Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Thời gian bước vào tháng tám, nhiệt độ bắt đầu dần cao hơn, trở nên khá táo bạo, đối với người mang thai rất không dễ chịu. Đồng Yến không có tinh thần, khẩu vị vừa trở lại một ít cũng rất nhanh biến mất, thường xuyên có thể nhìn thấy cậu ngồi ăn, nhưng thịt trên người cũng
không nhiều hơn chút nào.
Lúc này Trác Hướng Minh đã nghỉ phép ở nhà, bởi vì vấn đề cân nặng của Đồng Yến sinh lo lắng còn không có biến mất, Đồng Yến bởi vì thời tiết nên không có tinh thần, sau khi hỏi qua bác sĩ, hắn dứt khoát dẫn Đồng Yến rời khỏi Giang Đô.
Bên kia của trái đất đang nghênh đón mùa đông, trong trấn nhỏ khắp nơi là những tòa tháp nhà màu đỏ, nhân khẩu thưa thớt, cửa hàng tiện lợi phần lớn mở cửa 24h, hai người cũng không hay ra ngoài, Đồng Yến lâu nhất đã từng năm ngày chưa từng thấy người xa lạ. Thỉnh thoảng có vài trận tuyết lớn, giống như thật sự đến một thế giới đồng thoại bí ẩn nào đó.
"Em cảm giác như đang đuổi theo mùa đông." Tuyết đang rơi, Đồng Yến dựa vào trên ban công nhìn ra bên ngoài.
Trác Hướng Minh dùng chăn từ phía sau bọc lấy cậu "Em chạy theo mùa đông, anh chạy theo em."
Đồng Yến cười một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện dáng vẻ hắn vẫn đàng hoàng trịnh trọng như vậy.
Trác Hướng Minh tùy ý cậu nhìn, cũng không tránh né tầm mắt, trái lại từ từ ủ ấm tay cậu đưa vào trong áo lông "Lúc này không làm rộn sao?"
"Không có." Đồng Yến lui về sau tới gần lồng ngực của hắn, cách quần áo nắm tay che ở trên mu bàn tay cậu, quay đầu tiếp tục nhìn tuyết, "Nó lại không muốn thành thật ngồi yên, đi dạo lập tức không lộn xộn nữa."
Thai máy lần đầu tiên xảy ra vào buổi tối ngày nào đó lúc Trác Hướng Minh hôn bụng Đồng Yến, hai người đều bối rối, chẳng qua lần thứ hai ra chân rất nhanh lại tới nữa, Đồng Yến phản ứng lại trước tiên, chỉ lo làm sợ bé con, cầm tay Trác Hướng Minh kề sát ở nơi mới vừa hôn, nhẹ giọng nói cho hắn biết "Là bảo bảo động."
"Anh, anh biết." Đồng Yến nhớ lúc đó hắn khó khăn mà nói.
Trác Hướng Minh như kẻ ngốc nói với bụng Đồng Yến vài câu, không biết làm sao đêm đó bảo bảo không quấy cậu nữa.
Đến bây giờ Alpha bảo bảo đã lớn hơn rồi, thai động với Đồng Yến mà nói cũng không phải chuyện mới lạ, lòng hiếu kỳ của Trác Hướng Minh thì lại không ít đi một chút nào.
"Không bớt lo." Trác Hướng Minh nói.
Lần này Đồng Yến không có dạy bảo hắn, bởi vì ngữ khí của hắn nghe thực sự không giống như là đang nói lời gì không dễ nghe.
"Có muốn ngủ một lát hay không?" Trác Hướng Minh nói, "Lúc này không ngủ sẽ đến khi ăn cơm."
"Thời tiết tốt, không ngủ, chơi với anh một lát."
Sau khi trải qua giai đoạn mê man ngắn ngủi, quãng thời gian trước Trác Hướng Minh thường phải ôm cậu mới có thể ngủ, mãi đến lúc gần đây, giấc ngủ Đồng Yến mới tốt hơn rất nhiều, bản thân mang một bảo bảo quá mức hoạt bát là một sự tình hết sức uể oải, tình huống sức khỏe của Đồng Yến cũng không phải rất tốt, cho nên gần đây ban ngày cũng thường hay ngủ.
Đồng Yến tự mình chú ý thân thể và đứa nhỏ trong bụng là đủ rồi, không có tâm tư để ý nhiều chuyện hơn, nhiệt độ thích hợp và hoàn cảnh còn có thể giúp cậu ổn định tâm tình, mà nghĩ cũng biết, chuyện rời khỏi quốc nội, sống ở nước ngoài, không có công việc, không có xã giao, đối tượng chăm sóc lại thường xuyên ngủ say, đối với Trác Hướng Minh mà nói nhất định là cực kỳ tẻ nhạt.
"Sáng hôm nay anh làm cái gì?"
Nghe cậu hỏi xong, Trác Hướng Minh đột nhiên nở nụ cười "Thật ra có một món đồ, đi ra ngoài cho em xem."
Hai người nắm tay đi từ từ, sau khi đi tới cửa sau, Đồng Yến ngồi ở trên tủ thấp, Trác Hướng Minh giúp cậu quấn khăn quàng cổ đội mũ, lại ngồi xổm xuống mang ủng cho cậu, cuối cùng là đeo khẩu trang.
Nhà của bọn họ là một căn lầu nhỏ ba tầng, đi ra ngoài từ cửa sau có một mảnh đất trống, thảm cỏ không ở trong phạm vi này, chỉ có một cây thông noel chủ nhà cũ đã dùng mấy năm trước để lại, hơi đột ngột, Đồng Yến đã từng nhớ tới mảnh vườn hồng trong nhà Trác Hướng Minh ở trong nước.
Tuyết đã rơi xuống hơn một giờ, không ngập đế giày, Trác Hướng Minh đổi thành một tay dìu Đồng Yến, một tay khác vững vàng che chở eo cậu, bên trái mảnh đất trống có một cái hộp bán thành phẩm, Đồng Yến liếc nhìn, kích động nói "Là chuồng chó sao?"
Trác Hướng Minh ừm một tiếng.
Mấy ngày trước đi ra ngoài tản bộ, Đồng Yến nhặt về một con Bẹc Gê chưa đủ tháng.
Đó là một ngày nắng sau cơn bão tuyết, trong rừng cây khắp nơi bừa bộn. Rất nhiều cây linh sam không đủ cứng cáp đều bị gẫy ngang, thậm chí bị nhổ cả rể lên cũng không tính là ít.
Bọn họ luôn tản bộ trên một con đường cố định, đi trong rừng cây khoảng mười phút thì ngang qua một gian nhà gỗ đơn sơ, bên ngoài đã vô cùng rách nát, rất rõ ràng đã bị bỏ hoang, lúc trước Đồng Yến không đặc biệt chú ý tới, chỉ là từng đi qua, nhưng hôm nay bọn họ lần thứ hai đi ngang qua, cậu nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng nghẹn ngào yếu ớt.
Trác Hướng Minh để Đồng Yến chờ bên ngoài, mình đi vào xem, mới phát hiện bên trong góc có một ổ chó Bẹc Gê con.
Năm con chó nhỏ, bị chết cóng ba con, còn lại hai con chỉ có một con còn kêu vài tiếng nghẹn ngào, Trác Hướng Minh ôm con chó nhỏ còn hơi ấm bỏ vào trong mũ trùm chống lạnh, trong lồng ngực ôm một con khác thoạt nhìn còn có thể sống, đi ra ngoài nói với Đồng Yến "Là chó Bẹc Gê, tuyết rơi bốn ngày, chắc là chó mẹ đi ra ngoài tìm thức ăn chết rồi, ở đây quá lạnh, chúng nó đói bụng lắm."
Đồng Yến nhận chó con từ trong tay hắn, chó con vẫn chưa có mở mắt, lông cũng không có bao nhiêu, phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, men theo nhiệt độ lủi vào trong lồng ngực của cậu, tay cậu mới vừa đưa qua, chó con lại duỗi đầu lưỡi ra liếm. Đồng Yến bối rối, nhưng Trác Hướng Minh không cho cậu đi nhanh, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại gọi người lái xe tới đón bọn họ trở lại.
Một con chó con không thể vượt qua buổi tối hôm đó, một con khác vẫn còn sống, Đồng Yến từ đầu tới cuối chỉ biết là có một con, chỉ hay là bởi vì chó mẹ chết đi nên có chút đau lòng.
Đồng Yến cảm thấy mới mẻ mà vây quanh chuồng chó cả nửa ngày, cười cong đôi mắt, quay đầu lại khen Trác Hướng Minh "Giỏi thật a."
Trác Hướng Minh nói với cậu, "Như vậy đi, trước tiên san phẳng bên trong, sau đó thêm một cái đỉnh ở phía trên."
Đồng Yến nghĩ kế "Phải lót bên trong cho thật dày."
Gần đây chó con ngủ trên một chiếc áo lông của Đồng Yến, ngày đó Đồng Yến và Trác Hướng Minh đút sữa cho nó, chăm sóc cả tối, nó liền nhận chủ, trên áo lông có mùi của Đồng Yến, sau khi cắt đi ống tay áo hơi ngắn, nó mới không lên tiếng nữa.
"Được." Trác Hướng Minh hôn nhẹ lên trán cậu.
Gõ gõ đập đập làm đến giữa trưa, vào lúc này nhìn cậu cười một cái.
Hai người lại cùng nhau đến nhìn chó.
Khuya ngày hôm trước chó con mới vừa mở mắt, lùi lại trước đó nửa tháng, Trác Hướng Minh định ngày sinh nhật cho nó, Đồng Yến còn đang suy nghĩ tên.
Sức sống của chó Bẹc Gê mạnh mẽ, sau khi thoát khỏi nguy hiểm rất nhanh lại hoạt bát lên, lúc chưa mở mắt chỉ bò chung quanh, hai ngày nay càng làm ầm ĩ, nghe thấy tiếng bước chân của Trác Hướng Minh và Đồng Yến từ xa xa đã bắt đầu sủa.
Trác Hướng Minh ôm nó một cái, sau đó đặt nó ở trên đùi Đồng Yến "Ba ba ôm xong đến ma ma ôm."
Nó duỗi đầu lưỡi liếm đầu ngón tay Đồng Yến, Đồng Yến cười rộ lên "Nhột quá."
Trác Hướng Minh cũng cười "Có thể nó nghĩ là đang bú sữa."
Một câu nói vô tâm, cũng không ngờ chọc phải Đồng Yến. Đồng Yến trước hết đỏ mặt, rất nhanh lại nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.
Trác Hướng Minh nói gì thì nói, Đồng Yến lại nhịn rất giỏi, hai người sau khi ôm chó cùng đi rửa tay thay quần áo, tiếp theo ăn cơm, trở về trong phòng, sau khi tắm rửa, Đồng Yến được hắn cẩn thận đỡ lên dựa vào giường, mặt vẫn vậy.
"Anh thật sự sai rồi." Trác Hướng Minh chịu thua đè thấp giọng nói, "Thật sự biết sai rồi."
Tuyết ngừng, trời quang mây tạnh, bởi vì tuyết dày, vào ban đêm lại có vẻ rất sáng. Đồng Yến trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt Trác Hướng Minh cũng dõi theo, ký ức tối hôm qua lập tức nổi lên trong đầu, ngay sau đó dự cảm bất thường bao phủ trong lòng.
Cũng không phải làm ở cửa sổ sát đất, chỉ là ở chỗ đó hôn một lát, Đồng Yến có chút động tình, mềm nhũn xin hắn nói muốn. Hơi tính toán lần trước đã cách đây hơn một tuần, Trác Hướng Minh cũng yên tĩnh lại, ôm cậu lên giường.
Giai đoạn cuối mang thai, mặc dù dưới ảnh hưởng của hoóc-môn, bộ ngực Đồng Yến thật ra cũng không phát triển rõ ràng, không nhìn bụng, vẫn là vóc dáng của một thiếu niên, chỉ là đưa tay vò lên sẽ cảm thấy mềm hơn so với trước đây một ít. Nhưng khi đó đầy đầu Trác Hướng Minh đều là ý nghĩ xấu, thân thể không thể tận hứng, ngoài miệng đương nhiên muốn làm sao có thể khiến Đồng Yến xấu hổ, càng khóc hắn càng không hé miệng, đi qua ôm đi tắm, nước mắt Đồng Yến vẫn không có ngừng.
Sau khi lên giường không bao lâu lại ngủ say, có lẽ là do quá mệt mỏi nên quên mất, ngày hôm nay cũng không tính sổ hắn.
Quả nhiên sắc mặt Đồng Yến âm tình bất định suy nghĩ một hồi, quay đầu trừng hắn.
"Anh chính là cảm thấy..."
"Không có!" Trác Hướng Minh lập tức nói.
Đồng Yến không tin mà nháy mắt mấy cái, tiếp tục trừng hắn, trừng to đôi mắt đỏ.
Trác Hướng Minh gấp không chịu được, điện thoại di động Đồng Yến vang lên, là Đồng Lịch Khâm.
Cậu nhận điện thoại "Ba ba?"
"Ừm." Đồng Lịch Khâm nói, "Bên con đã hơn bảy giờ, vẫn chưa ngủ sao?"
Đồng Yến nói "Vẫn chưa, mới vừa ăn xong cơm tối."
Trác Hướng Minh cầm chăn len tới đây, Đồng Yến vừa nghe điện thoại vừa điều chỉnh tư thế, để hắn tiện đắp cho mình.
Đồng Lịch Khâm hay hỏi mấy câu cố định, Đồng Yến lại nói với ông chuyện mình nuôi chó con, nhất thời hứng khởi muốn mở video đi ra ngoài cho ông xem chó, vẫn là Đồng Lịch Khâm bảo cậu đừng đi, cuối cùng đổi sang Trác Hướng Minh nhận điện thoại nói vài câu mới cúp.
Sau khi trò chuyện kết thúc, Đồng Yến phát hiện mình bị Trác Hướng Minh ôm.
Ôm ấp của Alpha có thể làm cho người ta cảm giác rất an toàn, cậu lôi chăn len ra sau dựa vào, xoay gò má nhìn Trác Hướng Minh "Ông xã..."
"Hả?" Trác Hướng Minh cũng cúi đầu nhìn cậu.
Đồng Yến ngọt ngào mà hôn cằm hắn, còn nói "Anh thật tốt."
Biết cậu đã quên mất chuyện vừa rồi, gần đây Đồng Yến luôn như vậy, Trác Hướng Minh quả thực cảm thấy như sống sót sau đại nạn, lại không nhịn được sờ lên gương mặt đáng yêu của cậu.
"Lúc nào mới có thể làm xong chuồng chó?"
Trác Hướng Minh nói "Ngày mai."
Đồng Yến nhanh chóng nói "Vậy ngày mai anh chờ em nhìn được không? Em muốn nhìn."
Chuyện này có gì không thể, Trác Hướng Minh nói "Được, chúng ta làm trong phòng chứa đồ."
"Anh hôn nhẹ em đi." Đồng Yến lại yêu cầu.
Trác Hướng Minh nắm cằm hôn cậu, dựa theo cách Đồng Yến thích nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi cậu, Đồng Yến rất nhanh lại bắt đầu nhỏ giọng phát ra tiếng ô ô, tay khoát lên trên vai Trác Hướng Minh vô ý thức cuộn mình, đầu ngón tay lướt qua bên gáy Alpha.
Tiếp theo Đồng Yến còn theo thói quen để cho hắn sờ sờ bụng, rất ỷ lại mà núp ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh, hai người ở dưới chăn len mười ngón đan chặt, thỉnh thoảng hôn môi, Trác Hướng Minh thấy cậu ngày càng ít nói, nâng tay chỉnh đèn tối lại, quả nhiên không bao lâu Đồng Yến lại bắt đầu mơ màng.
Cậu ngủ rồi, Trác Hướng Minh cẩn thận từng li từng tí một đặt cậu ở trên gối, lúc muốn đứng dậy, Đồng Yến nhỏ giọng gọi hắn "Ca ca..."
Trác Hướng Minh không xác định cậu có ngủ hay không, nhẹ giọng ừm một tiếng, Đồng Yến lại nói "Ngực không có to lên."
"Anh biết." Trác Hướng Minh ngồi xổm xuống ở bên giường, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi đỏ, "Không có to lên."
"Vậy lần sau anh không nên nói em có được hay không." Đồng Yến vô cùng đáng thương.
"Không nói nữa." Trác Hướng Minh cảm thấy mình chính là tên biến thái, như muốn thề với trời đất, "Chắc chắn sẽ không nói em nữa."
không nhiều hơn chút nào.
Lúc này Trác Hướng Minh đã nghỉ phép ở nhà, bởi vì vấn đề cân nặng của Đồng Yến sinh lo lắng còn không có biến mất, Đồng Yến bởi vì thời tiết nên không có tinh thần, sau khi hỏi qua bác sĩ, hắn dứt khoát dẫn Đồng Yến rời khỏi Giang Đô.
Bên kia của trái đất đang nghênh đón mùa đông, trong trấn nhỏ khắp nơi là những tòa tháp nhà màu đỏ, nhân khẩu thưa thớt, cửa hàng tiện lợi phần lớn mở cửa 24h, hai người cũng không hay ra ngoài, Đồng Yến lâu nhất đã từng năm ngày chưa từng thấy người xa lạ. Thỉnh thoảng có vài trận tuyết lớn, giống như thật sự đến một thế giới đồng thoại bí ẩn nào đó.
"Em cảm giác như đang đuổi theo mùa đông." Tuyết đang rơi, Đồng Yến dựa vào trên ban công nhìn ra bên ngoài.
Trác Hướng Minh dùng chăn từ phía sau bọc lấy cậu "Em chạy theo mùa đông, anh chạy theo em."
Đồng Yến cười một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện dáng vẻ hắn vẫn đàng hoàng trịnh trọng như vậy.
Trác Hướng Minh tùy ý cậu nhìn, cũng không tránh né tầm mắt, trái lại từ từ ủ ấm tay cậu đưa vào trong áo lông "Lúc này không làm rộn sao?"
"Không có." Đồng Yến lui về sau tới gần lồng ngực của hắn, cách quần áo nắm tay che ở trên mu bàn tay cậu, quay đầu tiếp tục nhìn tuyết, "Nó lại không muốn thành thật ngồi yên, đi dạo lập tức không lộn xộn nữa."
Thai máy lần đầu tiên xảy ra vào buổi tối ngày nào đó lúc Trác Hướng Minh hôn bụng Đồng Yến, hai người đều bối rối, chẳng qua lần thứ hai ra chân rất nhanh lại tới nữa, Đồng Yến phản ứng lại trước tiên, chỉ lo làm sợ bé con, cầm tay Trác Hướng Minh kề sát ở nơi mới vừa hôn, nhẹ giọng nói cho hắn biết "Là bảo bảo động."
"Anh, anh biết." Đồng Yến nhớ lúc đó hắn khó khăn mà nói.
Trác Hướng Minh như kẻ ngốc nói với bụng Đồng Yến vài câu, không biết làm sao đêm đó bảo bảo không quấy cậu nữa.
Đến bây giờ Alpha bảo bảo đã lớn hơn rồi, thai động với Đồng Yến mà nói cũng không phải chuyện mới lạ, lòng hiếu kỳ của Trác Hướng Minh thì lại không ít đi một chút nào.
"Không bớt lo." Trác Hướng Minh nói.
Lần này Đồng Yến không có dạy bảo hắn, bởi vì ngữ khí của hắn nghe thực sự không giống như là đang nói lời gì không dễ nghe.
"Có muốn ngủ một lát hay không?" Trác Hướng Minh nói, "Lúc này không ngủ sẽ đến khi ăn cơm."
"Thời tiết tốt, không ngủ, chơi với anh một lát."
Sau khi trải qua giai đoạn mê man ngắn ngủi, quãng thời gian trước Trác Hướng Minh thường phải ôm cậu mới có thể ngủ, mãi đến lúc gần đây, giấc ngủ Đồng Yến mới tốt hơn rất nhiều, bản thân mang một bảo bảo quá mức hoạt bát là một sự tình hết sức uể oải, tình huống sức khỏe của Đồng Yến cũng không phải rất tốt, cho nên gần đây ban ngày cũng thường hay ngủ.
Đồng Yến tự mình chú ý thân thể và đứa nhỏ trong bụng là đủ rồi, không có tâm tư để ý nhiều chuyện hơn, nhiệt độ thích hợp và hoàn cảnh còn có thể giúp cậu ổn định tâm tình, mà nghĩ cũng biết, chuyện rời khỏi quốc nội, sống ở nước ngoài, không có công việc, không có xã giao, đối tượng chăm sóc lại thường xuyên ngủ say, đối với Trác Hướng Minh mà nói nhất định là cực kỳ tẻ nhạt.
"Sáng hôm nay anh làm cái gì?"
Nghe cậu hỏi xong, Trác Hướng Minh đột nhiên nở nụ cười "Thật ra có một món đồ, đi ra ngoài cho em xem."
Hai người nắm tay đi từ từ, sau khi đi tới cửa sau, Đồng Yến ngồi ở trên tủ thấp, Trác Hướng Minh giúp cậu quấn khăn quàng cổ đội mũ, lại ngồi xổm xuống mang ủng cho cậu, cuối cùng là đeo khẩu trang.
Nhà của bọn họ là một căn lầu nhỏ ba tầng, đi ra ngoài từ cửa sau có một mảnh đất trống, thảm cỏ không ở trong phạm vi này, chỉ có một cây thông noel chủ nhà cũ đã dùng mấy năm trước để lại, hơi đột ngột, Đồng Yến đã từng nhớ tới mảnh vườn hồng trong nhà Trác Hướng Minh ở trong nước.
Tuyết đã rơi xuống hơn một giờ, không ngập đế giày, Trác Hướng Minh đổi thành một tay dìu Đồng Yến, một tay khác vững vàng che chở eo cậu, bên trái mảnh đất trống có một cái hộp bán thành phẩm, Đồng Yến liếc nhìn, kích động nói "Là chuồng chó sao?"
Trác Hướng Minh ừm một tiếng.
Mấy ngày trước đi ra ngoài tản bộ, Đồng Yến nhặt về một con Bẹc Gê chưa đủ tháng.
Đó là một ngày nắng sau cơn bão tuyết, trong rừng cây khắp nơi bừa bộn. Rất nhiều cây linh sam không đủ cứng cáp đều bị gẫy ngang, thậm chí bị nhổ cả rể lên cũng không tính là ít.
Bọn họ luôn tản bộ trên một con đường cố định, đi trong rừng cây khoảng mười phút thì ngang qua một gian nhà gỗ đơn sơ, bên ngoài đã vô cùng rách nát, rất rõ ràng đã bị bỏ hoang, lúc trước Đồng Yến không đặc biệt chú ý tới, chỉ là từng đi qua, nhưng hôm nay bọn họ lần thứ hai đi ngang qua, cậu nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng nghẹn ngào yếu ớt.
Trác Hướng Minh để Đồng Yến chờ bên ngoài, mình đi vào xem, mới phát hiện bên trong góc có một ổ chó Bẹc Gê con.
Năm con chó nhỏ, bị chết cóng ba con, còn lại hai con chỉ có một con còn kêu vài tiếng nghẹn ngào, Trác Hướng Minh ôm con chó nhỏ còn hơi ấm bỏ vào trong mũ trùm chống lạnh, trong lồng ngực ôm một con khác thoạt nhìn còn có thể sống, đi ra ngoài nói với Đồng Yến "Là chó Bẹc Gê, tuyết rơi bốn ngày, chắc là chó mẹ đi ra ngoài tìm thức ăn chết rồi, ở đây quá lạnh, chúng nó đói bụng lắm."
Đồng Yến nhận chó con từ trong tay hắn, chó con vẫn chưa có mở mắt, lông cũng không có bao nhiêu, phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp, men theo nhiệt độ lủi vào trong lồng ngực của cậu, tay cậu mới vừa đưa qua, chó con lại duỗi đầu lưỡi ra liếm. Đồng Yến bối rối, nhưng Trác Hướng Minh không cho cậu đi nhanh, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại gọi người lái xe tới đón bọn họ trở lại.
Một con chó con không thể vượt qua buổi tối hôm đó, một con khác vẫn còn sống, Đồng Yến từ đầu tới cuối chỉ biết là có một con, chỉ hay là bởi vì chó mẹ chết đi nên có chút đau lòng.
Đồng Yến cảm thấy mới mẻ mà vây quanh chuồng chó cả nửa ngày, cười cong đôi mắt, quay đầu lại khen Trác Hướng Minh "Giỏi thật a."
Trác Hướng Minh nói với cậu, "Như vậy đi, trước tiên san phẳng bên trong, sau đó thêm một cái đỉnh ở phía trên."
Đồng Yến nghĩ kế "Phải lót bên trong cho thật dày."
Gần đây chó con ngủ trên một chiếc áo lông của Đồng Yến, ngày đó Đồng Yến và Trác Hướng Minh đút sữa cho nó, chăm sóc cả tối, nó liền nhận chủ, trên áo lông có mùi của Đồng Yến, sau khi cắt đi ống tay áo hơi ngắn, nó mới không lên tiếng nữa.
"Được." Trác Hướng Minh hôn nhẹ lên trán cậu.
Gõ gõ đập đập làm đến giữa trưa, vào lúc này nhìn cậu cười một cái.
Hai người lại cùng nhau đến nhìn chó.
Khuya ngày hôm trước chó con mới vừa mở mắt, lùi lại trước đó nửa tháng, Trác Hướng Minh định ngày sinh nhật cho nó, Đồng Yến còn đang suy nghĩ tên.
Sức sống của chó Bẹc Gê mạnh mẽ, sau khi thoát khỏi nguy hiểm rất nhanh lại hoạt bát lên, lúc chưa mở mắt chỉ bò chung quanh, hai ngày nay càng làm ầm ĩ, nghe thấy tiếng bước chân của Trác Hướng Minh và Đồng Yến từ xa xa đã bắt đầu sủa.
Trác Hướng Minh ôm nó một cái, sau đó đặt nó ở trên đùi Đồng Yến "Ba ba ôm xong đến ma ma ôm."
Nó duỗi đầu lưỡi liếm đầu ngón tay Đồng Yến, Đồng Yến cười rộ lên "Nhột quá."
Trác Hướng Minh cũng cười "Có thể nó nghĩ là đang bú sữa."
Một câu nói vô tâm, cũng không ngờ chọc phải Đồng Yến. Đồng Yến trước hết đỏ mặt, rất nhanh lại nghiêng đầu đi không để ý tới hắn.
Trác Hướng Minh nói gì thì nói, Đồng Yến lại nhịn rất giỏi, hai người sau khi ôm chó cùng đi rửa tay thay quần áo, tiếp theo ăn cơm, trở về trong phòng, sau khi tắm rửa, Đồng Yến được hắn cẩn thận đỡ lên dựa vào giường, mặt vẫn vậy.
"Anh thật sự sai rồi." Trác Hướng Minh chịu thua đè thấp giọng nói, "Thật sự biết sai rồi."
Tuyết ngừng, trời quang mây tạnh, bởi vì tuyết dày, vào ban đêm lại có vẻ rất sáng. Đồng Yến trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt Trác Hướng Minh cũng dõi theo, ký ức tối hôm qua lập tức nổi lên trong đầu, ngay sau đó dự cảm bất thường bao phủ trong lòng.
Cũng không phải làm ở cửa sổ sát đất, chỉ là ở chỗ đó hôn một lát, Đồng Yến có chút động tình, mềm nhũn xin hắn nói muốn. Hơi tính toán lần trước đã cách đây hơn một tuần, Trác Hướng Minh cũng yên tĩnh lại, ôm cậu lên giường.
Giai đoạn cuối mang thai, mặc dù dưới ảnh hưởng của hoóc-môn, bộ ngực Đồng Yến thật ra cũng không phát triển rõ ràng, không nhìn bụng, vẫn là vóc dáng của một thiếu niên, chỉ là đưa tay vò lên sẽ cảm thấy mềm hơn so với trước đây một ít. Nhưng khi đó đầy đầu Trác Hướng Minh đều là ý nghĩ xấu, thân thể không thể tận hứng, ngoài miệng đương nhiên muốn làm sao có thể khiến Đồng Yến xấu hổ, càng khóc hắn càng không hé miệng, đi qua ôm đi tắm, nước mắt Đồng Yến vẫn không có ngừng.
Sau khi lên giường không bao lâu lại ngủ say, có lẽ là do quá mệt mỏi nên quên mất, ngày hôm nay cũng không tính sổ hắn.
Quả nhiên sắc mặt Đồng Yến âm tình bất định suy nghĩ một hồi, quay đầu trừng hắn.
"Anh chính là cảm thấy..."
"Không có!" Trác Hướng Minh lập tức nói.
Đồng Yến không tin mà nháy mắt mấy cái, tiếp tục trừng hắn, trừng to đôi mắt đỏ.
Trác Hướng Minh gấp không chịu được, điện thoại di động Đồng Yến vang lên, là Đồng Lịch Khâm.
Cậu nhận điện thoại "Ba ba?"
"Ừm." Đồng Lịch Khâm nói, "Bên con đã hơn bảy giờ, vẫn chưa ngủ sao?"
Đồng Yến nói "Vẫn chưa, mới vừa ăn xong cơm tối."
Trác Hướng Minh cầm chăn len tới đây, Đồng Yến vừa nghe điện thoại vừa điều chỉnh tư thế, để hắn tiện đắp cho mình.
Đồng Lịch Khâm hay hỏi mấy câu cố định, Đồng Yến lại nói với ông chuyện mình nuôi chó con, nhất thời hứng khởi muốn mở video đi ra ngoài cho ông xem chó, vẫn là Đồng Lịch Khâm bảo cậu đừng đi, cuối cùng đổi sang Trác Hướng Minh nhận điện thoại nói vài câu mới cúp.
Sau khi trò chuyện kết thúc, Đồng Yến phát hiện mình bị Trác Hướng Minh ôm.
Ôm ấp của Alpha có thể làm cho người ta cảm giác rất an toàn, cậu lôi chăn len ra sau dựa vào, xoay gò má nhìn Trác Hướng Minh "Ông xã..."
"Hả?" Trác Hướng Minh cũng cúi đầu nhìn cậu.
Đồng Yến ngọt ngào mà hôn cằm hắn, còn nói "Anh thật tốt."
Biết cậu đã quên mất chuyện vừa rồi, gần đây Đồng Yến luôn như vậy, Trác Hướng Minh quả thực cảm thấy như sống sót sau đại nạn, lại không nhịn được sờ lên gương mặt đáng yêu của cậu.
"Lúc nào mới có thể làm xong chuồng chó?"
Trác Hướng Minh nói "Ngày mai."
Đồng Yến nhanh chóng nói "Vậy ngày mai anh chờ em nhìn được không? Em muốn nhìn."
Chuyện này có gì không thể, Trác Hướng Minh nói "Được, chúng ta làm trong phòng chứa đồ."
"Anh hôn nhẹ em đi." Đồng Yến lại yêu cầu.
Trác Hướng Minh nắm cằm hôn cậu, dựa theo cách Đồng Yến thích nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi cậu, Đồng Yến rất nhanh lại bắt đầu nhỏ giọng phát ra tiếng ô ô, tay khoát lên trên vai Trác Hướng Minh vô ý thức cuộn mình, đầu ngón tay lướt qua bên gáy Alpha.
Tiếp theo Đồng Yến còn theo thói quen để cho hắn sờ sờ bụng, rất ỷ lại mà núp ở trong lồng ngực Trác Hướng Minh, hai người ở dưới chăn len mười ngón đan chặt, thỉnh thoảng hôn môi, Trác Hướng Minh thấy cậu ngày càng ít nói, nâng tay chỉnh đèn tối lại, quả nhiên không bao lâu Đồng Yến lại bắt đầu mơ màng.
Cậu ngủ rồi, Trác Hướng Minh cẩn thận từng li từng tí một đặt cậu ở trên gối, lúc muốn đứng dậy, Đồng Yến nhỏ giọng gọi hắn "Ca ca..."
Trác Hướng Minh không xác định cậu có ngủ hay không, nhẹ giọng ừm một tiếng, Đồng Yến lại nói "Ngực không có to lên."
"Anh biết." Trác Hướng Minh ngồi xổm xuống ở bên giường, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi đỏ, "Không có to lên."
"Vậy lần sau anh không nên nói em có được hay không." Đồng Yến vô cùng đáng thương.
"Không nói nữa." Trác Hướng Minh cảm thấy mình chính là tên biến thái, như muốn thề với trời đất, "Chắc chắn sẽ không nói em nữa."
Bình luận facebook