng đằu lẻn cũng là một việc rất khó khăn.
“Nếu như tôi nói, tôi nói là nếu như, các người… có phải có thể tha… cho tôi không?” Anh Trứng Cá ngấng đầu lên, sợ sệt nhìn Hoả Phượng hỏi.
Hoả Phượng nghịch tóc trong tay, hơi sững sờ rồi mỉm cười gật đầu.
Đối với những người trong căn phòng này, thời gian dường như kéo dài đằng đẵng, cho dù chỉ là một giây, đối với người của hai phe có lập trường khác nhau cũng là một sự giày vò. Đối với người Hoả Phượng là bức thiết muốn biết được nơi ở của bang Hoa Thanh, thế nhưng việc dùng hình phạt lên kẻ trước mặt này dường như là một hành động không mấy sáng suốt, một là không dám đảm bảo cậu ta nhất định thú nhận, hai là sợ mấy thành viên của tố chức Ảnh ra tay không có chừng mực, vừa ra chiêu là đã giết chết người ta rồi. Bởi vì những người này đều là sát thủ, một khi đã ra tay thì không phải ngươi chết thì ta vong, đây là thói quen, cũng là thói quen Hoả Phượng dạy bọn họ phải tập, nếu như nói làm sát thủ thì phải trả cái giá thế nào, có thế đây chính là một trong những cái giá phải trả đó.
Bỏ đi những thói quen trước đây, học cách tiếp nhận những thói quen mới mà hoàn cảnh buộc bạn phải tập quen, đây chính là điều tất yếu.
Thế nên Hoả Phượng lập ra một kế hoạch dùng khỏe ứng mệt, trong hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, lợi dụng khí thế của mười một người đế gảy thêm áp lực cho họ, lợi dụng cuộc thấm vấn không tiếng động này khiến họ tự mình rối loạn, còn một việc cần phải nói rõ chính là, Hoả Phượng ở giữa hoàn toàn không thế phóng thích sát khí của mình, bằng không chỉ dựa vào sát ý của mình là đã có thế khiến cho cái tên anh Trứng Cá trước mặt này sợ vỡ mật mà chết.
Sự thật chứng minh, kế hoạch này vẫn tương đối thành công, ít nhất giai đoạn hiện tạo đã đạt đến tốc độ tiến triến mà Hoả Phượng không ngờ tới. Không ngờ kiểu thẩm vấn đặc biệt này lại có hiệu quả tốt như vậy, đương nhiên kiếu thấm vấn này phân chia đổi tượng, đối với người có tổ chất tâm lý cực kỳ vững mạnh thì chẳng có tác dụng gì lớn, cho dù người này không phải là một kẻ địch mạnh.
Loại cảm giác áp bức sinh ra từ sát ý khiến người ta phải buông bỏ phản kháng này, có thế nói là thuận theo sợi thần kinh yếu ớt nhất của nơi sâu nhất trong bản chất con người, đó chính là khát vọng được cùng người khác giao tiếp. Trong hoàn cảnh không có âm thanh, người trong phòng đều lên tiếng, chỉ có một mình mình nói chuyện, lảu dần, người này nhất định sẽ không chịu nối cảm giác cô độc, sự khác biệt giữa người chẳng qua chỉ là chênh lệch về thời gian mà thôi.
Sau một khoảng thời gian im lặng, anh Trứng Cá cuối cùng cũng nói ra cụ thể vị trí hiện tại của bang Hoa Thanh ở Cao Hùng – cục cảnh sát Cao Hùng có mở một quán bar riêng, hơn nữa quán bar này là do cục trưởng cục cảnh sát đầu tư thành lập.
Hỏa Phượng hơi nhướng mày, đang cân nhắc cấn thận tính khả năng của câu trả lời này. Nếu như nói quán bar đó thật sự do cục trưởng cục cảnh sát đầu tư, hơn nữa thật sự giống như cậu ta nói, tất cả người của bang Hoa Thanh đều trốn ở đó, như vậy rõ ràng tên cục trưởng cục cảnh sát này có quan hệ không thế tách rời với bang Hoa Thanh, vậy mà dám mạo hiếm lớn như vậy, bao che người mà công ty Nam Thiên muốn tìm. Hoặc là… Tóm lại trong mấy phút ấy, Hoả Phương đã nghĩ đến đủ loại khả năng cùng với hậu quả có thế xảy ra của việc tìm kiếm bang Hoa Thanh vân vân, đến cuối cùng cô ấy phát hiện hết thảy đều không phải là vấn đề, bởi vì với cá tính của Tiêu Chấn Long thì sẽ không bỏ qua cho người này, bất kế kẻ đó là
ai hay có địa vị thế nào.
Sau đó, Hoả Phượng quay đầu nhìn chăm chăm vào đôi mắt của anh Trứng Cá một lúc, anh Trứng Cá không chống lại được ánh mắt ác liệt của Hoả Phượng, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lẽn nói.
‘Tôi nói thật đó!” Anh Trứng Cá dường như rất sợ, cậu ta sợ Hoả Phượng không tin.
‘Tôi tin!” Hoả Phượng đứng dậy, mỉm cười nói với cậu ta.
“Nói như vậy, các người có thế tha cho tôi rồi!” Trong mắt anh Trứng Cá toát lên một niềm vui sướng từ tận đáy lòng, đó là một loại phóng thích bản năng cầu sinh của con người.
Hỏa Phượng trầm tư giây lát, rồi nhìn anh Trứng Cá dưới đất đang dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng nhìn cô ấy, chậm rãi lắc đầu.
Thấy Hỏa Phượng lắc đầu, giống như một hồi trống giục chết, anh Trứng Cá lập tức bị dọa đến trắng bệch cả mặt, run rẩy nói: “Cô… Cô… Cô nói không giữ lời.”
“Không phải tôi nói khôn giữ lời, là tôi cảm thấy cậu vẳn còn có chuyện chưa nói với tôi!” Dứt lời, Hoả Phượng nhấc chân đá lên má trái của anh Trứng Cá, anh Trứng Cá ngay cả phản ứng lại cũng khỏng kịp chứ đừng nói là tránh. Anh Trứng Cá cảm thấy trước lóe lên một bóng đỏ, ngay sau đó cơ thế của mình đã bay ra ngoài, “Rầm” một tiếng đụng phải xe rác cách đó không xa. Anh Trứng Cá cảm thấy ý thức của mình trong nháy mắt kia đã trở nên mơ hồ, tiếp theo chính là của thấy mặt bên trái của mình đau đến không chịu nối, hàm răng bên trái đồng loạt rơi ra, nhỏ ra cả răng trộn lẫn với máu, tức thì, anh Trứng
Cá bụm mặt nằm trên đất gào rú thảm thiết.