Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 6: Dùng ngọ thiện kể chuyện giang hồ (3)
"Thì ra là vậy!" Tiêu Hà Vũ nghe xong cảm thán một câu. Sau đó lại tiếp tục hỏi: "Nhưng mà... huyết tẩy Nguyệt Tịnh cốc là như thế nào? Đó không phải nơi ở của nàng sao?"
Hoắc Thành Quân híp híp đồng tử, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi thật nhiều chuyện!"
Tiêu Hà Vũ phản bác: "Ai nghe rồi cũng sẽ khó hiểu như ta."
Hoắc Thành Quân ngả người ra sau, nhắm mắt an thần nói: "Chuyện này không liên quan đến con đường thăng tiến trên giang hồ của ngươi, không cần biết!"
Tiêu Hà Vũ: "Là sư phụ không muốn kể, hay là không biết chuyện?"
Hoắc Thành Quân nghe vậy liền lật người lại, trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi...! Lão tử ta đương nhiên..." biết... Phù... mém chết mém chết! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tên đồ đệ của mình cũng thật gian xảo!
"Đúng vậy! Là lão tử không biết, không cần tiếp tục hỏi!" Hoắc Thành Quân nâng tay áo quệt miệng, khinh bỉ nhìn đồ đệ của mình.
Muốn khai thác tin tức cơ mật từ miệng lão tử? Ngươi còn non lắm!
Chuyện Hoắc Thành Quân không muốn kể, chắc hẳn thật sự không thể kể, vì thế Tiêu Hà Vũ cũng không tiếp tục hỏi. Tao nhã nâng lên ly ngọc, ánh mắt lơ đãng nhìn Hoắc Thành Quân: "Sư phụ, vậy có thể cho ta biết nàng họ gì không?"
"Không biết!" Hoắc Thành Quân dứt khoát trả lời.
"Vậy sao? Ta nghĩ, nàng họ Hạ." Tiêu Hà Vũ lại bâng quơ nói một câu, nghe có vẻ như không quan tâm, nhưng lại càng có ý tứ chắc chắn.
Hoắc Thành Quân nghe lời hắn nói, hai con mắt cũng muốn bành trướng, đơ người thật lâu, sau lúc mới lấy lại được bình tĩnh: "Ngươi đừng đoán lung tung, cẩn thận cái miệng hại cái thân."
Khẽ nhếch khóe miệng, Tiêu Hà Vũ bình tĩnh nói: "Chỉ là cảm thấy nữ nhân khi nãy đến bái phỏng người có vẻ khá giống với vị Chiêu Dương kia, không biết là thế nào?"
Hoắc Thành Quân: "..."
"Không bằng người nói cho ta biết đi, ta dẫu sao cũng là đệ tử người mà phải không, sư phụ?"
Hoắc Thành Quân: "Ngươi cư nhiên theo dõi ta?"
Tiêu Hà Vũ vô tội trả lời: "Không phải, tình cờ đến thăm người thôi."
Hoắc Thành Quân: "Nếu ta không nói thì ngươi có thể làm được cái gì?"
"Không sao, ta tự có cách." Tiêu Hà Vũ thản nhiên đáp lại.
Hắn có cách? Cách gì? Tên suốt ngày lêu lổng khắp nơi này không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi, đào đâu ra cách? Nếu nói hắn có cách, khẳng định là cách đơn giản nhất lại vô cùng hiệu quả, trực tiếp đi hỏi!
Nếu hắn ngay bây giờ chạy đến Hạ phủ, hỏi người kia "Ngươi có phải là Chiêu Dương" chẳng khác nào đang nói cho toàn bộ giang hồ cái vị bọn họ vừa nghe tên đã khiếp sợ đang ở Đế đô Đại Yên. Nàng đương nhiên có thể không thừa nhận, nhưng theo hiểu biết của Hoắc Thành Quân thì nàng chắc chắn không phủ nhận, chính là, giữ im lặng. Tại sao lại phải giữ im lặng? Nhân sĩ võ lâm khẳng định chỉ nghĩ ra một lí do duy nhất, vì đó là thân phận thật của nàng. Thế thì không phải sẽ rắc rối to sao?
Tranh qua cãi lại, cuối cùng Hoắc Thành Quân cũng phải thừa nhận thân phận của nữ nhân kia. Sau đó cũng không muốn cùng tên lưu manh này dây dưa thêm nữa, sợ càng ngồi cạnh hắn càng nhiều tin tức lọt ra ngoài, thế là tức giận khoát tay áo, hung hăng đem cái bụng bự chưa kịp tiêu hóa đứng dậy. Trước khi đi còn một chưởng đánh nát cái bàn, trợn mắt nói: "Tiểu tử! Ngươi mà dám hé ra nửa chữ, đừng trách vi sư vô tình!"
Tiêu Hà Vũ cười đến hoa cũng muốn nở, đáp lại: "Nhất định, nhất định!"
Tới khi bước ra khỏi Túy Tiên Cư, Hoắc Thành Quân bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Tỷ như, tên đồ nhi kia của lão đã biết thân phận thật của nàng. Tỷ như, hắn cố ý dụ lão nói về chuyện của nàng. Lại tỷ như, hắn lấy lão làm lá chắn của lý do vì sao nhận thức nàng... Lấy lão làm lá chắn?
Hoắc Thành Quân mặt đen như đít nồi, quay phắt đầu lên lầu hai. Chỉ thấy ở cửa sổ, một thiếu niên anh tuấn ngút trời, bộ dáng thong dong nhìn xuống, khi thấy lão quay đầu lại, bên khóe miệng nhanh chóng treo lên một nụ cười tươi tắn chói mắt, mày kiếm như vô tình lại như hữu tình khẽ nhếch lên.
Hoắc Thành Quân nộ khí bừng bừng, thật rất muốn tẩn tên này một trận. Thế nhưng ngoài thân phận là đồ nhi của lão, hắn còn là Chiêu Ninh hầu phủ Tiêu đại thiếu gia, hơn nữa còn được hoàng đế, thái hoàng thái hậu Đại Yên một mực thương yêu, động vào hắn thì khó có thể yên ổn ăn nằm ở đất này. Lão tức mà không thể làm gì, liền một mạch chạy về phủ. Tên đệ tử này của lão, đủ cáo!
***
Phủ Vệ Quốc Công_
Trên nhà thủy tạ giữa hồ nước rộng lớn, một nam tử nằm trên sạp nhỏ, trên mặt y còn đặt úp một cuốn thư đang mở, dáng vẻ tùy tiện biếng nhác. Bỗng từ đâu một lão nhân chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt, vừa thở dốc vừa nói: "Thế... thế... thế tử gia!"
Đang nhắm mắt dưỡng thần lại bị quấy rầy, giọng nói y có chút khó chịu: "Hựu lão, nếu ông đến đây để kiểm tra xem ta đã thuộc thơ chưa thì ông tốn công rồi, một chữ ta đây cũng không có xem qua."
An Quân Dương tối ngày ăn rồi ra ngoài gây chuyện, không đâu lại mang rắc rối về An gia. Vệ Quốc Công- phụ thân y liền cấm túc mấy ngày, lại còn bắt y đọc sách tĩnh tâm. Chuyện này đối với y còn khó chịu hơn cả lãnh gia pháp.
"Không... không phải a! Thế tử gia, có... có chuyện lớn rồi!" Hựu lão vội nói.
An Quân Dương vẫn nằm im như cũ, bộ dạng cho dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan đến y: "Có chuyện gì? Hựu lão, ông có biết ông vừa phá ván cờ ta đang chơi dở với Chu Công không? Nếu chuyện kinh thiên động địa mà lão nói không lọt tai ta thì đừng trách!"
Không để tâm đến lời đe dọa của y, Hựu lão hít sâu một hơi nói: "Tiêu... Tiêu gia trở về rồi!"
Nghe được như vậy, An Quân Dương liền bật người ngồi dậy, quay phắt đầu nhìn Hựu lão: "Ông nói cái gì?"
"Tiêu gia trở về rồi!"
"Ông nói... A Liên về rồi?" An Quân Dương đôi đồng tử đen láy hiện lên tia kinh hỉ rõ thấy.
"Đúng vậy!" Thấy An Quân Dương phấn khởi như vậy, Hựu lão cũng vui vẻ hẳn. Cũng gần bốn năm rồi mới được thấy lại dáng vẻ linh hoạt của y nha.
Khắp kinh thành này ai chẳng biết Tiêu đại công tử phủ Chiêu Ninh hầu- Tiêu Hà Vũ và thế tử phủ Vệ Quốc công- An Quân Dương là hảo bằng hữu, tình như thủ túc, đi đâu cũng như hình với bóng, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy một trong hai người là biết người còn lại đang ở đâu. Thế mà gần năm năm trước, Tiêu gia lại bái sư, theo sư phụ mình ngao du thiên hạ, cách ba tháng nửa năm mới trở về một lần, thế nhưng hơn một năm nay lại chẳng có tin tức gì cả, vị thế tử này cứ như người mất hồn, mặt lúc nào cũng bí xị ỉu xìu, trông cứ như tiểu tức phụ bị phu quân ruồng bỏ!
Mày kiếm khẽ nhíu, y lại hỏi: "Đừng nói lại là tin đồn nhảm như sáng nay đi?"
Tin đồn nhảm sáng nay? Còn chuyện gì khác ngoài việc ôn thần Tiêu gia- Tiêu Hà Vũ vừa trở về tới cổng thành liền cùng người ta gây xích mích? Thế nhưng theo lời họ kể lại, vị tính tình hỉ nộ vô thường này không những không cho thuộc hạ đánh đám người xui rủi kia thương tích đầy mình mà còn cổ nhiễm huyết sắc thả người rời đi. Phải nói vị này trước kia tung hoành ở Phiên An thành cũng là bá chủ một phương, ngay cả con cháu hoàng thất cũng dám choảng cho mặt mũi sưng như đầu heo, thế nhưng lần này không những bị thương, hắn... hắn... hắn cư nhiên còn thả người đi? Tin được không? Đương nhiên không tin được!
Hựu lão im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Ờ... cũng không hẳn là đồn nhảm..."
An Quân Dương lớn tiếng: "Không hẳn? Ông nói không hẳn là như thế nào? Không lẽ còn nhảm hơn cái tin nhảm hồi sáng? Tỷ như nói hắn tới Tuyệt Sắc phường nhưng lại không tới Tiêu Dao các mà đi Tửu Trầm lâu. Hay tỷ như nói hắn tới Tửu Trầm lâu không tìm Trần Viên mà lại tìm Tư Thiện. Hoặc còn kinh khủng hơn nữa là nói hắn tới tìm Tư Thiện không phải cùng nàng uống trà đàm đạo mà là mua thân."
Y nói quả thật không sai. Tiêu Hà Vũ trước kia cùng y thường xuyên lui tới nhất chính là phường kĩ nữ, mà phường kĩ nữ bọn y hay đến nhất là Tuyệt Sắc phường, mà thanh lâu bọn y hay đến nhất ở Tuyệt Sắc phường chính là Tiêu Dao các. Nếu nói hắn không đi Tiêu Dao các mà qua Thiên Hương viện thì cũng có thể hiểu được, thanh lâu đó cũng không kém Tiêu Dao các là bao. Thế nhưng địa phương hắn đi, không phải Tiêu Dao các, cũng chẳng phải Thiên Hương viện mà lại là Tửu Trầm lâu! Thanh lâu duy nhất ở Tuyệt Sắc phường bán nghệ không bán thân! Đến địa phương này, khách nhân khẳng định chỉ có thể xem múa nghe hát, vậy tại sao không chọn Trần Viên- kỹ nữ có cầm nghệ điêu luyện nhất mà lại chọn Tư Thiện chỉ suốt ngày buông rèm khóc lóc thở than? Hơn nữa không phải đến cùng nàng hai người nhìn nhau khóc lóc thở than mà là mua thân! Phải biết rằng, hắn và y tuổi niên thiếu ở Phiên An thành ăn chơi khét tiếng thế nhưng cũng không phải đám công tử quần là áo lượt ra vào thanh lâu liền nhiễm son phấn. Bọn y đến thanh lâu căn bản chỉ để uống rượu nói chuyện xàm, không thì nghe đàn để ngủ, một góc áo cũng không nhiễm nữ sắc!
Hựu lão nhìn nhìn An Quân Dương, sau đó cúi đầu xuống, sau đó nữa lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn, sau sau đó nữa lại cúi đầu xuống, sau sau sau đó nữa...
An Quân Dương nhìn hành động của lão mà phát bực, uống xong ngụm trà lại nói tiếp: "Này này này! Có gì thì mau nói, không có việc thì đi nơi khác cho ta nghỉ ngơi!"
Hựu lão lại ấp úng: "Chuyện này..."
An Quân Dương nhướng một bên mày, Hựu lão bình ổn hơi thở, nói: "Thật ra thì... mấy thứ ngài dự đoán cũng không mấy sai đâu..."
Choang_
An Quân Dương vừa định ngả người xuống nghe vậy liền bật dậy: "Cái gì?", chung trà trên tay y không ổn định rơi xuống đất liền vỡ nát.
Hựu lão: "Thì... mấy câu khi nãy người đoán, ngoại trừ việc mua thân của Tư Thiện cô nương, lão nhân đều nghe bên ngoài ai cũng đồn đãi..."
An Quân Dương lườm lườm: "Lời vớ vẩn như thế mà ông cũng tới nói với ta?"
Hựu lão nhanh chóng trả lời: "Thế tử gia. Nhưng bọn họ đều nắm chắc tám, chín phần mười a! Rất nhiều người nhìn thấy, tin tức truyền ra, đích xác là từ Tiêu Dao các!"
Không thể nào! Y chỉ thuận miệng nói bừa chứ làm sao Tiêu Hà Vũ hắn có thể... có thể tới Tửu Trầm lâu chứ? Không phải ở Diệu Âm phường vẫn có một vị đệ nhất ca kĩ sao? Hắn cần gì đến nơi xa xôi hẻo lánh ở tận cuối ngõ Tuyệt Sắc phường như thế? Với lại, hắn cũng có thể nghe đàn hát ở Tiêu Dao các, cớ gì lại đi địa phương kia? Không đúng! Không đúng! Nhất định là đồn nhảm!
An Quân Dương suy tư một hồi, sau đó nói: "Vậy ông nói, hắn tìm Tư Thiện kia để uống trà đàm đạo sao?"
Hựu lão: "Không phải."
"Chứ làm gì?"
"Mượn người."
"Mượn người?" An Quân Dương lại cầm chung trà khác lên, đưa đến bên miệng, uống vào.
"Lão nhân nghe nói, Tiêu gia đến Tửu Trầm lâu là để mượn người. Người này không ai khác, chính là Tư Thiện cô nương. Hơn nữa còn là mượn một ngày một đêm!"
Phụt_ An Quân Dương phun ra bằng sạch, nước trà sóng sánh vàng nhạt rơi hết lên người Hựu lão, lão híp mắt vuốt vuốt mặt, sau đó thở dài: "Thế tử gia, ngài... ngài... uầy, y phục lão nhân hôm qua bị ngài phun trà lên còn chưa có khô đâu."
An Quân Dương không để ý lão than vãn, nhảy đến bên người Hựu lão, kinh ngạc trợn mắt: "Ông... ông... ông... lời ông nói là thật?"
Hựu lão vừa cau mày vừa nói: "Lão tuy già, mắt tuy không tinh nhưng tai vẫn rất thính!"
An Quân Dương ngả ngớt đáp lại: "Mấy hôm trước đi y quán, Phùng lão không phải nói tai ông đã bắt đầu sinh bệnh rồi sao?"
Hựu lão: "..."
An Quân Dương đưa tay che miệng ho hai tiếng, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn: "Chuẩn bị xe, bổn thế tử tới Tửu Trầm lâu."
Thấy Hựu lão một lúc lâu cũng không có ý định đi chuẩn bị, An Quân Dương gắt lên: "Ông còn đứng đây làm gì? Tai có bệnh thật rồi sao?"
Hựu lão thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà thế tử gia ngài còn chưa đọc sách."
An Quân Dương vung mạnh tay áo: "Hừ! Bổn thế tử không học chính là không học! Đã thế ông đến Tửu Trầm lâu kêu A Liên đến phủ rủ ta đi, phụ vương ông ấy thể nào cũng phải thả."
Hựu lão vẫn đứng im một chỗ.
An Quân Dương: "Này!"
Hựu lão lúc này mới đáp lại: "Nhưng mà, Tiêu gia rời đi rồi."
An Quân Dương: "Đi rồi?"
Hựu lão: "Đi rồi."
An Quân Dương: "Hắn thật sự đi rồi?"
Hựu lão: "Thật sự đã đi rồi."
Nét mặt chùng xuống, An Quân Dương chậm rãi bước tới cạnh cây cột, vừa rống lớn một câu "Tiêu Liên ngươi là tên khốn!" vừa nâng tay mạnh mẽ giáng một chưởng vào thân cột, tiếng "răng rắc" dội ra rõ mồn một, vô cùng nhức tai.
Sau đó, y lấy tay trái nâng cánh tay phải, đôi vai rộng lớn khẽ run rẩy, trên các đốt xương tay nhanh chóng xuất hiện vô số vệt đỏ hồng.
Hựu lão trợn tròn mắt: "Thế... thế... thế tử gia!" Chủ tử ông, buồn đến vậy sao? Một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như y, khụ khụ... mặc dù cũng không có bao nhiêu danh tiếng, cách hành sự cũng chẳng có bao nhiêu giống một quân tử, thế nhưng một đại trượng phu mà lại run vai trước mặt người ngoài như vậy, rốt cuộc có thể có bao nhiêu uất ức? Nhìn không rõ còn cứ tưởng y là tiểu tức phụ bị phu quân ruồng bỏ. Thế nhưng là... y... y khóc thật?
Hoắc Thành Quân híp híp đồng tử, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi thật nhiều chuyện!"
Tiêu Hà Vũ phản bác: "Ai nghe rồi cũng sẽ khó hiểu như ta."
Hoắc Thành Quân ngả người ra sau, nhắm mắt an thần nói: "Chuyện này không liên quan đến con đường thăng tiến trên giang hồ của ngươi, không cần biết!"
Tiêu Hà Vũ: "Là sư phụ không muốn kể, hay là không biết chuyện?"
Hoắc Thành Quân nghe vậy liền lật người lại, trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi...! Lão tử ta đương nhiên..." biết... Phù... mém chết mém chết! Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Tên đồ đệ của mình cũng thật gian xảo!
"Đúng vậy! Là lão tử không biết, không cần tiếp tục hỏi!" Hoắc Thành Quân nâng tay áo quệt miệng, khinh bỉ nhìn đồ đệ của mình.
Muốn khai thác tin tức cơ mật từ miệng lão tử? Ngươi còn non lắm!
Chuyện Hoắc Thành Quân không muốn kể, chắc hẳn thật sự không thể kể, vì thế Tiêu Hà Vũ cũng không tiếp tục hỏi. Tao nhã nâng lên ly ngọc, ánh mắt lơ đãng nhìn Hoắc Thành Quân: "Sư phụ, vậy có thể cho ta biết nàng họ gì không?"
"Không biết!" Hoắc Thành Quân dứt khoát trả lời.
"Vậy sao? Ta nghĩ, nàng họ Hạ." Tiêu Hà Vũ lại bâng quơ nói một câu, nghe có vẻ như không quan tâm, nhưng lại càng có ý tứ chắc chắn.
Hoắc Thành Quân nghe lời hắn nói, hai con mắt cũng muốn bành trướng, đơ người thật lâu, sau lúc mới lấy lại được bình tĩnh: "Ngươi đừng đoán lung tung, cẩn thận cái miệng hại cái thân."
Khẽ nhếch khóe miệng, Tiêu Hà Vũ bình tĩnh nói: "Chỉ là cảm thấy nữ nhân khi nãy đến bái phỏng người có vẻ khá giống với vị Chiêu Dương kia, không biết là thế nào?"
Hoắc Thành Quân: "..."
"Không bằng người nói cho ta biết đi, ta dẫu sao cũng là đệ tử người mà phải không, sư phụ?"
Hoắc Thành Quân: "Ngươi cư nhiên theo dõi ta?"
Tiêu Hà Vũ vô tội trả lời: "Không phải, tình cờ đến thăm người thôi."
Hoắc Thành Quân: "Nếu ta không nói thì ngươi có thể làm được cái gì?"
"Không sao, ta tự có cách." Tiêu Hà Vũ thản nhiên đáp lại.
Hắn có cách? Cách gì? Tên suốt ngày lêu lổng khắp nơi này không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi, đào đâu ra cách? Nếu nói hắn có cách, khẳng định là cách đơn giản nhất lại vô cùng hiệu quả, trực tiếp đi hỏi!
Nếu hắn ngay bây giờ chạy đến Hạ phủ, hỏi người kia "Ngươi có phải là Chiêu Dương" chẳng khác nào đang nói cho toàn bộ giang hồ cái vị bọn họ vừa nghe tên đã khiếp sợ đang ở Đế đô Đại Yên. Nàng đương nhiên có thể không thừa nhận, nhưng theo hiểu biết của Hoắc Thành Quân thì nàng chắc chắn không phủ nhận, chính là, giữ im lặng. Tại sao lại phải giữ im lặng? Nhân sĩ võ lâm khẳng định chỉ nghĩ ra một lí do duy nhất, vì đó là thân phận thật của nàng. Thế thì không phải sẽ rắc rối to sao?
Tranh qua cãi lại, cuối cùng Hoắc Thành Quân cũng phải thừa nhận thân phận của nữ nhân kia. Sau đó cũng không muốn cùng tên lưu manh này dây dưa thêm nữa, sợ càng ngồi cạnh hắn càng nhiều tin tức lọt ra ngoài, thế là tức giận khoát tay áo, hung hăng đem cái bụng bự chưa kịp tiêu hóa đứng dậy. Trước khi đi còn một chưởng đánh nát cái bàn, trợn mắt nói: "Tiểu tử! Ngươi mà dám hé ra nửa chữ, đừng trách vi sư vô tình!"
Tiêu Hà Vũ cười đến hoa cũng muốn nở, đáp lại: "Nhất định, nhất định!"
Tới khi bước ra khỏi Túy Tiên Cư, Hoắc Thành Quân bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Tỷ như, tên đồ nhi kia của lão đã biết thân phận thật của nàng. Tỷ như, hắn cố ý dụ lão nói về chuyện của nàng. Lại tỷ như, hắn lấy lão làm lá chắn của lý do vì sao nhận thức nàng... Lấy lão làm lá chắn?
Hoắc Thành Quân mặt đen như đít nồi, quay phắt đầu lên lầu hai. Chỉ thấy ở cửa sổ, một thiếu niên anh tuấn ngút trời, bộ dáng thong dong nhìn xuống, khi thấy lão quay đầu lại, bên khóe miệng nhanh chóng treo lên một nụ cười tươi tắn chói mắt, mày kiếm như vô tình lại như hữu tình khẽ nhếch lên.
Hoắc Thành Quân nộ khí bừng bừng, thật rất muốn tẩn tên này một trận. Thế nhưng ngoài thân phận là đồ nhi của lão, hắn còn là Chiêu Ninh hầu phủ Tiêu đại thiếu gia, hơn nữa còn được hoàng đế, thái hoàng thái hậu Đại Yên một mực thương yêu, động vào hắn thì khó có thể yên ổn ăn nằm ở đất này. Lão tức mà không thể làm gì, liền một mạch chạy về phủ. Tên đệ tử này của lão, đủ cáo!
***
Phủ Vệ Quốc Công_
Trên nhà thủy tạ giữa hồ nước rộng lớn, một nam tử nằm trên sạp nhỏ, trên mặt y còn đặt úp một cuốn thư đang mở, dáng vẻ tùy tiện biếng nhác. Bỗng từ đâu một lão nhân chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt, vừa thở dốc vừa nói: "Thế... thế... thế tử gia!"
Đang nhắm mắt dưỡng thần lại bị quấy rầy, giọng nói y có chút khó chịu: "Hựu lão, nếu ông đến đây để kiểm tra xem ta đã thuộc thơ chưa thì ông tốn công rồi, một chữ ta đây cũng không có xem qua."
An Quân Dương tối ngày ăn rồi ra ngoài gây chuyện, không đâu lại mang rắc rối về An gia. Vệ Quốc Công- phụ thân y liền cấm túc mấy ngày, lại còn bắt y đọc sách tĩnh tâm. Chuyện này đối với y còn khó chịu hơn cả lãnh gia pháp.
"Không... không phải a! Thế tử gia, có... có chuyện lớn rồi!" Hựu lão vội nói.
An Quân Dương vẫn nằm im như cũ, bộ dạng cho dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan đến y: "Có chuyện gì? Hựu lão, ông có biết ông vừa phá ván cờ ta đang chơi dở với Chu Công không? Nếu chuyện kinh thiên động địa mà lão nói không lọt tai ta thì đừng trách!"
Không để tâm đến lời đe dọa của y, Hựu lão hít sâu một hơi nói: "Tiêu... Tiêu gia trở về rồi!"
Nghe được như vậy, An Quân Dương liền bật người ngồi dậy, quay phắt đầu nhìn Hựu lão: "Ông nói cái gì?"
"Tiêu gia trở về rồi!"
"Ông nói... A Liên về rồi?" An Quân Dương đôi đồng tử đen láy hiện lên tia kinh hỉ rõ thấy.
"Đúng vậy!" Thấy An Quân Dương phấn khởi như vậy, Hựu lão cũng vui vẻ hẳn. Cũng gần bốn năm rồi mới được thấy lại dáng vẻ linh hoạt của y nha.
Khắp kinh thành này ai chẳng biết Tiêu đại công tử phủ Chiêu Ninh hầu- Tiêu Hà Vũ và thế tử phủ Vệ Quốc công- An Quân Dương là hảo bằng hữu, tình như thủ túc, đi đâu cũng như hình với bóng, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy một trong hai người là biết người còn lại đang ở đâu. Thế mà gần năm năm trước, Tiêu gia lại bái sư, theo sư phụ mình ngao du thiên hạ, cách ba tháng nửa năm mới trở về một lần, thế nhưng hơn một năm nay lại chẳng có tin tức gì cả, vị thế tử này cứ như người mất hồn, mặt lúc nào cũng bí xị ỉu xìu, trông cứ như tiểu tức phụ bị phu quân ruồng bỏ!
Mày kiếm khẽ nhíu, y lại hỏi: "Đừng nói lại là tin đồn nhảm như sáng nay đi?"
Tin đồn nhảm sáng nay? Còn chuyện gì khác ngoài việc ôn thần Tiêu gia- Tiêu Hà Vũ vừa trở về tới cổng thành liền cùng người ta gây xích mích? Thế nhưng theo lời họ kể lại, vị tính tình hỉ nộ vô thường này không những không cho thuộc hạ đánh đám người xui rủi kia thương tích đầy mình mà còn cổ nhiễm huyết sắc thả người rời đi. Phải nói vị này trước kia tung hoành ở Phiên An thành cũng là bá chủ một phương, ngay cả con cháu hoàng thất cũng dám choảng cho mặt mũi sưng như đầu heo, thế nhưng lần này không những bị thương, hắn... hắn... hắn cư nhiên còn thả người đi? Tin được không? Đương nhiên không tin được!
Hựu lão im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Ờ... cũng không hẳn là đồn nhảm..."
An Quân Dương lớn tiếng: "Không hẳn? Ông nói không hẳn là như thế nào? Không lẽ còn nhảm hơn cái tin nhảm hồi sáng? Tỷ như nói hắn tới Tuyệt Sắc phường nhưng lại không tới Tiêu Dao các mà đi Tửu Trầm lâu. Hay tỷ như nói hắn tới Tửu Trầm lâu không tìm Trần Viên mà lại tìm Tư Thiện. Hoặc còn kinh khủng hơn nữa là nói hắn tới tìm Tư Thiện không phải cùng nàng uống trà đàm đạo mà là mua thân."
Y nói quả thật không sai. Tiêu Hà Vũ trước kia cùng y thường xuyên lui tới nhất chính là phường kĩ nữ, mà phường kĩ nữ bọn y hay đến nhất là Tuyệt Sắc phường, mà thanh lâu bọn y hay đến nhất ở Tuyệt Sắc phường chính là Tiêu Dao các. Nếu nói hắn không đi Tiêu Dao các mà qua Thiên Hương viện thì cũng có thể hiểu được, thanh lâu đó cũng không kém Tiêu Dao các là bao. Thế nhưng địa phương hắn đi, không phải Tiêu Dao các, cũng chẳng phải Thiên Hương viện mà lại là Tửu Trầm lâu! Thanh lâu duy nhất ở Tuyệt Sắc phường bán nghệ không bán thân! Đến địa phương này, khách nhân khẳng định chỉ có thể xem múa nghe hát, vậy tại sao không chọn Trần Viên- kỹ nữ có cầm nghệ điêu luyện nhất mà lại chọn Tư Thiện chỉ suốt ngày buông rèm khóc lóc thở than? Hơn nữa không phải đến cùng nàng hai người nhìn nhau khóc lóc thở than mà là mua thân! Phải biết rằng, hắn và y tuổi niên thiếu ở Phiên An thành ăn chơi khét tiếng thế nhưng cũng không phải đám công tử quần là áo lượt ra vào thanh lâu liền nhiễm son phấn. Bọn y đến thanh lâu căn bản chỉ để uống rượu nói chuyện xàm, không thì nghe đàn để ngủ, một góc áo cũng không nhiễm nữ sắc!
Hựu lão nhìn nhìn An Quân Dương, sau đó cúi đầu xuống, sau đó nữa lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn, sau sau đó nữa lại cúi đầu xuống, sau sau sau đó nữa...
An Quân Dương nhìn hành động của lão mà phát bực, uống xong ngụm trà lại nói tiếp: "Này này này! Có gì thì mau nói, không có việc thì đi nơi khác cho ta nghỉ ngơi!"
Hựu lão lại ấp úng: "Chuyện này..."
An Quân Dương nhướng một bên mày, Hựu lão bình ổn hơi thở, nói: "Thật ra thì... mấy thứ ngài dự đoán cũng không mấy sai đâu..."
Choang_
An Quân Dương vừa định ngả người xuống nghe vậy liền bật dậy: "Cái gì?", chung trà trên tay y không ổn định rơi xuống đất liền vỡ nát.
Hựu lão: "Thì... mấy câu khi nãy người đoán, ngoại trừ việc mua thân của Tư Thiện cô nương, lão nhân đều nghe bên ngoài ai cũng đồn đãi..."
An Quân Dương lườm lườm: "Lời vớ vẩn như thế mà ông cũng tới nói với ta?"
Hựu lão nhanh chóng trả lời: "Thế tử gia. Nhưng bọn họ đều nắm chắc tám, chín phần mười a! Rất nhiều người nhìn thấy, tin tức truyền ra, đích xác là từ Tiêu Dao các!"
Không thể nào! Y chỉ thuận miệng nói bừa chứ làm sao Tiêu Hà Vũ hắn có thể... có thể tới Tửu Trầm lâu chứ? Không phải ở Diệu Âm phường vẫn có một vị đệ nhất ca kĩ sao? Hắn cần gì đến nơi xa xôi hẻo lánh ở tận cuối ngõ Tuyệt Sắc phường như thế? Với lại, hắn cũng có thể nghe đàn hát ở Tiêu Dao các, cớ gì lại đi địa phương kia? Không đúng! Không đúng! Nhất định là đồn nhảm!
An Quân Dương suy tư một hồi, sau đó nói: "Vậy ông nói, hắn tìm Tư Thiện kia để uống trà đàm đạo sao?"
Hựu lão: "Không phải."
"Chứ làm gì?"
"Mượn người."
"Mượn người?" An Quân Dương lại cầm chung trà khác lên, đưa đến bên miệng, uống vào.
"Lão nhân nghe nói, Tiêu gia đến Tửu Trầm lâu là để mượn người. Người này không ai khác, chính là Tư Thiện cô nương. Hơn nữa còn là mượn một ngày một đêm!"
Phụt_ An Quân Dương phun ra bằng sạch, nước trà sóng sánh vàng nhạt rơi hết lên người Hựu lão, lão híp mắt vuốt vuốt mặt, sau đó thở dài: "Thế tử gia, ngài... ngài... uầy, y phục lão nhân hôm qua bị ngài phun trà lên còn chưa có khô đâu."
An Quân Dương không để ý lão than vãn, nhảy đến bên người Hựu lão, kinh ngạc trợn mắt: "Ông... ông... ông... lời ông nói là thật?"
Hựu lão vừa cau mày vừa nói: "Lão tuy già, mắt tuy không tinh nhưng tai vẫn rất thính!"
An Quân Dương ngả ngớt đáp lại: "Mấy hôm trước đi y quán, Phùng lão không phải nói tai ông đã bắt đầu sinh bệnh rồi sao?"
Hựu lão: "..."
An Quân Dương đưa tay che miệng ho hai tiếng, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn: "Chuẩn bị xe, bổn thế tử tới Tửu Trầm lâu."
Thấy Hựu lão một lúc lâu cũng không có ý định đi chuẩn bị, An Quân Dương gắt lên: "Ông còn đứng đây làm gì? Tai có bệnh thật rồi sao?"
Hựu lão thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà thế tử gia ngài còn chưa đọc sách."
An Quân Dương vung mạnh tay áo: "Hừ! Bổn thế tử không học chính là không học! Đã thế ông đến Tửu Trầm lâu kêu A Liên đến phủ rủ ta đi, phụ vương ông ấy thể nào cũng phải thả."
Hựu lão vẫn đứng im một chỗ.
An Quân Dương: "Này!"
Hựu lão lúc này mới đáp lại: "Nhưng mà, Tiêu gia rời đi rồi."
An Quân Dương: "Đi rồi?"
Hựu lão: "Đi rồi."
An Quân Dương: "Hắn thật sự đi rồi?"
Hựu lão: "Thật sự đã đi rồi."
Nét mặt chùng xuống, An Quân Dương chậm rãi bước tới cạnh cây cột, vừa rống lớn một câu "Tiêu Liên ngươi là tên khốn!" vừa nâng tay mạnh mẽ giáng một chưởng vào thân cột, tiếng "răng rắc" dội ra rõ mồn một, vô cùng nhức tai.
Sau đó, y lấy tay trái nâng cánh tay phải, đôi vai rộng lớn khẽ run rẩy, trên các đốt xương tay nhanh chóng xuất hiện vô số vệt đỏ hồng.
Hựu lão trợn tròn mắt: "Thế... thế... thế tử gia!" Chủ tử ông, buồn đến vậy sao? Một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như y, khụ khụ... mặc dù cũng không có bao nhiêu danh tiếng, cách hành sự cũng chẳng có bao nhiêu giống một quân tử, thế nhưng một đại trượng phu mà lại run vai trước mặt người ngoài như vậy, rốt cuộc có thể có bao nhiêu uất ức? Nhìn không rõ còn cứ tưởng y là tiểu tức phụ bị phu quân ruồng bỏ. Thế nhưng là... y... y khóc thật?