Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Cổ Hạo Nhiên vừa thấy vậy trên mặt liền khổ sở vội vàng nói: "Không có, đại quản gia, tiểu nhân không cố ý lười biếng, tiểu nhân thật sự không nhận được đường a." Mắt thấy đại quản gia căn bản không nghe hắn nói những chuyện này, vẻ mặt tức giận xông qua đây, Cổ Hạo Nhiên bất giác vừa kêu gào vừa kinh hoàng né tránh.
Trong nháy mắt hoảng loạn né tránh, nhất thời chỉ nghe thấy khắp hậu viện đâu đâu cũng là tiếng mắng chửi, những tên vốn xem kịch hay, bây giờ đều vừa nhảy dựng vừa lớn tiếng mắng chửi, còn Cổ Hạo Nhiên người được xem là mục tiêu công kích, nghiêng mặt chấn kinh nhìn mọi người.
"Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Đây là y phục mới ta mới mặc hôm nay."
"Vương bát đản, giày của lão tử, ướt hết rồi."
"Quần của ta, tiểu tử ngươi bồi thường cho đại gia đây."
Trong nháy mắt đám người vốn còn đang làm việc, đều nhảy dựng lên tức giận mắng Cổ Hạo Nhiên, bộ dạng như muốn xông tới đánh nhau, thì ra, Cổ Hạo Nhiên vốn gánh hai thùng nước, kiều tử vốn được nuông chiều như hắn, từ lúc nào biết những chuyện gánh nước chẻ củi, bây giờ vì muốn thành công lẻn vào làm người hầu, bất giác cũng chỉ là cắn răng tới làm.
Lần này có thể đem hai thùng nước gánh về mà không đổ, hoàn toàn là dựa vào lực cánh tay của mình mà cố khống chế sự lắc lư của thùng nước, mới có thể đem chúng gánh tới đây, mà vừa tới đây đã bị đại quản gia chạy tới mắng, thùng nước trên vai còn chưa kịp bỏ xuống, khắp nơi trong hậu viện cứ một người tránh một người đuổi như vậy, thùng nước trên vai Cổ Hạo Nhiên liền nghiêng xuống đổ ra ngoài, khiến mấy người đang làm việc trong vườn đều được tắm mát một trận.
"Hay cho tên Vương bát đản nhà ngươi, lại còn dám đối phó với bổn quản gia, nhỏ như vậy mà không chịu sự quản giáo, sau này làm thế nào được, xem bổn quản gia hôm nay thu thập ngươi thế nào." Đại quản gia thấy còn chưa đuổi đánh được Cổ Hạo Nhiên, ngược lại còn bị Cổ Hạo Nhiên tưới ướt cả người, bất giác tức giận từ tận đáy lòng, nổi lên sự cay độc, vẻ mặt hung thần ác sát xông về phía Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên lúc này vội vàng bỏ thùng nước trên vai xuống, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Đại quản gia tha cho tiểu đi mà, tiểu biết sai rồi, tiểu nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc cho đại quản gia, đại quản gia tha cho tiểu lần này đi mà, tiểu không dám nữa."
Đại quản gia hừ lạnh một tiếng tức giận nói: "Tiểu Vương bát đản nhà ngươi còn dám tránh, đứng yên đó cho ta, thật lớn gan, dám không xem đại quản gia để vào mắt, xem bổn quản gia hôm nay có đánh chết ngươi không." Vừa kêu gào vừa hung ác đuổi tới Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không ngờ cái gọi là đại quản gia, cũng chính là người lớn nhất lo liệu trong nhà bếp lại hống hách như vậy, cũng không thèm quan tâm có lý hay không có lý liền ra tay với người dưới, xem ra thường ngày nhất định là quen thói hống hách, thêm vào đó vừa nãy mình để hắn mất mặt như vậy, lần này chắc chắn không dễ qua rồi.
Vốn ủy khuất tới đây làm việc, đã xem như chịu hết mọi khổ sở mà trước đây chưa từng chịu qua, chính là vì không muốn để bọn Thục vương địa vị cao phát hiện, làm những việc linh tinh này, độ khó của nó thật sự khiến hắn cảm thấy còn đáng sợ hơn việc giết người, vốn tưởng mình vì đạt được tình báo ủy khuất để cầu toàn cũng là việc chính đáng, không ngờ làm người hầu thật sự không dễ, có lý không có lý đều phải nhún người ba phần không nói, người ta còn muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng.
Nếu bình thường có người dám mắng hắn một câu Vương bát đản, cứ cho là hắn bỏ qua không thèm để ý, thì tự nhiên cũng có người thay hắn trả đũa, nhưng hiện tại chỉ có thể nhịn trước rồi nói, không ngờ hắn nhún nhường cúi đầu phục xuống, người ta còn ùa tới, thật sự điều đó có thể chịu được, thì còn gì không chịu được, sau đó trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt động, trên mặt tuy còn vẻ sợ hãi kêu la né tránh, nhưng trong lòng đã tính trả đũa.
Chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên không ngớt chạy tới chạy lui trong đám người phía trước, đám người hầu ai nấy đều mắng mắng chửi chửi, thấy Cổ Hạo Nhiên né qua đây bất giác đều công khai hoặc ngấm ngầm đưa tay chào hỏi lên thân hắn, để giải tỏa cơn giận trong lòng, nhưng không ngờ Cổ Hạo Nhiên sau khi lướt qua bên cạnh họ, đại quản gia cũng đang đuổi theo phía sau, Cổ Hạo Nhiên trong tay họ cũng chỉ là chịu thiệt nho nhỏ, nhưng roi mây trong tay đại quản gia thì lại không có mắt, thấy bóng dáng Cổ Hạo Nhiên liền quất về phía đó, trong nhất thời chỉ nghe thấy tiếng kêu ôi ối vang ầm trời.
"Aizz, đại quản gia người đánh nhầm người rồi, tiểu nhân là Trương Báo."
"Đại quản gia, tiểu tử này ở đây, tôi thay đại quản gia giữ hắn, hắn dám né thật sự quá không nể mặt đại quản gia người rồi, tiểu...ai dzô, đại quản gia người đừng đánh tôi a, tiểu tử này ở đây a."
"Đừng, đừng, đại quản gia, ai dzô, mẹ của ta a, hắn đã chạy mất rồi."
Khi thấy Cổ Hạo Nhiên chạy qua chạy lại trong đám người, thấy bên cạnh có người liền nhào về người đó, mọi người vốn đều là bộ dạng xem trò hay chăm chú xem mọi thứ, có người nịnh bợ đại quản gia, còn động thủ giữ chặt Cổ Hạo Nhiên lại để đại quản gia dễ dàng trách đánh, nhưng Cổ Hạo Nhiên là người thế nào, thân công phu đó đám người ngày ngày chỉ biết kiếm ăn, làm cơm, gánh nước, chẻ củi có thể bì được sao, quả thật là sự khác biệt giữa tôm tép và kim long.
Chỉ thấy đám người đó mắt thấy roi mây của đại quản gia tới gần, tay đang giữ chặt Cổ Hạo Nhiên đột nhiên trượt một cái, bị trượt tay không nói ngược lại dưới sức mạnh không rõ là gì, nghiêng mình đón lấy roi mây trong tay của đại quản gia, vài tên hô hào cứ như vậy bị đánh trúng, Cổ Hạo Nhiên chỉ thấy người bên cạnh ngày càng ít, ai nấy đều chạy ra xa để né, không dám tới lôi kéo hắn nữa.
Cổ Hạo Nhiên cười thầm, miệng kêu như quỷ khóc sói gào thảm hơn bất cứ ai, chân lại nhanh hơn bất cứ ai chạy bổ nhào về phía đám người đang tập trung, đám người đó thấy Cổ Hạo Nhiên bổ nhào tới, liền như cầm thú chạy tán loạn khắp nơi, cứ như Cổ Hạo Nhiên là dịch bệnh chỉ sợ né không kịp.
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên cười thầm, nhưng không bỏ sót một tên nào dẫn đại quản gia chạy vòng quanh phía họ, phủ Thục vương này quy định cũng nhiều, nếu ai dám rời bỏ vị trí trong lúc làm việc, vậy thì hậu quả không phải là đánh gãy chân, thì chính là bị đuổi ra khỏi phủ vĩnh viễn không thu nhận nữa, phủ Thục vương không thu nhận, còn ai dám thu nhận nữa, điều này không nghi ngờ gì khiến đám người trước mắt dù có sợ cũng không dám tránh quá xa.
"Ai dzô, đại quản gia tiểu nhân không có phạm lỗi, lão nhân gia người đừng đánh tôi a."
Đại quản gia tuy nói không phải là người cao thọ trăm tuổi, cũng chưa được xem là cái gì mà hơn nửa đời người, suốt ngày ở nơi đầy đủ, tuy bộ dáng chỉ mới ba bốn mươi tuổi cũng sớm đã có bụng mỡ rồi, đuổi Cổ Hạo Nhiên chạy một vòng, sớm đã mệt tới thở hổn ha hổn hển, trong mắt như bắn ra lửa, lúc này làm gì còn nghe lọt tai những thanh âm loạn thất bát đao gì chứ, nghe vậy liền tức giận gào lên: "Đánh ngươi này đánh ngươi này, có gì to tát mà kêu la, mắt ngươi mọc chỗ nào, không thấy bổn quản gia đang giáo huấn người sao, tự mình xông lên trước làm gì, bổn quản gia dùng sức mệt, bổn quản gia còn không nói mệt, ngươi còn kêu la cái gì."
"Ai dza, đại quản gia, chuyện này là tiểu nhân khiến đại quản gia mệt nhọc, tiểu tử đó đã chạy tới bên kia rồi, đại quản gia người..."
"Mẹ của ta ơi, đại quản gia, hắn đã sớm chạy tới bên kia rồi, cánh tay này của ta..."
"Kêu gì mà kêu, mẹ nó, các ngươi đều là lũ ngốc à, còn không biết bắt hắn lại cho ta, tên nào tên nấy như khúc gỗ đứng ngây ra đó, lẽ nào ta làm quản gia, các ngươi làm người hầu, một chút giác ngộ cũng không có, còn không mau ngăn hắn lại cho ta, nếu không ngăn được hắn các ngươi hôm nay tên nào tên nấy đừng hòng mà ăn cơm, mẹ nó, một lũ đần độn." Đại quản gia mắt thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên ở phía trước chỉ cách khoảng một hai thốn, nhưng không đuổi kịp không nói, ngược lại còn làm mình mệt đủ thảm, thật sự tức tên này chết đi được.
Trong khắp khu vườn đám người hầu sớm không biết đã thay Cổ Hạo Nhiên chịu bao nhiêu roi rồi, lúc này nghe đại quản gia căn dặn như vậy, liền đều đưa mắt nhìn nhau một cái sau đó không nói hai lời tạo thành vòng vây ép sát về phía Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy tình hình này, trong lòng cười thầm nhưng chân không ngừng một chút nào, nhân tiện còn kèm theo tiếng gào thét kinh hoàng.
"Tiểu tử ngươi càn quấy, hôm nay bổn quản gia muốn xem xem tiểu tử ngươi có thể càn quấy tới mức nào, xem bổn quản gia bắt được ngươi không lột một lớp da của ngươi, bổn quản gia sẽ không làm ở vị trí này nữa, mẹ nó, xem lão tử không đàng hoàng thu thập ngươi." Đại quản gia thấy mọi người đã hình thành vòng vây Cổ Hạo Nhiên ở bên trong, liền dừng bước vừa lớn tiếng thở hổn hển, vừa hung dữ chỉ về phía Cổ Hạo Nhiên kêu gào.
Trong mắt Cổ Hạo Nhiên mang theo tia hài hước, thấy đại quản gia tự mình cũng đứng trong vòng vây, bất giác vừa kinh hoàng van nài nói: "Đừng, xin đại quản gia bỏ qua cho tiểu nhân đi, tiểu thật sự không phải muốn làm chậm trễ công việc của mọi người, đại quản gia bỏ qua cho tiểu nhân một lần này đi."
Cổ Hạo Nhiên miệng kêu dữ dội, thân hình lại chạy vòng quanh vòng vây, đại quản gia và đám người thấy bộ dạng này của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều ồ lên cười lớn bức tới gần.
"Nhanh lên, giữ chặt tên tiểu tử này cho ta." Đại quản gia mắt thấy mọi người đã vây chặt Cổ Hạo Nhiên trong gang tấc, bất giác rất khoa trương tức giận nói.
"Vâng." tiếng đáp trả của mọi người cùng lúc vang lên, đám người hầu cùng lúc ra tay chộp về phía Cổ Hạo Nhiên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu chói tai vang lên, đám người như bảo tháp chất chồng trên mặt đất, giành nói: "Đại quản gia, tiểu đã bắt được tiểu tử đó."
"Đại quản gia, nhanh, ta đã bắt được hắn trong tay."
"Đại quản gia, ta đã đè hắn xuống dưới người ta rồi, lần này tuyệt đối sẽ không để hắn trốn thoát."
"Ta đã đè chặt hắn rồi, nhanh, đánh chết tên tiểu tử này."
Trong nhất thời thanh âm biểu dương thành tích lần lượt vang lên, cùng lúc khắp hậu viện chỉ nghe thấy tiếng biểu dương thành tích của mọi người, tiếng quyền đầu vung lên cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, tiếng kêu la cực nhỏ và tiếng tức giận chửi bới, bị đè xuống trong nhất thời căn bản không thể nghe rõ, mọi người cũng đều căn bản có nghe cũng xem như không nghe, vì Cổ Hạo Nhiên đã khiến họ chịu không ít khổ sở, lần này trước là đánh cho chết dở rồi nói.
"Các ngươi đang làm gì đây? chưởng sự ở đây đâu rồi? ra đây." Đột nhiên một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, trong lời nói tràn đầy nộ khí đang được áp chế.
Đám người còn đang chơi trò chồng người bị tiếng gào mạnh mẽ này gào lên một tiếng, sau đó cùng lúc đều ngẩn ra ngẩng đầu nhìn người mới tới, liền hoảng sợ đều bò dậy đứng lên, thần sắc trên mặt hoảng sợ khó nói thành lời, dường như người tới rất ghê gớm.
"Ngươi nói, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người nam nhân đó khuôn mặt uy nghiêm, khoảng bốn năm mươi tuổi quét mắt nhìn tình cảnh hiện trường, quay sang nói với người duy nhất không tham dự.
Đám người đó hoảng loạn đứng dậy thấy người tới hỏi người duy nhất đứng bên cạnh, bất giác đều nhìn sang hắn, dưới cái nhìn lần này sắc mặt mọi người liền đại biến nhìn xuống đất, chỉ thấy lúc này người bị đè dưới cùng mới lộ ra mặt mũi, đây không phải là đại quản gia thì là ai, lúc này đại quản gia mặt mũi đã tèm lem, hít vào không thấy thở ra nhắm mắt hầm hừ.
Nam tử duy nhất đứng đó chính là Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên tất cung tất kính quay sang người vừa hỏi trả lời: "Hồi bẩm ngài, vừa nãy đại quản gia vì đám người dưới làm việc quá chậm, muốn giáo huấn một chút, chỉ là không ngờ mọi người lại thế này, cho nên mới tạo thành bộ dáng mà người nhìn thấy lúc này." Lời này nói cũng không sai chút nào, chỉ là có chút cảm giác nghe nhìn lẫn lộn trong đó.
Người tới chau chặt mày tức giận nhìn đám người đang bò dậy, lạnh giọng nói: "Quản gia ra đây nói chuyện, lẽ nào không nghe thấy lời ta nói, chết rồi có phải không?"
Vị quản gia được xếp hàng thứ hai trong viện này, bất giác giật giật khóe miệng nói: "Hồi bẩm tam tổng quản, đại quản gia đang...đang ở đây." Vừa nói sắc mặt vừa khó coi chỉ chỉ đại quản giả đang trên mặt đất đứng dậy không nổi.
Người mới tới tam tổng quản sắc mặt chợt sầm xuống, lạnh giọng nói: "Thật to gan, lại dám bắt nạt quản gia, xem ra thường ngày quá dung túng cho các ngươi rồi, có gan dám trèo lên đầu quản gia, quy tắc của Vương phủ các ngươi cũng thật là nhớ kỹ quá nhỉ."
Tiểu quản sự đó vẻ mặt hoảng sợ run giọng nói: "Không phải, tam tổng quản không phải vậy, chúng tôi đều nghe theo sự sắp đặt của đại quản gia đi giáo huấn tên tiểu tử này, người bây giờ nhìn thấy không phải là ý của chúng tôi, mà là..."
"Là gì, bổn tổng quản tận mắt nhìn thấy còn nói nhiều vậy làm gì, hôm nay là ngày gì các ngươi lẽ nào không biết, vào lúc này lại còn tranh luận ầm ĩ, từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của các ngươi, không cần nói những chuyện khác chỉ nói tới điểm này thôi, các ngươi còn có gì đáng nói đây, bây giờ còn không lo làm việc mình, lẽ nào muốn bổn tổng quản nghiêm khắc trừng phạt mới xứng đáng với các ngươi sao?" Lời tiểu quản gia còn chưa dứt, vị tam tổng quản này đã nghiêm giọng ngắt lời hắn.
Tiểu quản gia nghe vậy liền không dám nói gì nữa, tuy trước mặt là tam tổng quản, không phải là đại tổng quản và nhị tổng quản quyền lực tối cao, nhưng quyền lực tuyệt đối so với họ thì lớn hơn nhiều, nếu muốn cho họ mấy mươi roi hình phạt, thì cũng không thành vấn đề, bất giác đều bắt đầu vội vàng lo liệu, cũng quên luôn việc chỉ trích tên cầm đầu Cổ Hạo Nhiên.
Tam tổng quản nhìn một lượt nhà bếp hậu viện bắt đầu bận rộn lại, ánh mắt chợt lạnh âm trầm hừ mấy tiếng, hôm nay còn dùng tới chúng, trước là làm chúng an lòng đã, đợi sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc rồi tính sổ một lần, đám người hầu có gan dám bắt nạt không dùng đại hình, không thể thay đổi tà khí của chúng được.
Lạnh lùng quét mắt nhìn khắp một lượt chỉ còn lại dáng vẻ bận rộn của đám người, ánh mắt tam tổng quản quét qua Cổ Hạo Nhiên đang im lặng đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Sao ngươi không tham gia?"
Cổ Hạo Nhiên làm ra vẻ vô cùng lo sợ nói: "Tiểu nhân là người mới tới, lần đầu thấy cảnh này, tiểu nhân nhẹ lời khuyên ngăn cũng không có người nghe, kéo thì ngược lại còn bị đánh, tiểu nhân vừa nãy còn chưa kịp phản ứng, đại quản gia đã bị họ đè xuống rồi, thật sự là tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân không ngăn cản được họ."
Tam tổng quản nhàn nhạt ừm một tiếng lạnh lùng nói: "Cứ cho người sai là đại tổng quản, ngươi cũng sẽ khuyên giải sao?"
Cổ Hạo Nhiên nghiêm chỉnh nói: "Nhất định sẽ, không cần biết đại quản gia là đúng hay sai, họ đều là tiểu quản sự, làm nhỏ thì nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của người, vì người là thủ lĩnh của ta, nhỏ không nghe theo thủ lĩnh thì còn nghe ai."
Tam tổng quản nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, sau đó gật gật đầu nói: "Ngươi không cần ở đây nữa, theo ta, chỗ ta có một việc để cho ngươi làm." Nói xong xoay người quay sang nhếch mép cười với Cổ Hạo Nhiên, không nói hai lời trực tiếp đi theo.
Bản tính nô lệ, câu trả lời vừa nãy của hắn hoàn toàn là biểu hiện của bản tính nô lệ, đối với Thục vương mà nói, trả lời như vậy chỉ có con đường chết, đối với đám tổng quản gì đó mà nói, tâm phúc chính là người không phân rõ thị phi, chỉ cần mọi thứ nghe theo mệnh lệnh của họ, người sạch sẽ mới là người của Vương phủ, bản tính nô lệ như vậy, chính là đặc tính cần có của một người tâm phúc tốt, mà điểm này Cổ Hạo Nhiên hoàn toàn nắm rõ.
Bố trí phòng khách, đây là công việc mới không rõ ra làm sao mà sau một trận đại náo Cổ Hạo Nhiên có được, vì hôm nay khách tới quá đông, rất nhiều phòng trống bây giờ đều được dùng để cho khách ở, vị tam tổng quản vốn là phụ trách chuyện quan trọng này, nhưng lúc đi ngang qua hậu viện nghe thấy bọn Cổ Hạo Nhiên lớn tiếng huyên náo, cho nên mới ra mặt trách mắng, việc vô tình được điều động này, lại rất hợp với ý Cổ Hạo Nhiên, ở đây cơ hội nhiều hơn ở nhà bếp nhiều.
Huyên náo, bận rộn, chân không chạm đất, đầu choáng mắt hoa, đây chính là ngày thọ đản của Thục vương, mọi thứ Cổ Hạo Nhiên trải qua, nếu không phải có một thân công phu, Cổ Hạo Nhiên e là thật sự không chống đỡ nổi, nhưng mà vì hắn có lý do chính đại quang minh ra vô giữa nhà lớn và bên cạnh sân nhỏ, cho nên ngược lại khiến hắn mang mọi thứ từ con đường, tiến lùi, phòng ở đều âm thầm tỉ mỉ ghi nhớ từng cái một.
Đêm, vừa lên đèn, trong Vương phủ vẫn vô cùng huyên náo, đâu đâu đều có thể nghe thấy tiếng người ồn ào sôi nổi, diễn viên kịch, tạp kỹ ai nấy đều như đọ sức nhau, hát diễn phải nói là vô cùng xuất sắc, pháo hoa cũng đã bắn không biết bao nhiêu phát rồi, không thấy tiền viện yên tĩnh, ngược lại càng thêm náo nhiệt.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, hậu viện lúc này ngược lại rất yên tĩnh, lưa thưa vài ngọn đèn hồng nằm rải rác trong các góc, chiếu rọi tòa kiến trúc kim bích huy hoàng, dưới màu đỏ nhạt đó, ngược lại càng thể hiện một loại xa xỉ, hoa lệ xinh đẹp và âm u.
Lúc này, dưới bầu trời đêm một đạo thân ảnh tựa hồ hòa nhập vào sắc đêm, cửa ngõ quen thuộc nổi bật trong màn đêm, nhanh như chớp xuyên qua giữa những con đường phức tạp, nhìn tựa như tùy ý xuyên qua đình viện, nhưng bên trong lại là để tránh những điểm mốc công khai hoặc ngấm ngầm, mọi thứ đều tiến hành trong âm thầm không chút tăm hơi.
Thân ảnh trong bóng đêm sau khi một mạch tiến lên trước, nhân lúc ánh trăng sáng trên bầu trời bị mây đen che lấp trong chốc lát, trực tiếp đẩy cửa nhà chính ra, cánh cửa lớn của một căn phòng nhìn như vẻ tương đối bình thường.
Hắc ảnh này thân thủ dẻo dai, chính là Cổ Hạo Nhiên đang đảm nhiệm tới trộm đồ, Cổ Hạo Nhiên tiến vào căn phòng trước là cảnh giác quét mắt nhìn một lượt cảnh trí trong phòng, thấy không có chỗ có thể ẩn mình, sau đó lắng nghe nửa buổi trời, xác định không có ai ẩn giấu ở đây, mới bắt đầu mau chóng kiểm tra.
Cổ Hạo Nhiên cố gắng để những thứ bị hắn động vào về nguyên trạng, thần tình tương đối khó mà hoàn toàn cảnh giác và trầm ổn, đôi tai vểnh lên mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe được mọi thanh âm phát ra, động tác trong tay chỉ nhanh không chậm, nhưng lại tương đối tỉ mỉ tìm kiếm mọi thứ có thể dùng làm chứng cứ.
Căn phòng này hình dáng bên ngoài nhìn giống như một căn phòng chính, so với nhưng căn phòng phụ không khác biệt gì mấy, nhưng lúc sáng Cổ Hạo Nhiên chà trộn vào, lại phát hiện đối với căn phòng này có rất nhiều lính gác đứng nơi kín đáo, chính vì điểm này mới thu hút cảnh giác của hắn, Cổ Hạo Nhiên bất giác đặc biệt để ý nhìn quanh vài lượt.
Căn phòng đơn độc này bề ngoài bình thường, nhưng đằng sau sự bình thường này, khung cửa sổ hơi lộ ra đó lại được làm bằng thép, vả lại nhìn giống như cửa sổ, thật ra hoàn toàn bị phong kín, điểm này không để ý sẽ không nhìn ra, nhưng không qua được con mắt Cổ Hạo Nhiên, nhìn lướt qua một cái Cổ Hạo Nhiên liền biết căn phòng này không đơn giản, chắc là thứ mình cần tìm, nếu có khả năng cao nhất là được đặt ở đây, cho nên buổi chiều nhân cơ hội dọn dẹp phó viện, Cổ Hạo Nhiên trực tiếp mượn đường từ góc bên này đánh giá vài bận bất giác trực tiếp xác định căn phòng này có vấn đề.
Cổ Hạo Nhiên mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vừa mau chóng thay đổi vị trí, vừa không ngừng quét mắt nhìn tứ phía, đột nhiên, đôi mắt Cổ Hạo Nhiên lóe sáng, ở chính giữa bàn sách nhìn như tương đối bình thường, nơi đặt một chiếc bút lông trên ngòi còn có mực, Cổ Hạo Nhiên đặt trong tay, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc bút lông, đột nhiên nhoẻn miệng cười đưa tay bắt lấy chiếc bút lông đó, chỉ nghe thấy trong tiếng răng rắc nho nhỏ, mặt bàn chậm rãi từ chính giữa tách ra, lộ ra mọi thứ đồ được giấu trong đó.
Ánh mắt Cổ Hạo Nhiên chợt lay động khóe miệng kéo ra nụ cười tuyệt mỹ, thì ra Thục vương này bản tính đa nghi mọi người ai cũng biết, người đa nghi ngược lại cũng rất thận trọng, sơ hở lớn ngươi căn bản không bắt được, chỉ có tìm vết tích từ những nơi nhỏ nhất.
Chiếc bút lông dính mực này trong mắt người khác chẳng qua là thứ đồ rất bình thường, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại biết Thục vương cả ngày đều không xuất hiện trong căn phòng này, trên mặt bàn làm sao có chiếc bút lông dính đầy mực sắp nhỏ giọt được, huống hồ mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếc bút lông làm bằng trúc đó lại tản phát ra ánh hàn quang, có thứ gì được làm bằng trúc mà có thể tản phát ra hàn quang, điểm sáng này đã có thể nói rõ mọi thứ.
Chiếc bút lông được làm từ thép dưới sự dịch chuyển của Cổ Hạo Nhiên, lộ ra mọi thứ được cất giấu, Cổ Hạo Nhiên mau chóng thay đổi vị trí vào nơi cất giấu đồ, vừa nhìn bất giác đại kinh thất sắc, ngoài mấy bức thư tín qua lại giữa Thục vương và Hữu tướng ra, còn có một thứ Cổ Hạo Nhiên căn bản không ngờ tới, ba bức thư tín qua lại giữa Thục vương và Nguyệt Hà công chúa.
Mọi thứ trong thư tín, khiến Cổ Hạo Nhiên vốn là người trầm ổn đối mặt với những chuyện lớn, cũng lộ ra biểu tình khó mà tin nổi, Thục vương lại cùng với Nguyệt Hà công chúa của Thánh Thiên sớm đã có qua lại, mà Nguyệt Hà công chúa theo như lần này Nguyệt đường truyền tin tới, chính là một trong những thế lực mạnh nhất mới nổi dậy chống lại nữ hoàng, đường tỉ của nữ hoàng Thánh Thiên.
Thục vương vì được Nguyệt Hà công chúa cung cấp kim tiền và tài lực, giúp Nguyệt Hà công chúa ngồi lên vị trí nữ hoàng của Thánh Thiên, còn sự hồi báo của công chúa Nguyệt Hà, lại chính là phò trợ Thục vương tiêu diệt Minh Hoàng của Ảnh Thúc, ngồi lên vị trí hoàng đế của Ảnh Thúc, dã tâm và sự thông đồng của hai người khiến người đột nhiên biết được mọi thứ như Cổ Hạo Nhiên cũng bất giác vạn phần chấn kinh.
Cổ Hạo Nhiên nhìn ba bức thư tín trong tay, trong lòng suy nghĩ một lượt liền hiểu ra, nữ hoàng của Thánh Thiên vì sao không toàn lực cứu tế đại quy mô, thì ra sau lưng có người ngáng chân không cho ả làm vậy, Thánh Thiên một khi đại loạn, vậy thì những người phía sau này mới có thể quang minh chính đại tiến lên trước, mới có thể đàng hoàng chỉ trích, hoặc nhằm vào việc nữ hoàng tạo ra đại nạn như vậy mà thay thế.
Cổ Hạo Nhiên luôn hoài nghi, vì sao nữ hoàng không cứu tế đại quy mô, phải biết quốc khố và quyền lực là xây dựng nên một quốc gia cường đại, lòng người đều loạn nhà của ngươi cứ cho là không đổ, cũng còn có thể nói tới cái gì mà quốc khố và quyền lực sao, nếu điểm này mà cũng không rõ, vị trí nữ hoàng nhiều năm như vậy xem như là uổng phí rồi, xem xong thư này mới hiểu ra, là có người ở đằng sau thêm dầu vào lửa, cho nên mới có cục diện hiện nay, xem ra bọn mình chẳng qua chỉ là làm việc mở cái bình, kết quả lại dẫn dụ ra đám ma quỷ này.
Còn Thục vương Ảnh Thúc, Hữu tướng, Đông Sở Quân, liên kết những người này lại mà nghĩ, Cổ Hạo Nhiên bất giác hít sâu một hơi, Hữu tướng và Đông Sở Quân là người bị lợi dụng đáng thương, chim sẻ chân chính thì ra đang ngồi yên ở đây câu cá, có được tài sản nhà họ, thế lực của Thục vương không nghi ngờ gì như hổ thêm cánh, Ảnh Thúc lại là chế độ Phiên vương và hoàng thất đều có trọng binh, có tài lực là có thế đấu với hoàng đế, vậy thì loạn biến cũng bắt đầu rồi.
Mà điểm quan trọng hơn, cũng là nguyên nhân vì sao ngoại trừ muốn tài sản nhà họ càng muốn tính mạng của tất cả mọi người trong nhà, bọn họ nếu toàn bộ đều chết ở Ảnh Thúc, thân đứng đầu Quân phi của Thánh Thiên Cổ Ly tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng huống hồ khi đó Cổ Ly đã tới Ảnh Thúc, dựa vào địa vị Cổ Ly ở Thánh Thiên được nữ hoàng sủng ái, nếu vì chuyện toàn bộ Cổ gia bị tiêu diệt mà có bất trắc gì, vậy thì Quân phi Thánh Thiên đi sứ Ảnh Thúc lần này sẽ dẫn tới hành động gì của Thánh Thiên, thì rất khó nói.
Nếu có một số người vào lúc này ở sau lưng đẩy một cái, hai nước loạn lạc vậy thì động cơ và điều kiện để Thục vương xuất binh, sẽ trở nên chín muồi tới không thể chín muồi hơn, Cổ Hạo Nhiên nghĩ tới đây sau lưng bất giác nhẹ toát ra một thân mồ hôi lạnh, đồng thời lại vừa chen lẫn bất lực và cười khổ, thiên hạ loạn lạc, vì hành động vô tình của Cổ gia mà tạo nên, dẫn tới mọi thế lực sau lưng cùng lúc hành động tranh giành bạo phát, và hàng loạt ý đồ sớm đã có, đều có thời cơ thích hợp để bạo phát và lợi dụng họ, đằng sau những tính toán này, không biết là vinh hạnh hay là bi ai của họ.
Còn tiếp
Trong nháy mắt hoảng loạn né tránh, nhất thời chỉ nghe thấy khắp hậu viện đâu đâu cũng là tiếng mắng chửi, những tên vốn xem kịch hay, bây giờ đều vừa nhảy dựng vừa lớn tiếng mắng chửi, còn Cổ Hạo Nhiên người được xem là mục tiêu công kích, nghiêng mặt chấn kinh nhìn mọi người.
"Tiểu tử ngươi muốn chết phải không? Đây là y phục mới ta mới mặc hôm nay."
"Vương bát đản, giày của lão tử, ướt hết rồi."
"Quần của ta, tiểu tử ngươi bồi thường cho đại gia đây."
Trong nháy mắt đám người vốn còn đang làm việc, đều nhảy dựng lên tức giận mắng Cổ Hạo Nhiên, bộ dạng như muốn xông tới đánh nhau, thì ra, Cổ Hạo Nhiên vốn gánh hai thùng nước, kiều tử vốn được nuông chiều như hắn, từ lúc nào biết những chuyện gánh nước chẻ củi, bây giờ vì muốn thành công lẻn vào làm người hầu, bất giác cũng chỉ là cắn răng tới làm.
Lần này có thể đem hai thùng nước gánh về mà không đổ, hoàn toàn là dựa vào lực cánh tay của mình mà cố khống chế sự lắc lư của thùng nước, mới có thể đem chúng gánh tới đây, mà vừa tới đây đã bị đại quản gia chạy tới mắng, thùng nước trên vai còn chưa kịp bỏ xuống, khắp nơi trong hậu viện cứ một người tránh một người đuổi như vậy, thùng nước trên vai Cổ Hạo Nhiên liền nghiêng xuống đổ ra ngoài, khiến mấy người đang làm việc trong vườn đều được tắm mát một trận.
"Hay cho tên Vương bát đản nhà ngươi, lại còn dám đối phó với bổn quản gia, nhỏ như vậy mà không chịu sự quản giáo, sau này làm thế nào được, xem bổn quản gia hôm nay thu thập ngươi thế nào." Đại quản gia thấy còn chưa đuổi đánh được Cổ Hạo Nhiên, ngược lại còn bị Cổ Hạo Nhiên tưới ướt cả người, bất giác tức giận từ tận đáy lòng, nổi lên sự cay độc, vẻ mặt hung thần ác sát xông về phía Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên lúc này vội vàng bỏ thùng nước trên vai xuống, vẻ mặt kinh hoàng nói: "Đại quản gia tha cho tiểu đi mà, tiểu biết sai rồi, tiểu nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc cho đại quản gia, đại quản gia tha cho tiểu lần này đi mà, tiểu không dám nữa."
Đại quản gia hừ lạnh một tiếng tức giận nói: "Tiểu Vương bát đản nhà ngươi còn dám tránh, đứng yên đó cho ta, thật lớn gan, dám không xem đại quản gia để vào mắt, xem bổn quản gia hôm nay có đánh chết ngươi không." Vừa kêu gào vừa hung ác đuổi tới Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không ngờ cái gọi là đại quản gia, cũng chính là người lớn nhất lo liệu trong nhà bếp lại hống hách như vậy, cũng không thèm quan tâm có lý hay không có lý liền ra tay với người dưới, xem ra thường ngày nhất định là quen thói hống hách, thêm vào đó vừa nãy mình để hắn mất mặt như vậy, lần này chắc chắn không dễ qua rồi.
Vốn ủy khuất tới đây làm việc, đã xem như chịu hết mọi khổ sở mà trước đây chưa từng chịu qua, chính là vì không muốn để bọn Thục vương địa vị cao phát hiện, làm những việc linh tinh này, độ khó của nó thật sự khiến hắn cảm thấy còn đáng sợ hơn việc giết người, vốn tưởng mình vì đạt được tình báo ủy khuất để cầu toàn cũng là việc chính đáng, không ngờ làm người hầu thật sự không dễ, có lý không có lý đều phải nhún người ba phần không nói, người ta còn muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng.
Nếu bình thường có người dám mắng hắn một câu Vương bát đản, cứ cho là hắn bỏ qua không thèm để ý, thì tự nhiên cũng có người thay hắn trả đũa, nhưng hiện tại chỉ có thể nhịn trước rồi nói, không ngờ hắn nhún nhường cúi đầu phục xuống, người ta còn ùa tới, thật sự điều đó có thể chịu được, thì còn gì không chịu được, sau đó trong lòng Cổ Hạo Nhiên chợt động, trên mặt tuy còn vẻ sợ hãi kêu la né tránh, nhưng trong lòng đã tính trả đũa.
Chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên không ngớt chạy tới chạy lui trong đám người phía trước, đám người hầu ai nấy đều mắng mắng chửi chửi, thấy Cổ Hạo Nhiên né qua đây bất giác đều công khai hoặc ngấm ngầm đưa tay chào hỏi lên thân hắn, để giải tỏa cơn giận trong lòng, nhưng không ngờ Cổ Hạo Nhiên sau khi lướt qua bên cạnh họ, đại quản gia cũng đang đuổi theo phía sau, Cổ Hạo Nhiên trong tay họ cũng chỉ là chịu thiệt nho nhỏ, nhưng roi mây trong tay đại quản gia thì lại không có mắt, thấy bóng dáng Cổ Hạo Nhiên liền quất về phía đó, trong nhất thời chỉ nghe thấy tiếng kêu ôi ối vang ầm trời.
"Aizz, đại quản gia người đánh nhầm người rồi, tiểu nhân là Trương Báo."
"Đại quản gia, tiểu tử này ở đây, tôi thay đại quản gia giữ hắn, hắn dám né thật sự quá không nể mặt đại quản gia người rồi, tiểu...ai dzô, đại quản gia người đừng đánh tôi a, tiểu tử này ở đây a."
"Đừng, đừng, đại quản gia, ai dzô, mẹ của ta a, hắn đã chạy mất rồi."
Khi thấy Cổ Hạo Nhiên chạy qua chạy lại trong đám người, thấy bên cạnh có người liền nhào về người đó, mọi người vốn đều là bộ dạng xem trò hay chăm chú xem mọi thứ, có người nịnh bợ đại quản gia, còn động thủ giữ chặt Cổ Hạo Nhiên lại để đại quản gia dễ dàng trách đánh, nhưng Cổ Hạo Nhiên là người thế nào, thân công phu đó đám người ngày ngày chỉ biết kiếm ăn, làm cơm, gánh nước, chẻ củi có thể bì được sao, quả thật là sự khác biệt giữa tôm tép và kim long.
Chỉ thấy đám người đó mắt thấy roi mây của đại quản gia tới gần, tay đang giữ chặt Cổ Hạo Nhiên đột nhiên trượt một cái, bị trượt tay không nói ngược lại dưới sức mạnh không rõ là gì, nghiêng mình đón lấy roi mây trong tay của đại quản gia, vài tên hô hào cứ như vậy bị đánh trúng, Cổ Hạo Nhiên chỉ thấy người bên cạnh ngày càng ít, ai nấy đều chạy ra xa để né, không dám tới lôi kéo hắn nữa.
Cổ Hạo Nhiên cười thầm, miệng kêu như quỷ khóc sói gào thảm hơn bất cứ ai, chân lại nhanh hơn bất cứ ai chạy bổ nhào về phía đám người đang tập trung, đám người đó thấy Cổ Hạo Nhiên bổ nhào tới, liền như cầm thú chạy tán loạn khắp nơi, cứ như Cổ Hạo Nhiên là dịch bệnh chỉ sợ né không kịp.
Trong lòng Cổ Hạo Nhiên cười thầm, nhưng không bỏ sót một tên nào dẫn đại quản gia chạy vòng quanh phía họ, phủ Thục vương này quy định cũng nhiều, nếu ai dám rời bỏ vị trí trong lúc làm việc, vậy thì hậu quả không phải là đánh gãy chân, thì chính là bị đuổi ra khỏi phủ vĩnh viễn không thu nhận nữa, phủ Thục vương không thu nhận, còn ai dám thu nhận nữa, điều này không nghi ngờ gì khiến đám người trước mắt dù có sợ cũng không dám tránh quá xa.
"Ai dzô, đại quản gia tiểu nhân không có phạm lỗi, lão nhân gia người đừng đánh tôi a."
Đại quản gia tuy nói không phải là người cao thọ trăm tuổi, cũng chưa được xem là cái gì mà hơn nửa đời người, suốt ngày ở nơi đầy đủ, tuy bộ dáng chỉ mới ba bốn mươi tuổi cũng sớm đã có bụng mỡ rồi, đuổi Cổ Hạo Nhiên chạy một vòng, sớm đã mệt tới thở hổn ha hổn hển, trong mắt như bắn ra lửa, lúc này làm gì còn nghe lọt tai những thanh âm loạn thất bát đao gì chứ, nghe vậy liền tức giận gào lên: "Đánh ngươi này đánh ngươi này, có gì to tát mà kêu la, mắt ngươi mọc chỗ nào, không thấy bổn quản gia đang giáo huấn người sao, tự mình xông lên trước làm gì, bổn quản gia dùng sức mệt, bổn quản gia còn không nói mệt, ngươi còn kêu la cái gì."
"Ai dza, đại quản gia, chuyện này là tiểu nhân khiến đại quản gia mệt nhọc, tiểu tử đó đã chạy tới bên kia rồi, đại quản gia người..."
"Mẹ của ta ơi, đại quản gia, hắn đã sớm chạy tới bên kia rồi, cánh tay này của ta..."
"Kêu gì mà kêu, mẹ nó, các ngươi đều là lũ ngốc à, còn không biết bắt hắn lại cho ta, tên nào tên nấy như khúc gỗ đứng ngây ra đó, lẽ nào ta làm quản gia, các ngươi làm người hầu, một chút giác ngộ cũng không có, còn không mau ngăn hắn lại cho ta, nếu không ngăn được hắn các ngươi hôm nay tên nào tên nấy đừng hòng mà ăn cơm, mẹ nó, một lũ đần độn." Đại quản gia mắt thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên ở phía trước chỉ cách khoảng một hai thốn, nhưng không đuổi kịp không nói, ngược lại còn làm mình mệt đủ thảm, thật sự tức tên này chết đi được.
Trong khắp khu vườn đám người hầu sớm không biết đã thay Cổ Hạo Nhiên chịu bao nhiêu roi rồi, lúc này nghe đại quản gia căn dặn như vậy, liền đều đưa mắt nhìn nhau một cái sau đó không nói hai lời tạo thành vòng vây ép sát về phía Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên thấy tình hình này, trong lòng cười thầm nhưng chân không ngừng một chút nào, nhân tiện còn kèm theo tiếng gào thét kinh hoàng.
"Tiểu tử ngươi càn quấy, hôm nay bổn quản gia muốn xem xem tiểu tử ngươi có thể càn quấy tới mức nào, xem bổn quản gia bắt được ngươi không lột một lớp da của ngươi, bổn quản gia sẽ không làm ở vị trí này nữa, mẹ nó, xem lão tử không đàng hoàng thu thập ngươi." Đại quản gia thấy mọi người đã hình thành vòng vây Cổ Hạo Nhiên ở bên trong, liền dừng bước vừa lớn tiếng thở hổn hển, vừa hung dữ chỉ về phía Cổ Hạo Nhiên kêu gào.
Trong mắt Cổ Hạo Nhiên mang theo tia hài hước, thấy đại quản gia tự mình cũng đứng trong vòng vây, bất giác vừa kinh hoàng van nài nói: "Đừng, xin đại quản gia bỏ qua cho tiểu nhân đi, tiểu thật sự không phải muốn làm chậm trễ công việc của mọi người, đại quản gia bỏ qua cho tiểu nhân một lần này đi."
Cổ Hạo Nhiên miệng kêu dữ dội, thân hình lại chạy vòng quanh vòng vây, đại quản gia và đám người thấy bộ dạng này của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều ồ lên cười lớn bức tới gần.
"Nhanh lên, giữ chặt tên tiểu tử này cho ta." Đại quản gia mắt thấy mọi người đã vây chặt Cổ Hạo Nhiên trong gang tấc, bất giác rất khoa trương tức giận nói.
"Vâng." tiếng đáp trả của mọi người cùng lúc vang lên, đám người hầu cùng lúc ra tay chộp về phía Cổ Hạo Nhiên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu chói tai vang lên, đám người như bảo tháp chất chồng trên mặt đất, giành nói: "Đại quản gia, tiểu đã bắt được tiểu tử đó."
"Đại quản gia, nhanh, ta đã bắt được hắn trong tay."
"Đại quản gia, ta đã đè hắn xuống dưới người ta rồi, lần này tuyệt đối sẽ không để hắn trốn thoát."
"Ta đã đè chặt hắn rồi, nhanh, đánh chết tên tiểu tử này."
Trong nhất thời thanh âm biểu dương thành tích lần lượt vang lên, cùng lúc khắp hậu viện chỉ nghe thấy tiếng biểu dương thành tích của mọi người, tiếng quyền đầu vung lên cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng, tiếng kêu la cực nhỏ và tiếng tức giận chửi bới, bị đè xuống trong nhất thời căn bản không thể nghe rõ, mọi người cũng đều căn bản có nghe cũng xem như không nghe, vì Cổ Hạo Nhiên đã khiến họ chịu không ít khổ sở, lần này trước là đánh cho chết dở rồi nói.
"Các ngươi đang làm gì đây? chưởng sự ở đây đâu rồi? ra đây." Đột nhiên một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, trong lời nói tràn đầy nộ khí đang được áp chế.
Đám người còn đang chơi trò chồng người bị tiếng gào mạnh mẽ này gào lên một tiếng, sau đó cùng lúc đều ngẩn ra ngẩng đầu nhìn người mới tới, liền hoảng sợ đều bò dậy đứng lên, thần sắc trên mặt hoảng sợ khó nói thành lời, dường như người tới rất ghê gớm.
"Ngươi nói, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người nam nhân đó khuôn mặt uy nghiêm, khoảng bốn năm mươi tuổi quét mắt nhìn tình cảnh hiện trường, quay sang nói với người duy nhất không tham dự.
Đám người đó hoảng loạn đứng dậy thấy người tới hỏi người duy nhất đứng bên cạnh, bất giác đều nhìn sang hắn, dưới cái nhìn lần này sắc mặt mọi người liền đại biến nhìn xuống đất, chỉ thấy lúc này người bị đè dưới cùng mới lộ ra mặt mũi, đây không phải là đại quản gia thì là ai, lúc này đại quản gia mặt mũi đã tèm lem, hít vào không thấy thở ra nhắm mắt hầm hừ.
Nam tử duy nhất đứng đó chính là Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên tất cung tất kính quay sang người vừa hỏi trả lời: "Hồi bẩm ngài, vừa nãy đại quản gia vì đám người dưới làm việc quá chậm, muốn giáo huấn một chút, chỉ là không ngờ mọi người lại thế này, cho nên mới tạo thành bộ dáng mà người nhìn thấy lúc này." Lời này nói cũng không sai chút nào, chỉ là có chút cảm giác nghe nhìn lẫn lộn trong đó.
Người tới chau chặt mày tức giận nhìn đám người đang bò dậy, lạnh giọng nói: "Quản gia ra đây nói chuyện, lẽ nào không nghe thấy lời ta nói, chết rồi có phải không?"
Vị quản gia được xếp hàng thứ hai trong viện này, bất giác giật giật khóe miệng nói: "Hồi bẩm tam tổng quản, đại quản gia đang...đang ở đây." Vừa nói sắc mặt vừa khó coi chỉ chỉ đại quản giả đang trên mặt đất đứng dậy không nổi.
Người mới tới tam tổng quản sắc mặt chợt sầm xuống, lạnh giọng nói: "Thật to gan, lại dám bắt nạt quản gia, xem ra thường ngày quá dung túng cho các ngươi rồi, có gan dám trèo lên đầu quản gia, quy tắc của Vương phủ các ngươi cũng thật là nhớ kỹ quá nhỉ."
Tiểu quản sự đó vẻ mặt hoảng sợ run giọng nói: "Không phải, tam tổng quản không phải vậy, chúng tôi đều nghe theo sự sắp đặt của đại quản gia đi giáo huấn tên tiểu tử này, người bây giờ nhìn thấy không phải là ý của chúng tôi, mà là..."
"Là gì, bổn tổng quản tận mắt nhìn thấy còn nói nhiều vậy làm gì, hôm nay là ngày gì các ngươi lẽ nào không biết, vào lúc này lại còn tranh luận ầm ĩ, từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của các ngươi, không cần nói những chuyện khác chỉ nói tới điểm này thôi, các ngươi còn có gì đáng nói đây, bây giờ còn không lo làm việc mình, lẽ nào muốn bổn tổng quản nghiêm khắc trừng phạt mới xứng đáng với các ngươi sao?" Lời tiểu quản gia còn chưa dứt, vị tam tổng quản này đã nghiêm giọng ngắt lời hắn.
Tiểu quản gia nghe vậy liền không dám nói gì nữa, tuy trước mặt là tam tổng quản, không phải là đại tổng quản và nhị tổng quản quyền lực tối cao, nhưng quyền lực tuyệt đối so với họ thì lớn hơn nhiều, nếu muốn cho họ mấy mươi roi hình phạt, thì cũng không thành vấn đề, bất giác đều bắt đầu vội vàng lo liệu, cũng quên luôn việc chỉ trích tên cầm đầu Cổ Hạo Nhiên.
Tam tổng quản nhìn một lượt nhà bếp hậu viện bắt đầu bận rộn lại, ánh mắt chợt lạnh âm trầm hừ mấy tiếng, hôm nay còn dùng tới chúng, trước là làm chúng an lòng đã, đợi sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc rồi tính sổ một lần, đám người hầu có gan dám bắt nạt không dùng đại hình, không thể thay đổi tà khí của chúng được.
Lạnh lùng quét mắt nhìn khắp một lượt chỉ còn lại dáng vẻ bận rộn của đám người, ánh mắt tam tổng quản quét qua Cổ Hạo Nhiên đang im lặng đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Sao ngươi không tham gia?"
Cổ Hạo Nhiên làm ra vẻ vô cùng lo sợ nói: "Tiểu nhân là người mới tới, lần đầu thấy cảnh này, tiểu nhân nhẹ lời khuyên ngăn cũng không có người nghe, kéo thì ngược lại còn bị đánh, tiểu nhân vừa nãy còn chưa kịp phản ứng, đại quản gia đã bị họ đè xuống rồi, thật sự là tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân không ngăn cản được họ."
Tam tổng quản nhàn nhạt ừm một tiếng lạnh lùng nói: "Cứ cho người sai là đại tổng quản, ngươi cũng sẽ khuyên giải sao?"
Cổ Hạo Nhiên nghiêm chỉnh nói: "Nhất định sẽ, không cần biết đại quản gia là đúng hay sai, họ đều là tiểu quản sự, làm nhỏ thì nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của người, vì người là thủ lĩnh của ta, nhỏ không nghe theo thủ lĩnh thì còn nghe ai."
Tam tổng quản nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, sau đó gật gật đầu nói: "Ngươi không cần ở đây nữa, theo ta, chỗ ta có một việc để cho ngươi làm." Nói xong xoay người quay sang nhếch mép cười với Cổ Hạo Nhiên, không nói hai lời trực tiếp đi theo.
Bản tính nô lệ, câu trả lời vừa nãy của hắn hoàn toàn là biểu hiện của bản tính nô lệ, đối với Thục vương mà nói, trả lời như vậy chỉ có con đường chết, đối với đám tổng quản gì đó mà nói, tâm phúc chính là người không phân rõ thị phi, chỉ cần mọi thứ nghe theo mệnh lệnh của họ, người sạch sẽ mới là người của Vương phủ, bản tính nô lệ như vậy, chính là đặc tính cần có của một người tâm phúc tốt, mà điểm này Cổ Hạo Nhiên hoàn toàn nắm rõ.
Bố trí phòng khách, đây là công việc mới không rõ ra làm sao mà sau một trận đại náo Cổ Hạo Nhiên có được, vì hôm nay khách tới quá đông, rất nhiều phòng trống bây giờ đều được dùng để cho khách ở, vị tam tổng quản vốn là phụ trách chuyện quan trọng này, nhưng lúc đi ngang qua hậu viện nghe thấy bọn Cổ Hạo Nhiên lớn tiếng huyên náo, cho nên mới ra mặt trách mắng, việc vô tình được điều động này, lại rất hợp với ý Cổ Hạo Nhiên, ở đây cơ hội nhiều hơn ở nhà bếp nhiều.
Huyên náo, bận rộn, chân không chạm đất, đầu choáng mắt hoa, đây chính là ngày thọ đản của Thục vương, mọi thứ Cổ Hạo Nhiên trải qua, nếu không phải có một thân công phu, Cổ Hạo Nhiên e là thật sự không chống đỡ nổi, nhưng mà vì hắn có lý do chính đại quang minh ra vô giữa nhà lớn và bên cạnh sân nhỏ, cho nên ngược lại khiến hắn mang mọi thứ từ con đường, tiến lùi, phòng ở đều âm thầm tỉ mỉ ghi nhớ từng cái một.
Đêm, vừa lên đèn, trong Vương phủ vẫn vô cùng huyên náo, đâu đâu đều có thể nghe thấy tiếng người ồn ào sôi nổi, diễn viên kịch, tạp kỹ ai nấy đều như đọ sức nhau, hát diễn phải nói là vô cùng xuất sắc, pháo hoa cũng đã bắn không biết bao nhiêu phát rồi, không thấy tiền viện yên tĩnh, ngược lại càng thêm náo nhiệt.
Tiền viện vô cùng náo nhiệt, hậu viện lúc này ngược lại rất yên tĩnh, lưa thưa vài ngọn đèn hồng nằm rải rác trong các góc, chiếu rọi tòa kiến trúc kim bích huy hoàng, dưới màu đỏ nhạt đó, ngược lại càng thể hiện một loại xa xỉ, hoa lệ xinh đẹp và âm u.
Lúc này, dưới bầu trời đêm một đạo thân ảnh tựa hồ hòa nhập vào sắc đêm, cửa ngõ quen thuộc nổi bật trong màn đêm, nhanh như chớp xuyên qua giữa những con đường phức tạp, nhìn tựa như tùy ý xuyên qua đình viện, nhưng bên trong lại là để tránh những điểm mốc công khai hoặc ngấm ngầm, mọi thứ đều tiến hành trong âm thầm không chút tăm hơi.
Thân ảnh trong bóng đêm sau khi một mạch tiến lên trước, nhân lúc ánh trăng sáng trên bầu trời bị mây đen che lấp trong chốc lát, trực tiếp đẩy cửa nhà chính ra, cánh cửa lớn của một căn phòng nhìn như vẻ tương đối bình thường.
Hắc ảnh này thân thủ dẻo dai, chính là Cổ Hạo Nhiên đang đảm nhiệm tới trộm đồ, Cổ Hạo Nhiên tiến vào căn phòng trước là cảnh giác quét mắt nhìn một lượt cảnh trí trong phòng, thấy không có chỗ có thể ẩn mình, sau đó lắng nghe nửa buổi trời, xác định không có ai ẩn giấu ở đây, mới bắt đầu mau chóng kiểm tra.
Cổ Hạo Nhiên cố gắng để những thứ bị hắn động vào về nguyên trạng, thần tình tương đối khó mà hoàn toàn cảnh giác và trầm ổn, đôi tai vểnh lên mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe được mọi thanh âm phát ra, động tác trong tay chỉ nhanh không chậm, nhưng lại tương đối tỉ mỉ tìm kiếm mọi thứ có thể dùng làm chứng cứ.
Căn phòng này hình dáng bên ngoài nhìn giống như một căn phòng chính, so với nhưng căn phòng phụ không khác biệt gì mấy, nhưng lúc sáng Cổ Hạo Nhiên chà trộn vào, lại phát hiện đối với căn phòng này có rất nhiều lính gác đứng nơi kín đáo, chính vì điểm này mới thu hút cảnh giác của hắn, Cổ Hạo Nhiên bất giác đặc biệt để ý nhìn quanh vài lượt.
Căn phòng đơn độc này bề ngoài bình thường, nhưng đằng sau sự bình thường này, khung cửa sổ hơi lộ ra đó lại được làm bằng thép, vả lại nhìn giống như cửa sổ, thật ra hoàn toàn bị phong kín, điểm này không để ý sẽ không nhìn ra, nhưng không qua được con mắt Cổ Hạo Nhiên, nhìn lướt qua một cái Cổ Hạo Nhiên liền biết căn phòng này không đơn giản, chắc là thứ mình cần tìm, nếu có khả năng cao nhất là được đặt ở đây, cho nên buổi chiều nhân cơ hội dọn dẹp phó viện, Cổ Hạo Nhiên trực tiếp mượn đường từ góc bên này đánh giá vài bận bất giác trực tiếp xác định căn phòng này có vấn đề.
Cổ Hạo Nhiên mượn ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vừa mau chóng thay đổi vị trí, vừa không ngừng quét mắt nhìn tứ phía, đột nhiên, đôi mắt Cổ Hạo Nhiên lóe sáng, ở chính giữa bàn sách nhìn như tương đối bình thường, nơi đặt một chiếc bút lông trên ngòi còn có mực, Cổ Hạo Nhiên đặt trong tay, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc bút lông, đột nhiên nhoẻn miệng cười đưa tay bắt lấy chiếc bút lông đó, chỉ nghe thấy trong tiếng răng rắc nho nhỏ, mặt bàn chậm rãi từ chính giữa tách ra, lộ ra mọi thứ đồ được giấu trong đó.
Ánh mắt Cổ Hạo Nhiên chợt lay động khóe miệng kéo ra nụ cười tuyệt mỹ, thì ra Thục vương này bản tính đa nghi mọi người ai cũng biết, người đa nghi ngược lại cũng rất thận trọng, sơ hở lớn ngươi căn bản không bắt được, chỉ có tìm vết tích từ những nơi nhỏ nhất.
Chiếc bút lông dính mực này trong mắt người khác chẳng qua là thứ đồ rất bình thường, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại biết Thục vương cả ngày đều không xuất hiện trong căn phòng này, trên mặt bàn làm sao có chiếc bút lông dính đầy mực sắp nhỏ giọt được, huống hồ mượn ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếc bút lông làm bằng trúc đó lại tản phát ra ánh hàn quang, có thứ gì được làm bằng trúc mà có thể tản phát ra hàn quang, điểm sáng này đã có thể nói rõ mọi thứ.
Chiếc bút lông được làm từ thép dưới sự dịch chuyển của Cổ Hạo Nhiên, lộ ra mọi thứ được cất giấu, Cổ Hạo Nhiên mau chóng thay đổi vị trí vào nơi cất giấu đồ, vừa nhìn bất giác đại kinh thất sắc, ngoài mấy bức thư tín qua lại giữa Thục vương và Hữu tướng ra, còn có một thứ Cổ Hạo Nhiên căn bản không ngờ tới, ba bức thư tín qua lại giữa Thục vương và Nguyệt Hà công chúa.
Mọi thứ trong thư tín, khiến Cổ Hạo Nhiên vốn là người trầm ổn đối mặt với những chuyện lớn, cũng lộ ra biểu tình khó mà tin nổi, Thục vương lại cùng với Nguyệt Hà công chúa của Thánh Thiên sớm đã có qua lại, mà Nguyệt Hà công chúa theo như lần này Nguyệt đường truyền tin tới, chính là một trong những thế lực mạnh nhất mới nổi dậy chống lại nữ hoàng, đường tỉ của nữ hoàng Thánh Thiên.
Thục vương vì được Nguyệt Hà công chúa cung cấp kim tiền và tài lực, giúp Nguyệt Hà công chúa ngồi lên vị trí nữ hoàng của Thánh Thiên, còn sự hồi báo của công chúa Nguyệt Hà, lại chính là phò trợ Thục vương tiêu diệt Minh Hoàng của Ảnh Thúc, ngồi lên vị trí hoàng đế của Ảnh Thúc, dã tâm và sự thông đồng của hai người khiến người đột nhiên biết được mọi thứ như Cổ Hạo Nhiên cũng bất giác vạn phần chấn kinh.
Cổ Hạo Nhiên nhìn ba bức thư tín trong tay, trong lòng suy nghĩ một lượt liền hiểu ra, nữ hoàng của Thánh Thiên vì sao không toàn lực cứu tế đại quy mô, thì ra sau lưng có người ngáng chân không cho ả làm vậy, Thánh Thiên một khi đại loạn, vậy thì những người phía sau này mới có thể quang minh chính đại tiến lên trước, mới có thể đàng hoàng chỉ trích, hoặc nhằm vào việc nữ hoàng tạo ra đại nạn như vậy mà thay thế.
Cổ Hạo Nhiên luôn hoài nghi, vì sao nữ hoàng không cứu tế đại quy mô, phải biết quốc khố và quyền lực là xây dựng nên một quốc gia cường đại, lòng người đều loạn nhà của ngươi cứ cho là không đổ, cũng còn có thể nói tới cái gì mà quốc khố và quyền lực sao, nếu điểm này mà cũng không rõ, vị trí nữ hoàng nhiều năm như vậy xem như là uổng phí rồi, xem xong thư này mới hiểu ra, là có người ở đằng sau thêm dầu vào lửa, cho nên mới có cục diện hiện nay, xem ra bọn mình chẳng qua chỉ là làm việc mở cái bình, kết quả lại dẫn dụ ra đám ma quỷ này.
Còn Thục vương Ảnh Thúc, Hữu tướng, Đông Sở Quân, liên kết những người này lại mà nghĩ, Cổ Hạo Nhiên bất giác hít sâu một hơi, Hữu tướng và Đông Sở Quân là người bị lợi dụng đáng thương, chim sẻ chân chính thì ra đang ngồi yên ở đây câu cá, có được tài sản nhà họ, thế lực của Thục vương không nghi ngờ gì như hổ thêm cánh, Ảnh Thúc lại là chế độ Phiên vương và hoàng thất đều có trọng binh, có tài lực là có thế đấu với hoàng đế, vậy thì loạn biến cũng bắt đầu rồi.
Mà điểm quan trọng hơn, cũng là nguyên nhân vì sao ngoại trừ muốn tài sản nhà họ càng muốn tính mạng của tất cả mọi người trong nhà, bọn họ nếu toàn bộ đều chết ở Ảnh Thúc, thân đứng đầu Quân phi của Thánh Thiên Cổ Ly tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, càng huống hồ khi đó Cổ Ly đã tới Ảnh Thúc, dựa vào địa vị Cổ Ly ở Thánh Thiên được nữ hoàng sủng ái, nếu vì chuyện toàn bộ Cổ gia bị tiêu diệt mà có bất trắc gì, vậy thì Quân phi Thánh Thiên đi sứ Ảnh Thúc lần này sẽ dẫn tới hành động gì của Thánh Thiên, thì rất khó nói.
Nếu có một số người vào lúc này ở sau lưng đẩy một cái, hai nước loạn lạc vậy thì động cơ và điều kiện để Thục vương xuất binh, sẽ trở nên chín muồi tới không thể chín muồi hơn, Cổ Hạo Nhiên nghĩ tới đây sau lưng bất giác nhẹ toát ra một thân mồ hôi lạnh, đồng thời lại vừa chen lẫn bất lực và cười khổ, thiên hạ loạn lạc, vì hành động vô tình của Cổ gia mà tạo nên, dẫn tới mọi thế lực sau lưng cùng lúc hành động tranh giành bạo phát, và hàng loạt ý đồ sớm đã có, đều có thời cơ thích hợp để bạo phát và lợi dụng họ, đằng sau những tính toán này, không biết là vinh hạnh hay là bi ai của họ.
Còn tiếp