Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Edit: Cesia
***
Cổ Hạo Thanh cũng gật gật đầu nói, “Đại ca nói đúng đó, tiểu tử này sớm nên tiếp nhận vị trí đương gia toàn diện, bớt được cho chúng ta một ngày mệt chết.” Mấy huynh đệ khác cùng số ít đại quản gia đều tán thành.
Cổ Chấn ừ một tiếng nhìn về phía vẫn không có biểu tình Cổ Hạo Nhiên, “Nếu vậy, Hạo Nhiên, đem sinh ý lương thực muối trong tay con giao cho đại ca và tứ ca, về sau con tổng quản điều động hết thảy bên trong Cổ gia.”
Cổ Hạo Nhiên thận trọng gật đầu, quy củ này được hình thành từ lúc Thánh Thiên khai quốc, người trong hoàng tộc toàn bộ đều ở bên ngoài lãnh binh chinh chiến, chỉ có hoàng tử nhỏ tuổi nhất ở trung tâm tác chiến, đồng thời cũng để bảo vệ hoàng tộc căn bản nhất huyết mạch, hoàng thất hiện tại mới có thể giành được một nửa thiên hạ, vì thế quy củ con trai nhỏ tuổi nhất tọa trấn gia tộc cứ theo đó truyền lưu xuống, một số gia tộc cũng theo quy củ này, con trai út trong gia tộc phải học tập cùng gánh vác trọng trách nặng nề hơn nhiều so với các ca ca. Tựa như trái tim không ngừng vì những người khác chuyển tiếp máu mới, không chưởng quản một mạch cụ thể nào mà chỉ chỉ huy những người khác bôn ba.
Phương Lưu Vân vẻ mặt khó được chính sắc nói, “Hạo Nhiên, về sau con chính là Cổ gia đương gia, làm việc gì cũng phải bàn bạc trao đổi với các ca ca con, không thế giống như lúc trước tùy ý muốn làm gì thì làm.”
Cổ Hạo Nhiên hơi nhăn mày, “Con có tùy ý sao? Nương, con vì sao cảm thấy mình rất thận trọng kìa.”
Cổ Hạo Ảnh cười hì hì nói, “Nói đúng, phương diện đại sự đúng là thận trọng, bất quá về phương diện khác thì….” Lắc đầu vẻ mặt cười cợt không nói tiếp.
Cổ Hạo Nhiên đang muốn phản bác, ngồi ở thượng vị Cổ Chấn lúc này mở miệng nói, “Điệp Y, về sau con giúp đỡ Hạo Nhiên quản lý gia tộc này, Hạo Nhiên quản bên ngoài con quản bên trong, hỗ trợ lẫn nhau.”
Điệp Y khẽ nhíu mày còn không trả lời Cổ Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng nói, “Nàng sẽ không, trông cậy vào nàng quản lý còn không biết biến thành bộ dáng gì nữa, cha, con xem vẫn là cứ để cho đại tẩu và ngũ tẩu quản là tốt rồi.”
Đại tẩu Hoa Cận không khỏi thốt lên, “Lục đệ, đừng nói vậy, không phải ai từ nhỏ cũng đã được dạy quản lý mọi việc, Điệp Y chưa từng làm công việc này, dạy cho nàng một chút là được, chuyện này đệ không cần quan tâm, cứ để cho tẩu cùng Linh Tĩnh lo liệu, hơn nữa hiện tại muối nghiệp lại bị ném tới Hạo Dương quản lý, sợ là sẽ phải bận bù đầu, tẩu còn phải đi giúp đỡ huynh ấy.”
Cổ Hạo Nhiên trào phúng cười nhưng cũng không nói tiếp, Điệp Y cũng không nói, muốn nàng mang người đi ám sát cùng hắc đạo giao dịch, không thành vấn đề, bảo nàng làm quản gia, mỗi ngày đối mặt với cái gì củi gạo mắm muối, tính toán cho ai bao nhiêu tiền công, địa phương nào cần sửa chữa, nhà ai đến bái phỏng, chỉ cần nghĩ cũng đủ đau đầu.
Điệp Y trầm mặc nửa ngày đột nhiên nói, “Chuyện trong phủ là do tôi định đoạt?”
Phương Lưu Vân lập tức cười nói, “Đúng vậy, con muốn muốn dùng người nào đều được, đợi lát nữa con cứ thử tiếp quản công việc từ Hoa Cận, Linh Tĩnh, trao đổi với các quản sự, mọi chuyện trong phủ đều từ con làm chủ.”
Cổ Hạo Nhiên có điểm kinh ngạc Điệp Y thật muốn tiếp nhận, Điệp Y đã thản nhiên mở miệng nói, “Nếu về tôi làm chủ, về sau chuyện trong phủ toàn bộ giao cho Linh Tĩnh, từ nàng toàn quyền quản lý.” Lời vừa dứt mọi người trong đại sảnh đều yên lặng như tờ, nếu là ở nhà khác không biết có bao nhiêu con dâu muốn ngồi lên vị trí thượng chủ này, trong khi Điệp Y thì ngược lại còn chưa kịp nhậm chức câu đầu tiên chính là đem quyền lực chắp tay nhường cho người khác, vị lục thiếu phu nhân này thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Ngũ tẩu Linh Tĩnh ngây người nhìn Điệp Y, nửa ngày khóe môi mới giơ lên một chút hiểu rõ tươi cười nói, “Nếu Điệp Y đã mở miệng vật về sau ngũ tẩu tất nhiên sẽ cố hết sức quản lý.” Điệp Y lãnh đạm ừ một tiếng.
Mọi người thấy trong nháy mắt quyền lực chuyển đổi đều không khỏi kinh ngạc, cùng với việc Linh Tĩnh cũng không hề khiêm nhường, ngược lại chỉ có Phương Lưu Vân cơ hồ không thể nhận ra gật gật đầu, Điệp Y có thể tri nhân thiện nhâm (*), so với việc nàng không hiểu còn làm ra vẻ hiểu biết cao minh hơn gấp trăm lần.
(*) Tri nhân thiện nhâm: biết trọng dụng nhân tài, đúng người đúng việc.
Cổ Chấn ho nhẹ một tiếng nói, “Vậy từ hôm nay trở đi sở hữu mọi chuyện đại sự đều báo với Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, con cùng với các ca ca và quản sự đi trước giao tiếp một chút, Điệp Y, con đi theo ta.” Dứt lời liền đứng dậy hướng ra phía sau, Điệp Y liếc nhìn Cổ Chấn một cái cũng đi theo rời đi.
Theo Cổ Chấn quanh co khúc khủy chậm rãi đi đến một gian tiểu thất được phong kín, bên trong tiểu thất chỉ bày duy nhất một cái bàn một cái ghế, không còn bất cứ thứ gì khác, Điệp Y cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện nơi này cư nhiên lại là mặt sau của đại sảnh, gặp Cổ Chấn dẫn nàng đi lâu như vậy rốt cuộc lại đi đến nơi này, Điệp Y lập tức âm thầm gia tăng đề phòng.
Cổ Chấn nhìn thoáng qua Điệp Y mới chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, nãy giờ vẫn theo phía sau Băng Kỳ lãnh đạm đứng ở một bên, hai người đều không ai nói chuyện, Điệp Y cũng trầm mặc không nói, ba người âm thầm đánh giá đối phương, Điệp Y cảm giác được ở trên người Cổ Chấn phát ra cảm giác áp bách càng ngày càng trọng, trên người của Băng Kỳ cũng truyền ra một cỗ ngoan lệ làm cho người ta hít thở không thông, hai cỗ khí tức quanh quẩn ở trong tiểu thất, từng trận từng trận công kích về phía Điệp Y.
Sắc mặt của Điệp Y vẫn không thay đổi đứng yên tại chỗ, trên người ngoại trừ cảm giác lạnh như băng không hề có bất cứ cảm xúc gì khác, hôm qua khí thế mãnh liệt lúc đối mặt với Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt để lộ ra hiện tại lại giống như đá chìm xuống đáy biển biến mất vô tung vô ảnh, nhưng dù vậy hai cỗ áp khí kia như thế nào cũng không làm được gì Điệp Y, Điệp Y cứ như không hề có cảm giác, hờ hững đứng ở nơi đó.
Nửa ngày Cổ Chấn hơi hơi gật đầu thu hồi khí thế đứng dậy nói, “Điệp Y, lại đây ngồi xuống.” Điệp Y ý thức được Cổ Chấn muốn nói gì đó với mình, cũng không khách khí chậm tới đi tới ngồi xuống.
Cổ Chấn nhìn Điệp Y ngồi xuống, không một chút câu thúc cũng không có một tia e ngại, tựa như cho dù trời có sập xuống mặt vẫn sẽ không đổi sắc, không khỏi gật đầu nói, “Không tồi, không nghĩ tới thê tử của Hạo Nhiên lại là một nhân vật thế này.”
Điệp Y lạnh lùng liếc Cổ Chấn một cái nói, “Muốn nói gì nói đi.”
Cổ Chấn hơi hơi ngẩn ra cười nói, “Băng Kỳ, lại đây bái kiến tân chủ nhân.” Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng Băng Kỳ, lúc này vẻ mặt phảng phất ý cười tiến đến hướng Điệp Y thi lễ, “Băng Kỳ khấu kiến Nguyệt chủ.” Cỗ hận lệ sắc trên người đã sớm tan mất, tựa như một người bình thường.
Hai tròng mắt của Điệp Y hào quang chợt lóe, ánh mắt giống như điện bắn về phía Cổ Chấn, Cổ Chấn khoanh tay đứng ở vị trí từ gương có thể nhìn thấy một góc cảnh sắc ở bên ngoài, ngữ khí nghiêm nghị thận trọng, “Băng Kỳ con đã gặp qua, hắn là Nguyệt Đường phó tọa, hiện tại ta đem Nguyệt Đường thủ tọa truyền cho con.”
Điệp Y sắc mặt như thường nghe thấy cũng không đáp lời, Cổ Chấn xoay người lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Điệp Y nói, “Nguyệt Đường là lực lượng lệ thuộc trực tiếp vào Cổ gia đương gia ta, chỉ nghe theo lệnh của đương gia, phụ trách sở hữu mọi hành động trong bóng tối, trong đó bao gồm đánh cắp tình báo và ám sát.” Dứt lời mắt cũng không chớp nhìn Điệp Y, chăm chú xem Điệp Y phản ứng.
Điệp Y nghe thế lập tức khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Tôi không phải đương gia.”
Cổ Chấn đứng ở tại chỗ nhìn Điệp Y nói, “Hạo Nhiên cũng không thích hợp trở thành Nguyệt Đường thủ tọa, hắn quá cố chấp cũng quá kiêu ngoại, kiêu ngạo đến khinh thường dùng đến lực lượng hắc ám, gặp đối thủ hắn sẽ quang minh chính đại đả bại đối phương, cho dù có sử dụng đến chút thủ đoạn và âm mưu hắn cũng tuyệt đối sẽ không trực tiếp dùng đến lực lượng hắc ám, hắn mặt ngoài quang minh cuồng vọng, kỳ thật đều mềm lòng so với mỗi người chúng ta, cũng vì vậy Hạo Nhiên không đảm đương nổi Nguyệt chủ.”
Điệp Y đưa tay chậm rãi vuốt dọc theo mặt bàn, lạnh lùng nói, “Dựa vào cái gì cho là tôi sẽ đáp ứng?” Không phải hỏi vì sao chọn nàng, mà là tự tin chất vấn nàng dựa vào cái gì sẽ đáp ứng.
***
Cổ Hạo Thanh cũng gật gật đầu nói, “Đại ca nói đúng đó, tiểu tử này sớm nên tiếp nhận vị trí đương gia toàn diện, bớt được cho chúng ta một ngày mệt chết.” Mấy huynh đệ khác cùng số ít đại quản gia đều tán thành.
Cổ Chấn ừ một tiếng nhìn về phía vẫn không có biểu tình Cổ Hạo Nhiên, “Nếu vậy, Hạo Nhiên, đem sinh ý lương thực muối trong tay con giao cho đại ca và tứ ca, về sau con tổng quản điều động hết thảy bên trong Cổ gia.”
Cổ Hạo Nhiên thận trọng gật đầu, quy củ này được hình thành từ lúc Thánh Thiên khai quốc, người trong hoàng tộc toàn bộ đều ở bên ngoài lãnh binh chinh chiến, chỉ có hoàng tử nhỏ tuổi nhất ở trung tâm tác chiến, đồng thời cũng để bảo vệ hoàng tộc căn bản nhất huyết mạch, hoàng thất hiện tại mới có thể giành được một nửa thiên hạ, vì thế quy củ con trai nhỏ tuổi nhất tọa trấn gia tộc cứ theo đó truyền lưu xuống, một số gia tộc cũng theo quy củ này, con trai út trong gia tộc phải học tập cùng gánh vác trọng trách nặng nề hơn nhiều so với các ca ca. Tựa như trái tim không ngừng vì những người khác chuyển tiếp máu mới, không chưởng quản một mạch cụ thể nào mà chỉ chỉ huy những người khác bôn ba.
Phương Lưu Vân vẻ mặt khó được chính sắc nói, “Hạo Nhiên, về sau con chính là Cổ gia đương gia, làm việc gì cũng phải bàn bạc trao đổi với các ca ca con, không thế giống như lúc trước tùy ý muốn làm gì thì làm.”
Cổ Hạo Nhiên hơi nhăn mày, “Con có tùy ý sao? Nương, con vì sao cảm thấy mình rất thận trọng kìa.”
Cổ Hạo Ảnh cười hì hì nói, “Nói đúng, phương diện đại sự đúng là thận trọng, bất quá về phương diện khác thì….” Lắc đầu vẻ mặt cười cợt không nói tiếp.
Cổ Hạo Nhiên đang muốn phản bác, ngồi ở thượng vị Cổ Chấn lúc này mở miệng nói, “Điệp Y, về sau con giúp đỡ Hạo Nhiên quản lý gia tộc này, Hạo Nhiên quản bên ngoài con quản bên trong, hỗ trợ lẫn nhau.”
Điệp Y khẽ nhíu mày còn không trả lời Cổ Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng nói, “Nàng sẽ không, trông cậy vào nàng quản lý còn không biết biến thành bộ dáng gì nữa, cha, con xem vẫn là cứ để cho đại tẩu và ngũ tẩu quản là tốt rồi.”
Đại tẩu Hoa Cận không khỏi thốt lên, “Lục đệ, đừng nói vậy, không phải ai từ nhỏ cũng đã được dạy quản lý mọi việc, Điệp Y chưa từng làm công việc này, dạy cho nàng một chút là được, chuyện này đệ không cần quan tâm, cứ để cho tẩu cùng Linh Tĩnh lo liệu, hơn nữa hiện tại muối nghiệp lại bị ném tới Hạo Dương quản lý, sợ là sẽ phải bận bù đầu, tẩu còn phải đi giúp đỡ huynh ấy.”
Cổ Hạo Nhiên trào phúng cười nhưng cũng không nói tiếp, Điệp Y cũng không nói, muốn nàng mang người đi ám sát cùng hắc đạo giao dịch, không thành vấn đề, bảo nàng làm quản gia, mỗi ngày đối mặt với cái gì củi gạo mắm muối, tính toán cho ai bao nhiêu tiền công, địa phương nào cần sửa chữa, nhà ai đến bái phỏng, chỉ cần nghĩ cũng đủ đau đầu.
Điệp Y trầm mặc nửa ngày đột nhiên nói, “Chuyện trong phủ là do tôi định đoạt?”
Phương Lưu Vân lập tức cười nói, “Đúng vậy, con muốn muốn dùng người nào đều được, đợi lát nữa con cứ thử tiếp quản công việc từ Hoa Cận, Linh Tĩnh, trao đổi với các quản sự, mọi chuyện trong phủ đều từ con làm chủ.”
Cổ Hạo Nhiên có điểm kinh ngạc Điệp Y thật muốn tiếp nhận, Điệp Y đã thản nhiên mở miệng nói, “Nếu về tôi làm chủ, về sau chuyện trong phủ toàn bộ giao cho Linh Tĩnh, từ nàng toàn quyền quản lý.” Lời vừa dứt mọi người trong đại sảnh đều yên lặng như tờ, nếu là ở nhà khác không biết có bao nhiêu con dâu muốn ngồi lên vị trí thượng chủ này, trong khi Điệp Y thì ngược lại còn chưa kịp nhậm chức câu đầu tiên chính là đem quyền lực chắp tay nhường cho người khác, vị lục thiếu phu nhân này thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Ngũ tẩu Linh Tĩnh ngây người nhìn Điệp Y, nửa ngày khóe môi mới giơ lên một chút hiểu rõ tươi cười nói, “Nếu Điệp Y đã mở miệng vật về sau ngũ tẩu tất nhiên sẽ cố hết sức quản lý.” Điệp Y lãnh đạm ừ một tiếng.
Mọi người thấy trong nháy mắt quyền lực chuyển đổi đều không khỏi kinh ngạc, cùng với việc Linh Tĩnh cũng không hề khiêm nhường, ngược lại chỉ có Phương Lưu Vân cơ hồ không thể nhận ra gật gật đầu, Điệp Y có thể tri nhân thiện nhâm (*), so với việc nàng không hiểu còn làm ra vẻ hiểu biết cao minh hơn gấp trăm lần.
(*) Tri nhân thiện nhâm: biết trọng dụng nhân tài, đúng người đúng việc.
Cổ Chấn ho nhẹ một tiếng nói, “Vậy từ hôm nay trở đi sở hữu mọi chuyện đại sự đều báo với Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, con cùng với các ca ca và quản sự đi trước giao tiếp một chút, Điệp Y, con đi theo ta.” Dứt lời liền đứng dậy hướng ra phía sau, Điệp Y liếc nhìn Cổ Chấn một cái cũng đi theo rời đi.
Theo Cổ Chấn quanh co khúc khủy chậm rãi đi đến một gian tiểu thất được phong kín, bên trong tiểu thất chỉ bày duy nhất một cái bàn một cái ghế, không còn bất cứ thứ gì khác, Điệp Y cảnh giác nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện nơi này cư nhiên lại là mặt sau của đại sảnh, gặp Cổ Chấn dẫn nàng đi lâu như vậy rốt cuộc lại đi đến nơi này, Điệp Y lập tức âm thầm gia tăng đề phòng.
Cổ Chấn nhìn thoáng qua Điệp Y mới chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, nãy giờ vẫn theo phía sau Băng Kỳ lãnh đạm đứng ở một bên, hai người đều không ai nói chuyện, Điệp Y cũng trầm mặc không nói, ba người âm thầm đánh giá đối phương, Điệp Y cảm giác được ở trên người Cổ Chấn phát ra cảm giác áp bách càng ngày càng trọng, trên người của Băng Kỳ cũng truyền ra một cỗ ngoan lệ làm cho người ta hít thở không thông, hai cỗ khí tức quanh quẩn ở trong tiểu thất, từng trận từng trận công kích về phía Điệp Y.
Sắc mặt của Điệp Y vẫn không thay đổi đứng yên tại chỗ, trên người ngoại trừ cảm giác lạnh như băng không hề có bất cứ cảm xúc gì khác, hôm qua khí thế mãnh liệt lúc đối mặt với Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt để lộ ra hiện tại lại giống như đá chìm xuống đáy biển biến mất vô tung vô ảnh, nhưng dù vậy hai cỗ áp khí kia như thế nào cũng không làm được gì Điệp Y, Điệp Y cứ như không hề có cảm giác, hờ hững đứng ở nơi đó.
Nửa ngày Cổ Chấn hơi hơi gật đầu thu hồi khí thế đứng dậy nói, “Điệp Y, lại đây ngồi xuống.” Điệp Y ý thức được Cổ Chấn muốn nói gì đó với mình, cũng không khách khí chậm tới đi tới ngồi xuống.
Cổ Chấn nhìn Điệp Y ngồi xuống, không một chút câu thúc cũng không có một tia e ngại, tựa như cho dù trời có sập xuống mặt vẫn sẽ không đổi sắc, không khỏi gật đầu nói, “Không tồi, không nghĩ tới thê tử của Hạo Nhiên lại là một nhân vật thế này.”
Điệp Y lạnh lùng liếc Cổ Chấn một cái nói, “Muốn nói gì nói đi.”
Cổ Chấn hơi hơi ngẩn ra cười nói, “Băng Kỳ, lại đây bái kiến tân chủ nhân.” Vẫn một mực yên lặng không lên tiếng Băng Kỳ, lúc này vẻ mặt phảng phất ý cười tiến đến hướng Điệp Y thi lễ, “Băng Kỳ khấu kiến Nguyệt chủ.” Cỗ hận lệ sắc trên người đã sớm tan mất, tựa như một người bình thường.
Hai tròng mắt của Điệp Y hào quang chợt lóe, ánh mắt giống như điện bắn về phía Cổ Chấn, Cổ Chấn khoanh tay đứng ở vị trí từ gương có thể nhìn thấy một góc cảnh sắc ở bên ngoài, ngữ khí nghiêm nghị thận trọng, “Băng Kỳ con đã gặp qua, hắn là Nguyệt Đường phó tọa, hiện tại ta đem Nguyệt Đường thủ tọa truyền cho con.”
Điệp Y sắc mặt như thường nghe thấy cũng không đáp lời, Cổ Chấn xoay người lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Điệp Y nói, “Nguyệt Đường là lực lượng lệ thuộc trực tiếp vào Cổ gia đương gia ta, chỉ nghe theo lệnh của đương gia, phụ trách sở hữu mọi hành động trong bóng tối, trong đó bao gồm đánh cắp tình báo và ám sát.” Dứt lời mắt cũng không chớp nhìn Điệp Y, chăm chú xem Điệp Y phản ứng.
Điệp Y nghe thế lập tức khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Tôi không phải đương gia.”
Cổ Chấn đứng ở tại chỗ nhìn Điệp Y nói, “Hạo Nhiên cũng không thích hợp trở thành Nguyệt Đường thủ tọa, hắn quá cố chấp cũng quá kiêu ngoại, kiêu ngạo đến khinh thường dùng đến lực lượng hắc ám, gặp đối thủ hắn sẽ quang minh chính đại đả bại đối phương, cho dù có sử dụng đến chút thủ đoạn và âm mưu hắn cũng tuyệt đối sẽ không trực tiếp dùng đến lực lượng hắc ám, hắn mặt ngoài quang minh cuồng vọng, kỳ thật đều mềm lòng so với mỗi người chúng ta, cũng vì vậy Hạo Nhiên không đảm đương nổi Nguyệt chủ.”
Điệp Y đưa tay chậm rãi vuốt dọc theo mặt bàn, lạnh lùng nói, “Dựa vào cái gì cho là tôi sẽ đáp ứng?” Không phải hỏi vì sao chọn nàng, mà là tự tin chất vấn nàng dựa vào cái gì sẽ đáp ứng.