Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhà lao Chi Vương - Chương 154
Không sai, 9 người đứng trong sân chính là tố chức ám sát chuyên nghiệp của tập đoàn Nam Thiên, Ảnh Tố. Ảnh Tổ có chín người, mỗi người có cách ngụy trang thân phận riêng, có thủ đoạn giết người riêng. Chín người tập trung lại một chỗ là một chỉnh thế, tách ra hành động cũng đều có thế chống được
Sở dĩ chín người trúng tuyến vào Ảnh Tố, mấu chốt chính là vì hai chữ, bình thường, cái này mà tiêu chuấn quan trọng nhất đế Hỏa Phượng chọn thành viên vào đoàn Ánh Tố.
Trở lại nguyên trạng, trở về bình thường, trạng thái bình thường đối với một sát thủ mà nói là một cảnh giới khó đạt tới nhất. Nếu một sát thủ muốn che giấu bản thân mình là một việc vô cùng khó khăn, toát ra sát ý, sát khí vội hiện, sát khí vừa hiện thì sẽ bị người phát hiện nguy hiếm. Nếu muốn trở thành sát thủ có thế che giấu sát ý của mình bất cứ lúc này không đơn giản chỉ là vấn đề thời gian và trải qua tích lũy là có thế đạt được, điều này cằn sự hiếu biết, hơn nữa còn là sự hiếu biết tuyệt đối.
Nếu cơ hội ngày mốt quá mong manh, như vậy cần phải dùng tới nhân tố của Tiêu Chấn Long bù vào, đây là một phương án ngược đường. Người khác huấn luyện sát thủ thường thường là người vốn sinh ra đã kém cỏi, ngày mốt đi đền bù. Nhưng Hỏa Phượng lại làm theo một cách khác, cho nên mỗi một người có thế tiến vào Ảnh Tố đều là những người có cuộc sống bình thường. Tướng mạo bình thường, khí thế bình thường, nghề nghiệp cũng giống một người bình thường, còn có hoàn cảnh sinh tồn giống như người bình thường.
Nói cách khác, mỗi một người có thế tìm thấy bóng dáng mình trên người chín người này. sở dĩ, chín người này là những người gần gũi nhất với công chúng và cuộc sống của những người bình thường, nên họ bộc lộ những khía cạnh hồn nhiên và giản dị nhất của bản chất con người một cách tự nhiên. Điếm này chính là cảnh giới khó khăn nhâ’t của bất kỳ một sát thủ nào nhưng Hỏa Phượng đã thành công khiến chín thành viên này đạt tới cảnh giới đó. Chín người này đối với một người nào đều không tồn tại bất kỳ uy hiếp nào, bao gồm cả kẻ thù.
Chín người có nghề nghiệp của riêng mình, có vòng sinh hoạt riêng, lúc không có nhiệm vụ bọn họ đều là những nhân vật bình thường cuộc sống của họ, sống một cuộc sống từ chín đến năm. Có người tiêu tiền như nước, có người lại phải nhặt rác đế sống, có người sống ở đỉnh cao của xã hội, cũng có người sống dưới đáy xã hội, tất cả mọi người đều trải qua cuộc sống tự cung tự cấp.
Còn có một thứ, mặc dù tất cả mọi người đều do Hỏa Phượng đào tạo, nhưng Hỏa Phượng và bọn họ đã ước định rằng sẽ trả tiền theo nhiệm vụ, cũng không phải là một đơn đặt hàng.
Hỏa Phượng cũng tạo cho mổi người một tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Dĩ, tống cộng có chín tài khoản, số dư trong tài khoản này được rút mổi năm một lần, thời gian còn lại không phải lấy. Nói cách khác, chín người đã ký khế ước sát thủ năm năm với Hỏa Phượng, hoặc có thế nói là khế ước sinh tử. Trong vòng năm năm này, Hỏa Phượng sẽ trả thù lao cho mỗi người dự theo độ khó của nhiệm vụ, số tiền tương ứng sẽ được chuyến vào tài khoản Thuỵ Sĩ của bọn họ. Nếu như trong chín người có người nào hy sinh vì nhiệm vụ trong vòng năm năm, như thế tiền trong tài khoản của họ sẽ được Hỏa Phượng chuyển cho người gần gũi nhất với họ, khế ước sát thủ cũng kết thúc tại đó.
Để thế hiện một cách quản lý nhân văn, trong ước định của Hỏa Phượng và chín người đó, đến mỗi năm mỗi người có thế xin rút toàn bộ tiền gửi trong ngân hàng, như không thế vượt quá hai phần trăm số dư tài khoản. Hai phần trăm này xem như hạn mức rất nhỏ, nhưng chín người biết thù lao của mỗi một nhiệm vụ đều ít nhất bảy con sổ. Cho nên mặc dù hai phần trăm nhưng cũng vô cùng khả quan. Vào mỗi cuối năm, chín người có thế xin đối một thân phận khác, sở dĩ ước định như thế là mỗi lằn cân nhắc sự nặng nhẹ của nhiệm vụ hoặc nói Hỏa Phượng trả tiền lương cho mỗi người bao nhiêu đều lấy tác dụng của họ trong nhiệm vụ đó để quyết định.
Có thế nói, cả khế ước sát thủ cũng vô cùng có “nhân tính hoá”, cũng dề để chín người này chấp nhận.
Vừa là một kiếu quan hệ thuê mướn lại thế hiện sự tôn trọng lần nhau.
Đối với Hỏa Phượng mà nói, tên của chín người không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên mỗi người đều có một biệt hiệu hoặc tước hiệu tương ứng. Ví dụ tước hiệu của người đàn ông trong chiếc Mercedes chính là “ông chủ”, người có dáng vẻ học sinh tay cầm bóng rố được gọi là “tay bóng rổ”, người phụ nữ mặc đồng phục công sở được gọi là “Reza”, sở dĩ lấy danh tự này là bởi vì cô ta thích quần áo hiệu Reza của Pháp. Tóm lại mỗi người đều dựa theo sở thích hoặc nghề nghiệp của mình mà có một biệt danh tương ứng, đế thuận lợi thi hành nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ thứ nhất của Ảnh Tố chính là đánh một bang hội, tên là bang Hoa Thanh.” Nói tới đây, Hỏa Phượng xinh đẹp lạnh lùng liếc nhìn chín người tại chỗ một chút, thăm dò phản ứng của chín người này một chút. Đối với giới hắc đạo của Cao Hùng bây giờ mà nói, bang Hoa Thanh là từ kiêng kỵ nhất, là từ không ai muốn nhắc tới. Nhưng chính người này nghe thấy ba chữ bang Hoa Thanh này cũng không có bất kỳ phản ứng gì. “Ông chủ” vẫn thưởng thức điếu xì gà của mình., “Reza” vẫn mượn ánh đèn ven đường lau môi mình…
“Thời gian là một ngày, đúng giờ ngày mai vần ở chỗ này, bọn tôi chờ tin của mọi người. Mỗi người cho dù có thành công hay không cũng sẽ nhận được một triệu. Hỏi thăm được vị trí ấn nấp của bang Hoa Thanh, sẽ được thưởng hai triệu!”
Hỏa Phượng vừa bố trí nhiệm vụ xong, chín người đứng dậy rời khỏi đó, thậm chí “ông chủ” còn ngồi vào vị trí tài xế trên chiếc Mercedes, động tác nhanh nhẹn, không thế tưởng tượng nối.
“Chờ một chút! Tôi còn chưa nói hết.” Hỏa Phượng quát lên.
Chín người lập tức dừng bước, quay đầu đúng lúc nhìn thấy tóc Hỏa Phượng đang bay lượn trong quảng trường.
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Ảnh Tố, tôi hy vọng các người sẽ không khiến tôi thất vọng! Nếu như vào giờ này ngày mai mà các người không có tin tức gì, thế một triệu kia xem như tiền trợ cấp cho các người vậy!” Hỏa Phượng hờ hững nói.
“Cái gì?” Chín người nghe thấy lời của Hỏa Phượng, con người đồng thời phóng to trong nháy mắt.
Phí an gia? Ý nghĩa ban đầu của nó vốn là một loại tiền trợ cấp do cơ quan chính phủ cấp phát nhằm làm xoa dịu cuộc sống của người dân, ai biết được sau này chẳng hiếu kiểu gì lại bị đưa vào hắc đạo, trở thành một đại từ mang nghĩa đặc biệt, nhằm chỉ số tiền được trích ra từ tài chính của bang phái sau khỉ anh em trong bang qua đời, chuyển đến cho người nhà của người anh em đã mất đó đế chi trả những chi phí cần thiết cho cuộc sổng của họ, hơn nữa thông thường là trả hết một lần, số tiền rất lớn.
Thế nhưng, hôm nay khi Hoả Phượng lần đầu nói ra chữ phí an gia này trước mặt chín người trong tố chức Ánh Tân đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, bất cứ ai nghe thế đều có cảm giác hãi hùng khiếp vía, khiến cho nhiệm vụ tìm kiếm một bang phái vốn dĩ rất đơn giản lại trở nên tràn đầy tính khiêu chiến và cảm giác áp bức khi cận kề cái chết. Phí an gia mà Hoả Phượng nói không hề đề cập đến là phí an gia trước hay là sau khi chết. Nếu như là phí an gia trước khi chết thì có nghĩa là nếu nhiệm vụ đầu tiên của tổ chức Ảnh thất bại thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị Hoả Phượng đào thải, nếu như là phí an gia sau khi chết vặy có nghĩa là nếu nhiệm vụ thất bại thì chín người của tố chức Ảnh này sẽ chẳng còn một ai có thể sống sót trên thế giới này, mà người cuổi cùng chấp hành trình tự làm việc này chính là bản thân Hoả Phượng.
Đây là một nhiệm vụ rất tàn khốc, thần gian cho chín người chỉ còn lại 24 tiếng này nữa thôi, cho nên sau khi hết câu nói cuối cùng kia của Hoả Phượng thì trong nháy mắt cả chín người đều đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại hai người Hoả Phượng và Phiêu Tuyết vẫn còn ở giữa quảng trường bệnh viện Cao Hùng.
“Chị Phượng! Yêu cầu này có phải là hơi quá với bọn họ rồi không?” Bây giờ đến cả Phiêu Tuyết cũng cho rằng yêu cầu của Hoả Phượng đặt ra cho tổ chức Ảnh quả thực là quá hà khẳc, bởi vì tìm kiếm bang Hoa Thanh là việc mà tập đoàn
Nam Thiên vẫn luôn làm trong suốt thời gian qua, thậm chí đã phái đội ngũ tinh nhuệ đi tìm kiếm, thế nhưng đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì cả. Kết quả như vậy không thể nói là các anh em của tập đoàn Nam Thiên không có năng lực, bởi vì với sức ảnh hưởng của tập đoàn Nam Thiên ở Nam bộ Đài Loan sẽ không có bang phái nào dám giấu diếm hay khai man, tuy rằng Cao Hùng không phải thành phố lớn, nhưng việc này nói rõ là bang Hoa Thanh che giấu quá sâu. Lấy chuyện mà cả ngàn anh em của tập đoàn Nam Thiên hiện tại đều không thể làm được, vậy mà Hoả Phượng lại đặt hy vọng lên chín người đó, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì đây là không công bằng.
Nghe thấy nghi vấn của Phiêu Tuyết, Hoả Phượng nhìn thật sâu vào Phiêu Tuyết, ánh mắt lăng lệ ấy đến Phiêu Tuyết cũng không thế nhìn thẳng, mà phải chọn cách né tránh. Hoả Phượng nói: “Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được, vậy thì bọn họ không xứng đáng để trở thành thành viên của tố chức Ảnh. Sứ mệnh của tố chức Ảnh chính là phải làm chuyện mà kẻ khác không thế làm, làm chuyện mà kẻ khác không dám làm.”
“Nhưng mà…” Phiêu Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoả Phượng cắt ngang.
“Tôi nghĩ là bọn họ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.” Hoả Phượng nói với nụ cười tà ác trên khoé môi.
Phiêu Tuyết thầm lắc đầu, thầm nói Lão Băng à Lão Băng, anh có biết lần này chị Phượng đặt cược cho anh lớn bao nhiêu không? Nếu như anh muốn chết thì hãy hỏi chị Phượng có đồng ý hay không trước đã, tuyệt đổi đừng có liên luỵ đến mấy đội viên của tố chức Ảnh nha. Sở dĩ Phiêu Tuyết thấy thương tiếc hoàn toàn là bởi vì chín người của tố chức Ảnh này đều do cồ ấy và Hoả Phượng bỏ ra tâm huyết cực lớn mới luyện thành, nếu như chỉ vì nhiệm vụ đầu tiên thất bại mà đã giải tán, vậy
thì cái giá phải trả quá lớn rồi.
Ban đêm, vẫn tĩnh mịch như trước. Trong chốn đô thị ồn ào luôn sẽ có một vài nơi cho những người không nên đến, mà những chuyện làm ra ở nơi đó mãi mãi không đế thấy được ánh sáng.
Một góc khuất ở thành phố Cao Hùng, trong phòng riêng của một quán bar không mấy nổi bật nào đó.
“Ông chủ Mã, tửu lượng của ông càng ngày càng tốt đó, tôi sắp bị ông hạ đo ván rồi!”
“Ha ha, lão Lý à! Cháng phải tửu lượng của tôi tốt hơn đâu, là tửu lượng của ông kém đi đó!”
“Ô! Vậy hả? Ha ha… Đến! Cạn ly!”
Sở dĩ chín người trúng tuyến vào Ảnh Tố, mấu chốt chính là vì hai chữ, bình thường, cái này mà tiêu chuấn quan trọng nhất đế Hỏa Phượng chọn thành viên vào đoàn Ánh Tố.
Trở lại nguyên trạng, trở về bình thường, trạng thái bình thường đối với một sát thủ mà nói là một cảnh giới khó đạt tới nhất. Nếu một sát thủ muốn che giấu bản thân mình là một việc vô cùng khó khăn, toát ra sát ý, sát khí vội hiện, sát khí vừa hiện thì sẽ bị người phát hiện nguy hiếm. Nếu muốn trở thành sát thủ có thế che giấu sát ý của mình bất cứ lúc này không đơn giản chỉ là vấn đề thời gian và trải qua tích lũy là có thế đạt được, điều này cằn sự hiếu biết, hơn nữa còn là sự hiếu biết tuyệt đối.
Nếu cơ hội ngày mốt quá mong manh, như vậy cần phải dùng tới nhân tố của Tiêu Chấn Long bù vào, đây là một phương án ngược đường. Người khác huấn luyện sát thủ thường thường là người vốn sinh ra đã kém cỏi, ngày mốt đi đền bù. Nhưng Hỏa Phượng lại làm theo một cách khác, cho nên mỗi một người có thế tiến vào Ảnh Tố đều là những người có cuộc sống bình thường. Tướng mạo bình thường, khí thế bình thường, nghề nghiệp cũng giống một người bình thường, còn có hoàn cảnh sinh tồn giống như người bình thường.
Nói cách khác, mỗi một người có thế tìm thấy bóng dáng mình trên người chín người này. sở dĩ, chín người này là những người gần gũi nhất với công chúng và cuộc sống của những người bình thường, nên họ bộc lộ những khía cạnh hồn nhiên và giản dị nhất của bản chất con người một cách tự nhiên. Điếm này chính là cảnh giới khó khăn nhâ’t của bất kỳ một sát thủ nào nhưng Hỏa Phượng đã thành công khiến chín thành viên này đạt tới cảnh giới đó. Chín người này đối với một người nào đều không tồn tại bất kỳ uy hiếp nào, bao gồm cả kẻ thù.
Chín người có nghề nghiệp của riêng mình, có vòng sinh hoạt riêng, lúc không có nhiệm vụ bọn họ đều là những nhân vật bình thường cuộc sống của họ, sống một cuộc sống từ chín đến năm. Có người tiêu tiền như nước, có người lại phải nhặt rác đế sống, có người sống ở đỉnh cao của xã hội, cũng có người sống dưới đáy xã hội, tất cả mọi người đều trải qua cuộc sống tự cung tự cấp.
Còn có một thứ, mặc dù tất cả mọi người đều do Hỏa Phượng đào tạo, nhưng Hỏa Phượng và bọn họ đã ước định rằng sẽ trả tiền theo nhiệm vụ, cũng không phải là một đơn đặt hàng.
Hỏa Phượng cũng tạo cho mổi người một tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Dĩ, tống cộng có chín tài khoản, số dư trong tài khoản này được rút mổi năm một lần, thời gian còn lại không phải lấy. Nói cách khác, chín người đã ký khế ước sát thủ năm năm với Hỏa Phượng, hoặc có thế nói là khế ước sinh tử. Trong vòng năm năm này, Hỏa Phượng sẽ trả thù lao cho mỗi người dự theo độ khó của nhiệm vụ, số tiền tương ứng sẽ được chuyến vào tài khoản Thuỵ Sĩ của bọn họ. Nếu như trong chín người có người nào hy sinh vì nhiệm vụ trong vòng năm năm, như thế tiền trong tài khoản của họ sẽ được Hỏa Phượng chuyển cho người gần gũi nhất với họ, khế ước sát thủ cũng kết thúc tại đó.
Để thế hiện một cách quản lý nhân văn, trong ước định của Hỏa Phượng và chín người đó, đến mỗi năm mỗi người có thế xin rút toàn bộ tiền gửi trong ngân hàng, như không thế vượt quá hai phần trăm số dư tài khoản. Hai phần trăm này xem như hạn mức rất nhỏ, nhưng chín người biết thù lao của mỗi một nhiệm vụ đều ít nhất bảy con sổ. Cho nên mặc dù hai phần trăm nhưng cũng vô cùng khả quan. Vào mỗi cuối năm, chín người có thế xin đối một thân phận khác, sở dĩ ước định như thế là mỗi lằn cân nhắc sự nặng nhẹ của nhiệm vụ hoặc nói Hỏa Phượng trả tiền lương cho mỗi người bao nhiêu đều lấy tác dụng của họ trong nhiệm vụ đó để quyết định.
Có thế nói, cả khế ước sát thủ cũng vô cùng có “nhân tính hoá”, cũng dề để chín người này chấp nhận.
Vừa là một kiếu quan hệ thuê mướn lại thế hiện sự tôn trọng lần nhau.
Đối với Hỏa Phượng mà nói, tên của chín người không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên mỗi người đều có một biệt hiệu hoặc tước hiệu tương ứng. Ví dụ tước hiệu của người đàn ông trong chiếc Mercedes chính là “ông chủ”, người có dáng vẻ học sinh tay cầm bóng rố được gọi là “tay bóng rổ”, người phụ nữ mặc đồng phục công sở được gọi là “Reza”, sở dĩ lấy danh tự này là bởi vì cô ta thích quần áo hiệu Reza của Pháp. Tóm lại mỗi người đều dựa theo sở thích hoặc nghề nghiệp của mình mà có một biệt danh tương ứng, đế thuận lợi thi hành nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ thứ nhất của Ảnh Tố chính là đánh một bang hội, tên là bang Hoa Thanh.” Nói tới đây, Hỏa Phượng xinh đẹp lạnh lùng liếc nhìn chín người tại chỗ một chút, thăm dò phản ứng của chín người này một chút. Đối với giới hắc đạo của Cao Hùng bây giờ mà nói, bang Hoa Thanh là từ kiêng kỵ nhất, là từ không ai muốn nhắc tới. Nhưng chính người này nghe thấy ba chữ bang Hoa Thanh này cũng không có bất kỳ phản ứng gì. “Ông chủ” vẫn thưởng thức điếu xì gà của mình., “Reza” vẫn mượn ánh đèn ven đường lau môi mình…
“Thời gian là một ngày, đúng giờ ngày mai vần ở chỗ này, bọn tôi chờ tin của mọi người. Mỗi người cho dù có thành công hay không cũng sẽ nhận được một triệu. Hỏi thăm được vị trí ấn nấp của bang Hoa Thanh, sẽ được thưởng hai triệu!”
Hỏa Phượng vừa bố trí nhiệm vụ xong, chín người đứng dậy rời khỏi đó, thậm chí “ông chủ” còn ngồi vào vị trí tài xế trên chiếc Mercedes, động tác nhanh nhẹn, không thế tưởng tượng nối.
“Chờ một chút! Tôi còn chưa nói hết.” Hỏa Phượng quát lên.
Chín người lập tức dừng bước, quay đầu đúng lúc nhìn thấy tóc Hỏa Phượng đang bay lượn trong quảng trường.
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Ảnh Tố, tôi hy vọng các người sẽ không khiến tôi thất vọng! Nếu như vào giờ này ngày mai mà các người không có tin tức gì, thế một triệu kia xem như tiền trợ cấp cho các người vậy!” Hỏa Phượng hờ hững nói.
“Cái gì?” Chín người nghe thấy lời của Hỏa Phượng, con người đồng thời phóng to trong nháy mắt.
Phí an gia? Ý nghĩa ban đầu của nó vốn là một loại tiền trợ cấp do cơ quan chính phủ cấp phát nhằm làm xoa dịu cuộc sống của người dân, ai biết được sau này chẳng hiếu kiểu gì lại bị đưa vào hắc đạo, trở thành một đại từ mang nghĩa đặc biệt, nhằm chỉ số tiền được trích ra từ tài chính của bang phái sau khỉ anh em trong bang qua đời, chuyển đến cho người nhà của người anh em đã mất đó đế chi trả những chi phí cần thiết cho cuộc sổng của họ, hơn nữa thông thường là trả hết một lần, số tiền rất lớn.
Thế nhưng, hôm nay khi Hoả Phượng lần đầu nói ra chữ phí an gia này trước mặt chín người trong tố chức Ánh Tân đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, bất cứ ai nghe thế đều có cảm giác hãi hùng khiếp vía, khiến cho nhiệm vụ tìm kiếm một bang phái vốn dĩ rất đơn giản lại trở nên tràn đầy tính khiêu chiến và cảm giác áp bức khi cận kề cái chết. Phí an gia mà Hoả Phượng nói không hề đề cập đến là phí an gia trước hay là sau khi chết. Nếu như là phí an gia trước khi chết thì có nghĩa là nếu nhiệm vụ đầu tiên của tổ chức Ảnh thất bại thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị Hoả Phượng đào thải, nếu như là phí an gia sau khi chết vặy có nghĩa là nếu nhiệm vụ thất bại thì chín người của tố chức Ảnh này sẽ chẳng còn một ai có thể sống sót trên thế giới này, mà người cuổi cùng chấp hành trình tự làm việc này chính là bản thân Hoả Phượng.
Đây là một nhiệm vụ rất tàn khốc, thần gian cho chín người chỉ còn lại 24 tiếng này nữa thôi, cho nên sau khi hết câu nói cuối cùng kia của Hoả Phượng thì trong nháy mắt cả chín người đều đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại hai người Hoả Phượng và Phiêu Tuyết vẫn còn ở giữa quảng trường bệnh viện Cao Hùng.
“Chị Phượng! Yêu cầu này có phải là hơi quá với bọn họ rồi không?” Bây giờ đến cả Phiêu Tuyết cũng cho rằng yêu cầu của Hoả Phượng đặt ra cho tổ chức Ảnh quả thực là quá hà khẳc, bởi vì tìm kiếm bang Hoa Thanh là việc mà tập đoàn
Nam Thiên vẫn luôn làm trong suốt thời gian qua, thậm chí đã phái đội ngũ tinh nhuệ đi tìm kiếm, thế nhưng đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì cả. Kết quả như vậy không thể nói là các anh em của tập đoàn Nam Thiên không có năng lực, bởi vì với sức ảnh hưởng của tập đoàn Nam Thiên ở Nam bộ Đài Loan sẽ không có bang phái nào dám giấu diếm hay khai man, tuy rằng Cao Hùng không phải thành phố lớn, nhưng việc này nói rõ là bang Hoa Thanh che giấu quá sâu. Lấy chuyện mà cả ngàn anh em của tập đoàn Nam Thiên hiện tại đều không thể làm được, vậy mà Hoả Phượng lại đặt hy vọng lên chín người đó, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì đây là không công bằng.
Nghe thấy nghi vấn của Phiêu Tuyết, Hoả Phượng nhìn thật sâu vào Phiêu Tuyết, ánh mắt lăng lệ ấy đến Phiêu Tuyết cũng không thế nhìn thẳng, mà phải chọn cách né tránh. Hoả Phượng nói: “Nếu như ngay cả điều này cũng không làm được, vậy thì bọn họ không xứng đáng để trở thành thành viên của tố chức Ảnh. Sứ mệnh của tố chức Ảnh chính là phải làm chuyện mà kẻ khác không thế làm, làm chuyện mà kẻ khác không dám làm.”
“Nhưng mà…” Phiêu Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoả Phượng cắt ngang.
“Tôi nghĩ là bọn họ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.” Hoả Phượng nói với nụ cười tà ác trên khoé môi.
Phiêu Tuyết thầm lắc đầu, thầm nói Lão Băng à Lão Băng, anh có biết lần này chị Phượng đặt cược cho anh lớn bao nhiêu không? Nếu như anh muốn chết thì hãy hỏi chị Phượng có đồng ý hay không trước đã, tuyệt đổi đừng có liên luỵ đến mấy đội viên của tố chức Ảnh nha. Sở dĩ Phiêu Tuyết thấy thương tiếc hoàn toàn là bởi vì chín người của tố chức Ảnh này đều do cồ ấy và Hoả Phượng bỏ ra tâm huyết cực lớn mới luyện thành, nếu như chỉ vì nhiệm vụ đầu tiên thất bại mà đã giải tán, vậy
thì cái giá phải trả quá lớn rồi.
Ban đêm, vẫn tĩnh mịch như trước. Trong chốn đô thị ồn ào luôn sẽ có một vài nơi cho những người không nên đến, mà những chuyện làm ra ở nơi đó mãi mãi không đế thấy được ánh sáng.
Một góc khuất ở thành phố Cao Hùng, trong phòng riêng của một quán bar không mấy nổi bật nào đó.
“Ông chủ Mã, tửu lượng của ông càng ngày càng tốt đó, tôi sắp bị ông hạ đo ván rồi!”
“Ha ha, lão Lý à! Cháng phải tửu lượng của tôi tốt hơn đâu, là tửu lượng của ông kém đi đó!”
“Ô! Vậy hả? Ha ha… Đến! Cạn ly!”