Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Edit: Cesia
*****
Dứt lời, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên đưa tay cởi phăng quần áo trên người mình ra, cúi xuống thô bạo đè lên người Điệp Y, âm trầm nói, “Ngươi tin tưởng vũ lực, vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết ngươi không phải thiên hạ vô địch, ngươi giẫm lên tôn nghiêm của người khác, ta cũng khiến cho ngươi biết được hậu quả của vô tình vô nghĩa.”
Điệp Y cau mày nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, trên người nàng Cổ Hạo Nhiên đang từng tấc một cắn xé đi xuống, nàng chỉ cảm thấy hơi đau, cho dù đang phẫn nộ đến mức này hắn vẫn không có huyết tinh chiếm đoạt, Điệp Y âm thầm suy xét lời nói của Cổ Hạo Nhiên, nửa ngày đột nhiên mở miệng, “Tôn nghiêm chỉ có kẻ mạnh mới có.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Điệp Y lạnh lùng nói, “Kẻ yếu không có, ngay cả có cũng bị kẻ khác giẫm đạp lên.”
Cổ Hạo Nhiên ngừng lại động tác nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Điệp Y, cảm giác âm hàn bức người chậm rãi theo trên người nàng phát tán ra, không phải cố tình mà là tự nhiên hình thành, giống như đã đi theo sinh mệnh của nàng sinh ra, đã ăn sâu vào cốt tủy, bám rễ vào linh hồn, vĩnh viễn không thể dứt bỏ.
Cổ Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Điệp Y, trên người nàng toát ra cảm giác làm cho người ta thật khó chịu, làm cho người ta muốn né tránh thật xa không dám đến gần, nhưng ẩn sâu bên trong đó có một loại cảm giác cô độc, Cổ Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, làm sao hắn có thể cảm giác được nàng cô độc, tập trung nhìn lại Điệp Y hắn lại nhìn không thấy cảm giác này, lập tức đem ý tưởng đó ném ra sau đầu, nhưng sự cuồng nộ trong lòng cũng thoáng chốc bình ổn lại, nhíu mày nói, “Ngươi rốt cuộc trưởng thành trong hoàn cảnh nào? Vì sao có thể thốt ra lời nói cực đoan như thế?”
Điệp Y lạnh lùng nhìn phía trên trần nhà không đáp lời, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y sẽ không trả lời hắn, từ trong mắt nàng hắn có thể nhìn thấy được, nàng nói chẳng qua là nói một sự thực, một sự thật mà bản thân nàng tôn thờ, mọi thứ đều dựa vào thực lực nói chuyện, đứng ở trên cao mới có thể có được tôn nghiêm, đứng ở dưới thấp hết thảy cái gì cũng không có.
Cổ Hạo Nhiên hừ hừ cười lạnh hai tiếng, Điệp Y thu hồi ánh mắt hờ hững nhìn hắn nói, “Trong thế giới của ta chỉ có sinh hoặc tử, không có tôn trọng.”
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe thấy lời này không khỏi khí tuyệt, trừng Điệp Y đang muốn mở miệng châm chọc, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Điệp Y, không cần hoài nghi sự quyết tuyệt bên trong lời nói của nàng, Cổ Hạo Nhiên không khỏi ngẩn ra, lời nói của nàng đều là sự thật, nàng không gạt người, Cổ Hạo Nhiên không kiềm được hỏi, “Trừ bỏ sinh tử, còn có cái gì?”
Điệp Y lạnh như băng nói, “Cái gì cũng không có.” Không có thân tình, không có tình yêu, không có bằng hữu, không có tín nhiệm, cái gì cũng không có.
Cổ Hạo Nhiên nhất thời ngây ra như phỗng, cái loại cuộc sống gì mới có thể cái gì đều không có? Chẳng lẽ mục đích sống cũng chỉ có sinh hoặc tử, Cổ Hạo Nhiên không khỏi thốt lên, “Cho nên bất luận đối với ai ngươi cũng chỉ biết chọn dùng thủ đoạn kịch liệt nhất để đối phó, không hiểu cảm thụ của người khác, cũng không suy nghĩ cho lập trường của người khác, ngươi chỉ biết kẻ nào khiêu khích ngươi trừ bỏ sinh chính là tử, ngươi chỉ biết chính mình mà không biết trên thế giới này còn có những người khác.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Ta vì sao muốn biết?” Một sát thủ không cần phải hiểu, nếu để ý suy nghĩ cảm thụ của người khác quả thật là chuyện nực cười.
Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn Điệp Y nửa ngày, không thể tin bật ra nụ cười chói lọi, nói, “Con mẹ nó ta thật đúng là tự đi tìm khổ ăn, cùng với một kẻ không biết đậu hủ là cái gì nói với hắn phải biết quý trọng đậu hủ, ta thật sự là bệnh thần kinh, La Điệp Y, tốt, về sau ta không trông cậy vào ngươi có thể hiểu cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, ta cũng không trông cậy ngươi có thể nói cho ta biết chỗ nào sai có thể sửa, ngươi muốn lấy bạo chế bạo, về sau ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đối với ngươi.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng đồng dạng trừng mắt nhìn Điệp Y nói, “Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, Cổ Hạo Nhiên ta còn không đến mức dùng sức mạnh để đoạt lấy, lần tới ngươi còn chọc ta nổi giận, ta quyết cũng sẽ không giống như hôm nay dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Tuy rằng vô cùng tức giận, Cổ Hạo Nhiên vẫn không đến mức dùng phương pháp vô liêm sĩ này, tuy rằng đối phương là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. Trọng yếu hơn chính là hắn cảm thấy cho dù muốn Điệp Y, Điệp Y cũng sẽ không để trong lòng, hắn cũng không cảm thấy được chế phục nàng, nữ nhân này trừ bỏ mệnh ra cái gì cũng không để trong lòng.
Điệp Y hừ lạnh một tiếng nói, “Hôm nay nếu không phải ta thủ hạ lưu tình, ngươi cho là ngươi có thể dễ dàng chế trụ ta?”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày cả giận nói, “Vậy cứ thử xem.” Tuy rằng biết trong lúc động thủ Điệp Y có thoáng dừng lại trong nháy mắt, bất quá võ công cùng giết người là hai lĩnh vực khác, điểm huyệt cùng nội công là bác đại tinh thâm, ngày xưa hắn cũng không hoàn toàn hiển lộ thân thủ, tất nhiên là không thắng được công phu vật lộn của Điệp Y, nếu sử xuất toàn lực, Điệp Y ngay cả người cũng không chạm được chứ đừng nói đến cái gì khác.
Điệp Y lạnh lùng cười nói, “Vậy thử xem.” Lời còn chưa dứt tay phải của Điệp Y đã muốn bắt lấy đốt xương sống thứ bảy trên lưng của Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên cũng không động chỉ nhìn Điệp Y nói, “Ngươi khôi phục rất nhanh, bất quá đừng quên, ngươi không biết điểm huyết không chế phục được ta, trên lưng cũng không có huyệt vị.” Vừa nói không biết khi nào thì ngón tay của hắn đã ấn lên huyệt khúc trì của Điệp Y.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng nhìn Điệp Y, hai người đều không động đậy, một lúc sau Điệp Y mới lạnh lùng nói, “Ngươi không đủ nhẫn tâm, nhiều lắm cũng chỉ phế đi một cánh tay của ta, ta lại có thể lấy mạng ngươi.” Cổ Hạo Nhiên hai mắt se lại, nhìn thấy thần sắc trên mặt của Điệp Y vẫn bình thường quyết không phải nói dối, nhất thời cũng không biết là nên tin hay không, trên xương sống có thể bắt lấy điểm trí mệnh gì? Lại không biết chỉ cần dùng sức đè xuống một chút, cột sống gãy tủy sống chảy ra ngoài, hoàn toàn không có khả năng trở mình.
Hai người đối diện nhau, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Minh Thanh, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người không sao chứ?” Thấy Cổ Hạo Nhiên ngay cả võ công giấu kín cũng dùng tới, có thể thấy được hôm nay hắn tức giận đến mức nào, đám người Phong cũng sợ hai người thật sự trở mặt, về sau muốn chung sống dưới cùng một mái hiên e là không có khả năng.
Bên trong phòng Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Hôm nay ta cũng tha cho ngươi một lần, lần sau tuyệt không dễ dàng như thế bỏ qua.” Dứt lời cổ tay vừa lật định túm lấy Cổ Hạo Nhiên ném ra, không tưởng Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, cánh tay nhanh như chớp ngăn cản tay của Điệp Y, mượn lực nhún người bật dậy, xoay tròn một vòng giữa không trung rơi xuống mặt đất cách đó rất xa. Hào quang chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên xem ra không vô dụng như lúc mới gặp, tiểu tử này chân nhân bất lộ tướng.
Cổ Hạo Niên bắt lấy quần áo của mình, một cước đá văng cửa phòng bước ra ngoài, Điệp Y chỉ nghe thấy thanh âm sắc bén của Cổ Hạo Nhiên nói, “Về sau nghe theo nàng hay nghe theo ta, các ngươi tự mình chọn, chuyện hôm nay không có lần thứ hai.” Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, gần như không thể nghe thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Chấn triệu tập sở hữu người của Cổ gia tề tựu ở chủ phòng, đợi cho Điệp Y đi theo Thanh Nhu đến, tất cả mọi người trong Cổ gia đều đã tụ tập tập đông đủ ở đại sảnh, Cổ Chấn nhìn quét qua mọi người trong sảnh mở miệng nói, “Hôm nay ta triệu tập mọi người đến, nói vậy mọi người trong lòng đều đã đoán được, quy củ của Thánh Thiên vương triều, con trai út trong nhà một khi thành thân trở thành người lớn thì sẽ tiếp nhận vị trí đương gia đời tiếp theo, ta vốn định rèn luyện Hạo Nhiên thêm một đoạn thời gian nữa mới để cho hắn tiếp nhận, bất quá hiện tại xem ra hắn đã có năng lực này.”
Lời vừa dứt mọi người trong đại sảnh đều không ai phản đối, Cổ Hạo Dương khẽ cười nói, “Năng lực của Hạo Nhiên đã được rèn luyện từ sớm, hiện tại bắt đầu tiếp nhận toàn diện cũng tốt, dù sao sớm hay muộn cũng tiếp, tiếp sớm một chút cũng có chỗ tốt."
*****
Dứt lời, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên đưa tay cởi phăng quần áo trên người mình ra, cúi xuống thô bạo đè lên người Điệp Y, âm trầm nói, “Ngươi tin tưởng vũ lực, vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết ngươi không phải thiên hạ vô địch, ngươi giẫm lên tôn nghiêm của người khác, ta cũng khiến cho ngươi biết được hậu quả của vô tình vô nghĩa.”
Điệp Y cau mày nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, trên người nàng Cổ Hạo Nhiên đang từng tấc một cắn xé đi xuống, nàng chỉ cảm thấy hơi đau, cho dù đang phẫn nộ đến mức này hắn vẫn không có huyết tinh chiếm đoạt, Điệp Y âm thầm suy xét lời nói của Cổ Hạo Nhiên, nửa ngày đột nhiên mở miệng, “Tôn nghiêm chỉ có kẻ mạnh mới có.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Điệp Y lạnh lùng nói, “Kẻ yếu không có, ngay cả có cũng bị kẻ khác giẫm đạp lên.”
Cổ Hạo Nhiên ngừng lại động tác nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Điệp Y, cảm giác âm hàn bức người chậm rãi theo trên người nàng phát tán ra, không phải cố tình mà là tự nhiên hình thành, giống như đã đi theo sinh mệnh của nàng sinh ra, đã ăn sâu vào cốt tủy, bám rễ vào linh hồn, vĩnh viễn không thể dứt bỏ.
Cổ Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Điệp Y, trên người nàng toát ra cảm giác làm cho người ta thật khó chịu, làm cho người ta muốn né tránh thật xa không dám đến gần, nhưng ẩn sâu bên trong đó có một loại cảm giác cô độc, Cổ Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, làm sao hắn có thể cảm giác được nàng cô độc, tập trung nhìn lại Điệp Y hắn lại nhìn không thấy cảm giác này, lập tức đem ý tưởng đó ném ra sau đầu, nhưng sự cuồng nộ trong lòng cũng thoáng chốc bình ổn lại, nhíu mày nói, “Ngươi rốt cuộc trưởng thành trong hoàn cảnh nào? Vì sao có thể thốt ra lời nói cực đoan như thế?”
Điệp Y lạnh lùng nhìn phía trên trần nhà không đáp lời, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y sẽ không trả lời hắn, từ trong mắt nàng hắn có thể nhìn thấy được, nàng nói chẳng qua là nói một sự thực, một sự thật mà bản thân nàng tôn thờ, mọi thứ đều dựa vào thực lực nói chuyện, đứng ở trên cao mới có thể có được tôn nghiêm, đứng ở dưới thấp hết thảy cái gì cũng không có.
Cổ Hạo Nhiên hừ hừ cười lạnh hai tiếng, Điệp Y thu hồi ánh mắt hờ hững nhìn hắn nói, “Trong thế giới của ta chỉ có sinh hoặc tử, không có tôn trọng.”
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe thấy lời này không khỏi khí tuyệt, trừng Điệp Y đang muốn mở miệng châm chọc, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Điệp Y, không cần hoài nghi sự quyết tuyệt bên trong lời nói của nàng, Cổ Hạo Nhiên không khỏi ngẩn ra, lời nói của nàng đều là sự thật, nàng không gạt người, Cổ Hạo Nhiên không kiềm được hỏi, “Trừ bỏ sinh tử, còn có cái gì?”
Điệp Y lạnh như băng nói, “Cái gì cũng không có.” Không có thân tình, không có tình yêu, không có bằng hữu, không có tín nhiệm, cái gì cũng không có.
Cổ Hạo Nhiên nhất thời ngây ra như phỗng, cái loại cuộc sống gì mới có thể cái gì đều không có? Chẳng lẽ mục đích sống cũng chỉ có sinh hoặc tử, Cổ Hạo Nhiên không khỏi thốt lên, “Cho nên bất luận đối với ai ngươi cũng chỉ biết chọn dùng thủ đoạn kịch liệt nhất để đối phó, không hiểu cảm thụ của người khác, cũng không suy nghĩ cho lập trường của người khác, ngươi chỉ biết kẻ nào khiêu khích ngươi trừ bỏ sinh chính là tử, ngươi chỉ biết chính mình mà không biết trên thế giới này còn có những người khác.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Ta vì sao muốn biết?” Một sát thủ không cần phải hiểu, nếu để ý suy nghĩ cảm thụ của người khác quả thật là chuyện nực cười.
Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn Điệp Y nửa ngày, không thể tin bật ra nụ cười chói lọi, nói, “Con mẹ nó ta thật đúng là tự đi tìm khổ ăn, cùng với một kẻ không biết đậu hủ là cái gì nói với hắn phải biết quý trọng đậu hủ, ta thật sự là bệnh thần kinh, La Điệp Y, tốt, về sau ta không trông cậy vào ngươi có thể hiểu cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, ta cũng không trông cậy ngươi có thể nói cho ta biết chỗ nào sai có thể sửa, ngươi muốn lấy bạo chế bạo, về sau ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đối với ngươi.”
Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng đồng dạng trừng mắt nhìn Điệp Y nói, “Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, Cổ Hạo Nhiên ta còn không đến mức dùng sức mạnh để đoạt lấy, lần tới ngươi còn chọc ta nổi giận, ta quyết cũng sẽ không giống như hôm nay dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Tuy rằng vô cùng tức giận, Cổ Hạo Nhiên vẫn không đến mức dùng phương pháp vô liêm sĩ này, tuy rằng đối phương là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. Trọng yếu hơn chính là hắn cảm thấy cho dù muốn Điệp Y, Điệp Y cũng sẽ không để trong lòng, hắn cũng không cảm thấy được chế phục nàng, nữ nhân này trừ bỏ mệnh ra cái gì cũng không để trong lòng.
Điệp Y hừ lạnh một tiếng nói, “Hôm nay nếu không phải ta thủ hạ lưu tình, ngươi cho là ngươi có thể dễ dàng chế trụ ta?”
Cổ Hạo Nhiên nhíu mày cả giận nói, “Vậy cứ thử xem.” Tuy rằng biết trong lúc động thủ Điệp Y có thoáng dừng lại trong nháy mắt, bất quá võ công cùng giết người là hai lĩnh vực khác, điểm huyệt cùng nội công là bác đại tinh thâm, ngày xưa hắn cũng không hoàn toàn hiển lộ thân thủ, tất nhiên là không thắng được công phu vật lộn của Điệp Y, nếu sử xuất toàn lực, Điệp Y ngay cả người cũng không chạm được chứ đừng nói đến cái gì khác.
Điệp Y lạnh lùng cười nói, “Vậy thử xem.” Lời còn chưa dứt tay phải của Điệp Y đã muốn bắt lấy đốt xương sống thứ bảy trên lưng của Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên cũng không động chỉ nhìn Điệp Y nói, “Ngươi khôi phục rất nhanh, bất quá đừng quên, ngươi không biết điểm huyết không chế phục được ta, trên lưng cũng không có huyệt vị.” Vừa nói không biết khi nào thì ngón tay của hắn đã ấn lên huyệt khúc trì của Điệp Y.
Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng nhìn Điệp Y, hai người đều không động đậy, một lúc sau Điệp Y mới lạnh lùng nói, “Ngươi không đủ nhẫn tâm, nhiều lắm cũng chỉ phế đi một cánh tay của ta, ta lại có thể lấy mạng ngươi.” Cổ Hạo Nhiên hai mắt se lại, nhìn thấy thần sắc trên mặt của Điệp Y vẫn bình thường quyết không phải nói dối, nhất thời cũng không biết là nên tin hay không, trên xương sống có thể bắt lấy điểm trí mệnh gì? Lại không biết chỉ cần dùng sức đè xuống một chút, cột sống gãy tủy sống chảy ra ngoài, hoàn toàn không có khả năng trở mình.
Hai người đối diện nhau, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Minh Thanh, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người không sao chứ?” Thấy Cổ Hạo Nhiên ngay cả võ công giấu kín cũng dùng tới, có thể thấy được hôm nay hắn tức giận đến mức nào, đám người Phong cũng sợ hai người thật sự trở mặt, về sau muốn chung sống dưới cùng một mái hiên e là không có khả năng.
Bên trong phòng Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Hôm nay ta cũng tha cho ngươi một lần, lần sau tuyệt không dễ dàng như thế bỏ qua.” Dứt lời cổ tay vừa lật định túm lấy Cổ Hạo Nhiên ném ra, không tưởng Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, cánh tay nhanh như chớp ngăn cản tay của Điệp Y, mượn lực nhún người bật dậy, xoay tròn một vòng giữa không trung rơi xuống mặt đất cách đó rất xa. Hào quang chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên xem ra không vô dụng như lúc mới gặp, tiểu tử này chân nhân bất lộ tướng.
Cổ Hạo Niên bắt lấy quần áo của mình, một cước đá văng cửa phòng bước ra ngoài, Điệp Y chỉ nghe thấy thanh âm sắc bén của Cổ Hạo Nhiên nói, “Về sau nghe theo nàng hay nghe theo ta, các ngươi tự mình chọn, chuyện hôm nay không có lần thứ hai.” Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, gần như không thể nghe thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Chấn triệu tập sở hữu người của Cổ gia tề tựu ở chủ phòng, đợi cho Điệp Y đi theo Thanh Nhu đến, tất cả mọi người trong Cổ gia đều đã tụ tập tập đông đủ ở đại sảnh, Cổ Chấn nhìn quét qua mọi người trong sảnh mở miệng nói, “Hôm nay ta triệu tập mọi người đến, nói vậy mọi người trong lòng đều đã đoán được, quy củ của Thánh Thiên vương triều, con trai út trong nhà một khi thành thân trở thành người lớn thì sẽ tiếp nhận vị trí đương gia đời tiếp theo, ta vốn định rèn luyện Hạo Nhiên thêm một đoạn thời gian nữa mới để cho hắn tiếp nhận, bất quá hiện tại xem ra hắn đã có năng lực này.”
Lời vừa dứt mọi người trong đại sảnh đều không ai phản đối, Cổ Hạo Dương khẽ cười nói, “Năng lực của Hạo Nhiên đã được rèn luyện từ sớm, hiện tại bắt đầu tiếp nhận toàn diện cũng tốt, dù sao sớm hay muộn cũng tiếp, tiếp sớm một chút cũng có chỗ tốt."