-
Chương 11: 11: Ra Ngoài Xem Pháo Hoa Không
Tết Nguyên Đán qua không lâu thì đến sẽ kỳ nghỉ đông, Thịnh Hoài và Trần Tĩnh Nhàn năm nay không về ăn tết, trong nhà chỉ còn mỗi hai người Thịnh Ý và Trần Tĩnh Nhiễm.
Bữa tối vào đêm giao thừa rất đơn giản, Thịnh Ý và Trần Tĩnh Nhiễm cùng nhau nấu ăn.
Thật ra hai người đều không giỏi nấu nướng cho lắm, bình thường nấu nướng còn có thể coi là tạm ăn được thế nhưng bữa cơm giao thừa lại không thể tùy tiện như vậy.
Mới đầu, Trần Tĩnh Nhiễm cảm thấy ra ngoài ăn nhà hàng sẽ tốt hơn, nhưng Thịnh Ý lại không nghĩ như vậy, nhà của bọn họ vốn dĩ đã không có cảm giác gia đình.
Nếu ngay cả đêm giao thừa cũng ra ngoài ăn cơm thì chẳng phải sẽ rất buồn tẻ sao?
Trần Tĩnh Nhiễm cảm thấy buồn cười trước lời nói của cô, nhưng bà vẫn cố lục lọi trong tủ để tìm sách dạy nấu ăn, sau đó hai người làm theo hướng dẫn từng bước theo công thức trong sách.
Sau khi ăn tối xong, "Đêm hội mùa xuân" còn chưa bắt đầu, Trần Tĩnh Nhiễm đi tắm, còn Thịnh Ý thì ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi người trong khi chờ chương trình phát sóng.
Trên bàn có một ít kẹo và hạt dưa, còn có một gói quà hạnh nhân do nơi làm việc của Trần Tĩnh Nhiễm tặng.
Bảy giờ tối, Trần Tĩnh Nhàn và Thịnh Hoài gọi điện cho cô, có lẽ họ đang ăn mừng năm mới ở đó, trong điện thoại rất ồn ào, ống nghe tràn ngập tiếng ồn ào của đám đông cùng với tiếng gió gào thét.
Hai người tìm một góc tương đối vắng vẻ, không ngừng hỏi thăm tình hình hiện tại của Thẩm Ý, khi đến nơi lại nói: "Hạng mục này khoảng hai tháng nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó ba mẹ có thể về nhà."
Thịnh Hoài hỏi: "A Ý có muốn quà năm mới gì không? Đợi ba và mẹ trở về sẽ mua cho con."
Màn hình đếm ngược đến đêm hội mùa xuân đã xuất hiện ở góc trên bên phải TV, Thẩm Ý kéo một chiếc chăn ở bên cạnh, quấn quanh người, suy nghĩ một lúc, cô lắc đầu: "Con không muốn gì cả."
Hồi nhỏ, cô rất khát khao sự quan tâm của ba mẹ, được ở bên cạnh Thịnh Hoài và Trần Tĩnh Nhiễm.
Lúc ấy, các bạn cùng lớp đều được sống ở cạnh ba mẹ, thỉnh thoảng sẽ có những hoạt động như họp phụ huynh, sau khi kết thúc sẽ có người đến hỏi cô: "Sao ba mẹ của cháu không đến đây?"
Cũng sẽ có người nói đùa với cô: "Có phải do ba mẹ cháu không thích cháu cho nên mới gửi cháu ở nhà dì không?"
Lời nói vô tình, người nghe có ý.
Lòng tự trọng của cô gái nhỏ lần đầu tiên bị tổn thương, sau đó dù thế nào đi nữa cô cũng từ chối không cho Trần Tĩnh Nhiễm đến tham dự buổi họp phụ huynh, thậm chí cô còn không đến trường trong buổi họp phụ huynh.
Cô thường trốn vào thư viện, đọc sách cho đến khi thư viện đóng cửa.
Trở về nhà, cô nhìn thấy Trần Tĩnh Nhiễm đang nói chuyện điện thoại với giáo viên chủ nhiệm.
Khi quay lại, vẻ mặt của bà không thay đổi, cũng không nói một lời về việc cô trốn học.
Mãi đến khi ăn xong, lúc dọn bàn, cô mới thản nhiên đề cập đến: "Đừng quá để tâm đ ến cái nhìn của người khác, nếu con quá quan tâm đ ến lời người khác nói vậy thì cuộc đời này sẽ chẳng còn gì đáng sống nữa, chỉ biết mỗi ngày ngồi đó mà khóc."
Bà nói chuyện thẳng thắn, người không hiểu sẽ nghĩ bà nói chuyện quá khắc nghiệt.
Thịnh Ý cúi đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Lời nói quá sâu sắc và phức tạp đối với một cô gái nhỏ chỉ mới hơn mười tuổi, cô không thể hiểu được hết mà chỉ có thể hiểu được bề nổi của một mặt ý nghĩa.
Cô bắt đầu muốn rời khỏi Nam Thành, trở về Bắc Kinh sống cùng ba mẹ giống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Tuy nhiên, mong muốn của cô trong mắt người lớn lại là trẻ con và không hiểu chuyện, mong đợi tha thiết qua năm này qua năm khác chưa bao giờ được thành hiện thực, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, dần dần cô cũng không muốn nữa.
Không trông chờ sẽ không còn muốn nữa.
Không oán trách cũng không tức giận và càng không có những cảm xúc lộn xộn khác.
Cô chỉ đơn thuần chấp nhận điều này và chấp nhận rằng cô sẽ không bao giờ có thể ôm và làm nũng với bố mẹ như bao đứa trẻ khác.
——
Cúp điện thoại xong, cô mới phát hiện vừa rồi Lâm Chiêu Chiêu cũng gọi điện cho mình, cô bấm gọi lại, giọng Lâm Chiêu Chiêu nghe có vẻ rất hưng phấn: "Thịnh Ý, cậu có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?"
Lệnh cấm bắn pháo hoa năm đó vẫn chưa nghiêm ngặt, nhất là khi ở một thị trấn nhỏ như Nam Thành.
Thịnh Ý xem TV thì thấy chương trình đã được bắt đầu, phối màu xanh đỏ vẫn như cũ, ai ai cũng trang điểm rất đậm, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Hình như chỉ có mình cô buồn tẻ ngồi đây.
Cô định mở miệng thì nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu nói: "Lý Lâm và Giang Vọng sẽ tới sau, bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới."
Hình như Lâm Chiêu Chiêu đã ra ngoài, cô vừa đi vừa thở hổn hển.
Thịnh Ý dừng lại hai giây rồi nói: "Được."
Cô đứng dậy thay quần áo, sấy khô tóc, quàng khăn quàng cổ và đeo găng tay.
Lúc xuống lầu, Trần Tĩnh Nhiễm vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhìn bộ đồ của cô, nhướng mày: "Cháu muốn ra ngoài à?"
"Vâng, Lâm Chiêu Chiêu rủ cháu ra ngoài xem pháo hoa ạ."
Trần Tĩnh Nhiễm đã từng nghe thấy tên của Lâm Chiêu Chiêu, bà gật đầu dùng khăn lau đi hơi ẩm trên tóc.
Thịnh Ý đứng ở lối vào thay giày ra ngoài.
Ngôi nhà của họ đã cũ lắm rồi, đèn cũng rất cũ, ánh đèn mờ nhạ.
Chỉ có chiếc đèn trong phòng cô là mới, đó là do Thịnh Hoài đã thay cho cô, sợ cô đọc sách sẽ bị đau mắt dưới ánh đèn không đủ sáng.
Lúc này Trần Tĩnh Nhiễm đang đứng dưới ánh sáng mờ nhạt,bởi vì vừa mới tắm xong nên quần áo có hơi mỏng, dưới ánh đèn nhìn bà vô cùng gầy yếu.
Gầy yếu và cô độc.
Thịnh Ý mở cửa, tiếng máy điều hòa bên ngoài vang lên bên tai, cô đứng ở cửa một lúc, Trần Tĩnh Nhiễm nghi ngờ hỏi cô: "Sao còn chưa đi?"
Thịnh Ý bỗng dưng cảm thấy hơi buồn.
Cô đóng cửa lại, ánh sáng mỏng manh từ khe cửa tràn ra, cô hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay lên tay nắm cửa lần nữa.
Hai phút sau, Lâm Chiêu Chiêu nhận được một tin nhắn mới.
[Thịnh Ý]: Ở nhà chỉ có một mình dì nhỏ nên mình không đi được, các cậu đi chơi vui vẻ.
Trần Tĩnh Nhiễm nghe thấy tiếng động mở cửa, quay đầu hỏi Thịnh Ý: "Cháu để quên gì à?"
"Không ạ." Thịnh Ý lắc đầu, "Bên ngoài lạnh quá nên cháu không muốn đi nữa."
"Xem cái nết của cháu kìa." Trần Tĩnh Nhiễm cười cười đi vào phòng tắm sấy tóc.
Thịnh Ý đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: "Dì nhỏ, tối nay cháu ngủ cùng dì được không?"
Trần Tĩnh Nhiễm rút dây máy sấy tóc ra, nghi hoặc nhìn cô: "Cháu sốt à?"
Thịnh Ý cười cười: "Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mai là năm 2012 rồi, lại một năm nữa trôi qua."
Lời nói của cô không khớp với câu hỏi của bà, nhưng Trần Tĩnh Nhiễm lại bất ngờ nghe hiểu được cô muốn bày tỏ điều gì.
Bà quay mặt đi, ậm ừ có hơi thiếu kiên nhẫn, nhắc nhở Thịnh Ý: "Cháu lăn đi tắm mau đi."
"Vâng ạ."
Thịnh Ý cong mắt, nghe thấy âm thanh pháo hoa bên ngoài, tiếng pháo nối tiếp nhau xuyên qua những bức tường cao.
Cô mở cửa sổ, nhìn thấy một chùm pháo hoa vừa nổ trên bầu trời, nhìn rất bình thường cũng không có gì đặc biệt.
Thịnh Ý nhắm mắt, tự nói "Chúc mừng năm mới" với chính mình trong lòng.
Cô đóng cửa sổ lại, đi lên lầu thay quần áo ngủ.
Ngày đó, cô trầm mặc trong màn đêm dịu dàng của ngõ Cảnh Đức mà không hề hay biết sự vắng mặt của cô vào đêm hôm đó đã khiến cho bánh răng số phận vô tình tặng một món quà mà cô không hề muốn nhận lấy.
Tuy nhiên, cho dù thời gian có quay ngược trở lại, cô cảm thấy bản thân mình vẫn sẽ lựa chọn quay lại ở bên Trần Tĩnh Nhiễm.
Tình yêu rất tốt nhưng tình cảm gia đình, tình bạn cũng là điều đáng quý và trân trọng đối với cô.
Cô tiếc nhưng không hối hận..
Bữa tối vào đêm giao thừa rất đơn giản, Thịnh Ý và Trần Tĩnh Nhiễm cùng nhau nấu ăn.
Thật ra hai người đều không giỏi nấu nướng cho lắm, bình thường nấu nướng còn có thể coi là tạm ăn được thế nhưng bữa cơm giao thừa lại không thể tùy tiện như vậy.
Mới đầu, Trần Tĩnh Nhiễm cảm thấy ra ngoài ăn nhà hàng sẽ tốt hơn, nhưng Thịnh Ý lại không nghĩ như vậy, nhà của bọn họ vốn dĩ đã không có cảm giác gia đình.
Nếu ngay cả đêm giao thừa cũng ra ngoài ăn cơm thì chẳng phải sẽ rất buồn tẻ sao?
Trần Tĩnh Nhiễm cảm thấy buồn cười trước lời nói của cô, nhưng bà vẫn cố lục lọi trong tủ để tìm sách dạy nấu ăn, sau đó hai người làm theo hướng dẫn từng bước theo công thức trong sách.
Sau khi ăn tối xong, "Đêm hội mùa xuân" còn chưa bắt đầu, Trần Tĩnh Nhiễm đi tắm, còn Thịnh Ý thì ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn chúc mừng năm mới của mọi người trong khi chờ chương trình phát sóng.
Trên bàn có một ít kẹo và hạt dưa, còn có một gói quà hạnh nhân do nơi làm việc của Trần Tĩnh Nhiễm tặng.
Bảy giờ tối, Trần Tĩnh Nhàn và Thịnh Hoài gọi điện cho cô, có lẽ họ đang ăn mừng năm mới ở đó, trong điện thoại rất ồn ào, ống nghe tràn ngập tiếng ồn ào của đám đông cùng với tiếng gió gào thét.
Hai người tìm một góc tương đối vắng vẻ, không ngừng hỏi thăm tình hình hiện tại của Thẩm Ý, khi đến nơi lại nói: "Hạng mục này khoảng hai tháng nữa sẽ kết thúc, đến lúc đó ba mẹ có thể về nhà."
Thịnh Hoài hỏi: "A Ý có muốn quà năm mới gì không? Đợi ba và mẹ trở về sẽ mua cho con."
Màn hình đếm ngược đến đêm hội mùa xuân đã xuất hiện ở góc trên bên phải TV, Thẩm Ý kéo một chiếc chăn ở bên cạnh, quấn quanh người, suy nghĩ một lúc, cô lắc đầu: "Con không muốn gì cả."
Hồi nhỏ, cô rất khát khao sự quan tâm của ba mẹ, được ở bên cạnh Thịnh Hoài và Trần Tĩnh Nhiễm.
Lúc ấy, các bạn cùng lớp đều được sống ở cạnh ba mẹ, thỉnh thoảng sẽ có những hoạt động như họp phụ huynh, sau khi kết thúc sẽ có người đến hỏi cô: "Sao ba mẹ của cháu không đến đây?"
Cũng sẽ có người nói đùa với cô: "Có phải do ba mẹ cháu không thích cháu cho nên mới gửi cháu ở nhà dì không?"
Lời nói vô tình, người nghe có ý.
Lòng tự trọng của cô gái nhỏ lần đầu tiên bị tổn thương, sau đó dù thế nào đi nữa cô cũng từ chối không cho Trần Tĩnh Nhiễm đến tham dự buổi họp phụ huynh, thậm chí cô còn không đến trường trong buổi họp phụ huynh.
Cô thường trốn vào thư viện, đọc sách cho đến khi thư viện đóng cửa.
Trở về nhà, cô nhìn thấy Trần Tĩnh Nhiễm đang nói chuyện điện thoại với giáo viên chủ nhiệm.
Khi quay lại, vẻ mặt của bà không thay đổi, cũng không nói một lời về việc cô trốn học.
Mãi đến khi ăn xong, lúc dọn bàn, cô mới thản nhiên đề cập đến: "Đừng quá để tâm đ ến cái nhìn của người khác, nếu con quá quan tâm đ ến lời người khác nói vậy thì cuộc đời này sẽ chẳng còn gì đáng sống nữa, chỉ biết mỗi ngày ngồi đó mà khóc."
Bà nói chuyện thẳng thắn, người không hiểu sẽ nghĩ bà nói chuyện quá khắc nghiệt.
Thịnh Ý cúi đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Lời nói quá sâu sắc và phức tạp đối với một cô gái nhỏ chỉ mới hơn mười tuổi, cô không thể hiểu được hết mà chỉ có thể hiểu được bề nổi của một mặt ý nghĩa.
Cô bắt đầu muốn rời khỏi Nam Thành, trở về Bắc Kinh sống cùng ba mẹ giống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Tuy nhiên, mong muốn của cô trong mắt người lớn lại là trẻ con và không hiểu chuyện, mong đợi tha thiết qua năm này qua năm khác chưa bao giờ được thành hiện thực, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, dần dần cô cũng không muốn nữa.
Không trông chờ sẽ không còn muốn nữa.
Không oán trách cũng không tức giận và càng không có những cảm xúc lộn xộn khác.
Cô chỉ đơn thuần chấp nhận điều này và chấp nhận rằng cô sẽ không bao giờ có thể ôm và làm nũng với bố mẹ như bao đứa trẻ khác.
——
Cúp điện thoại xong, cô mới phát hiện vừa rồi Lâm Chiêu Chiêu cũng gọi điện cho mình, cô bấm gọi lại, giọng Lâm Chiêu Chiêu nghe có vẻ rất hưng phấn: "Thịnh Ý, cậu có muốn ra ngoài xem pháo hoa không?"
Lệnh cấm bắn pháo hoa năm đó vẫn chưa nghiêm ngặt, nhất là khi ở một thị trấn nhỏ như Nam Thành.
Thịnh Ý xem TV thì thấy chương trình đã được bắt đầu, phối màu xanh đỏ vẫn như cũ, ai ai cũng trang điểm rất đậm, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Hình như chỉ có mình cô buồn tẻ ngồi đây.
Cô định mở miệng thì nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu nói: "Lý Lâm và Giang Vọng sẽ tới sau, bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới."
Hình như Lâm Chiêu Chiêu đã ra ngoài, cô vừa đi vừa thở hổn hển.
Thịnh Ý dừng lại hai giây rồi nói: "Được."
Cô đứng dậy thay quần áo, sấy khô tóc, quàng khăn quàng cổ và đeo găng tay.
Lúc xuống lầu, Trần Tĩnh Nhiễm vừa mới từ phòng tắm đi ra, nhìn bộ đồ của cô, nhướng mày: "Cháu muốn ra ngoài à?"
"Vâng, Lâm Chiêu Chiêu rủ cháu ra ngoài xem pháo hoa ạ."
Trần Tĩnh Nhiễm đã từng nghe thấy tên của Lâm Chiêu Chiêu, bà gật đầu dùng khăn lau đi hơi ẩm trên tóc.
Thịnh Ý đứng ở lối vào thay giày ra ngoài.
Ngôi nhà của họ đã cũ lắm rồi, đèn cũng rất cũ, ánh đèn mờ nhạ.
Chỉ có chiếc đèn trong phòng cô là mới, đó là do Thịnh Hoài đã thay cho cô, sợ cô đọc sách sẽ bị đau mắt dưới ánh đèn không đủ sáng.
Lúc này Trần Tĩnh Nhiễm đang đứng dưới ánh sáng mờ nhạt,bởi vì vừa mới tắm xong nên quần áo có hơi mỏng, dưới ánh đèn nhìn bà vô cùng gầy yếu.
Gầy yếu và cô độc.
Thịnh Ý mở cửa, tiếng máy điều hòa bên ngoài vang lên bên tai, cô đứng ở cửa một lúc, Trần Tĩnh Nhiễm nghi ngờ hỏi cô: "Sao còn chưa đi?"
Thịnh Ý bỗng dưng cảm thấy hơi buồn.
Cô đóng cửa lại, ánh sáng mỏng manh từ khe cửa tràn ra, cô hít một hơi thật sâu, đặt ngón tay lên tay nắm cửa lần nữa.
Hai phút sau, Lâm Chiêu Chiêu nhận được một tin nhắn mới.
[Thịnh Ý]: Ở nhà chỉ có một mình dì nhỏ nên mình không đi được, các cậu đi chơi vui vẻ.
Trần Tĩnh Nhiễm nghe thấy tiếng động mở cửa, quay đầu hỏi Thịnh Ý: "Cháu để quên gì à?"
"Không ạ." Thịnh Ý lắc đầu, "Bên ngoài lạnh quá nên cháu không muốn đi nữa."
"Xem cái nết của cháu kìa." Trần Tĩnh Nhiễm cười cười đi vào phòng tắm sấy tóc.
Thịnh Ý đi theo phía sau, nhỏ giọng nói: "Dì nhỏ, tối nay cháu ngủ cùng dì được không?"
Trần Tĩnh Nhiễm rút dây máy sấy tóc ra, nghi hoặc nhìn cô: "Cháu sốt à?"
Thịnh Ý cười cười: "Hôm nay là đêm giao thừa, ngày mai là năm 2012 rồi, lại một năm nữa trôi qua."
Lời nói của cô không khớp với câu hỏi của bà, nhưng Trần Tĩnh Nhiễm lại bất ngờ nghe hiểu được cô muốn bày tỏ điều gì.
Bà quay mặt đi, ậm ừ có hơi thiếu kiên nhẫn, nhắc nhở Thịnh Ý: "Cháu lăn đi tắm mau đi."
"Vâng ạ."
Thịnh Ý cong mắt, nghe thấy âm thanh pháo hoa bên ngoài, tiếng pháo nối tiếp nhau xuyên qua những bức tường cao.
Cô mở cửa sổ, nhìn thấy một chùm pháo hoa vừa nổ trên bầu trời, nhìn rất bình thường cũng không có gì đặc biệt.
Thịnh Ý nhắm mắt, tự nói "Chúc mừng năm mới" với chính mình trong lòng.
Cô đóng cửa sổ lại, đi lên lầu thay quần áo ngủ.
Ngày đó, cô trầm mặc trong màn đêm dịu dàng của ngõ Cảnh Đức mà không hề hay biết sự vắng mặt của cô vào đêm hôm đó đã khiến cho bánh răng số phận vô tình tặng một món quà mà cô không hề muốn nhận lấy.
Tuy nhiên, cho dù thời gian có quay ngược trở lại, cô cảm thấy bản thân mình vẫn sẽ lựa chọn quay lại ở bên Trần Tĩnh Nhiễm.
Tình yêu rất tốt nhưng tình cảm gia đình, tình bạn cũng là điều đáng quý và trân trọng đối với cô.
Cô tiếc nhưng không hối hận..