Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Cổ Ly tiếp lời Cổ Hạo Danh gật gật đầu, ra vẻ đàng hoàng trên dưới đánh giá Cổ Hạo Nhiên một lượt sau đó nói: "Nói cũng đúng, tiểu lục nhà ta nếu rời khỏi Điệp Y thì sao chịu nổi a, ta không biết mười tám năm qua tiểu lục trải qua thế nào, các ngươi nói xem trước đây hắn có phải là mộng du trải qua mười tám năm không?" Lại một tràng cười lớn, đến cả Điệp Y cũng nhàn nhạt cười nhìn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên đưa tay véo má Điệp Y, ôm qua rồi hôn một cái sau đó quay đầu nhìn Cổ Ly nói: "Người bớt ly gián tình cảm giữa phu thê bọn ta, ta chính là mộng du mười tám năm thì thế nào? Ta chính là không xa Điệp Y được, để cho người ngưỡng mộ đi."
Cổ Chấn thấy mấy người họ đã bắt đầu đấu khẩu, bất giác lặng lẽ lắc đầu nói: "Được rồi, tiểu lục đi vậy, Ảnh Thúc hắn là người rành nhất, tiểu lục, nên nhớ, Thục vương của Lý quận không phải là người dễ đối phó, Hữu tướng bên này mấy ngày nay bọn ta đều đã đi thăm dò qua, không có chút manh mối nào, chỉ còn biết đi xem xem bên đó có chỗ sơ hở nào không, tương đối nguy hiểm, tiểu lục, tự mình cẩn thận."
Vì triều đình của Ảnh Thúc và các Phiên vương nối liền một mạch, cho nên trung thần trong triều đình không thể câu kết với Phiên vương, nếu câu kết là đại tội chém đầu diệt môn, cho nên có thể tưởng tượng loại chuyện cơ mật này, muốn để Cổ Hạo Nhiên đi tìm ra cái đuôi của họ, phải có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm tới chừng nào.
Lời Cổ Chấn vừa dứt Cổ Hạo Viễn tiếp lời: "Ta đi, tiểu lục là đương gia đương nhiệm của nhà chúng ta, nó nhất định phải ở trung tâm để ứng phó với mọi chuyện, càng huống hồ Thục vương đã liên thủ với Hữu tướng, Hạo Nhiên chắc chắn cũng nằm trong tầm ngắm của hắn, tính khả năng quá lớn, ta chưa từng tới qua Ảnh Thúc, cơ hội gặp mặt tuyệt đối ít hơn tiểu lục, vả lại công phu của ta tốt hơn tiểu lục nếu việc bại lộ cơ hội tự bảo vệ mình cũng lớn hơn nó."
Lời Cổ Hạo Viễn còn chưa dứt, vẻ mặt không đàng hoàng của Cổ Hạo Nhiên liền thay đổi, chau mày nói: "Nhị ca, ta quen thuộc Ảnh Thúc hơn huynh, huynh bớt giành với ta đi, bây giờ cha và tiểu thúc đều ở đây, đã có người ở trung tâm ra kế sách ứng phó, vả lại Điệp Y cũng ở đây, tính nhạy bén của tin tức cũng sẽ không xảy ra trở ngại gì, lại nói Thục vương ta gặp qua một lần, người đó rất nặng về mưu sâu kế độc, ta từng nghe nói, nơi hắn ở cơ quan đầy rẫy, huynh không quen thuộc chỉ có thể một đi không trở lại, huynh không được, đi rồi nhất định không ra được."
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Cổ Hạo Viễn mới đem hết lời nói ra hết, Cổ Hạo Thanh liền sầm mặt xuống nói: "Nhị ca và tiểu lục đừng tranh giành nữa, tiểu lục không nói chúng ta còn không biết nơi ở của Thục vương lại quỷ dị như vậy, đã như vậy, ta đi, công phu của ta thế nào, trong lòng các ngươi đều rõ, cơ hội thế nào cũng cao hơn các ngươi." Nói xong Cổ Hạo Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn đám huynh đệ Cổ Hạo Nhiên mấy lần, tuy bình thường bọn Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Danh đều thích nói công phu của họ cao nhất trong Cổ gia, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, thật sự cao cường chính là Cổ Hạo Thanh người luôn trầm mặc ít nói này.
Cổ Hạo Thanh nói vậy, khiến bọn Cổ Hạo Dương nghe không ổn đang muốn giành đi đều trở nên im lặng, công phu Cổ Hạo Thanh tốt nhất nhưng cũng không có nghĩa là tốt, nhưng thật sự cơ hội tự bảo vệ mình sẽ hơn hẳn mấy huynh đệ khác bọn Cổ Hạo Viễn đều đưa mắt nhìn nhau lại không biết phản bác thế nào.
Cổ Hạo Nhiên khẽ nhướng mày không nói gì, đột nhiên một tay động đậy, làm thủ đao hướng tới Cổ Hạo Thanh mà công kích tới, Cổ Hạo Thanh nghiêng người né thủ đao của Cổ Hạo Nhiên, lạnh giọng nói: "Tiểu lục, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Cổ Hạo Nhiên xoay người một cái treo lơ lửng trên không trung đá về hướng Cổ Hạo Thanh, vừa nhàn nhạt nói: "Tứ ca, vạn sự không có tuyệt đối, chúng ta phải đấu mới biết."
Đôi tay Cổ Hạo Thanh mau chóng vung lên đỡ mấy cước của Cổ Hạo Nhiên, đưa tay tới bên cạnh lấy trường kiếm Tô Mẫn vừa đưa tới, trong hư không chỉa về phía Cổ Hạo Nhiên, tứ tẩu Tô Mẫn mỉm cười nói: "Tiểu lục, đừng tranh nữa, tứ ca ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình."
Cổ Hạo Nhiên cười dài một tiếng một tay ấn xuống thắt lưng, nhuyễn kiếm mau chóng nắm trong tay tiếp vài đường kiếm của Cổ Hạo Thanh, cười nói: "Tứ ca, nhìn kỹ chưa" Lời vừa dứt, thân pháp đột nhiên biến, nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên cứng như đao, kiếm này nhanh hơn kiếm trước với sức mạnh và tốc độ mà bọn Cổ Hạo Thanh tuyệt đối không ngờ tới đâm về phía hắn.
Cổ Hạo Thanh vừa thấy liền hoảng hốt, chỉ nghe thấy mấy thanh âm trong trẻo của trường kiếm va chạm vào nhau, Cổ Hạo Nhiên cong khóe môi lộ ra nụ cười xán lạn, nhảy lên không trung đạp liên tiếp mấy cược không tiếp đất rồi vọt lên, cánh tay vừa đưa xuống vạch ra vài đóa hoa kiếm, trong khe hở nhân lúc mọi người đang nhìn, lấy góc độ vô cùng khôn khéo đâm về hướng Cổ Hạo Thanh.
Bing, chỉ nghe thấy một tiếng binh khí giao nhau cực lớn, Cổ Hạo Thanh liên tục lùi sau mấy bước, đợi đứng vững xong, nhuyễn kiếm của Cổ Hạo Nhiên đã giá trụ giữa cổ hắn, Cổ Hạo Thanh bất giác ngẩn ra nhìn vẻ mặt tươi cười của Cổ Hạo Nhiên, mới chỉ vài chiêu mà đã đánh bại mình.
Trầm mặc, trong nháy mắt tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều chấn kinh nhìn thắng lợi của Cổ Hạo Nhiên, trước giờ không ai biết tiểu đệ luôn nhận là yếu nhất của họ, bộ mặt chân thật lại cường hãn như vậy.
Cổ Hạo Nhiên thu hồi nhuyễn kiếm trong tay, thấy mọi người đều chấn động nhìn hắn, bất giác cười nhìn mọi người nói: "Ai còn giành với ta?" Vừa nói vừa đi về phía Điệp Y.
Điệp Y quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái nhàn nhạt nói: "Nhượng bộ."
Cổ Hạo Nhiên liền cười khổ nói: "Đó là chưa dốc toàn lực có được không, không phải là nhượng bộ." Biết Điệp Y đang dùng thủ đoạn lúc ở Tình đảo để so sánh, đó là liều mạng làm sao có thể so sánh với cuộc tỉ thí hữu nghị chứ, Cổ Hạo Nhiên bất giác cười khổ ôm lấy Điệp Y.
Cổ Hạo Dương vẻ mặt chấn kinh nói: "Tiểu lục, đây là bản lĩnh thật sự của ngươi sao? Lại còn chưa dốc toàn lực, ngươi từ lúc nào công phu lại lợi hại như vậy."
Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Huynh đệ trong nhà hà tất phải tính toán." Nhưng cũng không nói trong đó còn có tác dụng cho tam công chúa kén chồng. "
Cổ Hạo Ảnh khó tin nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Tiểu tử ngươi giấu cũng quá kỹ rồi, mạnh tới hơn người như vậy, mà một ngày tới tối còn giả vờ yếu đuối. "Nghĩ thường ngày Cổ Hạo Nhiên mặc cho bọn họ cười nhạo, trước giờ chưa từng phản kháng và đáp trả, Cổ Hạo Ảnh ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đắc ý nói:" Aizz, vốn là đã xuất sắc hơn các ca ca đây, nếu lại cướp đi thế mạnh của các người, ta há không phải áy náy lắm sao. "Cổ Hạo Nhiên thấy bọn Cổ Hạo Ảnh đều chấn động, bất giác bắt đầu nói đùa để điều tiết bầu không khí.
Cổ Ly khẽ nhướng mày quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên vài cái sau đó chậm rãi nói:" Tiểu lục, xem ra ngươi thật lòng yêu Điệp Y. "
Bọn Cổ Chấn nghe vậy bất giác đều gật gật đầu, trước đây cho rằng công phu Cổ Hạo Nhiên không tốt, cho nên mới bị Điệp Y áp trụ như vậy, mà bây giờ xem ra, nếu không phải tự bản thân Cổ Hạo Nhiên cam tâm, Điệp Y có xuất sắc hơn nữa cũng chỉ có thể cùng hắn kẻ tám lạng người nửa cân, làm gì xuất hiện cục diện nghiêng về một bên như hôm nay.
Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác siết chặt lấy Điệp Y, cười híp mắt rồi hôn lên Điệp Y:" Thê tử của ta ta không yêu thì để ai yêu? Ta không thương thì ai thương? Ta lại không phải cùng nàng đánh nhau, phải thể hiện công phu cao vậy để làm gì? "
Cổ Hạo Danh lúc này hoàn hồn lắc đầu nói:" Người vốn xem là yếu nhất, thật ra lại là người cường hãn nhất, tiểu lục, ngươi che giấu chúng ta quá tốt a, trước giờ chắc cười nhạo bọn ta lắm phải không? "
Hoàn hồn lại, Cổ Hạo Danh tuy kinh ngạc, nhưng đối tượng là Cổ Hạo Nhiên, cảm giác vui mừng còn lớn hơn cả sự kinh ngạc, rốt cuộc, trước đây công phu Cổ Hạo Nhiên thấp luôn là sự khó khăn trong lòng họ, từ lúc thấy Điệp Y công phu cao cường, trong lòng tuy cũng thả lỏng một chút, nhưng rốt cuộc việc Cổ Hạo Nhiên bị một nữ nhân quản chế cảm giác không được tốt lắm, mà bây giờ biết bản thân Cổ Hạo Nhiên có bản lĩnh cao cường như vậy, sự vui mừng trong lòng dần dần dâng tràn.
Cổ Hạo Nhiên khẽ cười nói:" Bây giờ các người biết ai mới là người mạnh nhất rồi chứ? Còn ai giành với ta không, ra đây, ta đánh gãy chân hắn, hửm hửm. "
Cổ Ly và Cổ Chấn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều cùng một ý tứ, vốn quyết định là để Cổ Hạo Nhiên đi, một là vì Cổ Hạo Nhiên đối với Ảnh Thúc tương đối quen thuộc, cũng biết những nhân vật phải đối mặt, trong lòng tương đối biết cân nhắc; hai là luận tâm cơ, luận tính toán, bọn người Cổ Hạo Dương đều là cao thủ, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại là cao thủ trong số cao thủ, tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng tính toán không thua gì Cổ Ly, đây mới là điểm mấu chốt nhất của chuyến đi này.
Trước cũng là vì công phu Cổ Hạo Nhiên tương đối yếu, cho nên hai người đều có chút lo lắng, bây giờ thấy Cổ Hạo Nhiên lại cường hãn như vậy, kinh ngạc cùng lúc cũng càng kiên định hơn với cách nghĩ của hai người.
Sau đó Cổ Ly ừm một tiếng trực tiếp nói:" Vậy cứ quyết định thế đi, tiểu lục đi. "
Bọn Cổ Hạo Dương trầm mặc một lúc cũng đều không phản đối, xem ra Cổ Hạo Nhiên thật sự là người thích hợp nhất để chọn, Điệp Y nghe thấy đi nơi này nguy hiểm như vậy, bất giác lạnh lùng nói:" Ta đi với huynh. "
Cổ Hạo Nhiên liền dùng sức ôm chặt Điệp Y, vẻ mặt tươi cười nói:" Đừng, nếu nàng đi vậy thì mọi việc coi như đã được bày sẵn, vậy cũng không thể hiện được bản lĩnh của ta, nàng không thể để bọn họ xem thường ta. "Vừa nói vừa để lại trên mặt Điệp Y một dấu hôn.
Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên phản đối, bất giác lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong mắt Cổ Hạo Nhiên ánh lên tia tự tin khiến Điệp Y và hắn nhìn nhau nửa buổi trời, sau đó khẽ chau mày chậm rãi nói:" Tự mình cẩn thận. "
Trong lòng Điệp Y hiểu rõ Cổ Hạo Nhiên không cho mình đi, một là Nguyệt đường cứ cho là có Cổ Chấn Cổ Ly ở đây, nhưng nàng mới thật sự là người đủ khả năng chỉ huy mọi thứ của Nguyệt đường; hai là Đông Sở Quân bên đó vẫn cần mình đi ứng phó, nếu mình bỏ mọi chuyện trong tay xuống đi cùng hắn, mọi tiến độ và cố gắng đều sẽ chậm lại, vậy thì mọi chuyện không phải dễ nói rồi, cùng lúc cố gắng từ nhiều hướng như vậy, mau chóng đem chướng ngại trước mắt trở nên dễ dàng hơn. Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên kiên quyết, trong lòng thầm tính toán thực lực Cổ Hạo Nhiên, dưới sự cân nhắc cuối cùng mới gật đầu.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y gật đầu, bất giác cười nói:" Yên tâm, nàng cứ đợi tin tốt lành của ta thôi. "
Bàn tính ổn thỏa, sau đó bọn Cổ Chấn, Cổ Ly, Cổ Hạo Dương theo sự sắp xếp của cuộc thương lượng, phân ra hành sự, Ảnh Thúc này xem ra chỉ trong thời gian ngắn sẽ có sự thay đổi.
Lại nói Cổ Hạo Nhiên sau khi tạm biệt bọn người Điệp Y, một người một ngựa mau chóng gấp rút tới Lý quận. Lý quận này nằm ở phía đông kinh thành của Ảnh Thúc, cách kinh thành một ngàn dặm đường, diện tích khoảng mười ngàn kilomet vuông, tất cả quận huyện thuộc địa tổng cộng có bảy cái, đây là một thuộc địa giàu có đông đúc nhất trong số các thuộc địa, cũng là thuộc địa cường uy nhất, Phiên vương của nó là thúc thúc của đương kim hoàng đế, tính cách đa nghi thường ngờ vực, nghiên cứu về mưu lược cơ trí, lại giỏi về dùng người, hơn nữa có tính cách quái dị.
Thời gian thoáng cái trôi qua, hôm nay vừa khéo là thọ đản lần thứ 61 của Thục vương, trong ngoài phủ Thục vương kim bích huy hoàng mặt trời còn chưa mọc, dòng người không ngừng, từ các nơi, các phủ, các quận tới tiếp kiến, khiến cả phủ Thục vương rộng lớn chật tới giọt nước cũng không lọt qua nổi.
" Nhanh lên, nhanh lên, phía trước sắp mở tiệc rồi, tiểu tử ngươi nhanh tay nhanh chân một chút, phủ Thục vương chúng ta không nuôi người vô dụng, mau lên. "
" Ồ, ồ, ồ, tiểu nhân biết, tiểu nhân biết. "Sau một tràng tiếng quở trách và tiếng bước chân hỗn loạn, hậu viện càng thêm hỗn loạn bận rộn và vội vàng.
" Người mới đến, qua đây gánh đầy nước, bà nội nó, một đám Vương bát cao tử, dùng nước phí như vậy cũng không biết tiết kiệm một chút, vào lúc này ai còn lo tới đi lấy nước. "Lúc đầu là tiếng giáo huấn mọi người, trong tràng thanh âm hỗn loạn lại lần nữa vang lên, mà đối tượng trách mắng của hắn chính là một người thanh niên trên mặt có vết sẹo.
Người thanh niên vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, vừa cao giọng trả lời, vừa nhanh chân đi làm chuyện quản gia vừa căn dặn, người quản gia mặt đầy múi thịt thấy vậy gật đầu nói:" Các ngươi nhìn xem, đây mới là người làm việc, tên nào tên nấy một ngày tới tối chỉ biết dùng mánh lới, vương phủ chính là nuôi uổng phí đám sâu mọt các ngươi rồi, còn không siêng năng ta cho toàn bộ các ngươi đều thôi việc, một đám vụng về. "
Đám người bị mắng ai nấy đều ủ rủ không nói gì, vùi đầu cố hoàn thành công việc trong tay, trên mặt không dám thể hiện gì với người quản gia, nhưng trong lòng lại mắng té tát tên nam tử mới tới vừa nghe lời lại vừa siêng năng này, đây không phải là đang giành biểu hiện, chọc giận mọi người sao, ai nấy trong âm thầm, đợi quản gia đi rồi lại tới thu thập tên tiểu tử không biết phép tắc này.
Lại nói người thanh niên trên mặt có sẹo, lấy hai thùng gỗ tới bên giếng lấy nước, cái giếng này không nằm ở nơi dễ thấy của hậu viện, có chút khoảng cách so với nơi làm việc của mọi người, cho nên đây cũng là nguyên nhân mọi người không muốn đi lấy nước, người thanh niên lấy đầy hai thùng nước, sau mấy khúc ngoặc liền không biết nên đi về hướng nào, sau đó liền gánh thùng nước đi lung tung.
" Này này này, ngươi là ai? Ở đây làm gì? "Người thanh niên đi loanh quanh nửa buổi trời, sau đó ở một nơi hoa lệ khác một trời một vực với hậu viện thì bị một số hung thần ác sát gọi lại.
Người thanh niên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hoảng sợ gật đầu cúi người nói:" Hai vị đại ca, ta làm việc trong nhà bếp ở hậu viện, quản gia vừa nãy bảo ta đi gánh nước, nhưng ta lại mới đến được mấy ngày, qua mấy khúc ngoặc liền không tìm được đường, vẫn xin hai vị đại ca chỉ đường cho tiểu đệ, nếu ta còn không trở về, quản gia nhất định lại mắng ta. "Vừa nói vừa khẩn trương đầu đầy mồ hôi.
Hai nhân vật hộ viện, trên dưới đánh giá người thanh niên một lượt, nửa buổi trời một trong hai người vẻ mặt khinh thường nói:" Đồ vô dụng, người hầu ở hậu viện cũng dám chạy tới đây, có biết đây là đâu không? Lạc đường, lạc đường cũng dám lạc tới nhà chính, mau cút đi cho lão tử, ở đây là nơi loại người hạ đẳng như ngươi có thể tới sao? Cút. "Vừa nói vừa đá một cái, khiến người thanh niên gắng sức gánh hai thùng nước, hết thảy đều bị ngã lăn ra đất.
Người thanh niên vô cùng lo sợ liên tục nói xin lỗi:" Là tiểu đệ không đúng, là tiểu đệ không đúng, ta sẽ đi ngay. "Nói xong, vội vàng nhặt hai thùng nước bị đổ treo lên, trên mặt rất sợ hãi nhìn cũng không dám nhìn hai người liền chạy về phía bên cạnh.
" Tên khốn, ngươi nhìn đường cho lão tử, nơi đó cũng là nơi ngươi có thể đi sao, không cần mạng nữa phải không? Còn không mau tới từ nơi nào, cút về nơi đó. "Hung ác nam tử đó mở miệng nói chuyện, thấy người thanh niên chạy vào một con đường khác, vội đưa tay nhấc người thanh niên lên giận dữ ném qua một bên, trong miệng càng là lời nói dọa dẫm và không sạch sẽ.
Người thanh niên từ đất chống dậy, vừa sờ cái mông bị thương, vừa vội vàng đi nhặt thùng gỗ đã bị lăn ra xa, trên mặt vừa kinh vừa hãi liên tục nói:" Vậy, vậy ta phải đi đường nào mới có thể trở về được? Khu vườn này nhiều đường như vậy, đường nào mới là đường về hậu viện a? "Trước mắt mấy con đường phân thành nhiều hướng, khiến người thanh niên hoa cả mắt hoàn toàn không biết đi hướng nào mới đúng.
Một hộ viện khác nãy giờ không mở miệng chỉ chăm chú nhìn người thanh niên, lúc này mới lạnh lùng chỉ một trong những con đường đó mở miệng nói:" Đi đường này trở về, không biết thì hỏi người ta, nếu còn phát hiện ngươi lại xuất hiện ở đây, đem ngươi giết rồi cho chó ăn, còn không mau cút. "
Người thanh niên không dám nói những lời sợ hãi nữa, bắt lấy hai thùng gỗ chân trước đá chân sau, bắt đầu chạy về con đường vị nam tử này chỉ, hộ viện hung ác thấy người thanh niên sợ hãi như vậy, mệt mỏi như vậy, bất giác ở đằng sau người thanh niên bắt đầu ha ha cười phá lên.
Chạy tới một khúc quanh, người thanh niên mới vẻ mặt kinh hoàng thở ra một hơi, nhìn thùng gỗ một giọt nước cũng không có, người thanh niên bất giác thở dài một hơi, cúi đầu đôi mắt sợ hãi vừa nãy, lúc này thoáng qua tia quang mang rạng ngời.
Người thanh niên đứng vững, vừa hít thở từng ngụm từng ngụm không khí thanh tân, vừa xoay người đánh giá nơi vừa nãy đi qua, chỉ thấy ở đây nhìn như không có một bóng người, chỉ thấy cái gì mà đình đài lầu cát điêu khắc tinh xảo, nhưng trong lúc không để ý sẽ xuất hiện hộ viện, giống như vừa nãy căn bản không thấy có người, nhưng xoay người một cái thì đã ở ngay bên cạnh khiến người ta không thể thể đề phòng.
Mà con đường lại rối rắm phức tạp, tuy nhìn bề ngoài chỉ là một con đường, nhưng cứ đi rồi sẽ xuất hiện rất nhiều con đường giao nhau, mỗi con đường nhìn đều là một con đường lớn, khiến người ta căn bản không biết nên đi hướng nào, còn có một số con đường đợi sau khi đi qua rồi mới phát hiện căn bản đã trở lại chỗ cũ, hoặc là xuất hiện ở nơi cách không xa nơi vừa mới qua, căn bản không tìm được đường chính xác.
Người thanh niên nhìn bằng mắt nhớ trong lòng, trong miệng tuy giận dữ nói:" Xí, có gì hay ho chứ, nói không chừng sau này ta còn có thể làm tới vị trí của ngươi, hôm nay ta để các ngươi bắt nạt ta, xem ta sau này làm ở vị trí cao hơn các ngươi, tới lúc đó ta mới tới đây tử tế bắt nạt các ngươi "Nói xong, đùng đùng xoay người gánh thùng nước lên nhìn tứ phía vài lần sau đó đột nhiên kêu gào lên:" Rốt cuộc là đi đâu mới có thể trở về a, sao giống một cái mê cung thế này, ta không nhớ nổi đường rồi. "
" Đi thẳng phía trước năm mươi mét rẽ phải. "Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới, người thanh niên giật cả mình, vội vàng quay đầu nhìn sang, là người gì, người thanh niên liền hoảng sợ, vừa kinh hoàng trừng to mắt, vừa liên tục nói:" Mẹ ơi, sao không có ai, cái này, cái này, a.. "Vừa nói vừa gánh thùng gỗ lên chân không chạm đất liền chạy thục mạng về phía trước.
Ở phía sau hắn trong một cánh cửa tối vang lên tiếng phì cười sau đó giọng nói mang theo ý cười nói:" Lão tam, tiểu tử này có phải đã xem ngươi là quỷ rồi không, ha ha, đáng tiếc ngươi còn nhắc hắn đường ra, đã bỏ qua cho hắn, vậy hà tất nhắc nhở hắn, Vương phủ không thiếu người gánh nước. "
Thanh âm mở miệng trước đó nhàn nhạt tiếp lời:" Để hắn đi là vì không rõ mục đích đến của hắn, đương nhiên phải phòng bị, chỉ điểm cho hắn trở về là làm rõ nguyên nhân hắn tới đây, chỉ là một tên ngốc mà thôi, tuy Vương phủ không thiếu người gánh nước, nhưng hôm nay đang là đại thọ của Vương gia, có thêm một người giúp đỡ dù sao cũng tốt hơn ít đi một người, huống hồ, hôm nay không thể thấy huyết tanh. "
Một người khác ừm một tiếng sau đó nói:" Vẫn là ngươi nghĩ thấu đáo. "Nói xong liền không còn phát ra thanh âm gì nữa, ở đây hồi phục lại sự yên tĩnh vừa nãy.
Sau khi người thanh niên hốt hoảng chạy khỏi đoạn địa giới, chạy tới một nơi trống trải, đột nhiên thả chậm cước bộ, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thấp giọng làu bàu:" Quả nhiên có người ẩn nấp, hay cho một Thục vương âm hiểm quỷ quyệt, cả khu vườn ngoài sáng trong tối lại hạ nhiều cặm bẫy như vậy, nếu không phải ta trước đây ở hoàng cung đã thấy qua loại bố trí này, hôm nay thật sự chôn chân ở đây rồi. "Nói xong bất giác thận trọng khẽ gật đầu.
Mà lúc này thần sắc lộ ra từ trong đôi mắt, khiến người ta vô cùng quen thuộc, làm gì xứng với khuôn mặt xấu xí tầm thường đó, lúc này như hai ánh sao sáng lấp lánh trong màn đêm tối, sáng ngời long lanh. Nhưng chỉ lộ ra sáng ngời một lúc sau đó liền thu liễm lại, lúc người thanh niên lần nữa ngẩng đầu lên, đã trở về với biểu tình và khí chất hoảng sợ vô dụng, chỉ thấy hắn chạy chậm về con đường đã được chỉ điểm, thần sắc trên mặt vừa gấp vừa kinh hãi, cả người là hình tượng tiêu chuẩn người hầu sợ bị trách mắng.
Người thanh niên này là ai? Đây chính là Cổ Hạo Nhiên ngày đêm lên đường chạy tới Lý quận, dọc đường đi Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ mọi cách để ứng phó, thêm vào đó vừa vào Lý quận liền nghe được tin thọ đản của Thục vương, đây không nghi ngờ gì là đã cho hắn con đường tắt tiện lợi nhất.
Sau khi cải trang dựa vào cái lưỡi nhạy bén, cố chà trộn vào Thục vương phủ cảnh giới nghiêm ngặc làm người hầu, bề ngoài là nam tử gánh nước chẻ củi hiền lành chất phác, bên trong hằng đêm đều tìm kiếm dấu vết, tuy hắn cũng mới tới được một ngày, nhưng ngược lại thật sự để hắn dò được chút nội tình, hôm nay mượn cớ gánh nước để thử xem thật giả thế nào, quả nhiên nơi này có ẩn giấu huyền cơ.
" Tiểu tử ngươi chạy đi đâu? Cả nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng đâu, nói, có phải trốn đi lười biếng không, lão tử còn nói ngươi là tên tiểu vương bát cao tử (người thật thà) này là thứ tay chân nhanh nhẹn, thì ra là người hạ tiện lười biếng như vậy, xem lão tử không dạy dỗ ngươi ra trò, hôm nay dám lười biếng, còn chịu nổi không, muốn làm phản phải không? "Cổ Hạo Nhiên chân trước còn chưa bước vào hậu viện, liền bị quản gia đang nổi giận nhìn thấy, vừa thấy liền không quan tâm ba lần bảy hai mốt, liền quay sang Cổ Hạo Nhiên chửi bới.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đầy vẻ hoảng sợ liên tục nói:" Không phải tiểu nhân đây muốn lười biếng, khu vườn này thật sự quá nhiều đường rồi, tiểu nhân chưa từng thấy quá cảnh lớn thế này, lần này vừa đi ra thấy đâu đâu cũng đều xinh đẹp không cách nào bì được, đều giống nhau như đúc, tiểu nhân không phân biệt được đường về, tiểu nhân không cố ý lười biếng. "Cổ Hạo Nhiên từ bé tới lớn có khi nào chịu thiệt như vậy, nhưng thời gian và địa bàn này đều không cho phép, bất giác chỉ còn biết âm thầm nhẫn nhịn, trong miệng, và trên mặt đều là cẩn thận và cẩn thận.
Đám người hầu vốn bị quản gia giáo huấn đang ôm một bụng hỏa, thấy lúc này Cổ Hạo Nhiên vốn được xem là đối tượng gương mẫu được biểu dương, lúc này bị quản gia chửi tới thảm như vậy, bất giác tên nào tên nấy đều cười trên đau khổ của người khác vừa làm công việc của mình, trên mặt trong bụng vừa cười tới không thấy mắt mũi đâu, trong miệng cũng chửi rủa không thành tiếng, vui vẻ đứng một bên xem kịch hay.
" Đại quản gia, tiểu tử này không biết tốt xấu, còn dám lấy lý do tệ như vậy tới qua mắt mọi người, rõ ràng không đem người để vào mắt, vả lại còn phụ lòng tín nhiệm của đại quản gia đối với hắn, tiểu tử này đúng là thiếu giáo huấn. "Một người bên cạnh vừa cúi đầu khom lưng nói với quản gia, vừa không có ý tốt nhìn Cổ Hạo Nhiên.
" Lạc đường, ai kêu ngươi không hỏi cho rõ rồi đi? Hôm nay là lúc nào, ngươi cũng dám lạc đường, hại bọn ta nhiều người như vậy ở đây đợi mình ngươi, đồ ngu ngốc nhà ngươi có biết bên ngoài còn nhiều chuyện quan trọng phải làm không, có bao nhiêu khách đang đợi ở đó, ngươi có thể chậm trễ được sao? Mẹ nó, ta xem không dạy dỗ ngươi một chút, để tiểu tử ngươi biết quy tắc trong Vương phủ, ngươi còn thật sự xem mình là đại gia rồi."Quản gia vừa nãy biểu dương Cổ Hạo Nhiên xong, lúc này lại để hắn mất mặt như vậy, vả lại còn bị người khác nói vậy, trong lòng liền tức giận, mặc kệ hắn là vì nguyên nhân gì mà chậm trễ, tóm lại chậm trễ chính là không đúng, liền chộp lấy roi mây bên cạnh quật về phía Cổ Hạo Nhiên.
Còn tiếp
Cổ Hạo Nhiên đưa tay véo má Điệp Y, ôm qua rồi hôn một cái sau đó quay đầu nhìn Cổ Ly nói: "Người bớt ly gián tình cảm giữa phu thê bọn ta, ta chính là mộng du mười tám năm thì thế nào? Ta chính là không xa Điệp Y được, để cho người ngưỡng mộ đi."
Cổ Chấn thấy mấy người họ đã bắt đầu đấu khẩu, bất giác lặng lẽ lắc đầu nói: "Được rồi, tiểu lục đi vậy, Ảnh Thúc hắn là người rành nhất, tiểu lục, nên nhớ, Thục vương của Lý quận không phải là người dễ đối phó, Hữu tướng bên này mấy ngày nay bọn ta đều đã đi thăm dò qua, không có chút manh mối nào, chỉ còn biết đi xem xem bên đó có chỗ sơ hở nào không, tương đối nguy hiểm, tiểu lục, tự mình cẩn thận."
Vì triều đình của Ảnh Thúc và các Phiên vương nối liền một mạch, cho nên trung thần trong triều đình không thể câu kết với Phiên vương, nếu câu kết là đại tội chém đầu diệt môn, cho nên có thể tưởng tượng loại chuyện cơ mật này, muốn để Cổ Hạo Nhiên đi tìm ra cái đuôi của họ, phải có bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm tới chừng nào.
Lời Cổ Chấn vừa dứt Cổ Hạo Viễn tiếp lời: "Ta đi, tiểu lục là đương gia đương nhiệm của nhà chúng ta, nó nhất định phải ở trung tâm để ứng phó với mọi chuyện, càng huống hồ Thục vương đã liên thủ với Hữu tướng, Hạo Nhiên chắc chắn cũng nằm trong tầm ngắm của hắn, tính khả năng quá lớn, ta chưa từng tới qua Ảnh Thúc, cơ hội gặp mặt tuyệt đối ít hơn tiểu lục, vả lại công phu của ta tốt hơn tiểu lục nếu việc bại lộ cơ hội tự bảo vệ mình cũng lớn hơn nó."
Lời Cổ Hạo Viễn còn chưa dứt, vẻ mặt không đàng hoàng của Cổ Hạo Nhiên liền thay đổi, chau mày nói: "Nhị ca, ta quen thuộc Ảnh Thúc hơn huynh, huynh bớt giành với ta đi, bây giờ cha và tiểu thúc đều ở đây, đã có người ở trung tâm ra kế sách ứng phó, vả lại Điệp Y cũng ở đây, tính nhạy bén của tin tức cũng sẽ không xảy ra trở ngại gì, lại nói Thục vương ta gặp qua một lần, người đó rất nặng về mưu sâu kế độc, ta từng nghe nói, nơi hắn ở cơ quan đầy rẫy, huynh không quen thuộc chỉ có thể một đi không trở lại, huynh không được, đi rồi nhất định không ra được."
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Cổ Hạo Viễn mới đem hết lời nói ra hết, Cổ Hạo Thanh liền sầm mặt xuống nói: "Nhị ca và tiểu lục đừng tranh giành nữa, tiểu lục không nói chúng ta còn không biết nơi ở của Thục vương lại quỷ dị như vậy, đã như vậy, ta đi, công phu của ta thế nào, trong lòng các ngươi đều rõ, cơ hội thế nào cũng cao hơn các ngươi." Nói xong Cổ Hạo Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn đám huynh đệ Cổ Hạo Nhiên mấy lần, tuy bình thường bọn Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Danh đều thích nói công phu của họ cao nhất trong Cổ gia, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, thật sự cao cường chính là Cổ Hạo Thanh người luôn trầm mặc ít nói này.
Cổ Hạo Thanh nói vậy, khiến bọn Cổ Hạo Dương nghe không ổn đang muốn giành đi đều trở nên im lặng, công phu Cổ Hạo Thanh tốt nhất nhưng cũng không có nghĩa là tốt, nhưng thật sự cơ hội tự bảo vệ mình sẽ hơn hẳn mấy huynh đệ khác bọn Cổ Hạo Viễn đều đưa mắt nhìn nhau lại không biết phản bác thế nào.
Cổ Hạo Nhiên khẽ nhướng mày không nói gì, đột nhiên một tay động đậy, làm thủ đao hướng tới Cổ Hạo Thanh mà công kích tới, Cổ Hạo Thanh nghiêng người né thủ đao của Cổ Hạo Nhiên, lạnh giọng nói: "Tiểu lục, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Cổ Hạo Nhiên xoay người một cái treo lơ lửng trên không trung đá về hướng Cổ Hạo Thanh, vừa nhàn nhạt nói: "Tứ ca, vạn sự không có tuyệt đối, chúng ta phải đấu mới biết."
Đôi tay Cổ Hạo Thanh mau chóng vung lên đỡ mấy cước của Cổ Hạo Nhiên, đưa tay tới bên cạnh lấy trường kiếm Tô Mẫn vừa đưa tới, trong hư không chỉa về phía Cổ Hạo Nhiên, tứ tẩu Tô Mẫn mỉm cười nói: "Tiểu lục, đừng tranh nữa, tứ ca ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình."
Cổ Hạo Nhiên cười dài một tiếng một tay ấn xuống thắt lưng, nhuyễn kiếm mau chóng nắm trong tay tiếp vài đường kiếm của Cổ Hạo Thanh, cười nói: "Tứ ca, nhìn kỹ chưa" Lời vừa dứt, thân pháp đột nhiên biến, nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên cứng như đao, kiếm này nhanh hơn kiếm trước với sức mạnh và tốc độ mà bọn Cổ Hạo Thanh tuyệt đối không ngờ tới đâm về phía hắn.
Cổ Hạo Thanh vừa thấy liền hoảng hốt, chỉ nghe thấy mấy thanh âm trong trẻo của trường kiếm va chạm vào nhau, Cổ Hạo Nhiên cong khóe môi lộ ra nụ cười xán lạn, nhảy lên không trung đạp liên tiếp mấy cược không tiếp đất rồi vọt lên, cánh tay vừa đưa xuống vạch ra vài đóa hoa kiếm, trong khe hở nhân lúc mọi người đang nhìn, lấy góc độ vô cùng khôn khéo đâm về hướng Cổ Hạo Thanh.
Bing, chỉ nghe thấy một tiếng binh khí giao nhau cực lớn, Cổ Hạo Thanh liên tục lùi sau mấy bước, đợi đứng vững xong, nhuyễn kiếm của Cổ Hạo Nhiên đã giá trụ giữa cổ hắn, Cổ Hạo Thanh bất giác ngẩn ra nhìn vẻ mặt tươi cười của Cổ Hạo Nhiên, mới chỉ vài chiêu mà đã đánh bại mình.
Trầm mặc, trong nháy mắt tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn Cổ Hạo Dương vẻ mặt đều chấn kinh nhìn thắng lợi của Cổ Hạo Nhiên, trước giờ không ai biết tiểu đệ luôn nhận là yếu nhất của họ, bộ mặt chân thật lại cường hãn như vậy.
Cổ Hạo Nhiên thu hồi nhuyễn kiếm trong tay, thấy mọi người đều chấn động nhìn hắn, bất giác cười nhìn mọi người nói: "Ai còn giành với ta?" Vừa nói vừa đi về phía Điệp Y.
Điệp Y quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái nhàn nhạt nói: "Nhượng bộ."
Cổ Hạo Nhiên liền cười khổ nói: "Đó là chưa dốc toàn lực có được không, không phải là nhượng bộ." Biết Điệp Y đang dùng thủ đoạn lúc ở Tình đảo để so sánh, đó là liều mạng làm sao có thể so sánh với cuộc tỉ thí hữu nghị chứ, Cổ Hạo Nhiên bất giác cười khổ ôm lấy Điệp Y.
Cổ Hạo Dương vẻ mặt chấn kinh nói: "Tiểu lục, đây là bản lĩnh thật sự của ngươi sao? Lại còn chưa dốc toàn lực, ngươi từ lúc nào công phu lại lợi hại như vậy."
Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Huynh đệ trong nhà hà tất phải tính toán." Nhưng cũng không nói trong đó còn có tác dụng cho tam công chúa kén chồng. "
Cổ Hạo Ảnh khó tin nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Tiểu tử ngươi giấu cũng quá kỹ rồi, mạnh tới hơn người như vậy, mà một ngày tới tối còn giả vờ yếu đuối. "Nghĩ thường ngày Cổ Hạo Nhiên mặc cho bọn họ cười nhạo, trước giờ chưa từng phản kháng và đáp trả, Cổ Hạo Ảnh ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đắc ý nói:" Aizz, vốn là đã xuất sắc hơn các ca ca đây, nếu lại cướp đi thế mạnh của các người, ta há không phải áy náy lắm sao. "Cổ Hạo Nhiên thấy bọn Cổ Hạo Ảnh đều chấn động, bất giác bắt đầu nói đùa để điều tiết bầu không khí.
Cổ Ly khẽ nhướng mày quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên vài cái sau đó chậm rãi nói:" Tiểu lục, xem ra ngươi thật lòng yêu Điệp Y. "
Bọn Cổ Chấn nghe vậy bất giác đều gật gật đầu, trước đây cho rằng công phu Cổ Hạo Nhiên không tốt, cho nên mới bị Điệp Y áp trụ như vậy, mà bây giờ xem ra, nếu không phải tự bản thân Cổ Hạo Nhiên cam tâm, Điệp Y có xuất sắc hơn nữa cũng chỉ có thể cùng hắn kẻ tám lạng người nửa cân, làm gì xuất hiện cục diện nghiêng về một bên như hôm nay.
Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác siết chặt lấy Điệp Y, cười híp mắt rồi hôn lên Điệp Y:" Thê tử của ta ta không yêu thì để ai yêu? Ta không thương thì ai thương? Ta lại không phải cùng nàng đánh nhau, phải thể hiện công phu cao vậy để làm gì? "
Cổ Hạo Danh lúc này hoàn hồn lắc đầu nói:" Người vốn xem là yếu nhất, thật ra lại là người cường hãn nhất, tiểu lục, ngươi che giấu chúng ta quá tốt a, trước giờ chắc cười nhạo bọn ta lắm phải không? "
Hoàn hồn lại, Cổ Hạo Danh tuy kinh ngạc, nhưng đối tượng là Cổ Hạo Nhiên, cảm giác vui mừng còn lớn hơn cả sự kinh ngạc, rốt cuộc, trước đây công phu Cổ Hạo Nhiên thấp luôn là sự khó khăn trong lòng họ, từ lúc thấy Điệp Y công phu cao cường, trong lòng tuy cũng thả lỏng một chút, nhưng rốt cuộc việc Cổ Hạo Nhiên bị một nữ nhân quản chế cảm giác không được tốt lắm, mà bây giờ biết bản thân Cổ Hạo Nhiên có bản lĩnh cao cường như vậy, sự vui mừng trong lòng dần dần dâng tràn.
Cổ Hạo Nhiên khẽ cười nói:" Bây giờ các người biết ai mới là người mạnh nhất rồi chứ? Còn ai giành với ta không, ra đây, ta đánh gãy chân hắn, hửm hửm. "
Cổ Ly và Cổ Chấn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều cùng một ý tứ, vốn quyết định là để Cổ Hạo Nhiên đi, một là vì Cổ Hạo Nhiên đối với Ảnh Thúc tương đối quen thuộc, cũng biết những nhân vật phải đối mặt, trong lòng tương đối biết cân nhắc; hai là luận tâm cơ, luận tính toán, bọn người Cổ Hạo Dương đều là cao thủ, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại là cao thủ trong số cao thủ, tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng tính toán không thua gì Cổ Ly, đây mới là điểm mấu chốt nhất của chuyến đi này.
Trước cũng là vì công phu Cổ Hạo Nhiên tương đối yếu, cho nên hai người đều có chút lo lắng, bây giờ thấy Cổ Hạo Nhiên lại cường hãn như vậy, kinh ngạc cùng lúc cũng càng kiên định hơn với cách nghĩ của hai người.
Sau đó Cổ Ly ừm một tiếng trực tiếp nói:" Vậy cứ quyết định thế đi, tiểu lục đi. "
Bọn Cổ Hạo Dương trầm mặc một lúc cũng đều không phản đối, xem ra Cổ Hạo Nhiên thật sự là người thích hợp nhất để chọn, Điệp Y nghe thấy đi nơi này nguy hiểm như vậy, bất giác lạnh lùng nói:" Ta đi với huynh. "
Cổ Hạo Nhiên liền dùng sức ôm chặt Điệp Y, vẻ mặt tươi cười nói:" Đừng, nếu nàng đi vậy thì mọi việc coi như đã được bày sẵn, vậy cũng không thể hiện được bản lĩnh của ta, nàng không thể để bọn họ xem thường ta. "Vừa nói vừa để lại trên mặt Điệp Y một dấu hôn.
Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên phản đối, bất giác lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong mắt Cổ Hạo Nhiên ánh lên tia tự tin khiến Điệp Y và hắn nhìn nhau nửa buổi trời, sau đó khẽ chau mày chậm rãi nói:" Tự mình cẩn thận. "
Trong lòng Điệp Y hiểu rõ Cổ Hạo Nhiên không cho mình đi, một là Nguyệt đường cứ cho là có Cổ Chấn Cổ Ly ở đây, nhưng nàng mới thật sự là người đủ khả năng chỉ huy mọi thứ của Nguyệt đường; hai là Đông Sở Quân bên đó vẫn cần mình đi ứng phó, nếu mình bỏ mọi chuyện trong tay xuống đi cùng hắn, mọi tiến độ và cố gắng đều sẽ chậm lại, vậy thì mọi chuyện không phải dễ nói rồi, cùng lúc cố gắng từ nhiều hướng như vậy, mau chóng đem chướng ngại trước mắt trở nên dễ dàng hơn. Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên kiên quyết, trong lòng thầm tính toán thực lực Cổ Hạo Nhiên, dưới sự cân nhắc cuối cùng mới gật đầu.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y gật đầu, bất giác cười nói:" Yên tâm, nàng cứ đợi tin tốt lành của ta thôi. "
Bàn tính ổn thỏa, sau đó bọn Cổ Chấn, Cổ Ly, Cổ Hạo Dương theo sự sắp xếp của cuộc thương lượng, phân ra hành sự, Ảnh Thúc này xem ra chỉ trong thời gian ngắn sẽ có sự thay đổi.
Lại nói Cổ Hạo Nhiên sau khi tạm biệt bọn người Điệp Y, một người một ngựa mau chóng gấp rút tới Lý quận. Lý quận này nằm ở phía đông kinh thành của Ảnh Thúc, cách kinh thành một ngàn dặm đường, diện tích khoảng mười ngàn kilomet vuông, tất cả quận huyện thuộc địa tổng cộng có bảy cái, đây là một thuộc địa giàu có đông đúc nhất trong số các thuộc địa, cũng là thuộc địa cường uy nhất, Phiên vương của nó là thúc thúc của đương kim hoàng đế, tính cách đa nghi thường ngờ vực, nghiên cứu về mưu lược cơ trí, lại giỏi về dùng người, hơn nữa có tính cách quái dị.
Thời gian thoáng cái trôi qua, hôm nay vừa khéo là thọ đản lần thứ 61 của Thục vương, trong ngoài phủ Thục vương kim bích huy hoàng mặt trời còn chưa mọc, dòng người không ngừng, từ các nơi, các phủ, các quận tới tiếp kiến, khiến cả phủ Thục vương rộng lớn chật tới giọt nước cũng không lọt qua nổi.
" Nhanh lên, nhanh lên, phía trước sắp mở tiệc rồi, tiểu tử ngươi nhanh tay nhanh chân một chút, phủ Thục vương chúng ta không nuôi người vô dụng, mau lên. "
" Ồ, ồ, ồ, tiểu nhân biết, tiểu nhân biết. "Sau một tràng tiếng quở trách và tiếng bước chân hỗn loạn, hậu viện càng thêm hỗn loạn bận rộn và vội vàng.
" Người mới đến, qua đây gánh đầy nước, bà nội nó, một đám Vương bát cao tử, dùng nước phí như vậy cũng không biết tiết kiệm một chút, vào lúc này ai còn lo tới đi lấy nước. "Lúc đầu là tiếng giáo huấn mọi người, trong tràng thanh âm hỗn loạn lại lần nữa vang lên, mà đối tượng trách mắng của hắn chính là một người thanh niên trên mặt có vết sẹo.
Người thanh niên vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, vừa cao giọng trả lời, vừa nhanh chân đi làm chuyện quản gia vừa căn dặn, người quản gia mặt đầy múi thịt thấy vậy gật đầu nói:" Các ngươi nhìn xem, đây mới là người làm việc, tên nào tên nấy một ngày tới tối chỉ biết dùng mánh lới, vương phủ chính là nuôi uổng phí đám sâu mọt các ngươi rồi, còn không siêng năng ta cho toàn bộ các ngươi đều thôi việc, một đám vụng về. "
Đám người bị mắng ai nấy đều ủ rủ không nói gì, vùi đầu cố hoàn thành công việc trong tay, trên mặt không dám thể hiện gì với người quản gia, nhưng trong lòng lại mắng té tát tên nam tử mới tới vừa nghe lời lại vừa siêng năng này, đây không phải là đang giành biểu hiện, chọc giận mọi người sao, ai nấy trong âm thầm, đợi quản gia đi rồi lại tới thu thập tên tiểu tử không biết phép tắc này.
Lại nói người thanh niên trên mặt có sẹo, lấy hai thùng gỗ tới bên giếng lấy nước, cái giếng này không nằm ở nơi dễ thấy của hậu viện, có chút khoảng cách so với nơi làm việc của mọi người, cho nên đây cũng là nguyên nhân mọi người không muốn đi lấy nước, người thanh niên lấy đầy hai thùng nước, sau mấy khúc ngoặc liền không biết nên đi về hướng nào, sau đó liền gánh thùng nước đi lung tung.
" Này này này, ngươi là ai? Ở đây làm gì? "Người thanh niên đi loanh quanh nửa buổi trời, sau đó ở một nơi hoa lệ khác một trời một vực với hậu viện thì bị một số hung thần ác sát gọi lại.
Người thanh niên lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt hoảng sợ gật đầu cúi người nói:" Hai vị đại ca, ta làm việc trong nhà bếp ở hậu viện, quản gia vừa nãy bảo ta đi gánh nước, nhưng ta lại mới đến được mấy ngày, qua mấy khúc ngoặc liền không tìm được đường, vẫn xin hai vị đại ca chỉ đường cho tiểu đệ, nếu ta còn không trở về, quản gia nhất định lại mắng ta. "Vừa nói vừa khẩn trương đầu đầy mồ hôi.
Hai nhân vật hộ viện, trên dưới đánh giá người thanh niên một lượt, nửa buổi trời một trong hai người vẻ mặt khinh thường nói:" Đồ vô dụng, người hầu ở hậu viện cũng dám chạy tới đây, có biết đây là đâu không? Lạc đường, lạc đường cũng dám lạc tới nhà chính, mau cút đi cho lão tử, ở đây là nơi loại người hạ đẳng như ngươi có thể tới sao? Cút. "Vừa nói vừa đá một cái, khiến người thanh niên gắng sức gánh hai thùng nước, hết thảy đều bị ngã lăn ra đất.
Người thanh niên vô cùng lo sợ liên tục nói xin lỗi:" Là tiểu đệ không đúng, là tiểu đệ không đúng, ta sẽ đi ngay. "Nói xong, vội vàng nhặt hai thùng nước bị đổ treo lên, trên mặt rất sợ hãi nhìn cũng không dám nhìn hai người liền chạy về phía bên cạnh.
" Tên khốn, ngươi nhìn đường cho lão tử, nơi đó cũng là nơi ngươi có thể đi sao, không cần mạng nữa phải không? Còn không mau tới từ nơi nào, cút về nơi đó. "Hung ác nam tử đó mở miệng nói chuyện, thấy người thanh niên chạy vào một con đường khác, vội đưa tay nhấc người thanh niên lên giận dữ ném qua một bên, trong miệng càng là lời nói dọa dẫm và không sạch sẽ.
Người thanh niên từ đất chống dậy, vừa sờ cái mông bị thương, vừa vội vàng đi nhặt thùng gỗ đã bị lăn ra xa, trên mặt vừa kinh vừa hãi liên tục nói:" Vậy, vậy ta phải đi đường nào mới có thể trở về được? Khu vườn này nhiều đường như vậy, đường nào mới là đường về hậu viện a? "Trước mắt mấy con đường phân thành nhiều hướng, khiến người thanh niên hoa cả mắt hoàn toàn không biết đi hướng nào mới đúng.
Một hộ viện khác nãy giờ không mở miệng chỉ chăm chú nhìn người thanh niên, lúc này mới lạnh lùng chỉ một trong những con đường đó mở miệng nói:" Đi đường này trở về, không biết thì hỏi người ta, nếu còn phát hiện ngươi lại xuất hiện ở đây, đem ngươi giết rồi cho chó ăn, còn không mau cút. "
Người thanh niên không dám nói những lời sợ hãi nữa, bắt lấy hai thùng gỗ chân trước đá chân sau, bắt đầu chạy về con đường vị nam tử này chỉ, hộ viện hung ác thấy người thanh niên sợ hãi như vậy, mệt mỏi như vậy, bất giác ở đằng sau người thanh niên bắt đầu ha ha cười phá lên.
Chạy tới một khúc quanh, người thanh niên mới vẻ mặt kinh hoàng thở ra một hơi, nhìn thùng gỗ một giọt nước cũng không có, người thanh niên bất giác thở dài một hơi, cúi đầu đôi mắt sợ hãi vừa nãy, lúc này thoáng qua tia quang mang rạng ngời.
Người thanh niên đứng vững, vừa hít thở từng ngụm từng ngụm không khí thanh tân, vừa xoay người đánh giá nơi vừa nãy đi qua, chỉ thấy ở đây nhìn như không có một bóng người, chỉ thấy cái gì mà đình đài lầu cát điêu khắc tinh xảo, nhưng trong lúc không để ý sẽ xuất hiện hộ viện, giống như vừa nãy căn bản không thấy có người, nhưng xoay người một cái thì đã ở ngay bên cạnh khiến người ta không thể thể đề phòng.
Mà con đường lại rối rắm phức tạp, tuy nhìn bề ngoài chỉ là một con đường, nhưng cứ đi rồi sẽ xuất hiện rất nhiều con đường giao nhau, mỗi con đường nhìn đều là một con đường lớn, khiến người ta căn bản không biết nên đi hướng nào, còn có một số con đường đợi sau khi đi qua rồi mới phát hiện căn bản đã trở lại chỗ cũ, hoặc là xuất hiện ở nơi cách không xa nơi vừa mới qua, căn bản không tìm được đường chính xác.
Người thanh niên nhìn bằng mắt nhớ trong lòng, trong miệng tuy giận dữ nói:" Xí, có gì hay ho chứ, nói không chừng sau này ta còn có thể làm tới vị trí của ngươi, hôm nay ta để các ngươi bắt nạt ta, xem ta sau này làm ở vị trí cao hơn các ngươi, tới lúc đó ta mới tới đây tử tế bắt nạt các ngươi "Nói xong, đùng đùng xoay người gánh thùng nước lên nhìn tứ phía vài lần sau đó đột nhiên kêu gào lên:" Rốt cuộc là đi đâu mới có thể trở về a, sao giống một cái mê cung thế này, ta không nhớ nổi đường rồi. "
" Đi thẳng phía trước năm mươi mét rẽ phải. "Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới, người thanh niên giật cả mình, vội vàng quay đầu nhìn sang, là người gì, người thanh niên liền hoảng sợ, vừa kinh hoàng trừng to mắt, vừa liên tục nói:" Mẹ ơi, sao không có ai, cái này, cái này, a.. "Vừa nói vừa gánh thùng gỗ lên chân không chạm đất liền chạy thục mạng về phía trước.
Ở phía sau hắn trong một cánh cửa tối vang lên tiếng phì cười sau đó giọng nói mang theo ý cười nói:" Lão tam, tiểu tử này có phải đã xem ngươi là quỷ rồi không, ha ha, đáng tiếc ngươi còn nhắc hắn đường ra, đã bỏ qua cho hắn, vậy hà tất nhắc nhở hắn, Vương phủ không thiếu người gánh nước. "
Thanh âm mở miệng trước đó nhàn nhạt tiếp lời:" Để hắn đi là vì không rõ mục đích đến của hắn, đương nhiên phải phòng bị, chỉ điểm cho hắn trở về là làm rõ nguyên nhân hắn tới đây, chỉ là một tên ngốc mà thôi, tuy Vương phủ không thiếu người gánh nước, nhưng hôm nay đang là đại thọ của Vương gia, có thêm một người giúp đỡ dù sao cũng tốt hơn ít đi một người, huống hồ, hôm nay không thể thấy huyết tanh. "
Một người khác ừm một tiếng sau đó nói:" Vẫn là ngươi nghĩ thấu đáo. "Nói xong liền không còn phát ra thanh âm gì nữa, ở đây hồi phục lại sự yên tĩnh vừa nãy.
Sau khi người thanh niên hốt hoảng chạy khỏi đoạn địa giới, chạy tới một nơi trống trải, đột nhiên thả chậm cước bộ, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thấp giọng làu bàu:" Quả nhiên có người ẩn nấp, hay cho một Thục vương âm hiểm quỷ quyệt, cả khu vườn ngoài sáng trong tối lại hạ nhiều cặm bẫy như vậy, nếu không phải ta trước đây ở hoàng cung đã thấy qua loại bố trí này, hôm nay thật sự chôn chân ở đây rồi. "Nói xong bất giác thận trọng khẽ gật đầu.
Mà lúc này thần sắc lộ ra từ trong đôi mắt, khiến người ta vô cùng quen thuộc, làm gì xứng với khuôn mặt xấu xí tầm thường đó, lúc này như hai ánh sao sáng lấp lánh trong màn đêm tối, sáng ngời long lanh. Nhưng chỉ lộ ra sáng ngời một lúc sau đó liền thu liễm lại, lúc người thanh niên lần nữa ngẩng đầu lên, đã trở về với biểu tình và khí chất hoảng sợ vô dụng, chỉ thấy hắn chạy chậm về con đường đã được chỉ điểm, thần sắc trên mặt vừa gấp vừa kinh hãi, cả người là hình tượng tiêu chuẩn người hầu sợ bị trách mắng.
Người thanh niên này là ai? Đây chính là Cổ Hạo Nhiên ngày đêm lên đường chạy tới Lý quận, dọc đường đi Cổ Hạo Nhiên sớm đã nghĩ mọi cách để ứng phó, thêm vào đó vừa vào Lý quận liền nghe được tin thọ đản của Thục vương, đây không nghi ngờ gì là đã cho hắn con đường tắt tiện lợi nhất.
Sau khi cải trang dựa vào cái lưỡi nhạy bén, cố chà trộn vào Thục vương phủ cảnh giới nghiêm ngặc làm người hầu, bề ngoài là nam tử gánh nước chẻ củi hiền lành chất phác, bên trong hằng đêm đều tìm kiếm dấu vết, tuy hắn cũng mới tới được một ngày, nhưng ngược lại thật sự để hắn dò được chút nội tình, hôm nay mượn cớ gánh nước để thử xem thật giả thế nào, quả nhiên nơi này có ẩn giấu huyền cơ.
" Tiểu tử ngươi chạy đi đâu? Cả nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng đâu, nói, có phải trốn đi lười biếng không, lão tử còn nói ngươi là tên tiểu vương bát cao tử (người thật thà) này là thứ tay chân nhanh nhẹn, thì ra là người hạ tiện lười biếng như vậy, xem lão tử không dạy dỗ ngươi ra trò, hôm nay dám lười biếng, còn chịu nổi không, muốn làm phản phải không? "Cổ Hạo Nhiên chân trước còn chưa bước vào hậu viện, liền bị quản gia đang nổi giận nhìn thấy, vừa thấy liền không quan tâm ba lần bảy hai mốt, liền quay sang Cổ Hạo Nhiên chửi bới.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt đầy vẻ hoảng sợ liên tục nói:" Không phải tiểu nhân đây muốn lười biếng, khu vườn này thật sự quá nhiều đường rồi, tiểu nhân chưa từng thấy quá cảnh lớn thế này, lần này vừa đi ra thấy đâu đâu cũng đều xinh đẹp không cách nào bì được, đều giống nhau như đúc, tiểu nhân không phân biệt được đường về, tiểu nhân không cố ý lười biếng. "Cổ Hạo Nhiên từ bé tới lớn có khi nào chịu thiệt như vậy, nhưng thời gian và địa bàn này đều không cho phép, bất giác chỉ còn biết âm thầm nhẫn nhịn, trong miệng, và trên mặt đều là cẩn thận và cẩn thận.
Đám người hầu vốn bị quản gia giáo huấn đang ôm một bụng hỏa, thấy lúc này Cổ Hạo Nhiên vốn được xem là đối tượng gương mẫu được biểu dương, lúc này bị quản gia chửi tới thảm như vậy, bất giác tên nào tên nấy đều cười trên đau khổ của người khác vừa làm công việc của mình, trên mặt trong bụng vừa cười tới không thấy mắt mũi đâu, trong miệng cũng chửi rủa không thành tiếng, vui vẻ đứng một bên xem kịch hay.
" Đại quản gia, tiểu tử này không biết tốt xấu, còn dám lấy lý do tệ như vậy tới qua mắt mọi người, rõ ràng không đem người để vào mắt, vả lại còn phụ lòng tín nhiệm của đại quản gia đối với hắn, tiểu tử này đúng là thiếu giáo huấn. "Một người bên cạnh vừa cúi đầu khom lưng nói với quản gia, vừa không có ý tốt nhìn Cổ Hạo Nhiên.
" Lạc đường, ai kêu ngươi không hỏi cho rõ rồi đi? Hôm nay là lúc nào, ngươi cũng dám lạc đường, hại bọn ta nhiều người như vậy ở đây đợi mình ngươi, đồ ngu ngốc nhà ngươi có biết bên ngoài còn nhiều chuyện quan trọng phải làm không, có bao nhiêu khách đang đợi ở đó, ngươi có thể chậm trễ được sao? Mẹ nó, ta xem không dạy dỗ ngươi một chút, để tiểu tử ngươi biết quy tắc trong Vương phủ, ngươi còn thật sự xem mình là đại gia rồi."Quản gia vừa nãy biểu dương Cổ Hạo Nhiên xong, lúc này lại để hắn mất mặt như vậy, vả lại còn bị người khác nói vậy, trong lòng liền tức giận, mặc kệ hắn là vì nguyên nhân gì mà chậm trễ, tóm lại chậm trễ chính là không đúng, liền chộp lấy roi mây bên cạnh quật về phía Cổ Hạo Nhiên.
Còn tiếp